Sắc Màu Ấm
Chương 14
Giản Tang Du nghe xong lời của Thiệu Khâm, mặt không tỏ vẻ, dùng chiếc đũa gõ lên chén đá của Mạch Nha: “Không được kiêng ăn.”
Mạch Nha lộ ra con ngươi đen như sơn bóng, bĩu môi nhìn Thiệu Khâm, ý rõ ràng – chú kiêng ăn vì sao mẹ không can thiệp? Ăn hiếp đứa bé chứ!
Thiệu Khâm ở bên cạnh nhìn, khinh thường liếc Giản Tang Du: “Đứa bé này không phải con ruột của em sao?”
Giản Tang Du liếc tên đàn ông nhìn mình chằm chằm, khoé miệng cong cong: “Có phải hay không đều không tới phiên anh quan tâm, cậu Thiệu không thích ăn cà-rốt cũng tốt, bổ sung thêm nhiều vitamin cũng chỉ lãng phí.”
Cô quay đầu, vuốt ve tóc Mạch Nha, mang vẻ dịu dàng: “Ăn nhiều cà-rốt mới có thể thông minh. Bảo bối của chúng ta không thể giống như chú vậy, đầu óc ngu si, đây đều do hồi bé kiêng ăn tạo thành, biết không?”
Mặt Thiệu Khâm liền đen lại, người phụ nữ này thật không có lúc nào là không lấy việc trả đũa anh làm mục tiêu hàng đầu.
Trên mặt bé Mạch Nha có chút đấu tranh, lo sợ nhìn Thiệu Khâm, hình như còn có hơi đồng ý với mẹ của nó, biết ngoan ngoãn đem cà-rốt trộn trở lại, vẻ mặt đau khổ nhét từng sợi từng sợi vào trong miệng, phồng miệng lên nhai: “Chú thật đúng là không thông minh, ngay cả con có phải là con của mẹ hay không cũng không nhìn ra được, Mạch Nha không được trở thành ngốc nghếch.”
Thiệu Khâm không nói gì, mắt trợn trắng, nhóc con, cái đứa bé xui xẻo, muốn giúp nó bảo vệ quyền lợi cũng không biết xuống tay chỗ nào!
***
Thiệu Khâm vẫn biết, đối với người bị động như Giản Tang Du, chỉ có thể tấn công mạnh. Cô thật giống như một con nhím đầy gai, anh lại nhất mực muốn gai của cô xuôi xuống, vậy thì chỉ bị đâm mãi vào người. Nhưng đối mặt với loại phụ nữ này, anh cũng không thể được voi đòi tiên, việc đó nếu nắm không tốt, ép đến nổi nóng sẽ bị hung hăng cắn ngược lại mình.
Cho nên lúc trở về, Thiệu Khâm thành thật, không dám lại kích thích Giản Tang Du, tuy cái ý đồ xấu kia vẫn chộn rộn trong lòng anh.
Giản Tang Du đến dưới lầu nhà mình, vội vàng ôm Mạch Nha đã ngủ xuống xe. Cô chần chừ vài giây, xoay người dữ dằn trừng mắt nhìn Thiệu Khâm, tuy biết cứng miệng cảnh cáo đối với tên lưu manh này mà nói cũng chỉ phí công, như cô vẫn muốn đấu tranh thử xem: “Về sau không có việc gì không được tới nhà của em, nếu không em –”
Thiệu Khâm nhìn cô cáu đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nghẹn cười hỏi lại: “Ồ? Em sẽ thế nào?”
Giản Tang Du hung hăng nhéo anh một phát, cô đúng thật là không thể làm gì, loại lưu manh có quyền thế này, da mặt lại cứ dày thêm đến không sao đo nổi.
Vì thế cô thoáng suy nghĩ, ra vẻ hung ác: “Em cắn chết anh!”
Thiệu Khâm nghe vậy, trong như vầng sáng hoàng hôn, gương mặt nhuộm sắc phóng đãng, vẻ mặt mập mờ chăm chú nhìn cô.
