Sai Ở Giới Tính, Đúng Ở Tình Yêu
Chương 26
....... Sáng hôm sau.......
Cô tỉnh dậy vào lúc 7h sáng, cô khoác chiếc áo bông lên, buộc tóc cao lên, cầm chiếc túi xách bắt taxi......
Còn cao Nam Phong, 7h15 anh đã có mặt tại đó để chờ Tiêu Nhu. Ánh mắt cậu ta sáng lên một tia hi vọng, cậu nghĩ chắc chắn Tiêu Nhu sẽ đến. 7r..... 8h......9h.......9r.........10h....... cuối cùng Tiêu Nhu không tới. Nam Phong nhìn lên đồng hồ thầm thì
" Không biết mình đợi cái gì nữa"
Cậu đứng lên mở cửa đi ra thì Tiêu Nhu từ đâu đã đứng trước cửa. Nam Phong ôm lấy cô
-" Anh tưởng em không tới"
-" Tất cả cũng chỉ vì Mễ Lạc"
Cậu ta buông rời đôi tay luôn, câu kéo Nhu vào thử váy cưới... Tiêu Nhu như chỉ là một người đi thử váy hộ, cô không đoái nhoài tới việc váy đẹp hay không. Sau một hồi chọn lựa thì Nam Phong đã chọn được váy hợp ý cậu ta. chiếc váy lệch hở đôi vai trắng nõn của cô, phần eo bo lại lộ một vòng eo thon, phần dưới phồng ra như các nàng công chúa trong chuyện cổ tích. Nam Phong nhìn không chớp mắt, chủ tiệm váy vỗ vai
-" Nước rãi chảy xuống sàn nhà rồi!!!"
Nam Phong giật mình cười trừ rồi bước đến vén mái tóc cô lên
-" Em đẹp lắm!!!"
Tiêu Nhu vẫn thờ người không nói gì đi ra bàn để makeup. Make xong là gần 12g, vì lên Tam Đảo là xa nên Nam Phong quyết định chụp ở Vườn Nhãn. Khi Nam Phong quyết định chụp ở đây thì cô giật mình nhớ ra một điều........ Cô vẫn lẳng lặng đi mà không hỏi gì thêm nữa......
Hai người chụp ảnh, Nhu chụp dường như không có hồn, trời xế chiều Nam Phong đưa cô về. Hai người im lặng, không ai nói gì với ai cả, không khi ngột ngạt bao trùm cả xe. Cậu ta dừng lại, Nhu đang suy nghĩ gì đó quay sang hỏi
-" Sao anh lại dừng lại"
-" Xuống xe đi!! Anh muốn dẫn em đến một nơi"
Tiêu Nhu xuống xe, Nam Phong cầm tay cô, biết là Nhu sẽ giằng tay ra nói nên Nam Phong cắt ngang lời trước
-" Một lần này thôi!!! Hãy im lặng đừng nói gì cả!!!"
Thế rồi Nam Phong dẫn cô lên cây cầu Long Biên, cô cảm giác rất quen, rồi cô nhận ra về quá khứ của mình, nhưng cô không chắc Nam Phong có phải là.......
Nam Phong dừng lại và thả tay cô ra, cô lại càng ngờ ngợ hơn
-" Em còn nhớ chỗ này không???"
-" Anh là......"
-" Đúng vậy, anh là Hạo Thiên, cậu bạn hồi nhỏ đã gặp em trên cây cầu này"
-" Tại sao....???"
-" Năm 8 Tuổi bố anh đã đổi lại tên cho anh!!! Em nhớ không?? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây, anh vẫn còn nhớ là lúc đó anh bị lạc mẹ. Em hồi đấy mặc chiếc váy màu hồng, em đã đến bên anh và an ủi. Em đã mô tả những ước mơ của em, em từng nói là năm 23 tuổi em sẽ lấy anh và chúng ta sẽ chụp hình ở vườn nhãn, em nhớ không????? Anh biết hồi đấy chỉ là lời nói hồn nhiên nhưng anh luôn ôm hi vọng cho đến ngày hôm nay. Anh vẫn thế, vẫn luôn ôm cái hi vọng là em sẽ là vợ anh ở cái tuổi 23. Nhưng em khác rồi Tiêu Nhu ạ, em không còn nhớ cái móc tay năm ấy. Em đã bỏ quên thật rồi!!! Em đã trao tim mình cho người khác rồi!!! Nhưng anh sẽ mặc kệ, anh sẽ thực hiện cái lời hứa năm ấy. Anh sẽ lấy em, cho nên dù em đồng ý hay không thì 5 ngày nữa vẫn diễn ra đám cưới của chúng ta...."
Tiêu Nhu ngơ không nói thành lời, cô bước lại gần cậu. Đôi mắt ấy, cái mũi ấy, cô tự trách bản thân tại sao cô không nhận ra cậu sớm hơn
-" Nam Phong!!! Xin lỗi, xin lỗi vì những lời nói vu vơ của tôi đã khiến anh ôm hi vọng từ đấy đến giờ. Xin lỗi....." - Tiêu Nhu khóc
-" Đừng khóc và cũng đừng nói xin lỗi, em khóc và xin lỗi cũng chẳng thể làm anh quên đi được mọi thứ. Hãy mở lòng cho anh cơ hội, quên Mễ Lạc và để chỗ cho anh thay thế cậu ta"
-" Tôi.... thực sự không làm được..... xin....."
-" Không được nói nữa..... Chúng ta đi về thôi. Coi như không có chuyện hôm nay"
Nam Phong lôi cô đi về, càng lúc Nhu lại thấy mọi chuyện càng rối hơn. Một người từng là bạn và tin những lời nói vu vơ hồn nhiên của cô, đầu cô dường như nổ điên. Nam Phong đưa cô về nhà rồi lái xe vụt đi không nói một lời nào. Cô vẫn chưa định hình được tinh thần của mình, cô lê bước vào nhà, sau khi bước vào nhà thì đập ngay vào mắt cô là những hộp trang sức chất đầy bàn, những bộ váy và com lê. Mẹ cô đứng dậy kéo cô vào
-" A! Con gái mẹ về rồi à. Con rể mang đồ qua nhà ta, suốt từ chiều đến giờ mẹ chờ con về, ngồi xuống cùng xem nào"
Nhu ngồi xuống nặng nề, mẹ cô ướm hết cái này rồi đến cái kia lên người cô, còn cô như một cái xác vô hồn. Rồi cuối cùng cô đứng dậy vào bếp lấy một túi bia lên phòng ngồi bệt xuống đất cô bóc lon đầu tiên.... lon thứ hai.... rồi lon cuối cùng, cô khóc trong vô thức, vỏ bia vứt lăn lóc xung quanh chỗ cô ngồi, cô vớ lấy cái điện thoại bấm gọi, cô nói một cách vô hồn, không cần biết đầu dây bên kia là ai
" Mễ Lạc à!!! Em nhớ anh, em thực sự rất nhớ anh. Em muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày, được anh ôm trong vòng tay. Được anh xoa đầu, được anh bảo vệ, em không muốn kết hôn với ai hay chung sống với bất kì ai ngoài anh. Tại sao anh không về bên em sớm hơn??? Tại sao anh không về và dẫn em sang Mĩ định cư bên đó và kết hôn sớm hơn. Mà....tại sao anh lại về làm gì?? Nếu giờ anh không về đây làm cho em những hi vọng thì giờ đây chắc em cũng có thể kết hôn với Cao Nam Phong và chẳng cần suy nghĩ gì. Nhưng.... tại sao em lại vẫn yêu anh???? Em yêu anh, Thực sự yêu anh Mễ Lạc à..."
Rồi cô ngủ lịm xuống sàn nhà, người cầm điện thoại bên kia bỗng chốc lìa điện thoại xuống tai, ngồi xuống cạnh giường. Chính là Nam Phong, cậu ta khóc, nước mắt rơi lã chã. Đây là lần đầu tiên từ khi cậu học lớp 3 đến giờ cậu ta mới khóc như một đứa trẻ chỉ vì một người con gái. Cậu thấy thất vọng tràn chề. Giờ là 11h, tầm mà mọi người đang say giấc nồng thì cậu ta cầm điện thoại lên gọi cho một ai đó
-" Nam Phong đây!!! Chúng ta nói chuyện chút được chứ??"
-" Chúng ta có gì để nói với nhau sao??"
-" Về chuyện của Tiêu Nhu"
-" Ok! Ở đâu "
-" Bãi sau công ty tôi"
.....................
Sau đó cậu cầm lấy áo lái xe đi, đến nơi cậu khoanh tay trước ngực đứng đợi
-" Sao?? có chuyện gì??"
Nam Phong quay lại, thì ra là Mễ Lạc. Nam Phong tiến lại gần
-" Chuyện của Tiêu Nhu có khác, ra nhanh đấy"
-" Tao không thích vòng vo"
-" Mày may mắn đấy. Được Tiêu Nhu dành trọn trái tim cho, trong khi đó tao làm đủ mọi cách thì một phần nhỏ cũng chẳng có.."
-" Mày hẹn tao ra đây nói vở vẩn gì đấy,??"
-" Tiêu Nhu uống say, trong lúc say cô ấy đã gọi tên mày đấy. "
- " Tại sao lại nói chuyện này với tao?? Vợ sắp cưới của mày thì liên quan gì đến tao??? Chẳng phải mày đã tự mình dồn rồi ôm thứ tình yêu ấy sao??"
-" Mày biết rồi??"
-" Đúng vậy!! Tao biết hết những gì mày đã làm để Nhu phải rời bỏ tao để đến với mày. Tao chỉ diễn chung cho nhập vai thôi, rồi sẽ có ngày tao sẽ kéo Tiêu Nhu lại về bên mình"
-" Mày được lắm!!!Vậy mày có muốn biết lí do mà tao làm vậy không?"
-" Từ lâu tao vẫn băn khoăn điều đó!!"
-" Chính là do mày!!!!"
-" Do tao??"
-" Đúng!!! Chính là bố mày!!!! Chính ông ta đã chối bỏ mẹ con tao để lấy mẹ mày rồi sinh ra mày!!!"
-" Ý mày là sao?? Mày đang nói gì vậy??? "
-" Năm xưa, bố mày yêu mẹ tao rồi đến lúc mẹ tao mang thai tao thì ông ta đã phản bội mẹ tao để lấy mẹ mày!!! Ngày cưới của bố mẹ mày ông ta vẫn còn nói dối rằng ông ta đi công tác, còn mẹ tao vẫn ngồi chờ đợi suốt 1 năm tưởng rằng ông ta sẽ quay trở về. Ngày sinh tao ra, mẹ tao đã phải tự đến viện, tự đóng tiền. Cái lúc mà cần được mọi người chăm sóc thì mẹ tao lại phải tự chăm lấy mình mà không dám kể cho bố mẹ nghe!!!! Rồi đến lúc tao 6 tuổi!!!! Lúc mà mẹ tao đã lấy được người đàn ông tốt hơn bố mày gấp vạn lần thì 2 mẹ con tao đã gặp bố mày!!! Bố mày đang nắm tay mẹ mày, còn mày- một đứa con gái k ra gái đang được ông ta cõng, mày biết những ngày tháng bố mày rời bỏ mẹ con tao thì mẹ con tao đã phải khổ sở như nào không???"
Cô tỉnh dậy vào lúc 7h sáng, cô khoác chiếc áo bông lên, buộc tóc cao lên, cầm chiếc túi xách bắt taxi......
Còn cao Nam Phong, 7h15 anh đã có mặt tại đó để chờ Tiêu Nhu. Ánh mắt cậu ta sáng lên một tia hi vọng, cậu nghĩ chắc chắn Tiêu Nhu sẽ đến. 7r..... 8h......9h.......9r.........10h....... cuối cùng Tiêu Nhu không tới. Nam Phong nhìn lên đồng hồ thầm thì
" Không biết mình đợi cái gì nữa"
Cậu đứng lên mở cửa đi ra thì Tiêu Nhu từ đâu đã đứng trước cửa. Nam Phong ôm lấy cô
-" Anh tưởng em không tới"
-" Tất cả cũng chỉ vì Mễ Lạc"
Cậu ta buông rời đôi tay luôn, câu kéo Nhu vào thử váy cưới... Tiêu Nhu như chỉ là một người đi thử váy hộ, cô không đoái nhoài tới việc váy đẹp hay không. Sau một hồi chọn lựa thì Nam Phong đã chọn được váy hợp ý cậu ta. chiếc váy lệch hở đôi vai trắng nõn của cô, phần eo bo lại lộ một vòng eo thon, phần dưới phồng ra như các nàng công chúa trong chuyện cổ tích. Nam Phong nhìn không chớp mắt, chủ tiệm váy vỗ vai
-" Nước rãi chảy xuống sàn nhà rồi!!!"
Nam Phong giật mình cười trừ rồi bước đến vén mái tóc cô lên
-" Em đẹp lắm!!!"
Tiêu Nhu vẫn thờ người không nói gì đi ra bàn để makeup. Make xong là gần 12g, vì lên Tam Đảo là xa nên Nam Phong quyết định chụp ở Vườn Nhãn. Khi Nam Phong quyết định chụp ở đây thì cô giật mình nhớ ra một điều........ Cô vẫn lẳng lặng đi mà không hỏi gì thêm nữa......
Hai người chụp ảnh, Nhu chụp dường như không có hồn, trời xế chiều Nam Phong đưa cô về. Hai người im lặng, không ai nói gì với ai cả, không khi ngột ngạt bao trùm cả xe. Cậu ta dừng lại, Nhu đang suy nghĩ gì đó quay sang hỏi
-" Sao anh lại dừng lại"
-" Xuống xe đi!! Anh muốn dẫn em đến một nơi"
Tiêu Nhu xuống xe, Nam Phong cầm tay cô, biết là Nhu sẽ giằng tay ra nói nên Nam Phong cắt ngang lời trước
-" Một lần này thôi!!! Hãy im lặng đừng nói gì cả!!!"
Thế rồi Nam Phong dẫn cô lên cây cầu Long Biên, cô cảm giác rất quen, rồi cô nhận ra về quá khứ của mình, nhưng cô không chắc Nam Phong có phải là.......
Nam Phong dừng lại và thả tay cô ra, cô lại càng ngờ ngợ hơn
-" Em còn nhớ chỗ này không???"
-" Anh là......"
-" Đúng vậy, anh là Hạo Thiên, cậu bạn hồi nhỏ đã gặp em trên cây cầu này"
-" Tại sao....???"
-" Năm 8 Tuổi bố anh đã đổi lại tên cho anh!!! Em nhớ không?? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây, anh vẫn còn nhớ là lúc đó anh bị lạc mẹ. Em hồi đấy mặc chiếc váy màu hồng, em đã đến bên anh và an ủi. Em đã mô tả những ước mơ của em, em từng nói là năm 23 tuổi em sẽ lấy anh và chúng ta sẽ chụp hình ở vườn nhãn, em nhớ không????? Anh biết hồi đấy chỉ là lời nói hồn nhiên nhưng anh luôn ôm hi vọng cho đến ngày hôm nay. Anh vẫn thế, vẫn luôn ôm cái hi vọng là em sẽ là vợ anh ở cái tuổi 23. Nhưng em khác rồi Tiêu Nhu ạ, em không còn nhớ cái móc tay năm ấy. Em đã bỏ quên thật rồi!!! Em đã trao tim mình cho người khác rồi!!! Nhưng anh sẽ mặc kệ, anh sẽ thực hiện cái lời hứa năm ấy. Anh sẽ lấy em, cho nên dù em đồng ý hay không thì 5 ngày nữa vẫn diễn ra đám cưới của chúng ta...."
Tiêu Nhu ngơ không nói thành lời, cô bước lại gần cậu. Đôi mắt ấy, cái mũi ấy, cô tự trách bản thân tại sao cô không nhận ra cậu sớm hơn
-" Nam Phong!!! Xin lỗi, xin lỗi vì những lời nói vu vơ của tôi đã khiến anh ôm hi vọng từ đấy đến giờ. Xin lỗi....." - Tiêu Nhu khóc
-" Đừng khóc và cũng đừng nói xin lỗi, em khóc và xin lỗi cũng chẳng thể làm anh quên đi được mọi thứ. Hãy mở lòng cho anh cơ hội, quên Mễ Lạc và để chỗ cho anh thay thế cậu ta"
-" Tôi.... thực sự không làm được..... xin....."
-" Không được nói nữa..... Chúng ta đi về thôi. Coi như không có chuyện hôm nay"
Nam Phong lôi cô đi về, càng lúc Nhu lại thấy mọi chuyện càng rối hơn. Một người từng là bạn và tin những lời nói vu vơ hồn nhiên của cô, đầu cô dường như nổ điên. Nam Phong đưa cô về nhà rồi lái xe vụt đi không nói một lời nào. Cô vẫn chưa định hình được tinh thần của mình, cô lê bước vào nhà, sau khi bước vào nhà thì đập ngay vào mắt cô là những hộp trang sức chất đầy bàn, những bộ váy và com lê. Mẹ cô đứng dậy kéo cô vào
-" A! Con gái mẹ về rồi à. Con rể mang đồ qua nhà ta, suốt từ chiều đến giờ mẹ chờ con về, ngồi xuống cùng xem nào"
Nhu ngồi xuống nặng nề, mẹ cô ướm hết cái này rồi đến cái kia lên người cô, còn cô như một cái xác vô hồn. Rồi cuối cùng cô đứng dậy vào bếp lấy một túi bia lên phòng ngồi bệt xuống đất cô bóc lon đầu tiên.... lon thứ hai.... rồi lon cuối cùng, cô khóc trong vô thức, vỏ bia vứt lăn lóc xung quanh chỗ cô ngồi, cô vớ lấy cái điện thoại bấm gọi, cô nói một cách vô hồn, không cần biết đầu dây bên kia là ai
" Mễ Lạc à!!! Em nhớ anh, em thực sự rất nhớ anh. Em muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày, được anh ôm trong vòng tay. Được anh xoa đầu, được anh bảo vệ, em không muốn kết hôn với ai hay chung sống với bất kì ai ngoài anh. Tại sao anh không về bên em sớm hơn??? Tại sao anh không về và dẫn em sang Mĩ định cư bên đó và kết hôn sớm hơn. Mà....tại sao anh lại về làm gì?? Nếu giờ anh không về đây làm cho em những hi vọng thì giờ đây chắc em cũng có thể kết hôn với Cao Nam Phong và chẳng cần suy nghĩ gì. Nhưng.... tại sao em lại vẫn yêu anh???? Em yêu anh, Thực sự yêu anh Mễ Lạc à..."
Rồi cô ngủ lịm xuống sàn nhà, người cầm điện thoại bên kia bỗng chốc lìa điện thoại xuống tai, ngồi xuống cạnh giường. Chính là Nam Phong, cậu ta khóc, nước mắt rơi lã chã. Đây là lần đầu tiên từ khi cậu học lớp 3 đến giờ cậu ta mới khóc như một đứa trẻ chỉ vì một người con gái. Cậu thấy thất vọng tràn chề. Giờ là 11h, tầm mà mọi người đang say giấc nồng thì cậu ta cầm điện thoại lên gọi cho một ai đó
-" Nam Phong đây!!! Chúng ta nói chuyện chút được chứ??"
-" Chúng ta có gì để nói với nhau sao??"
-" Về chuyện của Tiêu Nhu"
-" Ok! Ở đâu "
-" Bãi sau công ty tôi"
.....................
Sau đó cậu cầm lấy áo lái xe đi, đến nơi cậu khoanh tay trước ngực đứng đợi
-" Sao?? có chuyện gì??"
Nam Phong quay lại, thì ra là Mễ Lạc. Nam Phong tiến lại gần
-" Chuyện của Tiêu Nhu có khác, ra nhanh đấy"
-" Tao không thích vòng vo"
-" Mày may mắn đấy. Được Tiêu Nhu dành trọn trái tim cho, trong khi đó tao làm đủ mọi cách thì một phần nhỏ cũng chẳng có.."
-" Mày hẹn tao ra đây nói vở vẩn gì đấy,??"
-" Tiêu Nhu uống say, trong lúc say cô ấy đã gọi tên mày đấy. "
- " Tại sao lại nói chuyện này với tao?? Vợ sắp cưới của mày thì liên quan gì đến tao??? Chẳng phải mày đã tự mình dồn rồi ôm thứ tình yêu ấy sao??"
-" Mày biết rồi??"
-" Đúng vậy!! Tao biết hết những gì mày đã làm để Nhu phải rời bỏ tao để đến với mày. Tao chỉ diễn chung cho nhập vai thôi, rồi sẽ có ngày tao sẽ kéo Tiêu Nhu lại về bên mình"
-" Mày được lắm!!!Vậy mày có muốn biết lí do mà tao làm vậy không?"
-" Từ lâu tao vẫn băn khoăn điều đó!!"
-" Chính là do mày!!!!"
-" Do tao??"
-" Đúng!!! Chính là bố mày!!!! Chính ông ta đã chối bỏ mẹ con tao để lấy mẹ mày rồi sinh ra mày!!!"
-" Ý mày là sao?? Mày đang nói gì vậy??? "
-" Năm xưa, bố mày yêu mẹ tao rồi đến lúc mẹ tao mang thai tao thì ông ta đã phản bội mẹ tao để lấy mẹ mày!!! Ngày cưới của bố mẹ mày ông ta vẫn còn nói dối rằng ông ta đi công tác, còn mẹ tao vẫn ngồi chờ đợi suốt 1 năm tưởng rằng ông ta sẽ quay trở về. Ngày sinh tao ra, mẹ tao đã phải tự đến viện, tự đóng tiền. Cái lúc mà cần được mọi người chăm sóc thì mẹ tao lại phải tự chăm lấy mình mà không dám kể cho bố mẹ nghe!!!! Rồi đến lúc tao 6 tuổi!!!! Lúc mà mẹ tao đã lấy được người đàn ông tốt hơn bố mày gấp vạn lần thì 2 mẹ con tao đã gặp bố mày!!! Bố mày đang nắm tay mẹ mày, còn mày- một đứa con gái k ra gái đang được ông ta cõng, mày biết những ngày tháng bố mày rời bỏ mẹ con tao thì mẹ con tao đã phải khổ sở như nào không???"
Tác giả :
Đào Diệu Anh