Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 373: Bị người đánh cắp… (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ trước đến giờ tinh thần anh phấn chấn bởi vì Lê Hiểu Mạn đến, hơn nữa quản lý TE và Hoắc thị, công việc cộng chuyện riêng hai cái đều bận bịu, trên mặt anh hiếm có xuất hiện tia mỏi mệt, thậm chí còn có một ít tiều tụy.
Lúc này anh đang trong phòng làm việc tổng giám đốc Hoắc thị, dựa lưng vào ghế da thật màu đen, đôi mắt hẹp dài nửa hí, suy nghĩ Lê Hiểu Mạn sẽ đi đâu được.
Anh có thể khẳng định bởi vì cô nhìn thấy những tấm hình kia nên cố gắng trốn không muốn gặp anh, nhưng ở thành phố K không tìm được người, chuyện này làm cho anh bắt đầu hoài nghi cô không có ở thành phố K.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ xoa xoa mi tâm có chút đau, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, trong đôi mắt ánh lên sự lo âu và tự trách.
Tuy nói chuyện này là do một tay Sophie bày kế, nhưng cũng phải trách anh vì quá cố niệm tình anh em với Sophie, nhớ quá rõ những ân tình của cha mẹ Sophie đối với anh.
Anh không nên quá nhân từ với Sophie, không nên quá lơ là, không nên quá trọng nghĩa.
Anh tự trách, áy náy, khó chịu, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị người khác đẩy ra, trong tay Dinah xách một hộp giữ ấm đi vào.
Cả người cô mặc quần bò sát người áo hở ngực, đường cong lả lướt cùng những món trang sức càng làm cô hoàn mỹ, vừa hấp dẫn lại quyến rũ, khuôn mặt kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây càng tinh xảo với cách trang điểm, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xinh đẹp động lòng người.
Đi tới bàn làm việc của Long Tư Hạo, thấy trên mặt tuấn mỹ của anh xuất hiện một tia mệt mỏi, còn tiều tụy không ít, cô đau lòng và thương yêu không dứt.
Cô đặt hộp giữ ấm nặng nề trên bàn làm việc bằng gỗ mộc của Long Tư Hạo, không vui trề miệng, đôi mắt màu nâu đau lòng nhìn anh: “Anh Tư Hạo, anh nhìn anh xem mới mấy ngày đã tiều tụy thành cái dạng gì? Lê Hiểu Mạn đó cũng thiệt là, vô duyên vô cớ mất tích vài ngày như vậy, cô ta không biết anh sẽ lo lắng cho cô ta sao? Em đã nói rồi, em mới thích hợp với anh nhất, thích hợp làm người phụ nữ của anh, anh khăng khăng không tin... nếu anh chọn em, anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Nói đến đây, cô mở hộp giữ ấm ra, cười nhìn anh nói: “Anh Tư Hạo, đây là em đặc biệt vì anh mà nấu canh, vì món canh này, em học của Vân tẩu rất lâu, anh nhất định phải uống, đối với anh mới tốt”
Hiện giờ Long Tư Hạo căn bản không có tâm trạng uống canh, đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Dinah, thanh âm lạnh như băng: “Lấy đi.”
Giống như là đã quen với thái độ lạnh lùng của anh, Dinah như cũ cười để lộ hai lúm đồng tiền như hoa nhìn anh: “Anh Tư Hạo, uống một ngụm thôi! Nghe Lạc Thụy nói mấy ngày nay anh cũng chưa ăn cơm, anh không đói bụng sao? Nếu anh đói bụng, em sẽ đau lòng. Anh Tư Hạo, anh cứ uống một ngụm thôi mà! Anh Tư Hạo... Anh Tư Hạo...”
Lúc Dinah khuyên Long Tư Hạo uống canh, thần sắc Lạc Thụy ngưng trọng đi vào, trên tay anh cầm một túi văn kiện.
“Tổng giám đốc, có tin tức của Lê tiểu thư, bất quá không phải là một tin tức tốt.”
Vốn Long Tư Hạo đang ngồi trên ghế da vừa nghe nói có tin tức của Lê Hiểu Mạn, lập tức đứng dậy cất bước đi nhanh tới trước người Lạc Thụy, con mắt hẹp dài nhìn anh, vội vàng hỏi: “Hiểu Hiểu ở đâu?”
Anh quá quan tâm Lê Hiểu Mạn ở nơi nào, thậm chí cũng không chú ý đến lời Lạc Thụy nói là một tin xấu.
Mà Dinah thấy Long Tư Hạo đối với Lê Hiểu Mạn để ý như vậy, đôi môi đỏ tươi không vui trề môi, đôi mắt màu nâu đáng thương trừng mắt nhìn bóng lưng tuấn tú của Long Tư Hạo: “Anh Tư Hạo, anh có thể không phân biệt đối xử rõ ràng như vậy hay không? Đối với em thì lạnh như băng, đối với Lê Hiểu Mạn đó thì nhiệt tình như lửa, anh làm lòng em rất đau đớn a!”
Lạc Thụy nhíu mày chu mỏ không vui nhìn Dinah, câu môi nói:“ Dù sao da mặt cô cũng dày, nội tâm cực kỳ mạnh mẽ, bất kể làm sao cô cũng tuyệt đối không đi tự sát, cho nên tại sao phải quan tâm đến cô?”
Dinah thấy Lạc Thụy rất thích nói lời cay độc với cô, oán hận trợn mắt nhìn anh: “Lạc Thụy chết đi, anh nhớ cho tôi, tôi sớm muộn gì cũng để cho anh ngay cả thái giám đều không làm được.”
Lạc Thụy hơi nhíu mày, đôi mắt cười híp lại thành một đường: “Dinah tiểu thư, thứ cho tôi ngu dốt, ngay cả thái giám cũng chưa chắc được làm là ý gì? “
Lời anh vừa dứt, văn kiện trong tay bị Long Tư Hạo đoạt lấy.
Long Tư Hạo chờ anh nói tin tức của Lê Hiểu Mạn đang ở đâu, anh lại cùng Dinah “tán tỉnh ve vãn”, nếu không phải anh ta theo anh vào sinh ra tử.
Từ trước đến giờ tinh thần anh phấn chấn bởi vì Lê Hiểu Mạn đến, hơn nữa quản lý TE và Hoắc thị, công việc cộng chuyện riêng hai cái đều bận bịu, trên mặt anh hiếm có xuất hiện tia mỏi mệt, thậm chí còn có một ít tiều tụy.
Lúc này anh đang trong phòng làm việc tổng giám đốc Hoắc thị, dựa lưng vào ghế da thật màu đen, đôi mắt hẹp dài nửa hí, suy nghĩ Lê Hiểu Mạn sẽ đi đâu được.
Anh có thể khẳng định bởi vì cô nhìn thấy những tấm hình kia nên cố gắng trốn không muốn gặp anh, nhưng ở thành phố K không tìm được người, chuyện này làm cho anh bắt đầu hoài nghi cô không có ở thành phố K.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ xoa xoa mi tâm có chút đau, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, trong đôi mắt ánh lên sự lo âu và tự trách.
Tuy nói chuyện này là do một tay Sophie bày kế, nhưng cũng phải trách anh vì quá cố niệm tình anh em với Sophie, nhớ quá rõ những ân tình của cha mẹ Sophie đối với anh.
Anh không nên quá nhân từ với Sophie, không nên quá lơ là, không nên quá trọng nghĩa.
Anh tự trách, áy náy, khó chịu, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị người khác đẩy ra, trong tay Dinah xách một hộp giữ ấm đi vào.
Cả người cô mặc quần bò sát người áo hở ngực, đường cong lả lướt cùng những món trang sức càng làm cô hoàn mỹ, vừa hấp dẫn lại quyến rũ, khuôn mặt kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây càng tinh xảo với cách trang điểm, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xinh đẹp động lòng người.
Đi tới bàn làm việc của Long Tư Hạo, thấy trên mặt tuấn mỹ của anh xuất hiện một tia mệt mỏi, còn tiều tụy không ít, cô đau lòng và thương yêu không dứt.
Cô đặt hộp giữ ấm nặng nề trên bàn làm việc bằng gỗ mộc của Long Tư Hạo, không vui trề miệng, đôi mắt màu nâu đau lòng nhìn anh: “Anh Tư Hạo, anh nhìn anh xem mới mấy ngày đã tiều tụy thành cái dạng gì? Lê Hiểu Mạn đó cũng thiệt là, vô duyên vô cớ mất tích vài ngày như vậy, cô ta không biết anh sẽ lo lắng cho cô ta sao? Em đã nói rồi, em mới thích hợp với anh nhất, thích hợp làm người phụ nữ của anh, anh khăng khăng không tin... nếu anh chọn em, anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Nói đến đây, cô mở hộp giữ ấm ra, cười nhìn anh nói: “Anh Tư Hạo, đây là em đặc biệt vì anh mà nấu canh, vì món canh này, em học của Vân tẩu rất lâu, anh nhất định phải uống, đối với anh mới tốt”
Hiện giờ Long Tư Hạo căn bản không có tâm trạng uống canh, đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Dinah, thanh âm lạnh như băng: “Lấy đi.”
Giống như là đã quen với thái độ lạnh lùng của anh, Dinah như cũ cười để lộ hai lúm đồng tiền như hoa nhìn anh: “Anh Tư Hạo, uống một ngụm thôi! Nghe Lạc Thụy nói mấy ngày nay anh cũng chưa ăn cơm, anh không đói bụng sao? Nếu anh đói bụng, em sẽ đau lòng. Anh Tư Hạo, anh cứ uống một ngụm thôi mà! Anh Tư Hạo... Anh Tư Hạo...”
Lúc Dinah khuyên Long Tư Hạo uống canh, thần sắc Lạc Thụy ngưng trọng đi vào, trên tay anh cầm một túi văn kiện.
“Tổng giám đốc, có tin tức của Lê tiểu thư, bất quá không phải là một tin tức tốt.”
Vốn Long Tư Hạo đang ngồi trên ghế da vừa nghe nói có tin tức của Lê Hiểu Mạn, lập tức đứng dậy cất bước đi nhanh tới trước người Lạc Thụy, con mắt hẹp dài nhìn anh, vội vàng hỏi: “Hiểu Hiểu ở đâu?”
Anh quá quan tâm Lê Hiểu Mạn ở nơi nào, thậm chí cũng không chú ý đến lời Lạc Thụy nói là một tin xấu.
Mà Dinah thấy Long Tư Hạo đối với Lê Hiểu Mạn để ý như vậy, đôi môi đỏ tươi không vui trề môi, đôi mắt màu nâu đáng thương trừng mắt nhìn bóng lưng tuấn tú của Long Tư Hạo: “Anh Tư Hạo, anh có thể không phân biệt đối xử rõ ràng như vậy hay không? Đối với em thì lạnh như băng, đối với Lê Hiểu Mạn đó thì nhiệt tình như lửa, anh làm lòng em rất đau đớn a!”
Lạc Thụy nhíu mày chu mỏ không vui nhìn Dinah, câu môi nói:“ Dù sao da mặt cô cũng dày, nội tâm cực kỳ mạnh mẽ, bất kể làm sao cô cũng tuyệt đối không đi tự sát, cho nên tại sao phải quan tâm đến cô?”
Dinah thấy Lạc Thụy rất thích nói lời cay độc với cô, oán hận trợn mắt nhìn anh: “Lạc Thụy chết đi, anh nhớ cho tôi, tôi sớm muộn gì cũng để cho anh ngay cả thái giám đều không làm được.”
Lạc Thụy hơi nhíu mày, đôi mắt cười híp lại thành một đường: “Dinah tiểu thư, thứ cho tôi ngu dốt, ngay cả thái giám cũng chưa chắc được làm là ý gì? “
Lời anh vừa dứt, văn kiện trong tay bị Long Tư Hạo đoạt lấy.
Long Tư Hạo chờ anh nói tin tức của Lê Hiểu Mạn đang ở đâu, anh lại cùng Dinah “tán tỉnh ve vãn”, nếu không phải anh ta theo anh vào sinh ra tử.
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên