Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời
Chương 40: Tân hôn
Máy bay đáp xuống đảo Jeju Hàn Quốc vào hơn 10h tối. Quãng đường dài khiến Hân Hân và Mạc Khải Nghiên mệt lã. Anh gọi taxi rồi đi theo địa chỉ cha anh gửi. Rất nhanh sau đó xe đã dừng lại trước một khách sạn. Cha anh đặc biệt chỉ đặt một phòng, ông còn nói mau chóng sinh cháu đích tôn nếu không thì ở lại Jeju luôn đừng về nữa, quả thật đúng là ép quá mà.
Hân Hân mệt mỏi lê thân và vali đi vào thang máy, anh nhận chìa khóa rồi nhanh chóng cùng vào thang máy với cô.
Thang máy mở, anh nhanh chóng mở cửa phòng, cô liền chạy như điên lên giường, nằm bẹp xuống. Anh kéo vali vào, bỏ qua một bên rồi hỏi:
"Cô đừng nói sẽ ngủ như vậy đó nhé. Làm ơn đi."
Cô nhíu mày đứng dậy, mở vali lấy đại một bộ rồi đi vào phòng tắm, anh nhìn theo cô nói:
"Cô nằm trên giường, tôi nằm ở sofa."
Cô gật đầu ngáp ngáp. Anh lắc đầu lấy cuốn tạp chí lên đọc. Lát sau cô tắm xong đi ra ngoài, cứ thế mà leo lên giường ngủ.
Anh mở vali lấy quần áo đi tắm mới phát hiện bên trong có rất nhiều hộp quà, không bận tâm nên anh ném nó lên bàn luôn rồi cứ thế đi tắm.
Hơn 11h đêm anh đã chìm vào giấc ngủ. Cứ tưởng được yên ổn không ngờ hơn 12h đêm một tiếng chuông báo thức reo lên. Cả hai lười biếng không chịu đi tắt mà cứ lấy hai cái gối bít hai tai lại. Hơn 5" trôi qua mà vẫn không ai chịu đứng lêm tắt đồng hồ. Hân Hân chịu hết nổi bực bội la lớn:
"Mau tắt giùm cái đồng hồ đi!"
Anh nhíu mày đứng dậy, lục lọi trong 2 chiếc vali, vì vội đi ngủ nên chưa ai lấy quần áo ra khỏi vali. Khó khăn lắm anh mới tìm được cái đồng hồ rồi tắt đi. Cứ ngỡ sẽ được yên ổn không ngờ anh vừa đặt lưng xuống một chút thì đồng hồ khác lại reo lên. Lần này Hân Hân đã thực sự rất bực bội, cô ném tấm chăn xuống đất, hừng hực lửa tiến lại chỗ để vali, xốc tung chúng lên:
"Quái quỷ gì thế này, chơi khăm hơi ác rồi đó, bây giờ là 2h sáng cơ mà."
Cô tắt đồng hồ, leo lên giường nằm bẹp xuống. Từ đó đến sáng những tiếng reng reng lần lượt reo lên chắc cũng là 5 hay 6 lần. Hậu quả là cả đêm không ai có thể ngủ một chút nào cả. Mạc Khải Nghiên vừa tỉnh dậy đã chạm mặt Hân Hân đang ngồi một đống trên giường xuýt nữa anh vì bị cô dọa mà ngất xỉu. Anh hét lớn át chế sự lo sợ trong lòng:
“Cô đùa với tôi à?”
Cô liếc mắt nhìn anh, cũng chỉ tại anh, tại anh hết:
“Anh còn không biết, cả đêm qua đồng hồ báo thức cứ reo tôi không thể ngủ được.”
Anh nhướn vai:
“Ai bảo cô không bịt tai lại chứ!”
“Tôi thật bái phục con người như anh luôn rồi, ồn như vậy mà vẫn ngủ được.”
Vừa nói xong thì cô nhân viên từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy mớ hỗn độn trên nền nhà khiến cô nhân viên hoảng hốt, quần áo nhàu đến mức khiến con người ta suy nghĩ mập mờ, cô ta liếc qua nhìn Hân Hân đầu tóc rũ rượi, mắt thâm quần ngay lập tức khẳng định mình vào không đúng lúc liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô nhìn anh ngơ ngác không hiểu gì, vừa nhìn thấy anh che miệng cười liền hỏi:
“ Anh có chuyện gì sao lại cười?”
“ Cô không biết à?”
Cô lắc đầu ngây thơ, anh nhíu mày nghi ngờ nói:
“Cô không hiểu hay giả không hiểu?”
Giọng điệu mỉa mai của anh khiến cô thấy khó chịu:
“Đúng, là tôi vờ ngây thơ.”
Anh nhìn biểu cảm trên mặt cô mới lạnh nhạt lên tiếng:
“Cô nhân viên hiểu lầm chúng ta đêm qua…”
Câu nói ngắt quãng của anh khiến cô nghĩ ra ngay, cô vôi vàng chạy xuống khỏi giường đi ra cửa anh đột ngột ngăn cô lại:
“Cô định đi đâu?”
“Đi giải thích, vì anh mà tôi mất hết trong sạch.”
Anh buông tay cô, xoay người dựa xuống ghế, cười cười nói:
“Cô đùa tôi à? Chúng ta vừa mới kết hôn, cái gì là trong sạch cái gì là không trong sạch?”
Cô giậm chân giãy nảy:
“Nhưng…”
“Thôi đi, cô đi tắm, chúng ta đi ăn sáng.”
Cô uất ức đi vào phòng tắm, đi vào rồi cô còn nói vọng ra:
“Anh nợ tôi đó. Ăn sáng là món tôi chọn. anh được không ý kiến.”
Anh lắc đầu cười độ trẻ con của cô, trả lời:
“ Biết rồi.”
Cô đi ra ngoài chờ anh tắm xong thì cũng đi ăn sáng. Cô nhân viên lúc nãy cứ nhìn hai ngời đầy mớ ám.
Anh bực mình vì cô cứ định quay lại giải thích liền kéo cô ra khỏi khách sạn, phóng xe nhanh chõng thẳng tới nhà hang. Cô giãy nảy nói:
“Sao anh không hco tôi giải thích chứ?”
‘Cô…sao cô trẻ con quá vậy, cô tính giải thích thế nào? Người khác đã biết ta là vợ chồng, cô còn không biết à?” – Anh hét lớn khiến cô giật mình im lặng ngay.
Nhận ra bản thân hơi quá anh mới hòa giọng lại, nói:
“Cô đừng nói nhiều như vậy, muộn rồi, ăn sáng đi.”
Cô im lặng dùng muỗng xúc một miếng cháo đưa lên miệng. Trong đầu lại không ngừng nghĩ về chuyện ngày hôm qua, đám cưới cuối cùng cũng tổ chức xong, tất cả là thật. Ngày hôm qua cô thấy rất vui, đi cùng anh đến thiên đường Jeju này là điều mà cô không nghĩ đến một lần nào. Anh đang ngồi trước mặt cô, trầm tĩnh ăn sáng, chẳng nói một lời nào. Không phải cô không biết nhưng rõ ràng đêm qua anh còn ngủ ít hơn cô. Mỗi lần đồng hồ báo thức reo lên cô khó chịu động mình thì anh liền đứng dậy tìm đồng hồ tắt đi.
Sáng hôm nay cô khó chịu như vậy để thử xem anh có tức giận mà kể ra hay không. Cuối cùng anh cũng không kể gì. Đêm qua cô lại cảm thấy anh rõ ràng có tình cảm với cô nếu không đâu thể đứng dậy tắt báo thức nhiều lần nhưng không hiểu sáng nay anh quát cô. Anh quá khó hiểu, ngay cả cô muốn nghĩ xem lí do vì sao cũng không nghĩ ra.
Nhận thấy cô không ăn mà chỉ quan sát mình anh liền lên tiếng:
“Cô nhìn tôi sẽ no hay sao?”
Cô giật mình quay mặt về nơi khác, ấp úng nói:
“Đâu có.”
“Lát nữa chúng ta ra biển, hải sản ở đây rất ngon.”
"Được."
Hân Hân mệt mỏi lê thân và vali đi vào thang máy, anh nhận chìa khóa rồi nhanh chóng cùng vào thang máy với cô.
Thang máy mở, anh nhanh chóng mở cửa phòng, cô liền chạy như điên lên giường, nằm bẹp xuống. Anh kéo vali vào, bỏ qua một bên rồi hỏi:
"Cô đừng nói sẽ ngủ như vậy đó nhé. Làm ơn đi."
Cô nhíu mày đứng dậy, mở vali lấy đại một bộ rồi đi vào phòng tắm, anh nhìn theo cô nói:
"Cô nằm trên giường, tôi nằm ở sofa."
Cô gật đầu ngáp ngáp. Anh lắc đầu lấy cuốn tạp chí lên đọc. Lát sau cô tắm xong đi ra ngoài, cứ thế mà leo lên giường ngủ.
Anh mở vali lấy quần áo đi tắm mới phát hiện bên trong có rất nhiều hộp quà, không bận tâm nên anh ném nó lên bàn luôn rồi cứ thế đi tắm.
Hơn 11h đêm anh đã chìm vào giấc ngủ. Cứ tưởng được yên ổn không ngờ hơn 12h đêm một tiếng chuông báo thức reo lên. Cả hai lười biếng không chịu đi tắt mà cứ lấy hai cái gối bít hai tai lại. Hơn 5" trôi qua mà vẫn không ai chịu đứng lêm tắt đồng hồ. Hân Hân chịu hết nổi bực bội la lớn:
"Mau tắt giùm cái đồng hồ đi!"
Anh nhíu mày đứng dậy, lục lọi trong 2 chiếc vali, vì vội đi ngủ nên chưa ai lấy quần áo ra khỏi vali. Khó khăn lắm anh mới tìm được cái đồng hồ rồi tắt đi. Cứ ngỡ sẽ được yên ổn không ngờ anh vừa đặt lưng xuống một chút thì đồng hồ khác lại reo lên. Lần này Hân Hân đã thực sự rất bực bội, cô ném tấm chăn xuống đất, hừng hực lửa tiến lại chỗ để vali, xốc tung chúng lên:
"Quái quỷ gì thế này, chơi khăm hơi ác rồi đó, bây giờ là 2h sáng cơ mà."
Cô tắt đồng hồ, leo lên giường nằm bẹp xuống. Từ đó đến sáng những tiếng reng reng lần lượt reo lên chắc cũng là 5 hay 6 lần. Hậu quả là cả đêm không ai có thể ngủ một chút nào cả. Mạc Khải Nghiên vừa tỉnh dậy đã chạm mặt Hân Hân đang ngồi một đống trên giường xuýt nữa anh vì bị cô dọa mà ngất xỉu. Anh hét lớn át chế sự lo sợ trong lòng:
“Cô đùa với tôi à?”
Cô liếc mắt nhìn anh, cũng chỉ tại anh, tại anh hết:
“Anh còn không biết, cả đêm qua đồng hồ báo thức cứ reo tôi không thể ngủ được.”
Anh nhướn vai:
“Ai bảo cô không bịt tai lại chứ!”
“Tôi thật bái phục con người như anh luôn rồi, ồn như vậy mà vẫn ngủ được.”
Vừa nói xong thì cô nhân viên từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy mớ hỗn độn trên nền nhà khiến cô nhân viên hoảng hốt, quần áo nhàu đến mức khiến con người ta suy nghĩ mập mờ, cô ta liếc qua nhìn Hân Hân đầu tóc rũ rượi, mắt thâm quần ngay lập tức khẳng định mình vào không đúng lúc liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô nhìn anh ngơ ngác không hiểu gì, vừa nhìn thấy anh che miệng cười liền hỏi:
“ Anh có chuyện gì sao lại cười?”
“ Cô không biết à?”
Cô lắc đầu ngây thơ, anh nhíu mày nghi ngờ nói:
“Cô không hiểu hay giả không hiểu?”
Giọng điệu mỉa mai của anh khiến cô thấy khó chịu:
“Đúng, là tôi vờ ngây thơ.”
Anh nhìn biểu cảm trên mặt cô mới lạnh nhạt lên tiếng:
“Cô nhân viên hiểu lầm chúng ta đêm qua…”
Câu nói ngắt quãng của anh khiến cô nghĩ ra ngay, cô vôi vàng chạy xuống khỏi giường đi ra cửa anh đột ngột ngăn cô lại:
“Cô định đi đâu?”
“Đi giải thích, vì anh mà tôi mất hết trong sạch.”
Anh buông tay cô, xoay người dựa xuống ghế, cười cười nói:
“Cô đùa tôi à? Chúng ta vừa mới kết hôn, cái gì là trong sạch cái gì là không trong sạch?”
Cô giậm chân giãy nảy:
“Nhưng…”
“Thôi đi, cô đi tắm, chúng ta đi ăn sáng.”
Cô uất ức đi vào phòng tắm, đi vào rồi cô còn nói vọng ra:
“Anh nợ tôi đó. Ăn sáng là món tôi chọn. anh được không ý kiến.”
Anh lắc đầu cười độ trẻ con của cô, trả lời:
“ Biết rồi.”
Cô đi ra ngoài chờ anh tắm xong thì cũng đi ăn sáng. Cô nhân viên lúc nãy cứ nhìn hai ngời đầy mớ ám.
Anh bực mình vì cô cứ định quay lại giải thích liền kéo cô ra khỏi khách sạn, phóng xe nhanh chõng thẳng tới nhà hang. Cô giãy nảy nói:
“Sao anh không hco tôi giải thích chứ?”
‘Cô…sao cô trẻ con quá vậy, cô tính giải thích thế nào? Người khác đã biết ta là vợ chồng, cô còn không biết à?” – Anh hét lớn khiến cô giật mình im lặng ngay.
Nhận ra bản thân hơi quá anh mới hòa giọng lại, nói:
“Cô đừng nói nhiều như vậy, muộn rồi, ăn sáng đi.”
Cô im lặng dùng muỗng xúc một miếng cháo đưa lên miệng. Trong đầu lại không ngừng nghĩ về chuyện ngày hôm qua, đám cưới cuối cùng cũng tổ chức xong, tất cả là thật. Ngày hôm qua cô thấy rất vui, đi cùng anh đến thiên đường Jeju này là điều mà cô không nghĩ đến một lần nào. Anh đang ngồi trước mặt cô, trầm tĩnh ăn sáng, chẳng nói một lời nào. Không phải cô không biết nhưng rõ ràng đêm qua anh còn ngủ ít hơn cô. Mỗi lần đồng hồ báo thức reo lên cô khó chịu động mình thì anh liền đứng dậy tìm đồng hồ tắt đi.
Sáng hôm nay cô khó chịu như vậy để thử xem anh có tức giận mà kể ra hay không. Cuối cùng anh cũng không kể gì. Đêm qua cô lại cảm thấy anh rõ ràng có tình cảm với cô nếu không đâu thể đứng dậy tắt báo thức nhiều lần nhưng không hiểu sáng nay anh quát cô. Anh quá khó hiểu, ngay cả cô muốn nghĩ xem lí do vì sao cũng không nghĩ ra.
Nhận thấy cô không ăn mà chỉ quan sát mình anh liền lên tiếng:
“Cô nhìn tôi sẽ no hay sao?”
Cô giật mình quay mặt về nơi khác, ấp úng nói:
“Đâu có.”
“Lát nữa chúng ta ra biển, hải sản ở đây rất ngon.”
"Được."
Tác giả :
Cô Tịch