Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế
Chương 14
Nic-tata (Động từ): Nháy mắt.
Tôi phát hiện ra rằng những tình huống căng thẳng thường khiến mình bị nói lắp.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Khoảng một tiếng sau, Caroline cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn thư thái, ít nhất thì theo nghĩa sinh học. Không khí đượm vị muối khiến phổi nàng được phục hồi rõ rệt. Nhưng thật không may, nó lại không có tác dụng với trái tim và đầu óc nàng.
Nàng có yêu Ravenscroft không? Chắc chắn nàng hy vọng là có. Nàng thích nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hành động một cách bừa bãi như thế với người đàn ông mà mình không có tình cảm sâu sắc và vĩnh cửu.
Nàng mỉm cười gượng gạo. Những gì nàng phải cân nhắc là liệu Blake có quan tâm đến nàng hay không. Nàng cho rằng anh có, ít nhất cũng có đôi chút. Sự quan tâm của anh đến lợi ích của nàng đêm hôm trước hẳn là đã quá rõ ràng, và khi anh hôn nàng... ôi, nàng không biết nhiều về hôn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đói khát trong anh, và theo bản năng, nàng cũng biết là sự đói khát đó chỉ dành cho riêng nàng.
Và nàng cũng có thể khiến anh bật cười. Điều này hẳn phải có ý nghĩa gì đó. Và rồi đúng lúc bắt đầu giải thích rõ được toàn bộ tình trạng của mình, nàng nghe thấy tiếng va chạm khá lớn, theo sau là tiếng vỡ vụn của gỗ, sau nữa là tiếng thét chói tai đầy nữ tính.
Lông mày Caroline nhướng lên. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Nàng muốn kiểm tra, nhưng lại được yêu cầu là không để ai biết đến sự có mặt của mình ở Bournemouth. Chẳng có vẻ gì là một trong những người bạn của Oliver sẽ tình cờ thăm thú con đường ít được sử dụng này, song nếu nàng bị nhận ra, điều đó sẽ chẳng là gì khác hơn ngoài một thảm họa. Thế nhưng, ai đó có lẽ đang vướng phải rắc rối...
Nỗi tò mò đã chiến thắng sự thận trọng của nàng và nàng chạy từng bước ngắn về nơi phát ra tiếng va chạm, giảm tốc độ khi đến gần chỉ để đề phòng việc mình thay đổi ý định và muốn tiếp tục ẩn náu.
Nàng nấp sau một thân cây và chăm chú nhìn ra phía con đường. Một cỗ xe lộng lẫy chìm trong bùn đất với một chiếc bánh xe đã vỡ tan tành. Ba người đàn ông và hai phụ nữ bị xây xát. Có vẻ như không có ai trong số họ bị thương, vì thế Caroline quyết định giữ nguyên vị trí sau thân cây cho đến khi có thể đánh giá được tình hình.
Cảnh tượng đó nhanh chóng trở thành một câu đố hấp dẫn. Những người này là ai và chuyện gì đã xảy ra? Caroline nhanh chóng tìm ra người chỉ huy là một quý cô với trang phục lộng lẫy hơn người còn lại. Cô ấy khá đáng yêu với những lọn tóc đen dài và đang đưa ra những mệnh lệnh có thể tiết lộ rằng cả cuộc đời cô ấy chỉ đưa ra giao dịch với các người hầu. Caroline ước chừng cô ấy khoảng ba mươi tuổi, có lẽ già hơn.
Cô gái còn lại có lẽ là người giúp việc của cô ấy, và những người đàn ông mà Caroline đoán là một đánh xe và hai phụ xe. Cả ba người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đậm. Những người này là ai đi chăng nữa, chắc chắn họ phải đến từ một gia đình giàu có.
Sau khoảng một phút thảo luận, quý cô chỉ huy yêu cầu người đánh xe và một phụ xe tiến về phía bắc, có lẽ là để tìm sự giúp đỡ. Sau đó cô ấy nhìn vào những thùng đồ đã văng khỏi xe và nói, "Có lẽ chúng ta có thể dùng chúng làm ghế ngồi", rồi ba người bọn họ ngồi phịch xuống chờ đợi.
Sau khoảng một phút ngồi xuống và chẳng có việc gì để làm, cô ấy quay sang người hầu gái rồi nói, "Ta cho là đồ thêu của mình được cất ở nơi nào đó không hề dễ lấy?".
Người hầu gái lắc đầu. "Nó nằm ở giữa chiếc thùng lớn nhất, thưa phu nhân."
"Chà, kỳ diệu làm sao, có lẽ trên xe vẫn còn một bộ."
"Đúng thế, thưa phu nhân."
Người phụ nữ thở dài một tiếng. "Tôi cho là chúng ta sẽ phải cảm ơn vì trời lúc này không nóng lắm."
"Hoặc mưa", người phụ xe thêm vào.
"Hoặc có tuyết", người hầu gái nói.
Quý cô chỉ huy gửi cho cô ta một ánh mắt khó chịu. "Sally, thực sự là chuyện đó rất khó xảy ra vào thời điểm này của năm."
Người hầu gái rùng mình. "Những điều kỳ lạ vẫn xảy ra. Sau cùng thì ai có thể nghĩ được rằng chúng ta lại mất luôn một bánh xe trên đường đi cơ chứ. Và đây là chiếc xe đắt tiền nhất mà ai đó có thể mua được."
Caroline mỉm cười rồi rời đi. Rõ ràng là những người này không bị thương, và những người cùng đi còn lại sẽ quay về khi tìm được sự trợ giúp. Tốt hơn là nàng nên nấp trong bóng tối. Càng ít người biết nàng đang ở đây càng tốt. Suy cho cùng thì sẽ thế nào nếu người phụ nữ này là bạn của Oliver? Dĩ nhiên là khó có thể như thế. Quý cô đây dường như có một chút hài hước và cá tính - điều sẽ khiến nàng ngay lập tức loại Oliver khỏi nhóm bạn của cô ấy. Nhưng một người không thể lúc nào cũng quá cẩn thận.
Trớ trêu thay, đó chính xác là những gì Caroline đang nói về chính mình -
một người không thể lúc nào cũng quá cẩn thận - khi nàng bước hụt và giẫm lên một cành cây khô khiến nó gãy đôi với một tiếng rắc lớn.
"Ai đang ở đó?", quý cô chỉ huy lập tức ra lệnh. Caroline đông cứng người.
"Ra đây ngay!"
Nàng có thể chạy nhanh hơn người phụ xe không nhỉ? Có vẻ là không.
Người đàn ông đã tiến về phía nàng, tay anh ta đặt lên chỗ phình ra trong túi, Caroline ngờ rằng đó là súng.
"Là tôi", nàng nói nhanh, và bước ra ánh sáng.
Người phụ nữ nghiêng đầu, đôi mắt xám khẽ nheo lại. "Chào ngày tốt lành, thưa 'tôi'. Cô là ai?"
"Chị là ai?", Caroline đáp trả.
"Tôi hỏi cô trước."
"À, nhưng tôi chỉ có một mình, còn chị thì an toàn giữa những người đồng hành cùng chị. Vì vậy, theo phép lịch sự thông thường thì chị phải giới thiệu bản thân trước."
Người phụ nữ gật đầu về với vẻ mặt đan xen giữa ngưỡng mộ và ngạc nhiên.
"Cô gái thân mến của tôi, cô đang nói những lời vô nghĩa nhất trên đời. Tôi biết tất cả những gì cần thiết về phép lịch sự thông thường."
"Hừm, tôi e là chị sẽ như thế."
"Chưa kể đến", người phụ nữ tiếp lời, "trong hai chúng ta, tôi là người duy nhất có người hầu trang bị vũ khí đi kèm. Vậy nên có lẽ cô sẽ phải là người tiết lộ danh tính trước".
"Chị nói đúng trọng tâm rồi", Caroline thừa nhận, nhăn mặt cảnh giác nhìn về phía khẩu súng.
"Tôi hiếm khi mở miệng chỉ để nói nhiều hơn mức cần thiết."
Caroline thở dài. "Tôi ước gì mình có thể nói điều tương tự. Tôi thường không bao giờ cân nhắc trước khi nói. Đó là một thói quen khủng khiếp." Nàng cắn môi, nhận ra mình đang kể về thói xấu của bản thân với một người hoàn toàn xa lạ. "Giống như bây giờ", nàng ngượng ngùng nói thêm.
Nhưng người phụ nữ chỉ bật ra một tiếng cười vui vẻ, thân thiện khiến Caroline cảm thấy thoải mái. Đủ để nàng nói, "Tên tôi là... Dent".
"Dent? Ta không quen thuộc với cái tên đó lắm."
Caroline nhún vai. "Nó bất thường khủng khiếp!"
"Ta hiểu. Ta là Nữ Bá tước của Fairwich."
Một nữ bá tước? Thật tốt làm sao khi dường như cái góc nhỏ bé này của Anh quốc phải có đến vài gia đình quý tộc. Đầu tiên là James, giờ thì là nữ bá tước. Và mặc dù không có tước hiệu, Blake cũng là con trai thứ của Tử tước Darnsby. Caroline ngước lên nhìn trời và thầm cảm ơn mẹ vì đã đảm bảo được việc dạy nàng những quy tắc và nghi thức đúng đắn trước khi bà qua đời.
Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:39.
Bằng một nụ cười và khẽ nhún gối cúi chào, Caroline nói, "Rất vui được gặp phu nhân, thưa Phu nhân Fairwich".
"Còn cô, Quý cô Dent. Cô cũng sống trong vùng này sao?"
Trời đất ơi, nàng nên trả lời câu hỏi này thế nào cho phải nhỉ? "Không xa nơi này lắm", nàng cảnh giác. "Tôi thường tản bộ quanh đây khi thời tiết đẹp. Chị là người vùng này ư?"
Sau đó, Caroline ngay lập tức cắn môi. Câu hỏi của nàng mới ngu ngốc làm sao. Nếu như nữ bá tước thực sự đến từ vùng Bournemonth, hiển nhiên là tất cả mọi người đều biết điều đó. Và Caroline sẽ lập tức bị phát hiện là một kẻ mạo danh.
Tuy nhiên, may mắn đã đứng về phía nàng khi vị nữ bá tước đáp lời, "Fairwich thuộc Somerset. Nhưng ta mới từ Luân Đôn tới đây hôm nay thôi".
"Thật sao? Tôi chưa từng đặt chân đến thủ đô của chúng ta. Một ngày nào đó tôi nên tới đó."
Nữ bá tuớc nhún vai. "Vào mùa hè, thời tiết có chút nóng nực vì có quá nhiều đám đông. Chẳng gì có thể so sánh với không khí thoáng đãng trong lành của biển - thứ có thể khiến một người cảm thấy khỏe khoắn trở lại."
Caroline mỉm cười với cô ấy. "Đúng thế. Nhưng than ôi, giá mà có có thể hàn gắn cả một trái tim đã vụn vỡ..."
Ồ, cái miệng ngu ngốc, ngu ngốc. Tại sao nàng lại nói điều đó cơ chứ? Nàng chỉ định đùa một chút, nhưng giờ thì nữ bá tước đang cười khúc khích và nhìn nàng đầy nhân hậu, như thế cũng có nghĩa là cô ấy sẽ hỏi một câu cực kỳ riêng tư.
"Ôi, cô nàng thân mến. Vậy ra trái tim em đang bị tổn thương sao?"
"Hãy chỉ nói rằng nó bị bầm tím một chút", nàng đáp, thầm nghĩ mình đã quá cao tay trong nghệ thuật nói dối rồi. "Chỉ là chàng trai mà tôi đã quen trong suốt cuộc đời mình. Cha chúng tôi đã hy vọng rằng chúng tôi sẽ thành một đôi, nhưng tiếc là..." Nàng nhún vai để nữ bá tước tự rút ra kết luận của riêng mình.
"Thật đáng thương. Em là một cô gái đáng yêu. Ta nên giới thiệu em cho em trai của ta. Thằng bé sống khá gần đây."
"Em trai chị ư?", Caroline cất giọng khàn khàn, đột nhiên để ý đến màu tóc của vị nữ bá tước. Mái tóc màu đen. Đôi mắt màu xám. Ôi, không!
"Đúng thế. Tên thằng bé là Blake Ravenscroft của trang viên Seacrest. Em có quen thằng bé không?"
Lưỡi Caroline cứng lại theo đúng nghĩa đen, cuối cùng nàng cũng cất nên lời, "Chúng tôi đã được giới thiệu".
"Ta đang trên đường tới thăm thằng bé. Chúng ta có cách nhà thằng bé quá xa không nhỉ? Ta chưa từng đến đó."
"Không. Không, nó chỉ... chỉ ở bên kia ngọn đồi." Nàng chỉ về hướng trang viên Seacrest, sau đó vội vàng buông tay xuống khi nhận ra rằng nó đang run rẩy. Nàng đang làm gì thế này? Nàng không thể ở lại trang viên Seacrest trước sự hiện diện của chị gái Blake được. Ôi, người đàn ông chết giẫm này! Tại sao anh ta chưa từng nói với nàng rằng chị gái anh ta có thể sẽ ghé thăm cơ chứ?
Trừ khi anh không hề hay biết. Ôi, không đâu, Blake sẽ nổi điên lên mất. Caroline nuốt ực một cái trong cơn lo lắng và nói, "Tôi không biết ngài Ravenscroft lại có một người chị".
Nữ bá tước phẩy tay bằng điệu bộ nhắc Caroline lập tức nhớ đến Blake. "Thằng bé là một kẻ khốn khổ luôn phớt lờ mọi người. Anh cả của chúng ta đã hạ sinh một bé gái. Và ta đến để thông báo cho thằng bé tin tức đó."
"Ồ. Tôi... tôi... tôi đảm bảo là anh ấy sẽ rất vui mừng."
"Vậy thì em sẽ là người duy nhất nói điều đó. Ta khá chắc chắn là thằng bé sẽ khó chịu ngoài sức tưởng tượng."
Caroline chớp mắt giận dữ, không hiểu nổi người phụ nữ này dù chỉ một chút. "Tôi... chị vừa nói gì cơ?"
"David và Sarah đã có với nhau một bé gái. Sự ra đời của bé gái thứ tư này cũng có nghĩa rằng Blake vẫn tiếp tục là lựa chọn thứ hai cho tước vị tữ tước."
"Hóa... ra thế." Trên thực tế, nàng chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn thấy vui vẻ làm sao khi đã không lắp bắp rằng mình chẳng thèm quan tâm đến điều đó.
Nữ bá tước thở dài. "Nếu trở thành Tử tước Darnsby - điều chắc hẳn sẽ diễn ra - thì Blake sẽ phải kết hôn và sinh người thừa kế. Nếu em sống ở vùng này thì ta chắc chắn là em đã biết chuyện thằng bé khăng khăng muốn sống độc thân."
"Thực sự thì tôi không biết rõ ngài ấy lắm." Caroline tự hỏi liệu giọng nàng nghe có chút nào là quá quả quyết khi nói về điểm đó hay không, vì thế nàng thêm vào, "Tôi chỉ biết... ngài ấy là người có quyền hành ở địa phương, kiểu đó. Chị biết đấy, trong những vũ hội... và những lễ hội tương tự".
"Thật sao?", nữ bá tước hỏi với vẻ quan tâm không che giấu. "Em trai ta đã tham gia những lễ hội mai mối ư? Suy nghĩ luẩn quẩn rồi. Ta đoán là tiếp theo em sẽ cố nói với ta rằng mặt trăng đã rơi tõm xuống một cái kênh nào đó ở nước Anh rồi."
"Ôi", Caroline thêm vào, nuốt xuống khá đau đớn, "Ngài ấy chỉ tham dự có một lần. Đó là một... cộng đồng nhỏ gần Bournemouth, và vì thế tự nhiên tôi biết ngài ấy là ai. Mọi người đều biết đến ngài ấy."
Nữ bá tước im lặng một lúc rồi đột ngột nói, "Em nói rằng nhà em trai ta cách không quá xa đúng không?".
"Đúng thế, thưa phu nhân. Sẽ không tốn nhiều hơn mười lăm phút để đi bộ đến đó." Caroline nhìn những chiếc thùng. "Dĩ nhiên là chị sẽ phải để lại đồ đạc."
Nữ bá tước phẩy tay - điều khiến Caroline liên tưởng ngay tới cái phẩy tay của Ravenscroft. "Chuyện này đơn giản, ta sẽ kêu em trai ta đưa người đến lấy chúng sau."
"Ôi, nhưng ngài ấy...", Caroline bắt đầu ho điên cuồng, cố lấp liếm đi sự thật rằng nàng đã định thốt lên rằng Blake chỉ thuê có ba người giúp việc, và trong số họ, chỉ có một người là đủ khỏe để làm công việc mang vác nặng nhọc.
Nữ bá tước vỗ lên lưng nàng. "Em có ổn không, Quý cô Dent?"
"Chỉ... chỉ là nuốt phải bụi thôi, chỉ thế thôi?"
"Giọng em nghe như sấm ấy."
"Vâng, thỉnh thoảng tôi lại bị ho như thế này."
"Thật sao?"
"Có lần tôi còn mất cả giọng."
"Mất giọng ư? Ta không thể tưởng tượng nổi."
"Tôi cũng thế", Caroline nói chân thành, "Cho đến khi nó xảy ra".
"Chà, ta đảm bảo là họng em phải đau chết đi được. Em nên theo chúng ta đến nhà em trai ta. Một chút trà sẽ giúp em hồi phục lại."
Caroline lại ho tiếp, lần này là ho thật. "Không, không, không, không", nàng nói, nhanh hơn nàng muốn. "Không cần đâu. Tôi không muốn làm phiền mọi người."
"Ồ, nhưng em sẽ không làm phiền ai cả. Sau cùng thì ta cần em dẫn chúng ta đến trang viên Seacrest mà. Mời em dùng một tách trà và đồ ăn cùng ta là điều tối thiểu mà ta có thể làm để đền đáp lại sự tốt bụng của em."
"Điều đó thật sự không cần thiết", Caroline vội vàng nói: "Và việc chỉ đường đến trang viên Seacrest cũng rất đơn giản. Tất cả những gì chị cần làm là đi theo..."
"Khả năng xác định phương hướng của ta rất tệ hại", nữ bá tước ngắt lời.
"Tuần trước ta đã đi lạc trong chính ngôi nhà của mình."
"Tôi thấy rất khó để tin vào điều này, Phu nhân Fairwich."
Nữ bá tước nhún vai. "Đó 1à một tòa nhà khá rộng. Tính đến giờ, ta đã kết hôn với bá tước được mười năm, và ta còn chưa từng đặt chân tới phía đông của ngôi nhà."
Caroline chỉ nuốt ực một cái rồi mỉm cười yếu ớt, không biết phải đáp thế nào.
"Ta rất muốn em sẽ đi cùng chúng ta", nữ bá tước nói tiếp khoác tay Caroline. "Và ta có thể cảnh báo em rằng tranh luận sẽ chẳng có ích gì cả. Ta luôn luôn có được mọi thứ theo cách của mình."
"Phu nhân Fairwich, tôi thấy không khó để tin điều đó."
Nữ bá tước phá lên cười. "Quý cô Dent, ta nghĩ em và ta sẽ hợp nhau lắm đấy."
Caroline lại nuốt xuống. "Vậy chị có định lưu lại Bournemouth một thời gian không?"
"Ồ, khoảng một tuần. Đi một quãng đường dài đến đây rồi trở về ngay lập tức nghe có vẻ khá ngốc nghếch."
"Cả một quãng đường dài ư? Không phải chỉ là vài trăm dặm thôi sao?", Caroline cau mày. Không phải là Blake đã nói như thế sáng nay sao?
"Một trăm dặm, hai trăm dặm, năm trăm dặm..." Nữ bá tước phẩy tay theo kiểu của Blake. "Nếu ta phải nhóm chúng lại thì sẽ có gì khác nhỉ?"
"Tôi... tôi... tôi chắc chắn là mình không biết", Caroline đáp cảm giác như thể mình vừa mới bị một cơn lốc càn quét.
"Sally!", nữ bá tước gọi lớn, quay đầu về phía người hầu gái. "Quý cô Dent sẽ chỉ cho ta nhà của em trai ta. Sao em không ở lại đây với Felix và trông coi đồ đạc nhỉ? Chúng ta sẽ cử ai đó tới đây nhanh nhất có thể."
Sau đó nữ bá tước tiến một bước về hướng trang viên Seacrest, kéo theo Caroline đi cùng. "Ta dám khẳng định là em trai ta sẽ ngạc nhiên làm sao khi thấy ta đấy!", cô ấy líu lo.
Caroline tiến về phía trước trên đôi chân loạng choạng. "Tôi đám khẳng định là chị đúng."
Tâm trạng Blake lúc này chẳng tốt chút nào.
Rõ ràng là anh đã đặt sai vị trí cho từng mảng ý thức mà mình từng sở hữu.
Chẳng có lời giải thích nào khác cho việc anh đưa Caroline về phòng mình và gần như u mê trước vẻ đẹp rạng rỡ của nàng. Và nếu như điều này vẫn chưa đủ tệ, thì giờ anh đang đau đớn với dục vọng chưa được thỏa mãn bởi sự can thiệp của người quản gia.
Nhưng phần tồi tệ nhất trong tất cả những điều đã xảy ra chính là giờ thì Caroline đã mất tích. Anh đã tìm khắp mọi ngõ ngách trong nhà từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ trong ra ngoài, mà chẳng thấy nàng ở bất cứ chỗ nào. Anh không cho rằng nàng đã chạy trốn, nàng còn lâu mới có ý định đó. Có lẽ nàng chỉ đơn giản là đã ra ngoài đi dạo để đầu óc được tỉnh táo trở lại.
Điều này có lẽ hoàn toàn dễ hiểu và thực sự đáng khen nếu chân dung của nàng không bị in lên những tấm poster và dán khắp nơi trong khu vực. Đó chắc chắn là một bức chân dung xấu xí, Blake vẫn nghĩ rằng người họa sĩ lẽ ra nên vẽ nàng đang mỉm cười, nhưng nếu ai đó thấy nàng và trả nàng về với Prewitt...
Anh khó chịu nuốt xuống. Anh không thích cảm giác trống rỗng khi nghĩ tới việc nàng rời đi.
Quăng người phụ nữ đó đi! Anh chẳng có thời gian cho những rắc rối thế này, và chắc chắn trái tim anh cũng không còn chỗ cho một người phụ nữ khác.
Blake chửi thề trong miệng khi gạt bức rèm mỏng như sa sang một bên và quét mắt lên khu vườn bên hông căn nhà. Caroline hẳn đã rời đi bằng cầu thang dành cho người hầu - đó là lối thoát duy nhất mà nàng có thể tìm ra và cũng là lối vào thứ hai từ phòng tắm. Anh đã tìm kiếm toàn bộ khu vực quanh nhà, nhưng vẫn kiểm tra hướng đó; vì vài lý do mà anh cho rằng nàng có thể sẽ quay lại từ con đường mà nàng đã rời đi. Anh không biết tại sao. Chỉ là dường như nàng là kiểu người sẽ hành động như thế.
Tuy nhiên, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bóng dáng nàng sẽ xuất hiện trở lại. Blake tiếp tục chửi thề và buông tấm rèm xuống. Sau đó, anh nghe thấy giọng phụ nữ kèm theo tiếng gõ cửa gay gắt và ồn ào...
Blake chửi thề lần thứ ba, nổi điên mà không thể giải thích nổi trước dự đoán thiếu chính xác về hành vi của cô. Anh sải chân và nhanh nhẹn tiến về phía cánh cửa, tâm trí đầy những bài giảng mà mình sẽ phải dạy cho nàng. Trước khi anh xong việc với nàng, nàng sẽ không đời nào dám khơi dậy tâm trạng này ở anh một lần nữa.
Tay anh chạm vào núm cửa và vặn nó, miệng gầm gừ giận dữ. "Cô đã ở chỗ quái quỷ..."
Miệng anh há hốc.
Sau đó anh chớp mắt.
Rồi khép chặt miệng lại.
"Penelope?"
Tôi phát hiện ra rằng những tình huống căng thẳng thường khiến mình bị nói lắp.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Khoảng một tiếng sau, Caroline cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn thư thái, ít nhất thì theo nghĩa sinh học. Không khí đượm vị muối khiến phổi nàng được phục hồi rõ rệt. Nhưng thật không may, nó lại không có tác dụng với trái tim và đầu óc nàng.
Nàng có yêu Ravenscroft không? Chắc chắn nàng hy vọng là có. Nàng thích nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hành động một cách bừa bãi như thế với người đàn ông mà mình không có tình cảm sâu sắc và vĩnh cửu.
Nàng mỉm cười gượng gạo. Những gì nàng phải cân nhắc là liệu Blake có quan tâm đến nàng hay không. Nàng cho rằng anh có, ít nhất cũng có đôi chút. Sự quan tâm của anh đến lợi ích của nàng đêm hôm trước hẳn là đã quá rõ ràng, và khi anh hôn nàng... ôi, nàng không biết nhiều về hôn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đói khát trong anh, và theo bản năng, nàng cũng biết là sự đói khát đó chỉ dành cho riêng nàng.
Và nàng cũng có thể khiến anh bật cười. Điều này hẳn phải có ý nghĩa gì đó. Và rồi đúng lúc bắt đầu giải thích rõ được toàn bộ tình trạng của mình, nàng nghe thấy tiếng va chạm khá lớn, theo sau là tiếng vỡ vụn của gỗ, sau nữa là tiếng thét chói tai đầy nữ tính.
Lông mày Caroline nhướng lên. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Nàng muốn kiểm tra, nhưng lại được yêu cầu là không để ai biết đến sự có mặt của mình ở Bournemouth. Chẳng có vẻ gì là một trong những người bạn của Oliver sẽ tình cờ thăm thú con đường ít được sử dụng này, song nếu nàng bị nhận ra, điều đó sẽ chẳng là gì khác hơn ngoài một thảm họa. Thế nhưng, ai đó có lẽ đang vướng phải rắc rối...
Nỗi tò mò đã chiến thắng sự thận trọng của nàng và nàng chạy từng bước ngắn về nơi phát ra tiếng va chạm, giảm tốc độ khi đến gần chỉ để đề phòng việc mình thay đổi ý định và muốn tiếp tục ẩn náu.
Nàng nấp sau một thân cây và chăm chú nhìn ra phía con đường. Một cỗ xe lộng lẫy chìm trong bùn đất với một chiếc bánh xe đã vỡ tan tành. Ba người đàn ông và hai phụ nữ bị xây xát. Có vẻ như không có ai trong số họ bị thương, vì thế Caroline quyết định giữ nguyên vị trí sau thân cây cho đến khi có thể đánh giá được tình hình.
Cảnh tượng đó nhanh chóng trở thành một câu đố hấp dẫn. Những người này là ai và chuyện gì đã xảy ra? Caroline nhanh chóng tìm ra người chỉ huy là một quý cô với trang phục lộng lẫy hơn người còn lại. Cô ấy khá đáng yêu với những lọn tóc đen dài và đang đưa ra những mệnh lệnh có thể tiết lộ rằng cả cuộc đời cô ấy chỉ đưa ra giao dịch với các người hầu. Caroline ước chừng cô ấy khoảng ba mươi tuổi, có lẽ già hơn.
Cô gái còn lại có lẽ là người giúp việc của cô ấy, và những người đàn ông mà Caroline đoán là một đánh xe và hai phụ xe. Cả ba người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đậm. Những người này là ai đi chăng nữa, chắc chắn họ phải đến từ một gia đình giàu có.
Sau khoảng một phút thảo luận, quý cô chỉ huy yêu cầu người đánh xe và một phụ xe tiến về phía bắc, có lẽ là để tìm sự giúp đỡ. Sau đó cô ấy nhìn vào những thùng đồ đã văng khỏi xe và nói, "Có lẽ chúng ta có thể dùng chúng làm ghế ngồi", rồi ba người bọn họ ngồi phịch xuống chờ đợi.
Sau khoảng một phút ngồi xuống và chẳng có việc gì để làm, cô ấy quay sang người hầu gái rồi nói, "Ta cho là đồ thêu của mình được cất ở nơi nào đó không hề dễ lấy?".
Người hầu gái lắc đầu. "Nó nằm ở giữa chiếc thùng lớn nhất, thưa phu nhân."
"Chà, kỳ diệu làm sao, có lẽ trên xe vẫn còn một bộ."
"Đúng thế, thưa phu nhân."
Người phụ nữ thở dài một tiếng. "Tôi cho là chúng ta sẽ phải cảm ơn vì trời lúc này không nóng lắm."
"Hoặc mưa", người phụ xe thêm vào.
"Hoặc có tuyết", người hầu gái nói.
Quý cô chỉ huy gửi cho cô ta một ánh mắt khó chịu. "Sally, thực sự là chuyện đó rất khó xảy ra vào thời điểm này của năm."
Người hầu gái rùng mình. "Những điều kỳ lạ vẫn xảy ra. Sau cùng thì ai có thể nghĩ được rằng chúng ta lại mất luôn một bánh xe trên đường đi cơ chứ. Và đây là chiếc xe đắt tiền nhất mà ai đó có thể mua được."
Caroline mỉm cười rồi rời đi. Rõ ràng là những người này không bị thương, và những người cùng đi còn lại sẽ quay về khi tìm được sự trợ giúp. Tốt hơn là nàng nên nấp trong bóng tối. Càng ít người biết nàng đang ở đây càng tốt. Suy cho cùng thì sẽ thế nào nếu người phụ nữ này là bạn của Oliver? Dĩ nhiên là khó có thể như thế. Quý cô đây dường như có một chút hài hước và cá tính - điều sẽ khiến nàng ngay lập tức loại Oliver khỏi nhóm bạn của cô ấy. Nhưng một người không thể lúc nào cũng quá cẩn thận.
Trớ trêu thay, đó chính xác là những gì Caroline đang nói về chính mình -
một người không thể lúc nào cũng quá cẩn thận - khi nàng bước hụt và giẫm lên một cành cây khô khiến nó gãy đôi với một tiếng rắc lớn.
"Ai đang ở đó?", quý cô chỉ huy lập tức ra lệnh. Caroline đông cứng người.
"Ra đây ngay!"
Nàng có thể chạy nhanh hơn người phụ xe không nhỉ? Có vẻ là không.
Người đàn ông đã tiến về phía nàng, tay anh ta đặt lên chỗ phình ra trong túi, Caroline ngờ rằng đó là súng.
"Là tôi", nàng nói nhanh, và bước ra ánh sáng.
Người phụ nữ nghiêng đầu, đôi mắt xám khẽ nheo lại. "Chào ngày tốt lành, thưa 'tôi'. Cô là ai?"
"Chị là ai?", Caroline đáp trả.
"Tôi hỏi cô trước."
"À, nhưng tôi chỉ có một mình, còn chị thì an toàn giữa những người đồng hành cùng chị. Vì vậy, theo phép lịch sự thông thường thì chị phải giới thiệu bản thân trước."
Người phụ nữ gật đầu về với vẻ mặt đan xen giữa ngưỡng mộ và ngạc nhiên.
"Cô gái thân mến của tôi, cô đang nói những lời vô nghĩa nhất trên đời. Tôi biết tất cả những gì cần thiết về phép lịch sự thông thường."
"Hừm, tôi e là chị sẽ như thế."
"Chưa kể đến", người phụ nữ tiếp lời, "trong hai chúng ta, tôi là người duy nhất có người hầu trang bị vũ khí đi kèm. Vậy nên có lẽ cô sẽ phải là người tiết lộ danh tính trước".
"Chị nói đúng trọng tâm rồi", Caroline thừa nhận, nhăn mặt cảnh giác nhìn về phía khẩu súng.
"Tôi hiếm khi mở miệng chỉ để nói nhiều hơn mức cần thiết."
Caroline thở dài. "Tôi ước gì mình có thể nói điều tương tự. Tôi thường không bao giờ cân nhắc trước khi nói. Đó là một thói quen khủng khiếp." Nàng cắn môi, nhận ra mình đang kể về thói xấu của bản thân với một người hoàn toàn xa lạ. "Giống như bây giờ", nàng ngượng ngùng nói thêm.
Nhưng người phụ nữ chỉ bật ra một tiếng cười vui vẻ, thân thiện khiến Caroline cảm thấy thoải mái. Đủ để nàng nói, "Tên tôi là... Dent".
"Dent? Ta không quen thuộc với cái tên đó lắm."
Caroline nhún vai. "Nó bất thường khủng khiếp!"
"Ta hiểu. Ta là Nữ Bá tước của Fairwich."
Một nữ bá tước? Thật tốt làm sao khi dường như cái góc nhỏ bé này của Anh quốc phải có đến vài gia đình quý tộc. Đầu tiên là James, giờ thì là nữ bá tước. Và mặc dù không có tước hiệu, Blake cũng là con trai thứ của Tử tước Darnsby. Caroline ngước lên nhìn trời và thầm cảm ơn mẹ vì đã đảm bảo được việc dạy nàng những quy tắc và nghi thức đúng đắn trước khi bà qua đời.
Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:39.
Bằng một nụ cười và khẽ nhún gối cúi chào, Caroline nói, "Rất vui được gặp phu nhân, thưa Phu nhân Fairwich".
"Còn cô, Quý cô Dent. Cô cũng sống trong vùng này sao?"
Trời đất ơi, nàng nên trả lời câu hỏi này thế nào cho phải nhỉ? "Không xa nơi này lắm", nàng cảnh giác. "Tôi thường tản bộ quanh đây khi thời tiết đẹp. Chị là người vùng này ư?"
Sau đó, Caroline ngay lập tức cắn môi. Câu hỏi của nàng mới ngu ngốc làm sao. Nếu như nữ bá tước thực sự đến từ vùng Bournemonth, hiển nhiên là tất cả mọi người đều biết điều đó. Và Caroline sẽ lập tức bị phát hiện là một kẻ mạo danh.
Tuy nhiên, may mắn đã đứng về phía nàng khi vị nữ bá tước đáp lời, "Fairwich thuộc Somerset. Nhưng ta mới từ Luân Đôn tới đây hôm nay thôi".
"Thật sao? Tôi chưa từng đặt chân đến thủ đô của chúng ta. Một ngày nào đó tôi nên tới đó."
Nữ bá tuớc nhún vai. "Vào mùa hè, thời tiết có chút nóng nực vì có quá nhiều đám đông. Chẳng gì có thể so sánh với không khí thoáng đãng trong lành của biển - thứ có thể khiến một người cảm thấy khỏe khoắn trở lại."
Caroline mỉm cười với cô ấy. "Đúng thế. Nhưng than ôi, giá mà có có thể hàn gắn cả một trái tim đã vụn vỡ..."
Ồ, cái miệng ngu ngốc, ngu ngốc. Tại sao nàng lại nói điều đó cơ chứ? Nàng chỉ định đùa một chút, nhưng giờ thì nữ bá tước đang cười khúc khích và nhìn nàng đầy nhân hậu, như thế cũng có nghĩa là cô ấy sẽ hỏi một câu cực kỳ riêng tư.
"Ôi, cô nàng thân mến. Vậy ra trái tim em đang bị tổn thương sao?"
"Hãy chỉ nói rằng nó bị bầm tím một chút", nàng đáp, thầm nghĩ mình đã quá cao tay trong nghệ thuật nói dối rồi. "Chỉ là chàng trai mà tôi đã quen trong suốt cuộc đời mình. Cha chúng tôi đã hy vọng rằng chúng tôi sẽ thành một đôi, nhưng tiếc là..." Nàng nhún vai để nữ bá tước tự rút ra kết luận của riêng mình.
"Thật đáng thương. Em là một cô gái đáng yêu. Ta nên giới thiệu em cho em trai của ta. Thằng bé sống khá gần đây."
"Em trai chị ư?", Caroline cất giọng khàn khàn, đột nhiên để ý đến màu tóc của vị nữ bá tước. Mái tóc màu đen. Đôi mắt màu xám. Ôi, không!
"Đúng thế. Tên thằng bé là Blake Ravenscroft của trang viên Seacrest. Em có quen thằng bé không?"
Lưỡi Caroline cứng lại theo đúng nghĩa đen, cuối cùng nàng cũng cất nên lời, "Chúng tôi đã được giới thiệu".
"Ta đang trên đường tới thăm thằng bé. Chúng ta có cách nhà thằng bé quá xa không nhỉ? Ta chưa từng đến đó."
"Không. Không, nó chỉ... chỉ ở bên kia ngọn đồi." Nàng chỉ về hướng trang viên Seacrest, sau đó vội vàng buông tay xuống khi nhận ra rằng nó đang run rẩy. Nàng đang làm gì thế này? Nàng không thể ở lại trang viên Seacrest trước sự hiện diện của chị gái Blake được. Ôi, người đàn ông chết giẫm này! Tại sao anh ta chưa từng nói với nàng rằng chị gái anh ta có thể sẽ ghé thăm cơ chứ?
Trừ khi anh không hề hay biết. Ôi, không đâu, Blake sẽ nổi điên lên mất. Caroline nuốt ực một cái trong cơn lo lắng và nói, "Tôi không biết ngài Ravenscroft lại có một người chị".
Nữ bá tước phẩy tay bằng điệu bộ nhắc Caroline lập tức nhớ đến Blake. "Thằng bé là một kẻ khốn khổ luôn phớt lờ mọi người. Anh cả của chúng ta đã hạ sinh một bé gái. Và ta đến để thông báo cho thằng bé tin tức đó."
"Ồ. Tôi... tôi... tôi đảm bảo là anh ấy sẽ rất vui mừng."
"Vậy thì em sẽ là người duy nhất nói điều đó. Ta khá chắc chắn là thằng bé sẽ khó chịu ngoài sức tưởng tượng."
Caroline chớp mắt giận dữ, không hiểu nổi người phụ nữ này dù chỉ một chút. "Tôi... chị vừa nói gì cơ?"
"David và Sarah đã có với nhau một bé gái. Sự ra đời của bé gái thứ tư này cũng có nghĩa rằng Blake vẫn tiếp tục là lựa chọn thứ hai cho tước vị tữ tước."
"Hóa... ra thế." Trên thực tế, nàng chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn thấy vui vẻ làm sao khi đã không lắp bắp rằng mình chẳng thèm quan tâm đến điều đó.
Nữ bá tước thở dài. "Nếu trở thành Tử tước Darnsby - điều chắc hẳn sẽ diễn ra - thì Blake sẽ phải kết hôn và sinh người thừa kế. Nếu em sống ở vùng này thì ta chắc chắn là em đã biết chuyện thằng bé khăng khăng muốn sống độc thân."
"Thực sự thì tôi không biết rõ ngài ấy lắm." Caroline tự hỏi liệu giọng nàng nghe có chút nào là quá quả quyết khi nói về điểm đó hay không, vì thế nàng thêm vào, "Tôi chỉ biết... ngài ấy là người có quyền hành ở địa phương, kiểu đó. Chị biết đấy, trong những vũ hội... và những lễ hội tương tự".
"Thật sao?", nữ bá tước hỏi với vẻ quan tâm không che giấu. "Em trai ta đã tham gia những lễ hội mai mối ư? Suy nghĩ luẩn quẩn rồi. Ta đoán là tiếp theo em sẽ cố nói với ta rằng mặt trăng đã rơi tõm xuống một cái kênh nào đó ở nước Anh rồi."
"Ôi", Caroline thêm vào, nuốt xuống khá đau đớn, "Ngài ấy chỉ tham dự có một lần. Đó là một... cộng đồng nhỏ gần Bournemouth, và vì thế tự nhiên tôi biết ngài ấy là ai. Mọi người đều biết đến ngài ấy."
Nữ bá tước im lặng một lúc rồi đột ngột nói, "Em nói rằng nhà em trai ta cách không quá xa đúng không?".
"Đúng thế, thưa phu nhân. Sẽ không tốn nhiều hơn mười lăm phút để đi bộ đến đó." Caroline nhìn những chiếc thùng. "Dĩ nhiên là chị sẽ phải để lại đồ đạc."
Nữ bá tước phẩy tay - điều khiến Caroline liên tưởng ngay tới cái phẩy tay của Ravenscroft. "Chuyện này đơn giản, ta sẽ kêu em trai ta đưa người đến lấy chúng sau."
"Ôi, nhưng ngài ấy...", Caroline bắt đầu ho điên cuồng, cố lấp liếm đi sự thật rằng nàng đã định thốt lên rằng Blake chỉ thuê có ba người giúp việc, và trong số họ, chỉ có một người là đủ khỏe để làm công việc mang vác nặng nhọc.
Nữ bá tước vỗ lên lưng nàng. "Em có ổn không, Quý cô Dent?"
"Chỉ... chỉ là nuốt phải bụi thôi, chỉ thế thôi?"
"Giọng em nghe như sấm ấy."
"Vâng, thỉnh thoảng tôi lại bị ho như thế này."
"Thật sao?"
"Có lần tôi còn mất cả giọng."
"Mất giọng ư? Ta không thể tưởng tượng nổi."
"Tôi cũng thế", Caroline nói chân thành, "Cho đến khi nó xảy ra".
"Chà, ta đảm bảo là họng em phải đau chết đi được. Em nên theo chúng ta đến nhà em trai ta. Một chút trà sẽ giúp em hồi phục lại."
Caroline lại ho tiếp, lần này là ho thật. "Không, không, không, không", nàng nói, nhanh hơn nàng muốn. "Không cần đâu. Tôi không muốn làm phiền mọi người."
"Ồ, nhưng em sẽ không làm phiền ai cả. Sau cùng thì ta cần em dẫn chúng ta đến trang viên Seacrest mà. Mời em dùng một tách trà và đồ ăn cùng ta là điều tối thiểu mà ta có thể làm để đền đáp lại sự tốt bụng của em."
"Điều đó thật sự không cần thiết", Caroline vội vàng nói: "Và việc chỉ đường đến trang viên Seacrest cũng rất đơn giản. Tất cả những gì chị cần làm là đi theo..."
"Khả năng xác định phương hướng của ta rất tệ hại", nữ bá tước ngắt lời.
"Tuần trước ta đã đi lạc trong chính ngôi nhà của mình."
"Tôi thấy rất khó để tin vào điều này, Phu nhân Fairwich."
Nữ bá tước nhún vai. "Đó 1à một tòa nhà khá rộng. Tính đến giờ, ta đã kết hôn với bá tước được mười năm, và ta còn chưa từng đặt chân tới phía đông của ngôi nhà."
Caroline chỉ nuốt ực một cái rồi mỉm cười yếu ớt, không biết phải đáp thế nào.
"Ta rất muốn em sẽ đi cùng chúng ta", nữ bá tước nói tiếp khoác tay Caroline. "Và ta có thể cảnh báo em rằng tranh luận sẽ chẳng có ích gì cả. Ta luôn luôn có được mọi thứ theo cách của mình."
"Phu nhân Fairwich, tôi thấy không khó để tin điều đó."
Nữ bá tước phá lên cười. "Quý cô Dent, ta nghĩ em và ta sẽ hợp nhau lắm đấy."
Caroline lại nuốt xuống. "Vậy chị có định lưu lại Bournemouth một thời gian không?"
"Ồ, khoảng một tuần. Đi một quãng đường dài đến đây rồi trở về ngay lập tức nghe có vẻ khá ngốc nghếch."
"Cả một quãng đường dài ư? Không phải chỉ là vài trăm dặm thôi sao?", Caroline cau mày. Không phải là Blake đã nói như thế sáng nay sao?
"Một trăm dặm, hai trăm dặm, năm trăm dặm..." Nữ bá tước phẩy tay theo kiểu của Blake. "Nếu ta phải nhóm chúng lại thì sẽ có gì khác nhỉ?"
"Tôi... tôi... tôi chắc chắn là mình không biết", Caroline đáp cảm giác như thể mình vừa mới bị một cơn lốc càn quét.
"Sally!", nữ bá tước gọi lớn, quay đầu về phía người hầu gái. "Quý cô Dent sẽ chỉ cho ta nhà của em trai ta. Sao em không ở lại đây với Felix và trông coi đồ đạc nhỉ? Chúng ta sẽ cử ai đó tới đây nhanh nhất có thể."
Sau đó nữ bá tước tiến một bước về hướng trang viên Seacrest, kéo theo Caroline đi cùng. "Ta dám khẳng định là em trai ta sẽ ngạc nhiên làm sao khi thấy ta đấy!", cô ấy líu lo.
Caroline tiến về phía trước trên đôi chân loạng choạng. "Tôi đám khẳng định là chị đúng."
Tâm trạng Blake lúc này chẳng tốt chút nào.
Rõ ràng là anh đã đặt sai vị trí cho từng mảng ý thức mà mình từng sở hữu.
Chẳng có lời giải thích nào khác cho việc anh đưa Caroline về phòng mình và gần như u mê trước vẻ đẹp rạng rỡ của nàng. Và nếu như điều này vẫn chưa đủ tệ, thì giờ anh đang đau đớn với dục vọng chưa được thỏa mãn bởi sự can thiệp của người quản gia.
Nhưng phần tồi tệ nhất trong tất cả những điều đã xảy ra chính là giờ thì Caroline đã mất tích. Anh đã tìm khắp mọi ngõ ngách trong nhà từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ trong ra ngoài, mà chẳng thấy nàng ở bất cứ chỗ nào. Anh không cho rằng nàng đã chạy trốn, nàng còn lâu mới có ý định đó. Có lẽ nàng chỉ đơn giản là đã ra ngoài đi dạo để đầu óc được tỉnh táo trở lại.
Điều này có lẽ hoàn toàn dễ hiểu và thực sự đáng khen nếu chân dung của nàng không bị in lên những tấm poster và dán khắp nơi trong khu vực. Đó chắc chắn là một bức chân dung xấu xí, Blake vẫn nghĩ rằng người họa sĩ lẽ ra nên vẽ nàng đang mỉm cười, nhưng nếu ai đó thấy nàng và trả nàng về với Prewitt...
Anh khó chịu nuốt xuống. Anh không thích cảm giác trống rỗng khi nghĩ tới việc nàng rời đi.
Quăng người phụ nữ đó đi! Anh chẳng có thời gian cho những rắc rối thế này, và chắc chắn trái tim anh cũng không còn chỗ cho một người phụ nữ khác.
Blake chửi thề trong miệng khi gạt bức rèm mỏng như sa sang một bên và quét mắt lên khu vườn bên hông căn nhà. Caroline hẳn đã rời đi bằng cầu thang dành cho người hầu - đó là lối thoát duy nhất mà nàng có thể tìm ra và cũng là lối vào thứ hai từ phòng tắm. Anh đã tìm kiếm toàn bộ khu vực quanh nhà, nhưng vẫn kiểm tra hướng đó; vì vài lý do mà anh cho rằng nàng có thể sẽ quay lại từ con đường mà nàng đã rời đi. Anh không biết tại sao. Chỉ là dường như nàng là kiểu người sẽ hành động như thế.
Tuy nhiên, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bóng dáng nàng sẽ xuất hiện trở lại. Blake tiếp tục chửi thề và buông tấm rèm xuống. Sau đó, anh nghe thấy giọng phụ nữ kèm theo tiếng gõ cửa gay gắt và ồn ào...
Blake chửi thề lần thứ ba, nổi điên mà không thể giải thích nổi trước dự đoán thiếu chính xác về hành vi của cô. Anh sải chân và nhanh nhẹn tiến về phía cánh cửa, tâm trí đầy những bài giảng mà mình sẽ phải dạy cho nàng. Trước khi anh xong việc với nàng, nàng sẽ không đời nào dám khơi dậy tâm trạng này ở anh một lần nữa.
Tay anh chạm vào núm cửa và vặn nó, miệng gầm gừ giận dữ. "Cô đã ở chỗ quái quỷ..."
Miệng anh há hốc.
Sau đó anh chớp mắt.
Rồi khép chặt miệng lại.
"Penelope?"
Tác giả :
Julia Quinn