Sắc giới
Chương 54: Phiên ngoại 5 : Lôi Táp – Bảo Mỗ ký (4)
Sự tình chỉ cần có dính dáng đến Giang Hiểu Phong, sẽ làm cho ta không sao dự liệu đuợc mà chuẩn bị không kịp.
Trong Ngự yến hắn lấy thân người làm lá chắn cứu Thập Lục công chúa, ngược lại thì thân hắn trúng kịch độc. Cận khi đang vung kiếm chém giết thích khách, thấy Giang Hiểu Phong hôn mê, lập tức chạy vội qua, một hơi lại một hơi, hút nọc độc ra cho hắn.
Một mảnh hỗn loạn sau khi kết thúc, nhưng thấy hắn mồ hôi lạnh đầm đìa. Tuy rằng vẫn thần sắc không thay đổi như trước, hắn đối mặt với Hoàng đế vẫn trả lời thoải mái tự nhiên.
Cận, Giang Hiểu Phong quả thật là điên yếu của ngươi. Nếu như có cơ hội thế này thì ta có thể nào buông tha được. Nếu khống chế được hắn, không tin ta không thể khống chế được ngươi. Nhất là ngươi hiện tại đạt được sủng ái của Hoàng đế, thế lực bành trướng. Càng bởi vì ngươi quá mức bình tĩnh, bình tĩnh tới dọa người.
Phương pháp của ta rất đơn giản mà thôi.
“Tô tướng quân, trong khoảng thời gian này ngài thực đã vất vả nhiều rồi.”
“Thuộc hạ chưa bao giờ quên nghiệp lớn của chúng ta. Quyết sẽ không phản bội Minh chủ.”
“Hừ… Ngươi trong lòng có nghi hoặc, cũng không hỏi ta. Ngươi bảo ta tin tưởng lòng trung thành của ngươi như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi thích khách đó là ta gạt ngươi phái đi sao? Chẳng lẽ ngươi trong lòng không có một chút oán hận? Cận, cho dù nếu ngươi có phẫn nộ, ta vẫn cảm thấy tin cậy được ngươi như cũ…”
…
“Người lần này là do Tứ Hoàng Tử Chiêu quốc phái tới. Chúng ta chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Không nghĩ tới đã làm cho Giang Hiểu Phong gặp tội.”
“Minh chủ đại cũng không cần giải thích. Quyền cho chúng ta được sống hay chết, vẫn đều ở trong tay ngài. Làm sao tự lo được: Ngài lo ngại ta bất trung sao? Phản bội kế hoạch, ta có thể đạt được cái gì? Chiêu quốc như mặt trời ban trưa, chỉ các có một buớc là thống nhất thiên hạ. Nếu ta phản bội, tương lai có thể ẩn thân ở nơi nào nữa chứ?”
“Đúng như thế, nhưng thật ra lòng ta mắt quá nhỏ… Tô Mộc Cận, ngươi đã thấy rõ đại sự thiên hạ, ta cũng tin tưởng ngươi không phải hạng người hồ đồ. Lời này là nói thật cho ngươi biết, loại độc mà Giang Hiểu Phong trúng chính là độc dược bí chế của hoàng gia Chiêu quốc.”
Ta vừa lòng nhìn thấy trong mắt của hắn chợt lóe sáng.
“Giải dược, Thiếu chủ đã phái người quay về Chiêu quốc lấy. Yên tâm đi, chúng ta không phải là cần tính mạng của hắn, đương nhiên, cũng muốn chờ đại sự thành công thì mới có thể cho hắn thuốc giải độc. Tính mạng của hắn, sẽ tuỳ vào biểu hiện của ngươi như thế nào.”
“Ta đã rõ.” Hắn rũ mi mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cười nhẹ.
“Còn nữa, ta cũng không hy vọng Thiếu chủ sẽ tiếp tục mê luyến ngươi.”
“Vậy là ngươi đã đưa tới mỹ nữ dời đi sự chú ý của hắn, làm cho hắn học cách hưởng thụ nam sắc, muốn ngừng mà không được.” Lần này hắn lại đổi thành một nụ cười nhạo.”Minh chủ, Thiếu chủ cùng ngươi khác nhau. Hắn, không chống lại nổi hấp dẫn nam sắc. Ngài lại hạ một nước cờ sai lầm rồi.”
…
“Ngươi nói xem?”
“Nghe nói Chiêu quốc liên tục ba triều đại thanh tịnh tu vi, không hoang dâm háo sắc, trong cung đình cũng sạch sẽ vô cùng. Ta đoán Thiếu chủ trước kia đều chịu qua giáo dục khuê phòng đứng đắn, như xử namvậy, lại sao cầm lòng đuợc truớc loại nam quan mê người. Không sai, đúng là những khách nhân đều xem nam kỹ là đồ chơi, nhưng cho dù cưới thê, vẫn thích đi thuởng ngoạn. Thê tử chỉ là công cụ duy trì nòi giống, họ tới thanh lâu, mới là chỗ nam nhân phóng túng. Nếu ta đoán không sai, trong lòng minh chủ cũng có tồn tại một nguời không tầm thường chút nào. Nhưng Thiếu chủ không giống như thế, ở chuyện nhân tình yêu, hắn còn… Quá non. Chỉ có một câu để hình dung hắn, Thiếu chủ còn là một thiếu niên ngây thơ.”
…
“Thuộc hạ minh bạch sầu lo của minh chủ, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình. Chuyện Thiếu chủ, ta sẽ cẩn thận hơn.”
…
“Quên đi. Ngươi lui xuống trước đi đi.”
Ta phải hảo hảo ngẫm lại mới được… Không thể để cho đại ca cùng mẫu thân oán giận ta đã thất trách chiếu cố Tiểu hoàng tử không chu toàn…
Nói đến thế, là lại muốn mắng đại ca cùng Tống quý phi đã giáo dục thất bại rồi, tại sao có thể dưỡng ra một hoàng đế ngây thơ đến như vậy chứ!
09
Lôi Hạo cực kỳ bất mãn chuyện Cận đi chùa Bạch Mã tư hội cùng Giang Hiểu Phong, Cận đi rồi, hắn cả đêm đều nôn nóng bất an, thường thường nhìn chằm chằm ra đại môn trông ngóng. Lại thường thường lảm nhảm mắng vài tiếng một mình.
Xong rồi. Ta sẽ bị đại ca mắng chết thôi, bị chết đuối trong nước mắt của mẹ mất.
“Nhị thúc!”
“A? Thiếu chủ có chuyện gì sao?”
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn mặt đất, hỏi nhỏ: “Cận, có phải thực sự thích người kia? Người kia, ti tiện còn dâm loạn, có phải hắn hạ dược lên người Cận, mới làm cho Cận để ý hắn như vậy!”
“Khụ… Cái kia, là do bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cái này gọi là hoạn nạn gặp chân tình, cảm tình tốt như vậy là chuyện bình thường.”
“Nhưng ta cùng với Cận hiện tại cũng là như thế cơ mà. Chúng ta có chung lý tưởng khát vọng, xuất sinh nhập tử, đỡ đần cho nhau. Chúng ta tâm ý tương thông, lấy thành cùng đãi, hắn năm lần bảy lượt vẫn trunh thành bất chấp hiểm nguy hộ giá ta bình an. Trừ bọn ngươi, hắn chính là người ta tín nhiệm nhất!”
…
“Đáng hận thật!”
Ta gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Thật sự là đáng giận, vì sao ta muốn nghe tiểu hài tử này oán giận chứ.
“Lôi Táp, ngươi đó, không có nhiều vương vấn với chuyện tình duyên… Ngươi không hy sinh, cũng không vì chuyện một người nào đó mà làm thủ đoạn đê tiện…”
Ngày đó, Vân Tùy Phong theo thường lệ lại giáo huấn ta.
“Ngươi sai lầm rồi. Ta đã thấy. Đại ca của ta chính là mình chứng đó!”
“Chính ngươi cũng không tán thành viện hắn đã thực hiện, không phải sao? Cho nên mới nói ngươi còn nhỏ mà thôi. Ha hả…”
“Đáng giận! Ngươi cho là ngươi là ai, chuyện thế gian này ngươi biết hết đuợc chắc!”
Qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chợt nhớ tới lời của nàng, mới cảm nhận được, trong lời nói của nàng thực có đạo lý. Ta đùa bỡn với đủ mọi âm mưu giết chóc đã nửa đời người, ở chuyện này lại nhìn không ra.
“Ngươi nói Giang Hiểu Phong nhắc rằng hai vị công chúa đang âm thầm gây dựng một thế lực mà chúng ta không hay biết?”
“Đúng. Một người là thê tử của Hàn Huyền Dịch, người kia, chắc là công chúa bị hủy dung trong hoàng cung kia. Hiện tại ở trong triều cũng chỉ còn lại có hai vị công chúa này.”
“Điều này sao có thể?” Lôi Hạo nhìn chằm chằm ta hỏi: “Nhị thúc nhiều năm qua đã giám sát chặt chẽ động tĩnh trong triều như vậy
, làm sao có thể không chú ý tới sự tồn tại của các nàng?”
“Thiếu chủ, Tây Phượng quốc không cho phép nữ tử tham gia vào chính sự, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Nữ nhân trong Hậu cung không thể cấu kết ngoại thích. Nhưng Thập Tứ công chúa là con đẻ củaChuquý phi, nàng ta sao có thể liên hợp cùng Cửu công chúa theo phe Lục hoàng tử? Thế lựcChugia như thế sao các nàng lại không sử dụng?”
Ta cảm thấy được có chút khó hiểu. Ân ân oán oán trong cung rất phức tạp, lúc này lại liên quan đến hai cái công chúa. Không hiểu các nàng có được cái gì năng lực gì.”
“Cận, ngươi có thể hỏi rõ ràng hơn một ít được không.”
“Không có. Ta nhắc tới đến các nàng Phong đều không nói. Nếu quả thật như vậy, như vậy chúng ta phái người đi thăm dò sẽ biết. Nếu có thể để Phong nói ra…. Nhưng mà, ta chỉ sợ Phong không thể tự mình nói cho ta biết.”
“Vì cái gì? Ngươi lo lắng hắn hận ngươi?” Vẻ mặt Lôi Hạo có chút phức tạp.
“… Phong là một người khôn khéo, nếu hắn nói cho ta biết chân tướng, mà hai vị công chúa lại gặp nguy hiểm, người bị hoài nghi nhất chính là ta.”
“Nói vậy, ý hắn ra sao? Hiện tại hắn không có lập trường, hắn…”
“Thiếu chủ, ta đề nghị tụ kiếm tin tình báo, không phải sợ Phong oán hận, mà là sợ hắn có thể vì bảo vệ họ mà đứng chống đối chúng ta. Hiện tại hắn và ta có quan hệ thế này, hắn mới bảo trì vị trí trung lập… Hắn vẫn cảm thấy chính mình thực có lỗi với Diệp Hân, hơn nữa vị công chúa kia đối với hắn có ân, với tính tình của hắn, chắc chắn không thể không để ý chuyện sinh tử của bọn họ. Chỉ có thể gạt hắn… Mới có thể lợi dụng hắn.”
“Cận?”
“Thiếu chủ yên tâm. Thuộc hạ tự biết nên như thế nào.” Hắn cười cười, thần sắc như trước, nhìn không ra tâm tư của hắn.
Nửa tháng, thám tử từ kinh thành đưa tin tức tới. Hai vị công chúa kia quả nhiên không đơn giản, bên ngoài như không có gì lại bí mật bồi dưỡng sát thủ và mật thám, ở trong cung âm thầm mua chuộc thống lĩnh cấm quân, lợi dụng bọn họ chứ không ra mặt. Cũng không phải đại nhân vật to lớn gì, nhưng là từng chút từng chút có thể phát huy tác dụng, càng lúc càng nắm giữ thực quyền, so với đám người vô dụng tham vương vị thì còn xuất sắc hơn. Nếu lực lượng này cùng cha con Hàn thị liên hợp, trong khoảnh khắc cũng có thể thay đổi thời cuộc. Tất nhiên, hình như các nàng tựa hồ có điều kiêng kị gì đó, chưa để cho toàn bộ lực lượng của mình bộc phát toàn bộ. Cũng may mắn các nàng là thân nữ tử, không có khả năng thực sự tranh quyền đoạt thế.
“Nhị thúc, xem ra thật sự giống như Cận đoán, thế lực này của các nàng … có tương lai.” Tạm gác lại tình yêu, Lôi Hạo vẫn là khôn khéo chăn chút cho tương lai đế vương của mình.”Nếu có thể làm gì đó đủ bức các nàng tạo phản, chúng ta tự dưng có thể mượn tay thế lực này, tuyệt đối có thể được việc. Cho dù có thể nào, cũng có thể làm cho Tây Phượng Quốc rung chuyển, nhân cơ hội có thể diệt trừ đám còn lại, làm cho Hoàng đế mất đi lòng tin, tương lai khi đại quân ta tấn công tới, sẽ không uổng khí lực, có thể thu phục bọn người nhát gan đầu hàng.”
“Nhưng mà, Thiếu chủ! Sau này nhỡ đâu người thống lĩnh đại quân Chiêu quốc không phải người của chúng ta. Nếu ngài không tự tay dâng được Ma Vân Quan, tâm huyết chúng ta nhiều năm qua, cũng có thể bị gạt bỏ. Dù sao ở trong triều, ngoài trừ Nhiễm Du Nguyệt trẻ tuổi tài cao, ngài không có nguyên lão đại thần thế gia đại tộc nào đỡ đầu.”
“Ngươi nói rất đúng. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới được, cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Việc này sẽ chờ bình định Nam Cương xong sẽ tái nghị. Du Nguyệt sẽ hiến kế cho phụ hoàng, nói liên hợp việc đánh chiếm Tây Phượng Quốc và bình định Nam Cương, thì mới là tốt nhất. Phụ hoàng đã đồng ý, đại quân chắc chắn sẽ do người của Nhiễm cầm đầu. Đáng tiếc lần này không phải Du Nguyệt cầm binh, hắn chỉ là quân sư phía sau màn thôi.”
“Mà hoàng tử cũng không muốn hắn đạt nhiều công quá lớn, thế lực sẽ còn tăng lên.”
“Đúng vậy. Có ai dự đoán được chuyện hắn chỉ đi năm tháng mà có thể đánh bại Lang tộc, truy địch ngàn dặm. Trước đây, có bao nhiêu người chú ý tới sự tồn tại của ta. Lúc này đây, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được đất nước này. Ta muốn cùng Cận chinh phạt Nam Cương. Như vậy mới có thể đạt được một người huynh đệ.”
“Thiếu chủ. Đao kiếm vô tình. Ngươi lo lắng nữa…”
“Không cần!” Hắn tràn đầy tự tin, khí thế phi phàm.”Ta cùng với Du Nguyệt đang nghiên tập binh pháp, ta tự tin chính mình không kém hắn nhiều ít. Đại trượng phu phải kiến công lập nghiệp, nếu ta lui ở phía sau, ỷ lại thúc thúc cùng Nhị thúc các ngươi chiếu cố, tương lai lại có thể nào phục chúng? Nói chắc rằng, ta tin tưởng Cận sẽ bảo hộ ta chu toàn. Hắn đích võ nghệ cao siêu, không có địch thủ.”
10
Tam hoàng tử thuận lợi chiếm được binh quyền. Chỉ có điều Giang Hiểu Phong chọn người làm chức giám quân, ngoài dự liệu của ta. Bất quá, cái này có lợi cho chúng ta. Thiếu chủ có thể không hề bận tâm huy quân tiến công mà không bị giám quân trói buộc.
Hết thảy đều thuận lợi. Đại quân thắng thế như chẻ tre, một đường tiến công, cuối cùng cùng đại quân Chiêu quốc hội hợp, đánh tan phản quân cuối cùng ở Nam Cương. Từ nay về sau, phương Nam thần phục Chiêu quốc.
“Bẩm minh chủ, Thiếu chủ đưa tới mật thư.”
Tùy tay mở ra, xem qua một chút, cảm thấy được không thể chống lệnh nổi, lại đọc tiếp, không khỏi âm thầm bội phục. Nếu không phạm sai lầm, là do Tây Phượng Quốc hoàn toàn tự vong quốc, căn bản không cần Chiêu quốc phải xuất động đại quân.
Đại ca, kế hoạch của ngươi sắp thành công rồi!
Ta cho gọi Yến Phiên đến, phân phó cho hắn nhiệm vụ mới. Hắn nghe xong, không nói gì thêm, chỉ hỏi một câu.
“Bảo trụ tánh mạng Phong, không biết là Minh chủ muốn thành toàn cho hắn với Cận, hay chỉ là muốn lợi dụng hắn?”
“Lợi dụng hắn? Giang Hiểu Phong đâu có còn tác dụng? Đây bất quá là yêu cầu mà Cận đưa ra thôi.”
“Cận sao? Hắn vì đạt được mục đích, cái gì đều đã tính kế…”
“Ngươi thật hiểu hắn.”
“Minh chủ phân phó, Phiên nhất định đem hết khả năng hoàn thành.” Hắn quyến rũ cười, nhanh nhẹn rời đi. Làm cho ta không khỏi hoài nghi, người này rốt cuộc là loại khôn khéo nào?
Nhiễm Du Nguyệt vào kinh, cùng Tây Phượng ký kết minh ước. Trò hay đã chính thức mở màn.
Hết thảy không ngoài sở liệu, Hoàng đế quả thực si tình, biết được chân tướng sự việc thì lập tức trừ diệt Hoàng hậu và bọn Hàn Chính Đức. Giang Hiểu Phong quả thực nếu như Cận sở liệu, không có một tia chậm trễ, thông báo cho đám người kia. Vì thế, kinh thành đại loạn.
Cũng từng nghĩ tới nếu như Lục hoàng tử có chống cự thì đã bị tiêu diệt. Nhưng mà Nhiễm Du Nguyệt và Cận lại nói, cha con Hàn thị không phải là loại người ngồi chờ chết, hai vị công chúa nếu bí mật mưu sự, án binh bất động. Cho dù hai vị công chúa suất lĩnh được nhân mã chính biến thành công, chúng ta cũng có thể ở ngoài kinh điều động nhân mã thảo phạt các nàng, dù sao nữ tử tham gia vào chính sự đã là phạm vào điều tối kỵ.
Mấy phương giằng co không ngớt, ở Kinh thành đại chiến. Lôi Hạo cùng Tô Mộc Cận mang binh tiếp viện. Phe phái Lục hoàng tử đại bại. Chỉ có một mình Hàn Huyền Dịch đào thoát.
Năm vạn tinh binh Phương Bắc bất ngờ làm phản.
Cận nói Giang Hiểu Phong một khi đã bị đe doạn tới tánh mạng, tất nhiên sẽ có hành động cương quyết.
Quả nhiên, hắn lấy lệnh thiên tử lập Chư hầu, ít nhất ở mặt ngoài đã khống chế toàn bộ thế cục, hắn đứng ở giữa thế cục giằng co của Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử mà sinh tồn.
Ma Vân Quan có con của Chu thừa tướng cực kì tài giỏi, cũng sẽ không đành lòng nhìn cha cùng Nhị hoàng tử bị hại, nhất định sẽ phái quân tới bảo hộ. Tam hoàng tử phải chết, Thập Hoàng tử có cừu hận với hắn bí mật phản bội, mà thu thập tàn cục, chư hầu Tây Phượng ở các lộ bất ngờ làm phản. Nhiễm Du Nguyệt nói, Thập hoàng tử đáng thương kia thực sự tin tưởng là hắn sẽ phụ trợ mình trả thù, cũng đáp ứng sau khi kế vị, Tây Phượng quốc sẽ hướng chiêu quốc xưng thần.
Hết thảy, đều giống như kế hoạch: mọi việc cứ như mũi tên tự bay vút tới mục tiêu.
Công bằng mà nói, Giang Hiểu Phong đích xác không phải người bình thường, nhưng hôm nay hắn lừa bịp nói dối, trái ý nguyện của chúng ta, nhanh nhẹn khởi vũ. Kết cục cuối cùng của hắn chỉ có một.
Hoàng tộc Tây phượng bị một nịnh thần giết sạch, ngay cả Tân Hoàng đế cũng chịu theo bài bố của hắn, người trong thiên hạ ai sẽ chấp nhận chứ?
Chỉ cần giết chết người cuối cùng này, nhiệm vụ của ta sẽ hoàn thành.
Trong Ngự yến hắn lấy thân người làm lá chắn cứu Thập Lục công chúa, ngược lại thì thân hắn trúng kịch độc. Cận khi đang vung kiếm chém giết thích khách, thấy Giang Hiểu Phong hôn mê, lập tức chạy vội qua, một hơi lại một hơi, hút nọc độc ra cho hắn.
Một mảnh hỗn loạn sau khi kết thúc, nhưng thấy hắn mồ hôi lạnh đầm đìa. Tuy rằng vẫn thần sắc không thay đổi như trước, hắn đối mặt với Hoàng đế vẫn trả lời thoải mái tự nhiên.
Cận, Giang Hiểu Phong quả thật là điên yếu của ngươi. Nếu như có cơ hội thế này thì ta có thể nào buông tha được. Nếu khống chế được hắn, không tin ta không thể khống chế được ngươi. Nhất là ngươi hiện tại đạt được sủng ái của Hoàng đế, thế lực bành trướng. Càng bởi vì ngươi quá mức bình tĩnh, bình tĩnh tới dọa người.
Phương pháp của ta rất đơn giản mà thôi.
“Tô tướng quân, trong khoảng thời gian này ngài thực đã vất vả nhiều rồi.”
“Thuộc hạ chưa bao giờ quên nghiệp lớn của chúng ta. Quyết sẽ không phản bội Minh chủ.”
“Hừ… Ngươi trong lòng có nghi hoặc, cũng không hỏi ta. Ngươi bảo ta tin tưởng lòng trung thành của ngươi như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi thích khách đó là ta gạt ngươi phái đi sao? Chẳng lẽ ngươi trong lòng không có một chút oán hận? Cận, cho dù nếu ngươi có phẫn nộ, ta vẫn cảm thấy tin cậy được ngươi như cũ…”
…
“Người lần này là do Tứ Hoàng Tử Chiêu quốc phái tới. Chúng ta chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Không nghĩ tới đã làm cho Giang Hiểu Phong gặp tội.”
“Minh chủ đại cũng không cần giải thích. Quyền cho chúng ta được sống hay chết, vẫn đều ở trong tay ngài. Làm sao tự lo được: Ngài lo ngại ta bất trung sao? Phản bội kế hoạch, ta có thể đạt được cái gì? Chiêu quốc như mặt trời ban trưa, chỉ các có một buớc là thống nhất thiên hạ. Nếu ta phản bội, tương lai có thể ẩn thân ở nơi nào nữa chứ?”
“Đúng như thế, nhưng thật ra lòng ta mắt quá nhỏ… Tô Mộc Cận, ngươi đã thấy rõ đại sự thiên hạ, ta cũng tin tưởng ngươi không phải hạng người hồ đồ. Lời này là nói thật cho ngươi biết, loại độc mà Giang Hiểu Phong trúng chính là độc dược bí chế của hoàng gia Chiêu quốc.”
Ta vừa lòng nhìn thấy trong mắt của hắn chợt lóe sáng.
“Giải dược, Thiếu chủ đã phái người quay về Chiêu quốc lấy. Yên tâm đi, chúng ta không phải là cần tính mạng của hắn, đương nhiên, cũng muốn chờ đại sự thành công thì mới có thể cho hắn thuốc giải độc. Tính mạng của hắn, sẽ tuỳ vào biểu hiện của ngươi như thế nào.”
“Ta đã rõ.” Hắn rũ mi mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cười nhẹ.
“Còn nữa, ta cũng không hy vọng Thiếu chủ sẽ tiếp tục mê luyến ngươi.”
“Vậy là ngươi đã đưa tới mỹ nữ dời đi sự chú ý của hắn, làm cho hắn học cách hưởng thụ nam sắc, muốn ngừng mà không được.” Lần này hắn lại đổi thành một nụ cười nhạo.”Minh chủ, Thiếu chủ cùng ngươi khác nhau. Hắn, không chống lại nổi hấp dẫn nam sắc. Ngài lại hạ một nước cờ sai lầm rồi.”
…
“Ngươi nói xem?”
“Nghe nói Chiêu quốc liên tục ba triều đại thanh tịnh tu vi, không hoang dâm háo sắc, trong cung đình cũng sạch sẽ vô cùng. Ta đoán Thiếu chủ trước kia đều chịu qua giáo dục khuê phòng đứng đắn, như xử namvậy, lại sao cầm lòng đuợc truớc loại nam quan mê người. Không sai, đúng là những khách nhân đều xem nam kỹ là đồ chơi, nhưng cho dù cưới thê, vẫn thích đi thuởng ngoạn. Thê tử chỉ là công cụ duy trì nòi giống, họ tới thanh lâu, mới là chỗ nam nhân phóng túng. Nếu ta đoán không sai, trong lòng minh chủ cũng có tồn tại một nguời không tầm thường chút nào. Nhưng Thiếu chủ không giống như thế, ở chuyện nhân tình yêu, hắn còn… Quá non. Chỉ có một câu để hình dung hắn, Thiếu chủ còn là một thiếu niên ngây thơ.”
…
“Thuộc hạ minh bạch sầu lo của minh chủ, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình. Chuyện Thiếu chủ, ta sẽ cẩn thận hơn.”
…
“Quên đi. Ngươi lui xuống trước đi đi.”
Ta phải hảo hảo ngẫm lại mới được… Không thể để cho đại ca cùng mẫu thân oán giận ta đã thất trách chiếu cố Tiểu hoàng tử không chu toàn…
Nói đến thế, là lại muốn mắng đại ca cùng Tống quý phi đã giáo dục thất bại rồi, tại sao có thể dưỡng ra một hoàng đế ngây thơ đến như vậy chứ!
09
Lôi Hạo cực kỳ bất mãn chuyện Cận đi chùa Bạch Mã tư hội cùng Giang Hiểu Phong, Cận đi rồi, hắn cả đêm đều nôn nóng bất an, thường thường nhìn chằm chằm ra đại môn trông ngóng. Lại thường thường lảm nhảm mắng vài tiếng một mình.
Xong rồi. Ta sẽ bị đại ca mắng chết thôi, bị chết đuối trong nước mắt của mẹ mất.
“Nhị thúc!”
“A? Thiếu chủ có chuyện gì sao?”
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn mặt đất, hỏi nhỏ: “Cận, có phải thực sự thích người kia? Người kia, ti tiện còn dâm loạn, có phải hắn hạ dược lên người Cận, mới làm cho Cận để ý hắn như vậy!”
“Khụ… Cái kia, là do bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cái này gọi là hoạn nạn gặp chân tình, cảm tình tốt như vậy là chuyện bình thường.”
“Nhưng ta cùng với Cận hiện tại cũng là như thế cơ mà. Chúng ta có chung lý tưởng khát vọng, xuất sinh nhập tử, đỡ đần cho nhau. Chúng ta tâm ý tương thông, lấy thành cùng đãi, hắn năm lần bảy lượt vẫn trunh thành bất chấp hiểm nguy hộ giá ta bình an. Trừ bọn ngươi, hắn chính là người ta tín nhiệm nhất!”
…
“Đáng hận thật!”
Ta gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Thật sự là đáng giận, vì sao ta muốn nghe tiểu hài tử này oán giận chứ.
“Lôi Táp, ngươi đó, không có nhiều vương vấn với chuyện tình duyên… Ngươi không hy sinh, cũng không vì chuyện một người nào đó mà làm thủ đoạn đê tiện…”
Ngày đó, Vân Tùy Phong theo thường lệ lại giáo huấn ta.
“Ngươi sai lầm rồi. Ta đã thấy. Đại ca của ta chính là mình chứng đó!”
“Chính ngươi cũng không tán thành viện hắn đã thực hiện, không phải sao? Cho nên mới nói ngươi còn nhỏ mà thôi. Ha hả…”
“Đáng giận! Ngươi cho là ngươi là ai, chuyện thế gian này ngươi biết hết đuợc chắc!”
Qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chợt nhớ tới lời của nàng, mới cảm nhận được, trong lời nói của nàng thực có đạo lý. Ta đùa bỡn với đủ mọi âm mưu giết chóc đã nửa đời người, ở chuyện này lại nhìn không ra.
“Ngươi nói Giang Hiểu Phong nhắc rằng hai vị công chúa đang âm thầm gây dựng một thế lực mà chúng ta không hay biết?”
“Đúng. Một người là thê tử của Hàn Huyền Dịch, người kia, chắc là công chúa bị hủy dung trong hoàng cung kia. Hiện tại ở trong triều cũng chỉ còn lại có hai vị công chúa này.”
“Điều này sao có thể?” Lôi Hạo nhìn chằm chằm ta hỏi: “Nhị thúc nhiều năm qua đã giám sát chặt chẽ động tĩnh trong triều như vậy
, làm sao có thể không chú ý tới sự tồn tại của các nàng?”
“Thiếu chủ, Tây Phượng quốc không cho phép nữ tử tham gia vào chính sự, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Nữ nhân trong Hậu cung không thể cấu kết ngoại thích. Nhưng Thập Tứ công chúa là con đẻ củaChuquý phi, nàng ta sao có thể liên hợp cùng Cửu công chúa theo phe Lục hoàng tử? Thế lựcChugia như thế sao các nàng lại không sử dụng?”
Ta cảm thấy được có chút khó hiểu. Ân ân oán oán trong cung rất phức tạp, lúc này lại liên quan đến hai cái công chúa. Không hiểu các nàng có được cái gì năng lực gì.”
“Cận, ngươi có thể hỏi rõ ràng hơn một ít được không.”
“Không có. Ta nhắc tới đến các nàng Phong đều không nói. Nếu quả thật như vậy, như vậy chúng ta phái người đi thăm dò sẽ biết. Nếu có thể để Phong nói ra…. Nhưng mà, ta chỉ sợ Phong không thể tự mình nói cho ta biết.”
“Vì cái gì? Ngươi lo lắng hắn hận ngươi?” Vẻ mặt Lôi Hạo có chút phức tạp.
“… Phong là một người khôn khéo, nếu hắn nói cho ta biết chân tướng, mà hai vị công chúa lại gặp nguy hiểm, người bị hoài nghi nhất chính là ta.”
“Nói vậy, ý hắn ra sao? Hiện tại hắn không có lập trường, hắn…”
“Thiếu chủ, ta đề nghị tụ kiếm tin tình báo, không phải sợ Phong oán hận, mà là sợ hắn có thể vì bảo vệ họ mà đứng chống đối chúng ta. Hiện tại hắn và ta có quan hệ thế này, hắn mới bảo trì vị trí trung lập… Hắn vẫn cảm thấy chính mình thực có lỗi với Diệp Hân, hơn nữa vị công chúa kia đối với hắn có ân, với tính tình của hắn, chắc chắn không thể không để ý chuyện sinh tử của bọn họ. Chỉ có thể gạt hắn… Mới có thể lợi dụng hắn.”
“Cận?”
“Thiếu chủ yên tâm. Thuộc hạ tự biết nên như thế nào.” Hắn cười cười, thần sắc như trước, nhìn không ra tâm tư của hắn.
Nửa tháng, thám tử từ kinh thành đưa tin tức tới. Hai vị công chúa kia quả nhiên không đơn giản, bên ngoài như không có gì lại bí mật bồi dưỡng sát thủ và mật thám, ở trong cung âm thầm mua chuộc thống lĩnh cấm quân, lợi dụng bọn họ chứ không ra mặt. Cũng không phải đại nhân vật to lớn gì, nhưng là từng chút từng chút có thể phát huy tác dụng, càng lúc càng nắm giữ thực quyền, so với đám người vô dụng tham vương vị thì còn xuất sắc hơn. Nếu lực lượng này cùng cha con Hàn thị liên hợp, trong khoảnh khắc cũng có thể thay đổi thời cuộc. Tất nhiên, hình như các nàng tựa hồ có điều kiêng kị gì đó, chưa để cho toàn bộ lực lượng của mình bộc phát toàn bộ. Cũng may mắn các nàng là thân nữ tử, không có khả năng thực sự tranh quyền đoạt thế.
“Nhị thúc, xem ra thật sự giống như Cận đoán, thế lực này của các nàng … có tương lai.” Tạm gác lại tình yêu, Lôi Hạo vẫn là khôn khéo chăn chút cho tương lai đế vương của mình.”Nếu có thể làm gì đó đủ bức các nàng tạo phản, chúng ta tự dưng có thể mượn tay thế lực này, tuyệt đối có thể được việc. Cho dù có thể nào, cũng có thể làm cho Tây Phượng Quốc rung chuyển, nhân cơ hội có thể diệt trừ đám còn lại, làm cho Hoàng đế mất đi lòng tin, tương lai khi đại quân ta tấn công tới, sẽ không uổng khí lực, có thể thu phục bọn người nhát gan đầu hàng.”
“Nhưng mà, Thiếu chủ! Sau này nhỡ đâu người thống lĩnh đại quân Chiêu quốc không phải người của chúng ta. Nếu ngài không tự tay dâng được Ma Vân Quan, tâm huyết chúng ta nhiều năm qua, cũng có thể bị gạt bỏ. Dù sao ở trong triều, ngoài trừ Nhiễm Du Nguyệt trẻ tuổi tài cao, ngài không có nguyên lão đại thần thế gia đại tộc nào đỡ đầu.”
“Ngươi nói rất đúng. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới được, cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Việc này sẽ chờ bình định Nam Cương xong sẽ tái nghị. Du Nguyệt sẽ hiến kế cho phụ hoàng, nói liên hợp việc đánh chiếm Tây Phượng Quốc và bình định Nam Cương, thì mới là tốt nhất. Phụ hoàng đã đồng ý, đại quân chắc chắn sẽ do người của Nhiễm cầm đầu. Đáng tiếc lần này không phải Du Nguyệt cầm binh, hắn chỉ là quân sư phía sau màn thôi.”
“Mà hoàng tử cũng không muốn hắn đạt nhiều công quá lớn, thế lực sẽ còn tăng lên.”
“Đúng vậy. Có ai dự đoán được chuyện hắn chỉ đi năm tháng mà có thể đánh bại Lang tộc, truy địch ngàn dặm. Trước đây, có bao nhiêu người chú ý tới sự tồn tại của ta. Lúc này đây, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được đất nước này. Ta muốn cùng Cận chinh phạt Nam Cương. Như vậy mới có thể đạt được một người huynh đệ.”
“Thiếu chủ. Đao kiếm vô tình. Ngươi lo lắng nữa…”
“Không cần!” Hắn tràn đầy tự tin, khí thế phi phàm.”Ta cùng với Du Nguyệt đang nghiên tập binh pháp, ta tự tin chính mình không kém hắn nhiều ít. Đại trượng phu phải kiến công lập nghiệp, nếu ta lui ở phía sau, ỷ lại thúc thúc cùng Nhị thúc các ngươi chiếu cố, tương lai lại có thể nào phục chúng? Nói chắc rằng, ta tin tưởng Cận sẽ bảo hộ ta chu toàn. Hắn đích võ nghệ cao siêu, không có địch thủ.”
10
Tam hoàng tử thuận lợi chiếm được binh quyền. Chỉ có điều Giang Hiểu Phong chọn người làm chức giám quân, ngoài dự liệu của ta. Bất quá, cái này có lợi cho chúng ta. Thiếu chủ có thể không hề bận tâm huy quân tiến công mà không bị giám quân trói buộc.
Hết thảy đều thuận lợi. Đại quân thắng thế như chẻ tre, một đường tiến công, cuối cùng cùng đại quân Chiêu quốc hội hợp, đánh tan phản quân cuối cùng ở Nam Cương. Từ nay về sau, phương Nam thần phục Chiêu quốc.
“Bẩm minh chủ, Thiếu chủ đưa tới mật thư.”
Tùy tay mở ra, xem qua một chút, cảm thấy được không thể chống lệnh nổi, lại đọc tiếp, không khỏi âm thầm bội phục. Nếu không phạm sai lầm, là do Tây Phượng Quốc hoàn toàn tự vong quốc, căn bản không cần Chiêu quốc phải xuất động đại quân.
Đại ca, kế hoạch của ngươi sắp thành công rồi!
Ta cho gọi Yến Phiên đến, phân phó cho hắn nhiệm vụ mới. Hắn nghe xong, không nói gì thêm, chỉ hỏi một câu.
“Bảo trụ tánh mạng Phong, không biết là Minh chủ muốn thành toàn cho hắn với Cận, hay chỉ là muốn lợi dụng hắn?”
“Lợi dụng hắn? Giang Hiểu Phong đâu có còn tác dụng? Đây bất quá là yêu cầu mà Cận đưa ra thôi.”
“Cận sao? Hắn vì đạt được mục đích, cái gì đều đã tính kế…”
“Ngươi thật hiểu hắn.”
“Minh chủ phân phó, Phiên nhất định đem hết khả năng hoàn thành.” Hắn quyến rũ cười, nhanh nhẹn rời đi. Làm cho ta không khỏi hoài nghi, người này rốt cuộc là loại khôn khéo nào?
Nhiễm Du Nguyệt vào kinh, cùng Tây Phượng ký kết minh ước. Trò hay đã chính thức mở màn.
Hết thảy không ngoài sở liệu, Hoàng đế quả thực si tình, biết được chân tướng sự việc thì lập tức trừ diệt Hoàng hậu và bọn Hàn Chính Đức. Giang Hiểu Phong quả thực nếu như Cận sở liệu, không có một tia chậm trễ, thông báo cho đám người kia. Vì thế, kinh thành đại loạn.
Cũng từng nghĩ tới nếu như Lục hoàng tử có chống cự thì đã bị tiêu diệt. Nhưng mà Nhiễm Du Nguyệt và Cận lại nói, cha con Hàn thị không phải là loại người ngồi chờ chết, hai vị công chúa nếu bí mật mưu sự, án binh bất động. Cho dù hai vị công chúa suất lĩnh được nhân mã chính biến thành công, chúng ta cũng có thể ở ngoài kinh điều động nhân mã thảo phạt các nàng, dù sao nữ tử tham gia vào chính sự đã là phạm vào điều tối kỵ.
Mấy phương giằng co không ngớt, ở Kinh thành đại chiến. Lôi Hạo cùng Tô Mộc Cận mang binh tiếp viện. Phe phái Lục hoàng tử đại bại. Chỉ có một mình Hàn Huyền Dịch đào thoát.
Năm vạn tinh binh Phương Bắc bất ngờ làm phản.
Cận nói Giang Hiểu Phong một khi đã bị đe doạn tới tánh mạng, tất nhiên sẽ có hành động cương quyết.
Quả nhiên, hắn lấy lệnh thiên tử lập Chư hầu, ít nhất ở mặt ngoài đã khống chế toàn bộ thế cục, hắn đứng ở giữa thế cục giằng co của Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử mà sinh tồn.
Ma Vân Quan có con của Chu thừa tướng cực kì tài giỏi, cũng sẽ không đành lòng nhìn cha cùng Nhị hoàng tử bị hại, nhất định sẽ phái quân tới bảo hộ. Tam hoàng tử phải chết, Thập Hoàng tử có cừu hận với hắn bí mật phản bội, mà thu thập tàn cục, chư hầu Tây Phượng ở các lộ bất ngờ làm phản. Nhiễm Du Nguyệt nói, Thập hoàng tử đáng thương kia thực sự tin tưởng là hắn sẽ phụ trợ mình trả thù, cũng đáp ứng sau khi kế vị, Tây Phượng quốc sẽ hướng chiêu quốc xưng thần.
Hết thảy, đều giống như kế hoạch: mọi việc cứ như mũi tên tự bay vút tới mục tiêu.
Công bằng mà nói, Giang Hiểu Phong đích xác không phải người bình thường, nhưng hôm nay hắn lừa bịp nói dối, trái ý nguyện của chúng ta, nhanh nhẹn khởi vũ. Kết cục cuối cùng của hắn chỉ có một.
Hoàng tộc Tây phượng bị một nịnh thần giết sạch, ngay cả Tân Hoàng đế cũng chịu theo bài bố của hắn, người trong thiên hạ ai sẽ chấp nhận chứ?
Chỉ cần giết chết người cuối cùng này, nhiệm vụ của ta sẽ hoàn thành.
Tác giả :
Mê Mang