Sama, Cầu Tiếp Kịch!
Chương 3: Chủ nhân của bé mèo
Chủ đề: Phát hiện ra có rất ít đề tài về sủng vật trong giới CV nha. Giờ chúng ta cũng nói một chút về sủng vật của các CV đi XD
Lầu chính: LZ biết Hạ Thiên sama rất yêu thương con cún béo mầm của anh ấy nha. Ngoài trừ chó ra, còn có CV nào nuôi mèo không?
1L: Đề cử Ô sama.
2L: Tiểu Bạch hồi trước có phải đã đi mất rồi không? Tôi thấy Ô sama phát weibo tìm nó, hình như là rất lo lắng.
3L: Mong cho Tiểu Bạch của Ô sama mau chóng trở về.
72L: Nhắc tới yêu mèo thì còn có một người, Sơ Ly sama o(*^▽^*)o
73L: LS làm sao biết được?
74L: Trên weibo đó, cái mới nhất. Sơ Ly sama rất yêu thích mèo.
—————–
Năm nay khai giảng sớm hơn năm ngoái, ngày đầu tiên của tháng chín đã bắt đầu phải tới trường rồi. Sau hai tháng nghỉ hè thật dài, các sinh viên trở lại học tập thật khó mà thích ứng kịp. Khẳng định chẳng thể thức khuya dậy sớm, vậy nên buổi sáng đầu năm càng thêm thống khổ.
Cũng may năm nay thành phố C thời tiết không nóng như năm ngoái, không cần phải giống như trước đây, tối tháng chín, một mình một quạt mà vẫn bị nóng tỉnh. Thời tiết thế này đối với một người sợ nóng như Tô Lý mà nói chính là sự ưu ái của ông trời, không cần phải từ sáng tới tối đều bị mùa hè nóng bức tàn phá.
Tô Lý nghỉ ngơi và làm việc rất có quy luật. Tối 12 giờ lên giường đi ngủ, sáng sớm 6 rưỡi rời giường chạy bộ, rồi tập phát âm. Cuối tuần cũng không ngoại lệ.
Hôm nay là cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, mọi người đều chưa quen với nếp sống mới, tranh thủ thời gian ở trên giường ngủ bù.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, Tô Lý rời giường như thường lệ.
Bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, Tô Lý nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt xong rồi cắp sách ra ngoài.
Sáng sớm cuối tuần, căn tin thật vắng vẻ, chỉ thưa thớt vài người tới ăn sáng. Tô Lý ăn xong thì cầm bát của mình đi.
Khi tới cửa căn tin, Tô Lý chợt dừng bước, đột nhiên nhớ tới một việc. Vì vậy cậu lập tức quay trở lại căn tin. Không may, đây là đúng lúc các tân sinh viên vừa mới hoàn thành huấn luyện quân sự buổi sáng, tới giờ cao điểm, Tô Lý nhìn hàng dài đứng xếp hàng trước ô cơm Tây, không khỏi thở dài. Không có cách nào, đành phải xếp hàng vậy.
Đứng giữa một đám tân sinh mặc đồng phục như nhau, Tô Lý mặc thường phục trở nên vô cùng nổi bật. Xếp hàng hơn mười phút, rốt cuộc cũng mua được một túi bánh kem cùng một ổ bánh mì nhỏ cuối cùng.
Xếp hàng thật lâu, may mà vẫn mua được ổ cuối cùng, không phí công chờ đợi. Tô Lý âm thầm thấy thật may mắn.
Đem mấy thứ này nhét hết vào trong ba lô trên vai, cậu nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ khi học kì bắt đầu, Tô Lý không tới bồn hoa nhỏ của trường để tập phát âm nữa, mà chuyển sang công viên cách đó không xa.
Sáng sớm nay không khí trong lành, dường như còn mang theo hơi nước ẩm ướt. Tô Lý hít sâu một hơi, ngâm nga một ca khúc, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Đi qua cây cầu nhỏ, Tô Lý thấy bên cây liễu có mấy cô chú đang tập luyện buổi sáng, bên kia còn có mấy bác cùng các ông già đánh thái cực.
Mấy chuyện rèn luyện thân thể đều có rất nhiều người làm dù là trung niên hay người già, chỉ duy nhất cực ít thanh niên.
Tô Lý đi tới bên hồ nhân tạo, đứng dưới tán cây liễu rủ xuống mặt hồ, bắt đầu tập phát âm.
Bởi vì Tô Lý là người phía Nam, tiếng phổ thông của cậu không tính là chuẩn. Phối kịch mà không chú ý, nhất định sẽ lẫn khẩu âm địa phương, chẳng thể phân biệt được. Để tránh chuyện này xảy ra, mỗi buổi sáng Tô Lý đều kiên trì tập phát âm để luyện tiếng phổ thông.
Không phải Tô Lý ngày nào cũng tập giống nhau, có đôi khi là đọc theo kịch bản kịch truyền thanh, có đôi khi lại đọc vài ba câu thơ…
Từ khi nhập giới tới giờ, thói quen này Tô Lý đã duy trì ba năm, trừ khi có trường hợp đột xuất, không thì chưa bao giờ gián đoạn.
Hôm nay, Tô Lý đọc kịch bản một bộ BG kịch của nam thần nhà cậu. Đương nhiên, tại nơi công cộng, Tô Lý khẳng định sẽ không đọc lời kịch đam mỹ, dù sao xã hội còn chưa thoáng tới mức ấy.
Một hơi đọc xong, Tô Lý cảm thấy không tệ lắm. Vậy nên cậu cất kịch bản vào túi, chuẩn bị rời đi. Khi xoay người lấy túi, Tô Lý phát hiện phía sau mình xuất hiện một người.
Mà người này cứ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có chút kì quái.
Tô Lý hoảng sợ, bởi vì cậu thấy hồ nhân tạo này sáng sớm không có nhiều người nên mới tới đây, giờ đột nhiên có người thình lình xuất hiện trước mặt, thật dọa cậu đứng tim.
Chắc người ta thấy cậu một mình đọc mấy cái lời kịch rất là 囧, may mà đọc kịch BG…
Tô Lý nhìn anh xấu hổ cười cười.
Người kia cũng nhìn cậu, cười, xoay người ly khai.
Tô Lý nghe thấy khi anh quay lưng đi có nói một câu: “Cậu có vài chỗ phát âm có vấn đề.”
Tô Lý cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Đáng tiếc người đó nói xong liền đi, cũng không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái.
Hóa ra là người trong nghề. Nhưng Tô Lý cũng rất cảm tạ anh ta đã giúp cậu chỉ ra vấn đề của chính mình. Xem ra cậu còn phải tiếp tục luyện tập nhiều nhiều…
Đơn giản thu dọn đồ đạc, Tô Lý đi về phía đông của công viên, đó là chỗ bạn cậu đang chờ.
“Mèo con~ Mèo con, mày ở đâu? Mau đi ra đây!”
Tô Lý một mình ở bên cạnh bồn hoa nhỏ giọng hô, tìm kiếm xung quanh.
Người bạn mà cậu luôn luôn nhớ tới chính là mèo con, một con mèo thật sự.
“Meo meo~ meo meo~”
Nghe thấy thanh âm của Tô Lý, phía bên kia bồn hoa có tiếng đáp lại.
Tô Lý nhìn sang, quả nhiên một chú mèo trắng mập mạp đang chạy về phía cậu.
Thấy mèo con quen thuộc mình, Tô Lý hài lòng nở nụ cười. Cậu lập tức ngồi xổm xuống, lấy bánh kem cùng bánh mì cậu khổ cực xếp hàng từ sáng sớm ra cho nó.
Mèo con lập tức nhào vào lòng cậu, cọ cọ, sau đó bắt đầu hưởng thụ bữa sáng của mình.
“Mèo con, đã vài ngày không gặp, mày có nhớ tao không?” Tô Lý ngồi một bên nhìn mèo con đang hăng hái chiến đấu mà hỏi.
“Meo meo ~ >▽<…” Rõ ràng mèo con tựa như nghe không hiểu cậu nói gì, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Mau ăn đi, để mua bánh cho mày, hôm nay tao phải chiến đấu với đám tân sinh viên đó.”
Tay Tô Lý nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Đây chỉ là một chú mèo mà mấy hôm trước khi khai giảng Tô Lý tình cờ phát hiện ra khi đang tản bộ trong công viên. Lúc đó toàn thân nó bẩn thỉu, dùng đôi mắt to tội nghiệp nhìn cậu, khụ, kì thực là nhìn bánh mì trên tay cậu…
Tô Lý cảm thấy tội nghiệp chú mèo con đi lạc, vì vậy quyết định chia bánh mới bóc cho nó.
Mèo con cũng không chút khách khí ăn sạch.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Lý phấn khởi dị thường. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con mèo thích ăn bánh mì ~
Cũng không thể trách Tô Lý của chúng ta thấy hiếm, thấy lạ, bởi cho tới giờ, việc nuôi thú cưng với một người chưa từng nuôi như cậu vẫn chỉ dừng lại ở lý thuyết, ví dụ như mèo thì thích ăn cá với ăn chuột.
Vốn cho rằng chỉ là một con mèo hoang tình cờ gặp mà thôi, không ngờ hôm sau Tô Lý tới bồn hoa lại thấy nó.
Vì vậy mỗi sáng sớm, khi Tô Lý đi tập phát âm, sẽ tiện thể mang bánh cho chú mèo này.
Chậm rãi cũng tạo nên chút … cảm tình giữa người và mèo…
Lúc này nhìn chú mèo ăn đến là sung sướng, Tô Lý ở một bên cũng thấy vui theo.
Cậu đang cúi đầu, chợt phát hiện ra không biết từ lúc nào ở bên cạnh đã có thêm một đôi giày. Ở đây ngoại trừ cậu với mèo ra, không ngờ còn có một người nữa!
Tô Lý nhanh chóng ngước nhìn, chân dài ơi là dài làm cho người ta ao ước, vóc người làm cho người ta ghen tị! Sao ngay cả quần áo cũng thấy quen mắt vậy nhỉ?
Tô Lý nhìn lên tới mặt thì kinh ngạc. Đây chẳng phải là anh đẹp trai mới nãy ở hồ nhân tạo sao?
Giờ mới có thời gian để ý kĩ, nhìn gần thấy anh ta thật đẹp, lớn lên rất đẹp trai… Tô Lý tiểu thụ nhịn không được ở trong lòng chảy nước miếng.
Anh đẹp trai cũng nhìn chằm chằm cậu, Tô Lý còn nghĩ đây nhất định là “thâm tình nhìn nhau”, mặt ngày càng đỏ, ngay cả cổ cũng dần biến hồng, vì vậy đành chủ động bắt chuyện.
“Anh đẹp trai, anh đẹp trai, tình cờ thật, hahahaha” Tô Lý nhanh chóng đứng lên.
“Thật đúng là rất tình cờ.” Anh đẹp trai cười cười nhìn cậu.
Ai nha? Thanh âm thật dễ nghe… Còn có chút quen thuộc.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tô Lý không giỏi giao tiếp, cũng không biết xử sự tiếp theo như thế nào.
Vì vậy là một trận trầm mặc.
“Gần đây cậu chính là người thường vội tới cho Tiểu Bạch ăn sao?” Anh đẹp trai đổi trọng tâm câu chuyện, nhìn về phía mèo con tham ăn, rồi lại nhìn cậu.
“Tiểu Bạch? Ý anh là mèo con?”
Người kia gật đầu.
“Đúng vậy. Lúc rảnh rỗi thì vội tới cho nó chút bánh mì. Vốn muốn đem nó về nuôi, nhưng trường học không cho nuôi động vật, vậy nên chỉ có thể thường tới chỗ này thăm nó.”
Người kia không nói tiếp, vẫn chỉ gật đầu như cũ, dường như đang nghĩ gì đó.
“He, he, hình như nó rất thích bánh mì, mỗi lần đều ăn rất hài lòng.” Tô Lý hưng phấn mà kể chuyện cho anh đẹp trai nghe.
“Ừ, Tiểu Bạch đúng là ham ăn.” Khi anh đẹp trai nói câu này, trong lòng hình như nhớ tới chuyện gì, lời nói ra mang theo chút ý cười.
Lúc này, mèo con đã hưởng thụ xong bữa sáng, duỗi người thoải mái, sau đó đi về phía hai người.
Tô Lý biết mèo con muốn tới cọ cọ cậu, mỗi lần ăn xong nó đều làm thế.
“Mèo con, mày lúc nào cũng như vậy.” Tô Lý giả vờ ghét bỏ, thế nhưng trong lòng thật ra đang rất vui mừng chờ mèo tới cọ.
Kết quả nó lại đi tới bên anh đẹp trai, chạy xung quanh anh ta rồi cọ cọ vào chân anh.
“Meo meo~ o( =∩ω∩=)m” Nó híp mắt, lắc lắc cái đuôi dài, bắt đầu làm nũng.
Anh đẹp trai vươn tay, mèo con lập tức nhảy tới.
Tô Lý mở to mắt nhìn cảnh tượng thân mật trước mắt, trong lòng bị đả kích nghiêm trọng.
Cậu bị mèo con bỏ rơi rồi, thời buổi này đến mèo cũng trọng sắc khinh bạn sao… Anh đẹp trai không phải chỉ đẹp trai hơn cậu có một chút thôi sao… Tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng cũng là mười ngày rồi đó. Mỗi ngày cậu đều tới thăm nó, cho nó ăn bánh mì nó thích, vốn cho rằng hai bên đã thành lập quan hệ hữu nghị không thể bị phá vỡ, giờ mèo con trực tiếp chạy theo anh đẹp trai rồi!
Tô Lý ai oán nhìn một người một mèo ở trước mặt, trong lòng âm thầm rơi lệ.
Nếu như có thể nói, Tô Lý thật muốn lại dùng keo 502 để dán tim.
Đột nhiên mèo con từ trong lòng anh đẹp trai nhảy xuống, chạy tới bên chân cậu cọ cọ, thỉnh thoảng còn ngước đôi mắt to trong lên nhìn cậu, “Meo meo ~ >▽<”
Trong lòng Tô Lý thấy cũng đỡ buồn, mèo con vẫn còn nhớ tới cậu.
Vốn muốn ngồi xuống ôm lấy nó, Tô Lý khựng lại. Đừng tưởng làm nũng có thể xoa dịu trái tim cậu nhé. Giờ vẫn còn rỉ máu nè…
Tô Lý ngẩng đầu nhìn trời, cố tình không để ý tới mèo con, mặc cho nó vừa xoay quanh vừa cọ cọ.
Anh đẹp trai nhịn không được bật cười.
Tô Lý quay đầu sang nhìn anh, có chút đỏ mặt. Cậu so đo với một con mèo, thật là làm trò cười cho kẻ khác.
Sao lại quên mất ở đây có người ngoài chứ?
“Cái kia… tôi…” Tô Lý xấu hổ mở miệng, thế nhưng không biết phải nói cái gì. Không thể nói là tôi chỉ đùa giỡn cùng mèo con thôi…
“Ha ha, thoạt nhìn Tiểu Bạch rất thích cậu đó.” Anh đẹp trai đang cực lực nhịn cười.
“Đúng đúng, mèo con rất thích quấn người.”
“Mấy ngày này cảm ơn cậu tới cho Tiểu Bạch ăn, nếu không thì còn lâu nó mới chịu ở yên chỗ này để tôi tìm được nó. Cảm ơn cậu.” Anh đep trai nghiêm túc nói với Tô Lý.
“Ý của anh là, mèo con, à không, Tiểu Bạch, nó không phải là mèo hoang sao?” Tô Lý nghe xong anh đẹp trai nói thì giật mình không ngớt. Hóa ra anh đẹp trai là chủ nhân của mèo con…
“Ừ.” Anh đẹp trai gật đầu. “Mười ngày trước cháu trai tôi tới nhà tôi ăn hết bánh mì nó thích nhất, sau đó còn xối nước vào Tiểu Bạch. Tới khi tôi về nhà thì đã không tìm thấy nó đâu nữa.” Anh đẹp trai áy náy nói.
“Tôi đoán là mèo con giận dữ nên bỏ nhà ra đi.” Tô Lý không chút suy nghĩ liền thốt ra.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Anh đẹp trai bất đắc dĩ nói. “Mấy ngày nay mỗi khi tôi rảnh rỗi đều đi tìm Tiểu Bạch, mấy chỗ xung quanh tôi đều tìm mấy lần rồi, may mà hôm nay rốt cục cũng tìm thấy.”
Nghe anh đẹp trai kể xong, Tô Lý ngồi xuống sờ sờ đầu mèo con, nó cũng phối hợp cọ cọ vào tay cậu, vừa cọ vừa kêu meo meo.
Thật đáng thương, chả trách lúc cậu nhìn thấy nó thì toàn thân ướt sững, bẩn thịu. Chắc là lúc đó nó vẫn còn tức giận.
“Vốn muốn chờ tao học xong kỳ này sẽ mang mày về nhà, hiện tại xem ra hai chúng ta có duyên mà không có phận, ai…” Tô Lý luyến tiếc.
“Anh đẹp trai, tôi có thể cùng mèo… À, Tiểu Bạch chụp một tấm ảnh không? Tôi rất là thích nó, có lẽ sau này cũng không thể gặp lại, muốn lưu lại kỷ niệm.” Tô Lý đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Tất nhiên có thể.”
Sau khi được chủ nhân đồng ý, Tô Lý ôm mèo con vào lòng, đưa điện thoại ra cho anh, “Giúp tôi chụp mấy tấm, bấm thế này là được.” Chỉ chỉ cách chụp ảnh.
Anh đẹp trai giơ điện thoại lên, màn hình nhắm thẳng một người một mèo. Tách, tách! Hình ảnh dừng lại, cậu cười rất xán lạn, mèo con thì híp mắt ghé trong lòng cậu.
Tô Lý cầm lại điện thoại, thả mèo xuống đất, cúi người nhìn nó.
Cậu đứng lên, chuẩn bị rời đi,
“Tôi về trước đây, hẹn gặp lại, anh đẹp trai, hẹn gặp lại, mèo con.” Tô Lý phất phất tay xoay người.
Cậu nghe được phía sau mèo con kêu meo meo hai tiếng, đây chính là lời từ biệt của nó sao?
Lúc này cậu nghe thấy tiếng anh đẹp trai kêu Tiểu Bạch về nhà.
Sau đó càng chạy xa thanh âm càng không rõ.
Sau đó chạy tới nơi không còn thấy mèo con nữa.
Hẹn gặp lại, mèo con! Tao sẽ rất nhớ mày đó.
Tô Lý trở lại phòng ngủ, nhìn ảnh chụp trên điện thoại, trong lòng ngổn ngang không rõ tư vị gì. Cậu đem ảnh chụp cắt một chút, chỉ lưu lại phần cằm của cậu, rồi up ảnh lên weibo.
CV Sơ Ly: Mèo con thích ăn bánh mì, tôi vẫn tưởng nó là mèo hoang, còn định kỳ nghỉ sẽ đem nó về nhà. Không ngờ hôm nay chủ nhân của nó tìm tới mang nó đi TT Sau này nhớ nó biết làm sao bây giờ QAQ
Lầu chính: LZ biết Hạ Thiên sama rất yêu thương con cún béo mầm của anh ấy nha. Ngoài trừ chó ra, còn có CV nào nuôi mèo không?
1L: Đề cử Ô sama.
2L: Tiểu Bạch hồi trước có phải đã đi mất rồi không? Tôi thấy Ô sama phát weibo tìm nó, hình như là rất lo lắng.
3L: Mong cho Tiểu Bạch của Ô sama mau chóng trở về.
72L: Nhắc tới yêu mèo thì còn có một người, Sơ Ly sama o(*^▽^*)o
73L: LS làm sao biết được?
74L: Trên weibo đó, cái mới nhất. Sơ Ly sama rất yêu thích mèo.
—————–
Năm nay khai giảng sớm hơn năm ngoái, ngày đầu tiên của tháng chín đã bắt đầu phải tới trường rồi. Sau hai tháng nghỉ hè thật dài, các sinh viên trở lại học tập thật khó mà thích ứng kịp. Khẳng định chẳng thể thức khuya dậy sớm, vậy nên buổi sáng đầu năm càng thêm thống khổ.
Cũng may năm nay thành phố C thời tiết không nóng như năm ngoái, không cần phải giống như trước đây, tối tháng chín, một mình một quạt mà vẫn bị nóng tỉnh. Thời tiết thế này đối với một người sợ nóng như Tô Lý mà nói chính là sự ưu ái của ông trời, không cần phải từ sáng tới tối đều bị mùa hè nóng bức tàn phá.
Tô Lý nghỉ ngơi và làm việc rất có quy luật. Tối 12 giờ lên giường đi ngủ, sáng sớm 6 rưỡi rời giường chạy bộ, rồi tập phát âm. Cuối tuần cũng không ngoại lệ.
Hôm nay là cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, mọi người đều chưa quen với nếp sống mới, tranh thủ thời gian ở trên giường ngủ bù.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, Tô Lý rời giường như thường lệ.
Bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, Tô Lý nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt xong rồi cắp sách ra ngoài.
Sáng sớm cuối tuần, căn tin thật vắng vẻ, chỉ thưa thớt vài người tới ăn sáng. Tô Lý ăn xong thì cầm bát của mình đi.
Khi tới cửa căn tin, Tô Lý chợt dừng bước, đột nhiên nhớ tới một việc. Vì vậy cậu lập tức quay trở lại căn tin. Không may, đây là đúng lúc các tân sinh viên vừa mới hoàn thành huấn luyện quân sự buổi sáng, tới giờ cao điểm, Tô Lý nhìn hàng dài đứng xếp hàng trước ô cơm Tây, không khỏi thở dài. Không có cách nào, đành phải xếp hàng vậy.
Đứng giữa một đám tân sinh mặc đồng phục như nhau, Tô Lý mặc thường phục trở nên vô cùng nổi bật. Xếp hàng hơn mười phút, rốt cuộc cũng mua được một túi bánh kem cùng một ổ bánh mì nhỏ cuối cùng.
Xếp hàng thật lâu, may mà vẫn mua được ổ cuối cùng, không phí công chờ đợi. Tô Lý âm thầm thấy thật may mắn.
Đem mấy thứ này nhét hết vào trong ba lô trên vai, cậu nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ khi học kì bắt đầu, Tô Lý không tới bồn hoa nhỏ của trường để tập phát âm nữa, mà chuyển sang công viên cách đó không xa.
Sáng sớm nay không khí trong lành, dường như còn mang theo hơi nước ẩm ướt. Tô Lý hít sâu một hơi, ngâm nga một ca khúc, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Đi qua cây cầu nhỏ, Tô Lý thấy bên cây liễu có mấy cô chú đang tập luyện buổi sáng, bên kia còn có mấy bác cùng các ông già đánh thái cực.
Mấy chuyện rèn luyện thân thể đều có rất nhiều người làm dù là trung niên hay người già, chỉ duy nhất cực ít thanh niên.
Tô Lý đi tới bên hồ nhân tạo, đứng dưới tán cây liễu rủ xuống mặt hồ, bắt đầu tập phát âm.
Bởi vì Tô Lý là người phía Nam, tiếng phổ thông của cậu không tính là chuẩn. Phối kịch mà không chú ý, nhất định sẽ lẫn khẩu âm địa phương, chẳng thể phân biệt được. Để tránh chuyện này xảy ra, mỗi buổi sáng Tô Lý đều kiên trì tập phát âm để luyện tiếng phổ thông.
Không phải Tô Lý ngày nào cũng tập giống nhau, có đôi khi là đọc theo kịch bản kịch truyền thanh, có đôi khi lại đọc vài ba câu thơ…
Từ khi nhập giới tới giờ, thói quen này Tô Lý đã duy trì ba năm, trừ khi có trường hợp đột xuất, không thì chưa bao giờ gián đoạn.
Hôm nay, Tô Lý đọc kịch bản một bộ BG kịch của nam thần nhà cậu. Đương nhiên, tại nơi công cộng, Tô Lý khẳng định sẽ không đọc lời kịch đam mỹ, dù sao xã hội còn chưa thoáng tới mức ấy.
Một hơi đọc xong, Tô Lý cảm thấy không tệ lắm. Vậy nên cậu cất kịch bản vào túi, chuẩn bị rời đi. Khi xoay người lấy túi, Tô Lý phát hiện phía sau mình xuất hiện một người.
Mà người này cứ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có chút kì quái.
Tô Lý hoảng sợ, bởi vì cậu thấy hồ nhân tạo này sáng sớm không có nhiều người nên mới tới đây, giờ đột nhiên có người thình lình xuất hiện trước mặt, thật dọa cậu đứng tim.
Chắc người ta thấy cậu một mình đọc mấy cái lời kịch rất là 囧, may mà đọc kịch BG…
Tô Lý nhìn anh xấu hổ cười cười.
Người kia cũng nhìn cậu, cười, xoay người ly khai.
Tô Lý nghe thấy khi anh quay lưng đi có nói một câu: “Cậu có vài chỗ phát âm có vấn đề.”
Tô Lý cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Đáng tiếc người đó nói xong liền đi, cũng không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái.
Hóa ra là người trong nghề. Nhưng Tô Lý cũng rất cảm tạ anh ta đã giúp cậu chỉ ra vấn đề của chính mình. Xem ra cậu còn phải tiếp tục luyện tập nhiều nhiều…
Đơn giản thu dọn đồ đạc, Tô Lý đi về phía đông của công viên, đó là chỗ bạn cậu đang chờ.
“Mèo con~ Mèo con, mày ở đâu? Mau đi ra đây!”
Tô Lý một mình ở bên cạnh bồn hoa nhỏ giọng hô, tìm kiếm xung quanh.
Người bạn mà cậu luôn luôn nhớ tới chính là mèo con, một con mèo thật sự.
“Meo meo~ meo meo~”
Nghe thấy thanh âm của Tô Lý, phía bên kia bồn hoa có tiếng đáp lại.
Tô Lý nhìn sang, quả nhiên một chú mèo trắng mập mạp đang chạy về phía cậu.
Thấy mèo con quen thuộc mình, Tô Lý hài lòng nở nụ cười. Cậu lập tức ngồi xổm xuống, lấy bánh kem cùng bánh mì cậu khổ cực xếp hàng từ sáng sớm ra cho nó.
Mèo con lập tức nhào vào lòng cậu, cọ cọ, sau đó bắt đầu hưởng thụ bữa sáng của mình.
“Mèo con, đã vài ngày không gặp, mày có nhớ tao không?” Tô Lý ngồi một bên nhìn mèo con đang hăng hái chiến đấu mà hỏi.
“Meo meo ~ >▽<…” Rõ ràng mèo con tựa như nghe không hiểu cậu nói gì, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Mau ăn đi, để mua bánh cho mày, hôm nay tao phải chiến đấu với đám tân sinh viên đó.”
Tay Tô Lý nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Đây chỉ là một chú mèo mà mấy hôm trước khi khai giảng Tô Lý tình cờ phát hiện ra khi đang tản bộ trong công viên. Lúc đó toàn thân nó bẩn thỉu, dùng đôi mắt to tội nghiệp nhìn cậu, khụ, kì thực là nhìn bánh mì trên tay cậu…
Tô Lý cảm thấy tội nghiệp chú mèo con đi lạc, vì vậy quyết định chia bánh mới bóc cho nó.
Mèo con cũng không chút khách khí ăn sạch.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Lý phấn khởi dị thường. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con mèo thích ăn bánh mì ~
Cũng không thể trách Tô Lý của chúng ta thấy hiếm, thấy lạ, bởi cho tới giờ, việc nuôi thú cưng với một người chưa từng nuôi như cậu vẫn chỉ dừng lại ở lý thuyết, ví dụ như mèo thì thích ăn cá với ăn chuột.
Vốn cho rằng chỉ là một con mèo hoang tình cờ gặp mà thôi, không ngờ hôm sau Tô Lý tới bồn hoa lại thấy nó.
Vì vậy mỗi sáng sớm, khi Tô Lý đi tập phát âm, sẽ tiện thể mang bánh cho chú mèo này.
Chậm rãi cũng tạo nên chút … cảm tình giữa người và mèo…
Lúc này nhìn chú mèo ăn đến là sung sướng, Tô Lý ở một bên cũng thấy vui theo.
Cậu đang cúi đầu, chợt phát hiện ra không biết từ lúc nào ở bên cạnh đã có thêm một đôi giày. Ở đây ngoại trừ cậu với mèo ra, không ngờ còn có một người nữa!
Tô Lý nhanh chóng ngước nhìn, chân dài ơi là dài làm cho người ta ao ước, vóc người làm cho người ta ghen tị! Sao ngay cả quần áo cũng thấy quen mắt vậy nhỉ?
Tô Lý nhìn lên tới mặt thì kinh ngạc. Đây chẳng phải là anh đẹp trai mới nãy ở hồ nhân tạo sao?
Giờ mới có thời gian để ý kĩ, nhìn gần thấy anh ta thật đẹp, lớn lên rất đẹp trai… Tô Lý tiểu thụ nhịn không được ở trong lòng chảy nước miếng.
Anh đẹp trai cũng nhìn chằm chằm cậu, Tô Lý còn nghĩ đây nhất định là “thâm tình nhìn nhau”, mặt ngày càng đỏ, ngay cả cổ cũng dần biến hồng, vì vậy đành chủ động bắt chuyện.
“Anh đẹp trai, anh đẹp trai, tình cờ thật, hahahaha” Tô Lý nhanh chóng đứng lên.
“Thật đúng là rất tình cờ.” Anh đẹp trai cười cười nhìn cậu.
Ai nha? Thanh âm thật dễ nghe… Còn có chút quen thuộc.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tô Lý không giỏi giao tiếp, cũng không biết xử sự tiếp theo như thế nào.
Vì vậy là một trận trầm mặc.
“Gần đây cậu chính là người thường vội tới cho Tiểu Bạch ăn sao?” Anh đẹp trai đổi trọng tâm câu chuyện, nhìn về phía mèo con tham ăn, rồi lại nhìn cậu.
“Tiểu Bạch? Ý anh là mèo con?”
Người kia gật đầu.
“Đúng vậy. Lúc rảnh rỗi thì vội tới cho nó chút bánh mì. Vốn muốn đem nó về nuôi, nhưng trường học không cho nuôi động vật, vậy nên chỉ có thể thường tới chỗ này thăm nó.”
Người kia không nói tiếp, vẫn chỉ gật đầu như cũ, dường như đang nghĩ gì đó.
“He, he, hình như nó rất thích bánh mì, mỗi lần đều ăn rất hài lòng.” Tô Lý hưng phấn mà kể chuyện cho anh đẹp trai nghe.
“Ừ, Tiểu Bạch đúng là ham ăn.” Khi anh đẹp trai nói câu này, trong lòng hình như nhớ tới chuyện gì, lời nói ra mang theo chút ý cười.
Lúc này, mèo con đã hưởng thụ xong bữa sáng, duỗi người thoải mái, sau đó đi về phía hai người.
Tô Lý biết mèo con muốn tới cọ cọ cậu, mỗi lần ăn xong nó đều làm thế.
“Mèo con, mày lúc nào cũng như vậy.” Tô Lý giả vờ ghét bỏ, thế nhưng trong lòng thật ra đang rất vui mừng chờ mèo tới cọ.
Kết quả nó lại đi tới bên anh đẹp trai, chạy xung quanh anh ta rồi cọ cọ vào chân anh.
“Meo meo~ o( =∩ω∩=)m” Nó híp mắt, lắc lắc cái đuôi dài, bắt đầu làm nũng.
Anh đẹp trai vươn tay, mèo con lập tức nhảy tới.
Tô Lý mở to mắt nhìn cảnh tượng thân mật trước mắt, trong lòng bị đả kích nghiêm trọng.
Cậu bị mèo con bỏ rơi rồi, thời buổi này đến mèo cũng trọng sắc khinh bạn sao… Anh đẹp trai không phải chỉ đẹp trai hơn cậu có một chút thôi sao… Tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng cũng là mười ngày rồi đó. Mỗi ngày cậu đều tới thăm nó, cho nó ăn bánh mì nó thích, vốn cho rằng hai bên đã thành lập quan hệ hữu nghị không thể bị phá vỡ, giờ mèo con trực tiếp chạy theo anh đẹp trai rồi!
Tô Lý ai oán nhìn một người một mèo ở trước mặt, trong lòng âm thầm rơi lệ.
Nếu như có thể nói, Tô Lý thật muốn lại dùng keo 502 để dán tim.
Đột nhiên mèo con từ trong lòng anh đẹp trai nhảy xuống, chạy tới bên chân cậu cọ cọ, thỉnh thoảng còn ngước đôi mắt to trong lên nhìn cậu, “Meo meo ~ >▽<”
Trong lòng Tô Lý thấy cũng đỡ buồn, mèo con vẫn còn nhớ tới cậu.
Vốn muốn ngồi xuống ôm lấy nó, Tô Lý khựng lại. Đừng tưởng làm nũng có thể xoa dịu trái tim cậu nhé. Giờ vẫn còn rỉ máu nè…
Tô Lý ngẩng đầu nhìn trời, cố tình không để ý tới mèo con, mặc cho nó vừa xoay quanh vừa cọ cọ.
Anh đẹp trai nhịn không được bật cười.
Tô Lý quay đầu sang nhìn anh, có chút đỏ mặt. Cậu so đo với một con mèo, thật là làm trò cười cho kẻ khác.
Sao lại quên mất ở đây có người ngoài chứ?
“Cái kia… tôi…” Tô Lý xấu hổ mở miệng, thế nhưng không biết phải nói cái gì. Không thể nói là tôi chỉ đùa giỡn cùng mèo con thôi…
“Ha ha, thoạt nhìn Tiểu Bạch rất thích cậu đó.” Anh đẹp trai đang cực lực nhịn cười.
“Đúng đúng, mèo con rất thích quấn người.”
“Mấy ngày này cảm ơn cậu tới cho Tiểu Bạch ăn, nếu không thì còn lâu nó mới chịu ở yên chỗ này để tôi tìm được nó. Cảm ơn cậu.” Anh đep trai nghiêm túc nói với Tô Lý.
“Ý của anh là, mèo con, à không, Tiểu Bạch, nó không phải là mèo hoang sao?” Tô Lý nghe xong anh đẹp trai nói thì giật mình không ngớt. Hóa ra anh đẹp trai là chủ nhân của mèo con…
“Ừ.” Anh đẹp trai gật đầu. “Mười ngày trước cháu trai tôi tới nhà tôi ăn hết bánh mì nó thích nhất, sau đó còn xối nước vào Tiểu Bạch. Tới khi tôi về nhà thì đã không tìm thấy nó đâu nữa.” Anh đẹp trai áy náy nói.
“Tôi đoán là mèo con giận dữ nên bỏ nhà ra đi.” Tô Lý không chút suy nghĩ liền thốt ra.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Anh đẹp trai bất đắc dĩ nói. “Mấy ngày nay mỗi khi tôi rảnh rỗi đều đi tìm Tiểu Bạch, mấy chỗ xung quanh tôi đều tìm mấy lần rồi, may mà hôm nay rốt cục cũng tìm thấy.”
Nghe anh đẹp trai kể xong, Tô Lý ngồi xuống sờ sờ đầu mèo con, nó cũng phối hợp cọ cọ vào tay cậu, vừa cọ vừa kêu meo meo.
Thật đáng thương, chả trách lúc cậu nhìn thấy nó thì toàn thân ướt sững, bẩn thịu. Chắc là lúc đó nó vẫn còn tức giận.
“Vốn muốn chờ tao học xong kỳ này sẽ mang mày về nhà, hiện tại xem ra hai chúng ta có duyên mà không có phận, ai…” Tô Lý luyến tiếc.
“Anh đẹp trai, tôi có thể cùng mèo… À, Tiểu Bạch chụp một tấm ảnh không? Tôi rất là thích nó, có lẽ sau này cũng không thể gặp lại, muốn lưu lại kỷ niệm.” Tô Lý đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Tất nhiên có thể.”
Sau khi được chủ nhân đồng ý, Tô Lý ôm mèo con vào lòng, đưa điện thoại ra cho anh, “Giúp tôi chụp mấy tấm, bấm thế này là được.” Chỉ chỉ cách chụp ảnh.
Anh đẹp trai giơ điện thoại lên, màn hình nhắm thẳng một người một mèo. Tách, tách! Hình ảnh dừng lại, cậu cười rất xán lạn, mèo con thì híp mắt ghé trong lòng cậu.
Tô Lý cầm lại điện thoại, thả mèo xuống đất, cúi người nhìn nó.
Cậu đứng lên, chuẩn bị rời đi,
“Tôi về trước đây, hẹn gặp lại, anh đẹp trai, hẹn gặp lại, mèo con.” Tô Lý phất phất tay xoay người.
Cậu nghe được phía sau mèo con kêu meo meo hai tiếng, đây chính là lời từ biệt của nó sao?
Lúc này cậu nghe thấy tiếng anh đẹp trai kêu Tiểu Bạch về nhà.
Sau đó càng chạy xa thanh âm càng không rõ.
Sau đó chạy tới nơi không còn thấy mèo con nữa.
Hẹn gặp lại, mèo con! Tao sẽ rất nhớ mày đó.
Tô Lý trở lại phòng ngủ, nhìn ảnh chụp trên điện thoại, trong lòng ngổn ngang không rõ tư vị gì. Cậu đem ảnh chụp cắt một chút, chỉ lưu lại phần cằm của cậu, rồi up ảnh lên weibo.
CV Sơ Ly: Mèo con thích ăn bánh mì, tôi vẫn tưởng nó là mèo hoang, còn định kỳ nghỉ sẽ đem nó về nhà. Không ngờ hôm nay chủ nhân của nó tìm tới mang nó đi TT Sau này nhớ nó biết làm sao bây giờ QAQ
Tác giả :
Tiếu Mị Mị