Sẵn Sàng Chưa Nào? (Con Gái Mỹ 2)
Chương 12
"Thật là những bài học chẳng ra gì" tổng thống nói.
"Không phải tại những bài học vẽ ,bố à" giọng David nghe mệt mỏi.Tôi nghĩ anh ấy mệt mỏi thật.Chúng tôi đã và đang ngồi trong phòng khách nói đi nói lại chuyện này suốt cả giờ đồng hồ qua,kể từ khi tổng thống đùng đùng bỏ đi khỏi buổi họp cộng đồng thảm hại vào khoảng thời gian chiếu quảng cáo,khiến kênh MTV phải phát lại bài hát Pimp My Ride.
"Tất cả những gì bố biết là con trai cố có hứng thú với chuyện quan hện từ lúc bắt đầu vẽ hình người khỏa thân" tổng thống lên tiếng,.
"Bố à" David kêu lên, "con luôn luôn có hứng thú với chuyện quan hệ.Con là con trai mà,phải không nào? .Nhưng con thật sự không quan hệ.Cũng không lập kế hoạch thực hiện việc đó trong tương lai gần"
Ôi ,trời.Tôi chưa bao giờ biết David lại nói dối tài đến thế.Thật đấy.
"Vậy tai sao" bố anh ấy lại bắt đầu, "có phải Samantha nói..."
"Khoan đã" bố tôi cất lowfi. "Ai vẽ hình người khỏa thân?"
"Samantha" Mẹ tôi nghiêng người rót thêm cà phê cho đệ nhất phu nhân. "Cô Susan Boone gọi con bé và nói David tham gia lớp vẽ sống động dành cho người lớn vào tối thứ ba và thứ năm"
Bố tôi trông thẫn thờ. "Làm thế nào việc đó lại khiến bọn trẻ muốn quan hệ?"
"Chúng con không quan hệ" tôi nhắc lại câu này chắc phải đến ba mươi ngàn lần rồi.
"Vậy tại sao nhân danh Chúa" tổng thống nói, "Con lại phát biểu trước toàn thể dân Mỹ rằng con đồng ý quan hệ?"
"Con không biết"tôi trả lời.Tôi cuộn tròn người như một quả banh cực nhỏ trên ghế sô-pha,ôm sát chân vào ngực và tựa cằm lên đầu gối. "Chỉ vì ngài khiến con bực quá..."
"TA Ư?" tổng thống trộng giận dữ hơn bao giờ hết. "Con nghĩ ta cảm thấy thế nào? Ta đứng đó như gà ngốc huyên thuyên rằng con trai mình là một tấm gương tuyệt vời và hóa ra thằng bé đang biến ta thành kẻ đạo đức giả nhất trên đời.."
"Không,anh ấy không làm thế" tôi cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết. "Vì chúng con không quan..."
"Vâng phải.Con không nhớ bố đã yêu cầu con ủng hộ toàn bộ dự luật về sự chấp thuận cha mẹ dành cho phòng khám sức khỏe sinh sản,bố à." David nói cùng lúc. "Thực tế ,con cũng không nhớ Samantha có thấy điều đó ở đâu trong xấp tài liệu Về với Gia đình mà bố đã đưa cho em ấy.Bởi vì nếu có,con chắc Samantha đã nói cho con biết"
"Cha mẹ phải có quyền được biết con cái đang làm gì sau lưng mình" tổng thống tuyên bố.
"Sao cơ?" David gặng hỏi. "Để họ có thể cư xử như bố lúc này đây sao? Mục đích là gì vậy bố? Họ chỉ trở nên quái lạ,như bố hiện giờ thôi"
"Nếu phát hiện TRƯỚC KHI con mình tiến đến chuyện quan hệ" tổng thống nói, "Cha mẹ CÓ THỂ cố gắng ngăn chặn con mình,mở rộng ranh giới giao tiếp để ngăn đứa con phạm sai lầm tệ hại nhất cuộc đời chúng..."
"Chúng ta đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề,được chứ.?" Giọng mẹ tôi thật điềm tĩnh,hệt như giọng mẹ nói trong phiên tòa. "Samantha đã xin lỗi về những gì con bé gây ra và giải thích rằng mình đang ngoa dụ" (trong sách SAT định nghĩa đó là "phát biểu cường điệu thốt ra trong cơn kích động") . "Tôi nghĩ vấn đề thực sự giờ đây là chúng ta sẽ làm gì trong chuyện này"
"Tôi sẽ nói điều CHÚNG TA sắp làm trong chuyên này nhé" tổng thống cất lời. "Ở nội trú"
David đưa mắt lên trần nhà với vẻ mặt chán nản và thốt lên, "Bố à:"
"Bố nói nghiêm túc đấy" tổng thống lên tiếng . "Bố không quan tâm việc con chỉ còn một năm trung học nữa thôi .Bố sẽ gửi con vào trường quân đội,dứt khoát rồi đấy"
Tôi kinh hãi liếc nhìn David
Nhưng anh ất trông thật bình tĩnh....rất bình tĩnh thực đấy,hơn cả mức bạn có thể nghĩ tới,khi nói đến chuyện anh ấy sắp nhập ngũ vào một doanh trai nào đó ở Ozarks
"Bố sẽ chẳng gửi con đi đâu hết bố ạ" David nói "Vì con chưa làm bất cừ điều gì.Thay vì vội đi đến kết luận như một người phản động,sao bố không cố thấu hiểu điều Samathan nói trong buổi họp cộng đồng...rằng trong gia đình phải có sự cân bằng thì mới tốt đẹp được.Ai cũng có quyền của mình nhưng với điều kiện không được xâm phạm quyền của người khác.Giới trẻ chưa đủ tuổi để đi bầu cử không có nghĩa là bố được tước đi quyền của họ"
Bố David quắc mắt "Như vậy là quá giản đơn hóa về..."
"Thế ư?" David hỏi. "Có lẽ bố muốn nhớ rằng chỉ trong vài năm nữa thôi,giới trẻ đó sẽ đủ tuổi để đi bầu cử.Và bố nghĩ họ sẽ có thiện cảm ra sao đối với người đã đưa ra luật lệ khiến bọn họ bị lật tẩy trước bố mẹ mình mỗi khi muốn mua một cái bao cao su?"
"Đủ rồi đấy" mẹ tôi cất giọng kiên quyết trước khi tổng thống,người đang mang vẻ mặt tức giận hơn bao giờ hết,kịp mở miệng. "Chúng ta sẽ không giải quyết tất cả các vấn đề của xã hội trong đêm nay".Mẹ tôi nhìn tổng thống với ánh mắt như ở phiên tòa,ánh mắt mà các đồng nghiệp của mẹ ở Cơ quan Bảo vệ Môi sinh Hoa Kỳ gọi là Án Tử cho những nhà tư bản công nghiệp. "Và không ai sẽ vào trường nội trú cả.Tạm thời chúng ta hãy cảm giác được an ủi rằng chúng ta có hai đứa con thông minh,khỏe mạnh,những đứa trẻ từ trước tới giờ luôn luôn đưa ra quyết định đúng đắn.Và tôi tin tưởng chúng sẽ tiếp tục đưa ra những quyết định đúng đắn trong tương lai"
"Nhưng..."tổng thống lại bắt đầu.
Tuy nhiên lần này chính vợ ngài ngắt lời
"Em đồng tình với Carol" đệ nhất phu nhân lên tiếng. "Em nghĩ chúng ta nên bỏ lại sau lưng toàn bộ sự việc rắc rối không may này và cố gắng hướng đến những điều tốt đẹp"
"Tốt đẹp chỗ nào?" tổng thống hỏi.
"À" mẹ David phải suy nghĩ một lát.Sau đó phu nhân rạng rỡ hẳn lên. "Chí ít con cái chúng ta không rơi vào hội chứng vô caem của tuổi vị thành niên như rất nhiều bạn bè đồng trang lứa chúng.Em muốn nói là David và Samantha thực sự quan tâm đến các vấn đề"
Tổng thống lại có vẻ nghĩ rằng việc đó chẳng có gì đáng vui mừng.Ngài thở hắt ra đầy bực tức và ném phịch người xuống chiếc ghế.
"Đây..." ngài nói không nhằm vào ai cả,. "đúng là một ngày không may mắn"
Đột nhiên,cho dù tôi thật sự vẫn còn bực tức chuyện tổng thống lôi kéo mình...vì đúng là ngài đang cố làm thế,đúng như Dauntra đã cảnh báo,nhưng tôi vẫn cảm thấy chút ân hận đối với bố David .Xét cho cùng chương trình của ngài cũng có vài điểm tốt.
"Về với Gia đình là một ý tưởng hay" tôi nói để ngài cảm thấy đỡ hơn một chút. "nếu nó có nghĩa là thế,ngài biết ...rồi đấy,là việc mọi người trong gia đình trò chuyện với nhau.Nhưng nếu nó có nghĩa xâm phạm đến quyền lợi của người khác thì...làm thế nào giúp đỡ người khác được?"
Tổng thống nhìn tôi với vẻ cực kỳ cáu kỉnh. "Ta hiểu ý con rồi,Samantha à" ngài nói. "Kịch liệt và rõ ràng.Ta nghĩ toàn thể dân Mỹ cũng thế"
Có lẽ đó là dấu hiệu cho thấy bố David đã nhìn thất mặt tôi quá đủ trong một ngày nên tôi rời khỏi ghế và lẻn ra khỏi phòng khách...
...và thật nhẹ nhõm khi David cũng theo tôi xuống nhà bếp yên ắng,chị Lucy và Recbecca từ nãy đến giờ " án binh bất động" trong phòng...cho dù tôi không hề nghi ngờ có ai đó ở đầu cầu thang lén lút nghe trộm
"Em ổn chứ?" David hỏi khi cuối cùng chúng tôi cũng được ở bên nhau
Thay vì trả lời,tôi choàng tay qua cổ anh và đứng yên đó,dụi mắt vào ngực anh ,hít mừi hương đặc trưng của anh và cố ngăn mình không khóc.
"Ngoan nào,ngoan nào" David dỗ dành,vuốt mái tóc Đen Mun của tôi. "Mọi thứ sẽ qua thôi, Sharona"
:Em xin lỗi" tôi sụt sịt. "Em không biết lúc ở phòng tập thể dục em bị làm sao nữa". Tôi đứng đó nhắm mắt,tận hưởng hơi ấm cảm nhận được qua lớp áo len của David và ao ước không bao giờ phải rời xa.
"Đừng lo" anh an ủi. "Em chỉ thực hiện điều em vẫn luôn làm mà thôi...ủng hộ những gì em tin tưởng"
Tôi chớp mắt khi nghe anh nói thế.Bởi vì nó không đứng sự thật.Tôi không ủng hộ những gì mình tin tưởng.Tôi không hành động như thế với Kris tại trường.Không hành động như thế với Stan ở chỗ làm.Và nhất là không hành động như thế với David.Nếu tôi ủng hộ điều tôi tin tưởng thì tôi sẽ không đến Trại David đón Lễ Tạ ơn với anh.
"Nghe này anh David" tôi cất lời sau khi hít một hơi thật sâu . "Về chuyện Lễ Tạ ơn..."
"Vẫn đến phải không Samantha?"
Chỉ có điều không phải David hỏi câu ấy.Đó là mẹ anh,đệ nhất phu nhân,người bước vào nhà bếp đúng lúc ấy.David và tôi liền buông nhau ra.
Tôi phải nói gì đây? Phu nhân trông thực sự lo âu.Như thế tất cả những gì phu nhân có thể nghĩ đến chỉ là chuyện món gà tây sẽ bị thừa nếu tôi không đi.
"Dạ phải" tôi trả lời. "Dạ ,tất nhiên rồi ạ"
"Tốt" phu nhân nói . "Ta rất mừng .Đi nào David . Đến lúc phải về rồi.Chúc con ngủ ngon,Samantha"
"Vâng" tôi đáp lại . "Chúc ngủ ngon,thưa phu nhân .Và ...con thực lòng xin lỗi"
"Không phải lỗi của con" mẹ David thở dài . "Nói với Samantha rằng con sẽ qua đón em nó vào sáng thứ năm nhé David"
David cười toe toét với tôi. "Anh sẽ qua đón em vào sáng thứ năm nhé Samantha" anh nói và buông tay tôi sau khi đã siết chặt,rồi anh theo mẹ đi ra phòng ngoài.
Thứ năm .Tuyệt
"Nào" mẹ tôi cất giọng khi cuối cùng chúng tôi đã khép cánh cửa nhà sau lưng các vị khách. "tốt đẹp quá nhỉ! Không may là họ dẫn nhân viên đặc vụ theo cùng.Mẹ thật sự có thể cho một viên đạn vào đầu ngay lúc này"
Mặc dù phần nào cũng cảm thấy như vậy nhưng tôi quyết định lúc này phải thuật lại bài phát biểu tôi đã vạch sẵn trong đầu kể từ khi tất cả chúng tôi rời khỏi phòng tập thể dục.
"Bố mẹ" tôi lên tiếng. "con muốn nhân đây cảm ơn bố mẹ đã nuôi con khôn lớn trong bầu không khí ấm áp.thônh cảm như thế này,đã cho con hình mẫu xác thực mà một số cô gái trẻ như con đây thực sự cần đến để tự bước đi giữa thành phố phức tạp và bấp bênh này..."
"Samantha à" bố ngắt lời, "bố nhận ra con chỉ đang cố gắng nói đến vấn đề tối nay.Tuy nhiên bố nghĩ đã đến lúc chúng ta cần tạo ra vài thay đổi trong ngôi nhà này.Những thay đổi QUAN TRỌNG .Vì vậy bố muốn con về phòng ngay lập tức.Và ở yên trong đó" ,bố nói thêm,lần đầu tiên từ rất lâu rồi bố mới thật sự dùng đến quyền làm cha.
"Vâng" tôi lên tiếng. "Thôi được" .Và tôi hối hả chạy lên gác lao về phòng....
Chị Lucy đang đợi tôi ,đôi mắt mở to.
"Ôi,Chúa ơi" chị ấy kêu to sau khi biết chắc bố mẹ đã đóng cửa phòng và không thể nghe thấy chúng tôi."Thật là...thật là....thật là...ĐIÊN"
"Còn phải nói" bất chợt tôi cảm thấy đuối sức
"Chị chưa bao giờ thấy bố mẹ quá...quá...như lúc nãy"
"Phải rồi" tôi ngước nhìn chằm chằm vào bức ảnh ca sĩ Gwen mặc áo cưới.
"Vậy em bị phạt rồi phải không?"
"Không"
Chị Lucy trông bàng hoàng. "không hề ư?"
"Không" tôi trả lời. "Nhưng bố nói sắp có vài thay đổi trong nhà.Thay đổi QUAN TRỌNG ấy"
Chị Lucy ngồi phịch xuống đè lên rương quần áo của tôi,rõ ràng chị ấy sốc cực độ.
"Ôi trời" chị thốt ra. "Em đã giết chết mẹ Carol và bố Richard rồi"
"Em không nghĩ mình làm thế" tôi nói. "Em nghĩ bố mẹ chỉ,chỉ là...tin em thôi"
"Biết rồi" chị Lucy lắc đầu. "Đó là cái hay trong chuyện này.Bố mẹ không biết em THỰC CHẤT có kế hoạch gì,vào ngày kia ấy"
Tôi hoàn toàn không cần người nhắc nhở.Tôi giật thót trong bụng cảm thấy mình sắp nôn nữa.
"Chị Lucy" tôi lên tiếng, "chị em mình có thể nói chuyện này vào lúc khác được không.Em nghĩ mình cần ở một mình lúc này"
"Chị nghe em vậy" chị Lucy nói và đứng lên. "Nhưng chị chỉ muốn nói,đối với các thiếu nữ vị thành niên ở bất kỳ nới đâu,chuyện ...cũng...xảy ra..."
Sau đó chị bỏ đi,khẽ khàng đóng cửa lại
Còn tôi ngước nhìn ca sĩ Gwen và nước mắt tuôn trào.
Mười lý do khiến tôi ghét ngôi trường của mình:
9. Mọi người đến đó đều đánh giá bạn qua trang phục trên người.Giá dụ nếu thích mặc đồ đen,bạn sẽ bị gần như tất cả những ai đi ngang qua bạn trong hành lang gọi bạn là kẻ lập dị và nói thẳng vào mặt luôn đấy.
9 tình cờ nhuộm tóc đen,bạn sẽ không chỉ bị gọi là kẻ lập dị mà còn là tên quái đản hay là du côn.Một số người cũng có thể hỏi bạn đang để cây chổi ở đâu,cho rằng bạn đang theo đạo Wicca ,nhưng tất nhiên họ không biết Wicca là một tín ngưỡng cổ xưa có trước thời kỳ đạo Cơ đốc ra đời ,nó dựa trên sự đề cao tạo hóa,tán dương sức mạnh cuộc sống và ít khi dùng đến chổi,đồ vật chỉ sử dụng làm lễ vật trong vài nghi thức của đạo Wicca.
8những gì mọi người bàn tán là ai thắng giải thần tượng ân nhạc Mỹ hay đội thể thao của trường nào vào vòng chung kết..Chẳng người nào đề cập đến hội họa hay ý tưởng học,đó là mở mang trí tuệ về những thứ mới mẻ và chứa đựng tri thức(KHÔNG phải những mẫu thiết kế mới nhất của thương hiệu Juicy Couture)
5. Mọi người xã rác kinh khủng.Chẳng hạn như vứt vỏ kẹo cao su khắp nơi.Thật chướng mắt
6. Nếu lỡ thốt ra rằng bạn thích một loại nhạc nào đó không phải của Limp Bizkit hay Eminem thì bạn thường bị xa lánh và gán cho biệt danh "bà già lỗi thời"
3. Một từ thôi : thể dục.
Vậy là hai từ rồi.Ôi,sao cũng được.Nó chán ngắt.Nghe nói trường học ở một vài nơi bắt đầu mở ra nhiều thứ thật tuyệt như lớp võ phòng thân và các cuộc thám hiểm ngoài trời thay cho những trận đấu bóng chạy lắt léo kéo dài vô tận.Tôi ao ước được học ở một trường như thế.
4. Ai cũng nghĩ họ phải biết được chuyện của người khác .Ngài lê đôi mách gần như trở thành nghĩa vụ tại Adams Prep.Tất cả những gì bạn từng nghe ngời hành lang là "và rồi cô ấy nói...sau đó hắn bảo rằng..tiếp theo cô ấy lên tiếng..."chẳng đáng tin chút nào.
1. Cho dù ai cũng ra vẻ thánh thiện và lên mặt ta đây nhưng dường như bạn càng lăng nhăng lại càng nổi tiếng.Giống như anh chàng cầu thủ bóng đá sau xỉn tại một buổi liên hoan và lên giường với cô nàng hóa ra là một học sinh trong lớp yếu kém.Anh ta được bình chọn là Hoàng đế ngày hội trường.Hay thật.Một tấm gương tốt đẹp đích thực.
2. Hành lang chính đầy ắp những chiếc cúp thể thao,trong khi đó chỉ có một chiếc cúp dành cho học sinh giành giải thưởng hội họa và nó nằm dưới tầng hầm cạnh phòng hội họa,nơi không ai lui tới ngoài trừ những người vẽ tranh.
Và lý do số một khiến tôi ghét ngôi trường của mình:
1. Bố mẹ không cho tôi ở nhà kể từ sau ngày tôi tuyên bố trên kênh MTV rằng tôi đồng ý quan hệ.
"Không phải tại những bài học vẽ ,bố à" giọng David nghe mệt mỏi.Tôi nghĩ anh ấy mệt mỏi thật.Chúng tôi đã và đang ngồi trong phòng khách nói đi nói lại chuyện này suốt cả giờ đồng hồ qua,kể từ khi tổng thống đùng đùng bỏ đi khỏi buổi họp cộng đồng thảm hại vào khoảng thời gian chiếu quảng cáo,khiến kênh MTV phải phát lại bài hát Pimp My Ride.
"Tất cả những gì bố biết là con trai cố có hứng thú với chuyện quan hện từ lúc bắt đầu vẽ hình người khỏa thân" tổng thống lên tiếng,.
"Bố à" David kêu lên, "con luôn luôn có hứng thú với chuyện quan hệ.Con là con trai mà,phải không nào? .Nhưng con thật sự không quan hệ.Cũng không lập kế hoạch thực hiện việc đó trong tương lai gần"
Ôi ,trời.Tôi chưa bao giờ biết David lại nói dối tài đến thế.Thật đấy.
"Vậy tai sao" bố anh ấy lại bắt đầu, "có phải Samantha nói..."
"Khoan đã" bố tôi cất lowfi. "Ai vẽ hình người khỏa thân?"
"Samantha" Mẹ tôi nghiêng người rót thêm cà phê cho đệ nhất phu nhân. "Cô Susan Boone gọi con bé và nói David tham gia lớp vẽ sống động dành cho người lớn vào tối thứ ba và thứ năm"
Bố tôi trông thẫn thờ. "Làm thế nào việc đó lại khiến bọn trẻ muốn quan hệ?"
"Chúng con không quan hệ" tôi nhắc lại câu này chắc phải đến ba mươi ngàn lần rồi.
"Vậy tại sao nhân danh Chúa" tổng thống nói, "Con lại phát biểu trước toàn thể dân Mỹ rằng con đồng ý quan hệ?"
"Con không biết"tôi trả lời.Tôi cuộn tròn người như một quả banh cực nhỏ trên ghế sô-pha,ôm sát chân vào ngực và tựa cằm lên đầu gối. "Chỉ vì ngài khiến con bực quá..."
"TA Ư?" tổng thống trộng giận dữ hơn bao giờ hết. "Con nghĩ ta cảm thấy thế nào? Ta đứng đó như gà ngốc huyên thuyên rằng con trai mình là một tấm gương tuyệt vời và hóa ra thằng bé đang biến ta thành kẻ đạo đức giả nhất trên đời.."
"Không,anh ấy không làm thế" tôi cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết. "Vì chúng con không quan..."
"Vâng phải.Con không nhớ bố đã yêu cầu con ủng hộ toàn bộ dự luật về sự chấp thuận cha mẹ dành cho phòng khám sức khỏe sinh sản,bố à." David nói cùng lúc. "Thực tế ,con cũng không nhớ Samantha có thấy điều đó ở đâu trong xấp tài liệu Về với Gia đình mà bố đã đưa cho em ấy.Bởi vì nếu có,con chắc Samantha đã nói cho con biết"
"Cha mẹ phải có quyền được biết con cái đang làm gì sau lưng mình" tổng thống tuyên bố.
"Sao cơ?" David gặng hỏi. "Để họ có thể cư xử như bố lúc này đây sao? Mục đích là gì vậy bố? Họ chỉ trở nên quái lạ,như bố hiện giờ thôi"
"Nếu phát hiện TRƯỚC KHI con mình tiến đến chuyện quan hệ" tổng thống nói, "Cha mẹ CÓ THỂ cố gắng ngăn chặn con mình,mở rộng ranh giới giao tiếp để ngăn đứa con phạm sai lầm tệ hại nhất cuộc đời chúng..."
"Chúng ta đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề,được chứ.?" Giọng mẹ tôi thật điềm tĩnh,hệt như giọng mẹ nói trong phiên tòa. "Samantha đã xin lỗi về những gì con bé gây ra và giải thích rằng mình đang ngoa dụ" (trong sách SAT định nghĩa đó là "phát biểu cường điệu thốt ra trong cơn kích động") . "Tôi nghĩ vấn đề thực sự giờ đây là chúng ta sẽ làm gì trong chuyện này"
"Tôi sẽ nói điều CHÚNG TA sắp làm trong chuyên này nhé" tổng thống cất lời. "Ở nội trú"
David đưa mắt lên trần nhà với vẻ mặt chán nản và thốt lên, "Bố à:"
"Bố nói nghiêm túc đấy" tổng thống lên tiếng . "Bố không quan tâm việc con chỉ còn một năm trung học nữa thôi .Bố sẽ gửi con vào trường quân đội,dứt khoát rồi đấy"
Tôi kinh hãi liếc nhìn David
Nhưng anh ất trông thật bình tĩnh....rất bình tĩnh thực đấy,hơn cả mức bạn có thể nghĩ tới,khi nói đến chuyện anh ấy sắp nhập ngũ vào một doanh trai nào đó ở Ozarks
"Bố sẽ chẳng gửi con đi đâu hết bố ạ" David nói "Vì con chưa làm bất cừ điều gì.Thay vì vội đi đến kết luận như một người phản động,sao bố không cố thấu hiểu điều Samathan nói trong buổi họp cộng đồng...rằng trong gia đình phải có sự cân bằng thì mới tốt đẹp được.Ai cũng có quyền của mình nhưng với điều kiện không được xâm phạm quyền của người khác.Giới trẻ chưa đủ tuổi để đi bầu cử không có nghĩa là bố được tước đi quyền của họ"
Bố David quắc mắt "Như vậy là quá giản đơn hóa về..."
"Thế ư?" David hỏi. "Có lẽ bố muốn nhớ rằng chỉ trong vài năm nữa thôi,giới trẻ đó sẽ đủ tuổi để đi bầu cử.Và bố nghĩ họ sẽ có thiện cảm ra sao đối với người đã đưa ra luật lệ khiến bọn họ bị lật tẩy trước bố mẹ mình mỗi khi muốn mua một cái bao cao su?"
"Đủ rồi đấy" mẹ tôi cất giọng kiên quyết trước khi tổng thống,người đang mang vẻ mặt tức giận hơn bao giờ hết,kịp mở miệng. "Chúng ta sẽ không giải quyết tất cả các vấn đề của xã hội trong đêm nay".Mẹ tôi nhìn tổng thống với ánh mắt như ở phiên tòa,ánh mắt mà các đồng nghiệp của mẹ ở Cơ quan Bảo vệ Môi sinh Hoa Kỳ gọi là Án Tử cho những nhà tư bản công nghiệp. "Và không ai sẽ vào trường nội trú cả.Tạm thời chúng ta hãy cảm giác được an ủi rằng chúng ta có hai đứa con thông minh,khỏe mạnh,những đứa trẻ từ trước tới giờ luôn luôn đưa ra quyết định đúng đắn.Và tôi tin tưởng chúng sẽ tiếp tục đưa ra những quyết định đúng đắn trong tương lai"
"Nhưng..."tổng thống lại bắt đầu.
Tuy nhiên lần này chính vợ ngài ngắt lời
"Em đồng tình với Carol" đệ nhất phu nhân lên tiếng. "Em nghĩ chúng ta nên bỏ lại sau lưng toàn bộ sự việc rắc rối không may này và cố gắng hướng đến những điều tốt đẹp"
"Tốt đẹp chỗ nào?" tổng thống hỏi.
"À" mẹ David phải suy nghĩ một lát.Sau đó phu nhân rạng rỡ hẳn lên. "Chí ít con cái chúng ta không rơi vào hội chứng vô caem của tuổi vị thành niên như rất nhiều bạn bè đồng trang lứa chúng.Em muốn nói là David và Samantha thực sự quan tâm đến các vấn đề"
Tổng thống lại có vẻ nghĩ rằng việc đó chẳng có gì đáng vui mừng.Ngài thở hắt ra đầy bực tức và ném phịch người xuống chiếc ghế.
"Đây..." ngài nói không nhằm vào ai cả,. "đúng là một ngày không may mắn"
Đột nhiên,cho dù tôi thật sự vẫn còn bực tức chuyện tổng thống lôi kéo mình...vì đúng là ngài đang cố làm thế,đúng như Dauntra đã cảnh báo,nhưng tôi vẫn cảm thấy chút ân hận đối với bố David .Xét cho cùng chương trình của ngài cũng có vài điểm tốt.
"Về với Gia đình là một ý tưởng hay" tôi nói để ngài cảm thấy đỡ hơn một chút. "nếu nó có nghĩa là thế,ngài biết ...rồi đấy,là việc mọi người trong gia đình trò chuyện với nhau.Nhưng nếu nó có nghĩa xâm phạm đến quyền lợi của người khác thì...làm thế nào giúp đỡ người khác được?"
Tổng thống nhìn tôi với vẻ cực kỳ cáu kỉnh. "Ta hiểu ý con rồi,Samantha à" ngài nói. "Kịch liệt và rõ ràng.Ta nghĩ toàn thể dân Mỹ cũng thế"
Có lẽ đó là dấu hiệu cho thấy bố David đã nhìn thất mặt tôi quá đủ trong một ngày nên tôi rời khỏi ghế và lẻn ra khỏi phòng khách...
...và thật nhẹ nhõm khi David cũng theo tôi xuống nhà bếp yên ắng,chị Lucy và Recbecca từ nãy đến giờ " án binh bất động" trong phòng...cho dù tôi không hề nghi ngờ có ai đó ở đầu cầu thang lén lút nghe trộm
"Em ổn chứ?" David hỏi khi cuối cùng chúng tôi cũng được ở bên nhau
Thay vì trả lời,tôi choàng tay qua cổ anh và đứng yên đó,dụi mắt vào ngực anh ,hít mừi hương đặc trưng của anh và cố ngăn mình không khóc.
"Ngoan nào,ngoan nào" David dỗ dành,vuốt mái tóc Đen Mun của tôi. "Mọi thứ sẽ qua thôi, Sharona"
:Em xin lỗi" tôi sụt sịt. "Em không biết lúc ở phòng tập thể dục em bị làm sao nữa". Tôi đứng đó nhắm mắt,tận hưởng hơi ấm cảm nhận được qua lớp áo len của David và ao ước không bao giờ phải rời xa.
"Đừng lo" anh an ủi. "Em chỉ thực hiện điều em vẫn luôn làm mà thôi...ủng hộ những gì em tin tưởng"
Tôi chớp mắt khi nghe anh nói thế.Bởi vì nó không đứng sự thật.Tôi không ủng hộ những gì mình tin tưởng.Tôi không hành động như thế với Kris tại trường.Không hành động như thế với Stan ở chỗ làm.Và nhất là không hành động như thế với David.Nếu tôi ủng hộ điều tôi tin tưởng thì tôi sẽ không đến Trại David đón Lễ Tạ ơn với anh.
"Nghe này anh David" tôi cất lời sau khi hít một hơi thật sâu . "Về chuyện Lễ Tạ ơn..."
"Vẫn đến phải không Samantha?"
Chỉ có điều không phải David hỏi câu ấy.Đó là mẹ anh,đệ nhất phu nhân,người bước vào nhà bếp đúng lúc ấy.David và tôi liền buông nhau ra.
Tôi phải nói gì đây? Phu nhân trông thực sự lo âu.Như thế tất cả những gì phu nhân có thể nghĩ đến chỉ là chuyện món gà tây sẽ bị thừa nếu tôi không đi.
"Dạ phải" tôi trả lời. "Dạ ,tất nhiên rồi ạ"
"Tốt" phu nhân nói . "Ta rất mừng .Đi nào David . Đến lúc phải về rồi.Chúc con ngủ ngon,Samantha"
"Vâng" tôi đáp lại . "Chúc ngủ ngon,thưa phu nhân .Và ...con thực lòng xin lỗi"
"Không phải lỗi của con" mẹ David thở dài . "Nói với Samantha rằng con sẽ qua đón em nó vào sáng thứ năm nhé David"
David cười toe toét với tôi. "Anh sẽ qua đón em vào sáng thứ năm nhé Samantha" anh nói và buông tay tôi sau khi đã siết chặt,rồi anh theo mẹ đi ra phòng ngoài.
Thứ năm .Tuyệt
"Nào" mẹ tôi cất giọng khi cuối cùng chúng tôi đã khép cánh cửa nhà sau lưng các vị khách. "tốt đẹp quá nhỉ! Không may là họ dẫn nhân viên đặc vụ theo cùng.Mẹ thật sự có thể cho một viên đạn vào đầu ngay lúc này"
Mặc dù phần nào cũng cảm thấy như vậy nhưng tôi quyết định lúc này phải thuật lại bài phát biểu tôi đã vạch sẵn trong đầu kể từ khi tất cả chúng tôi rời khỏi phòng tập thể dục.
"Bố mẹ" tôi lên tiếng. "con muốn nhân đây cảm ơn bố mẹ đã nuôi con khôn lớn trong bầu không khí ấm áp.thônh cảm như thế này,đã cho con hình mẫu xác thực mà một số cô gái trẻ như con đây thực sự cần đến để tự bước đi giữa thành phố phức tạp và bấp bênh này..."
"Samantha à" bố ngắt lời, "bố nhận ra con chỉ đang cố gắng nói đến vấn đề tối nay.Tuy nhiên bố nghĩ đã đến lúc chúng ta cần tạo ra vài thay đổi trong ngôi nhà này.Những thay đổi QUAN TRỌNG .Vì vậy bố muốn con về phòng ngay lập tức.Và ở yên trong đó" ,bố nói thêm,lần đầu tiên từ rất lâu rồi bố mới thật sự dùng đến quyền làm cha.
"Vâng" tôi lên tiếng. "Thôi được" .Và tôi hối hả chạy lên gác lao về phòng....
Chị Lucy đang đợi tôi ,đôi mắt mở to.
"Ôi,Chúa ơi" chị ấy kêu to sau khi biết chắc bố mẹ đã đóng cửa phòng và không thể nghe thấy chúng tôi."Thật là...thật là....thật là...ĐIÊN"
"Còn phải nói" bất chợt tôi cảm thấy đuối sức
"Chị chưa bao giờ thấy bố mẹ quá...quá...như lúc nãy"
"Phải rồi" tôi ngước nhìn chằm chằm vào bức ảnh ca sĩ Gwen mặc áo cưới.
"Vậy em bị phạt rồi phải không?"
"Không"
Chị Lucy trông bàng hoàng. "không hề ư?"
"Không" tôi trả lời. "Nhưng bố nói sắp có vài thay đổi trong nhà.Thay đổi QUAN TRỌNG ấy"
Chị Lucy ngồi phịch xuống đè lên rương quần áo của tôi,rõ ràng chị ấy sốc cực độ.
"Ôi trời" chị thốt ra. "Em đã giết chết mẹ Carol và bố Richard rồi"
"Em không nghĩ mình làm thế" tôi nói. "Em nghĩ bố mẹ chỉ,chỉ là...tin em thôi"
"Biết rồi" chị Lucy lắc đầu. "Đó là cái hay trong chuyện này.Bố mẹ không biết em THỰC CHẤT có kế hoạch gì,vào ngày kia ấy"
Tôi hoàn toàn không cần người nhắc nhở.Tôi giật thót trong bụng cảm thấy mình sắp nôn nữa.
"Chị Lucy" tôi lên tiếng, "chị em mình có thể nói chuyện này vào lúc khác được không.Em nghĩ mình cần ở một mình lúc này"
"Chị nghe em vậy" chị Lucy nói và đứng lên. "Nhưng chị chỉ muốn nói,đối với các thiếu nữ vị thành niên ở bất kỳ nới đâu,chuyện ...cũng...xảy ra..."
Sau đó chị bỏ đi,khẽ khàng đóng cửa lại
Còn tôi ngước nhìn ca sĩ Gwen và nước mắt tuôn trào.
Mười lý do khiến tôi ghét ngôi trường của mình:
9. Mọi người đến đó đều đánh giá bạn qua trang phục trên người.Giá dụ nếu thích mặc đồ đen,bạn sẽ bị gần như tất cả những ai đi ngang qua bạn trong hành lang gọi bạn là kẻ lập dị và nói thẳng vào mặt luôn đấy.
9 tình cờ nhuộm tóc đen,bạn sẽ không chỉ bị gọi là kẻ lập dị mà còn là tên quái đản hay là du côn.Một số người cũng có thể hỏi bạn đang để cây chổi ở đâu,cho rằng bạn đang theo đạo Wicca ,nhưng tất nhiên họ không biết Wicca là một tín ngưỡng cổ xưa có trước thời kỳ đạo Cơ đốc ra đời ,nó dựa trên sự đề cao tạo hóa,tán dương sức mạnh cuộc sống và ít khi dùng đến chổi,đồ vật chỉ sử dụng làm lễ vật trong vài nghi thức của đạo Wicca.
8những gì mọi người bàn tán là ai thắng giải thần tượng ân nhạc Mỹ hay đội thể thao của trường nào vào vòng chung kết..Chẳng người nào đề cập đến hội họa hay ý tưởng học,đó là mở mang trí tuệ về những thứ mới mẻ và chứa đựng tri thức(KHÔNG phải những mẫu thiết kế mới nhất của thương hiệu Juicy Couture)
5. Mọi người xã rác kinh khủng.Chẳng hạn như vứt vỏ kẹo cao su khắp nơi.Thật chướng mắt
6. Nếu lỡ thốt ra rằng bạn thích một loại nhạc nào đó không phải của Limp Bizkit hay Eminem thì bạn thường bị xa lánh và gán cho biệt danh "bà già lỗi thời"
3. Một từ thôi : thể dục.
Vậy là hai từ rồi.Ôi,sao cũng được.Nó chán ngắt.Nghe nói trường học ở một vài nơi bắt đầu mở ra nhiều thứ thật tuyệt như lớp võ phòng thân và các cuộc thám hiểm ngoài trời thay cho những trận đấu bóng chạy lắt léo kéo dài vô tận.Tôi ao ước được học ở một trường như thế.
4. Ai cũng nghĩ họ phải biết được chuyện của người khác .Ngài lê đôi mách gần như trở thành nghĩa vụ tại Adams Prep.Tất cả những gì bạn từng nghe ngời hành lang là "và rồi cô ấy nói...sau đó hắn bảo rằng..tiếp theo cô ấy lên tiếng..."chẳng đáng tin chút nào.
1. Cho dù ai cũng ra vẻ thánh thiện và lên mặt ta đây nhưng dường như bạn càng lăng nhăng lại càng nổi tiếng.Giống như anh chàng cầu thủ bóng đá sau xỉn tại một buổi liên hoan và lên giường với cô nàng hóa ra là một học sinh trong lớp yếu kém.Anh ta được bình chọn là Hoàng đế ngày hội trường.Hay thật.Một tấm gương tốt đẹp đích thực.
2. Hành lang chính đầy ắp những chiếc cúp thể thao,trong khi đó chỉ có một chiếc cúp dành cho học sinh giành giải thưởng hội họa và nó nằm dưới tầng hầm cạnh phòng hội họa,nơi không ai lui tới ngoài trừ những người vẽ tranh.
Và lý do số một khiến tôi ghét ngôi trường của mình:
1. Bố mẹ không cho tôi ở nhà kể từ sau ngày tôi tuyên bố trên kênh MTV rằng tôi đồng ý quan hệ.
Tác giả :
Meg Cabot