Sắc Màu Quân Nhân
Quyển 1 - Chương 82: Sóng to gió lớn
Buổi tối, có người tới gõ cửa.
Cô bò dậy từ trên giường, đi mở cửa, vừa nhìn thì thấy Tống Á, sợ tới mức cô vội vàng đóng cửa lại. Tống Á cường thế đi vào. Cô không kiềm được mà quát lên: "Tống Á, tôi đã từng nói không yêu anh nữa rồi mà."
Tống Á cũng không để ý những thứ này, thả đống lớn đồ mình mua vào phòng cô, nói: "Anh biết!"
"Biết sao còn tới? Muốn khiến mâu thuẫn này càng ngày càng lớn à?" Cô hỏi
Tống Á lại bình tĩnh mà nói: "Anh yêu em!"
Cô mệt mỏi lắc đầu, từ chối lời anh ta: "Anh đi đi! Anh đi đi! Nếu bốn năm trước anh đã buông tay, vậy chứng tỏ chúng ta không còn duyên phận, về rồi còn dây dưa, ngoài tổn thương lẫn nhay thì chẳng có ý nghĩa gì."
Tống Á bỗng ôm eo cô, đẩy cô lên tường, hỏi: "Trong lòng em không có anh chút nào sao? Nếu trong lòng không có anh sao ngày đó ở triển lãm tranh lại khóc? Em nói đi?"
Cô lắc đầu, nói: "Tôi sợ có được không?"
Tống Á nói: "Không đúng! Em đang nhớ lại ký ức khắc cốt ghi tâm, có lúc ngọt ngào bên nhau của chúng ta."
Cô khóc.
Một là Tống Á, một người khác là Liên Hạo Đông. Nếu nói Tống Á không có vị trí nào trong lòng cô thì đó là giả. Cô yêu anh ta tám năm, nhớ anh ta tám năm, đợi anh ta tám năm, cuối cùng trong lòng đã thành một nút thắt. Sau đó một người đàn ông tên là Liên Hạo Đông từ từ xóa tan nó. Người này hoàn toàn là một kiểu khác với Tống Á. Anh bá đạo, anh cường quyền, anh chính nghĩa, anh cũng trọng tình trọng nghĩa, độ cao của anh cao hơn bình thường, lý tưởng cảu anh đặc biệt cao xa. Cô như mê muội Tống Á cũng hoàn toàn rơi vào trong sự dịu dàng của một người tên là Liên Hạo Đông thiết huyết, cũng không thể phân chia cho bất cứ ai nữa.
Cô tin Liên Hạo Đông sẽ không giống Tống Á, vứt cô đi không thèm quan tâm. Mối tình đầu đẹp đẽ nhưng nó lại thuộc về quá khứ. Lúc này cô có một tình yêu tốt đẹp hơn. Anh sẽ theo cô tới lúc thiên hoang địa lão, anh mới là tương lai chứ không phải Tống Á.
Cô nói: "Tôi nhớ lại thì sao? Điều này không chứng minh được tôi còn tình cảm với anh."
Tống Á nghe thấy câu này thì bỗng hôn lên môi cô, cứng rắng và bá đạo.
Cô đẩy người anh ta, lắc lắc quần áo anh ta, ra sức chống cự, nói: "Tống Á, đừng như vậy, đừng như vậy, anh sẽ làm tôi bị thương."
Bất kể đàn ông tao nhã cỡ nào, một khi kích phát tuyến thượng thận của anh ta thì đều đáng sợ. Anh ta không chỉ không buông ra mà càng hôn mạnh hơn, luồn ngón tay vào tóc cô, hai chân chặn người cô lại, hơi gấp gáp cũng hơi điên cuồng. Cô tránh không thoát được, chỉ có thể dùng sức cắn lên môi anh ta, máu tươi thấm đẫm khoang miệng hai người.
"Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa truyền tới.
Tống Á kinh hãi, sức nhẹ đi.
Cô cảm ơn tiếng gõ cửa này. Đây quả thực là tiếng trời, đây quả thực là phúc âm xuất hiện. Nhân cơ hội đẩy Tống Á ra, đi mở cửa. Tối nay cô thà ngủ ngoài đường cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh ta. Anh ta là ma quỷ, là một con ma điên.
Cửa mở ra, Liên Hạo Đông toàn thân đầy sát khí đứng sừng sững ngoài cửa như thiên thần.
Đôi mắt sắc bén bắn vào, khuôn mặt đen thui trước mắt khiến máu cô đông lại. Ánh mắt anh đã từng lqđ dịu dàng như nước nhưng giờ đây lạnh như hồ sâu tháng hai, rồi lại hóa thành gió mạnh tháng sáu, đánh tan tất cả hy vọng trong lòng cô không còn chút gì.
Liên Hạo Đông bước vào phòng, bình tĩnh mà nhìn Trần Hiểu Sắt như trước kia, bước từng bước một, ép cô tới bên giường.
Ánh mắt nóng bỏng và lạnh lẽo in vào lòng cô phát đau.
Cô không kiềm được mà lạnh run lên.
Cô biết lúc này mình bết bát bao nhiêu, tóc rối tung, quần áo xộc xệch, người vẫn lạnh run, mỗi thứ đều nói lên cô và Tống Á có tiếp xúc thân thể.
Tuy trong lòng chờ mong anh nhưng cô lại không cao hứng như trong tưởng tượng mà cảm thấy một luồng khí lạnh phát ra từ trong tim, thấm ướt tứ chi bách hài cô.
Hai đôi mắt khóa chặt nhau, ai cũng không né tránh, ai cũng không thoát ra. Cô dùng mắt nói cho anh biết: "Sao bây giờ anh mới tới? Em chờ anh lâu quá."
Nước mắt tràn ra như suối, chảy xuống khuôn mặt cô, tạo thành một chuỗi nước mắt như ngọc trai, nhỏ xuống quần áo cô, sau đó rơi xuống đất.
Liên Hạo Đông giơ tay khẽ lau nước mắt của cô, sau đó xoa nhẹ lên khuôn mặt gầy gò.
Đợi cô không khóc nữa anh mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Á.
Đây là lần thứ ba hai người chạm mặt.
Trong không khí lan tràn mùi kim loại va chạm mãnh liệt. Hai tay Liên Hạo Đông đã nắm lại thành nắm đấm, toàn thân tản ra mùi sát khí sắp bộc phát.
Mà Tống Á cũng không lùi bước, anh ta đã đợi trận chiến giữa hai người đàn ông này rất lâu.
Nắm đấm của Liên Hạo Đông không thể nghi ngờ là thiết chưởng cương quyền (chưởng sắt đấm thép), quất tới nhanh như gió.
Cô nghe thấy tiếng xương tay phải Tống Á gãy rất rõ ràng, trong trẻo và chối tai.
Mục đích một đấm này của Liên Hạo Đông rất rõ ràng, chính là phế bỏ tay phải của Tống Á.
Cô bỗng bừng tỉnh, lao nhanh tới, chắn trước mặt Tống Á, nói với Liên Hạo Đông đang sát khí đầy người: "Đừng!"
Sau đó hô lên với Tống Á: "Tống Á, anh đi nhanh lên đi, anh không đánh lại anh ấy."
Cô quá rõ bản lĩnh của Liên Hạo Đông. Nếu anh ra tay, đừng nói một Tống Á, dù có mười Tống Á cũng mất mạng. Anh còn muốn ra tay, lửa trong mắt không hề được dập đi.
Cô cũng không mong đôi tay Tống Á chỉ có thể vẽ ra hỉ nộ ái ố, bút pháp đan thanh thần kỳ cứ bị phế đi như vậy. Không kịp cân nhắc thiệt hơn, bản năng yêu con của người mẹ nói cho cô rằng nhất định phải bảo vệ Tống Á. Tuy hành động của anh ta gián tiếp hại cô nhưng với sinh mệnh của anh ta mà nói đều như gió thoảng mây trôi. Cô không thể để bi kịch A Trường tái diễn.
Hai người đàn ông mình yêu này, bất kể ai bị thương cô cũng không chịu được. Tống Á bị thương thì cô áy náy, Liên Hạo Đông bị thương thì cô đau lòng. Huống hồ anh là một quân nhân, cô không thể để anh vì cô mà phạm sai lầm.
Anh lạnh lùng nói với cô: "Em tránh ra." Đây là câu đầu tiên anh nói tối nay, lạnh lẽo âm trầm, rợn cả tóc gáy.
Nếu anh đã dám ra tay đương nhiên nghĩ tới hậu quả, cùng lắm thì bị giải quyết trên tòa án quân sự.
Sát khí trong mắt anh đằng đằng khiến cô kinh hãi đảm chiến, hơi mềm chân. Cô xoay người ôm Tống Á, nói với anh: "Em xin anh đừng làm thế."
Tống Á chịu đựng sự đau đớn trên cánh tay, nói: "Hiểu Hiểu, tránh ra."
Cô lại nói: "Tôi tránh ra thì anh sẽ không toàn mạng đâu. Đi nhanh đi, tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho anh ấy."
Liên Hạo Đông chuyển mắt qua người cô, ngăn ngọn lửa giận đang cháy hừng hực, trầm giọng nói: "Tránh ra cho anh, có nghe hay không?"
Sai rồi, không được giận chó đánh mèo lên anh ấy. Nếu cảm thấy không được thì đánh đi.
Anh lẳng lặng nghe lời cô nói. Vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không tìm mình, lại lựa chọn d(đ(l(q(đ chống chọi một mình. Chẳng lẽ mình khiến cô ấy không có cảm giác an toàn như vậy à? Tuy mình ở xa ngàn dặm nhưng chỉ cần cô gọi một cú điện thoại là mình sẽ sử dụng tất cả thế lực để bảo vệ cô chu đáo. Anh biết hai ngày nay cô khó chịu, cũng không nỡ gọi điện chất vấn cô, mà cô thì làm gì? Chẳng lẽ cứ tình cũ không rủ cũng tới như vậy?
Cô thừa dịp anh không ra tay lần nữa vội vàng khuyên Tống Á: "Tống Á, anh đi đi, coi như tôi xin anh đấy."
Tống Á lại cười lạnh, nói: "Hiểu Hiểu, em cho rằng anh sẽ đi à?"
Sẽ, thức thời, hiểu rõ đại cục, có chuyện đáng làm hơn chứ không phải ở đây bị chém. Chẳng lẽ đời này không muốn cầm bút vẽ nữa sao?
Tống Á đã bị cô đẩy tới cửa. Anh ta nói: "Hiểu Hiểu, em đi đi, anh có thể cho em tất cả những thứ em muốn."
Liên Hạo Đông nhắm mắt theo đuôi hai người. Anh không muốn ra tay lần nữa mà là nhìn mỗi tiếng nói mỗi hành động của cô. Thật ra tối nay anh vốn định đánh Tống Á thành tàn phế.
Cô đẩy anh ta ra khỏi cửa, nói: "Tôi sẽ không đi theo anh, tôi đã tỏ rõ lòng mình từ lâu." Sau đó đóng mạnh cửa lại, dựa vào cửa, chặn Liên Hạo Đông lại.
Anh chạy tới trước mặt cô, không nói nữa mà là vung một đấm lên đầu cô. Đấm này đánh vào cánh cửa chống trộm sau lưng cô.
Cô nhắm mắt, sau đó bắt đầu kêu to.
Bàn tay của anh dừng lại thật lâu mới hạ xuống. Anh hung hăng nuốt cơn giận, lồng ngực phập phồng hồi lâu cũng không thể bình tĩnh.
Tiếng thở nặng nề của hai người vang lên bên tai, dồn dập mà kéo dài.
Anh nắm mạnh cằm cô, hỏi: "Nói! Tại sao lại làm thế?"
Cô bị ép ngửa mặt lên, nước mắt lại lăn xuống, trả lời: "Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Anh nghiến răng nói: "Lời thật."
Cô cười: "Bởi vì năm đó em yêu anh ta." Cô không muốn lừa dối anh.
Lòng Liên Hạo Đông thắt lại. Anh cũng như những người đàn ông khác, cũng có lòng ghen tỵ, bởi vì không thể nói từ chất vấn, chỉ có thể hành hạ mình không thể né tránh. Anh biết cô trong sạch nhưng sự kiêu ngạo tự ái của anh lại không cho phép ai bôi nhọ cô chút xíu nào. Anh cười lạnh, nói: "Thì ra những tin tức kia đều là thật."
Cô nói: "Có thật cũng có giả. Cái này phải xem anh đọc như thế nào."
Anh nâng người cô lên, ném lên giường, hỏi: "Sao? Cứ thích mình bại lộ cho người khác xem à?"
Lần này cô té không nhẹ, tức suýt chút nữa là nghẹn, ho khan lớn tiếng, tức giận mà nói: "Em thích bại lộ mình đấy, anh không quản được!"
Anh càng thêm tức giận, níu quần áo cô, giơ cao một cánh tay cô lên, ép hỏi: "Em nói gì? Anh không quản nổi?"
Cô bị anh giơ lên như con cừu nhỏ đợi bị làm thịt. Cô nghĩ anh quá vĩ đại, vĩ đại tới mức cho rằng anh có thể bao dung tất cả, có thể xoay người an ủi mình. Xem ra mình sai rồi, anh cũng chỉ là người phàm. Cô cười lớn, nói: "Thân thể là của em, em bằng lòng làm thế nào thì làm thế!"
Trái tim của người đàn ông cao quý từ tháng ba chuyển gió, lúc cô nghĩ chưa ra thì anh đã thay đổi sắc mặt. Anh có thể là gió nam ấm áp cũng có thể là gió bắc lạnh thấu xương.
Cô cũng như lá rụng mùa thu, không có bất cứ điểm chống đỡ nào, lòng cô lành lạnh, hy vọng đã từng ôm lấy tan vỡ từng chút.
Thì ra là anh sẽ không tha thứ cho mình.
Chắc chắn anh cho là mình không còn trong sạch, không xứng với anh. Gia đình và bối cảnh của anh sao có thể để một người phụ nữ từng để thân thể mình lõa lồ trước mắt người đời gả vào được? Cô nản lòng thoái chí, nhất thời không có bất cứ phản kháng gì, mặc cho anh loay hoay.
Anh nổi giận! Người phụ nữ này lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy? Việc trước đây anh không muốn truy cứu, nhưng tại sao sau này lại ở bên Tống Á đó? Rốt cuộc cô đặt anh ở đâu?
Anh bỗng buông tay, cô ngã nhào xuống giường. Anh u ám nói: "Nếu em đã muốn lộ như vậy thì lộ tiếp là được rồi." Anh bắt đầu xé quần áo cô.
Cô cắn răng, bảo vệ thân thể mình, lớn tiếng mắng: "Liên Hạo Đông, anh con mẹ nó chính là đồ khốn nạn. Em yêu ai thì đi tìm người đó, anh không xen vào được."
Rất nhanh, cô bị anh bóc trần, chỉ còn lại quần áo lót.
Cô tức giận, nằm trên giường khóc tức tưởi.
Anh vừa thấy dáng vẻ của cô vừa tức lại vừa bực lại vừa đau lòng, vứt mạnh quần áo lột ra xuống đất, nói: "Đây chính là lời giải thích của em?" Không nỡ chất vấn, không nỡ chất vấn, hôm nay tình hình lại tệ hơn chất vấn.
Cô cầm chăn bọc kín người mình, buồn bực lớn tiếng kêu trong chăn: "Chính là nó, chính là nó. Em thích cởi, thích cởi..."
Anh lại xốc chăn cô lên, cô kêu to trong chăn như phát điên: "Cút! Anh cút đi!"
Vì sao không thể tâm bình khí hòa từ từ nói chuyện chứ? Bởi vì bọn họ đều quá yêu đối phương, không chịu được đối phương có bất cứ tì vết nào, trở thành hành hạ lẫn nhau, thậm chí tổn thương nhau.
Liên Hạo Đông tức giận ném chăn xuống, xoay người đánh một đấm lên cái bàn nhỏ của cô. Bàn nhỏ bị chấn, vỡ ra răng rắc. Sau đó Trần Hiểu Sắt nghe thấy tiếng anh dập cửa cái rầm, lạch cạch vang dội.
Tuy anh đi nhưng vẫn còn để lại tiếng ong ong! Tiếng động lớn ồn ào khiến cô khó mà bình tĩnh.
Cô thò đầu ra từ trong chăn, ôm góc chăn khóc tức tưởi tiếp...
Cô bò dậy từ trên giường, đi mở cửa, vừa nhìn thì thấy Tống Á, sợ tới mức cô vội vàng đóng cửa lại. Tống Á cường thế đi vào. Cô không kiềm được mà quát lên: "Tống Á, tôi đã từng nói không yêu anh nữa rồi mà."
Tống Á cũng không để ý những thứ này, thả đống lớn đồ mình mua vào phòng cô, nói: "Anh biết!"
"Biết sao còn tới? Muốn khiến mâu thuẫn này càng ngày càng lớn à?" Cô hỏi
Tống Á lại bình tĩnh mà nói: "Anh yêu em!"
Cô mệt mỏi lắc đầu, từ chối lời anh ta: "Anh đi đi! Anh đi đi! Nếu bốn năm trước anh đã buông tay, vậy chứng tỏ chúng ta không còn duyên phận, về rồi còn dây dưa, ngoài tổn thương lẫn nhay thì chẳng có ý nghĩa gì."
Tống Á bỗng ôm eo cô, đẩy cô lên tường, hỏi: "Trong lòng em không có anh chút nào sao? Nếu trong lòng không có anh sao ngày đó ở triển lãm tranh lại khóc? Em nói đi?"
Cô lắc đầu, nói: "Tôi sợ có được không?"
Tống Á nói: "Không đúng! Em đang nhớ lại ký ức khắc cốt ghi tâm, có lúc ngọt ngào bên nhau của chúng ta."
Cô khóc.
Một là Tống Á, một người khác là Liên Hạo Đông. Nếu nói Tống Á không có vị trí nào trong lòng cô thì đó là giả. Cô yêu anh ta tám năm, nhớ anh ta tám năm, đợi anh ta tám năm, cuối cùng trong lòng đã thành một nút thắt. Sau đó một người đàn ông tên là Liên Hạo Đông từ từ xóa tan nó. Người này hoàn toàn là một kiểu khác với Tống Á. Anh bá đạo, anh cường quyền, anh chính nghĩa, anh cũng trọng tình trọng nghĩa, độ cao của anh cao hơn bình thường, lý tưởng cảu anh đặc biệt cao xa. Cô như mê muội Tống Á cũng hoàn toàn rơi vào trong sự dịu dàng của một người tên là Liên Hạo Đông thiết huyết, cũng không thể phân chia cho bất cứ ai nữa.
Cô tin Liên Hạo Đông sẽ không giống Tống Á, vứt cô đi không thèm quan tâm. Mối tình đầu đẹp đẽ nhưng nó lại thuộc về quá khứ. Lúc này cô có một tình yêu tốt đẹp hơn. Anh sẽ theo cô tới lúc thiên hoang địa lão, anh mới là tương lai chứ không phải Tống Á.
Cô nói: "Tôi nhớ lại thì sao? Điều này không chứng minh được tôi còn tình cảm với anh."
Tống Á nghe thấy câu này thì bỗng hôn lên môi cô, cứng rắng và bá đạo.
Cô đẩy người anh ta, lắc lắc quần áo anh ta, ra sức chống cự, nói: "Tống Á, đừng như vậy, đừng như vậy, anh sẽ làm tôi bị thương."
Bất kể đàn ông tao nhã cỡ nào, một khi kích phát tuyến thượng thận của anh ta thì đều đáng sợ. Anh ta không chỉ không buông ra mà càng hôn mạnh hơn, luồn ngón tay vào tóc cô, hai chân chặn người cô lại, hơi gấp gáp cũng hơi điên cuồng. Cô tránh không thoát được, chỉ có thể dùng sức cắn lên môi anh ta, máu tươi thấm đẫm khoang miệng hai người.
"Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa truyền tới.
Tống Á kinh hãi, sức nhẹ đi.
Cô cảm ơn tiếng gõ cửa này. Đây quả thực là tiếng trời, đây quả thực là phúc âm xuất hiện. Nhân cơ hội đẩy Tống Á ra, đi mở cửa. Tối nay cô thà ngủ ngoài đường cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh ta. Anh ta là ma quỷ, là một con ma điên.
Cửa mở ra, Liên Hạo Đông toàn thân đầy sát khí đứng sừng sững ngoài cửa như thiên thần.
Đôi mắt sắc bén bắn vào, khuôn mặt đen thui trước mắt khiến máu cô đông lại. Ánh mắt anh đã từng lqđ dịu dàng như nước nhưng giờ đây lạnh như hồ sâu tháng hai, rồi lại hóa thành gió mạnh tháng sáu, đánh tan tất cả hy vọng trong lòng cô không còn chút gì.
Liên Hạo Đông bước vào phòng, bình tĩnh mà nhìn Trần Hiểu Sắt như trước kia, bước từng bước một, ép cô tới bên giường.
Ánh mắt nóng bỏng và lạnh lẽo in vào lòng cô phát đau.
Cô không kiềm được mà lạnh run lên.
Cô biết lúc này mình bết bát bao nhiêu, tóc rối tung, quần áo xộc xệch, người vẫn lạnh run, mỗi thứ đều nói lên cô và Tống Á có tiếp xúc thân thể.
Tuy trong lòng chờ mong anh nhưng cô lại không cao hứng như trong tưởng tượng mà cảm thấy một luồng khí lạnh phát ra từ trong tim, thấm ướt tứ chi bách hài cô.
Hai đôi mắt khóa chặt nhau, ai cũng không né tránh, ai cũng không thoát ra. Cô dùng mắt nói cho anh biết: "Sao bây giờ anh mới tới? Em chờ anh lâu quá."
Nước mắt tràn ra như suối, chảy xuống khuôn mặt cô, tạo thành một chuỗi nước mắt như ngọc trai, nhỏ xuống quần áo cô, sau đó rơi xuống đất.
Liên Hạo Đông giơ tay khẽ lau nước mắt của cô, sau đó xoa nhẹ lên khuôn mặt gầy gò.
Đợi cô không khóc nữa anh mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Á.
Đây là lần thứ ba hai người chạm mặt.
Trong không khí lan tràn mùi kim loại va chạm mãnh liệt. Hai tay Liên Hạo Đông đã nắm lại thành nắm đấm, toàn thân tản ra mùi sát khí sắp bộc phát.
Mà Tống Á cũng không lùi bước, anh ta đã đợi trận chiến giữa hai người đàn ông này rất lâu.
Nắm đấm của Liên Hạo Đông không thể nghi ngờ là thiết chưởng cương quyền (chưởng sắt đấm thép), quất tới nhanh như gió.
Cô nghe thấy tiếng xương tay phải Tống Á gãy rất rõ ràng, trong trẻo và chối tai.
Mục đích một đấm này của Liên Hạo Đông rất rõ ràng, chính là phế bỏ tay phải của Tống Á.
Cô bỗng bừng tỉnh, lao nhanh tới, chắn trước mặt Tống Á, nói với Liên Hạo Đông đang sát khí đầy người: "Đừng!"
Sau đó hô lên với Tống Á: "Tống Á, anh đi nhanh lên đi, anh không đánh lại anh ấy."
Cô quá rõ bản lĩnh của Liên Hạo Đông. Nếu anh ra tay, đừng nói một Tống Á, dù có mười Tống Á cũng mất mạng. Anh còn muốn ra tay, lửa trong mắt không hề được dập đi.
Cô cũng không mong đôi tay Tống Á chỉ có thể vẽ ra hỉ nộ ái ố, bút pháp đan thanh thần kỳ cứ bị phế đi như vậy. Không kịp cân nhắc thiệt hơn, bản năng yêu con của người mẹ nói cho cô rằng nhất định phải bảo vệ Tống Á. Tuy hành động của anh ta gián tiếp hại cô nhưng với sinh mệnh của anh ta mà nói đều như gió thoảng mây trôi. Cô không thể để bi kịch A Trường tái diễn.
Hai người đàn ông mình yêu này, bất kể ai bị thương cô cũng không chịu được. Tống Á bị thương thì cô áy náy, Liên Hạo Đông bị thương thì cô đau lòng. Huống hồ anh là một quân nhân, cô không thể để anh vì cô mà phạm sai lầm.
Anh lạnh lùng nói với cô: "Em tránh ra." Đây là câu đầu tiên anh nói tối nay, lạnh lẽo âm trầm, rợn cả tóc gáy.
Nếu anh đã dám ra tay đương nhiên nghĩ tới hậu quả, cùng lắm thì bị giải quyết trên tòa án quân sự.
Sát khí trong mắt anh đằng đằng khiến cô kinh hãi đảm chiến, hơi mềm chân. Cô xoay người ôm Tống Á, nói với anh: "Em xin anh đừng làm thế."
Tống Á chịu đựng sự đau đớn trên cánh tay, nói: "Hiểu Hiểu, tránh ra."
Cô lại nói: "Tôi tránh ra thì anh sẽ không toàn mạng đâu. Đi nhanh đi, tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho anh ấy."
Liên Hạo Đông chuyển mắt qua người cô, ngăn ngọn lửa giận đang cháy hừng hực, trầm giọng nói: "Tránh ra cho anh, có nghe hay không?"
Sai rồi, không được giận chó đánh mèo lên anh ấy. Nếu cảm thấy không được thì đánh đi.
Anh lẳng lặng nghe lời cô nói. Vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không tìm mình, lại lựa chọn d(đ(l(q(đ chống chọi một mình. Chẳng lẽ mình khiến cô ấy không có cảm giác an toàn như vậy à? Tuy mình ở xa ngàn dặm nhưng chỉ cần cô gọi một cú điện thoại là mình sẽ sử dụng tất cả thế lực để bảo vệ cô chu đáo. Anh biết hai ngày nay cô khó chịu, cũng không nỡ gọi điện chất vấn cô, mà cô thì làm gì? Chẳng lẽ cứ tình cũ không rủ cũng tới như vậy?
Cô thừa dịp anh không ra tay lần nữa vội vàng khuyên Tống Á: "Tống Á, anh đi đi, coi như tôi xin anh đấy."
Tống Á lại cười lạnh, nói: "Hiểu Hiểu, em cho rằng anh sẽ đi à?"
Sẽ, thức thời, hiểu rõ đại cục, có chuyện đáng làm hơn chứ không phải ở đây bị chém. Chẳng lẽ đời này không muốn cầm bút vẽ nữa sao?
Tống Á đã bị cô đẩy tới cửa. Anh ta nói: "Hiểu Hiểu, em đi đi, anh có thể cho em tất cả những thứ em muốn."
Liên Hạo Đông nhắm mắt theo đuôi hai người. Anh không muốn ra tay lần nữa mà là nhìn mỗi tiếng nói mỗi hành động của cô. Thật ra tối nay anh vốn định đánh Tống Á thành tàn phế.
Cô đẩy anh ta ra khỏi cửa, nói: "Tôi sẽ không đi theo anh, tôi đã tỏ rõ lòng mình từ lâu." Sau đó đóng mạnh cửa lại, dựa vào cửa, chặn Liên Hạo Đông lại.
Anh chạy tới trước mặt cô, không nói nữa mà là vung một đấm lên đầu cô. Đấm này đánh vào cánh cửa chống trộm sau lưng cô.
Cô nhắm mắt, sau đó bắt đầu kêu to.
Bàn tay của anh dừng lại thật lâu mới hạ xuống. Anh hung hăng nuốt cơn giận, lồng ngực phập phồng hồi lâu cũng không thể bình tĩnh.
Tiếng thở nặng nề của hai người vang lên bên tai, dồn dập mà kéo dài.
Anh nắm mạnh cằm cô, hỏi: "Nói! Tại sao lại làm thế?"
Cô bị ép ngửa mặt lên, nước mắt lại lăn xuống, trả lời: "Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Anh nghiến răng nói: "Lời thật."
Cô cười: "Bởi vì năm đó em yêu anh ta." Cô không muốn lừa dối anh.
Lòng Liên Hạo Đông thắt lại. Anh cũng như những người đàn ông khác, cũng có lòng ghen tỵ, bởi vì không thể nói từ chất vấn, chỉ có thể hành hạ mình không thể né tránh. Anh biết cô trong sạch nhưng sự kiêu ngạo tự ái của anh lại không cho phép ai bôi nhọ cô chút xíu nào. Anh cười lạnh, nói: "Thì ra những tin tức kia đều là thật."
Cô nói: "Có thật cũng có giả. Cái này phải xem anh đọc như thế nào."
Anh nâng người cô lên, ném lên giường, hỏi: "Sao? Cứ thích mình bại lộ cho người khác xem à?"
Lần này cô té không nhẹ, tức suýt chút nữa là nghẹn, ho khan lớn tiếng, tức giận mà nói: "Em thích bại lộ mình đấy, anh không quản được!"
Anh càng thêm tức giận, níu quần áo cô, giơ cao một cánh tay cô lên, ép hỏi: "Em nói gì? Anh không quản nổi?"
Cô bị anh giơ lên như con cừu nhỏ đợi bị làm thịt. Cô nghĩ anh quá vĩ đại, vĩ đại tới mức cho rằng anh có thể bao dung tất cả, có thể xoay người an ủi mình. Xem ra mình sai rồi, anh cũng chỉ là người phàm. Cô cười lớn, nói: "Thân thể là của em, em bằng lòng làm thế nào thì làm thế!"
Trái tim của người đàn ông cao quý từ tháng ba chuyển gió, lúc cô nghĩ chưa ra thì anh đã thay đổi sắc mặt. Anh có thể là gió nam ấm áp cũng có thể là gió bắc lạnh thấu xương.
Cô cũng như lá rụng mùa thu, không có bất cứ điểm chống đỡ nào, lòng cô lành lạnh, hy vọng đã từng ôm lấy tan vỡ từng chút.
Thì ra là anh sẽ không tha thứ cho mình.
Chắc chắn anh cho là mình không còn trong sạch, không xứng với anh. Gia đình và bối cảnh của anh sao có thể để một người phụ nữ từng để thân thể mình lõa lồ trước mắt người đời gả vào được? Cô nản lòng thoái chí, nhất thời không có bất cứ phản kháng gì, mặc cho anh loay hoay.
Anh nổi giận! Người phụ nữ này lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy? Việc trước đây anh không muốn truy cứu, nhưng tại sao sau này lại ở bên Tống Á đó? Rốt cuộc cô đặt anh ở đâu?
Anh bỗng buông tay, cô ngã nhào xuống giường. Anh u ám nói: "Nếu em đã muốn lộ như vậy thì lộ tiếp là được rồi." Anh bắt đầu xé quần áo cô.
Cô cắn răng, bảo vệ thân thể mình, lớn tiếng mắng: "Liên Hạo Đông, anh con mẹ nó chính là đồ khốn nạn. Em yêu ai thì đi tìm người đó, anh không xen vào được."
Rất nhanh, cô bị anh bóc trần, chỉ còn lại quần áo lót.
Cô tức giận, nằm trên giường khóc tức tưởi.
Anh vừa thấy dáng vẻ của cô vừa tức lại vừa bực lại vừa đau lòng, vứt mạnh quần áo lột ra xuống đất, nói: "Đây chính là lời giải thích của em?" Không nỡ chất vấn, không nỡ chất vấn, hôm nay tình hình lại tệ hơn chất vấn.
Cô cầm chăn bọc kín người mình, buồn bực lớn tiếng kêu trong chăn: "Chính là nó, chính là nó. Em thích cởi, thích cởi..."
Anh lại xốc chăn cô lên, cô kêu to trong chăn như phát điên: "Cút! Anh cút đi!"
Vì sao không thể tâm bình khí hòa từ từ nói chuyện chứ? Bởi vì bọn họ đều quá yêu đối phương, không chịu được đối phương có bất cứ tì vết nào, trở thành hành hạ lẫn nhau, thậm chí tổn thương nhau.
Liên Hạo Đông tức giận ném chăn xuống, xoay người đánh một đấm lên cái bàn nhỏ của cô. Bàn nhỏ bị chấn, vỡ ra răng rắc. Sau đó Trần Hiểu Sắt nghe thấy tiếng anh dập cửa cái rầm, lạch cạch vang dội.
Tuy anh đi nhưng vẫn còn để lại tiếng ong ong! Tiếng động lớn ồn ào khiến cô khó mà bình tĩnh.
Cô thò đầu ra từ trong chăn, ôm góc chăn khóc tức tưởi tiếp...
Tác giả :
Thập Nguyệt Cần Khê