Giản Tang Du hối hận nhíu nhíu mày, lúc này mới tự nhận ra mình nói thế có vẻ càng hợp ý tên lưu manh kia, liền tức giận xoay người định đi.
“Không bằng bây giờ cắn một cái thử xem.” Thiệu Khâm đuổi theo vài bước, bàn tay to thô ráp giữ lấy gáy của cô, nghiêng người qua dán lên bờ môi mềm mại của cô.
Trong lòng Giản Tang Du còn đang ôm Mạch Nha say ngủ, hành động hơi chậm chạp, vốn bởi vì hành động xấu hổ vừa rồi của mình mà lúng túng, còn chưa kịp hít thở, đột nhiên đã bị môi lưỡi ấm áp chặn lên miệng, liền uất ức bị ngạt thở đến nỗi mặt ửng hồng.
Thiệu Khâm chăm chú nhìn đôi mắt cô gần trong gang tấc, khoé mắt hơi hơi cong lên, có vẻ cực kỳ sung sướng, đầu lưỡi quen đường quen lối chui vào, ở trong khoan miệng ẩm ướt của cô liếm liếm, xoay chuyển.
Giản Tang Du không dám vùng vẫy mạnh, nếu làm ồn đánh thức con dậy nhìn thấy màn này, chắc lúc đó cô phải đi chết mất. Cô kiên quyết nhẫn tâm, định cắn lên cái lưỡi linh hoạt kia một phát, Thiệu Khâm lại bắt gặp được tia hung ác chợt xoẹt qua trong mắt cô, giành trước một bước giữ lấy cô, càng dùng sức nắm cằm cô hôn.
Cánh mũi xinh xắn của Giản Tang Du khẽ nhúc nhích, thở không ra hơi, đầu lưỡi nóng ran tê dại, toàn bộ thân thể đều khó chịu tới cực điểm. Cô lo lắng cau mày lại, thụ động bị mút lấy, đau đớn hy vọng mọi việc này sớm kết thúc một chút.
Thiệu Khâm thấy vẻ mặt kia của cô, đành phải bỏ qua, vẫn chưa thoả mãn mà lui ra ngoài: “Vẻ mặt bây giờ của em là gì, kĩ thuật hôn của anh tồi như vậy sao?”
Giản Tang Du ra sức hít thở, lúc này mới giận dữ nhìn anh, trong mắt tràn ngập tủi thân: ” Thiệu Khâm, anh ngoại trừ biết bắt buộc em còn có thể làm gì?”
Thiệu Khâm thoáng sửng sốt, theo bản năng phản bác: “Anh không –”
Nhìn nỗi đau cùng tuyệt vọng trong đáy mắt Giản Tang Du, Thiệu Khâm chợt nói không nên lời, anh vốn cảm thấy phương pháp của mình không có vấn đề, đối với phụ nữ như Giản Tang Du, chỉ có thể cưỡng ép cướp đoạt thôi.
Nhưng bây giờ, thế mà anh lại do dự, anh thật có động cơ không trong sáng chẳng phải sao? Cho đến giờ anh đều xem chinh phục người phụ nữ này là nhiệm vụ quan trọng nhất của mình.
Ánh mắt Giản Tang Du nặng nề nhìn anh vài giây, vẻ mặt là nỗi đau dớn anh chưa từng nhìn thấy, cuối cùng cô yên lặng xoay người bỏ đi, quật cường cao ngạo cất bước, từng bước một tiến vào bóng đêm.
Thiệu Khâm nhìn bóng lưng thon gầy nhỏ nhắn, trái tim kịch liệt thắt chặt một hồi, có chút, … hơi hơi đau nhói.
***
Giản Tang Du vừa mở cửa, Giản Đông Dục liền từ trên sô pha ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô sâu xa.
“Anh, ” Giản Tang Du khép mí mắt không nhìn thẳng vào mắt anh, ôm Mạch Nha thẳng vào phòng ngủ, giờ phút này trong lòng cô giống như có ngàn vạn con kiến bò qua cắn xé, hơi đau đớn, không đủ kịch liệt, nhưng rõ ràng sắc bén.
“Thiệu Khâm đưa em về sao?” Giản Đông Dục cũng theo tới cửa không biết từ lúc nào, tựa vào bên cửa nhẹ giọng hỏi cô.
Giản Tang Du bất ngờ ngẩng đầu lên: “Anh –”
“Anh thấy được ở ban công.”
Từ vẻ mặt Giản Đông Dục không cho thấy cảm xúc thật sự của anh hiện giờ, Giản Tang Du cũng không đoán được rốt cuộc anh muốn nói cái gì, chỉ ngồi ở bên giường đắp kín mền cho Mạch Nha, cẩn thận sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Giản Đông Dục cân nhắc mấy giây, rồi vẫn mở miệng: “Thiệu Khâm thật ra thì. . . . . . cũng không tệ lắm.”
Giản Tang Du bỗng nghiêng đầu, mắt mở tròn, hơi không thể tin vào điều mình nghe được.
Giản Đông Dục nhếch môi, miễn cưỡng cười cười, đắn đo tìm từ thích hợp, nghĩ xem nên nói thế nào để có thể cho em gái tương đối tiếp thu: “Cậu ấy đối với Mạch Nha rất tốt, đối với em. . . . . . cũng cố chấp nhiều năm. Anh vẫn nói câu nói kia, không muốn em lỡ mất cả đời bởi chuyện đó, em mới 23 tuổi, không nên dựa vào thù hận sống cả đời.”
Giản Tang Du im lặng, vẻ mặt không chút thay đổi biến mất dưới tóc dài rũ xuống.
Giản Đông Dục chống nạn từ từ đi tới, lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, giọng dịu dàng từ tốn nói: “Nguyện vọng duy nhất của anh, chính là em và Mạch Nha có thể hạnh phúc.”
Giản Tang Du chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy mắt ẩm ướt: “Anh, em không thể bỏ qua, tương lai như thế nào em không hề dám nghĩ đến, em như vậy, còn có thể hạnh phúc sao?”
Giản Đông Dục nhắm lại mắt, gật mạnh đầu: “Có thể, chỉ cần em dũng cảm một chút, có cái gì còn đáng sợ hơn sống sót? Mấy năm nay, em không phải rất tốt sao? Tang Du, coi như vì anh, lấy hết can đảm thử một lần.”
Giản Tang Du mím môi không trả lời, Giản Đông Dục còn nói: “Anh hiểu rõ em còn để ý Thiệu Khâm là người Thiệu gia, nếu em không thích, có thể tìm người khác.”
Tìm người khác. . . . . . Hạnh phúc. . . . . .
Những chuyện này từ sau khi Giản Tang Du 18 tuổi đều không còn dám hy vọng xa vời, thứ tình yêu này, đến bây giờ cô đều nghi ngờ có thật sự từng tồn tại hay không. Có lẽ có người thật không thèm để ý quá khứ của cô, hoặc có người thật sự sẵn lòng chăm sóc mẹ con cô vô điều kiện, nhưng mấu chốt là chính cô không bước ra được.
Giản Tang Du nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đầu óc vốn rối tung lại càng ồn ào không chịu nổi.
Mạch Nha lim dim hí mắt nhìn rồi lật người, cánh tay cùng bắp chân béo mũm mĩm đều gác lên trên bụng Giản Tang Du, đầu nhỏ cọ vào cánh tay cô, lẩm bẩm: “Mẹ, sao mà mẹ không ngủ được.”
Giản Tang Du cười cười, vỗ nhè nhẹ bé: “Bảo bối ngủ trước, mẹ đang nghĩ chút chuyện.”
Tay Mạch Nha nhỏ bé cũng học theo Giản Tang Du, vỗ lên bụng phẳng lì của cô: “Mẹ không ngủ được? Mạch Nha dỗ mẹ ngủ.”
Giản Tang Du nhướn mi mắt, cười ôm con vào trong ngực, hôn trán bé, hạnh phúc? Hạnh phúc của cô không phải ngay trước mắt rồi sao? Còn muốn tìm kiếm ở đâu?
Người khác cô không biết, nhưng Thiệu Khâm, nhất định không phải hạnh phúc của cô. Điểm này khi cô 18 tuổi đã biết.
Khi cô phát hiện bạn nam ngồi phía sau đang trộm nhìn mình, cũng không khỏi len lén chú ý bạn nam nổi bật kia. Chàng trai có gương mặt sáng láng thông minh, một đôi mắt đen nhánh chói lọi lại sâu không thấy đáy, áo sơ mi trắng luôn gọn gàng sạch sẽ, giống như anh chàng đẹp trai bước ra từ truyện tranh.
Cô biết anh tên Thiệu Khâm, là trung tâm bàn tán của rất nhiều bạn nữ bên cạnh.
Nhưng Giản Tang Du không thích bạn nam như vậy, hơn nữa vẻ ngoài đẹp trai cũng không sao che giấu được sự lỗ mãng của anh. Anh đi học thì gây sự, luôn vắng mặt ở lớp tự học, thậm chí ngay cả lớp tiếng Anh quan trọng cũng có thể trốn, ngoại trừ đứng nhất ở mọi môn thể dục thôi.
Rất nhiều bạn nữ bên cạnh Giản Tang Du vẫn thích Thiệu Khâm như vậy. Giống như câu châm ngôn kia —— đàn ông không xấu phụ nữ không yêu. Tính tình Thiệu Khâm là loại lặng lẽ tẻ nhạt, hành động ngang ngạnh không chút trói buộc, nhưng vì vậy mà thắng được vô số trái tim.
Giản Tang Du không để mắt nhìn đến anh. Kể từ sau khi phát hiện Thiệu Khâm thế mà cũng chỉ là tên côn đồ cắc ké không học vấn không nghề nghiệp, cô càng thêm hiểu cần giữ một khoảng cách với anh.
Thiệu Khâm càng nóng lòng thể hiện trước mặt cô, cô lại càng phát ghét.
Nhưng Thiệu Khâm cứ như một khối nam châm khác cực, không ngừng hút lấy, chủ động đến gần cô, Giản Tang Du trốn tránh cũng không được. Cho nên anh ở trong lòng Giản Tang Du, chính là đồng nghĩa với vô lại.
Anh không quan tâm ý nguyện của Giản Tang Du, làm ra vài việc khiến Giản Tang Du khó chịu, ví dụ như mặc kệ Giản Tang Du có vui hay không, anh sẽ nhét nước mình mua vào trong lòng Giản Tang Du.
Mặc kệ Giản Tang Du có thích hay không, anh sẽ đuổi bạn cùng bàn với Giản Tang Du ở lớp tự học, sau đó tự mình qua ngồi. Cho dù cả đêm Giản Tang Du đều không trả lời anh, anh cũng có thể tự mình giải trí, làm vài hành động khiến bạn học cả lớp trố mắt kinh ngạc nhìn.
Có rất nhiều những ví dụ như vậy, thi đấu trong lớp, cậu chủ như anh đưa đồng phục của mình cho Giản Tang Du, sau đó lúc nghỉ giữa trận cướp đi nước trong lòng Giản Tang Du, hơn nữa nước này vẫn do anh cứng rắn đưa cho Giản Tang Du trước đó.
Giản Tang Du cảm thấy tên lưu manh Thiệu Khâm này rất đáng ghét, rốt cuộc có chiêu nào làm con gái thích chứ ?
Nhưng Thiệu Khâm cứ bá đạo như vậy, cưỡng ép tiến vào chiếm giữ thế giới của Giản Tang Du. Cái tuổi đó con trái con gái, nghĩ gì cũng không giống nhau. Chàng trai trẻ dùng hành động xấu xa nhất để hấp dẫn sự chú ý của cô gái mình ngưỡng mộ. Mà cô gái trẻ, đối với thứ đã chán ghét chỉ biết chán ghét thêm.
Bây giờ Giản Tang Du nghĩ lại, có thể do sau này không gặp lại nhau, Thiệu Khâm vẫn là một khoảng ký ức cô không nhớ rõ ràng, nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia, bây giờ cô chỉ cần thoáng nhớ lại, cái đoạn trí nhớ thuộc về Thiệu Khâm liền như dời núi lấp biển ào ào cuốn tới.
Thì ra về Thiệu Khâm, cô thật sự vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Mạch Nha lộ ra con ngươi đen như sơn bóng, bĩu môi nhìn Thiệu Khâm, ý rõ ràng – chú kiêng ăn vì sao mẹ không can thiệp? Ăn hiếp đứa bé chứ!
Thiệu Khâm ở bên cạnh nhìn, khinh thường liếc Giản Tang Du: “Đứa bé này không phải con ruột của em sao?”
Giản Tang Du liếc tên đàn ông nhìn mình chằm chằm, khoé miệng cong cong: “Có phải hay không đều không tới phiên anh quan tâm, cậu Thiệu không thích ăn cà-rốt cũng tốt, bổ sung thêm nhiều vitamin cũng chỉ lãng phí.”
Cô quay đầu, vuốt ve tóc Mạch Nha, mang vẻ dịu dàng: “Ăn nhiều cà-rốt mới có thể thông minh. Bảo bối của chúng ta không thể giống như chú vậy, đầu óc ngu si, đây đều do hồi bé kiêng ăn tạo thành, biết không?”
Mặt Thiệu Khâm liền đen lại, người phụ nữ này thật không có lúc nào là không lấy việc trả đũa anh làm mục tiêu hàng đầu.
Trên mặt bé Mạch Nha có chút đấu tranh, lo sợ nhìn Thiệu Khâm, hình như còn có hơi đồng ý với mẹ của nó, biết ngoan ngoãn đem cà-rốt trộn trở lại, vẻ mặt đau khổ nhét từng sợi từng sợi vào trong miệng, phồng miệng lên nhai: “Chú thật đúng là không thông minh, ngay cả con có phải là con của mẹ hay không cũng không nhìn ra được, Mạch Nha không được trở thành ngốc nghếch.”
Thiệu Khâm không nói gì, mắt trợn trắng, nhóc con, cái đứa bé xui xẻo, muốn giúp nó bảo vệ quyền lợi cũng không biết xuống tay chỗ nào!
***
Thiệu Khâm vẫn biết, đối với người bị động như Giản Tang Du, chỉ có thể tấn công mạnh. Cô thật giống như một con nhím đầy gai, anh lại nhất mực muốn gai của cô xuôi xuống, vậy thì chỉ bị đâm mãi vào người. Nhưng đối mặt với loại phụ nữ này, anh cũng không thể được voi đòi tiên, việc đó nếu nắm không tốt, ép đến nổi nóng sẽ bị hung hăng cắn ngược lại mình.
Cho nên lúc trở về, Thiệu Khâm thành thật, không dám lại kích thích Giản Tang Du, tuy cái ý đồ xấu kia vẫn chộn rộn trong lòng anh.
Giản Tang Du đến dưới lầu nhà mình, vội vàng ôm Mạch Nha đã ngủ xuống xe. Cô chần chừ vài giây, xoay người dữ dằn trừng mắt nhìn Thiệu Khâm, tuy biết cứng miệng cảnh cáo đối với tên lưu manh này mà nói cũng chỉ phí công, như cô vẫn muốn đấu tranh thử xem: “Về sau không có việc gì không được tới nhà của em, nếu không em –”
Thiệu Khâm nhìn cô cáu đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nghẹn cười hỏi lại: “Ồ? Em sẽ thế nào?”
Giản Tang Du hung hăng nhéo anh một phát, cô đúng thật là không thể làm gì, loại lưu manh có quyền thế này, da mặt lại cứ dày thêm đến không sao đo nổi.
Vì thế cô thoáng suy nghĩ, ra vẻ hung ác: “Em cắn chết anh!”
Thiệu Khâm nghe vậy, trong như vầng sáng hoàng hôn, gương mặt nhuộm sắc phóng đãng, vẻ mặt mập mờ chăm chú nhìn cô.
Giản Tang Du hối hận nhíu nhíu mày, lúc này mới tự nhận ra mình nói thế có vẻ càng hợp ý tên lưu manh kia, liền tức giận xoay người định đi.
“Không bằng bây giờ cắn một cái thử xem.” Thiệu Khâm đuổi theo vài bước, bàn tay to thô ráp giữ lấy gáy của cô, nghiêng người qua dán lên bờ môi mềm mại của cô.
Trong lòng Giản Tang Du còn đang ôm Mạch Nha say ngủ, hành động hơi chậm chạp, vốn bởi vì hành động xấu hổ vừa rồi của mình mà lúng túng, còn chưa kịp hít thở, đột nhiên đã bị môi lưỡi ấm áp chặn lên miệng, liền uất ức bị ngạt thở đến nỗi mặt ửng hồng.
Thiệu Khâm chăm chú nhìn đôi mắt cô gần trong gang tấc, khoé mắt hơi hơi cong lên, có vẻ cực kỳ sung sướng, đầu lưỡi quen đường quen lối chui vào, ở trong khoan miệng ẩm ướt của cô liếm liếm, xoay chuyển.
Giản Tang Du không dám vùng vẫy mạnh, nếu làm ồn đánh thức con dậy nhìn thấy màn này, chắc lúc đó cô phải đi chết mất. Cô kiên quyết nhẫn tâm, định cắn lên cái lưỡi linh hoạt kia một phát, Thiệu Khâm lại bắt gặp được tia hung ác chợt xoẹt qua trong mắt cô, giành trước một bước giữ lấy cô, càng dùng sức nắm cằm cô hôn.
Cánh mũi xinh xắn của Giản Tang Du khẽ nhúc nhích, thở không ra hơi, đầu lưỡi nóng ran tê dại, toàn bộ thân thể đều khó chịu tới cực điểm. Cô lo lắng cau mày lại, thụ động bị mút lấy, đau đớn hy vọng mọi việc này sớm kết thúc một chút.
Thiệu Khâm thấy vẻ mặt kia của cô, đành phải bỏ qua, vẫn chưa thoả mãn mà lui ra ngoài: “Vẻ mặt bây giờ của em là gì, kĩ thuật hôn của anh tồi như vậy sao?”
Giản Tang Du ra sức hít thở, lúc này mới giận dữ nhìn anh, trong mắt tràn ngập tủi thân: ” Thiệu Khâm, anh ngoại trừ biết bắt buộc em còn có thể làm gì?”
Thiệu Khâm thoáng sửng sốt, theo bản năng phản bác: “Anh không –”
Nhìn nỗi đau cùng tuyệt vọng trong đáy mắt Giản Tang Du, Thiệu Khâm chợt nói không nên lời, anh vốn cảm thấy phương pháp của mình không có vấn đề, đối với phụ nữ như Giản Tang Du, chỉ có thể cưỡng ép cướp đoạt thôi.
Nhưng bây giờ, thế mà anh lại do dự, anh thật có động cơ không trong sáng chẳng phải sao? Cho đến giờ anh đều xem chinh phục người phụ nữ này là nhiệm vụ quan trọng nhất của mình.
Ánh mắt Giản Tang Du nặng nề nhìn anh vài giây, vẻ mặt là nỗi đau dớn anh chưa từng nhìn thấy, cuối cùng cô yên lặng xoay người bỏ đi, quật cường cao ngạo cất bước, từng bước một tiến vào bóng đêm.
Thiệu Khâm nhìn bóng lưng thon gầy nhỏ nhắn, trái tim kịch liệt thắt chặt một hồi, có chút, … hơi hơi đau nhói.
***
Giản Tang Du vừa mở cửa, Giản Đông Dục liền từ trên sô pha ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô sâu xa.
“Anh, ” Giản Tang Du khép mí mắt không nhìn thẳng vào mắt anh, ôm Mạch Nha thẳng vào phòng ngủ, giờ phút này trong lòng cô giống như có ngàn vạn con kiến bò qua cắn xé, hơi đau đớn, không đủ kịch liệt, nhưng rõ ràng sắc bén.
“Thiệu Khâm đưa em về sao?” Giản Đông Dục cũng theo tới cửa không biết từ lúc nào, tựa vào bên cửa nhẹ giọng hỏi cô.
Giản Tang Du bất ngờ ngẩng đầu lên: “Anh –”
“Anh thấy được ở ban công.”
Từ vẻ mặt Giản Đông Dục không cho thấy cảm xúc thật sự của anh hiện giờ, Giản Tang Du cũng không đoán được rốt cuộc anh muốn nói cái gì, chỉ ngồi ở bên giường đắp kín mền cho Mạch Nha, cẩn thận sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Giản Đông Dục cân nhắc mấy giây, rồi vẫn mở miệng: “Thiệu Khâm thật ra thì. . . . . . cũng không tệ lắm.”
Giản Tang Du bỗng nghiêng đầu, mắt mở tròn, hơi không thể tin vào điều mình nghe được.
Giản Đông Dục nhếch môi, miễn cưỡng cười cười, đắn đo tìm từ thích hợp, nghĩ xem nên nói thế nào để có thể cho em gái tương đối tiếp thu: “Cậu ấy đối với Mạch Nha rất tốt, đối với em. . . . . . cũng cố chấp nhiều năm. Anh vẫn nói câu nói kia, không muốn em lỡ mất cả đời bởi chuyện đó, em mới 23 tuổi, không nên dựa vào thù hận sống cả đời.”
Giản Tang Du im lặng, vẻ mặt không chút thay đổi biến mất dưới tóc dài rũ xuống.
Giản Đông Dục chống nạn từ từ đi tới, lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, giọng dịu dàng từ tốn nói: “Nguyện vọng duy nhất của anh, chính là em và Mạch Nha có thể hạnh phúc.”
Giản Tang Du chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy mắt ẩm ướt: “Anh, em không thể bỏ qua, tương lai như thế nào em không hề dám nghĩ đến, em như vậy, còn có thể hạnh phúc sao?”
Giản Đông Dục nhắm lại mắt, gật mạnh đầu: “Có thể, chỉ cần em dũng cảm một chút, có cái gì còn đáng sợ hơn sống sót? Mấy năm nay, em không phải rất tốt sao? Tang Du, coi như vì anh, lấy hết can đảm thử một lần.”
Giản Tang Du mím môi không trả lời, Giản Đông Dục còn nói: “Anh hiểu rõ em còn để ý Thiệu Khâm là người Thiệu gia, nếu em không thích, có thể tìm người khác.”
Tìm người khác. . . . . . Hạnh phúc. . . . . .
Những chuyện này từ sau khi Giản Tang Du 18 tuổi đều không còn dám hy vọng xa vời, thứ tình yêu này, đến bây giờ cô đều nghi ngờ có thật sự từng tồn tại hay không. Có lẽ có người thật không thèm để ý quá khứ của cô, hoặc có người thật sự sẵn lòng chăm sóc mẹ con cô vô điều kiện, nhưng mấu chốt là chính cô không bước ra được.
Giản Tang Du nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đầu óc vốn rối tung lại càng ồn ào không chịu nổi.
Mạch Nha lim dim hí mắt nhìn rồi lật người, cánh tay cùng bắp chân béo mũm mĩm đều gác lên trên bụng Giản Tang Du, đầu nhỏ cọ vào cánh tay cô, lẩm bẩm: “Mẹ, sao mà mẹ không ngủ được.”
Giản Tang Du cười cười, vỗ nhè nhẹ bé: “Bảo bối ngủ trước, mẹ đang nghĩ chút chuyện.”
Tay Mạch Nha nhỏ bé cũng học theo Giản Tang Du, vỗ lên bụng phẳng lì của cô: “Mẹ không ngủ được? Mạch Nha dỗ mẹ ngủ.”
Giản Tang Du nhướn mi mắt, cười ôm con vào trong ngực, hôn trán bé, hạnh phúc? Hạnh phúc của cô không phải ngay trước mắt rồi sao? Còn muốn tìm kiếm ở đâu?
Người khác cô không biết, nhưng Thiệu Khâm, nhất định không phải hạnh phúc của cô. Điểm này khi cô 18 tuổi đã biết.
Khi cô phát hiện bạn nam ngồi phía sau đang trộm nhìn mình, cũng không khỏi len lén chú ý bạn nam nổi bật kia. Chàng trai có gương mặt sáng láng thông minh, một đôi mắt đen nhánh chói lọi lại sâu không thấy đáy, áo sơ mi trắng luôn gọn gàng sạch sẽ, giống như anh chàng đẹp trai bước ra từ truyện tranh.
Cô biết anh tên Thiệu Khâm, là trung tâm bàn tán của rất nhiều bạn nữ bên cạnh.
Nhưng Giản Tang Du không thích bạn nam như vậy, hơn nữa vẻ ngoài đẹp trai cũng không sao che giấu được sự lỗ mãng của anh. Anh đi học thì gây sự, luôn vắng mặt ở lớp tự học, thậm chí ngay cả lớp tiếng Anh quan trọng cũng có thể trốn, ngoại trừ đứng nhất ở mọi môn thể dục thôi.
Rất nhiều bạn nữ bên cạnh Giản Tang Du vẫn thích Thiệu Khâm như vậy. Giống như câu châm ngôn kia —— đàn ông không xấu phụ nữ không yêu. Tính tình Thiệu Khâm là loại lặng lẽ tẻ nhạt, hành động ngang ngạnh không chút trói buộc, nhưng vì vậy mà thắng được vô số trái tim.
Giản Tang Du không để mắt nhìn đến anh. Kể từ sau khi phát hiện Thiệu Khâm thế mà cũng chỉ là tên côn đồ cắc ké không học vấn không nghề nghiệp, cô càng thêm hiểu cần giữ một khoảng cách với anh.
Thiệu Khâm càng nóng lòng thể hiện trước mặt cô, cô lại càng phát ghét.
Nhưng Thiệu Khâm cứ như một khối nam châm khác cực, không ngừng hút lấy, chủ động đến gần cô, Giản Tang Du trốn tránh cũng không được. Cho nên anh ở trong lòng Giản Tang Du, chính là đồng nghĩa với vô lại.
Anh không quan tâm ý nguyện của Giản Tang Du, làm ra vài việc khiến Giản Tang Du khó chịu, ví dụ như mặc kệ Giản Tang Du có vui hay không, anh sẽ nhét nước mình mua vào trong lòng Giản Tang Du.
Mặc kệ Giản Tang Du có thích hay không, anh sẽ đuổi bạn cùng bàn với Giản Tang Du ở lớp tự học, sau đó tự mình qua ngồi. Cho dù cả đêm Giản Tang Du đều không trả lời anh, anh cũng có thể tự mình giải trí, làm vài hành động khiến bạn học cả lớp trố mắt kinh ngạc nhìn.
Có rất nhiều những ví dụ như vậy, thi đấu trong lớp, cậu chủ như anh đưa đồng phục của mình cho Giản Tang Du, sau đó lúc nghỉ giữa trận cướp đi nước trong lòng Giản Tang Du, hơn nữa nước này vẫn do anh cứng rắn đưa cho Giản Tang Du trước đó.
Giản Tang Du cảm thấy tên lưu manh Thiệu Khâm này rất đáng ghét, rốt cuộc có chiêu nào làm con gái thích chứ ?
Nhưng Thiệu Khâm cứ bá đạo như vậy, cưỡng ép tiến vào chiếm giữ thế giới của Giản Tang Du. Cái tuổi đó con trái con gái, nghĩ gì cũng không giống nhau. Chàng trai trẻ dùng hành động xấu xa nhất để hấp dẫn sự chú ý của cô gái mình ngưỡng mộ. Mà cô gái trẻ, đối với thứ đã chán ghét chỉ biết chán ghét thêm.
Bây giờ Giản Tang Du nghĩ lại, có thể do sau này không gặp lại nhau, Thiệu Khâm vẫn là một khoảng ký ức cô không nhớ rõ ràng, nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia, bây giờ cô chỉ cần thoáng nhớ lại, cái đoạn trí nhớ thuộc về Thiệu Khâm liền như dời núi lấp biển ào ào cuốn tới.
Thì ra về Thiệu Khâm, cô thật sự vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam