Sai Loạn Hồng Trần
Chương 24
Kia lễ vạn thọ cuối cùng cũng trôi qua, Giang Ngọc tâm tình vô cùng suy sụp, nàng không biết phải ứng đối tiếp như thế nào nữa, nàng làm sao có thể thú công chúa được? Má hồng nhan tri kỉ kia làm sao nàng có thể đối mặt?
Hết thảy sự tình, cũng đã rất lớn vượt ra khỏi phạm vi bàn tay của Giang Ngọc, phụ thân cùng hoàng thất đã vì nàng hảo quyết định toàn bộ.
Thực ra từ trước đến nay nàng cũng chưa từng nắm được vận mệnh của mình trong tay, từ khi bắt đầu sinh ra...., thì Giang Ngọc nàng đã định trước là bị vận mệnh dẫn đi.
Nàng chỉ có chấp nhận vận mệnh tiếp tục chạy về phía trước, liều lĩnh đâm đầu vào, khiến toàn thân vết thương chằng chịt, thương tích đầy mình, cho đến một ngày Giang Ngọc nàng thực sự không chống đỡ nổi nữa, buông tay, có lẽ mới có thể là giải thoát cuối cùng....
Giang Ngọc khổ tâm cười, đi thôi, đi thôi, nàng đến để nhìn xem, rốt cuộc Giang Ngọc nàng có thể đi đến khi nào, nơi nào mới là điểm kết thúc ~!
Nàng không sợ, kỳ thực nàng cái gì cũng không sợ!
Tất cả mọi thứ nên giao cho thượng thiên quyết định ~! Thiên muốn Giang Ngọc ta chết, Giang Ngọc quyết không nửa lời oán hận ~! Chỉ cần sẽ không liên lụy đến những người vô tội này.....
Lại là hành lang ấy, lại là nơi này ~!
Giang Ngọc không rõ nàng vì cái gì lại muốn đến nơi này, nàng cau mày, đau khổ nhắm hai mắt lại, tay trái nhẹ chạm lên bức tường hành lang, ra sức chống đỡ cơ thể vốn đã suy yếu.
Trong đầu của nàng bất giác hồi tưởng đến nữ tử ấm áp kia, một lần lại một lần hiện ra trước mắt, nàng đã bị đày đọa đến sắp điên rồi, nàng không rõ bản thân rốt cuộc là thế nào, bắt đầu Nam Cung Diễm, dường như Giang Ngọc vẫn luôn tiêu sái thoải mái đã không còn tồn tại, nàng một khối nguyên bản tâm như hồ nước thanh tĩnh, tựa hồ như bắt đầu bị thứ du͙ƈ vọиɠ thay thế, vậy là cái gì? Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Trái tim suy cho cùng muốn nàng hướng tới cái gì.....
Tiếng bước chân quen thuộc, từng tiếng truyền tới, Giang Ngọc nghe được, nhưng nàng không dám quay đầu lại, nàng sợ nhìn thấy chính là Đức phi không phải là mỹ nữ đã từng biết.
- Ngươi ~!
Thanh âm nữ tữ u oán truyền đến, thanh âm kia mang theo tiếng khàn khàn, đã không còn êm tai dễ nghe như trước, nhưng lại là một loại ưu thương khiến người ta tan nát cõi lòng.....
Nữ tử đau khổ nhìn nhất mạt bạch sắc kia, yếu ớt nói:
- Ngươi có tốt không?
Nam tử như trước vẫn không muốn mở hai mắt ra, chậm rãi đáp:
- Vẫn tốt.
Nữ tử khao khát tiến về phía trước một bước, mong đợi nói:
- Vì sao vẫn còn đến đây?
- Nghĩ đến, thì đã tới rồi, không có vì cái gì!
Nam tử vẫn như trước nói
Nữ tử trong lòng nổi lên một tia kích động, nói:
- Ngươi có trách ta hay không?
Nam tử khẽ thở dài nói:
- Ta có quyền hạn để trách sao? Đức phi nương nương.
Nữ tử không khỏi lui về phía sau một bước, đây là kết quả nàng đã sớm nghĩ đến, nhưng dường như trong lòng nàng lại không cam tâm.
Nữ tử cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng đi tới, phiêu dật đi đến gần người ở trong đình, đó là nhân nhi nàng ngày nhớ đêm mong! Nàng buông bỏ mọi tôn nghiêm, gắt gao ôm lấy phía sau lưng người nàng mong nhớ kia, bi thương nói:
- Đừng đối với ta như vậy, xin ngươi, chúng ta không nên tổn thương đối phương như vậy!
Giang Ngọc tâm tư run rẩy sợ hãi, nàng có thể cảm thấy rõ ràng cơ thế ấm áp của nàng đang dựa vào, cũng run rẫy giống như nàng, nàng kìm nén khối chân tâm kia, thanh âm kiên định nói:
- Thỉnh Đức phi nương nương tự trọng ~!
Nữ tử chính là nghe được lời nói băng lãnh ấy, trong đầu một mảnh choáng váng, nàng khe khẽ phát ra một tiếng cười:
- A~!
Lảo đảo ly khai thân thể thanh lãnh kia, nhẹ chạm vào bức tường trơn nhẵn bên cạnh ngồi xuống bục hàng lang, giống như đại dương sâu thẳm đã chết, chậm rãi nói:
- Ta biết ngươi oán hận ta, nhưng ngươi chưa từng đối với ta như thế.
Giang Ngọc đau lòng đáp:
- Hãy để quá khứ qua đi ~! Ngươi và ta đều là người có thể bỏ xuống, cũng minh bạch đây vốn là giấc mơ hão huyền ~! Cùng nhau tỉnh dậy không phải rất tốt ~!
Nàng nói câu này vì không muốn hại người hại mình, dường như mỗi lần nàng muốn buông bỏ khối chân tâm nóng bỏng ở nơi ấy, nhưng lại đều như loại mộng cảnh xa xôi không thể đuổi kịp ~.
Nữ tử cười khổ, thân thể của hắn run rẩy, nhưng lớn tiếng cười nói:
- Đại mộng thùy tiên giác, bình sinh ngã tự tri ( Mộng dài ai sớm tỉnh, đời ta ta tự hiểu). Haha~, tỉnh lại tốt, tỉnh lại tốt, tỉnh lại hết thảy mọi thứ đều chấm dứt!
Giang Ngọc đột ngột quay đầu, tiến đến ôm lấy nữ tử cười khổ kia, trừng đôi mắt đỏ như máu giận dữ với nữ tử yếu đuối nhợt nhạt ấy, cả giận nói:
- Đức phi không hảo hảo sống ở trong cung, vì sao phải hết lần này đến lần khác trêu đùa ta?
Nữ tử bị nam tử dùng sức lực kéo dậy, nàng ngẩn đầu nhìn đồng tử phẫn nộ trước mắt, nàng không sợ, nàng không sợ nàng giận, chỉ sợ nàng giống như lúc nãy đem mình trở thành giống như một người xa lạ, nếu như vậy, lòng của nàng lại đau đến tột cùng.
Cuối cùng lệ thủy mạnh mẽ tuôn ra, lòng tràn đầy ủy khúc và phức tạp tình cảm cuối cùng cũng trút ra.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay, xoa nhẹ lên khuôn mặt thanh tú bị lửa giận thiêu hồng, thương xót đáp:
- Ngươi chẳng phải cũng đã từng trêu đùa ta!
Giang Ngọc cau mày đẩy nàng kia ra, bỏ đi vài bước, nàng không chịu nổi ánh mắt ấy cùng lệ thủy, ánh mắt cùng lệ thủy kia khiến nàng không thể từ bỏ ~
Giang Ngọc nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn nàng, nhẫn tâm lên tiếng nói:
- Chúng ta không nên gặp nữa, vốn chúng ta chính là không quen biết!
Nữ tử không đành lòng nhìn nàng cau mày, đi tới khẽ vuốt song mi trên khuôn mặt thanh tú, nói thầm:
- Dù cho không nhau nữa, trong như thế cũng nghĩ đến đối phương.
Nói xong nàng dịu dàng dựa vào người kia nàng vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, nàng từng chịu đựng sự đau lòng cứng rắn cùng nàng ly biệt.
Nhưng từ khi tại thọ yến lần thứ hai trông thấy thân ảnh tuấn mỹ ấy, nàng mới biết được, đó là một loại tình cảm không thể dứt bỏ, tình cảm kia đã ăn sâu bén rễ, vượt ra khỏi dự tính của nàng hết thảy phòng ngự đã hoàn toàn không còn nắm được trong bàn tay.
Nữ tử nhẹ nhàng nói:
- Tại nơi thâm cung đen tối này, chỉ có nơi này mới để ta buông lỏng trong chớp mắt, cánh rừng này là nơi ta cùng Linh nhi độc hữu, bất cứ kẻ nào cũng đều biết rõ, không dám đến gần, cho đến một ngày một nam nhân xa lạ xông vào, đồng thời cũng tiến vào lòng ta.
Thanh âm của nàng kia dường như là có thêm một loại ma lực, Giang Ngọc không thể động đậy, nàng cũng không biết phải hành động như thế nào, chỉ có nhắm mắt lại, đứng trơ ra mặc cho nàng ấy dựa vào, nghe.
Nữ tử như đang kể lại câu truyện của người khác, tiếp tục u oán chậm rãi nói tiếp:
- Linh nhi không chỉ là một con tiểu bạch thỏ nghịch ngợm, ta đã từng có một hài tử, hắn ta là Linh nhi! A~ chỉ tiếc hài tử đáng thương của ta, còn chưa vội đến nhìn thế giới này, đã bị tranh đấu cung đình hại chết ~. Tại ta lúc ấy còn rất nhỏ, chỉ hiểu phải ở trong hồng tường trải qua quãng đời còn lại của mình, ta chưa từng có bất cứ chờ đợi gì. Ta ở trong thế giới chỉ có thù hận, quyền lợi cùng đấu tranh, cũng không biết cái gì gọi là yêu. Mãi cho đến khi người ấy làm ta hiểu được chữ ấy, kia khiến ta cuộc đời này quyến luyến không thể buông xuống được ~, từ đó lúc nào cũng chờ đợi một buổi chiều ngắn ngủi......
Lệ thủy của nữ tử sớm đã xâm nhập làm ướt sam y Giang Ngọc, nữ tử vẫn còn đau khổ kể ra ~.
Tâm Giang Ngọc từng chút từng chút bị tan chảy hết, nàng bất giác cũng ôm chặt cơ thể vô cùng mềm mại mỏng manh ấy, thật chặt, thật chặt ~ như là muốn đem linh hồn hai người dung nhập lại với nhau, cho đến khi hai người không thể thở được ~! Hai bên mới buông nhau ra, rồi một nụ hôn thê mỹ ~.
Hai nhân nhi hôn nhau, chính là bạch y phiêu dật nam tử cùng nữ tử mặc thanh từ toái hoa quần lụa, nhưng nguyên là nhiệt tình đòi lấy nụ hôn mãnh liệt, lại trở thành nụ hôn đau thương vô vọng đoạn tuyệt chia lìa.
Tại mảnh rừng này ở nơi sâu cuối rừng, vô số cung nhân đang đứng cung kính chờ đợi nương nương ~.
Các nàng cũng chẳng biết nương nương đang ở trong rừng làm gì, chỉ biết cánh rừng ấy là nơi nương nương vội vàng đến sau khi bận bịu hoàn tất hết thảy mọi sự vụ, là chỗ thích nhất.
Đây là sự cho phép đặc biệt của hoàng đế chỉ có nương nương mới có thể đi vào nơi đó.
Tên của mảnh rừng đó gọi là – Vọng Linh viên ~.
Hết thảy sự tình, cũng đã rất lớn vượt ra khỏi phạm vi bàn tay của Giang Ngọc, phụ thân cùng hoàng thất đã vì nàng hảo quyết định toàn bộ.
Thực ra từ trước đến nay nàng cũng chưa từng nắm được vận mệnh của mình trong tay, từ khi bắt đầu sinh ra...., thì Giang Ngọc nàng đã định trước là bị vận mệnh dẫn đi.
Nàng chỉ có chấp nhận vận mệnh tiếp tục chạy về phía trước, liều lĩnh đâm đầu vào, khiến toàn thân vết thương chằng chịt, thương tích đầy mình, cho đến một ngày Giang Ngọc nàng thực sự không chống đỡ nổi nữa, buông tay, có lẽ mới có thể là giải thoát cuối cùng....
Giang Ngọc khổ tâm cười, đi thôi, đi thôi, nàng đến để nhìn xem, rốt cuộc Giang Ngọc nàng có thể đi đến khi nào, nơi nào mới là điểm kết thúc ~!
Nàng không sợ, kỳ thực nàng cái gì cũng không sợ!
Tất cả mọi thứ nên giao cho thượng thiên quyết định ~! Thiên muốn Giang Ngọc ta chết, Giang Ngọc quyết không nửa lời oán hận ~! Chỉ cần sẽ không liên lụy đến những người vô tội này.....
Lại là hành lang ấy, lại là nơi này ~!
Giang Ngọc không rõ nàng vì cái gì lại muốn đến nơi này, nàng cau mày, đau khổ nhắm hai mắt lại, tay trái nhẹ chạm lên bức tường hành lang, ra sức chống đỡ cơ thể vốn đã suy yếu.
Trong đầu của nàng bất giác hồi tưởng đến nữ tử ấm áp kia, một lần lại một lần hiện ra trước mắt, nàng đã bị đày đọa đến sắp điên rồi, nàng không rõ bản thân rốt cuộc là thế nào, bắt đầu Nam Cung Diễm, dường như Giang Ngọc vẫn luôn tiêu sái thoải mái đã không còn tồn tại, nàng một khối nguyên bản tâm như hồ nước thanh tĩnh, tựa hồ như bắt đầu bị thứ du͙ƈ vọиɠ thay thế, vậy là cái gì? Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Trái tim suy cho cùng muốn nàng hướng tới cái gì.....
Tiếng bước chân quen thuộc, từng tiếng truyền tới, Giang Ngọc nghe được, nhưng nàng không dám quay đầu lại, nàng sợ nhìn thấy chính là Đức phi không phải là mỹ nữ đã từng biết.
- Ngươi ~!
Thanh âm nữ tữ u oán truyền đến, thanh âm kia mang theo tiếng khàn khàn, đã không còn êm tai dễ nghe như trước, nhưng lại là một loại ưu thương khiến người ta tan nát cõi lòng.....
Nữ tử đau khổ nhìn nhất mạt bạch sắc kia, yếu ớt nói:
- Ngươi có tốt không?
Nam tử như trước vẫn không muốn mở hai mắt ra, chậm rãi đáp:
- Vẫn tốt.
Nữ tử khao khát tiến về phía trước một bước, mong đợi nói:
- Vì sao vẫn còn đến đây?
- Nghĩ đến, thì đã tới rồi, không có vì cái gì!
Nam tử vẫn như trước nói
Nữ tử trong lòng nổi lên một tia kích động, nói:
- Ngươi có trách ta hay không?
Nam tử khẽ thở dài nói:
- Ta có quyền hạn để trách sao? Đức phi nương nương.
Nữ tử không khỏi lui về phía sau một bước, đây là kết quả nàng đã sớm nghĩ đến, nhưng dường như trong lòng nàng lại không cam tâm.
Nữ tử cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng đi tới, phiêu dật đi đến gần người ở trong đình, đó là nhân nhi nàng ngày nhớ đêm mong! Nàng buông bỏ mọi tôn nghiêm, gắt gao ôm lấy phía sau lưng người nàng mong nhớ kia, bi thương nói:
- Đừng đối với ta như vậy, xin ngươi, chúng ta không nên tổn thương đối phương như vậy!
Giang Ngọc tâm tư run rẩy sợ hãi, nàng có thể cảm thấy rõ ràng cơ thế ấm áp của nàng đang dựa vào, cũng run rẫy giống như nàng, nàng kìm nén khối chân tâm kia, thanh âm kiên định nói:
- Thỉnh Đức phi nương nương tự trọng ~!
Nữ tử chính là nghe được lời nói băng lãnh ấy, trong đầu một mảnh choáng váng, nàng khe khẽ phát ra một tiếng cười:
- A~!
Lảo đảo ly khai thân thể thanh lãnh kia, nhẹ chạm vào bức tường trơn nhẵn bên cạnh ngồi xuống bục hàng lang, giống như đại dương sâu thẳm đã chết, chậm rãi nói:
- Ta biết ngươi oán hận ta, nhưng ngươi chưa từng đối với ta như thế.
Giang Ngọc đau lòng đáp:
- Hãy để quá khứ qua đi ~! Ngươi và ta đều là người có thể bỏ xuống, cũng minh bạch đây vốn là giấc mơ hão huyền ~! Cùng nhau tỉnh dậy không phải rất tốt ~!
Nàng nói câu này vì không muốn hại người hại mình, dường như mỗi lần nàng muốn buông bỏ khối chân tâm nóng bỏng ở nơi ấy, nhưng lại đều như loại mộng cảnh xa xôi không thể đuổi kịp ~.
Nữ tử cười khổ, thân thể của hắn run rẩy, nhưng lớn tiếng cười nói:
- Đại mộng thùy tiên giác, bình sinh ngã tự tri ( Mộng dài ai sớm tỉnh, đời ta ta tự hiểu). Haha~, tỉnh lại tốt, tỉnh lại tốt, tỉnh lại hết thảy mọi thứ đều chấm dứt!
Giang Ngọc đột ngột quay đầu, tiến đến ôm lấy nữ tử cười khổ kia, trừng đôi mắt đỏ như máu giận dữ với nữ tử yếu đuối nhợt nhạt ấy, cả giận nói:
- Đức phi không hảo hảo sống ở trong cung, vì sao phải hết lần này đến lần khác trêu đùa ta?
Nữ tử bị nam tử dùng sức lực kéo dậy, nàng ngẩn đầu nhìn đồng tử phẫn nộ trước mắt, nàng không sợ, nàng không sợ nàng giận, chỉ sợ nàng giống như lúc nãy đem mình trở thành giống như một người xa lạ, nếu như vậy, lòng của nàng lại đau đến tột cùng.
Cuối cùng lệ thủy mạnh mẽ tuôn ra, lòng tràn đầy ủy khúc và phức tạp tình cảm cuối cùng cũng trút ra.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay, xoa nhẹ lên khuôn mặt thanh tú bị lửa giận thiêu hồng, thương xót đáp:
- Ngươi chẳng phải cũng đã từng trêu đùa ta!
Giang Ngọc cau mày đẩy nàng kia ra, bỏ đi vài bước, nàng không chịu nổi ánh mắt ấy cùng lệ thủy, ánh mắt cùng lệ thủy kia khiến nàng không thể từ bỏ ~
Giang Ngọc nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn nàng, nhẫn tâm lên tiếng nói:
- Chúng ta không nên gặp nữa, vốn chúng ta chính là không quen biết!
Nữ tử không đành lòng nhìn nàng cau mày, đi tới khẽ vuốt song mi trên khuôn mặt thanh tú, nói thầm:
- Dù cho không nhau nữa, trong như thế cũng nghĩ đến đối phương.
Nói xong nàng dịu dàng dựa vào người kia nàng vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, nàng từng chịu đựng sự đau lòng cứng rắn cùng nàng ly biệt.
Nhưng từ khi tại thọ yến lần thứ hai trông thấy thân ảnh tuấn mỹ ấy, nàng mới biết được, đó là một loại tình cảm không thể dứt bỏ, tình cảm kia đã ăn sâu bén rễ, vượt ra khỏi dự tính của nàng hết thảy phòng ngự đã hoàn toàn không còn nắm được trong bàn tay.
Nữ tử nhẹ nhàng nói:
- Tại nơi thâm cung đen tối này, chỉ có nơi này mới để ta buông lỏng trong chớp mắt, cánh rừng này là nơi ta cùng Linh nhi độc hữu, bất cứ kẻ nào cũng đều biết rõ, không dám đến gần, cho đến một ngày một nam nhân xa lạ xông vào, đồng thời cũng tiến vào lòng ta.
Thanh âm của nàng kia dường như là có thêm một loại ma lực, Giang Ngọc không thể động đậy, nàng cũng không biết phải hành động như thế nào, chỉ có nhắm mắt lại, đứng trơ ra mặc cho nàng ấy dựa vào, nghe.
Nữ tử như đang kể lại câu truyện của người khác, tiếp tục u oán chậm rãi nói tiếp:
- Linh nhi không chỉ là một con tiểu bạch thỏ nghịch ngợm, ta đã từng có một hài tử, hắn ta là Linh nhi! A~ chỉ tiếc hài tử đáng thương của ta, còn chưa vội đến nhìn thế giới này, đã bị tranh đấu cung đình hại chết ~. Tại ta lúc ấy còn rất nhỏ, chỉ hiểu phải ở trong hồng tường trải qua quãng đời còn lại của mình, ta chưa từng có bất cứ chờ đợi gì. Ta ở trong thế giới chỉ có thù hận, quyền lợi cùng đấu tranh, cũng không biết cái gì gọi là yêu. Mãi cho đến khi người ấy làm ta hiểu được chữ ấy, kia khiến ta cuộc đời này quyến luyến không thể buông xuống được ~, từ đó lúc nào cũng chờ đợi một buổi chiều ngắn ngủi......
Lệ thủy của nữ tử sớm đã xâm nhập làm ướt sam y Giang Ngọc, nữ tử vẫn còn đau khổ kể ra ~.
Tâm Giang Ngọc từng chút từng chút bị tan chảy hết, nàng bất giác cũng ôm chặt cơ thể vô cùng mềm mại mỏng manh ấy, thật chặt, thật chặt ~ như là muốn đem linh hồn hai người dung nhập lại với nhau, cho đến khi hai người không thể thở được ~! Hai bên mới buông nhau ra, rồi một nụ hôn thê mỹ ~.
Hai nhân nhi hôn nhau, chính là bạch y phiêu dật nam tử cùng nữ tử mặc thanh từ toái hoa quần lụa, nhưng nguyên là nhiệt tình đòi lấy nụ hôn mãnh liệt, lại trở thành nụ hôn đau thương vô vọng đoạn tuyệt chia lìa.
Tại mảnh rừng này ở nơi sâu cuối rừng, vô số cung nhân đang đứng cung kính chờ đợi nương nương ~.
Các nàng cũng chẳng biết nương nương đang ở trong rừng làm gì, chỉ biết cánh rừng ấy là nơi nương nương vội vàng đến sau khi bận bịu hoàn tất hết thảy mọi sự vụ, là chỗ thích nhất.
Đây là sự cho phép đặc biệt của hoàng đế chỉ có nương nương mới có thể đi vào nơi đó.
Tên của mảnh rừng đó gọi là – Vọng Linh viên ~.
Tác giả :
Tây Bối Chân Tử