Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 33: Ôm trách nhiệm vào người
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy liếc nhìn đơn ly dị trong tay cô, hai mắt lạnh lùng mang theo tia không thể tin được, thẳng tắp nhìn cô, thấy biểu tình nghiêm túc của cô.
Đưa tay, anh ta thô lỗ cầm lấy đơn ly dị trong tay cô, thấy cô đã ký tên xong, trong lòng anh ta là vô hình phiền não, thậm chí là tức giận.
Siết chặt đơn ly dị trong tay, ánh mắt rét lạnh nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, chơi lạt mềm buộc chặt cũng phải có giới hạn, em cho là như vậy thì có thể uy hiếp tôi?”
Lòng Lê Hiểu Mạn mơ hồ đau, ở trong lòng anh ta, cô rốt cuộc là một người thế nào, đến giờ anh vẫn cho là cô đang chơi lạt mềm buộc chặt.
Cô ngước mắt liếc nhìn gương mặt tuấn tú xanh mét của anh, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Hoắc Vân Hy, tôi không có hứng thú chơi lạt mềm buộc chặt với anh, từ khi anh bắt đầu phản bội hôn nhân của chúng ta, anh liền không có tư cách để tôi làm bất cứ chuyện gì vì anh, ký tên đi! Chờ chúng ta ly dị, anh sẽ biết tôi có phải đang chơi lạt mềm buộc chặt với anh hay không.”
Ánh mắt Hoắc Vân Hy sắc bén nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, từ trong mắt cô, anh ta nhìn ra tia quyến luyến của cô đối với anh ta, lòng anh ta có chút hoảng sợ.
Anh ta nheo mắt, bàn tay trắng nõn nắm cằm cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, đừng giả bộ với tôi, không phải em rất yêu tôi sao? Chúng ta kết hôn một năm, bất luận tôi lạnh nhạt em thế nào, em cũng không nói ly dị, bây giờ em nói ly dị với tôi, em cho là tôi sẽ tin em?”
Nghe anh ta nhắc tới một năm qua, Lê Hiểu Mạn liền đau lòng không thôi, càng hối hận không thôi.
Cô dùng một năm chờ anh ta hồi tâm chuyển ý, bây giờ nghĩ lại, thật sự rất không đáng giá.
Cô lạnh nhạt kéo tay anh ta nắm cằm mình xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, có tin hay không là tùy anh, anh hãy bớt nói nhảm đi, ký tên là được.”
Hoắc Vân Hy thấy giọng cô kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng anh ta càng hốt hoảng tức giận.
Cô chủ động nói ly dị, anh ta phải vui vẻ mới đúng, nhưng mà tại sao anh ta lại cảm thấy không cam lòng?
Anh ta lạnh lẽo nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, em lại đang chơi trò gì? Em biết rõ ông nội sẽ không đồng ý chúng ta ly dị, em làm như vậy là cố ý muốn cho ông nội giận tôi có phải không? Em đang trả thù tôi, em muốn mượn tay ông nội đuổi tôi ra khỏi Tập đoàn Hoắc thị? Tâm cơ của em đúng là lớn, tôi không thể nào ly dị với em.”
Lê Hiểu Mạn vì lời nói của anh ta, tay mảnh khảnh nắm lại thành quyền, mắt đầy tức giận: “Hoắc Vân Hy, rõ ràng chỉ số thông minh của anh rất cao, nếu đầu óc anh xảy ra vấn đề, phiền anh dùng tiểu não xem xét vấn đề, tôi…”
Điện thoại Hoắc Vân Hi đột nhiên vang lên, anh ta không đợi cô nói xong, liền tiếp điện thoại.
“Lâm Lâm…”
Lê Hiểu Mạn vừa nghe đến Hoắc Vân Hy ôn nhu kêu Lâm Lâm, cũng biết là điện thoại Hạ Lâm gọi tới, quyết tâm muốn ly dị với anh ta hơn.
Chờ anh ta tiếp điện thoại xong, cô bình thản nói: “Hoắc Vân Hy, nếu như anh sợ ông nội biết chuyện chúng ta ly dị, chúng ta có thể lén ly dị trước, sau đó phía ông nội tôi sẽ đi nói, tôi sẽ ôm tất cả trách nhiệm vào người tôi, như vậy anh có thể yên tâm!”
Hoắc Vân Hy nheo mắt, thấy cô không giống như đang nói dối, ánh mắt sắc bén thêm mấy phần: “Lê Hiểu Mạn, em cho là ông nội sẽ tin lời em sao?”
“Cái này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lê Hiểu Mạn nheo mắt, thanh âm tăng cao mấy phần, gặp phải người như Hoắc Vân Hy, tốt tính đi nữa cũng sẽ bị anh ta chọc giận.
Hoắc Vân Hy ném đơn ly dị trong tay cho cô, bàn tay trắng nõn nâng cằm cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô, nói ra lời nói sẽ khiến anh ta hối hận sau này: “Trừ phi em tìm một người ngoại tình…”
Hoắc Vân Hy liếc nhìn đơn ly dị trong tay cô, hai mắt lạnh lùng mang theo tia không thể tin được, thẳng tắp nhìn cô, thấy biểu tình nghiêm túc của cô.
Đưa tay, anh ta thô lỗ cầm lấy đơn ly dị trong tay cô, thấy cô đã ký tên xong, trong lòng anh ta là vô hình phiền não, thậm chí là tức giận.
Siết chặt đơn ly dị trong tay, ánh mắt rét lạnh nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, chơi lạt mềm buộc chặt cũng phải có giới hạn, em cho là như vậy thì có thể uy hiếp tôi?”
Lòng Lê Hiểu Mạn mơ hồ đau, ở trong lòng anh ta, cô rốt cuộc là một người thế nào, đến giờ anh vẫn cho là cô đang chơi lạt mềm buộc chặt.
Cô ngước mắt liếc nhìn gương mặt tuấn tú xanh mét của anh, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Hoắc Vân Hy, tôi không có hứng thú chơi lạt mềm buộc chặt với anh, từ khi anh bắt đầu phản bội hôn nhân của chúng ta, anh liền không có tư cách để tôi làm bất cứ chuyện gì vì anh, ký tên đi! Chờ chúng ta ly dị, anh sẽ biết tôi có phải đang chơi lạt mềm buộc chặt với anh hay không.”
Ánh mắt Hoắc Vân Hy sắc bén nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, từ trong mắt cô, anh ta nhìn ra tia quyến luyến của cô đối với anh ta, lòng anh ta có chút hoảng sợ.
Anh ta nheo mắt, bàn tay trắng nõn nắm cằm cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, đừng giả bộ với tôi, không phải em rất yêu tôi sao? Chúng ta kết hôn một năm, bất luận tôi lạnh nhạt em thế nào, em cũng không nói ly dị, bây giờ em nói ly dị với tôi, em cho là tôi sẽ tin em?”
Nghe anh ta nhắc tới một năm qua, Lê Hiểu Mạn liền đau lòng không thôi, càng hối hận không thôi.
Cô dùng một năm chờ anh ta hồi tâm chuyển ý, bây giờ nghĩ lại, thật sự rất không đáng giá.
Cô lạnh nhạt kéo tay anh ta nắm cằm mình xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, có tin hay không là tùy anh, anh hãy bớt nói nhảm đi, ký tên là được.”
Hoắc Vân Hy thấy giọng cô kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng anh ta càng hốt hoảng tức giận.
Cô chủ động nói ly dị, anh ta phải vui vẻ mới đúng, nhưng mà tại sao anh ta lại cảm thấy không cam lòng?
Anh ta lạnh lẽo nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, em lại đang chơi trò gì? Em biết rõ ông nội sẽ không đồng ý chúng ta ly dị, em làm như vậy là cố ý muốn cho ông nội giận tôi có phải không? Em đang trả thù tôi, em muốn mượn tay ông nội đuổi tôi ra khỏi Tập đoàn Hoắc thị? Tâm cơ của em đúng là lớn, tôi không thể nào ly dị với em.”
Lê Hiểu Mạn vì lời nói của anh ta, tay mảnh khảnh nắm lại thành quyền, mắt đầy tức giận: “Hoắc Vân Hy, rõ ràng chỉ số thông minh của anh rất cao, nếu đầu óc anh xảy ra vấn đề, phiền anh dùng tiểu não xem xét vấn đề, tôi…”
Điện thoại Hoắc Vân Hi đột nhiên vang lên, anh ta không đợi cô nói xong, liền tiếp điện thoại.
“Lâm Lâm…”
Lê Hiểu Mạn vừa nghe đến Hoắc Vân Hy ôn nhu kêu Lâm Lâm, cũng biết là điện thoại Hạ Lâm gọi tới, quyết tâm muốn ly dị với anh ta hơn.
Chờ anh ta tiếp điện thoại xong, cô bình thản nói: “Hoắc Vân Hy, nếu như anh sợ ông nội biết chuyện chúng ta ly dị, chúng ta có thể lén ly dị trước, sau đó phía ông nội tôi sẽ đi nói, tôi sẽ ôm tất cả trách nhiệm vào người tôi, như vậy anh có thể yên tâm!”
Hoắc Vân Hy nheo mắt, thấy cô không giống như đang nói dối, ánh mắt sắc bén thêm mấy phần: “Lê Hiểu Mạn, em cho là ông nội sẽ tin lời em sao?”
“Cái này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lê Hiểu Mạn nheo mắt, thanh âm tăng cao mấy phần, gặp phải người như Hoắc Vân Hy, tốt tính đi nữa cũng sẽ bị anh ta chọc giận.
Hoắc Vân Hy ném đơn ly dị trong tay cho cô, bàn tay trắng nõn nâng cằm cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô, nói ra lời nói sẽ khiến anh ta hối hận sau này: “Trừ phi em tìm một người ngoại tình…”
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên