Sắc Màu Ấm
Chương 69
Lúc Thiệu Khâm tới thấy Mạch Nha đang ngồi giữa Giản Tang Du và Đỗ Minh Sâm. Đỗ Minh Sâm đưa cho cái gì Giản Tang Du cũng bị Mạch Nha đoạt lấy, sau đó tự tay đưa cho Giản Tang Du.
Thiệu Khâm nhịn cười đi tới, Mạch Nha thấy anh thì hai mắt sáng ngời, định chạy về phía anh. Bỗng nhiên lại ý thức được mình đứng lên thì mẹ sẽ ngồi cùng chú Đỗ, lập tức cau mày, hét lên với Thiệu Khâm: “Ba, mau tới đây.”
Giản Tang Du có chút ngoài ý muốn: “Sao anh lại tới đây?”
Thiệu Khâm liếc nhìn Đỗ Minh Sâm, khẽ nghiêng người hôn phớt con trai, rồi mới trả lời Giản Tang Du: “Tới xem có phải bảo bối của anh sắp bị người ta đoạt mất không.”
Vẻ mặt Giản Tang Du hơi mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, Mạch Nha cao hứng nhảy dựng lên, tặng vị trí cho lại anh: “Ba, ba ngồi đi.”
Thiệu Khâm nhìn khoảng cách nhỏ giữa Giản Tang Du và Đỗ Minh Sâm. Anh nhíu mày, làm trò trước mặt Đỗ Minh Sâm, một tay đặt lên eo Giản Tang Du, trực tiếp ôm cô đặt cô ngồi lên đùi mình.
Giản Tang Du sợ hãi, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiệu Khâm, anh lại nổi điên gì vậy, thả em xuống.”
Mạch Nha vô cùng hài lòng đối với hành động tuyên bố chủ quyền này của ba, lại về chổ ngồi.
Đỗ Minh Sâm chỉ lẳng lặng nhìn, nở một nụ cười yếu ớt. Chỉ có điều nụ cười kia dù nhìn thế nào cũng thấy hơi lạnh lẽo: “Thiệu tiên sinh thật là dư thừa thể lực, nhưng thắt lưng Tang Du hơi yếu, hông của cô ấy vẫn luôn không tốt.”
Đôi mắt của Thiệu Khâm u ám đi, hơi không vui vì người đàn ông khác biết thắt lưng vợ mình không tốt. Một bàn tay to bấm nhẹ vào thắt lưng cứng ngắc của cô, mập mờ thì thầm vào tai cô hỏi: “Thắt lưng của em không tốt? Trước kia rõ ràng rất linh hoạt.”
Mặt Giản Tang Du nóng bừng, vô cùng khiếp sợ. Cái tên Thiệu Khâm lưu manh này không thèm để ý trước mặt còn có hai đứa trẻ và Đỗ Minh Sâm, lại nói những lời mờ ám như thế.
Da đầu Giản Tang Du run lên, nhất là đôi mắt trong veo của Tân Tử và Mạch Nha đang dừng lại trên người cô, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bàn tay đặt lên vai Thiệu Khâm âm thầm hung dữ véo thật mạnh: “Nơi này còn có trẻ con, anh lại nói lung tung cái gì vậy?”
Bàn tay Thiệu Khâm nắm chặt hông cô, nhẹ nhàng xoa bóp, khẽ nói vào tai cô: “Tối hôm qua đáng lẽ nên cố gắng hơn một chút, cho em một dấu ấn, như vậy sẽ không có ai dám mơ ước tới bảo bối của anh.”
Mặt Giản Tang Du xanh lại, oán hận đấm anh thật mạnh: “Em đi nhà vệ sinh chút!”
Từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, thắt lưng lại bị một sức mạnh kéo giật lại, cả người Giản Tang Du suýt đập vào tường, cô giật mình thét lên: “A ——”
Vừa khéo, lưng của cô không phải đụng vào bức tường cứng đơ mà là một bộ ngực vững chắc ấm áp.
Người đàn ông đó một tay ôm cô, mặt vùi vào cổ cô, giọng nói khàn khàn không nhận ra được cảm xúc: “Giản Tang Du, sao em lại tốt như vậy, vừa mới không để ý tới em một lúc mà đã xảy ra chuyện này.”
Lúc này thân thể run rẩy của Giản Tang Du mới thả lõng chút. Cô kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, chống lại ánh mắt giận dỗi của Thiệu Khâm. Cô im lặng trong chốc lát: “Đồ lưu manh, sao anh lại đi theo em?”
“Bởi vì anh muốn làm chút chuyện lưu manh, đã lâu rồi không làm chuyện vô lại với em, em đã sắp không nhớ những gì mình nói trước kia rồi.” Thiệu Khâm nói xong, một cái tay khác lại không chút kiêng kỵ tiến vào trong áo cô, gạt nhẹ nội y của cô ra.
“Anh nói là việc anh chỉ làm trò lưu manh với mình em thôi sao?”
Thiệu Khâm liếm lên vành tai của cô, bàn tay nóng bỏng xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô.
Giản Tang Du quá sợ hãi. Mặc dù lúc này không có ai tới đây, nhưng ở công viên trò chơi có rất nhiều trẻ con! Cô thúc khuỷu tay vào ngực Thiệu Khâm, mắng: “Anh là tên dâm tặc, ở đâu cũng có thể ham muốn được, buông tay ra.”
Thiệu Khâm nắm chặt bộ ngực mềm mại làm anh yêu thích không muốn bỏ tay ra, khẽ nói vào tai cô: “Bà xã, không phải em thật sự muốn ở cùng bác sĩ Đỗ mà bỏ rơi hai cha con anh chứ?”
Giản Tang Du liếc mắt, vẫn quan sát xem có người nào qua lại không, giọng không vui: “Em cấm anh, đừng có lôi con vào!”
Thiệu Khâm cười khẽ, bàn tay kéo mạnh hông cô sát lại, bắt cô phải đối mặt với anh, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Còn nhớ lần trước chúng ta đã làm ở phòng thử đồ không? Có muốn thử làm trong phòng vệ sinh không? Dùng tư thế kia đó!.”
Giản Tang Du trừng to mắt, lạnh giọng mắng: “Anh dám!”
Thiệu Khâm nheo mắt lại cười, ngũ quan anh tuấn vô cùng dịu dàng: “Anh không dám, anh sẽ nghe lời bà xã.”
Giản Tang Du không biết tiếp theo nên làm thế nào. Thiệu Khâm nhìn vào mắt cô nồng nàn trìu mến, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên trán cô .
Biểu hiện dịu dàng này thật sự không hợp với tính cách của anh, Giản Tang Du hơi sợ hãi, cúi đầu tránh tầm mắt của anh, đưa tay đẩy bàn tay đang nắm ngực mình ra: “. . . . . . Buông tay ra.”
Thiệu Khâm vẫn không buông, đầu ngón tay còn ác liệt vân vê đầu ngực cô, cúi đầu muốn hôn cô : “Không được sự đồng ý của anh thì không được đến gần người đàn ông khác.”
Giản Tang Du nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, môi Thiệu Khâm rơi vào gáy cô.
Anh cũng không rời đi, di chuyển xuống mút nhẹ dọc cần cổ trắng nõn của cô.
Giản Tang Du cố gắng đẩy vài cái, dĩ nhiên thân thể cường tráng của Thiệu Khâm vẫn không nhúc nhích, giọng nói của cô cũng nhanh chóng thay đổi: “Thiệu Khâm, đây là nơi công cộng.”
Thiệu Khâm chôn mặt ở cổ áo cô, hàm răng cắn nhẹ vào xương quai xanh, ánh mắt từ từ trở nên đen tối, nụ cười xấu xa: “Ý của em là ở chỗ khác thì có thể?”
Giản Tang Du bị bộ dạng vô lại này của anh làm cho cứng họng: “Ở đâu cũng không được!”
Thiệu Khâm nhào xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô, khiến cho thân thể của cô càng dán chặt vào anh, một bàn tay khác nắm chặt cằm của cô, hôn lên môi cô: “Anh sẽ không làm đến cùng, chỉ cần cho anh sờ em một lúc.”
Giản Tang Du không thể trốn thoát khỏi những lời nói nóng bỏng của anh, đầu lưỡi của cô bị anh ngậm chặt, sâu đến mức khó thở. Thân thể càng cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của anh, qua lớp vải mỏng anh nhẹ nhàng ma sát, vật cứng rắn nóng bỏng kia sắp thiêu rụi cô rồi.
Thiệu Khâm buông đôi môi căng mọng của cô ra, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt yêu kiều của cô : “Em thật biết nghe lời.”
Giản Tang Du nhìn vẻ mặt không giấu được mệt mỏi của anh, rất nhiều lời muốn nói cũng bị nghẹn lại không nói ra được. Cuối cùng im lặng cụp mắt xuống, thân thể không ngừng run rẩy, cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh đang khơi dậy ham muốn trong cô, khiến cô không ngừng tê dại.
Nếu như buổi sáng cô không nghe thấy những lời Cố Dĩnh Chi nói với Thiệu Khâm rõ ràng. Không biết sau lưng mình Thiệu Khâm đã làm nhiều chuyện như vậy. Có lẽ cô sẽ quyết liệt đẩy anh ra, tiếp tục nói những lời độc ác công kích anh.
Nhưng dưới ánh mắt của anh, những lời cô muốn nói lại nghẹn lại.
Hai năm trước thiếu chút nữa Thiệu Khâm đã ngồi tù rồi.
Việc Thiệu Khâm chuyển nghề, bỏ qua những cố gắng đã phấn đấu trong mấy năm đó cũng có liên quan tới cô.
Vì cô mà quan hệ của Thiệu Khâm và cha mẹ ngày càng gay gắt, hơn nữa còn đắc tội với Thiệu Chính Lâm.
Những chuyện này chỉ cần dùng mấy câu là có thể kể hết, nhưng để làm được vậy thì cần phải có bao nhiêu quyết tâm cố gắng?
Giản Tang Du nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, trong trí nhớ của cô anh luôn mãi mãi ở thời niên thiếu, nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ mãi không quên.
Thiệu Khâm đúng là không tiến thêm bước nào nữa, nhưng bàn tay lạnh ngắt lại không ngừng ve vuốt nhẹ đỉnh núi của cô, khiến cho chúng đứng thẳng lên, nhất thời lại khiến cô chìm vào trong hồi ức.
Giản Tang Du đã có thói quen luôn nhìn thấy Thiệu Khâm xuất sắc hơn người khác. Giờ nhìn thấy anh gần như sa cơ lỡ vận, tâm tình của cô càng ngày càng phức tạp không thể hình dung được.
Giống như tối hôm qua, mặc dù không tiến tới bước cuối cùng, nhưng cũng đã làm đến vậy rồi, thật có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì sao? Còn hiện tại, tay cô đang nắm chặt vật to lớn của Thiệu Khâm, giúp anh giải tỏa dục vọng, nghe thấy âm thanh thở dốc của anh phả vào tai cô, cám dỗ như vậy làm cả người cô cũng căng cứng lên.
Lần đầu tiên Giản Tang Du phát hiện, chỉ cần nhìn Thiệu Khâm như vậy, đã khiến cho cô rơi vào vũng bùn không thể nào thoát ra, thì ra cô . . . . . . cũng khát vọng Thiệu Khâm .
Sau này bọn họ nên làm gì bây giờ? Tiếp tục dùng phương thức quái dị này mà ở chung sao?
“Bà xã, nhanh lên một chút.” Thiệu Khâm không hài lòng trước bộ dạng thất thần của cô, nắm tay cô chuyển động. Giản Tang Du đỏ mặt không dám nhìn, liều mạng muốn rút tay ra, “Anh tự giải quyết đi.”
Thiệu Khâm trấn an cúi đầu hôn cô : “Ngoan nghe lời anh.”
***
Bởi vì Thiệu Khâm đột nhiên xuất hiện, không khí trở nên quái dị, hai đứa trẻ chơi rất vui nhưng không khí của ba người lớn thì lại thật khác lạ.
Thiệu Khâm cũng chưa từng có phản ứng khiêu khích, nhưng thỉnh thoảng anh lại hôn lên mặt Giản Tang Du, hơn nữa dáng vẻ của anh lại rất lưu manh. Tuy ngoài miệng Đỗ Minh Sâm không nói, nhưng trên mặt càng ngày càng khó coi.
Cho nên cuối cùng gần như không chơi được gì, chờ đến lúc kết thúc, Mạch Nha chạy tới chui vào trong xe Thiệu Khâm: “Mẹ nhanh lên một chút.”
Thiệu Khâm cũng đứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn cô .
Thấy Giản Tang Du có vẻ khó xử, Đỗ Minh Sâm vỗ nhẹ vào bả vai của cô, cười phóng khoáng: “Anh sẽ không thúc dục em, em hãy suy nghĩ thật kĩ, lúc này em cần thật tỉnh táo.”
Đối với sự quan tâm của Đỗ Minh Sâm, Giản Tang Du rất cảm kích. Hai năm qua cô đã chứng kiến rất nhiều mặt của Đỗ Minh Sâm, có trầm ổn, có ngưỡng mộ tôn kính, có yên lặng ở bên chăm sóc che chở cho cô.
Không thể không nói, đó là một đối tượng kết hôn rất tốt, chẳng qua là. . . . . .
“Thật xin lỗi, hiện tại em thật sự không nghĩ tới chuyện này. Trong tình huống bây giờ, dù em ở bên ai cũng thật không công bằng.”
Lông mày Đỗ Minh Sâm chau lại mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh vẫn chăm chú nhìn cô: “Tang Du, anh lớn hơn em vài tuổi. Nhưng với hoàn cảnh gia đình mình, anh tự tin có thể đem lại cho em một cuộc sống hạnh phúc. Anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ tới tương lai của hai chúng ta, hi vọng em đừng vội cự tuyệt, hãy suy nghĩ thật kĩ.”
Đỗ Minh Sâm nói xong, vỗ vỗ đầu Tân Tử, mỉm cười giục: “Nói chào cô đi.”
“Con chào dì.” Tân Tử biết điều giơ bàn tay nhỏ bé, rồi hướng về phía Mạch Nha nói, “Giản Y Hàm, lần sau bạn mà còn gạt mình, mình sẽ đem chuyện hôm nay đi chơi với bạn nói cho Diệp Ân biết!”
Mạch Nha tức giận nghiêng đầu qua một bên, hừ lạnh. Không trách được bảo sao nó lại không thích Tân Tử, quả nhiên đúng là người nhà của chú Đỗ, giống nhau như đúc.
Thiệu Khâm chống tay vào cửa sổ xe, bỗng nhiên cúi người hỏi Mạch Nha: “Cục cưng, sao đột nhiên con lại đồng ý đi chơi với chú Đỗ?” Dựa vào nó tận lực làm tay trong cho anh thì sự việc hôm nay có chút kì quái.
Mạch Nha vội vàng ngồi thẳng người, ánh mắt lóe lên: “Ừm, chuyện không liên quan đến con mà, chú Đỗ uy hiếp con.”
Thiệu Khâm cau mày nhìn nó.
Ánh mắt nó đảo liên hồi, khẽ nói: “Chú Đỗ nói, chú ấy cho con chiếc quần bơi có chữ kí của vận động viên Phelps——”
Thiệu Khâm chết lặng vì con trai, chỉ vì một chiếc quần bơi mà có thể bán rẻ cả ba mẹ!
Giản Tang Du cũng không thèm chấp nhất hành động gián điệp của con. Lúc lên xe bắt đầu giáo huấn con: “Giản Y Hàm, con có biết hành động vừa rồi của con là gì không? Mẹ và chú Đỗ chẳng qua chỉ là bạn bè, con không thể vô lễ với chú ấy như vậy được.”
Mạch Nha nghiêng mặt qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bạn bè cũng không tới mức sờ tay nhau.”
Giản Tang Du trừng mắt. Thiệu Khâm lập tức tiếp lời: “Giản Tang Du, em càng ngày càng có bản lĩnh, dám tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác trước mặt con.”
Giản Tang Du tức giận cực kỳ: “Thiệu tiên sinh, em nhắc lại cho anh biết một lần nữa, hai chúng ta đã ly hôn rồi.”
Thiệu Khâm nhìn cô nhạt: “Không có liên quan.”
Giản Tang Du nghĩ tới cảnh hoang đường trước nhà vệ sinh. Cuối cùng Thiệu Khâm vẫn lấy tay cô để giải quyết. Đến bây giờ lòng bàn tay của cô hình như vẫn còn run rẩy, cô ho khan nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Muốn anh làm ra chút quan hệ không?” Thiệu Khâm khiêu khích nhướng nhướng mày nói.
Giản Tang Du nghẹn họng trân trối nhìn anh. Trước mặt con mà anh cũng dám làm trò nói những lời như thế! Mạch Nha ôm gói khoai tây chiên ngồi ghế sau, vui vẻ ăn, nghe vậy tò mò hỏi: “Ba sai rồi, trước từ “quan hệ” không thể dùng chữ ‘làm’.”
Thiệu Khâm nghiêm trang gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn quan sát gương mặt của Giản Tang Du từ đầu đến cuối: “Đúng, quan hệ của mẹ và ba không làm cũng có thể rất vui vẻ.”
Giản Tang Du nghe không nổi nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.
“Nếu anh rãnh hãy mang Mạch Nha về thăm ba một chút.” Giản Tang Du bỗng nhiên mở mắt ra nhìn thẳng phía trước, giọng nói bình tĩnh nói, “Người già về hưu thường rất nhớ con cái.”
Thiệu Khâm không thể không suy nghĩ, quay đầu: “Em biết rồi?”
Buổi sáng nói chuyện với Cố Dĩnh Chi, anh đã cố ý nhỏ giọng, không nghĩ tới ——
Thiệu Khâm lập tức nghĩ đến thái độ thay đổi của cô lúc ở công viên trò chơi, còn có ánh mắt muốn nói nhưng lại thôi kia. . . . . . Khiến cho tâm tư của Thiệu Khâm càng loạn hơn. Anh không biết Giản Tang Du nghĩ như thế nào, có phải bởi vì những chuyện đó mà sinh ra áp lực vô hình không?
Theo bản năng anh lại bắt đầu giải thích: “Chuyện cũng đã qua, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Khóe miệng Giản Tang Du hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, chăm chú nhìn anh. Cô vừa đau lòng vừa chua xót vì Thiệu Khâm luôn để tâm tư quan sát sắc mặt cô mới hành động: “Thiệu Khâm, anh có hối hận không? Tiền đồ mà anh đã phấn đấu bao lâu nay bỗng chốc tan thành mây khói.”
Lúc cô nghe được những chuyện đó, trong lòng không khỏi rung động. Cô chỉ nghĩ Thiệu Khâm đã chán cuộc sống trong quân ngũ. Lần đó lên thăm anh, cô thấy cuộc sống gian khổ như vậy mà anh vẫn cố chịu đựng, chứng tỏ anh rất thích làm bộ đội.
Thiệu Khâm yên lặng nhìn chăm chú phía trước, ánh mắt kiên định. Một lát sau nói trầm ấm: “Không hối hận, em đã mất đi nhiều thứ như vậy vì anh, những điều anh bồi thường lại vẫn còn chưa đủ.”
Giản Tang Du an tĩnh lại, lúc này cô đã buông lỏng cảm xúc của mình.
Cô và Thiệu Khâm thật sự đã hành hạ nhau quá lâu. Bọn họ đã mệt mỏi tới mức quên mất mình mới chỉ có 26 tuổi. Mà Thiệu Khâm cũng đã phải chịu rất nhiều đau khổ rồi.
Giản Tang Du nghĩ, có lẽ cô đã sớm không trách Thiệu Khâm nữa rồi, chẳng qua là cô vẫn chưa đủ dũng khí tới gần anh thôi.
Thiệu Khâm nhịn cười đi tới, Mạch Nha thấy anh thì hai mắt sáng ngời, định chạy về phía anh. Bỗng nhiên lại ý thức được mình đứng lên thì mẹ sẽ ngồi cùng chú Đỗ, lập tức cau mày, hét lên với Thiệu Khâm: “Ba, mau tới đây.”
Giản Tang Du có chút ngoài ý muốn: “Sao anh lại tới đây?”
Thiệu Khâm liếc nhìn Đỗ Minh Sâm, khẽ nghiêng người hôn phớt con trai, rồi mới trả lời Giản Tang Du: “Tới xem có phải bảo bối của anh sắp bị người ta đoạt mất không.”
Vẻ mặt Giản Tang Du hơi mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, Mạch Nha cao hứng nhảy dựng lên, tặng vị trí cho lại anh: “Ba, ba ngồi đi.”
Thiệu Khâm nhìn khoảng cách nhỏ giữa Giản Tang Du và Đỗ Minh Sâm. Anh nhíu mày, làm trò trước mặt Đỗ Minh Sâm, một tay đặt lên eo Giản Tang Du, trực tiếp ôm cô đặt cô ngồi lên đùi mình.
Giản Tang Du sợ hãi, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiệu Khâm, anh lại nổi điên gì vậy, thả em xuống.”
Mạch Nha vô cùng hài lòng đối với hành động tuyên bố chủ quyền này của ba, lại về chổ ngồi.
Đỗ Minh Sâm chỉ lẳng lặng nhìn, nở một nụ cười yếu ớt. Chỉ có điều nụ cười kia dù nhìn thế nào cũng thấy hơi lạnh lẽo: “Thiệu tiên sinh thật là dư thừa thể lực, nhưng thắt lưng Tang Du hơi yếu, hông của cô ấy vẫn luôn không tốt.”
Đôi mắt của Thiệu Khâm u ám đi, hơi không vui vì người đàn ông khác biết thắt lưng vợ mình không tốt. Một bàn tay to bấm nhẹ vào thắt lưng cứng ngắc của cô, mập mờ thì thầm vào tai cô hỏi: “Thắt lưng của em không tốt? Trước kia rõ ràng rất linh hoạt.”
Mặt Giản Tang Du nóng bừng, vô cùng khiếp sợ. Cái tên Thiệu Khâm lưu manh này không thèm để ý trước mặt còn có hai đứa trẻ và Đỗ Minh Sâm, lại nói những lời mờ ám như thế.
Da đầu Giản Tang Du run lên, nhất là đôi mắt trong veo của Tân Tử và Mạch Nha đang dừng lại trên người cô, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bàn tay đặt lên vai Thiệu Khâm âm thầm hung dữ véo thật mạnh: “Nơi này còn có trẻ con, anh lại nói lung tung cái gì vậy?”
Bàn tay Thiệu Khâm nắm chặt hông cô, nhẹ nhàng xoa bóp, khẽ nói vào tai cô: “Tối hôm qua đáng lẽ nên cố gắng hơn một chút, cho em một dấu ấn, như vậy sẽ không có ai dám mơ ước tới bảo bối của anh.”
Mặt Giản Tang Du xanh lại, oán hận đấm anh thật mạnh: “Em đi nhà vệ sinh chút!”
Từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, thắt lưng lại bị một sức mạnh kéo giật lại, cả người Giản Tang Du suýt đập vào tường, cô giật mình thét lên: “A ——”
Vừa khéo, lưng của cô không phải đụng vào bức tường cứng đơ mà là một bộ ngực vững chắc ấm áp.
Người đàn ông đó một tay ôm cô, mặt vùi vào cổ cô, giọng nói khàn khàn không nhận ra được cảm xúc: “Giản Tang Du, sao em lại tốt như vậy, vừa mới không để ý tới em một lúc mà đã xảy ra chuyện này.”
Lúc này thân thể run rẩy của Giản Tang Du mới thả lõng chút. Cô kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, chống lại ánh mắt giận dỗi của Thiệu Khâm. Cô im lặng trong chốc lát: “Đồ lưu manh, sao anh lại đi theo em?”
“Bởi vì anh muốn làm chút chuyện lưu manh, đã lâu rồi không làm chuyện vô lại với em, em đã sắp không nhớ những gì mình nói trước kia rồi.” Thiệu Khâm nói xong, một cái tay khác lại không chút kiêng kỵ tiến vào trong áo cô, gạt nhẹ nội y của cô ra.
“Anh nói là việc anh chỉ làm trò lưu manh với mình em thôi sao?”
Thiệu Khâm liếm lên vành tai của cô, bàn tay nóng bỏng xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô.
Giản Tang Du quá sợ hãi. Mặc dù lúc này không có ai tới đây, nhưng ở công viên trò chơi có rất nhiều trẻ con! Cô thúc khuỷu tay vào ngực Thiệu Khâm, mắng: “Anh là tên dâm tặc, ở đâu cũng có thể ham muốn được, buông tay ra.”
Thiệu Khâm nắm chặt bộ ngực mềm mại làm anh yêu thích không muốn bỏ tay ra, khẽ nói vào tai cô: “Bà xã, không phải em thật sự muốn ở cùng bác sĩ Đỗ mà bỏ rơi hai cha con anh chứ?”
Giản Tang Du liếc mắt, vẫn quan sát xem có người nào qua lại không, giọng không vui: “Em cấm anh, đừng có lôi con vào!”
Thiệu Khâm cười khẽ, bàn tay kéo mạnh hông cô sát lại, bắt cô phải đối mặt với anh, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Còn nhớ lần trước chúng ta đã làm ở phòng thử đồ không? Có muốn thử làm trong phòng vệ sinh không? Dùng tư thế kia đó!.”
Giản Tang Du trừng to mắt, lạnh giọng mắng: “Anh dám!”
Thiệu Khâm nheo mắt lại cười, ngũ quan anh tuấn vô cùng dịu dàng: “Anh không dám, anh sẽ nghe lời bà xã.”
Giản Tang Du không biết tiếp theo nên làm thế nào. Thiệu Khâm nhìn vào mắt cô nồng nàn trìu mến, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên trán cô .
Biểu hiện dịu dàng này thật sự không hợp với tính cách của anh, Giản Tang Du hơi sợ hãi, cúi đầu tránh tầm mắt của anh, đưa tay đẩy bàn tay đang nắm ngực mình ra: “. . . . . . Buông tay ra.”
Thiệu Khâm vẫn không buông, đầu ngón tay còn ác liệt vân vê đầu ngực cô, cúi đầu muốn hôn cô : “Không được sự đồng ý của anh thì không được đến gần người đàn ông khác.”
Giản Tang Du nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, môi Thiệu Khâm rơi vào gáy cô.
Anh cũng không rời đi, di chuyển xuống mút nhẹ dọc cần cổ trắng nõn của cô.
Giản Tang Du cố gắng đẩy vài cái, dĩ nhiên thân thể cường tráng của Thiệu Khâm vẫn không nhúc nhích, giọng nói của cô cũng nhanh chóng thay đổi: “Thiệu Khâm, đây là nơi công cộng.”
Thiệu Khâm chôn mặt ở cổ áo cô, hàm răng cắn nhẹ vào xương quai xanh, ánh mắt từ từ trở nên đen tối, nụ cười xấu xa: “Ý của em là ở chỗ khác thì có thể?”
Giản Tang Du bị bộ dạng vô lại này của anh làm cho cứng họng: “Ở đâu cũng không được!”
Thiệu Khâm nhào xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô, khiến cho thân thể của cô càng dán chặt vào anh, một bàn tay khác nắm chặt cằm của cô, hôn lên môi cô: “Anh sẽ không làm đến cùng, chỉ cần cho anh sờ em một lúc.”
Giản Tang Du không thể trốn thoát khỏi những lời nói nóng bỏng của anh, đầu lưỡi của cô bị anh ngậm chặt, sâu đến mức khó thở. Thân thể càng cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của anh, qua lớp vải mỏng anh nhẹ nhàng ma sát, vật cứng rắn nóng bỏng kia sắp thiêu rụi cô rồi.
Thiệu Khâm buông đôi môi căng mọng của cô ra, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt yêu kiều của cô : “Em thật biết nghe lời.”
Giản Tang Du nhìn vẻ mặt không giấu được mệt mỏi của anh, rất nhiều lời muốn nói cũng bị nghẹn lại không nói ra được. Cuối cùng im lặng cụp mắt xuống, thân thể không ngừng run rẩy, cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh đang khơi dậy ham muốn trong cô, khiến cô không ngừng tê dại.
Nếu như buổi sáng cô không nghe thấy những lời Cố Dĩnh Chi nói với Thiệu Khâm rõ ràng. Không biết sau lưng mình Thiệu Khâm đã làm nhiều chuyện như vậy. Có lẽ cô sẽ quyết liệt đẩy anh ra, tiếp tục nói những lời độc ác công kích anh.
Nhưng dưới ánh mắt của anh, những lời cô muốn nói lại nghẹn lại.
Hai năm trước thiếu chút nữa Thiệu Khâm đã ngồi tù rồi.
Việc Thiệu Khâm chuyển nghề, bỏ qua những cố gắng đã phấn đấu trong mấy năm đó cũng có liên quan tới cô.
Vì cô mà quan hệ của Thiệu Khâm và cha mẹ ngày càng gay gắt, hơn nữa còn đắc tội với Thiệu Chính Lâm.
Những chuyện này chỉ cần dùng mấy câu là có thể kể hết, nhưng để làm được vậy thì cần phải có bao nhiêu quyết tâm cố gắng?
Giản Tang Du nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, trong trí nhớ của cô anh luôn mãi mãi ở thời niên thiếu, nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ mãi không quên.
Thiệu Khâm đúng là không tiến thêm bước nào nữa, nhưng bàn tay lạnh ngắt lại không ngừng ve vuốt nhẹ đỉnh núi của cô, khiến cho chúng đứng thẳng lên, nhất thời lại khiến cô chìm vào trong hồi ức.
Giản Tang Du đã có thói quen luôn nhìn thấy Thiệu Khâm xuất sắc hơn người khác. Giờ nhìn thấy anh gần như sa cơ lỡ vận, tâm tình của cô càng ngày càng phức tạp không thể hình dung được.
Giống như tối hôm qua, mặc dù không tiến tới bước cuối cùng, nhưng cũng đã làm đến vậy rồi, thật có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì sao? Còn hiện tại, tay cô đang nắm chặt vật to lớn của Thiệu Khâm, giúp anh giải tỏa dục vọng, nghe thấy âm thanh thở dốc của anh phả vào tai cô, cám dỗ như vậy làm cả người cô cũng căng cứng lên.
Lần đầu tiên Giản Tang Du phát hiện, chỉ cần nhìn Thiệu Khâm như vậy, đã khiến cho cô rơi vào vũng bùn không thể nào thoát ra, thì ra cô . . . . . . cũng khát vọng Thiệu Khâm .
Sau này bọn họ nên làm gì bây giờ? Tiếp tục dùng phương thức quái dị này mà ở chung sao?
“Bà xã, nhanh lên một chút.” Thiệu Khâm không hài lòng trước bộ dạng thất thần của cô, nắm tay cô chuyển động. Giản Tang Du đỏ mặt không dám nhìn, liều mạng muốn rút tay ra, “Anh tự giải quyết đi.”
Thiệu Khâm trấn an cúi đầu hôn cô : “Ngoan nghe lời anh.”
***
Bởi vì Thiệu Khâm đột nhiên xuất hiện, không khí trở nên quái dị, hai đứa trẻ chơi rất vui nhưng không khí của ba người lớn thì lại thật khác lạ.
Thiệu Khâm cũng chưa từng có phản ứng khiêu khích, nhưng thỉnh thoảng anh lại hôn lên mặt Giản Tang Du, hơn nữa dáng vẻ của anh lại rất lưu manh. Tuy ngoài miệng Đỗ Minh Sâm không nói, nhưng trên mặt càng ngày càng khó coi.
Cho nên cuối cùng gần như không chơi được gì, chờ đến lúc kết thúc, Mạch Nha chạy tới chui vào trong xe Thiệu Khâm: “Mẹ nhanh lên một chút.”
Thiệu Khâm cũng đứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn cô .
Thấy Giản Tang Du có vẻ khó xử, Đỗ Minh Sâm vỗ nhẹ vào bả vai của cô, cười phóng khoáng: “Anh sẽ không thúc dục em, em hãy suy nghĩ thật kĩ, lúc này em cần thật tỉnh táo.”
Đối với sự quan tâm của Đỗ Minh Sâm, Giản Tang Du rất cảm kích. Hai năm qua cô đã chứng kiến rất nhiều mặt của Đỗ Minh Sâm, có trầm ổn, có ngưỡng mộ tôn kính, có yên lặng ở bên chăm sóc che chở cho cô.
Không thể không nói, đó là một đối tượng kết hôn rất tốt, chẳng qua là. . . . . .
“Thật xin lỗi, hiện tại em thật sự không nghĩ tới chuyện này. Trong tình huống bây giờ, dù em ở bên ai cũng thật không công bằng.”
Lông mày Đỗ Minh Sâm chau lại mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh vẫn chăm chú nhìn cô: “Tang Du, anh lớn hơn em vài tuổi. Nhưng với hoàn cảnh gia đình mình, anh tự tin có thể đem lại cho em một cuộc sống hạnh phúc. Anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ tới tương lai của hai chúng ta, hi vọng em đừng vội cự tuyệt, hãy suy nghĩ thật kĩ.”
Đỗ Minh Sâm nói xong, vỗ vỗ đầu Tân Tử, mỉm cười giục: “Nói chào cô đi.”
“Con chào dì.” Tân Tử biết điều giơ bàn tay nhỏ bé, rồi hướng về phía Mạch Nha nói, “Giản Y Hàm, lần sau bạn mà còn gạt mình, mình sẽ đem chuyện hôm nay đi chơi với bạn nói cho Diệp Ân biết!”
Mạch Nha tức giận nghiêng đầu qua một bên, hừ lạnh. Không trách được bảo sao nó lại không thích Tân Tử, quả nhiên đúng là người nhà của chú Đỗ, giống nhau như đúc.
Thiệu Khâm chống tay vào cửa sổ xe, bỗng nhiên cúi người hỏi Mạch Nha: “Cục cưng, sao đột nhiên con lại đồng ý đi chơi với chú Đỗ?” Dựa vào nó tận lực làm tay trong cho anh thì sự việc hôm nay có chút kì quái.
Mạch Nha vội vàng ngồi thẳng người, ánh mắt lóe lên: “Ừm, chuyện không liên quan đến con mà, chú Đỗ uy hiếp con.”
Thiệu Khâm cau mày nhìn nó.
Ánh mắt nó đảo liên hồi, khẽ nói: “Chú Đỗ nói, chú ấy cho con chiếc quần bơi có chữ kí của vận động viên Phelps——”
Thiệu Khâm chết lặng vì con trai, chỉ vì một chiếc quần bơi mà có thể bán rẻ cả ba mẹ!
Giản Tang Du cũng không thèm chấp nhất hành động gián điệp của con. Lúc lên xe bắt đầu giáo huấn con: “Giản Y Hàm, con có biết hành động vừa rồi của con là gì không? Mẹ và chú Đỗ chẳng qua chỉ là bạn bè, con không thể vô lễ với chú ấy như vậy được.”
Mạch Nha nghiêng mặt qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bạn bè cũng không tới mức sờ tay nhau.”
Giản Tang Du trừng mắt. Thiệu Khâm lập tức tiếp lời: “Giản Tang Du, em càng ngày càng có bản lĩnh, dám tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác trước mặt con.”
Giản Tang Du tức giận cực kỳ: “Thiệu tiên sinh, em nhắc lại cho anh biết một lần nữa, hai chúng ta đã ly hôn rồi.”
Thiệu Khâm nhìn cô nhạt: “Không có liên quan.”
Giản Tang Du nghĩ tới cảnh hoang đường trước nhà vệ sinh. Cuối cùng Thiệu Khâm vẫn lấy tay cô để giải quyết. Đến bây giờ lòng bàn tay của cô hình như vẫn còn run rẩy, cô ho khan nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Muốn anh làm ra chút quan hệ không?” Thiệu Khâm khiêu khích nhướng nhướng mày nói.
Giản Tang Du nghẹn họng trân trối nhìn anh. Trước mặt con mà anh cũng dám làm trò nói những lời như thế! Mạch Nha ôm gói khoai tây chiên ngồi ghế sau, vui vẻ ăn, nghe vậy tò mò hỏi: “Ba sai rồi, trước từ “quan hệ” không thể dùng chữ ‘làm’.”
Thiệu Khâm nghiêm trang gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn quan sát gương mặt của Giản Tang Du từ đầu đến cuối: “Đúng, quan hệ của mẹ và ba không làm cũng có thể rất vui vẻ.”
Giản Tang Du nghe không nổi nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.
“Nếu anh rãnh hãy mang Mạch Nha về thăm ba một chút.” Giản Tang Du bỗng nhiên mở mắt ra nhìn thẳng phía trước, giọng nói bình tĩnh nói, “Người già về hưu thường rất nhớ con cái.”
Thiệu Khâm không thể không suy nghĩ, quay đầu: “Em biết rồi?”
Buổi sáng nói chuyện với Cố Dĩnh Chi, anh đã cố ý nhỏ giọng, không nghĩ tới ——
Thiệu Khâm lập tức nghĩ đến thái độ thay đổi của cô lúc ở công viên trò chơi, còn có ánh mắt muốn nói nhưng lại thôi kia. . . . . . Khiến cho tâm tư của Thiệu Khâm càng loạn hơn. Anh không biết Giản Tang Du nghĩ như thế nào, có phải bởi vì những chuyện đó mà sinh ra áp lực vô hình không?
Theo bản năng anh lại bắt đầu giải thích: “Chuyện cũng đã qua, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Khóe miệng Giản Tang Du hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, chăm chú nhìn anh. Cô vừa đau lòng vừa chua xót vì Thiệu Khâm luôn để tâm tư quan sát sắc mặt cô mới hành động: “Thiệu Khâm, anh có hối hận không? Tiền đồ mà anh đã phấn đấu bao lâu nay bỗng chốc tan thành mây khói.”
Lúc cô nghe được những chuyện đó, trong lòng không khỏi rung động. Cô chỉ nghĩ Thiệu Khâm đã chán cuộc sống trong quân ngũ. Lần đó lên thăm anh, cô thấy cuộc sống gian khổ như vậy mà anh vẫn cố chịu đựng, chứng tỏ anh rất thích làm bộ đội.
Thiệu Khâm yên lặng nhìn chăm chú phía trước, ánh mắt kiên định. Một lát sau nói trầm ấm: “Không hối hận, em đã mất đi nhiều thứ như vậy vì anh, những điều anh bồi thường lại vẫn còn chưa đủ.”
Giản Tang Du an tĩnh lại, lúc này cô đã buông lỏng cảm xúc của mình.
Cô và Thiệu Khâm thật sự đã hành hạ nhau quá lâu. Bọn họ đã mệt mỏi tới mức quên mất mình mới chỉ có 26 tuổi. Mà Thiệu Khâm cũng đã phải chịu rất nhiều đau khổ rồi.
Giản Tang Du nghĩ, có lẽ cô đã sớm không trách Thiệu Khâm nữa rồi, chẳng qua là cô vẫn chưa đủ dũng khí tới gần anh thôi.
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam