Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 234: Vì em, không tiếc tất cả (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy cô nghi ngờ, Long Tư Hạo duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực, vùi tay vào mái tóc của cô, nhu hòa liếc nhìn cô: “Ngoan! Chuyển nó cho anh, anh sẽ trả em năm mươi triệu tiền chuyển nhượng cổ phần, được không?”
“Năm mươi triệu?” Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc liếc nhìn anh, mặc dù cô là người ngoài nghề với chuyện cổ phần cổ phiếu này, nhưng theo tình huống cổ phiếu của tập đoàn Hoắc thị sụt giảm như bây giờ, thì giá trị mà 15% cổ phần cô đang cầm không đến 50 triệu.
Cô vốn không quan tâm đến 15% cổ phần kia, là ông nội tặng cho cô, mà anh là trưởng tôn Hoắc gia, 15% cổ phần kia phải thuộc về anh mới đúng.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, nhướn mày nói: “Em không muốn tiền của anh, anh là trưởng tôn Hoắc gia, em có thể chuyển nhượng 15% số cổ phần kia mà không cần đền bù cho anh, tuy nhiên anh phải đáp ứng em ba sự kiện.”
Thấy cô đáp ứng, sâu trong đôi mắt Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, đôi mắt hẹp dài ý vị sâu xa nheo lại, thâm tình liếc nhìn cô, anh trầm thấp nói: “Vậy ba điều kiện?”
Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, nhẹ nhàng cong môi cười: “Em tạm thời còn chưa nghĩ ra ba điều kiện kia, tuy nhiên lúc mà em nghĩ tới, chỉ cần không phải là chuyện phạm pháp, thì anh đều phải đáp ứng em.”
Cô học chiêu này của Triệu Mẫn trong 《 Ỷ thiên đồ long ký, bây giờ cô không có chuyện gì cần anh đáp ứng, tuy nhiên, rồi sẽ có lúc.
Long Tư Hạo nâng mắt lên, anh nhìn cô thật sâu, anh khẽ nhéo lên chóp mũi của cô, môi mỏng nhẹ mân: “Tiểu nha đầu học thông minh, cũng biết nói điều kiện với anh...”
Nói đến đây, anh cúi người xuống, môi mỏng kề sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Đừng nói là ba điều kiện, ba trăm điều kiện anh cũng có thể đáp ứng em, tuy nhiên, anh cũng có điều kiện, không cho phép bảo anh rời khỏi em, không cho phép bảo anh chia phòng ngủ với em, không cho phép bảo anh không đụng vào em, được không?”
Hơi thở nóng bỏng của anh lượn lờ bên tai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn đỏ ửng lên, cô tức giận trợn mắt nhìn anh: “Lưu manh, chỉ nghĩ đến những chuyện kia.”
Mặc dù vẻ mặt của cô không cao hứng lắm, nhưng nghe thấy anh nói những lời này, trong lòng vẫn ấm áp.
Long Tư Hạo khẽ bưng khuôn mặt ửng đỏ của cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, cong môi cười nói: “Hiểu Hiểu, không phản đối, tức là em đáp ứng anh, anh là lưu manh, cũng chỉ là lưu manh với một mình em thôi, cả đời này anh đều sắc với em, ai bảo em mê người như vậy?”
Lê Hiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn anh: “Hoa ngôn xảo ngữ, em đi xem ông nội.”
Dứt lời, cô chuẩn bị đứng lên, nhưng Long Tư Hạo đã nắm tay cô không buông.
Anh khẽ nâng cằm của cô lên, đôi mắt hẹp dài khóa chặt lấy người cô, ánh mắt nhu hòa: “Không gấp, trước hết gọi luật sư tới chuyển nhượng cổ phần rồi đi, được không?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn anh, phát hiện dường như anh rất gấp gáp muốn có 15% cổ phần này, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?
Tại sao anh muốn cô chuyển nhượng cho anh?
Cô rũ mắt xuống, nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi: “Anh còn chưa nói cho em, anh muốn giá 15% cổ phần này làm gì?”
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm tình nhu hòa, môi mỏng nhẹ mân, trầm thấp nói: “Rất nhanh em sẽ biết anh muốn làm gì, chúng ta lộn lại trước, được không?”
Nhìn thẳng vào ánh mắt nhu hòa của anh, chân mày của Lê Hiểu Mạn càng nhíu càng chặt, hy vọng anh chỉ đơn thuần muốn 15% cổ phần này, không có mục đích gì khác.
Nếu tâm tư của anh tồn tại mục đích không đơn thuần khác, cô sẽ không tha thứ cho anh.
Mặc dù trong đầu còn nghi vấn, nhưng cô không hỏi lại anh nữa, hẳn là cô nên tin tưởng anh.
Cô nhìn anh lần nữa, rồi gật gật đầu với anh: “Được.”
Thấy cô đáp ứng, trong đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, ánh mắt lộ vẻ xúc động: “Hiểu Hiểu, quả nhiên là anh không yêu nhầm em, yên tâm, mặc kệ anh làm gì, cũng là vì chúng ta.”
Dứt lời, anh ôm chặt lấy cô, tỳ cằm vào trán cô, ánh mắt sâu thẳm chất chứa thâm tình: “Hiểu Hiểu, chỉ cần có thể có em, anh nguyện ý buông tha tất cả, cũng sẽ không tiếc tất cả.”
Từng câu từng chữ của anh khắc sâu vào trong lòng Lê Hiểu Mạn, khiến đáy lòng cô tràn đầy xúc động, đôi tay của cô ôm chặt lấy cổ anh, tựa vào trong ngực anh, khóe miệng cong lên, thời khắc này cô rất hạnh phúc, bởi vì anh đã coi cô nặng hơn tất cả.
...
Bởi vì phải chuyển nhượng cổ phần trước, buổi tối Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo mới đến Hoắc trạch.
Hai người vừa xuống xe đã chạy thẳng vào phòng khách, vú Trương và Lý Tuyết Hà đều ở trong phòng khách, Hoắc Nghiệp Hoằng đang bị bệnh liệt giường.
“Đại thiếu gia, nhị Thiếu phu nhân...” Sắc mặt của vú Trương ngưng trọng thấy Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo về, tiến lên đón.
Long Tư Hạo nghe thấy mấy chữ “Nhị Thiếu phu nhân”, ánh mắt trầm xuống, đường nét trên mặt lạnh đi mấy phần, anh sẽ nhanh chóng để cho cô thoát khỏi xưng hô “Nhị Thiếu phu nhân” này.
Cả đời này cô chỉ có thể mang họ của Long Tư Hạo anh, chỉ có thể là vợ của anh.
Lê Hiểu Mạn thấy thần sắc của vú Trương ngưng trọng, đang muốn mở miệng hỏi có phải là bệnh tình của ông nội nặng thêm hay không, thì Lý Tuyết Hà đang ngồi ở trên ghế sa lon khóc đến nỗi sưng đỏ hai mắt vẻ mặt tiều tụy liền đứng lên, giận dữ đi tới trước mặt cô, hung tợn nhìn cô: “Tiểu tiện nhân, cô còn biết trở về...”
Không đợi bà ta nói xong, Long Tư Hạo đã nheo mắt lại, ánh mắt lẫm liệt hung ác nhìn bà ta, môi mỏng âm lãnh cong lên, giọng nói chìm lãnh rét lạnh: “Nói xin lỗi.”
Khí thế quanh người anh khiếp người, Lý Tuyết Hà ngẩng đầu lên hơi sợ hãi và không hiểu gì nhìn anh: “Tư... Tư Hạo, con... Con muốn dì nói xin lỗi cái gì?”
Ánh mắt của Long Tư Hạo run lên, khuôn mặt tuấn mỹ như bao phủ một tầng băng sương, lộ ra khí lạnh: “Tôi nói lại lần nữa, nói xin lỗi với Hiểu Hiểu.”
Ánh mắt của anh quá ác liệt, sắc mặt của Lý Tuyết Hà trắng bệch, sợ hãi lui về phía sau một bước, bà ta nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, vô cùng không tình nguyện nói: “Thật... Thật xin lỗi.”
Bà ta nắm chặt hai tay, móng tay nhọn hung hãn đâm vào lòng bàn tay, trong lòng hận không thể tiến lên cho Lê Hiểu Mạn một cái tát, nhưng ngại Long Tư Hạo ở đây, bà ta không dám động tay.
Một là con trai Vân Hy của bà đang bị bắt, bà ta lại cũng chưa có địa vị gì ở Hoắc gia, một vãn bối như Long Tư Hạo lại bảo bà ta nói xin lỗi tiểu tiện nhân Lê Hiểu Mạn đó, nếu Vân Hy ngồi mấy năm tù, vậy bà ta hoàn toàn không có chỗ đứng rồi.
Vì vậy, bà ta phải nghĩ biện pháp để con trai của bà ta ra khỏi tù.
Đúng rồi, bà ta có thể đi tìm Long Quân Triệt.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Lý Tuyết Hà, rồi ngước mắt lên nói với Long Tư Hạo: “Chúng ta đi gặp ông nội trước.”
“Được!” Long Tư Hạo liếc nhìn cô rồi lên tiếng đáp lại, sau đó không để ý đến những người khác, anh duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp ôm lấy eo nhỏ của Lê Hiểu Mạn đi lên tầng.
Lý Tuyết Hà và vú Trương thấy vậy, đều khiếp sợ trợn to mắt, không dám tin trợn mắt nhìn hai người.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo ôm lấy cô, cô hít thật sâu, rồi kéo bàn tay của anh đang đặt ở bên hông mình ra, hung hăng trợn mắt nhìn anh, không dám quay đầu nhìn lại, không biết Lý Tuyết Hà và vú Trương ở sau lưng thấy một màn này sẽ có phản ứng gì, cô bước nhanh đi lên tầng đến phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Thấy ông như đang ngủ, cô rón rén đi tới trước giường của ông, thấy ông lại gầy đi nhiều, già đi rất nhiều, đang ngủ, mà chân mày nhíu chặt lại, giống như là có tâm sự nặng nề, cô nhíu mày lại, cảm thấy đau lòng.
Thấy cô nghi ngờ, Long Tư Hạo duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực, vùi tay vào mái tóc của cô, nhu hòa liếc nhìn cô: “Ngoan! Chuyển nó cho anh, anh sẽ trả em năm mươi triệu tiền chuyển nhượng cổ phần, được không?”
“Năm mươi triệu?” Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc liếc nhìn anh, mặc dù cô là người ngoài nghề với chuyện cổ phần cổ phiếu này, nhưng theo tình huống cổ phiếu của tập đoàn Hoắc thị sụt giảm như bây giờ, thì giá trị mà 15% cổ phần cô đang cầm không đến 50 triệu.
Cô vốn không quan tâm đến 15% cổ phần kia, là ông nội tặng cho cô, mà anh là trưởng tôn Hoắc gia, 15% cổ phần kia phải thuộc về anh mới đúng.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, nhướn mày nói: “Em không muốn tiền của anh, anh là trưởng tôn Hoắc gia, em có thể chuyển nhượng 15% số cổ phần kia mà không cần đền bù cho anh, tuy nhiên anh phải đáp ứng em ba sự kiện.”
Thấy cô đáp ứng, sâu trong đôi mắt Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, đôi mắt hẹp dài ý vị sâu xa nheo lại, thâm tình liếc nhìn cô, anh trầm thấp nói: “Vậy ba điều kiện?”
Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, nhẹ nhàng cong môi cười: “Em tạm thời còn chưa nghĩ ra ba điều kiện kia, tuy nhiên lúc mà em nghĩ tới, chỉ cần không phải là chuyện phạm pháp, thì anh đều phải đáp ứng em.”
Cô học chiêu này của Triệu Mẫn trong 《 Ỷ thiên đồ long ký, bây giờ cô không có chuyện gì cần anh đáp ứng, tuy nhiên, rồi sẽ có lúc.
Long Tư Hạo nâng mắt lên, anh nhìn cô thật sâu, anh khẽ nhéo lên chóp mũi của cô, môi mỏng nhẹ mân: “Tiểu nha đầu học thông minh, cũng biết nói điều kiện với anh...”
Nói đến đây, anh cúi người xuống, môi mỏng kề sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Đừng nói là ba điều kiện, ba trăm điều kiện anh cũng có thể đáp ứng em, tuy nhiên, anh cũng có điều kiện, không cho phép bảo anh rời khỏi em, không cho phép bảo anh chia phòng ngủ với em, không cho phép bảo anh không đụng vào em, được không?”
Hơi thở nóng bỏng của anh lượn lờ bên tai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn đỏ ửng lên, cô tức giận trợn mắt nhìn anh: “Lưu manh, chỉ nghĩ đến những chuyện kia.”
Mặc dù vẻ mặt của cô không cao hứng lắm, nhưng nghe thấy anh nói những lời này, trong lòng vẫn ấm áp.
Long Tư Hạo khẽ bưng khuôn mặt ửng đỏ của cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, cong môi cười nói: “Hiểu Hiểu, không phản đối, tức là em đáp ứng anh, anh là lưu manh, cũng chỉ là lưu manh với một mình em thôi, cả đời này anh đều sắc với em, ai bảo em mê người như vậy?”
Lê Hiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn anh: “Hoa ngôn xảo ngữ, em đi xem ông nội.”
Dứt lời, cô chuẩn bị đứng lên, nhưng Long Tư Hạo đã nắm tay cô không buông.
Anh khẽ nâng cằm của cô lên, đôi mắt hẹp dài khóa chặt lấy người cô, ánh mắt nhu hòa: “Không gấp, trước hết gọi luật sư tới chuyển nhượng cổ phần rồi đi, được không?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn anh, phát hiện dường như anh rất gấp gáp muốn có 15% cổ phần này, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?
Tại sao anh muốn cô chuyển nhượng cho anh?
Cô rũ mắt xuống, nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi: “Anh còn chưa nói cho em, anh muốn giá 15% cổ phần này làm gì?”
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm tình nhu hòa, môi mỏng nhẹ mân, trầm thấp nói: “Rất nhanh em sẽ biết anh muốn làm gì, chúng ta lộn lại trước, được không?”
Nhìn thẳng vào ánh mắt nhu hòa của anh, chân mày của Lê Hiểu Mạn càng nhíu càng chặt, hy vọng anh chỉ đơn thuần muốn 15% cổ phần này, không có mục đích gì khác.
Nếu tâm tư của anh tồn tại mục đích không đơn thuần khác, cô sẽ không tha thứ cho anh.
Mặc dù trong đầu còn nghi vấn, nhưng cô không hỏi lại anh nữa, hẳn là cô nên tin tưởng anh.
Cô nhìn anh lần nữa, rồi gật gật đầu với anh: “Được.”
Thấy cô đáp ứng, trong đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, ánh mắt lộ vẻ xúc động: “Hiểu Hiểu, quả nhiên là anh không yêu nhầm em, yên tâm, mặc kệ anh làm gì, cũng là vì chúng ta.”
Dứt lời, anh ôm chặt lấy cô, tỳ cằm vào trán cô, ánh mắt sâu thẳm chất chứa thâm tình: “Hiểu Hiểu, chỉ cần có thể có em, anh nguyện ý buông tha tất cả, cũng sẽ không tiếc tất cả.”
Từng câu từng chữ của anh khắc sâu vào trong lòng Lê Hiểu Mạn, khiến đáy lòng cô tràn đầy xúc động, đôi tay của cô ôm chặt lấy cổ anh, tựa vào trong ngực anh, khóe miệng cong lên, thời khắc này cô rất hạnh phúc, bởi vì anh đã coi cô nặng hơn tất cả.
...
Bởi vì phải chuyển nhượng cổ phần trước, buổi tối Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo mới đến Hoắc trạch.
Hai người vừa xuống xe đã chạy thẳng vào phòng khách, vú Trương và Lý Tuyết Hà đều ở trong phòng khách, Hoắc Nghiệp Hoằng đang bị bệnh liệt giường.
“Đại thiếu gia, nhị Thiếu phu nhân...” Sắc mặt của vú Trương ngưng trọng thấy Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo về, tiến lên đón.
Long Tư Hạo nghe thấy mấy chữ “Nhị Thiếu phu nhân”, ánh mắt trầm xuống, đường nét trên mặt lạnh đi mấy phần, anh sẽ nhanh chóng để cho cô thoát khỏi xưng hô “Nhị Thiếu phu nhân” này.
Cả đời này cô chỉ có thể mang họ của Long Tư Hạo anh, chỉ có thể là vợ của anh.
Lê Hiểu Mạn thấy thần sắc của vú Trương ngưng trọng, đang muốn mở miệng hỏi có phải là bệnh tình của ông nội nặng thêm hay không, thì Lý Tuyết Hà đang ngồi ở trên ghế sa lon khóc đến nỗi sưng đỏ hai mắt vẻ mặt tiều tụy liền đứng lên, giận dữ đi tới trước mặt cô, hung tợn nhìn cô: “Tiểu tiện nhân, cô còn biết trở về...”
Không đợi bà ta nói xong, Long Tư Hạo đã nheo mắt lại, ánh mắt lẫm liệt hung ác nhìn bà ta, môi mỏng âm lãnh cong lên, giọng nói chìm lãnh rét lạnh: “Nói xin lỗi.”
Khí thế quanh người anh khiếp người, Lý Tuyết Hà ngẩng đầu lên hơi sợ hãi và không hiểu gì nhìn anh: “Tư... Tư Hạo, con... Con muốn dì nói xin lỗi cái gì?”
Ánh mắt của Long Tư Hạo run lên, khuôn mặt tuấn mỹ như bao phủ một tầng băng sương, lộ ra khí lạnh: “Tôi nói lại lần nữa, nói xin lỗi với Hiểu Hiểu.”
Ánh mắt của anh quá ác liệt, sắc mặt của Lý Tuyết Hà trắng bệch, sợ hãi lui về phía sau một bước, bà ta nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, vô cùng không tình nguyện nói: “Thật... Thật xin lỗi.”
Bà ta nắm chặt hai tay, móng tay nhọn hung hãn đâm vào lòng bàn tay, trong lòng hận không thể tiến lên cho Lê Hiểu Mạn một cái tát, nhưng ngại Long Tư Hạo ở đây, bà ta không dám động tay.
Một là con trai Vân Hy của bà đang bị bắt, bà ta lại cũng chưa có địa vị gì ở Hoắc gia, một vãn bối như Long Tư Hạo lại bảo bà ta nói xin lỗi tiểu tiện nhân Lê Hiểu Mạn đó, nếu Vân Hy ngồi mấy năm tù, vậy bà ta hoàn toàn không có chỗ đứng rồi.
Vì vậy, bà ta phải nghĩ biện pháp để con trai của bà ta ra khỏi tù.
Đúng rồi, bà ta có thể đi tìm Long Quân Triệt.
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Lý Tuyết Hà, rồi ngước mắt lên nói với Long Tư Hạo: “Chúng ta đi gặp ông nội trước.”
“Được!” Long Tư Hạo liếc nhìn cô rồi lên tiếng đáp lại, sau đó không để ý đến những người khác, anh duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp ôm lấy eo nhỏ của Lê Hiểu Mạn đi lên tầng.
Lý Tuyết Hà và vú Trương thấy vậy, đều khiếp sợ trợn to mắt, không dám tin trợn mắt nhìn hai người.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo ôm lấy cô, cô hít thật sâu, rồi kéo bàn tay của anh đang đặt ở bên hông mình ra, hung hăng trợn mắt nhìn anh, không dám quay đầu nhìn lại, không biết Lý Tuyết Hà và vú Trương ở sau lưng thấy một màn này sẽ có phản ứng gì, cô bước nhanh đi lên tầng đến phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Thấy ông như đang ngủ, cô rón rén đi tới trước giường của ông, thấy ông lại gầy đi nhiều, già đi rất nhiều, đang ngủ, mà chân mày nhíu chặt lại, giống như là có tâm sự nặng nề, cô nhíu mày lại, cảm thấy đau lòng.
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên