Săn Tim Nàng
Chương 16-2: Đêm nay thật khó xử (2)
Ân Gia Bảo
“Người của Sài gia đã đến ngoại ô Tuy Thành à?” Ân Khôn cả kinh hỏi.
Ân Sùng Quyết thở hổn hển, gật đầu nói: “Xem ra họ đã đến được một thời gian, đóng quân trong rừng sâu. Con nhìn thấy tên Vân Tu xuất hiện trong hôn lễ của đại ca. Nếu họ đến Tuy Thành vào lúc đó thì Sài gia quân đã đóng ở ngoài thành ít nhất ba ngày, họ ẩn nấp trong rừng sâu nên mới không bị ai phát hiện. Tuy bao vây con và A Hoành chỉ có hơn một trăm tên lính nhưng Sài Chiêu đã đích thân đến, tuyệt đối không chỉ có hơn trăm người theo… Cha, có cần lập tức đến phủ đô úy báo tin không?”
Ân Sùng Húc nhìn cha mình, nói: “Cha, chúng ta đã nhận lễ vật do Sài Chiêu sai người mang đến, chuyện sau này khó xử rồi đây!”
Ân Khôn hít sâu một hơi, nói: “Người vào nhà chính là khách, có lý nào lại đuổi khách đi. Mục Dung đã gả vào nhà họ Ân, tất cả đã ngồi chung một con thuyền. Sài Chiêu đến chúc mừng hôn lễ của con tức là muốn kết tình hữu hảo với Ân Gia Bảo, cha con ta nên vui mừng mới phải.”
“Nhưng mà…” Mặt Ân Sùng Húc toát lên vẻ lo lắng. “Tuy chú cháu họ tạm thời chiếm thượng phong nhưng dù sao cũng không phải là hoàng tộc chính thống… Nếu không vì hoàng tộc Nam Cung không còn biết dựa vào ai ngoại trừ Sài gia ở Thương Sơn thì chú cháu họ vẫn đang bị hoàng đế kiêng kỵ, không nơi dung thân. Nếu thật sự kết tình hữu hảo với họ, Ân Gia Bảo sẽ gặp phải không ít nguy hiểm…”
“Đại ca.” Ân Sùng Quyết ngắt lời hắn. “Chú cháu họ Sài đẩy lùi Kỷ Minh của Lương Quốc, thiên tử của Đại Chu là Nam Cung Thương còn phải nể họ vài phần. Muốn đối kháng lại Lương Quốc thì chỉ có thể dựa vào Sài gia. Theo ý của đệ, chú cháu họ Sài chịu khổ hơn mười năm, bây giờ chắc chắn sẽ không để mình giẫm vào vết xe đổ ngày trước. Sài Dật đã được tấn phong nhất đẳng thân vương, Sài Chiêu cũng đã thành nhất phẩm thượng tướng. Nếu sau này họ bước thêm một bước nữa thì đệ cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Chim khôn chọn cành mà đậu, cha trù tính bao năm nay chẳng phải muốn tìm một minh chủ đáng để Ân Gia Bảo nghe theo sao? Nếu Sài gia đã có lòng kết bạn với chúng ta, đệ cảm thấy đây là một cơ hội tốt.”
“Sùng Quyết.” Ân Sùng Húc lắc đầu, nói: “Đệ cũng vừa nói rồi đó, cha gầy dựng bao năm mới có được Ân Gia Bảo như ngày hôm nay. Nếu dốc toàn bộ sức lực phò tá Sài gia, mạo hiểm quá lớn, phải cân nhắc cẩn thận mới được.”
Ân Khôn thấy hai đứa con trai bất đồng ý kiến, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên vẻ gì đó khiến người ta khó mà nắm bắt được.
Ân Sùng Quyết hùng hồn nói: “Tính cách của đại ca luôn cẩn thận như vậy, nếu trong thời thịnh vượng thì cũng hay, nhưng nếu trong thời loạn mà còn như thế, bị người ta cưỡi lên đầu thì lấy gì mà nói lý lẽ. Tuy Thành nhờ vào địa thế hiểm trở mà có thể yên bình được vài chục năm nhưng huynh đệ ta đều biết Ân Gia Bảo có khác gì cỏ dại đâu chứ? Tấn Quốc, yến Quốc đã bị tiêu diệt, Lương Quốc và Chu Quốc cuối cùng sẽ chỉ còn một nước thắng lợi. Bất luận ai thắng ai thua, lúc đó họ còn để Ân Gia Bảo làm bá chủ một phương sao chứ? Chi bằng nhân lúc còn có giá trị, tìm một chỗ dựa, mưu liệu cho mình một tương lai sáng lạn mới phải.”
Ân Sùng Quyết vừa nói vừa cười, chà xát hai tay vào nhau. “Cha, con nói có đúng không? Dù không thể phong vương phong tước, cho con làm một đại tướng quân cũng tốt mà.”
“Chỉ có Ân Sùng Quyết đệ là thông minh!” Mục Dung bước qua bậc cửa, bực mình nói: “Đại ca đệ cẩn thận quá mức? Ta thấy đệ nóng lòng vì cái lợi trước mắt đúng hơn! Nếu chú cháu họ Sài đấu không lại Lương Quốc thì sao? Đệ muốn Ân Gia Bảo và Mục gia ta bị tiêu diệt à? Con cảm thấy sự lo lắng của Sùng Húc không phải không có lý, cha phải cân nhắc cho kỹ mới được.”
Ân Sùng Quyết sờ lên ngực, quay người đi, nói: “Đại tẩu đã lên tiếng thì đệ cũng không tiện nói nhiều nữa. Nói gì là sai nấy, chi bằng không nói thì hơn.”
Mục Dung hừ một tiếng, ôm lấy cánh tay của phu quân mình, nói nhỏ: “Cha thiếp cũng cảm thấy như bây giờ là tốt nhất…”
“Được rồi.” Ân Khôn tằng hắng một tiếng. “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Mục đô úy, Sùng Húc, con dẫn mục dung đến kho chọn ít lễ vật tặng cho nhạc phụ đi.”
Ân Sùng Húc gật đầu, kéo tay áo của Mục Dung dẫn nàng ta ra ngoài. Thấy chỉ còn hai người họ, Sùng Húc nhíu mày với vẻ không vui: “Sùng Quyết là đệ đệ của ta. trước mặt của cha, sao nàng có thể nói đệ ấy như vậy!”
Mục Dung nắm lấy ngón tay của Ân Sùng Húc, cụp mắt xuống, nói: “Thiếp chỉ không thích cái kiểu của đệ ấy thôi mà! Chàng mới là đại thiếu gia của Ân Gia Bảo, đệ ấy dựa vào đâu mà chuyện gì cũng đối nghịch với chàng. Ở trước mặt cha nói hay như hát vậy, nghe mà bực cả mình.”
“Nếu Sùng Quyết nói có lý thì cha sẽ nghe, nàng không cần phải lo.” Ân Sùng Quyết lạnh lùng rút tay ra. “Nàng cũng nói ta là đại thiếu gia của Ân Gia Bảo, đệ đệ của ta có bản lĩnh, có tầm nhìn, làm đại ca như ta nên mừng cho đệ ấy mới phải. Lần sau… lúc cha con ta bàn chuyện, nàng đừng có vào quấy rầy nữa.”
Thấy dường như phu quân thật sự bất mãn với mình, Mục Dung kéo lấy tay của Ân Sùng Húc, dịu dàng nói: “được rồi được rồi mà, thiếp nhận sai được chưa? Không có lần sau nữa đâu.”
Dường như Ân Sùng Húc cũng cảm thấy giọng của mình hơi nặng nề nên dịu lại. “Sùng Quyết là đệ đệ ruột thịt của ta, nàng khoan dung với đệ ấy một chút thì ta và cha sẽ rất vui mừng.”
Mục Dung dạ một tiếng thật khẽ rồi dựa vào bờ vai vững chãi của phu quân.
Trong nhà
Ân Sùng Quyết bưng chén trà lên uống một hớp rồi đặt xuống, nói: “Cha đã đuổi đại ca đại tẩu đi rồi, có chuyện muốn nói riêng với con sao?”
“Con thật là thông minh.” Ân Khôn nhìn đứa con mà mình thương hơn này với ánh mắt thâm thúy. “Vậy cha muốn nói đoán xem cha sắp nói gì với con?”
Ân Sùng Quyết dựa vào ghế, khóe môi khẽ nhếch lên. “Cũng chẳng có gì khó đoán. Cha muốn hỏi con… có phải Sài Chiêu đã nhìn thấy A Hoành rồi không?”
Ân Không cũng ngồi xuống, trấn tĩnh châm cho mình một chén trà rồi ung dung nói: “Vậy con nói cho cha nghe xem nào?”
Ân Sùng Quyết nhe răng cười. “Nhìn thấy thì sao chứ? Năm đó hắn bỏ mặc cả nhà A Hoành không quan tâm, bây giờ còn mặt mũi nào gặp A Hoành nữa? Hơn nữa Vũ Đế đã treo cổ tự vẫn rồi, chuyện tứ hôn gì đó cũng chỉ nói suông thôi. Năm đó họ chỉ gặp nhau vài ngày, tình cảm thâm sâu gì đâu chứ?”
“Thật thế sao?” Ân Khôn bình tĩnh nói: “Nhưng cha nghe nói vị thiếu chủ của Sài gia này đã mấy lần từ chối hoàng đế Đại Chu, những người được tứ hôn có công chúa, có con nhà quý tốc… Con không sợ đến giờ hắn còn lẻ loi một mình như thế là vì không quên được A Hoành của con sao?”
Mặt Ân Sùng Quyết hơi thay đổi nhưng sau đó lập tức lắc đầu nói: “Con không cho là vậy. Chu đế tứ hôn là vì muốn lôi kéo chú cháu họ Sài, Sài Chiêu là người cực thông minh, sao có thể bị Chu đế nắm thóp được chứ? Hai năm nay hắn lập công lập nghiệp, đang lúc đắc ý nhất nên đương nhiên không muốn bị gia đình làm vướng bận chứ nhất định không phải vì A Hoành…”
“Con nói thế thôi chứ thật ra trong lòng cũng không chắc đúng không.” Ân Khôn quan sát biểu cảm của con trai. “Cha biết con thích A Hoành. Nhạc Hoành là con nhà quyền quý, quả thật không thể chê vào đâu được. Nhưng năm đó cha giữ con bé lại, cũng không phải để cho con…”
“Người của Sài gia đã đến ngoại ô Tuy Thành à?” Ân Khôn cả kinh hỏi.
Ân Sùng Quyết thở hổn hển, gật đầu nói: “Xem ra họ đã đến được một thời gian, đóng quân trong rừng sâu. Con nhìn thấy tên Vân Tu xuất hiện trong hôn lễ của đại ca. Nếu họ đến Tuy Thành vào lúc đó thì Sài gia quân đã đóng ở ngoài thành ít nhất ba ngày, họ ẩn nấp trong rừng sâu nên mới không bị ai phát hiện. Tuy bao vây con và A Hoành chỉ có hơn một trăm tên lính nhưng Sài Chiêu đã đích thân đến, tuyệt đối không chỉ có hơn trăm người theo… Cha, có cần lập tức đến phủ đô úy báo tin không?”
Ân Sùng Húc nhìn cha mình, nói: “Cha, chúng ta đã nhận lễ vật do Sài Chiêu sai người mang đến, chuyện sau này khó xử rồi đây!”
Ân Khôn hít sâu một hơi, nói: “Người vào nhà chính là khách, có lý nào lại đuổi khách đi. Mục Dung đã gả vào nhà họ Ân, tất cả đã ngồi chung một con thuyền. Sài Chiêu đến chúc mừng hôn lễ của con tức là muốn kết tình hữu hảo với Ân Gia Bảo, cha con ta nên vui mừng mới phải.”
“Nhưng mà…” Mặt Ân Sùng Húc toát lên vẻ lo lắng. “Tuy chú cháu họ tạm thời chiếm thượng phong nhưng dù sao cũng không phải là hoàng tộc chính thống… Nếu không vì hoàng tộc Nam Cung không còn biết dựa vào ai ngoại trừ Sài gia ở Thương Sơn thì chú cháu họ vẫn đang bị hoàng đế kiêng kỵ, không nơi dung thân. Nếu thật sự kết tình hữu hảo với họ, Ân Gia Bảo sẽ gặp phải không ít nguy hiểm…”
“Đại ca.” Ân Sùng Quyết ngắt lời hắn. “Chú cháu họ Sài đẩy lùi Kỷ Minh của Lương Quốc, thiên tử của Đại Chu là Nam Cung Thương còn phải nể họ vài phần. Muốn đối kháng lại Lương Quốc thì chỉ có thể dựa vào Sài gia. Theo ý của đệ, chú cháu họ Sài chịu khổ hơn mười năm, bây giờ chắc chắn sẽ không để mình giẫm vào vết xe đổ ngày trước. Sài Dật đã được tấn phong nhất đẳng thân vương, Sài Chiêu cũng đã thành nhất phẩm thượng tướng. Nếu sau này họ bước thêm một bước nữa thì đệ cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Chim khôn chọn cành mà đậu, cha trù tính bao năm nay chẳng phải muốn tìm một minh chủ đáng để Ân Gia Bảo nghe theo sao? Nếu Sài gia đã có lòng kết bạn với chúng ta, đệ cảm thấy đây là một cơ hội tốt.”
“Sùng Quyết.” Ân Sùng Húc lắc đầu, nói: “Đệ cũng vừa nói rồi đó, cha gầy dựng bao năm mới có được Ân Gia Bảo như ngày hôm nay. Nếu dốc toàn bộ sức lực phò tá Sài gia, mạo hiểm quá lớn, phải cân nhắc cẩn thận mới được.”
Ân Khôn thấy hai đứa con trai bất đồng ý kiến, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên vẻ gì đó khiến người ta khó mà nắm bắt được.
Ân Sùng Quyết hùng hồn nói: “Tính cách của đại ca luôn cẩn thận như vậy, nếu trong thời thịnh vượng thì cũng hay, nhưng nếu trong thời loạn mà còn như thế, bị người ta cưỡi lên đầu thì lấy gì mà nói lý lẽ. Tuy Thành nhờ vào địa thế hiểm trở mà có thể yên bình được vài chục năm nhưng huynh đệ ta đều biết Ân Gia Bảo có khác gì cỏ dại đâu chứ? Tấn Quốc, yến Quốc đã bị tiêu diệt, Lương Quốc và Chu Quốc cuối cùng sẽ chỉ còn một nước thắng lợi. Bất luận ai thắng ai thua, lúc đó họ còn để Ân Gia Bảo làm bá chủ một phương sao chứ? Chi bằng nhân lúc còn có giá trị, tìm một chỗ dựa, mưu liệu cho mình một tương lai sáng lạn mới phải.”
Ân Sùng Quyết vừa nói vừa cười, chà xát hai tay vào nhau. “Cha, con nói có đúng không? Dù không thể phong vương phong tước, cho con làm một đại tướng quân cũng tốt mà.”
“Chỉ có Ân Sùng Quyết đệ là thông minh!” Mục Dung bước qua bậc cửa, bực mình nói: “Đại ca đệ cẩn thận quá mức? Ta thấy đệ nóng lòng vì cái lợi trước mắt đúng hơn! Nếu chú cháu họ Sài đấu không lại Lương Quốc thì sao? Đệ muốn Ân Gia Bảo và Mục gia ta bị tiêu diệt à? Con cảm thấy sự lo lắng của Sùng Húc không phải không có lý, cha phải cân nhắc cho kỹ mới được.”
Ân Sùng Quyết sờ lên ngực, quay người đi, nói: “Đại tẩu đã lên tiếng thì đệ cũng không tiện nói nhiều nữa. Nói gì là sai nấy, chi bằng không nói thì hơn.”
Mục Dung hừ một tiếng, ôm lấy cánh tay của phu quân mình, nói nhỏ: “Cha thiếp cũng cảm thấy như bây giờ là tốt nhất…”
“Được rồi.” Ân Khôn tằng hắng một tiếng. “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Mục đô úy, Sùng Húc, con dẫn mục dung đến kho chọn ít lễ vật tặng cho nhạc phụ đi.”
Ân Sùng Húc gật đầu, kéo tay áo của Mục Dung dẫn nàng ta ra ngoài. Thấy chỉ còn hai người họ, Sùng Húc nhíu mày với vẻ không vui: “Sùng Quyết là đệ đệ của ta. trước mặt của cha, sao nàng có thể nói đệ ấy như vậy!”
Mục Dung nắm lấy ngón tay của Ân Sùng Húc, cụp mắt xuống, nói: “Thiếp chỉ không thích cái kiểu của đệ ấy thôi mà! Chàng mới là đại thiếu gia của Ân Gia Bảo, đệ ấy dựa vào đâu mà chuyện gì cũng đối nghịch với chàng. Ở trước mặt cha nói hay như hát vậy, nghe mà bực cả mình.”
“Nếu Sùng Quyết nói có lý thì cha sẽ nghe, nàng không cần phải lo.” Ân Sùng Quyết lạnh lùng rút tay ra. “Nàng cũng nói ta là đại thiếu gia của Ân Gia Bảo, đệ đệ của ta có bản lĩnh, có tầm nhìn, làm đại ca như ta nên mừng cho đệ ấy mới phải. Lần sau… lúc cha con ta bàn chuyện, nàng đừng có vào quấy rầy nữa.”
Thấy dường như phu quân thật sự bất mãn với mình, Mục Dung kéo lấy tay của Ân Sùng Húc, dịu dàng nói: “được rồi được rồi mà, thiếp nhận sai được chưa? Không có lần sau nữa đâu.”
Dường như Ân Sùng Húc cũng cảm thấy giọng của mình hơi nặng nề nên dịu lại. “Sùng Quyết là đệ đệ ruột thịt của ta, nàng khoan dung với đệ ấy một chút thì ta và cha sẽ rất vui mừng.”
Mục Dung dạ một tiếng thật khẽ rồi dựa vào bờ vai vững chãi của phu quân.
Trong nhà
Ân Sùng Quyết bưng chén trà lên uống một hớp rồi đặt xuống, nói: “Cha đã đuổi đại ca đại tẩu đi rồi, có chuyện muốn nói riêng với con sao?”
“Con thật là thông minh.” Ân Khôn nhìn đứa con mà mình thương hơn này với ánh mắt thâm thúy. “Vậy cha muốn nói đoán xem cha sắp nói gì với con?”
Ân Sùng Quyết dựa vào ghế, khóe môi khẽ nhếch lên. “Cũng chẳng có gì khó đoán. Cha muốn hỏi con… có phải Sài Chiêu đã nhìn thấy A Hoành rồi không?”
Ân Không cũng ngồi xuống, trấn tĩnh châm cho mình một chén trà rồi ung dung nói: “Vậy con nói cho cha nghe xem nào?”
Ân Sùng Quyết nhe răng cười. “Nhìn thấy thì sao chứ? Năm đó hắn bỏ mặc cả nhà A Hoành không quan tâm, bây giờ còn mặt mũi nào gặp A Hoành nữa? Hơn nữa Vũ Đế đã treo cổ tự vẫn rồi, chuyện tứ hôn gì đó cũng chỉ nói suông thôi. Năm đó họ chỉ gặp nhau vài ngày, tình cảm thâm sâu gì đâu chứ?”
“Thật thế sao?” Ân Khôn bình tĩnh nói: “Nhưng cha nghe nói vị thiếu chủ của Sài gia này đã mấy lần từ chối hoàng đế Đại Chu, những người được tứ hôn có công chúa, có con nhà quý tốc… Con không sợ đến giờ hắn còn lẻ loi một mình như thế là vì không quên được A Hoành của con sao?”
Mặt Ân Sùng Quyết hơi thay đổi nhưng sau đó lập tức lắc đầu nói: “Con không cho là vậy. Chu đế tứ hôn là vì muốn lôi kéo chú cháu họ Sài, Sài Chiêu là người cực thông minh, sao có thể bị Chu đế nắm thóp được chứ? Hai năm nay hắn lập công lập nghiệp, đang lúc đắc ý nhất nên đương nhiên không muốn bị gia đình làm vướng bận chứ nhất định không phải vì A Hoành…”
“Con nói thế thôi chứ thật ra trong lòng cũng không chắc đúng không.” Ân Khôn quan sát biểu cảm của con trai. “Cha biết con thích A Hoành. Nhạc Hoành là con nhà quyền quý, quả thật không thể chê vào đâu được. Nhưng năm đó cha giữ con bé lại, cũng không phải để cho con…”
Tác giả :
Hi Đại Tiểu Thư