Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 173: Tuyên bố, cô ấy là chị dâu của cậu (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy anh kéo chặt tay của Lê Hiểu Mạn, ánh mắt sắc bén chìm lãnh, môi mỏng mân thành độ cong kiên nghị, giọng nói trầm thấp lộ ra một tia rùng mình: “Một người đàn ông phơi bày chuyện ngoại tình của mình ra với công chúng, đã sớm không còn mặt mũi rồi.”
Chuyện giường chiếu bị phơi bày ra ngoài ánh sáng vốn là gai nhọn trong lòng Hoắc Vân Hy, bây giờ lại bị Long Tư Hạo nhắc tới, anh ta tức giận tái xanh mặt, gân xanh trên trán không ngừng nhảy.
Anh ta buông tay của Lê Hiểu Mạn ra, rồi nắm lấy cổ áo của Long Tư Hạo, ánh mắt tràn đầy lửa giận liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh thử nói lại lần nữa.”
Lê Hiểu Mạn thấy dáng vẻ của Hoắc Vân Hy như muốn đánh nhau với Long Tư Hạo, cô lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, anh muốn làm gì? Đánh người hả? Anh còn ngại ông nội chưa tức giận đủ sao?”
Hoắc Vân Hy vốn đang tức giận, lại nhìn thấy rõ ràng là Lê Hiểu Mạn muốn giúp Long Tư Hạo, nhớ tới cô thừa nhận đã phát sinh quan hệ với Long Tư Hạo, anh ta tức giận không thèm suy xét gì nói: “Lê Hiểu Mạn, em bảo anh im miệng, em được lắm, ngay trước mặt của anh, mà em dám bảo vệ tình nhân của mình? Anh, mẹ kiếp…phản bội em, em thì cao quý bao nhiêu, còn không biết là các người đã cõng anh lên giường bao nhiêu lần rồi, gian | phu | dâm phụ.”
Hoắc Vân Hy nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ cuối cùng.
Bởi vì Hoắc Vân Hy nói những lời này mà Lê Hiểu Mạn tức giận siết chặc hai tay lại, đôi mắt của cô bùng lên ngọn lửa giận, cô thật sự hận trước kia có mắt như mù, gả cho một tên cặn bã như vậy.
Long Tư Hạo nheo đôi mắt lạnh thấu xương lại, ánh mắt rét lạnh sắc bén liếc nhìn Hoắc Vân Hy, môi mỏng mím chặt, giọng nói lạnh như băng: “Miệng đầy lời thô tục, cậu xem mình có khác gì một gã lưu manh không?”
Dứt lời, anh vươn cánh tay ra, kéo Lê Hiểu Mạn vào trong ngực mình, ánh mắt rét lạnh liếc nhìn Hoắc Vân Hy, lạnh lùng cong môi lên: “Như cậu suy nghĩ, đúng là tôi và Hiểu Hiểu đã ân ái mấy trăm lần, cái miệng bẩn thỉu của cậu còn chưa đủ tư cách nói chuyện của tôi và Hiểu Hiểu, tôi đã nói rồi, từ khi cậu bắt đầu phản bội Hiểu Hiểu, cậu đã không có bất kỳ quan hệ gì với cô ấy rồi, nhớ đấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi, là chị dâu tương lai của cậu.”
“Anh...” Hoắc Vân Hy bị những lời này của Long Tư Hạo làm cho tức giận ngực kịch liệt phập phồng, đôi mắt của anh ta nổi đầy tơ máu, anh ta quăng quả đấm đánh về phía Long Tư Hạo, nổi giận gầm lên: “Long Tư Hạo...”
Lê Hiểu Mạn bị những lời vừa nãy của Long Tư Hạo làm cho ngơ ngẩn thấy quả đấm của Hoắc Vân Hy đánh tới, cô nắm chặc lấy âu phục của Long Tư Hạo theo bản năng.
Một tay Long Tư Hạo nắm ở eo nhỏ của cô, ánh mắt lẫm liệt lạnh lẽo liếc nhìn Hoắc Vân Hy, anh đưa tay ra vững vàng tiếp nhận nắm đấm của anh ta.
Sau đó anh khẽ lạnh lùng cong môi lên, cổ tay bị dùng sức, tay của Hoắc Vân Hy liền bị anh bẻ gây ra tiếng vang lớn.
“Á aa...” cổ tay đau đớn khiến anh ta rên lên, anh ta nhíu chặt mày lại, ánh mắt lạnh lẽo, hét lên: “Long Tư Hạo...”
Sau đó, anh ta lại tiếp tục đấm Long Tư Hạo lần nữa, nhưng điều anh ta không nghĩ tới là, anh ta còn chưa đánh trúng Long Tư Hạo, gương mặt tuấn tú đã bị Long Tư Hạo đánh trúng một quyền.
Chỉ một quyền, đã khiến cho bước chân của anh ta không ổn định lui về phía sau mấy bước, chờ lúc anh ta đứng vững, chỉ cảm thấy mặt truyền tới cơn đau, có một cỗ nhiệt lưu từ trong mũi xông ra, anh ta lấy mu bàn tay lau, lại chảy máu mũi.
Long Tư Hạo lạnh lùng liếc nhìn anh ta, rồi dần nhu hòa liếc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi.”
Dứt lời, anh trực tiếp ôm lấy Lê Hiểu Mạn rời đi.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, tức giận đấm một quyền trên tường: “Long Tư Hạo...”
Đôi mắt của anh ta đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy đau đớn, tại sao anh ta không đánh lại Long Tư Hạo? Tại sao anh ta vô dụng như vậy?
Tại sao mỗi lần đều là kết quả như vậy?
Không phải là anh ta cố ý muốn nói những lời tổn thương đến cô đó, chỉ là do tức giận nên mất đi lý trí.
Tại sao anh ta luôn không khống chế được cảm xúc của mình?
Đôi mắt của anh ta dần ướt át, không muốn buông tha, nhưng một lần lại một lần đẩy cô ra xa hơn.
Anh ta siết chặt hai tay, cơn đau dâng lên trong lòng, Mạn Mạn, cuối cùng thì tôi phải yêu em như thế nào, mới không đẩy em ra xa hơn?
Tại sao tôi yêu em lại trở thành tổn thương em?
Long Tư Hạo thấy anh kéo chặt tay của Lê Hiểu Mạn, ánh mắt sắc bén chìm lãnh, môi mỏng mân thành độ cong kiên nghị, giọng nói trầm thấp lộ ra một tia rùng mình: “Một người đàn ông phơi bày chuyện ngoại tình của mình ra với công chúng, đã sớm không còn mặt mũi rồi.”
Chuyện giường chiếu bị phơi bày ra ngoài ánh sáng vốn là gai nhọn trong lòng Hoắc Vân Hy, bây giờ lại bị Long Tư Hạo nhắc tới, anh ta tức giận tái xanh mặt, gân xanh trên trán không ngừng nhảy.
Anh ta buông tay của Lê Hiểu Mạn ra, rồi nắm lấy cổ áo của Long Tư Hạo, ánh mắt tràn đầy lửa giận liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh thử nói lại lần nữa.”
Lê Hiểu Mạn thấy dáng vẻ của Hoắc Vân Hy như muốn đánh nhau với Long Tư Hạo, cô lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, anh muốn làm gì? Đánh người hả? Anh còn ngại ông nội chưa tức giận đủ sao?”
Hoắc Vân Hy vốn đang tức giận, lại nhìn thấy rõ ràng là Lê Hiểu Mạn muốn giúp Long Tư Hạo, nhớ tới cô thừa nhận đã phát sinh quan hệ với Long Tư Hạo, anh ta tức giận không thèm suy xét gì nói: “Lê Hiểu Mạn, em bảo anh im miệng, em được lắm, ngay trước mặt của anh, mà em dám bảo vệ tình nhân của mình? Anh, mẹ kiếp…phản bội em, em thì cao quý bao nhiêu, còn không biết là các người đã cõng anh lên giường bao nhiêu lần rồi, gian | phu | dâm phụ.”
Hoắc Vân Hy nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ cuối cùng.
Bởi vì Hoắc Vân Hy nói những lời này mà Lê Hiểu Mạn tức giận siết chặc hai tay lại, đôi mắt của cô bùng lên ngọn lửa giận, cô thật sự hận trước kia có mắt như mù, gả cho một tên cặn bã như vậy.
Long Tư Hạo nheo đôi mắt lạnh thấu xương lại, ánh mắt rét lạnh sắc bén liếc nhìn Hoắc Vân Hy, môi mỏng mím chặt, giọng nói lạnh như băng: “Miệng đầy lời thô tục, cậu xem mình có khác gì một gã lưu manh không?”
Dứt lời, anh vươn cánh tay ra, kéo Lê Hiểu Mạn vào trong ngực mình, ánh mắt rét lạnh liếc nhìn Hoắc Vân Hy, lạnh lùng cong môi lên: “Như cậu suy nghĩ, đúng là tôi và Hiểu Hiểu đã ân ái mấy trăm lần, cái miệng bẩn thỉu của cậu còn chưa đủ tư cách nói chuyện của tôi và Hiểu Hiểu, tôi đã nói rồi, từ khi cậu bắt đầu phản bội Hiểu Hiểu, cậu đã không có bất kỳ quan hệ gì với cô ấy rồi, nhớ đấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi, là chị dâu tương lai của cậu.”
“Anh...” Hoắc Vân Hy bị những lời này của Long Tư Hạo làm cho tức giận ngực kịch liệt phập phồng, đôi mắt của anh ta nổi đầy tơ máu, anh ta quăng quả đấm đánh về phía Long Tư Hạo, nổi giận gầm lên: “Long Tư Hạo...”
Lê Hiểu Mạn bị những lời vừa nãy của Long Tư Hạo làm cho ngơ ngẩn thấy quả đấm của Hoắc Vân Hy đánh tới, cô nắm chặc lấy âu phục của Long Tư Hạo theo bản năng.
Một tay Long Tư Hạo nắm ở eo nhỏ của cô, ánh mắt lẫm liệt lạnh lẽo liếc nhìn Hoắc Vân Hy, anh đưa tay ra vững vàng tiếp nhận nắm đấm của anh ta.
Sau đó anh khẽ lạnh lùng cong môi lên, cổ tay bị dùng sức, tay của Hoắc Vân Hy liền bị anh bẻ gây ra tiếng vang lớn.
“Á aa...” cổ tay đau đớn khiến anh ta rên lên, anh ta nhíu chặt mày lại, ánh mắt lạnh lẽo, hét lên: “Long Tư Hạo...”
Sau đó, anh ta lại tiếp tục đấm Long Tư Hạo lần nữa, nhưng điều anh ta không nghĩ tới là, anh ta còn chưa đánh trúng Long Tư Hạo, gương mặt tuấn tú đã bị Long Tư Hạo đánh trúng một quyền.
Chỉ một quyền, đã khiến cho bước chân của anh ta không ổn định lui về phía sau mấy bước, chờ lúc anh ta đứng vững, chỉ cảm thấy mặt truyền tới cơn đau, có một cỗ nhiệt lưu từ trong mũi xông ra, anh ta lấy mu bàn tay lau, lại chảy máu mũi.
Long Tư Hạo lạnh lùng liếc nhìn anh ta, rồi dần nhu hòa liếc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi.”
Dứt lời, anh trực tiếp ôm lấy Lê Hiểu Mạn rời đi.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, tức giận đấm một quyền trên tường: “Long Tư Hạo...”
Đôi mắt của anh ta đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy đau đớn, tại sao anh ta không đánh lại Long Tư Hạo? Tại sao anh ta vô dụng như vậy?
Tại sao mỗi lần đều là kết quả như vậy?
Không phải là anh ta cố ý muốn nói những lời tổn thương đến cô đó, chỉ là do tức giận nên mất đi lý trí.
Tại sao anh ta luôn không khống chế được cảm xúc của mình?
Đôi mắt của anh ta dần ướt át, không muốn buông tha, nhưng một lần lại một lần đẩy cô ra xa hơn.
Anh ta siết chặt hai tay, cơn đau dâng lên trong lòng, Mạn Mạn, cuối cùng thì tôi phải yêu em như thế nào, mới không đẩy em ra xa hơn?
Tại sao tôi yêu em lại trở thành tổn thương em?
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên