Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 120: Giãy dụa, mau buông tôi ra đi
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô vừa mới đưa mắt lên nhìn, lại thấy một đôi mắt lửa giận đang nhìn mình.
“Hoắc... Hoắc Vân Hy, anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra.” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh, ra sức giãy dụa thì lại bị Hoắc Vân Hy giữ chặt tay, làm cô không cách nào tránh khỏi sự khống chế của anh.
Hoắc Vân Hy tức giận nhìn cô, dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Tiện nhân.”
Sau đó anh lại bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo mạnh cô đến chốn không người.
Lê Hiểu Mạn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn anh: “Hoắc Vân Hy... rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra...”
Hoắc Vân Hy nheo mắt lại, ánh mắt lại rơi vào cánh môi kiềm diễm sưng đỏ của cô, rõ ràng là dấu vết lưu lại sau khi hôn.
Sắc mặt anh tối đen, ánh mắt rét lạnh, trong lòng thì rực lửa đố kỵ: “ Em còn dám hỏi tôi muốn làm gì? Vậy em nghĩ xem em đã làm gì đi? Lê Hiểu Mạn, tôi thật không ngờ, cô lại đê tiện đến thế? Cô thiếu đàn ông thì chết sao? Cứ phải để cho Long Tư Hạo hôn mình? Tiện nhân, trước mặt tôi thì làm như gái còn trinh, trước mặt Long Tư Hạo thì không biết xấu hổ biến thành dâm phụ.”
Hoắc Vân Hy mắng chửi cô bằng những từ ngữ hết sức dơ bẩn, từng lời từng lời như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trong lòng Lê Hiểu Mạn. Tâm đã sớm chết của co giờ máu tươi tràn trề.
Cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, trái tim như bị xé rách.
Tay cô bị siết chặt, lại nhìn tới ánh mắt lạnh lẽo thấu xương chưa từng thấy qua của Hoắc Vân Hy, cô cười nhưng nước mắt thì đã chảy xuống: “Ha hả... Hoắc Vân Hy, anh mắng tôi, cho dù có mắng, thì dẫu sao tôi trong mắt anh cho tới giờ vẫn luôn là tiện nhân, là dâm phụ mà phải không, tôi không muốn lấy anh, lại không chịu nổi tịch mịch, nên đi quyến rũ đàn ông đấy... Haha... Hoắc Vân Hy, anh thì tốt đẹp lắm đấy? Bên ngoài thì chơi đàn bà, còn có con với người khác? Như thế không đủ đê tiện sao? Có tư cách gì mà nói tôi? Anh không tiếc thủ đoạn trù tính tôi, hãm hại tôi, tôi và Long Tư Hạo có ngày hôm nay, tất cả đều do anh một tay tạo thành, là do anh đích thân giao tôi cho anh ta.”
Hoắc Vân Hy vì những lời này của cô mà sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, càng bóp chặt cổ tay của cô hơn. Một tay phẫn hận đưa lên, hốc mắt hơi sưng, ánh mắt sắc bén như hận không thể cho cô thiên đạo vạn quả, lồng ngực anh vì tức giận mà lên xuống lên tục.
“Tiện nhân, tôi lúc nào đẩy cô ra cho hắn chứ? Là cô thấy hắn thì phát tình mà muốn ngay lập tức nằm dưới thân người ta, cô thiếu đàn ông như thế, vậy được tôi hôm nay sẽ thành toàn cho cô.”
Dứt lời, lợi dụng lúc cô đang chống đỡ bên tượng, anh tầm cổ tay cô, thô lỗ nâng cằm cô lên, cúi đầu thô bạo hôn lên môi cô, tựa như dã thú mà hung hăng gặm cắn.
Môi bị cắn đau, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày, liều mạng giãy dụa, tức giận hét: “Hoắc Vân Hy... Cút... Cút ngay.. Đừng động vào người tôi, đồ cầm thú.”
Cô không ngừng tránh né nụ hôn tàn ác của anh. Hoắc Vân Hy thấy vậy, thân thế gắt gao giữ chặt cô, hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khôn chút ôn nhu tiếp tục hôn lên.
Cô vừa mới đưa mắt lên nhìn, lại thấy một đôi mắt lửa giận đang nhìn mình.
“Hoắc... Hoắc Vân Hy, anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra.” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh, ra sức giãy dụa thì lại bị Hoắc Vân Hy giữ chặt tay, làm cô không cách nào tránh khỏi sự khống chế của anh.
Hoắc Vân Hy tức giận nhìn cô, dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Tiện nhân.”
Sau đó anh lại bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo mạnh cô đến chốn không người.
Lê Hiểu Mạn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn anh: “Hoắc Vân Hy... rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra...”
Hoắc Vân Hy nheo mắt lại, ánh mắt lại rơi vào cánh môi kiềm diễm sưng đỏ của cô, rõ ràng là dấu vết lưu lại sau khi hôn.
Sắc mặt anh tối đen, ánh mắt rét lạnh, trong lòng thì rực lửa đố kỵ: “ Em còn dám hỏi tôi muốn làm gì? Vậy em nghĩ xem em đã làm gì đi? Lê Hiểu Mạn, tôi thật không ngờ, cô lại đê tiện đến thế? Cô thiếu đàn ông thì chết sao? Cứ phải để cho Long Tư Hạo hôn mình? Tiện nhân, trước mặt tôi thì làm như gái còn trinh, trước mặt Long Tư Hạo thì không biết xấu hổ biến thành dâm phụ.”
Hoắc Vân Hy mắng chửi cô bằng những từ ngữ hết sức dơ bẩn, từng lời từng lời như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trong lòng Lê Hiểu Mạn. Tâm đã sớm chết của co giờ máu tươi tràn trề.
Cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, trái tim như bị xé rách.
Tay cô bị siết chặt, lại nhìn tới ánh mắt lạnh lẽo thấu xương chưa từng thấy qua của Hoắc Vân Hy, cô cười nhưng nước mắt thì đã chảy xuống: “Ha hả... Hoắc Vân Hy, anh mắng tôi, cho dù có mắng, thì dẫu sao tôi trong mắt anh cho tới giờ vẫn luôn là tiện nhân, là dâm phụ mà phải không, tôi không muốn lấy anh, lại không chịu nổi tịch mịch, nên đi quyến rũ đàn ông đấy... Haha... Hoắc Vân Hy, anh thì tốt đẹp lắm đấy? Bên ngoài thì chơi đàn bà, còn có con với người khác? Như thế không đủ đê tiện sao? Có tư cách gì mà nói tôi? Anh không tiếc thủ đoạn trù tính tôi, hãm hại tôi, tôi và Long Tư Hạo có ngày hôm nay, tất cả đều do anh một tay tạo thành, là do anh đích thân giao tôi cho anh ta.”
Hoắc Vân Hy vì những lời này của cô mà sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, càng bóp chặt cổ tay của cô hơn. Một tay phẫn hận đưa lên, hốc mắt hơi sưng, ánh mắt sắc bén như hận không thể cho cô thiên đạo vạn quả, lồng ngực anh vì tức giận mà lên xuống lên tục.
“Tiện nhân, tôi lúc nào đẩy cô ra cho hắn chứ? Là cô thấy hắn thì phát tình mà muốn ngay lập tức nằm dưới thân người ta, cô thiếu đàn ông như thế, vậy được tôi hôm nay sẽ thành toàn cho cô.”
Dứt lời, lợi dụng lúc cô đang chống đỡ bên tượng, anh tầm cổ tay cô, thô lỗ nâng cằm cô lên, cúi đầu thô bạo hôn lên môi cô, tựa như dã thú mà hung hăng gặm cắn.
Môi bị cắn đau, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày, liều mạng giãy dụa, tức giận hét: “Hoắc Vân Hy... Cút... Cút ngay.. Đừng động vào người tôi, đồ cầm thú.”
Cô không ngừng tránh né nụ hôn tàn ác của anh. Hoắc Vân Hy thấy vậy, thân thế gắt gao giữ chặt cô, hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khôn chút ôn nhu tiếp tục hôn lên.
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên