Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 138: Đánh trả, khiển trách ác bà.. (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Tuyết Hà nghe lời này, kinh hoảng nhìn Hoắc Nghiệp Hoành: “Ba... Ba nói lời vậy là có ý gì? Vân Hy là cháu trai ruột của ba, thằng bé không ngồi vị trí tổng tài, thế thì ngồi vị trí nào? Ba không phải muốn đuổi Vân Hy ra khỏi tập đoàn Hoắc thị chứ? Ba, Vân Hy không đúng, ba cũng đã đánh nó, nó cũng bị phạt, ba tha cho nó lần này được không?”
Hoắc Vân Hy nghe ông nội anh nói như vậy, nhíu mày, mím môi không nói lời nào.
Hoắc Nghiệp Hoành ánh mắt sắc bén liếc nhìn Hoắc Vân Hy, vừa nhìn vẻ mặt thâm thúy Long Tư Hạo, giọng tương đối hòa nhã: “Tư Hạo, ông nội già rồi, tập đoàn Hoắc thị sẽ giao cho cháu, ông nội tin, cháu có năng lực, nhất định có thể...”
Còn không chờ Hoắc Nghiệp Hoành nói xong, Lý Tuyết Hà liền quát to lên: “Ba, người có ý gì? Ba muốn cho cậu ấy làm tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị sao? Cậu ấy có tư cách gì? Tập đoàn Hoắc thị là tâm huyết của ba, nhưng những năm nay Vân Hy vì Hoắc thị bỏ ra không ít, chỉ như vậy người liền đuổi nó khỏi tập đoàn Hoắc thị, đối với nó như vậy không công bằng.”
Hoắc Nghiệp Hoành nhìn Lý Tuyết Hà, mặt âm trầm: “Tập đoàn Hoắc thị là một tay ba sáng lập, Tư Hạo là cháu không là người ngoài, nó là cháu trai ruột của ba, là trưởng tôn Hoắc gia, cho nó kế nhiệm chức tổng tài tập đoàn Hoắc thị có gì không thể? Ba tin tưởng Tư Hạo trên thương trường là một người rất có năng lực, những cổ đông trong Hoắc thị cũng không có ý kiến”
Ông nói xong nhìn Lý Tuyết Hà, rồi nhìn phía Hoắc Vân Hy, nghiêm nghị nói: “Cháu sau này ở lại bên cạnh Tư Hạo, làm trợ lý của nó.”
Vốn không muốn lên tiếng nhưng khi Hoắc Vân Hy nghe thấy lời này, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Long Tư Hạo, đưa mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoành: “Ông nội, cháu không đồng ý!”
Anh có thể rời tập đoàn Hoắc thị, nhưng tuyệt đối anh không làm trợ lý cho Long Tư Hạo.
“Không đồng ý cháu liền cút ra khỏi Hoắc thị.” Khuôn mặt Hoắc Nghiệp Hoành âm u nhìn Hoắc Vân Hy nói, sau đó nhìn về phía Long Tư Hạo, cất giọng ôn hòa: “Tư Hạo, cùng ông nội vào thư phòng, ông nội có lời muốn nói với cháu.”
Đôi mắt thâm thúy Long Tư Hạo thu lại, môi mỏng nhẹ nhếch, cùng Hoắc Nghiệp Hoành lên lầu vào thư phòng.
Lý Tuyết Hà vừa thấy Hoắc Nghiệp Hoành cùng Long Tư Hạo lên lầu, không vui nói: “Lão gia tử uống lộn thuốc hay sao? Lại để cho Long Tư Hạo kế nhiệm làm giám đốc tập đoàn Hoắc thị? Nó xuất ngoại mười năm, đối với Hoắc thị không bỏ ra bất kỳ cái gì, nó dựa vào đâu?”
Sau đó bà đau lòng nhìn Hoắc Vân Hy: “Vân Hy nghe mẹ, vị trí tổng tài Hoắc thị, tuyệt đối con không thể cho Long Tư Hạo, con bị thương nặng như vậy, mẹ đỡ con lên lầu bôi thuốc.”
Hoắc Vân Hy không nói tiếng nào, ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt anh tuấn biểu cảm hờ hững
...
Trên lầu vú Trương đang giúp Lê Hiểu Mạn, đưa thuốc tốt.
“Thiếu phu nhân, cô đối với Nhị thiếu gia tốt như vậy, tôi thật không rõ Nhị thiếu gia nghĩ như thế nào, không biết quý trọng cô?”
Lúc vú Trương nói vừa lúc lên lầu, ngoài cửa Lý Tuyết Hà và Hoắc Vân Hy đều nghe được.
Trong lòng Lý Tuyết Hà kiềm chế không nổi giận, vú Trương vừa vặn đụng phải họng súng của bà, sát khí bà đằng đằng đẩy cánh cửa đang khép hờ, đi vào tức giận nhìn vú Trương: “Vú Trương, bà chán ghét ở Hoắc gia phải không? Lại để cho tôi nghe được bà ở sau lưng Vân Hy nhà chúng tôi nói xấu, bà mau cút khỏi Hoắc gia cho tôi.”
Vú Trương thấy mặt Lý Tuyết Hà đầy tức giận, bà cúi đầu khẽ nói: “Phu nhân, tôi không có nói xấu Nhị thiếu gia, tôi là...”
“Đủ rồi.” Lý Tuyết Hà nghiêm nghị cắt đứt lời vú Trương, không vui nói: “Hoắc gia bỏ tiền ra thuê bà tới làm việc, không phải để bà đến làm loạn khua môi múa mép, tuổi tác cũng đã cao, sắp bước chân vào quan tài, còn nhiều lời như vậy, còn không xuống lầu lau nhà? Thật không biết tại sao lão gia tử lại giữ lại bà lão phế vật ở Hoắc gia làm gì?”
“Dạ!” Vú Trương bị Lý Tuyết Hà mắng là phế vật, sắc mặt có chút tái nhợt, bà cúi đầu, lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn, liền rời khỏi phòng, trên khuôn mặt đã đầy nước mắt từ bao giờ.
Bà ở Hoắc gia mấy mươi năm, lão gia tử không có mắng bà, hôm nay lại bị Lý Tuyết Hà mắng một trận, trong lòng bà không chịu được?
Lê Hiểu Mạn thấy Lý Tuyết Hà đối xử với vú Trương ở Hoắc gia mấy mươi năm không tốt, con mắt trong veo của cô híp lại, trên danh nghĩa cô vẫn là Nhị phu nhân nên có chút ngại bà, cô giữ vững tôn kính, thanh âm không nóng không lạnh: “Mẹ, con muốn thay quần áo, mời hai người đi ra ngoài một chút”
Bởi vì trên lưng cô mới vừa bôi thuốc, quần áo còn chưa mặc xong, thấy Lý Tuyết Hà và Hoắc Vân Hy không có ý định đi ra, cô mới lên tiếng cho họ ra ngoài.
Nhưng Lý Tuyết Hà đối với cô vốn không vừa mắt lại vì câu nói này của cô như là chọc giận, bà như con mèo bị giẫm đuổi đi thẳng đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, giơ tay liền cho cô một cái tát: “Cô đây là có thái độ gì? Cô nói chuyện với tôi như vậy sao? Yêu tinh không biết xấu hổ đi hại người, nếu không bởi vì cô, lão gia tử cũng sẽ không lấy vị trí tổng tài Hoắc thị của Vân Hy, để cho người không có chút cống hiến Long Tư Hạo kế nhiệm vị trí, tiểu tiện nhân, cô hại Vân Hy bây giờ chỉ có thể làm trợ lý cho Long Tư Hạo, cô vừa lòng chưa?”
Lý Tuyết Hà nghe lời này, kinh hoảng nhìn Hoắc Nghiệp Hoành: “Ba... Ba nói lời vậy là có ý gì? Vân Hy là cháu trai ruột của ba, thằng bé không ngồi vị trí tổng tài, thế thì ngồi vị trí nào? Ba không phải muốn đuổi Vân Hy ra khỏi tập đoàn Hoắc thị chứ? Ba, Vân Hy không đúng, ba cũng đã đánh nó, nó cũng bị phạt, ba tha cho nó lần này được không?”
Hoắc Vân Hy nghe ông nội anh nói như vậy, nhíu mày, mím môi không nói lời nào.
Hoắc Nghiệp Hoành ánh mắt sắc bén liếc nhìn Hoắc Vân Hy, vừa nhìn vẻ mặt thâm thúy Long Tư Hạo, giọng tương đối hòa nhã: “Tư Hạo, ông nội già rồi, tập đoàn Hoắc thị sẽ giao cho cháu, ông nội tin, cháu có năng lực, nhất định có thể...”
Còn không chờ Hoắc Nghiệp Hoành nói xong, Lý Tuyết Hà liền quát to lên: “Ba, người có ý gì? Ba muốn cho cậu ấy làm tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị sao? Cậu ấy có tư cách gì? Tập đoàn Hoắc thị là tâm huyết của ba, nhưng những năm nay Vân Hy vì Hoắc thị bỏ ra không ít, chỉ như vậy người liền đuổi nó khỏi tập đoàn Hoắc thị, đối với nó như vậy không công bằng.”
Hoắc Nghiệp Hoành nhìn Lý Tuyết Hà, mặt âm trầm: “Tập đoàn Hoắc thị là một tay ba sáng lập, Tư Hạo là cháu không là người ngoài, nó là cháu trai ruột của ba, là trưởng tôn Hoắc gia, cho nó kế nhiệm chức tổng tài tập đoàn Hoắc thị có gì không thể? Ba tin tưởng Tư Hạo trên thương trường là một người rất có năng lực, những cổ đông trong Hoắc thị cũng không có ý kiến”
Ông nói xong nhìn Lý Tuyết Hà, rồi nhìn phía Hoắc Vân Hy, nghiêm nghị nói: “Cháu sau này ở lại bên cạnh Tư Hạo, làm trợ lý của nó.”
Vốn không muốn lên tiếng nhưng khi Hoắc Vân Hy nghe thấy lời này, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Long Tư Hạo, đưa mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoành: “Ông nội, cháu không đồng ý!”
Anh có thể rời tập đoàn Hoắc thị, nhưng tuyệt đối anh không làm trợ lý cho Long Tư Hạo.
“Không đồng ý cháu liền cút ra khỏi Hoắc thị.” Khuôn mặt Hoắc Nghiệp Hoành âm u nhìn Hoắc Vân Hy nói, sau đó nhìn về phía Long Tư Hạo, cất giọng ôn hòa: “Tư Hạo, cùng ông nội vào thư phòng, ông nội có lời muốn nói với cháu.”
Đôi mắt thâm thúy Long Tư Hạo thu lại, môi mỏng nhẹ nhếch, cùng Hoắc Nghiệp Hoành lên lầu vào thư phòng.
Lý Tuyết Hà vừa thấy Hoắc Nghiệp Hoành cùng Long Tư Hạo lên lầu, không vui nói: “Lão gia tử uống lộn thuốc hay sao? Lại để cho Long Tư Hạo kế nhiệm làm giám đốc tập đoàn Hoắc thị? Nó xuất ngoại mười năm, đối với Hoắc thị không bỏ ra bất kỳ cái gì, nó dựa vào đâu?”
Sau đó bà đau lòng nhìn Hoắc Vân Hy: “Vân Hy nghe mẹ, vị trí tổng tài Hoắc thị, tuyệt đối con không thể cho Long Tư Hạo, con bị thương nặng như vậy, mẹ đỡ con lên lầu bôi thuốc.”
Hoắc Vân Hy không nói tiếng nào, ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt anh tuấn biểu cảm hờ hững
...
Trên lầu vú Trương đang giúp Lê Hiểu Mạn, đưa thuốc tốt.
“Thiếu phu nhân, cô đối với Nhị thiếu gia tốt như vậy, tôi thật không rõ Nhị thiếu gia nghĩ như thế nào, không biết quý trọng cô?”
Lúc vú Trương nói vừa lúc lên lầu, ngoài cửa Lý Tuyết Hà và Hoắc Vân Hy đều nghe được.
Trong lòng Lý Tuyết Hà kiềm chế không nổi giận, vú Trương vừa vặn đụng phải họng súng của bà, sát khí bà đằng đằng đẩy cánh cửa đang khép hờ, đi vào tức giận nhìn vú Trương: “Vú Trương, bà chán ghét ở Hoắc gia phải không? Lại để cho tôi nghe được bà ở sau lưng Vân Hy nhà chúng tôi nói xấu, bà mau cút khỏi Hoắc gia cho tôi.”
Vú Trương thấy mặt Lý Tuyết Hà đầy tức giận, bà cúi đầu khẽ nói: “Phu nhân, tôi không có nói xấu Nhị thiếu gia, tôi là...”
“Đủ rồi.” Lý Tuyết Hà nghiêm nghị cắt đứt lời vú Trương, không vui nói: “Hoắc gia bỏ tiền ra thuê bà tới làm việc, không phải để bà đến làm loạn khua môi múa mép, tuổi tác cũng đã cao, sắp bước chân vào quan tài, còn nhiều lời như vậy, còn không xuống lầu lau nhà? Thật không biết tại sao lão gia tử lại giữ lại bà lão phế vật ở Hoắc gia làm gì?”
“Dạ!” Vú Trương bị Lý Tuyết Hà mắng là phế vật, sắc mặt có chút tái nhợt, bà cúi đầu, lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn, liền rời khỏi phòng, trên khuôn mặt đã đầy nước mắt từ bao giờ.
Bà ở Hoắc gia mấy mươi năm, lão gia tử không có mắng bà, hôm nay lại bị Lý Tuyết Hà mắng một trận, trong lòng bà không chịu được?
Lê Hiểu Mạn thấy Lý Tuyết Hà đối xử với vú Trương ở Hoắc gia mấy mươi năm không tốt, con mắt trong veo của cô híp lại, trên danh nghĩa cô vẫn là Nhị phu nhân nên có chút ngại bà, cô giữ vững tôn kính, thanh âm không nóng không lạnh: “Mẹ, con muốn thay quần áo, mời hai người đi ra ngoài một chút”
Bởi vì trên lưng cô mới vừa bôi thuốc, quần áo còn chưa mặc xong, thấy Lý Tuyết Hà và Hoắc Vân Hy không có ý định đi ra, cô mới lên tiếng cho họ ra ngoài.
Nhưng Lý Tuyết Hà đối với cô vốn không vừa mắt lại vì câu nói này của cô như là chọc giận, bà như con mèo bị giẫm đuổi đi thẳng đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, giơ tay liền cho cô một cái tát: “Cô đây là có thái độ gì? Cô nói chuyện với tôi như vậy sao? Yêu tinh không biết xấu hổ đi hại người, nếu không bởi vì cô, lão gia tử cũng sẽ không lấy vị trí tổng tài Hoắc thị của Vân Hy, để cho người không có chút cống hiến Long Tư Hạo kế nhiệm vị trí, tiểu tiện nhân, cô hại Vân Hy bây giờ chỉ có thể làm trợ lý cho Long Tư Hạo, cô vừa lòng chưa?”
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên