Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 246: Tin tưởng, anh sẽ là người chồng tốt.. (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một khi nhận giấy hôn thú, ở phương diện pháp luật, bọn họ đã là vợ chồng.
Chỉ là khi suy nghĩ lại, tim cô vừa rung động vừa sợ hãi, cô sự hôn nhân lại thất bại thêm lần nữa, Long Tư Hạo sẽ là một người chồng tốt sao?
Cô ngước mắt, ánh mắt hoảng hốt liếc nhìn Long Tư Hạo, đáy mắt nhiều cảm xúc phức tạp.
Mà đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo lại tràn đầy ý cười, môi mỏng hiện lên một đường cong mê người, kéo cô đi đến trước mặt nhiếp ảnh gia.
Anh nhìn xuống máy chụp hình trong tay nhiếp ảnh gia, chọn một tấm anh ưng ý nhất.
Đợi in ảnh cần chút thời gian, Long Tư Hạo lại có chút không kiên nhẫn, lúc này trông anh giống như một người chồng đợi vợ mình sinh con, vừa khẩn trương vừa lo lắng không thôi.
“Có thể nhanh lên chút không?” In ảnh là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn bà, đã thúc giục không chỉ một lần.
“Tiên sinh, đừng vội, xong ngay đây.” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, sau đó cắt từng tắm ảnh ra.
So với sự nóng lòng của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn lại hết sức khẩn trương, chân mày thanh tú vẫn luôn nhíu chặt.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại đột nhiên vang lên, dọa cô giật mình.
Lấy điện thoại di động ra, cô thấy là Hoắc Nghiệp Hồng gọi đến, có hơi sửng sốt, liếc nhìn Long Tư Hạo đang lo lắng hơn bình thường, cau mày: “Em ra ngoài nhận điện thoại.”
“Hiểu Hiểu...” Ánh mắt thâm trầm của Long Tư Hạo lướt qua điện thoại di động đang đổ chuông trong tay cô, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh trói chặt cô, đáy mắt hiện đầy ý cười, giọng nói trầm thấp êm tai: “Ảnh để dán vào giấy hôn thú chúng ta cũng đã chụp xong rồi, anh không cho phép em đổi ý.”
Nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của anh, Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu đôi mày thanh tú, liếc nhìn anh gật đầu: “Em đi nghe điện thoại trước.”
Vì đại sảnh của cục dân chính có nhiều người, hơi ầm ĩ, Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài.
Sau khi ra ngoài cô khẽ thở dài một hơi, hóa giải tâm trạng khẩn trương vừa rồi, sau đó nhận điện thoại.
Nghĩ đến chuyện đã ly hôn với Hoắc Vân Hy, cô đổi xưng hô: “Ông nội Hoắc.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói già yếu của Hoắc Nghiệp Hồng: “Mạn Mạn, cháu... Vẫn giống như trước đây... Gọi ta là ông nội không được sao? Hiện tại cháu... Đang ở đâu?”
“Cháu...” Lê Hiểu Mạn khẽ cau đôi mày thanh tú, nếu như cô nói mình ở cục dân chính, nhất định ông nội sẽ hỏi cô ở đây làm gì.
Cô không có trả lời câu hỏi của Hoắc Nghiệp Hồng, mà hỏi ngược lại một câu: “Ông nội, ông gọi đến là có chuyện gì sao?”
“Aizz!” Trong điện thoại, Hoắc Nghiệp Hồng nặng nề thở dài một hơi, giọng nói có hơi ngưng trọng: “Mạn Mạn, có chuyện này, ông nội... Càng nghĩ càng cảm thấy cần phải nói cho cháu biết.”
Giọng Hoắc Nghiệp Hồng trở nên ngưng trọng, Lê Hiểu Mạn cảm thấy có hiểu, có một loại dự cảm xấu dấy lên trong tim cô, cô nhíu mày hỏi: “Ông nội, có chuyện gì muốn nói cho cháu biết?”
“Mạn Mạn, tuy là... Cháu và Vân Hy đã ly hôn, thế nhưng, cháu tuyệt đối không thể... Gả cho Tư Hạo.”
Nghe nói thế, Lê Hiểu Mạn lập tức siết chặt điện thoại, chân mày càng nhíu càng chặt: “Ông nội, vì sao?”
“Mạn Mạn, Tư Hạo nó là... con cháu của Hoắc gia, tuy cháu đã ly hôn với Vân Hy, nhưng chuyện cháu từng là vợ của Vân Hy... Là sự thật không thể chối cãi, ông nội sẽ không cho phép Tư Hạo cùng cháu... Lại kết hôn, ta không cho phép chuyện Hoắc gia phải chịu miệng lưỡi thiên hạ, hơn nữa, cháu có biết vì sao Tư Hạo lại bảo cháu chuyển cổ phần ông nội tặng cháu cho nó không?”
Nghe ông nhắc đến chuyện cổ phần công ty, dự cảm xấu trong lòng Lê Hiểu Mạn càng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên cảm thấy có chút kiềm nén, thậm chí là không thở nổi.
Thật sự giống như lời Hoắc Vân Hy nói, Long Tư Hạo cố ý tiếp cận cô, mục đích là vì 15% cổ phần công ty sao?
Bàn tay nhỏ bé mà cô cầm điện thoại di động xuất mồ hôi, hai tròng mắt trong suốt khẽ nheo lại: “Ông nội, vì sao?”
“Mạn Mạn, ông nội cũng không muốn sau lưng Tư Hạo... Nói bậy gì đó trước mặt cháu, nhưng những gì ta sắp nói... Đều là sự thật, cái chết của mẹ Tư Hạo có liên quan đến ông nội, vì vậy nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, đây cũng là... nguyên nhân Tư Hạo không chịu theo họ Hoắc.”
Lòng Lê Hiểu Mạn căng thẳng, trái tim co rúc lại, có chút hít thở không thông: “Ông nội, rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
Dừng lại, cô nghĩ đến lời của Hoắc Vân Hy, lại hỏi: “Ông nội đang muốn nói cho cháu biết, anh ấy cố ý tiếp cận cháu, chính là vì mười lăm phần trăm cổ phần công ty sao?”
Trong điện thoại, Hoắc Nghiệp Hồng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Tư Hạo âm thầm cho người... Thu mua cổ phần của Hoắc thị... Cộng với cổ phần cháu chuyển cho nó, hiện tại nó đã là cổ đông lớn nhất của Hoắc thị...”
Nói đến đây, trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài nặng nhọc của Hoắc Nghiệp Hồng: “Mạn Mạn... Ông nội không biết có phải Tư Hạo... Thực sự muốn trả thù ông nội hay không, thế nhưng Mạn Mạn, ông nội... Không muốn cháu lại bị thương tổn, nên nói... Ông nội đều đã nói xong, làm như thế nào... Thì tự cháu quyết định.”
Một khi nhận giấy hôn thú, ở phương diện pháp luật, bọn họ đã là vợ chồng.
Chỉ là khi suy nghĩ lại, tim cô vừa rung động vừa sợ hãi, cô sự hôn nhân lại thất bại thêm lần nữa, Long Tư Hạo sẽ là một người chồng tốt sao?
Cô ngước mắt, ánh mắt hoảng hốt liếc nhìn Long Tư Hạo, đáy mắt nhiều cảm xúc phức tạp.
Mà đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo lại tràn đầy ý cười, môi mỏng hiện lên một đường cong mê người, kéo cô đi đến trước mặt nhiếp ảnh gia.
Anh nhìn xuống máy chụp hình trong tay nhiếp ảnh gia, chọn một tấm anh ưng ý nhất.
Đợi in ảnh cần chút thời gian, Long Tư Hạo lại có chút không kiên nhẫn, lúc này trông anh giống như một người chồng đợi vợ mình sinh con, vừa khẩn trương vừa lo lắng không thôi.
“Có thể nhanh lên chút không?” In ảnh là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn bà, đã thúc giục không chỉ một lần.
“Tiên sinh, đừng vội, xong ngay đây.” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, sau đó cắt từng tắm ảnh ra.
So với sự nóng lòng của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn lại hết sức khẩn trương, chân mày thanh tú vẫn luôn nhíu chặt.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại đột nhiên vang lên, dọa cô giật mình.
Lấy điện thoại di động ra, cô thấy là Hoắc Nghiệp Hồng gọi đến, có hơi sửng sốt, liếc nhìn Long Tư Hạo đang lo lắng hơn bình thường, cau mày: “Em ra ngoài nhận điện thoại.”
“Hiểu Hiểu...” Ánh mắt thâm trầm của Long Tư Hạo lướt qua điện thoại di động đang đổ chuông trong tay cô, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh trói chặt cô, đáy mắt hiện đầy ý cười, giọng nói trầm thấp êm tai: “Ảnh để dán vào giấy hôn thú chúng ta cũng đã chụp xong rồi, anh không cho phép em đổi ý.”
Nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của anh, Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu đôi mày thanh tú, liếc nhìn anh gật đầu: “Em đi nghe điện thoại trước.”
Vì đại sảnh của cục dân chính có nhiều người, hơi ầm ĩ, Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài.
Sau khi ra ngoài cô khẽ thở dài một hơi, hóa giải tâm trạng khẩn trương vừa rồi, sau đó nhận điện thoại.
Nghĩ đến chuyện đã ly hôn với Hoắc Vân Hy, cô đổi xưng hô: “Ông nội Hoắc.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói già yếu của Hoắc Nghiệp Hồng: “Mạn Mạn, cháu... Vẫn giống như trước đây... Gọi ta là ông nội không được sao? Hiện tại cháu... Đang ở đâu?”
“Cháu...” Lê Hiểu Mạn khẽ cau đôi mày thanh tú, nếu như cô nói mình ở cục dân chính, nhất định ông nội sẽ hỏi cô ở đây làm gì.
Cô không có trả lời câu hỏi của Hoắc Nghiệp Hồng, mà hỏi ngược lại một câu: “Ông nội, ông gọi đến là có chuyện gì sao?”
“Aizz!” Trong điện thoại, Hoắc Nghiệp Hồng nặng nề thở dài một hơi, giọng nói có hơi ngưng trọng: “Mạn Mạn, có chuyện này, ông nội... Càng nghĩ càng cảm thấy cần phải nói cho cháu biết.”
Giọng Hoắc Nghiệp Hồng trở nên ngưng trọng, Lê Hiểu Mạn cảm thấy có hiểu, có một loại dự cảm xấu dấy lên trong tim cô, cô nhíu mày hỏi: “Ông nội, có chuyện gì muốn nói cho cháu biết?”
“Mạn Mạn, tuy là... Cháu và Vân Hy đã ly hôn, thế nhưng, cháu tuyệt đối không thể... Gả cho Tư Hạo.”
Nghe nói thế, Lê Hiểu Mạn lập tức siết chặt điện thoại, chân mày càng nhíu càng chặt: “Ông nội, vì sao?”
“Mạn Mạn, Tư Hạo nó là... con cháu của Hoắc gia, tuy cháu đã ly hôn với Vân Hy, nhưng chuyện cháu từng là vợ của Vân Hy... Là sự thật không thể chối cãi, ông nội sẽ không cho phép Tư Hạo cùng cháu... Lại kết hôn, ta không cho phép chuyện Hoắc gia phải chịu miệng lưỡi thiên hạ, hơn nữa, cháu có biết vì sao Tư Hạo lại bảo cháu chuyển cổ phần ông nội tặng cháu cho nó không?”
Nghe ông nhắc đến chuyện cổ phần công ty, dự cảm xấu trong lòng Lê Hiểu Mạn càng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên cảm thấy có chút kiềm nén, thậm chí là không thở nổi.
Thật sự giống như lời Hoắc Vân Hy nói, Long Tư Hạo cố ý tiếp cận cô, mục đích là vì 15% cổ phần công ty sao?
Bàn tay nhỏ bé mà cô cầm điện thoại di động xuất mồ hôi, hai tròng mắt trong suốt khẽ nheo lại: “Ông nội, vì sao?”
“Mạn Mạn, ông nội cũng không muốn sau lưng Tư Hạo... Nói bậy gì đó trước mặt cháu, nhưng những gì ta sắp nói... Đều là sự thật, cái chết của mẹ Tư Hạo có liên quan đến ông nội, vì vậy nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, đây cũng là... nguyên nhân Tư Hạo không chịu theo họ Hoắc.”
Lòng Lê Hiểu Mạn căng thẳng, trái tim co rúc lại, có chút hít thở không thông: “Ông nội, rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
Dừng lại, cô nghĩ đến lời của Hoắc Vân Hy, lại hỏi: “Ông nội đang muốn nói cho cháu biết, anh ấy cố ý tiếp cận cháu, chính là vì mười lăm phần trăm cổ phần công ty sao?”
Trong điện thoại, Hoắc Nghiệp Hồng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Tư Hạo âm thầm cho người... Thu mua cổ phần của Hoắc thị... Cộng với cổ phần cháu chuyển cho nó, hiện tại nó đã là cổ đông lớn nhất của Hoắc thị...”
Nói đến đây, trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài nặng nhọc của Hoắc Nghiệp Hồng: “Mạn Mạn... Ông nội không biết có phải Tư Hạo... Thực sự muốn trả thù ông nội hay không, thế nhưng Mạn Mạn, ông nội... Không muốn cháu lại bị thương tổn, nên nói... Ông nội đều đã nói xong, làm như thế nào... Thì tự cháu quyết định.”
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên