Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 30: Đột nhiên tim đập nhanh
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh kinh ngạc của Lạc Thụy: “Này tổng tài, sao anh còn chưa ngủ? Không ngủ được sao? Không phải là nhớ tôi đấy chứ? Muốn tôi hát ru ngủ sao?”
“Khụ…Khụ…”
Giọng nói của Lạc Thụy vang lên, đang chuẩn bị hát ru thì Long Tư Hạo đã híp mắt, trong mắt lóe lên sự thô bạo, lạnh thấu xương, âm thanh không có một chút nhiệt độ: “Trước buổi sáng cần để cho tên anh Tuyền ở bar Khuynh Tình biến mất ở thành phố K.”
Lúc này anh như ác ma đến từ địa ngục, ánh mắt lạnh lẽo đó như muốn hủy diệt cả vũ trụ.
Người đàn ông ở đâu dây kia lập tức nghiêm túc lại: “Tổng tài yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
Phòng ngủ, Lê Hiểu Mạn ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, đôi mắt ướt át, sao anh biết cô khóc chứ?
Cô đứng lên đi tới giường, sau đó mệt mỏi nằm xuống.
Bởi vì vừa uống rượu xong nên đầu vô vẫn nặng nề, ngủ đến nửa đêm thì cả người bắt đầu nóng lên, miệng đắng lưỡi khô lẩm bẩm nói muốn uống nước.
Lúc này đột nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra, người đàn ông cao lớn đi tới.
Người tiến vào chính là Long Tư Hạo, trên tay anh cầm một ly nước, lập tức đến cạnh giường, bật đèn ngủ lên, chỉ thấy Lê Hiểu Mạn đang nhíu mày, đôi môi khô khốc, anh duỗi tay sờ trán cô phát hiện lại nóng kinh người.
Anh nhíu chặt đầu lông mày, một tay đỡ co, động tác dịu dàng cho cô uống nước, sau đó để khách sạn mang thuốc hạ sốt lên.
Anh ôm cô dựa vào ngực, cho cô uống thuốc, sau đó anh đứng lên chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Lê Hiểu Mạn ôm lấy eo anh lẩm bẩm: “Không cần đi…không cần đi…”
Thân thể Long Tư Hạo cứng lại, sau đó ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ của cô, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, âm thanh đầy bất đắc dĩ: “Hiểu Hiểu, vì sao em lại gả cho cậu ta? Nếu không phải bởi vì biết em rất không hạnh phúc, anh sẽ không xuất hiện ở trước mặt em……”
Nửa đêm, Lê Hiểu Mạn muốn uống nước, nhiệt độ lạnh giảm xuống, anh chăm sóc cô cảm đêm mãi đến sáng.
Sau khi cô tỉnh lại thì đã 3h chiều rồi.
Cô nheo mắt nhìn căn phòng xa lạ, sau đó ngồi dậy duỗi tay vỗ đầu, một màn đêm qua hiện lên trong đầu.
Hiện tại cô tỉnh hơn tối qua nhiều lắm, nhớ tới cô muốn thuê phòng với Long Tư Hạo, sau đó mặt cô lại đỏ lên.
Sao cô uống say xong lại không biết rụt rè như vậy? Chẳng những chủ động cởi áo người đàn ông mà người đó còn là anh trai của Hoắc Vân Hy đấy, quá mất mặt rồi, cô xấu hổ muốn chết.
Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, âm thanh của người đàn ông vang lên: “Tỉnh rồi sao?”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn lên, vừa lúc nhìn vào mắt anh, đột nhiên trái tim cô đập lỡ một nhịp, có chút không được tự nhiên rũ mắt, “Ừ” một tiếng.
Long Tư Hạo nhấc chân đi tới.
Hàng mi dài của cô run run, cong như cánh bướm mê người, ánh mắt nhìn đến đùi anh, trái theo bước chân anh, không hiểu sao trái tim đập loạn nhịp.
Thấy anh đến trước người cô thì dừng lại, hơi thở mát lạnh trên người anh bao trùm khoang mũi, cô lùi ra sau, một bàn tay ấm áp đột nhiên áp lên trán cô.
Cô cứng đờ người cảnh giác nhìn anh: “Anh… anh muốn làm gì?”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh kinh ngạc của Lạc Thụy: “Này tổng tài, sao anh còn chưa ngủ? Không ngủ được sao? Không phải là nhớ tôi đấy chứ? Muốn tôi hát ru ngủ sao?”
“Khụ…Khụ…”
Giọng nói của Lạc Thụy vang lên, đang chuẩn bị hát ru thì Long Tư Hạo đã híp mắt, trong mắt lóe lên sự thô bạo, lạnh thấu xương, âm thanh không có một chút nhiệt độ: “Trước buổi sáng cần để cho tên anh Tuyền ở bar Khuynh Tình biến mất ở thành phố K.”
Lúc này anh như ác ma đến từ địa ngục, ánh mắt lạnh lẽo đó như muốn hủy diệt cả vũ trụ.
Người đàn ông ở đâu dây kia lập tức nghiêm túc lại: “Tổng tài yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
Phòng ngủ, Lê Hiểu Mạn ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, đôi mắt ướt át, sao anh biết cô khóc chứ?
Cô đứng lên đi tới giường, sau đó mệt mỏi nằm xuống.
Bởi vì vừa uống rượu xong nên đầu vô vẫn nặng nề, ngủ đến nửa đêm thì cả người bắt đầu nóng lên, miệng đắng lưỡi khô lẩm bẩm nói muốn uống nước.
Lúc này đột nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra, người đàn ông cao lớn đi tới.
Người tiến vào chính là Long Tư Hạo, trên tay anh cầm một ly nước, lập tức đến cạnh giường, bật đèn ngủ lên, chỉ thấy Lê Hiểu Mạn đang nhíu mày, đôi môi khô khốc, anh duỗi tay sờ trán cô phát hiện lại nóng kinh người.
Anh nhíu chặt đầu lông mày, một tay đỡ co, động tác dịu dàng cho cô uống nước, sau đó để khách sạn mang thuốc hạ sốt lên.
Anh ôm cô dựa vào ngực, cho cô uống thuốc, sau đó anh đứng lên chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Lê Hiểu Mạn ôm lấy eo anh lẩm bẩm: “Không cần đi…không cần đi…”
Thân thể Long Tư Hạo cứng lại, sau đó ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ của cô, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, âm thanh đầy bất đắc dĩ: “Hiểu Hiểu, vì sao em lại gả cho cậu ta? Nếu không phải bởi vì biết em rất không hạnh phúc, anh sẽ không xuất hiện ở trước mặt em……”
Nửa đêm, Lê Hiểu Mạn muốn uống nước, nhiệt độ lạnh giảm xuống, anh chăm sóc cô cảm đêm mãi đến sáng.
Sau khi cô tỉnh lại thì đã 3h chiều rồi.
Cô nheo mắt nhìn căn phòng xa lạ, sau đó ngồi dậy duỗi tay vỗ đầu, một màn đêm qua hiện lên trong đầu.
Hiện tại cô tỉnh hơn tối qua nhiều lắm, nhớ tới cô muốn thuê phòng với Long Tư Hạo, sau đó mặt cô lại đỏ lên.
Sao cô uống say xong lại không biết rụt rè như vậy? Chẳng những chủ động cởi áo người đàn ông mà người đó còn là anh trai của Hoắc Vân Hy đấy, quá mất mặt rồi, cô xấu hổ muốn chết.
Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, âm thanh của người đàn ông vang lên: “Tỉnh rồi sao?”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn lên, vừa lúc nhìn vào mắt anh, đột nhiên trái tim cô đập lỡ một nhịp, có chút không được tự nhiên rũ mắt, “Ừ” một tiếng.
Long Tư Hạo nhấc chân đi tới.
Hàng mi dài của cô run run, cong như cánh bướm mê người, ánh mắt nhìn đến đùi anh, trái theo bước chân anh, không hiểu sao trái tim đập loạn nhịp.
Thấy anh đến trước người cô thì dừng lại, hơi thở mát lạnh trên người anh bao trùm khoang mũi, cô lùi ra sau, một bàn tay ấm áp đột nhiên áp lên trán cô.
Cô cứng đờ người cảnh giác nhìn anh: “Anh… anh muốn làm gì?”
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên