Săn Tim Nàng
Chương 37: Ký ức nhạt phai
Sài gia không có nhà tại Huy Thành, nhưng lại khéo léo từ chối lời mời lưu lại trong cung, Tô Thụy Thuyên bước vội mấy bước tới bên Sài Dật, trên mặt đều là ý cười nói: “Không biết Sài vương gia và Sài tướng quân mấy hôm nay định lưu lại chỗ nào?”
“Dịch quán của kinh thành giúp chúng ta sắp xếp thỏa đáng, những ngày này chúng ta sẽ ở lại dịch quán.” Sài Chiêu trả lời.
“Dịch quán?” Tô Thụy Thuyên lắc đầu. “Nơi đó quá sơ sài rồi, nếu Vương gia không chê phủ thái úy của lão phu, có thể dời bước đến tệ xá không? Phủ thái úy tuy không bằng phủ vương gia ở Vân Đô, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với dịch quán kia. Vương gia vất vả nhiều ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải.”
Sài Chiêu chau nhẹ mày, nhìn sang bộ dạng mệt mỏi khó cầm cự được của Sài Dật, bỗng không nói nên lời.
Sài Dật nghĩ ngợi chốc lát, chắp tay nói: “Thịnh tình của Tô thái úy khó lòng từ chối được, vậy thúc cháu ta chỉ đành làm phiền quý phủ rồi.”
Mặt Tô Thụy Thuyên lộ vẻ vui mừng: “Nào dám nhận, Sài vương gia và Sài tướng quân chịu quá bộ đến tệ xá là vinh hạnh của lão phu đây!”
“Bổn vương cũng có vài chuyện cần bàn bạc với Thái úy.” Sài Dật mặt không đổi sắc, ung dung nói. “Lần đó ở Vân Đô vẫn chưa nói thỏa chí.”
Nhạc Hoành dỏng tai lắng nghe, quay đầu nhìn một cái, gương mặt phảng phất chút không vui. Vân Tu nhìn ra được tâm sự của nàng, đến gần bên thấp giọng nói: “Nữ nhi của lão ta nếu dám lại gần quyến rũ thiếu chủ nửa bước, ta thay cô một tay hất bay cô ả!”
Nhạc Hoành giận dữ trừng mắt với hắn: “Ai cần ngươi lắm chuyện như thế!”
……….
Trong ngự hoa viên.
Nam Cung Thần lắc lắc chuông ngọc trong tay, Nam Cung Yến sắc mặt nhợt nhạt, cứng ngắc ngồi ngây ngốc một bên, sau cùng nhịn không nổi bước tới kéo đệ đệ của mình, giật lấy cái chuông ngọc trong tay nó, vô cùng phẫn hận ném xuống sàn, chuông ngọc lưu ly vang lên một tiếng rồi vỡ toang.
Nam Cung Thần sững sờ ngồi đó, oa một tiếng khóc rống lên.
“Trưởng công chúa hà tất phải làm thế, người xem, dọa đến Hoàng thượng rồi!” Tô Tinh Trúc dịu dàng bước tới, dùng ống tay áo nhẹ lau đi gương mặt đầy nước mắt của Nam Cung Thần. “Hoàng thượng đừng khóc, lần sau lại bảo Nam Triều cống sang một vài cái nữa là được.”
Nam Cung Yến nghiến chặt răng nói: “Nhạc Hoành, Sài gia lại có thể lợi hại như vậy. Bổn công chúa thật sự đã xem thường ngươi… Thương Châu – Nhạc Hoành!”
“Tinh Trúc đã từng nhắc người rồi.” Tô Tinh Trúc ra hiệu cho cung nữ đưa Nam Cung Thần đi nơi khác. “Tân nương của Sài Chiêu vô cùng lợi hại. Sài Chiêu cự tuyệt trưởng công chúa và ta, nữ tử mà y luôn tâm niệm sao có thể là một người bình thường được?”
“Giang sơn của Nam Cung gia không thể tách rời khỏi Sài gia, phải trông cậy vào Sài gia dẹp loạn Lương quốc, công lao đã vượt mặt cả chủ, thiên hạ này rốt cuộc ai có thể nói là của ai đây!” Nam Cung Yến nghiến răng. “Không thể không dùng, lại không thể dùng sai, biết dùng đúng mực… thật sự quá khó, quá khó!”
“Không khó!” Tô Tinh Trúc bước tới sát bên tai Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến hơi né thân mình, nhìn sững ả: “Không khó? Ngươi nói xem!”
“Sài Dật đa mưu túc trí, Sài Chiêu anh dũng thiện chiến, hai thúc cháu này đương nhiên phải dùng, còn phải cố gắng trọng dụng cho tốt.” Khuôn mặt trắng nõn nà của Tô Tinh Trúc hiện lên nụ cười dịu dàng, nhưng gương mặt xinh đẹp như tiên nữ kia lại lộ ra vẻ sắc bén hung ác. “Chỉ cần Sài gia xảy ra mâu thuẫn nội bộ khó giải quyết, sức đầu mẻ trán là điều tất yếu, không cần trưởng công chúa phải tốn công mưu tính đại sự.”
“Mâu thuẫn nội bộ?” Nam Cung yến kinh ngạc nói, “Tại sao Sài gia lại xảy ra mâu thuẫn?”
Tô Tinh Trúc cũng không vội nói, nhúng nửa đầu móng tay nhọn vào chung trà, viết vài nét trên mặt bàn, “Mời Trưởng công chúa xem!”
Nam Cung Yến cúi đầu xem, “Lý? Ý ngươi nói… Con rể của Sài gia, Lý Trọng Nguyên?”
Nam Cung Yến dường như đã ngộ ra điều gì, mang theo sự tán thưởng nhìn Tô Tinh Trúc nói: “Tô Tinh Trúc ngươi quả thật thông minh vô cùng, cả Lý Trọng Nguyên mà ngươi nghĩ tới? Lúc nãy còn nói không nên đánh giá thấp Nhạc Hoành, Tô tiểu thư trước mắt đây mới thật sự là không hề kém cạnh mưu sĩ trong triều, Sài Chiêu bỏ lỡ ngươi đó mới là điều đáng hối tiếc nhất của Sài gia.”
“Trưởng công chúa kim chi ngọc diệp, là Sài Chiêu có mắt như mù.” Đôi mắt sáng của Tô Tinh Trúc lóe lên tia oán hận, “Nếu có bất cứ chuyện gì thì đều đã như ý nguyện của Sài gia, nói còn có ý nghĩa gì nữa. Tinh Trúc ở Vân Đô đã gặp qua Lý Trọng Nguyên, thấy hắn đối với nhạc phụ tận tình, nói gì nghe nấy, đối với Sài Chiêu thì kính cẩn lễ phép, nhưng ta có thể nhìn ra được, hắn không hề cam tâm tình nguyện như bề ngoài. Cưới được nữ nhi độc nhất của Sài gia Đại Chu lại khép nép đối với vị đường huynh kia như chủ tớ… Sài Dật lần này diện kiến thánh thượng, ngay cả Nhạc Hoành cũng đưa đến đây, vậy mà con rể lại không cho theo? Chậc chậc chậc, chỉ e là vị quận mã gia này lại càng chịu ủy khuất hơn rồi.”
Nam Cung Yến nghe đến hứng thú, nhẹ nhàng vuốt ve vòng bạch ngọc trên tay, trầm mặc không nói lời nào.
“Sài gia nếu thật sự có thể thay hoàng thượng và trưởng công chúa đạt được thiên hạ, đó đương nhiên là chuyện cực tốt.” Mày ngài Tô Tinh Trúc đầy ý cười. “Trưởng công chúa, vậy thì cứ để thúc cháu Sài gia lại thay Đại Chu của hoàng tộc Nam Cung tranh đoạt đi, giành lấy vinh quang rực rỡ quay về!”
Nam Cung Yến chống cằm cười cười, quay đầu nhìn mặt hồ gợn sóng, bốc vài nắm thức ăn cho cá chép thảy vào trong hồ, “Ăn nhiều nhiều chút, các ngươi còn phải cùng bổn cung chờ Sài gia mang công lao về cho non sông gấm vóc này…”
………
Bên ngoài cổng cung.
Đám người Sài Chiêu đương vừa định đi phủ Thái úy, từ hướng dịch quán bỗng có người đến báo: “Vương gia, tướng quân, bên dịch quán tới một tốp người ngựa, đi đầu là hai nam tử, xưng là họ Ân…”
Nhạc Hoành ngừng tay kìm lại cương ngựa. “Ân… chẳng lẽ là nhóm người của đại ca?”
Sài Dật nhìn Sài Chiêu. “Người của Ân gia bảo? Con bảo bọn họ đến kinh thành?”
Sài Chiêu gật đầu nói: “Lúc trước đã bàn bạc với bọn họ đến Vân Đô gặp mặt chúng ta, xem ra hai vị thiếu gia Ân gia này tốc độ cũng không tệ, biết chúng ta không ở Vân Đô liền dứt khoát đến kinh thành. Như vậy cũng tốt, để thúc cháu ta sớm ngày gặp được hai vị thiếu gia Ân gia ở Tuy thành này.”
“Anh em họ đích thân đến kinh thành cũng đã biểu đạt rõ ràng lòng thành của Ân gia bảo đối với Đại Chu ta, đối với Sài gia ta mà nói, đó càng là chuyện tốt.” Sài Dật vung tay nói: “Con với Nhạc Hoành đi qua dịch quán nghênh đón, đừng để thất lễ với người ta.”
“Con biết làm như thế nào rồi.” Sài Chiêu lễ phép đáp. “Vân Tu, ngươi sắp xếp ổn thỏa cho thúc phụ. A Hoành, chúng ta đi!”
Nhạc Hoành cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng cùng trượng phu của mình đi đến dịch quán.
Sài Chiêu quay đầu nhìn Nhạc Hoành nãy giờ vẫn không lên tiếng, tốc độ chậm rãi phía sau, lòng bàn tay vỗ vỗ vào người Bạch Long, vốn dĩ tốc độ của Bạch Long đang chậm rì rì nay nghe được tiếng động liền vui mừng cọ đầu chạy lại gần Sài Chiêu.
Nhạc Hoành đá nhẹ vào bụng nó, phiền não nói: “Con Bạch Long nhà ngươi, càng ngày càng không hiểu chuyện!”
Sài Chiêu vươn tay kéo tay áo Nhạc Hoành, quay đầu sang thăm dò: “Sao vậy, không muốn đi?”
“Làm gì có chuyện đó!” Nhạc Hoành ngẩng cao đầu, giả vờ kiêu ngạo nói, “Sài thiếu chủ nghĩ quá nhiều rồi!”
“Ta cái gì cũng đều không dám nghĩ.” Sài Chiêu vỗ nhẹ đầu Bạch Long. “Thấy Bạch Long đi chậm như thế, ta còn tưởng là nàng kéo nó lại kia!”
Mắt hạnh của Nhạc Hoành lóe lên ánh sáng, vội nắm chặt dây cương, “giá” một tiếng xông lên phía trước. “Như vậy đã đủ nhanh chưa?”
Sài Chiêu vẫn như cũ không nhanh không chậm ở phía sau nàng, nhìn ngắm bóng lưng của Nhạc Hoành, khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt.
Dịch quán.
“Nghe nói…” Ân Sùng Quyết ngập ngừng nói. “A Hoành cũng đến Huy Thành rồi.”
“Vậy thì làm sao?” Ân Sùng Húc đón lấy tách trà. “Đệ không dám, hay là không muốn gặp muội ấy?”
Nét tự giễu khẽ lướt qua mặt Ân Sùng Quyết, “Đại ca lại nói đùa rồi, muội ấy và Sài thiếu chủ vừa mới kết hôn, đương nhiên đi đâu cũng đều có nhau rồi.”
Ân Sùng Húc khẽ thở dài nói: “Chúng ta nên đến Huy Thành, triều đình Đại Chu đối với việc khởi binh chống Lương từ đầu tới cuối đều không đủ quả quyết, huynh đệ chúng ta biểu lộ rõ tâm ý đối với Sài gia cũng có thể giúp họ dẹp bỏ bớt lời ra tiếng vào.”
“Đại ca nói rất đúng.” Ân Sùng Quyết cười nói, “Đi theo Sài gia, về sau huynh đệ chúng ta càng có thể trợ giúp nhau hơn, sẽ không làm cha thất vọng.”
Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài truyền tới, Ân Sùng Húc đứng đậy bước ra ngoài, Ân Sùng Quyết đang định đứng dậy, nghĩ ngợi một lát lại ngồi xuống…
Trong sân, Nhạc Hoành nhanh nhẹn xoay người nhảy từ lưng ngựa xuống, đưa dây ngựa trong tay cho người trông ngựa ở dịch quán, âu yếm xoa xoa bờm của Bạch Long, cởi xuống áo khoác lông chồn màu trắng khoát trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn một vòng bốn phía của dịch quán, một thân y phục màu vàng thanh thoát xuất hiện, gò má sáng bóng, đôi mắt sáng làm người khác chỉ liếc qua liền không thể dời mắt đi được.
“A Hoành…” Ân Sùng Húc thấp giọng hô một tiếng, âm thanh hạ thấp đến nỗi dường như chỉ có bản thân mới nghe thấy.
Nhạc Hoành liếc mắt liền nhìn thấy Ân Sùng Húc đứng ngay cổng chính, ngạc nhiên kêu lên: “Đại ca! Thật đúng là đại ca đến rồi!”
“A Hoành!” Ân Sùng Húc bước dài nhanh chóng đi tới, đôi mắt sâu hiện lên sự vui mừng.
Ân Sùng Húc nắm chặt bả vai của Nhạc Hoành, ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới, nguôi ngoai nói: “A Hoành xem ra béo lên một chút rồi, như thế này lại tốt, như thế này mới là tốt!”
Nhạc Hoành xoa mặt nói: “Còn có kiểu khen người khác như vậy hả? Đại ca là đang cười muội đó.”
Nhìn thấy chỉ có mỗi Ân Sùng Húc, Nhạc Hoành nhìn nhìn phía trong viện, nhác thấy bóng người ngồi phía trong, thấp giọng nói: “Nhị ca, huynh cũng đến rồi?”
“Ừ.” Ân Sùng Húc quay đầu nhìn nhìn, “Không cần để ý đến nó, Sài thiếu chủ cùng muội đến đây?”
Nhạc Hoành gật đầu nói: “Muội nôn nóng hơn chút, chàng tới liền thôi à!”
Thấy Sài Chiêu vẫn chưa tới, Ân Sùng Húc ngập ngừng đôi chút rồi nói: “Sài thiếu chủ, đối với muội ra sao?”
Nhạc Hoành đỏ mặt, đôi mắt lộ ra tia sáng hạnh phúc ngại ngùng. “Chàng đối với muội rất tốt, đại ca yên tâm.”
Ân Sùng Húc vỗ vỗ vai nàng, cơ hồ có ngàn vạn lời muốn nói lại chẳng thể nào nói ra được.
“Ân đại thiếu gia đích thân đến Huy thành, Sài Chiêu tiếp đón chậm trễ.” Sài Chiêu ung dung tiến vào dịch quán, đôi mắt xám sâu xa quét qua gương mặt đầy nét ôn nhu của Ân Sùng Húc. “Hy vọng huynh đừng chê trách!”
Ân Sùng Quyết ở bên trong chợt đứng dậy, rảo bước ra ngoài vui mừng nói: “Sài thiếu chủ, đã lâu không gặp!”
Nghe được thanh âm nhiệt tình vô cùng quen thuộc này, trong nhất thời ý cười cứng đờ trên khóe môi Nhạc Hành, ngước mắt nhìn lên gương mặt anh tuấn quen thuộc nhiều năm lại có cảm giác như xa lạ chẳng hề quen biết.
“Dịch quán của kinh thành giúp chúng ta sắp xếp thỏa đáng, những ngày này chúng ta sẽ ở lại dịch quán.” Sài Chiêu trả lời.
“Dịch quán?” Tô Thụy Thuyên lắc đầu. “Nơi đó quá sơ sài rồi, nếu Vương gia không chê phủ thái úy của lão phu, có thể dời bước đến tệ xá không? Phủ thái úy tuy không bằng phủ vương gia ở Vân Đô, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với dịch quán kia. Vương gia vất vả nhiều ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải.”
Sài Chiêu chau nhẹ mày, nhìn sang bộ dạng mệt mỏi khó cầm cự được của Sài Dật, bỗng không nói nên lời.
Sài Dật nghĩ ngợi chốc lát, chắp tay nói: “Thịnh tình của Tô thái úy khó lòng từ chối được, vậy thúc cháu ta chỉ đành làm phiền quý phủ rồi.”
Mặt Tô Thụy Thuyên lộ vẻ vui mừng: “Nào dám nhận, Sài vương gia và Sài tướng quân chịu quá bộ đến tệ xá là vinh hạnh của lão phu đây!”
“Bổn vương cũng có vài chuyện cần bàn bạc với Thái úy.” Sài Dật mặt không đổi sắc, ung dung nói. “Lần đó ở Vân Đô vẫn chưa nói thỏa chí.”
Nhạc Hoành dỏng tai lắng nghe, quay đầu nhìn một cái, gương mặt phảng phất chút không vui. Vân Tu nhìn ra được tâm sự của nàng, đến gần bên thấp giọng nói: “Nữ nhi của lão ta nếu dám lại gần quyến rũ thiếu chủ nửa bước, ta thay cô một tay hất bay cô ả!”
Nhạc Hoành giận dữ trừng mắt với hắn: “Ai cần ngươi lắm chuyện như thế!”
……….
Trong ngự hoa viên.
Nam Cung Thần lắc lắc chuông ngọc trong tay, Nam Cung Yến sắc mặt nhợt nhạt, cứng ngắc ngồi ngây ngốc một bên, sau cùng nhịn không nổi bước tới kéo đệ đệ của mình, giật lấy cái chuông ngọc trong tay nó, vô cùng phẫn hận ném xuống sàn, chuông ngọc lưu ly vang lên một tiếng rồi vỡ toang.
Nam Cung Thần sững sờ ngồi đó, oa một tiếng khóc rống lên.
“Trưởng công chúa hà tất phải làm thế, người xem, dọa đến Hoàng thượng rồi!” Tô Tinh Trúc dịu dàng bước tới, dùng ống tay áo nhẹ lau đi gương mặt đầy nước mắt của Nam Cung Thần. “Hoàng thượng đừng khóc, lần sau lại bảo Nam Triều cống sang một vài cái nữa là được.”
Nam Cung Yến nghiến chặt răng nói: “Nhạc Hoành, Sài gia lại có thể lợi hại như vậy. Bổn công chúa thật sự đã xem thường ngươi… Thương Châu – Nhạc Hoành!”
“Tinh Trúc đã từng nhắc người rồi.” Tô Tinh Trúc ra hiệu cho cung nữ đưa Nam Cung Thần đi nơi khác. “Tân nương của Sài Chiêu vô cùng lợi hại. Sài Chiêu cự tuyệt trưởng công chúa và ta, nữ tử mà y luôn tâm niệm sao có thể là một người bình thường được?”
“Giang sơn của Nam Cung gia không thể tách rời khỏi Sài gia, phải trông cậy vào Sài gia dẹp loạn Lương quốc, công lao đã vượt mặt cả chủ, thiên hạ này rốt cuộc ai có thể nói là của ai đây!” Nam Cung Yến nghiến răng. “Không thể không dùng, lại không thể dùng sai, biết dùng đúng mực… thật sự quá khó, quá khó!”
“Không khó!” Tô Tinh Trúc bước tới sát bên tai Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến hơi né thân mình, nhìn sững ả: “Không khó? Ngươi nói xem!”
“Sài Dật đa mưu túc trí, Sài Chiêu anh dũng thiện chiến, hai thúc cháu này đương nhiên phải dùng, còn phải cố gắng trọng dụng cho tốt.” Khuôn mặt trắng nõn nà của Tô Tinh Trúc hiện lên nụ cười dịu dàng, nhưng gương mặt xinh đẹp như tiên nữ kia lại lộ ra vẻ sắc bén hung ác. “Chỉ cần Sài gia xảy ra mâu thuẫn nội bộ khó giải quyết, sức đầu mẻ trán là điều tất yếu, không cần trưởng công chúa phải tốn công mưu tính đại sự.”
“Mâu thuẫn nội bộ?” Nam Cung yến kinh ngạc nói, “Tại sao Sài gia lại xảy ra mâu thuẫn?”
Tô Tinh Trúc cũng không vội nói, nhúng nửa đầu móng tay nhọn vào chung trà, viết vài nét trên mặt bàn, “Mời Trưởng công chúa xem!”
Nam Cung Yến cúi đầu xem, “Lý? Ý ngươi nói… Con rể của Sài gia, Lý Trọng Nguyên?”
Nam Cung Yến dường như đã ngộ ra điều gì, mang theo sự tán thưởng nhìn Tô Tinh Trúc nói: “Tô Tinh Trúc ngươi quả thật thông minh vô cùng, cả Lý Trọng Nguyên mà ngươi nghĩ tới? Lúc nãy còn nói không nên đánh giá thấp Nhạc Hoành, Tô tiểu thư trước mắt đây mới thật sự là không hề kém cạnh mưu sĩ trong triều, Sài Chiêu bỏ lỡ ngươi đó mới là điều đáng hối tiếc nhất của Sài gia.”
“Trưởng công chúa kim chi ngọc diệp, là Sài Chiêu có mắt như mù.” Đôi mắt sáng của Tô Tinh Trúc lóe lên tia oán hận, “Nếu có bất cứ chuyện gì thì đều đã như ý nguyện của Sài gia, nói còn có ý nghĩa gì nữa. Tinh Trúc ở Vân Đô đã gặp qua Lý Trọng Nguyên, thấy hắn đối với nhạc phụ tận tình, nói gì nghe nấy, đối với Sài Chiêu thì kính cẩn lễ phép, nhưng ta có thể nhìn ra được, hắn không hề cam tâm tình nguyện như bề ngoài. Cưới được nữ nhi độc nhất của Sài gia Đại Chu lại khép nép đối với vị đường huynh kia như chủ tớ… Sài Dật lần này diện kiến thánh thượng, ngay cả Nhạc Hoành cũng đưa đến đây, vậy mà con rể lại không cho theo? Chậc chậc chậc, chỉ e là vị quận mã gia này lại càng chịu ủy khuất hơn rồi.”
Nam Cung Yến nghe đến hứng thú, nhẹ nhàng vuốt ve vòng bạch ngọc trên tay, trầm mặc không nói lời nào.
“Sài gia nếu thật sự có thể thay hoàng thượng và trưởng công chúa đạt được thiên hạ, đó đương nhiên là chuyện cực tốt.” Mày ngài Tô Tinh Trúc đầy ý cười. “Trưởng công chúa, vậy thì cứ để thúc cháu Sài gia lại thay Đại Chu của hoàng tộc Nam Cung tranh đoạt đi, giành lấy vinh quang rực rỡ quay về!”
Nam Cung Yến chống cằm cười cười, quay đầu nhìn mặt hồ gợn sóng, bốc vài nắm thức ăn cho cá chép thảy vào trong hồ, “Ăn nhiều nhiều chút, các ngươi còn phải cùng bổn cung chờ Sài gia mang công lao về cho non sông gấm vóc này…”
………
Bên ngoài cổng cung.
Đám người Sài Chiêu đương vừa định đi phủ Thái úy, từ hướng dịch quán bỗng có người đến báo: “Vương gia, tướng quân, bên dịch quán tới một tốp người ngựa, đi đầu là hai nam tử, xưng là họ Ân…”
Nhạc Hoành ngừng tay kìm lại cương ngựa. “Ân… chẳng lẽ là nhóm người của đại ca?”
Sài Dật nhìn Sài Chiêu. “Người của Ân gia bảo? Con bảo bọn họ đến kinh thành?”
Sài Chiêu gật đầu nói: “Lúc trước đã bàn bạc với bọn họ đến Vân Đô gặp mặt chúng ta, xem ra hai vị thiếu gia Ân gia này tốc độ cũng không tệ, biết chúng ta không ở Vân Đô liền dứt khoát đến kinh thành. Như vậy cũng tốt, để thúc cháu ta sớm ngày gặp được hai vị thiếu gia Ân gia ở Tuy thành này.”
“Anh em họ đích thân đến kinh thành cũng đã biểu đạt rõ ràng lòng thành của Ân gia bảo đối với Đại Chu ta, đối với Sài gia ta mà nói, đó càng là chuyện tốt.” Sài Dật vung tay nói: “Con với Nhạc Hoành đi qua dịch quán nghênh đón, đừng để thất lễ với người ta.”
“Con biết làm như thế nào rồi.” Sài Chiêu lễ phép đáp. “Vân Tu, ngươi sắp xếp ổn thỏa cho thúc phụ. A Hoành, chúng ta đi!”
Nhạc Hoành cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng cùng trượng phu của mình đi đến dịch quán.
Sài Chiêu quay đầu nhìn Nhạc Hoành nãy giờ vẫn không lên tiếng, tốc độ chậm rãi phía sau, lòng bàn tay vỗ vỗ vào người Bạch Long, vốn dĩ tốc độ của Bạch Long đang chậm rì rì nay nghe được tiếng động liền vui mừng cọ đầu chạy lại gần Sài Chiêu.
Nhạc Hoành đá nhẹ vào bụng nó, phiền não nói: “Con Bạch Long nhà ngươi, càng ngày càng không hiểu chuyện!”
Sài Chiêu vươn tay kéo tay áo Nhạc Hoành, quay đầu sang thăm dò: “Sao vậy, không muốn đi?”
“Làm gì có chuyện đó!” Nhạc Hoành ngẩng cao đầu, giả vờ kiêu ngạo nói, “Sài thiếu chủ nghĩ quá nhiều rồi!”
“Ta cái gì cũng đều không dám nghĩ.” Sài Chiêu vỗ nhẹ đầu Bạch Long. “Thấy Bạch Long đi chậm như thế, ta còn tưởng là nàng kéo nó lại kia!”
Mắt hạnh của Nhạc Hoành lóe lên ánh sáng, vội nắm chặt dây cương, “giá” một tiếng xông lên phía trước. “Như vậy đã đủ nhanh chưa?”
Sài Chiêu vẫn như cũ không nhanh không chậm ở phía sau nàng, nhìn ngắm bóng lưng của Nhạc Hoành, khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt.
Dịch quán.
“Nghe nói…” Ân Sùng Quyết ngập ngừng nói. “A Hoành cũng đến Huy Thành rồi.”
“Vậy thì làm sao?” Ân Sùng Húc đón lấy tách trà. “Đệ không dám, hay là không muốn gặp muội ấy?”
Nét tự giễu khẽ lướt qua mặt Ân Sùng Quyết, “Đại ca lại nói đùa rồi, muội ấy và Sài thiếu chủ vừa mới kết hôn, đương nhiên đi đâu cũng đều có nhau rồi.”
Ân Sùng Húc khẽ thở dài nói: “Chúng ta nên đến Huy Thành, triều đình Đại Chu đối với việc khởi binh chống Lương từ đầu tới cuối đều không đủ quả quyết, huynh đệ chúng ta biểu lộ rõ tâm ý đối với Sài gia cũng có thể giúp họ dẹp bỏ bớt lời ra tiếng vào.”
“Đại ca nói rất đúng.” Ân Sùng Quyết cười nói, “Đi theo Sài gia, về sau huynh đệ chúng ta càng có thể trợ giúp nhau hơn, sẽ không làm cha thất vọng.”
Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài truyền tới, Ân Sùng Húc đứng đậy bước ra ngoài, Ân Sùng Quyết đang định đứng dậy, nghĩ ngợi một lát lại ngồi xuống…
Trong sân, Nhạc Hoành nhanh nhẹn xoay người nhảy từ lưng ngựa xuống, đưa dây ngựa trong tay cho người trông ngựa ở dịch quán, âu yếm xoa xoa bờm của Bạch Long, cởi xuống áo khoác lông chồn màu trắng khoát trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn một vòng bốn phía của dịch quán, một thân y phục màu vàng thanh thoát xuất hiện, gò má sáng bóng, đôi mắt sáng làm người khác chỉ liếc qua liền không thể dời mắt đi được.
“A Hoành…” Ân Sùng Húc thấp giọng hô một tiếng, âm thanh hạ thấp đến nỗi dường như chỉ có bản thân mới nghe thấy.
Nhạc Hoành liếc mắt liền nhìn thấy Ân Sùng Húc đứng ngay cổng chính, ngạc nhiên kêu lên: “Đại ca! Thật đúng là đại ca đến rồi!”
“A Hoành!” Ân Sùng Húc bước dài nhanh chóng đi tới, đôi mắt sâu hiện lên sự vui mừng.
Ân Sùng Húc nắm chặt bả vai của Nhạc Hoành, ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới, nguôi ngoai nói: “A Hoành xem ra béo lên một chút rồi, như thế này lại tốt, như thế này mới là tốt!”
Nhạc Hoành xoa mặt nói: “Còn có kiểu khen người khác như vậy hả? Đại ca là đang cười muội đó.”
Nhìn thấy chỉ có mỗi Ân Sùng Húc, Nhạc Hoành nhìn nhìn phía trong viện, nhác thấy bóng người ngồi phía trong, thấp giọng nói: “Nhị ca, huynh cũng đến rồi?”
“Ừ.” Ân Sùng Húc quay đầu nhìn nhìn, “Không cần để ý đến nó, Sài thiếu chủ cùng muội đến đây?”
Nhạc Hoành gật đầu nói: “Muội nôn nóng hơn chút, chàng tới liền thôi à!”
Thấy Sài Chiêu vẫn chưa tới, Ân Sùng Húc ngập ngừng đôi chút rồi nói: “Sài thiếu chủ, đối với muội ra sao?”
Nhạc Hoành đỏ mặt, đôi mắt lộ ra tia sáng hạnh phúc ngại ngùng. “Chàng đối với muội rất tốt, đại ca yên tâm.”
Ân Sùng Húc vỗ vỗ vai nàng, cơ hồ có ngàn vạn lời muốn nói lại chẳng thể nào nói ra được.
“Ân đại thiếu gia đích thân đến Huy thành, Sài Chiêu tiếp đón chậm trễ.” Sài Chiêu ung dung tiến vào dịch quán, đôi mắt xám sâu xa quét qua gương mặt đầy nét ôn nhu của Ân Sùng Húc. “Hy vọng huynh đừng chê trách!”
Ân Sùng Quyết ở bên trong chợt đứng dậy, rảo bước ra ngoài vui mừng nói: “Sài thiếu chủ, đã lâu không gặp!”
Nghe được thanh âm nhiệt tình vô cùng quen thuộc này, trong nhất thời ý cười cứng đờ trên khóe môi Nhạc Hành, ngước mắt nhìn lên gương mặt anh tuấn quen thuộc nhiều năm lại có cảm giác như xa lạ chẳng hề quen biết.
Tác giả :
Hi Đại Tiểu Thư