Sắc Quỷ
Chương 7
Edit: Thỏ
Ăn tối và làm những việc như thường lệ xong, Ngô Đồng nằm trên giường chơi máy tính.
Âm thanh thông báo nhấp nháy vang lên, Ngô Đồng mở ra, hóa ra là tin từ Trần Dương gửi cho anh.
Trần Dương: [ Sóng điện thoại chú kém quá. Anh đặt vé xe lửa rồi, cuối tuần sau đến ngay. ]
Ngô Đồng: [ Chắc do hôm nay trời mưa. Đến thì báo em ra đón. ]
Trần Dương: [ OK. ]
Người đàn ông ngồi bên cạnh Ngô Đồng rầu rĩ mà nhìn khung chat trên điện thoại. Hắn mất vài năm, cũng quên mất điện thoại còn có ứng dụng này.
Chốc nữa phải xóa gã ta đi! Xóa đi! Không thể để cho kẻ khác tự tiện bước chân vào cái gia đình này. Hắn nên xxx, làm như vậy, như vậy; rồi như vậy, như vậy… người đàn ông ngồi tựa đầu giường, ý tứ sâu xa nhìn Ngô Đồng đang gõ chữ.
Ngô Đồng run lên, nhìn ra cửa sổ vẫn đang đóng chặt, nhưng vì sao anh thấy rờn rợn bên người?
Và đêm đó, Ngô Đồng lại mơ những giấc mơ khó nói…
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com
—
Cho dù có hơi uể oải nhưng anh vẫn phải đến trường. Rốt cuộc cũng dạy xong hai tiết, Ngô Đồng nhìn đám học sinh ngồi bên dưới, cười cười bảo: “Có một tin vui cho các em.”
“Tin gì thầy?”
“Lẽ nào ngày mai nghỉ?”
“Hay là hôm nay không giao bài tập về nhà?” Các học sinh xôn xao bàn tán.
“Không giao bài tập là các em nghĩ nhiều, quay lại chuyện chính – tôi chuẩn bị mở lớp dạy kèm, hoàn toàn miễn phí.” Ngô Đồng cười. “Cuối tuần muốn bạn nào đến nhà tôi học kèm có thể đăng ký với lớp trưởng. Sáng mai bạn Vương Vũ sẽ đưa danh sách cho tôi.”
“Vâng thưa thầy.”
“Em cũng muốn đi!”
“Thầy Ngô ơi nhà thầy có đồ ăn không ạ?”
“Nhà thầy gần đây không?”
“Có ăn, không xa, ở đường XX.” Ngô Đồng viết ra địa chỉ nhà trên bảng đen. “Muốn học cứ ghi danh là được, giờ các em chuẩn bị vào tiết mới.” Sau đó anh rời khỏi lớp.
Nghe Ngô Đồng trình bày xong, một Tiếu Nhạc Nhạc vốn đang hưng phấn lại thộn ra gương mặt đưa đám, nhỏ than thở một tiếng rồi gục xuống bàn.
“Ha ha ha… Cậu không ngờ Thầy Ngô sẽ mở luôn lớp dạy kèm nhỉ?” Cô bạn cùng bàn của Tiếu Nhạc Nhạc vỗ bàn cười trên sự đau khổ của người khác. “Cậu đúng là biết hy sinh vì bạn bè, cảm ơn cậu, mình cũng xí phần đây!”
“Cút xéo!” Trời ạ, mình muốn học riêng với thầy Ngô thôi mà!!!
“Cậu không đăng ký sao? Có hơn mười đứa phỗng tay trên rồi đó!”
“Thầy Ngô là của mình!” Tiếu Nhạc Nhạc nghiến răng, nhỏ chạy lịch bịch đi ghi danh.
Nói đoạn, Ngô Đồng sắp xếp đồ đạc một chút, anh chuẩn bị về nhà ngủ bù.
Hôm sau đi dạy, lớp trưởng nộp danh sách cho Ngô Đồng xem. Hai ban gộp lại có hơn 50 học sinh, cậu ta còn nói có vài ban khác muốn xin chân vào học nhưng cậu ta đã nhanh trí từ chối rồi.
Ngô Đồng nhìn chuỗi danh sách dài dằng dặc, anh bỗng thấy mình tính sai. Vốn dĩ cho rằng chỉ hai mươi là cùng, nhưng không ngờ lại nhiều như thế.
“Các bạn đúng là có tinh thần học tập.” Ngô Đồng cười cười bất đắc dĩ.
“Chúng em nhất định phải tham gia.”
“Tuy nhiên nhà tôi không đủ rộng đâu. Thế này nhé, chia làm hai ban. Ban 16 học chiều thứ bảy, ban 18 học chiều chủ nhật, em thấy sao?”
“Được đó thầy!”
***
Xong việc, Ngô Đồng đi thẳng đến siêu thị mua bông bôi bảng, bảng nhí và các loại phấn màu. Sau đó anh tạt ngang tiệm mì vì… anh lười nấu nướng. Phải thừa nhận rằng thực đơn ở cửa tiệm vừa phong phú, hương vị lại ngon; nhưng anh chàng đầu bếp đẹp trai kia có hơi, chậc, quá mức dính người?
Ngô Đồng khẽ run nhẹ, anh cố tỏ ra bình tĩnh khi biết chàng đẹp trai đang ngồi đối diện nhìn anh mỉm cười.
Thẳng đến khi ăn xong nhưng người đó vẫn không rời khỏi, Ngô Đồng lướt mắt nhìn quanh thì thấy cửa tiệm vẫn đông đúc khách. Ngó sang bếp trưởng vẫn nhàn nhã nơi đây, hơn nữa đây là thời điểm khách hàng gọi món nhiều nhất, bèn hỏi: “Anh không giúp một tay sao?”
“Không sao.” Hắn cười lắc đầu một cái. “Quán tôi còn vài đầu bếp nữa, vội làm gì.”
“Ừm.” Ngô Đồng đáp, còn rút một tờ giấy ăn lau miệng. “Tôi ăn xong rồi, đi đây.”
Người đàn ông điển trai đứng dậy tiễn Ngô Đồng rời quán, lúc hắn dõi theo bóng lưng anh, đột nhiên cảm thán rằng. “Kỳ thực trước đây cậu cũng từng nếm qua thức ăn tôi nấu.”
“Hả?” Ngô Đồng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn ta.
“Bốn năm trước ở một tiệm cơm.” Người đàn ông đứng dưới mái hiên, da dẻ trắng nõn như ngọc, lộ ra nụ cười có hơi tiếc nuối. “Xem ra cậu đã quên rồi, thôi về nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt.”
Nói xong, hắn quay lưng đi vào cửa tiệm, cũng gặp thoáng qua những vị khách bên trong rồi bước thẳng vào bếp.
Bốn năm trước? Ngô Đồng nhớ đến đoạn nhật ký mà mình từng xem, cảm thấy hơi rợn. Anh vội vã về nhà lục ra quyển nhật ký kia, lật ra trang nhật ký ấy.
Ngày 30 tháng 4 năm 2012
Tôi phát hiện Ngô Đồng thích ghé những quán bình dân dùng cơm, thực ra tay nghề nấu ăn của tôi cũng khéo lắm.
Tôi cho ông chủ kia một ít tiền, vì vậy mỗi lần Đồng Đồng ghé đến, tôi đều nấu cho em ăn. Nhìn em thưởng thức như vậy, tôi cũng no rồi.
Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ nấu cơm cho em mỗi ngày.
Ngô Đồng nhớ ra, đó là một tiệm ăn nhỏ ngày xưa, không có gì đặc biệt. Anh tình cờ ghé vào quán một lần rồi phát hiện thức ăn nơi đây thật phong phú và thơm ngon. Sau đó anh tới lui dùng cơm thêm lần nữa, mùi vị vẫn tuyệt vời như thế. Chính vì hợp khẩu vị nên mỗi cuối tuần sẽ ghé một, hai lần. Anh nghĩ rằng họ đã đổi đầu bếp mới, nhưng đọc nhật ký mới biết hóa ra là Vu Sinh.
Thế thì người đàn ông trong tiệm mì và Vu Sinh có liên quan chứ? Hoặc…
Chuyện này khiến Ngô Đồng trằn trọc mất ngủ cả đêm, anh hạ quyết tâm ngày mai phải đến hỏi vài điều với tay đầu bếp ấy.
Đêm ngủ không ngon, sáng ra tinh thần có hơi hoảng loạn. May là lịch dạy hôm nay chỉ vỏn vẹn hai tiết, vì thế dạy xong anh liền tới thẳng tiệm mì.
Thế mà không nhìn thấy anh ta. Ngô Đồng gọi một tô mì thịt bò, chỉ thấy cô gái trẻ bưng mì đến. Anh nếm thử vài đũa, chẳng ngon lành gì, hoàn toàn khác xa với mùi vị từng ăn.
“Em này, cho hỏi anh bếp trưởng điển trai có ở đây chứ?”
“Anh bếp trưởng điển trai nào?” Cô gái khó hiểu nhìn anh.
“Chính là cái người cao cao, tuấn tú, thường mặc áo sơ mi trắng.” Bây giờ Ngô Đồng mới phát hiện — anh và hắn ta chuyện trò nhiều lần như vậy nhưng vẫn không biết tên họ là chi.
“Nếu có chàng bếp trưởng điển trai thì tốt rồi.” Cô em cười khì bảo. “Quán này chỉ có cha mẹ em đứng nấu thôi, cơ mà cha em mười mấy năm trước cũng đẹp trai, tiếc là cha không mặc sơ mi trắng.”
“Sao thế được? Hôm qua anh ta còn làm cơm chiên cho tôi.”
“Anh nhớ nhầm rồi hả?” Cô gái chớp chớp đôi mi. “Nhà em đâu có mướn thêm người.”
“Tôi có thể nhìn nhà bếp một chút không?” Nụ cười Ngô Đồng có hơi gượng gạo.
“Mời xem.” Cô gái mất hứng bảo. “Nhưng anh không thể vào, anh đứng ở cửa sổ là thấy nhà bếp.”
Quả thực nơi nhà bếp chỉ có một đôi vợ chồng trung niên, vì vậy Ngô Đồng rời khỏi tiệm mì trong cơn hoảng hốt; khi anh vừa trông thấy tiệm bánh kem bên cạnh thì lập tức bước vào.
“Xin hỏi có vị đầu bếp trẻ tuổi, đẹp trai nào làm ở tiệm mì bên cạnh không?”
“Không hề. Bên cạnh là hộ gia đình mở quán, suốt ba năm nay cũng không thuê đầu bếp khác đâu.”
“Xin hỏi…” Ngô Đồng hỏi liên tiếp năm, sáu hộ dân; đáp án anh có được đều là không có hoặc không rõ.
Ngô Đồng rầu rĩ rảo bước trên đường, ánh nắng soi rọi trên cơ thể nhưng anh không cảm nhận được chút gì ấm áp.
Anh vô thức đi đến quán ăn năm xưa, lúc này quán ăn đã trở thành một cửa hàng băng đĩa, bày bán những đĩa nhạc thịnh hành nhất.
Ngô Đồng ngoảnh lại nhìn phía cuối con đường, anh chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang. Người đó là ai? Hắn và Vu Sinh có quan hệ gì? Nhiều món ăn như thế là do ai làm ra?
Ngô Đồng đột nhiên nhớ đến đường nét của người đầu bếp kia, mơ hồ mường tượng đến hình bóng bốn năm trước của Vu Sinh phản chiếu từ cửa kính. Đây là cằm, môi, sống mũi; giống nhau đến độ nào.
Cằm thon gầy, đôi môi mỏng, sống mũi dọc dừa thẳng tắp, còn có dáng dấp thật cao…
Ăn tối và làm những việc như thường lệ xong, Ngô Đồng nằm trên giường chơi máy tính.
Âm thanh thông báo nhấp nháy vang lên, Ngô Đồng mở ra, hóa ra là tin từ Trần Dương gửi cho anh.
Trần Dương: [ Sóng điện thoại chú kém quá. Anh đặt vé xe lửa rồi, cuối tuần sau đến ngay. ]
Ngô Đồng: [ Chắc do hôm nay trời mưa. Đến thì báo em ra đón. ]
Trần Dương: [ OK. ]
Người đàn ông ngồi bên cạnh Ngô Đồng rầu rĩ mà nhìn khung chat trên điện thoại. Hắn mất vài năm, cũng quên mất điện thoại còn có ứng dụng này.
Chốc nữa phải xóa gã ta đi! Xóa đi! Không thể để cho kẻ khác tự tiện bước chân vào cái gia đình này. Hắn nên xxx, làm như vậy, như vậy; rồi như vậy, như vậy… người đàn ông ngồi tựa đầu giường, ý tứ sâu xa nhìn Ngô Đồng đang gõ chữ.
Ngô Đồng run lên, nhìn ra cửa sổ vẫn đang đóng chặt, nhưng vì sao anh thấy rờn rợn bên người?
Và đêm đó, Ngô Đồng lại mơ những giấc mơ khó nói…
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com
—
Cho dù có hơi uể oải nhưng anh vẫn phải đến trường. Rốt cuộc cũng dạy xong hai tiết, Ngô Đồng nhìn đám học sinh ngồi bên dưới, cười cười bảo: “Có một tin vui cho các em.”
“Tin gì thầy?”
“Lẽ nào ngày mai nghỉ?”
“Hay là hôm nay không giao bài tập về nhà?” Các học sinh xôn xao bàn tán.
“Không giao bài tập là các em nghĩ nhiều, quay lại chuyện chính – tôi chuẩn bị mở lớp dạy kèm, hoàn toàn miễn phí.” Ngô Đồng cười. “Cuối tuần muốn bạn nào đến nhà tôi học kèm có thể đăng ký với lớp trưởng. Sáng mai bạn Vương Vũ sẽ đưa danh sách cho tôi.”
“Vâng thưa thầy.”
“Em cũng muốn đi!”
“Thầy Ngô ơi nhà thầy có đồ ăn không ạ?”
“Nhà thầy gần đây không?”
“Có ăn, không xa, ở đường XX.” Ngô Đồng viết ra địa chỉ nhà trên bảng đen. “Muốn học cứ ghi danh là được, giờ các em chuẩn bị vào tiết mới.” Sau đó anh rời khỏi lớp.
Nghe Ngô Đồng trình bày xong, một Tiếu Nhạc Nhạc vốn đang hưng phấn lại thộn ra gương mặt đưa đám, nhỏ than thở một tiếng rồi gục xuống bàn.
“Ha ha ha… Cậu không ngờ Thầy Ngô sẽ mở luôn lớp dạy kèm nhỉ?” Cô bạn cùng bàn của Tiếu Nhạc Nhạc vỗ bàn cười trên sự đau khổ của người khác. “Cậu đúng là biết hy sinh vì bạn bè, cảm ơn cậu, mình cũng xí phần đây!”
“Cút xéo!” Trời ạ, mình muốn học riêng với thầy Ngô thôi mà!!!
“Cậu không đăng ký sao? Có hơn mười đứa phỗng tay trên rồi đó!”
“Thầy Ngô là của mình!” Tiếu Nhạc Nhạc nghiến răng, nhỏ chạy lịch bịch đi ghi danh.
Nói đoạn, Ngô Đồng sắp xếp đồ đạc một chút, anh chuẩn bị về nhà ngủ bù.
Hôm sau đi dạy, lớp trưởng nộp danh sách cho Ngô Đồng xem. Hai ban gộp lại có hơn 50 học sinh, cậu ta còn nói có vài ban khác muốn xin chân vào học nhưng cậu ta đã nhanh trí từ chối rồi.
Ngô Đồng nhìn chuỗi danh sách dài dằng dặc, anh bỗng thấy mình tính sai. Vốn dĩ cho rằng chỉ hai mươi là cùng, nhưng không ngờ lại nhiều như thế.
“Các bạn đúng là có tinh thần học tập.” Ngô Đồng cười cười bất đắc dĩ.
“Chúng em nhất định phải tham gia.”
“Tuy nhiên nhà tôi không đủ rộng đâu. Thế này nhé, chia làm hai ban. Ban 16 học chiều thứ bảy, ban 18 học chiều chủ nhật, em thấy sao?”
“Được đó thầy!”
***
Xong việc, Ngô Đồng đi thẳng đến siêu thị mua bông bôi bảng, bảng nhí và các loại phấn màu. Sau đó anh tạt ngang tiệm mì vì… anh lười nấu nướng. Phải thừa nhận rằng thực đơn ở cửa tiệm vừa phong phú, hương vị lại ngon; nhưng anh chàng đầu bếp đẹp trai kia có hơi, chậc, quá mức dính người?
Ngô Đồng khẽ run nhẹ, anh cố tỏ ra bình tĩnh khi biết chàng đẹp trai đang ngồi đối diện nhìn anh mỉm cười.
Thẳng đến khi ăn xong nhưng người đó vẫn không rời khỏi, Ngô Đồng lướt mắt nhìn quanh thì thấy cửa tiệm vẫn đông đúc khách. Ngó sang bếp trưởng vẫn nhàn nhã nơi đây, hơn nữa đây là thời điểm khách hàng gọi món nhiều nhất, bèn hỏi: “Anh không giúp một tay sao?”
“Không sao.” Hắn cười lắc đầu một cái. “Quán tôi còn vài đầu bếp nữa, vội làm gì.”
“Ừm.” Ngô Đồng đáp, còn rút một tờ giấy ăn lau miệng. “Tôi ăn xong rồi, đi đây.”
Người đàn ông điển trai đứng dậy tiễn Ngô Đồng rời quán, lúc hắn dõi theo bóng lưng anh, đột nhiên cảm thán rằng. “Kỳ thực trước đây cậu cũng từng nếm qua thức ăn tôi nấu.”
“Hả?” Ngô Đồng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn ta.
“Bốn năm trước ở một tiệm cơm.” Người đàn ông đứng dưới mái hiên, da dẻ trắng nõn như ngọc, lộ ra nụ cười có hơi tiếc nuối. “Xem ra cậu đã quên rồi, thôi về nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt.”
Nói xong, hắn quay lưng đi vào cửa tiệm, cũng gặp thoáng qua những vị khách bên trong rồi bước thẳng vào bếp.
Bốn năm trước? Ngô Đồng nhớ đến đoạn nhật ký mà mình từng xem, cảm thấy hơi rợn. Anh vội vã về nhà lục ra quyển nhật ký kia, lật ra trang nhật ký ấy.
Ngày 30 tháng 4 năm 2012
Tôi phát hiện Ngô Đồng thích ghé những quán bình dân dùng cơm, thực ra tay nghề nấu ăn của tôi cũng khéo lắm.
Tôi cho ông chủ kia một ít tiền, vì vậy mỗi lần Đồng Đồng ghé đến, tôi đều nấu cho em ăn. Nhìn em thưởng thức như vậy, tôi cũng no rồi.
Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ nấu cơm cho em mỗi ngày.
Ngô Đồng nhớ ra, đó là một tiệm ăn nhỏ ngày xưa, không có gì đặc biệt. Anh tình cờ ghé vào quán một lần rồi phát hiện thức ăn nơi đây thật phong phú và thơm ngon. Sau đó anh tới lui dùng cơm thêm lần nữa, mùi vị vẫn tuyệt vời như thế. Chính vì hợp khẩu vị nên mỗi cuối tuần sẽ ghé một, hai lần. Anh nghĩ rằng họ đã đổi đầu bếp mới, nhưng đọc nhật ký mới biết hóa ra là Vu Sinh.
Thế thì người đàn ông trong tiệm mì và Vu Sinh có liên quan chứ? Hoặc…
Chuyện này khiến Ngô Đồng trằn trọc mất ngủ cả đêm, anh hạ quyết tâm ngày mai phải đến hỏi vài điều với tay đầu bếp ấy.
Đêm ngủ không ngon, sáng ra tinh thần có hơi hoảng loạn. May là lịch dạy hôm nay chỉ vỏn vẹn hai tiết, vì thế dạy xong anh liền tới thẳng tiệm mì.
Thế mà không nhìn thấy anh ta. Ngô Đồng gọi một tô mì thịt bò, chỉ thấy cô gái trẻ bưng mì đến. Anh nếm thử vài đũa, chẳng ngon lành gì, hoàn toàn khác xa với mùi vị từng ăn.
“Em này, cho hỏi anh bếp trưởng điển trai có ở đây chứ?”
“Anh bếp trưởng điển trai nào?” Cô gái khó hiểu nhìn anh.
“Chính là cái người cao cao, tuấn tú, thường mặc áo sơ mi trắng.” Bây giờ Ngô Đồng mới phát hiện — anh và hắn ta chuyện trò nhiều lần như vậy nhưng vẫn không biết tên họ là chi.
“Nếu có chàng bếp trưởng điển trai thì tốt rồi.” Cô em cười khì bảo. “Quán này chỉ có cha mẹ em đứng nấu thôi, cơ mà cha em mười mấy năm trước cũng đẹp trai, tiếc là cha không mặc sơ mi trắng.”
“Sao thế được? Hôm qua anh ta còn làm cơm chiên cho tôi.”
“Anh nhớ nhầm rồi hả?” Cô gái chớp chớp đôi mi. “Nhà em đâu có mướn thêm người.”
“Tôi có thể nhìn nhà bếp một chút không?” Nụ cười Ngô Đồng có hơi gượng gạo.
“Mời xem.” Cô gái mất hứng bảo. “Nhưng anh không thể vào, anh đứng ở cửa sổ là thấy nhà bếp.”
Quả thực nơi nhà bếp chỉ có một đôi vợ chồng trung niên, vì vậy Ngô Đồng rời khỏi tiệm mì trong cơn hoảng hốt; khi anh vừa trông thấy tiệm bánh kem bên cạnh thì lập tức bước vào.
“Xin hỏi có vị đầu bếp trẻ tuổi, đẹp trai nào làm ở tiệm mì bên cạnh không?”
“Không hề. Bên cạnh là hộ gia đình mở quán, suốt ba năm nay cũng không thuê đầu bếp khác đâu.”
“Xin hỏi…” Ngô Đồng hỏi liên tiếp năm, sáu hộ dân; đáp án anh có được đều là không có hoặc không rõ.
Ngô Đồng rầu rĩ rảo bước trên đường, ánh nắng soi rọi trên cơ thể nhưng anh không cảm nhận được chút gì ấm áp.
Anh vô thức đi đến quán ăn năm xưa, lúc này quán ăn đã trở thành một cửa hàng băng đĩa, bày bán những đĩa nhạc thịnh hành nhất.
Ngô Đồng ngoảnh lại nhìn phía cuối con đường, anh chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang. Người đó là ai? Hắn và Vu Sinh có quan hệ gì? Nhiều món ăn như thế là do ai làm ra?
Ngô Đồng đột nhiên nhớ đến đường nét của người đầu bếp kia, mơ hồ mường tượng đến hình bóng bốn năm trước của Vu Sinh phản chiếu từ cửa kính. Đây là cằm, môi, sống mũi; giống nhau đến độ nào.
Cằm thon gầy, đôi môi mỏng, sống mũi dọc dừa thẳng tắp, còn có dáng dấp thật cao…
Tác giả :
Tiểu Nãi Phấn