Sam Trọng Thủy Phúc
Chương 17: Ở chung
“Ta biết con không muốn nhận ta, ta cùng với mẫu thân con lúc trước hoàn toàn là hiểu lầm, sau đó ta có đi tìm bà ấy rồi, nhưng mà bà ấy không đồng ý gặp ta.”
Giọng điệu tôi mang theo trào phúng nói: “Tôi đây nghe không được rõ, ý của Tần tiên sinh, ngài chính là vị cha rơi lừa hôn nào đó của tôi, tôi thấy Tần tiên sinh dáng vẻ đường đường, cũng không giống một kẻ bại hoại a.”
Đời này tôi chưa từng tính toán sẽ hảo hảo nói chuyện cùng lão, coi như không chọc được tức chết, tôi cũng phải ghê tởm chết lão, lão càng tức giận tôi lại càng khoái ý, đến ngày giỗ mẫu thân mới có chút mặt mũi mà trở về tế bái.
Tần Phủ đột nhiên biến sắc: “Ta nói rồi, đó là hiểu lầm, chuyện giữa ta cùng mẫu thân con, có nội tình sâu xa, huống hồ đây cũng không phải là chuyện con có thể bình phán tới.”
“Ngài đây là ra mặt trưởng bối với tôi sao?” Tôi buồn cười nhìn lão, “Da mặt có chút dày đi? Nội tình hay không nội tình tôi thật sự một chút cũng không quan tâm, chỉ cần ông đừng xuất hiện ở trước mặt ghê tởm tôi nữa là được, một ngày cũng chưa nuôi lại muốn làm cha tôi, nghĩ như thế nào hay vậy? Đừng đeo thêm tầng tầng vô sỉ lên mặt nữa.”
Tần Phủ giận đập bàn mạnh một cái, biểu tình nguyên bản nho nhã nháy mắt biến thành dữ tợn: “Có kiểu nói chuyện với phụ thân như vậy sao, mẫu thân ngươi là dạy dỗ như thế nào?”
“Tôi chính là bởi vì không cha dạy bảo, bất quá Tần tiên sinh nhìn cũng không giống như là có giáo dưỡng đi, ngài tự nhìn ngài a? Nhe răng trợn mắt đập bàn với tôi, cái bộ dạng này thật sự là đủ khó coi.”
Tôi giận đến tim nhảy thình thịch, tôi căm ghét nhất chính là người khác nói về mẫu thân của tôi, nhưng mà tôi biết phải nhịn xuống, tôi phải kìm nén cảm xúc tốt hơn so với lão.
Khó trách Tần lão gia tử chướng mắt người con cả này, nói mấy câu đã lộ nguyên hình, thủ đoạn, tâm cơ, năng lực đều không đủ, dã tâm lại còn thực lớn, Tần gia nếu thật rơi vào tay người này, sợ là dùng không được bao lâu đã phá nát.
Có lẽ bị tiểu bối dẫm lên mặt mũi như vậy, Tần Phủ giận đến tay chân run lẩy bẩy, chỉ thẳng vào tôi: “Ngươi ngươi ngươi...”
“Tôi tuy rằng không cha, nhưng vẫn biết chỉ vào người khác như vậy là không lịch sự, cũng không biết mẫu thân ngài là dạy dỗ như thế nào.” Tôi ăn miếng trả miếng.
Tần Phủ tức giận bạo phát, nâng gậy chống đánh tới: “Ta sẽ dạy ngươi làm người như thế nào.”
Tôi lật người tránh né, ánh mắt hung hiểm nhìn lão: “Đánh đi, ông còn có thể gọi thêm hai bảo tiêu bên ngoài đến, tốt nhất đánh chết được tôi, bằng không ra khỏi cửa này tôi liền kêu cứu, chắc chắn ở thời điểm này, có rất nhiều người muốn xem náo nhiệt của ông, tôi cũng không ngại nhân cơ hội này giúp mẫu thân nói lý lẽ, nói một chút chuyện lúc trước kẻ cặn bã ngài là lừa hôn như thế nào.”
Tần Phủ tức giận đưa tay ôm ngực, trên mặt gân xanh nổi thành đoàn, trong lòng tôi thầm mắng tức chết ngươi, đang yên ổn lại tự tìm khó chịu, cha rơi có khi nào lại dễ làm như vậy? Có mà ngay từ đầu đã chẳng quan tâm, nửa đường muốn nhặt một nhi tử hiếu thuận có sẵn? Thiên hạ nào có loại chuyện tốt này.
Tần Phủ vứt mấy tờ giấy lên bàn, “Ngươi hảo hảo nhìn cho rõ, xem ta có phải là phụ thân của ngươi không.”
Tôi nhìn tờ giấy đối chiếu DNA, cũng không biết lão làm sao mà có được, cũng đã nói đến mức độ này còn chưa chịu từ bỏ ý định, thật là vì tiền ngay cả thể diện cũng không cần nữa rồi.
Tôi khoanh tay, ung dung nhìn lão: “Tôi thấy ông là vẫn chưa hiểu, cái vị trí phụ thân này không phải bằng vào một tờ giấy nói phải là phải, trong lòng tôi không muốn nhận, ông nói cái gì cũng vô dụng, phụ thân ở trong lòng tôi ngay cả một con rệp bẩn thỉu cũng không bằng, cho nên thứ này chỉ có thể khiến tôi ghê tởm ông.”
“Ngươi... Ngươi không vì ngày sau của mình mà tính toán một chút, ngươi coi như ở lại công ty lớn như T*R, cũng bất quá chỉ là một kẻ làm công, ta nếu không phải muốn để yên, ngươi cho là mình có thể tiếp tục ở lại đó?”
Lời này nếu trước kia nói tôi thật ra lại tin, thế nhưng dường như không nghĩ đến là Tần Phủ này, nào có bản lĩnh nhúng tay vào sự vụ của xí nghiệp nước ngoài như T*R. Lại nói dù có tôi cũng không sợ, công ty tốt hơn nữa tôi cũng không phải không vào được, coi như không có công việc, tôi còn có thể chơi cổ phiếu, kiểu gì cũng không đói chết.
Bất quá hai cha con này thật đúng là giống nhau, thế nhưng đều dùng một lời này để uy hiếp tôi, ghê tởm khiến người ta buồn nôn.
“Ông nếu thật là có thể nhúng tay vào chuyện này, vậy coi như ông bản lĩnh, chỉ sợ đến lúc đó tôi vẫn yên ổn, thành ra tôi lại càng xem thường ông.”
Lúc này Tần Phủ ngược lại không có giận dữ như vừa rồi nữa, cười lạnh nói: “Ta cũng không tin ngươi một tiểu tử mới vừa ra khỏi cổng trường, lại có thể không sợ cái gì, chúng ta cứ xem xem, ta chờ một ngày ngươi đến van cầu ta.”
Tần Phủ đi rồi tôi vẫn ngồi lại phòng trà, lâm vào trầm tư. Có câu gọi là lạc đà gầy vẫn cao hơn ngựa, Tần Phủ muốn động vào xí nghiệp nước ngoài như T*R tất nhiên là không được, nhưng tiểu công ty của Ôn Dương mới vừa khởi bước, ngáng chân một chút, hoàn toàn không thành vấn đề. Nghĩ vậy, tôi lại có chút bất an.
Tần Phủ cái người này tuy rằng ngu xuẩn, nhưng lại tư lợi tới cực điểm, không có giới hạn, thật sự chuyện gì cũng dám làm.
“Sao cả ngày nay đều mất hồn mất vía?” Ôn Dương điều chỉnh xong sô pha trong phòng khách, quay đầu lại hỏi tôi.
Tôi và Ôn Dương cuối cùng đã thuê một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, trừ bỏ hai phòng để ngủ, phòng nhỏ nhất kia bị tôi đổi thành thư phòng, chuyên dành cho Ôn Dương làm việc.
Tôi lắc đầu, chuyển hướng đề tài: “Cứ như vậy mà tốt nghiệp rồi, có chút nhớ Quách Tử cùng Đại Dư.”
Ôn Dương dựa vào sô pha, tà liếc mắt nhìn tôi một cái, mỉm cười nói: “Em vì vậy mà mặt mày cau có? Có cần khóc một trận giảm bớt uất khí không?”
Tôi sửng sốt một chút, nghĩ đến hình ảnh vị bác sĩ Mông Cổ nói dồn nén tích tụ linh tinh trước kia, biết người này là đang trêu chọc mình, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá tôi cũng không phải dễ ức hiếp như vậy a.
Tôi xoay ngoắt tâm trạng, nhìn qua gốc cây chỉ còn tàn hoa khô héo mà người chủ nhà trước kia lưu lại ngoài cửa sổ, cảm thán nói: “Có câu nói người sống một kiếp, cây cỏ một thu, sinh mệnh đều là mong manh như thế, em cảm thấy mình giống như là tàn hoa dưới gốc cây này, không còn chất dinh dưỡng thoải mái, liền không tìm thấy niềm vui nào khác trên đời nữa, mọi sự cố gắng bất quá chỉ là giãy dụa trước khi chết.”
(người sống một kiếp, cây cỏ một thu: ý là cuộc sống rất ngắn ngủi.)
Khóe miệng Ôn Dương co rút: “...”
Tôi mỉm cười buồn bã hướng về phía Ôn Dương, sau đó nhào xuống ghế sa lông, làm ra một bộ dáng bi thương, “Không giống nhau, cái gì cũng không giống nữa, học muội xinh đẹp không thấy, cãi lộn hài hước cũng không nghe được, càng không thể đến thư viện lang thang giữa biển sách, ngay cả cây đa già trong sân thể dục kia cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của em nữa.”
Nói xong tôi một bên đập sô pha rầm rầm, một bên đau khổ, “Nhân sinh này còn ý nghĩa gì, không sống nữa, em muốn được chết đi.”
Ôn Dương ngồi xuống ghế sa lông đối diện tôi, chậm rãi lật tạp chí, chờ nghe tôi diễn xong mới nói: “Em muốn thế nào?”
Tôi lại đập sô pha, âu sầu nói: “Cũng không có ai kể chuyện cười cho em, đây là cái ngày gì a, mệnh của em sao lại bất hạnh như vậy!”
Ôn Dương nhưng chỉ cười không nói, tiếp tục lật tạp chí, vững như núi Thái Sơn.
Tôi vẫn luôn dùng dư quang liếc nhìn anh, thấy anh sừng sững không động, lại tiếp tục diễn: “Không có truyện cười thì thôi đi, có người hát cho nghe cũng được a, trên đời này không ai có thể thê thảm hơn mình.”
Ôn Dương bật cười nói: “Hát cái gì?”
Đây là có cửa rồi, trong lòng tôi vui vẻ, chôn kín mặt vào sô pha, nhịn cười nói: “Trái táo nhỏ, em muốn nghe trái táo nhỏ.”
“Đổi bài khác.”
Tôi giận dữ: “Không, phải là bài này, em phải nghe cái bài này.”
Ôn Dương một chút cũng không chiều tật xấu của tôi, bắt chéo cặp chân dài, thoảng như không nghe thấy, ánh mắt thủy chung nhìn vào tạp chí chớp cũng không chớp một cái.
Tôi vội sửa miệng: “Đọc thơ diễn cảm, đọc một bài thơ cho em, đọc bài nào cũng được!”
Chờ nửa ngày không động tĩnh, tôi lớn tiếng rên: “Một chút nguyện vọng này của mình cũng không thể thỏa mãn rồi, mệnh của mình sao lại khổ như vậy a, sống còn có ý nghĩa gì đây, thật muốn chết đi.”
Một lát sau, người đối diện hít sâu một hơi, nói: “Muốn nghe bài gì?”
Tôi cười, không dám tiếp tục bướng bỉnh đùa cợt, nói: “Cây nở hoa của Tịch Mộ Dung, muốn nghe bài này.”
Ôn Dương ngồi vào bên cạnh, cười đập tạp chí lên đầu tôi: “Đi lấy sách, em cho là anh có thể học thuộc lòng a.”
Tôi “Tăng” một tiếng nhảy xuống sô pha, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy đến thư phòng còn chưa dọn dẹp xong kia tìm ra một quyển thi tập, lật đúng trang đưa cho Ôn Dương.
——
Làm sao để gặp được ngươi
Vào thời khắc ta xinh đẹp nhât.
Vì điều này
Ta đã cầu Phật từ năm trăm năm trước
Cầu ngài kết cho đôi mình một đoạn trần duyên.
Ngài vì vậy biến ta thành một gốc cây
Mọc trên con đường ngươi tất phải qua....
...
Tôi chôn đầu trong sô pha, cười giống như một tên ngốc, tự nói với mình, đủ rồi, cho dù là về sau đường đời gặp phải bao nhiêu khổ cực, cô đơn chỉ còn một mình bước tiếp, chỉ cần nhớ tới hôm nay, tôi mãi sẽ không hối hận.
...
Dưới ánh mặt trời
Chậm rãi nở đầy hoa
Đóa đóa đều là hi vọng của ta kiếp trước
Khi ngươi đến gần
Xin hãy lắng nghe
Tiếng lá xào xạc kia
Là tiếng lòng ta thao thức đợi chờ
Thế nhưng cuối cùng ngươi hờ hững bước qua
Rơi đầy một mảnh phía sau ngươi
Bằng hữu ơi
Đó không phải cánh hoa
Đó là trái tim ta vừa héo úa
...
Cửa sổ nửa mở, ngược sáng, khóe môi Ôn Dương gợi lên độ cong rất nhỏ, nhẹ nhàng ấm áp, giống như ánh triều dương dịu dàng. Đôi chân dài thẳng tắp đan vào nhau, thanh âm ôn nhu trầm ổn, tựa như tiếng chuông cổ lớn, mỗi câu mỗi chữ đều ghi tạc thật sâu vào trong tim.
Khiến cho ngươi ấm áp đến suy nghĩ đều buông lỏng, một phòng thật yên bình thư thái.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Ôn Dương thả sách xuống bàn trà, cầm điện thoại đi đến ban công.
Tôi ngồi dậy từ trên ghế sa lông, không cần nhìn cũng biết, cái mặt nhất định giống như là vừa bị hấp cách thủy, hơi nóng vù vù xông lên, tôi vơ vội quyển sách ào ào quạt, thì nói tôi đã lún quá sâu vào vũng bùn rồi, có lại cho tôi mấy đời nữa tôi cũng thoát không ra.
Tôi một bước nhảy làm hai chạy tới thư phòng thu dọn đồ đạc, tâm tình thật tốt, giống như mọc thêm một đôi cánh đang bay lượn trên trời, miệng khoan khoái ngâm nga Trái tảo nhỏ, “... Yêu em bao nhiêu cũng không thấy đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng khiến cho trái tim anh ấm áp, thắp sáng sinh mệnh của anh ôi ngọn lửa... lửa lửa lửa lửa... A...”
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tôi ưỡn lưng một cái, mặt không đổi sắc xoay người lại, chỉ thấy Ôn Dương đang biếng nhác dựa vào khung cửa cười nhìn mình.
“Hát không tồi.” Anh bình luận.
Trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng đã muốn đâm đầu vào tường rồi... tôi nhớ rõ thời điểm ban nãy vừa hay là hát đến “lửa”, tôi còn tiêu hồn chọn một tông giọng cao.
(Bài trái táo nhỏ mọi người tìm trên YouTube nhé:))
Giọng điệu tôi mang theo trào phúng nói: “Tôi đây nghe không được rõ, ý của Tần tiên sinh, ngài chính là vị cha rơi lừa hôn nào đó của tôi, tôi thấy Tần tiên sinh dáng vẻ đường đường, cũng không giống một kẻ bại hoại a.”
Đời này tôi chưa từng tính toán sẽ hảo hảo nói chuyện cùng lão, coi như không chọc được tức chết, tôi cũng phải ghê tởm chết lão, lão càng tức giận tôi lại càng khoái ý, đến ngày giỗ mẫu thân mới có chút mặt mũi mà trở về tế bái.
Tần Phủ đột nhiên biến sắc: “Ta nói rồi, đó là hiểu lầm, chuyện giữa ta cùng mẫu thân con, có nội tình sâu xa, huống hồ đây cũng không phải là chuyện con có thể bình phán tới.”
“Ngài đây là ra mặt trưởng bối với tôi sao?” Tôi buồn cười nhìn lão, “Da mặt có chút dày đi? Nội tình hay không nội tình tôi thật sự một chút cũng không quan tâm, chỉ cần ông đừng xuất hiện ở trước mặt ghê tởm tôi nữa là được, một ngày cũng chưa nuôi lại muốn làm cha tôi, nghĩ như thế nào hay vậy? Đừng đeo thêm tầng tầng vô sỉ lên mặt nữa.”
Tần Phủ giận đập bàn mạnh một cái, biểu tình nguyên bản nho nhã nháy mắt biến thành dữ tợn: “Có kiểu nói chuyện với phụ thân như vậy sao, mẫu thân ngươi là dạy dỗ như thế nào?”
“Tôi chính là bởi vì không cha dạy bảo, bất quá Tần tiên sinh nhìn cũng không giống như là có giáo dưỡng đi, ngài tự nhìn ngài a? Nhe răng trợn mắt đập bàn với tôi, cái bộ dạng này thật sự là đủ khó coi.”
Tôi giận đến tim nhảy thình thịch, tôi căm ghét nhất chính là người khác nói về mẫu thân của tôi, nhưng mà tôi biết phải nhịn xuống, tôi phải kìm nén cảm xúc tốt hơn so với lão.
Khó trách Tần lão gia tử chướng mắt người con cả này, nói mấy câu đã lộ nguyên hình, thủ đoạn, tâm cơ, năng lực đều không đủ, dã tâm lại còn thực lớn, Tần gia nếu thật rơi vào tay người này, sợ là dùng không được bao lâu đã phá nát.
Có lẽ bị tiểu bối dẫm lên mặt mũi như vậy, Tần Phủ giận đến tay chân run lẩy bẩy, chỉ thẳng vào tôi: “Ngươi ngươi ngươi...”
“Tôi tuy rằng không cha, nhưng vẫn biết chỉ vào người khác như vậy là không lịch sự, cũng không biết mẫu thân ngài là dạy dỗ như thế nào.” Tôi ăn miếng trả miếng.
Tần Phủ tức giận bạo phát, nâng gậy chống đánh tới: “Ta sẽ dạy ngươi làm người như thế nào.”
Tôi lật người tránh né, ánh mắt hung hiểm nhìn lão: “Đánh đi, ông còn có thể gọi thêm hai bảo tiêu bên ngoài đến, tốt nhất đánh chết được tôi, bằng không ra khỏi cửa này tôi liền kêu cứu, chắc chắn ở thời điểm này, có rất nhiều người muốn xem náo nhiệt của ông, tôi cũng không ngại nhân cơ hội này giúp mẫu thân nói lý lẽ, nói một chút chuyện lúc trước kẻ cặn bã ngài là lừa hôn như thế nào.”
Tần Phủ tức giận đưa tay ôm ngực, trên mặt gân xanh nổi thành đoàn, trong lòng tôi thầm mắng tức chết ngươi, đang yên ổn lại tự tìm khó chịu, cha rơi có khi nào lại dễ làm như vậy? Có mà ngay từ đầu đã chẳng quan tâm, nửa đường muốn nhặt một nhi tử hiếu thuận có sẵn? Thiên hạ nào có loại chuyện tốt này.
Tần Phủ vứt mấy tờ giấy lên bàn, “Ngươi hảo hảo nhìn cho rõ, xem ta có phải là phụ thân của ngươi không.”
Tôi nhìn tờ giấy đối chiếu DNA, cũng không biết lão làm sao mà có được, cũng đã nói đến mức độ này còn chưa chịu từ bỏ ý định, thật là vì tiền ngay cả thể diện cũng không cần nữa rồi.
Tôi khoanh tay, ung dung nhìn lão: “Tôi thấy ông là vẫn chưa hiểu, cái vị trí phụ thân này không phải bằng vào một tờ giấy nói phải là phải, trong lòng tôi không muốn nhận, ông nói cái gì cũng vô dụng, phụ thân ở trong lòng tôi ngay cả một con rệp bẩn thỉu cũng không bằng, cho nên thứ này chỉ có thể khiến tôi ghê tởm ông.”
“Ngươi... Ngươi không vì ngày sau của mình mà tính toán một chút, ngươi coi như ở lại công ty lớn như T*R, cũng bất quá chỉ là một kẻ làm công, ta nếu không phải muốn để yên, ngươi cho là mình có thể tiếp tục ở lại đó?”
Lời này nếu trước kia nói tôi thật ra lại tin, thế nhưng dường như không nghĩ đến là Tần Phủ này, nào có bản lĩnh nhúng tay vào sự vụ của xí nghiệp nước ngoài như T*R. Lại nói dù có tôi cũng không sợ, công ty tốt hơn nữa tôi cũng không phải không vào được, coi như không có công việc, tôi còn có thể chơi cổ phiếu, kiểu gì cũng không đói chết.
Bất quá hai cha con này thật đúng là giống nhau, thế nhưng đều dùng một lời này để uy hiếp tôi, ghê tởm khiến người ta buồn nôn.
“Ông nếu thật là có thể nhúng tay vào chuyện này, vậy coi như ông bản lĩnh, chỉ sợ đến lúc đó tôi vẫn yên ổn, thành ra tôi lại càng xem thường ông.”
Lúc này Tần Phủ ngược lại không có giận dữ như vừa rồi nữa, cười lạnh nói: “Ta cũng không tin ngươi một tiểu tử mới vừa ra khỏi cổng trường, lại có thể không sợ cái gì, chúng ta cứ xem xem, ta chờ một ngày ngươi đến van cầu ta.”
Tần Phủ đi rồi tôi vẫn ngồi lại phòng trà, lâm vào trầm tư. Có câu gọi là lạc đà gầy vẫn cao hơn ngựa, Tần Phủ muốn động vào xí nghiệp nước ngoài như T*R tất nhiên là không được, nhưng tiểu công ty của Ôn Dương mới vừa khởi bước, ngáng chân một chút, hoàn toàn không thành vấn đề. Nghĩ vậy, tôi lại có chút bất an.
Tần Phủ cái người này tuy rằng ngu xuẩn, nhưng lại tư lợi tới cực điểm, không có giới hạn, thật sự chuyện gì cũng dám làm.
“Sao cả ngày nay đều mất hồn mất vía?” Ôn Dương điều chỉnh xong sô pha trong phòng khách, quay đầu lại hỏi tôi.
Tôi và Ôn Dương cuối cùng đã thuê một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, trừ bỏ hai phòng để ngủ, phòng nhỏ nhất kia bị tôi đổi thành thư phòng, chuyên dành cho Ôn Dương làm việc.
Tôi lắc đầu, chuyển hướng đề tài: “Cứ như vậy mà tốt nghiệp rồi, có chút nhớ Quách Tử cùng Đại Dư.”
Ôn Dương dựa vào sô pha, tà liếc mắt nhìn tôi một cái, mỉm cười nói: “Em vì vậy mà mặt mày cau có? Có cần khóc một trận giảm bớt uất khí không?”
Tôi sửng sốt một chút, nghĩ đến hình ảnh vị bác sĩ Mông Cổ nói dồn nén tích tụ linh tinh trước kia, biết người này là đang trêu chọc mình, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá tôi cũng không phải dễ ức hiếp như vậy a.
Tôi xoay ngoắt tâm trạng, nhìn qua gốc cây chỉ còn tàn hoa khô héo mà người chủ nhà trước kia lưu lại ngoài cửa sổ, cảm thán nói: “Có câu nói người sống một kiếp, cây cỏ một thu, sinh mệnh đều là mong manh như thế, em cảm thấy mình giống như là tàn hoa dưới gốc cây này, không còn chất dinh dưỡng thoải mái, liền không tìm thấy niềm vui nào khác trên đời nữa, mọi sự cố gắng bất quá chỉ là giãy dụa trước khi chết.”
(người sống một kiếp, cây cỏ một thu: ý là cuộc sống rất ngắn ngủi.)
Khóe miệng Ôn Dương co rút: “...”
Tôi mỉm cười buồn bã hướng về phía Ôn Dương, sau đó nhào xuống ghế sa lông, làm ra một bộ dáng bi thương, “Không giống nhau, cái gì cũng không giống nữa, học muội xinh đẹp không thấy, cãi lộn hài hước cũng không nghe được, càng không thể đến thư viện lang thang giữa biển sách, ngay cả cây đa già trong sân thể dục kia cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của em nữa.”
Nói xong tôi một bên đập sô pha rầm rầm, một bên đau khổ, “Nhân sinh này còn ý nghĩa gì, không sống nữa, em muốn được chết đi.”
Ôn Dương ngồi xuống ghế sa lông đối diện tôi, chậm rãi lật tạp chí, chờ nghe tôi diễn xong mới nói: “Em muốn thế nào?”
Tôi lại đập sô pha, âu sầu nói: “Cũng không có ai kể chuyện cười cho em, đây là cái ngày gì a, mệnh của em sao lại bất hạnh như vậy!”
Ôn Dương nhưng chỉ cười không nói, tiếp tục lật tạp chí, vững như núi Thái Sơn.
Tôi vẫn luôn dùng dư quang liếc nhìn anh, thấy anh sừng sững không động, lại tiếp tục diễn: “Không có truyện cười thì thôi đi, có người hát cho nghe cũng được a, trên đời này không ai có thể thê thảm hơn mình.”
Ôn Dương bật cười nói: “Hát cái gì?”
Đây là có cửa rồi, trong lòng tôi vui vẻ, chôn kín mặt vào sô pha, nhịn cười nói: “Trái táo nhỏ, em muốn nghe trái táo nhỏ.”
“Đổi bài khác.”
Tôi giận dữ: “Không, phải là bài này, em phải nghe cái bài này.”
Ôn Dương một chút cũng không chiều tật xấu của tôi, bắt chéo cặp chân dài, thoảng như không nghe thấy, ánh mắt thủy chung nhìn vào tạp chí chớp cũng không chớp một cái.
Tôi vội sửa miệng: “Đọc thơ diễn cảm, đọc một bài thơ cho em, đọc bài nào cũng được!”
Chờ nửa ngày không động tĩnh, tôi lớn tiếng rên: “Một chút nguyện vọng này của mình cũng không thể thỏa mãn rồi, mệnh của mình sao lại khổ như vậy a, sống còn có ý nghĩa gì đây, thật muốn chết đi.”
Một lát sau, người đối diện hít sâu một hơi, nói: “Muốn nghe bài gì?”
Tôi cười, không dám tiếp tục bướng bỉnh đùa cợt, nói: “Cây nở hoa của Tịch Mộ Dung, muốn nghe bài này.”
Ôn Dương ngồi vào bên cạnh, cười đập tạp chí lên đầu tôi: “Đi lấy sách, em cho là anh có thể học thuộc lòng a.”
Tôi “Tăng” một tiếng nhảy xuống sô pha, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy đến thư phòng còn chưa dọn dẹp xong kia tìm ra một quyển thi tập, lật đúng trang đưa cho Ôn Dương.
——
Làm sao để gặp được ngươi
Vào thời khắc ta xinh đẹp nhât.
Vì điều này
Ta đã cầu Phật từ năm trăm năm trước
Cầu ngài kết cho đôi mình một đoạn trần duyên.
Ngài vì vậy biến ta thành một gốc cây
Mọc trên con đường ngươi tất phải qua....
...
Tôi chôn đầu trong sô pha, cười giống như một tên ngốc, tự nói với mình, đủ rồi, cho dù là về sau đường đời gặp phải bao nhiêu khổ cực, cô đơn chỉ còn một mình bước tiếp, chỉ cần nhớ tới hôm nay, tôi mãi sẽ không hối hận.
...
Dưới ánh mặt trời
Chậm rãi nở đầy hoa
Đóa đóa đều là hi vọng của ta kiếp trước
Khi ngươi đến gần
Xin hãy lắng nghe
Tiếng lá xào xạc kia
Là tiếng lòng ta thao thức đợi chờ
Thế nhưng cuối cùng ngươi hờ hững bước qua
Rơi đầy một mảnh phía sau ngươi
Bằng hữu ơi
Đó không phải cánh hoa
Đó là trái tim ta vừa héo úa
...
Cửa sổ nửa mở, ngược sáng, khóe môi Ôn Dương gợi lên độ cong rất nhỏ, nhẹ nhàng ấm áp, giống như ánh triều dương dịu dàng. Đôi chân dài thẳng tắp đan vào nhau, thanh âm ôn nhu trầm ổn, tựa như tiếng chuông cổ lớn, mỗi câu mỗi chữ đều ghi tạc thật sâu vào trong tim.
Khiến cho ngươi ấm áp đến suy nghĩ đều buông lỏng, một phòng thật yên bình thư thái.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Ôn Dương thả sách xuống bàn trà, cầm điện thoại đi đến ban công.
Tôi ngồi dậy từ trên ghế sa lông, không cần nhìn cũng biết, cái mặt nhất định giống như là vừa bị hấp cách thủy, hơi nóng vù vù xông lên, tôi vơ vội quyển sách ào ào quạt, thì nói tôi đã lún quá sâu vào vũng bùn rồi, có lại cho tôi mấy đời nữa tôi cũng thoát không ra.
Tôi một bước nhảy làm hai chạy tới thư phòng thu dọn đồ đạc, tâm tình thật tốt, giống như mọc thêm một đôi cánh đang bay lượn trên trời, miệng khoan khoái ngâm nga Trái tảo nhỏ, “... Yêu em bao nhiêu cũng không thấy đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng khiến cho trái tim anh ấm áp, thắp sáng sinh mệnh của anh ôi ngọn lửa... lửa lửa lửa lửa... A...”
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tôi ưỡn lưng một cái, mặt không đổi sắc xoay người lại, chỉ thấy Ôn Dương đang biếng nhác dựa vào khung cửa cười nhìn mình.
“Hát không tồi.” Anh bình luận.
Trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng đã muốn đâm đầu vào tường rồi... tôi nhớ rõ thời điểm ban nãy vừa hay là hát đến “lửa”, tôi còn tiêu hồn chọn một tông giọng cao.
(Bài trái táo nhỏ mọi người tìm trên YouTube nhé:))
Tác giả :
Trọng Khâu