Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 143: Tôi là đàn ông bình thường (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thân hình của anh vốn rất cao lớn, tủ quần áo còn không cao bằng anh, vì vậy anh phải khom người, rất không thoải mái, anh hơi nhăn mày lại, nếu không phải là vì Lê Hiểu Mạn, anh tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như trốn ở trong tủ quần áo đâu.
Nếu để cho Lăng Hàn Dạ biết chuyện này, không chừng anh ta sẽ nghĩ đủ trò để giễu cợt anh.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đã trốn kỹ, cô đóng tủ quần áo lại, sửa sang lại trang phục trên người, rồi mới mở cửa phòng ra.
Hoắc Nghiệp Hoằng đứng ở ngoài cửa phòng thấy cô mở cửa phòng ra, ông lo lắng nhìn cô, rồi mới hòa ái hỏi: “Mạn Mạn, sao bây giờ cháu mới mở cửa? Có phải thân thể rất không thoải mái hay không? Vết thương có nặng hay không? Còn đau không?”
Lê Hiểu Mạn âm thầm điều chỉnh lại tâm trạng, tận lực che giấu vẻ khẩn trương trong lòng, cô mỉm cười: “Cám ơn ông nội đã quan tâm, vết thương của cháu không nặng lắm, đã hết đau rồi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô chăm chú, rồi đi vào trong phòng.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, ánh mắt thoáng bối rối, cô nhanh chóng che giấu, cô hơi nắm hai bàn tay, sau đó đi vào.
Hoắc Nghiệp Hoằng chống quải trượng, ngồi xuống ghế sa lon bằng da thật ở trong phòng, ngẩng đầu thấy Lê Hiểu Mạn đứng, ông ôn hòa cười nói: “Mạn Mạn, đừng đứng như vậy, cháu ngồi xuống trước đi.”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, rồi cô ngồi xuống mép giường cách Hoắc Nghiệp Hoằng không xa lắm, khóe mắt của cô vẫn luôn liếc nhìn tủ quần áo ở gần Hoắc Nghiệp Hoằng hơn.
“Mạn Mạn, cháu đang nhìn cái gì? Sao lại có tâm trạng không yên như vậy?” Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, cũng nhìn về phía tủ quần áo.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Nghiệp Hoằng, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười yếu ớt, giọng nói hết sức tôn kính: “Ông nội, không phải ông nói có lời muốn nói với cháu sao?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô rồi nhíu mày lại, dấu vết của thời gian đã in những nếp nhăn trên đôi tay đang nắm chặt quải trượng của ông, giọng nói mang đầy áy náy nói: “Mạn Mạn, chuyện Vân Hy thật xin lỗi cháu, ông nội thay mặt thằng bé nói xin lỗi với cháu, Vân Hy đã biết lỗi rồi, lần này cháu tha thứ cho nó đi, đừng ly dị với nó, ông nội tuyệt đối sẽ không đồng ý để các cháu ly dị đâu.”
Nghe thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nói như vậy, Lê Hiểu Mạn đích khẽ cau mày lại, sau đó cô ngước mắt lên nhìn ông, ngữ khí kiên định: “Ông nội, có những lỗi lầm không thể tha thứ, Vân Hy đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của cháu, cháu không thể tiếp tục sinh sống với anh ta được nữa, cháu không làm được.”
“Mạn Mạn...” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô chăm chú, ông ôn hòa nói: “Mạn Mạn, cháu không thể tha thứ cho tội lỗi mà toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều có thể mắc phải của Vân Hy sao? Ông nội thật sự hy vọng cháu cho Vân Hy thêm một cơ hội, ông nội nhìn ra được, Vân Hy quan tâm đến cháu, chỉ cần cháu chịu cho thằng bé cơ hội này, nó nhất định sẽ đối xử với cháu thật tốt.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, cô nắm chặt tay lại, ánh mắt kiên định: “Ông nội, thật xin lỗi! Cháu không thể đáp ứng ông, cháu và Vân Hy đã không thể nào.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt dần nghiêm túc hơn, giọng nói ôn hòa dần mang theo sự uy nghiêm: “Mạn Mạn, ông nội tuyệt đối sẽ không cho phép các cháu ly dị đâu, nếu cháu muốn ly dị với Vân Hy, thì trừ phi ông nội chết, coi như ông nội cầu xin cháu cũng không được sao? Có phải ông nội nhất định phải quỳ xuống xin cháu, cháu mới chịu đáp ứng hay không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong, chống quải trượng, rồi chuẩn bị quỳ xuống.
“Ông nội...” Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn cả kinh, cô cao giọng nói, đang muốn tiến lên ngăn cản ông, thì thấy trong tủ quần áo truyền ra tiếng vang.
Cô lập tức vọt tới trước tủ quần áo, dựa lưng ở cửa tủ quần áo, không để cho Long Tư Hạo đang trốn ở bên trong đi ra.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô dựa lưng vào cửa tủ quần áo, ông ta tự nhiên cũng nghe thấy tiếng động từ trong tủ quần áo truyền tới, ông ta sắc bén nhìn về phía tủ quần áo, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn: “Mạn Mạn, ai ở bên trong?”
Lê Hiểu Mạn thấy sắc mặt của Hoắc Nghiệp Hoằng đã dần nghiêm khắc hơn, cô cố gắng đè ép hoảng hốt trong lòng xuống, liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoành rồi mỉm cười nói: “Ông nội, cháu nghĩ ông nghe lầm rồi, không có ai ở bên trong cả!”
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn thẳng về phía Lê Hiểu Mạn, ông chống quải trượng đi lên trước, ôn hòa nói: “Mạn Mạn, cháu đi lên trước đi, để ông nội nhìn xem đã xảy ra chuyện gì? Ông nội muốn nhìn xem là ai dám trốn ở trong phòng của cháu?”
Thân hình của anh vốn rất cao lớn, tủ quần áo còn không cao bằng anh, vì vậy anh phải khom người, rất không thoải mái, anh hơi nhăn mày lại, nếu không phải là vì Lê Hiểu Mạn, anh tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như trốn ở trong tủ quần áo đâu.
Nếu để cho Lăng Hàn Dạ biết chuyện này, không chừng anh ta sẽ nghĩ đủ trò để giễu cợt anh.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đã trốn kỹ, cô đóng tủ quần áo lại, sửa sang lại trang phục trên người, rồi mới mở cửa phòng ra.
Hoắc Nghiệp Hoằng đứng ở ngoài cửa phòng thấy cô mở cửa phòng ra, ông lo lắng nhìn cô, rồi mới hòa ái hỏi: “Mạn Mạn, sao bây giờ cháu mới mở cửa? Có phải thân thể rất không thoải mái hay không? Vết thương có nặng hay không? Còn đau không?”
Lê Hiểu Mạn âm thầm điều chỉnh lại tâm trạng, tận lực che giấu vẻ khẩn trương trong lòng, cô mỉm cười: “Cám ơn ông nội đã quan tâm, vết thương của cháu không nặng lắm, đã hết đau rồi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô chăm chú, rồi đi vào trong phòng.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, ánh mắt thoáng bối rối, cô nhanh chóng che giấu, cô hơi nắm hai bàn tay, sau đó đi vào.
Hoắc Nghiệp Hoằng chống quải trượng, ngồi xuống ghế sa lon bằng da thật ở trong phòng, ngẩng đầu thấy Lê Hiểu Mạn đứng, ông ôn hòa cười nói: “Mạn Mạn, đừng đứng như vậy, cháu ngồi xuống trước đi.”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, rồi cô ngồi xuống mép giường cách Hoắc Nghiệp Hoằng không xa lắm, khóe mắt của cô vẫn luôn liếc nhìn tủ quần áo ở gần Hoắc Nghiệp Hoằng hơn.
“Mạn Mạn, cháu đang nhìn cái gì? Sao lại có tâm trạng không yên như vậy?” Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, cũng nhìn về phía tủ quần áo.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Nghiệp Hoằng, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười yếu ớt, giọng nói hết sức tôn kính: “Ông nội, không phải ông nói có lời muốn nói với cháu sao?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô rồi nhíu mày lại, dấu vết của thời gian đã in những nếp nhăn trên đôi tay đang nắm chặt quải trượng của ông, giọng nói mang đầy áy náy nói: “Mạn Mạn, chuyện Vân Hy thật xin lỗi cháu, ông nội thay mặt thằng bé nói xin lỗi với cháu, Vân Hy đã biết lỗi rồi, lần này cháu tha thứ cho nó đi, đừng ly dị với nó, ông nội tuyệt đối sẽ không đồng ý để các cháu ly dị đâu.”
Nghe thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nói như vậy, Lê Hiểu Mạn đích khẽ cau mày lại, sau đó cô ngước mắt lên nhìn ông, ngữ khí kiên định: “Ông nội, có những lỗi lầm không thể tha thứ, Vân Hy đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của cháu, cháu không thể tiếp tục sinh sống với anh ta được nữa, cháu không làm được.”
“Mạn Mạn...” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô chăm chú, ông ôn hòa nói: “Mạn Mạn, cháu không thể tha thứ cho tội lỗi mà toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều có thể mắc phải của Vân Hy sao? Ông nội thật sự hy vọng cháu cho Vân Hy thêm một cơ hội, ông nội nhìn ra được, Vân Hy quan tâm đến cháu, chỉ cần cháu chịu cho thằng bé cơ hội này, nó nhất định sẽ đối xử với cháu thật tốt.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, cô nắm chặt tay lại, ánh mắt kiên định: “Ông nội, thật xin lỗi! Cháu không thể đáp ứng ông, cháu và Vân Hy đã không thể nào.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt dần nghiêm túc hơn, giọng nói ôn hòa dần mang theo sự uy nghiêm: “Mạn Mạn, ông nội tuyệt đối sẽ không cho phép các cháu ly dị đâu, nếu cháu muốn ly dị với Vân Hy, thì trừ phi ông nội chết, coi như ông nội cầu xin cháu cũng không được sao? Có phải ông nội nhất định phải quỳ xuống xin cháu, cháu mới chịu đáp ứng hay không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong, chống quải trượng, rồi chuẩn bị quỳ xuống.
“Ông nội...” Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn cả kinh, cô cao giọng nói, đang muốn tiến lên ngăn cản ông, thì thấy trong tủ quần áo truyền ra tiếng vang.
Cô lập tức vọt tới trước tủ quần áo, dựa lưng ở cửa tủ quần áo, không để cho Long Tư Hạo đang trốn ở bên trong đi ra.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô dựa lưng vào cửa tủ quần áo, ông ta tự nhiên cũng nghe thấy tiếng động từ trong tủ quần áo truyền tới, ông ta sắc bén nhìn về phía tủ quần áo, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn: “Mạn Mạn, ai ở bên trong?”
Lê Hiểu Mạn thấy sắc mặt của Hoắc Nghiệp Hoằng đã dần nghiêm khắc hơn, cô cố gắng đè ép hoảng hốt trong lòng xuống, liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoành rồi mỉm cười nói: “Ông nội, cháu nghĩ ông nghe lầm rồi, không có ai ở bên trong cả!”
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn thẳng về phía Lê Hiểu Mạn, ông chống quải trượng đi lên trước, ôn hòa nói: “Mạn Mạn, cháu đi lên trước đi, để ông nội nhìn xem đã xảy ra chuyện gì? Ông nội muốn nhìn xem là ai dám trốn ở trong phòng của cháu?”
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên