Sắc Dụ Vương Đạo
Chương 7
Hứa Tịch ngoại trừ quá phong tao, rêu rao, tổng thể mà nói cũng không mất hình tượng hảo lão sư, biết tiếng Anh của học sinh 3H đều vô cùng kém, thân là chủ nhiệm lớp hắn lập tức liền định ra phương án dạy học tương đối trọn vẹn. Hắn bắt đầu giảng tiếng Anh, mỗi ngày đều bố trí một lượng lớn bài tập tiếng Anh cho các học sinh làm, các học sinh vô cùng sợ làm bài tập tuy rằng oán thán liên tục, nhưng vẫn sẽ kiên trì làm xong.
“Bài này làm thế nào? Cái tiếng Anh chó má này, lão tử muốn điên rồi.” Cắn bút, Trương Tĩnh đầu muốn nổ tung. Hắn thật sự ghét làm bài tập tiếng Anh, nhưng hắn lại không thể trái ý nữ thần của hắn.
“Đây chính là bài làm nữ thần của cậu giao, chắc sẽ không khó lắm đâu, cậu hẳn là nên vừa làm vừa vui vẻ mới đúng, nhanh chóng làm đi!” Phan Lệ Nhu châm chọc.
Trương Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới quay sang Đoạn Ngân Táp bên cạnh nịnh nọt: “Ngân Táp, cho tớ mượn bài tập của cậu chép đi!” Đây là bài tập Hứa lão sư buổi sáng mới cho, trước buổi chiều đi học nhất định phải nộp.
Đoạn Ngân Táp không nói hai lời, lạnh lùng từ trong túi sách tìm bài tập đưa cho hắn.
“Ngân Táp,cậu tốt nhất! Tiếng Anh của cậu là giỏi nhất, chép bài cậu nhất định đúng hết.” Trương Tĩnh vui sướng cười nói, cuối cùng cũng được cứu trợ.
“Hứa lão sư đã sửa xong bài tập tiếng Anh ngày hôm qua, bảo tôi lấy đến đưa mọi người.” Đại diện khoa Anh ngữ ôm một chồng vở lớn đi đến.
Vừa cầm được bài tập, Trương Tĩnh lập tức mở ra nhìn xem mình được bao nhiêu điểm, khuôn mặt tuấn tú lập tức ỉu xìu, bĩu môi nói: “10 điểm( Trung Quốc lấy thang điểm 100)? Lão sư cũng quá tuyệt tình, không thể cho người ta nhiều hơn vài điểm sao.”
Hứa Tịch bình thường rất dễ nói chuyện, hòa đồng với học sinh, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến học tập thì lại vô cùng nghiêm khắc.
“Tớ tốt hơn cậu, được 50 điểm. Ha ha ha...” Phan Lệ Nhu đắc ý cười nói.
“Cười thí, cậu cũng đâu có đạt tiêu chuẩn, có tư cách gì mà cười tớ.” Trương Tĩnh mắng, quay đầu hỏi Đoạn Ngân Táp: “Cậu được mấy điểm?”
“Chưa xem.” Đoạn Ngân Táp lạnh lùng trả lời, y đối với điểm số một chút hứng thú cũng không có, cho nên cũng lười mở sách bài tập ra nhìn.
“Để tớ giúp cậu xem,cậu nhất định đạt điểm cao nhất.” Trương Tĩnh tò mò lấy sách bài tập của Đoạn Ngân Táp,vừa mở ra đã lập tức kêu to.”My god── ”
“Có chuyện gì?” Phan Lệ Nhu đoạt lấy bài tập, cúi đầu vừa thấy, cũng lập tức thét chói tai: “Đây là cái gì a?”
Đoạn Ngân Táp nhướn mày, lấy bài tập nhìn xem có chuyện gì, nhìn thấy bài tập, Đoạn Ngân Táp cuối cùng hiểu tại sao Trương Tĩnh và Phan Lệ Nhu lại kêu khoa trương đến thế. Trên sách bài tập kia ấn đầy dấu son môi hồng sắc mê người, không còn nhìn thấy màu giấy trắng nữa.
“Đây nhất định là dấu son môi của lão sư, thật đẹp! Ngân Táp cậu thật hạnh phúc!” Trương Tĩnh ghen tị muốn chết.
“Ngân Táp, cậu ngàn vạn không thể bị tiện nhân Hứa Tịch kia hấp dẫn, cô ta không phải người tốt.” Phan Lệ Nhu dốc cạn đáy lòng kêu to. Tức chết cô,lão bà Hứa Tịch kia lại không biết xấu hổ tiếp tục câu dẫn Đoạn Ngân Táp, đáng giận! Đoạn Ngân Táp là của Phan Lệ Nhu cô, ai cũng đừng mơ tưởng có thể cướp đi.
Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, nhưng từ khuôn mặt tuấn tú xanh mét của y kia có thể thấy được, y đang rất mất hứng, hơn nữa lại vô cùng tức giận. Y đứng lên, hỏi đại diện lớp Anh ngữ: “Hứa Tịch ở đâu?”
“Hứa lão sư ở văn phòng, cậu...” Không đợi đại diện lớp Anh ngữ nói hết, Đoạn Ngân Táp mặt đen sì lập tức rời đi.
“Ngân Táp, cậu muốn đi đâu?” Trương Tĩnh không hiểu kêu to, nhưng không ai đáp lại hắn, Đoạn Ngân Táp đã ra khỏi phòng học…
Lời của tác giả: Câu chuyện này có thể có nhiều người không thích nhưng riêng tôi thì tôi vô cùng thích, ha ha…( em cũng thích nà)
“Bài này làm thế nào? Cái tiếng Anh chó má này, lão tử muốn điên rồi.” Cắn bút, Trương Tĩnh đầu muốn nổ tung. Hắn thật sự ghét làm bài tập tiếng Anh, nhưng hắn lại không thể trái ý nữ thần của hắn.
“Đây chính là bài làm nữ thần của cậu giao, chắc sẽ không khó lắm đâu, cậu hẳn là nên vừa làm vừa vui vẻ mới đúng, nhanh chóng làm đi!” Phan Lệ Nhu châm chọc.
Trương Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới quay sang Đoạn Ngân Táp bên cạnh nịnh nọt: “Ngân Táp, cho tớ mượn bài tập của cậu chép đi!” Đây là bài tập Hứa lão sư buổi sáng mới cho, trước buổi chiều đi học nhất định phải nộp.
Đoạn Ngân Táp không nói hai lời, lạnh lùng từ trong túi sách tìm bài tập đưa cho hắn.
“Ngân Táp,cậu tốt nhất! Tiếng Anh của cậu là giỏi nhất, chép bài cậu nhất định đúng hết.” Trương Tĩnh vui sướng cười nói, cuối cùng cũng được cứu trợ.
“Hứa lão sư đã sửa xong bài tập tiếng Anh ngày hôm qua, bảo tôi lấy đến đưa mọi người.” Đại diện khoa Anh ngữ ôm một chồng vở lớn đi đến.
Vừa cầm được bài tập, Trương Tĩnh lập tức mở ra nhìn xem mình được bao nhiêu điểm, khuôn mặt tuấn tú lập tức ỉu xìu, bĩu môi nói: “10 điểm( Trung Quốc lấy thang điểm 100)? Lão sư cũng quá tuyệt tình, không thể cho người ta nhiều hơn vài điểm sao.”
Hứa Tịch bình thường rất dễ nói chuyện, hòa đồng với học sinh, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến học tập thì lại vô cùng nghiêm khắc.
“Tớ tốt hơn cậu, được 50 điểm. Ha ha ha...” Phan Lệ Nhu đắc ý cười nói.
“Cười thí, cậu cũng đâu có đạt tiêu chuẩn, có tư cách gì mà cười tớ.” Trương Tĩnh mắng, quay đầu hỏi Đoạn Ngân Táp: “Cậu được mấy điểm?”
“Chưa xem.” Đoạn Ngân Táp lạnh lùng trả lời, y đối với điểm số một chút hứng thú cũng không có, cho nên cũng lười mở sách bài tập ra nhìn.
“Để tớ giúp cậu xem,cậu nhất định đạt điểm cao nhất.” Trương Tĩnh tò mò lấy sách bài tập của Đoạn Ngân Táp,vừa mở ra đã lập tức kêu to.”My god── ”
“Có chuyện gì?” Phan Lệ Nhu đoạt lấy bài tập, cúi đầu vừa thấy, cũng lập tức thét chói tai: “Đây là cái gì a?”
Đoạn Ngân Táp nhướn mày, lấy bài tập nhìn xem có chuyện gì, nhìn thấy bài tập, Đoạn Ngân Táp cuối cùng hiểu tại sao Trương Tĩnh và Phan Lệ Nhu lại kêu khoa trương đến thế. Trên sách bài tập kia ấn đầy dấu son môi hồng sắc mê người, không còn nhìn thấy màu giấy trắng nữa.
“Đây nhất định là dấu son môi của lão sư, thật đẹp! Ngân Táp cậu thật hạnh phúc!” Trương Tĩnh ghen tị muốn chết.
“Ngân Táp, cậu ngàn vạn không thể bị tiện nhân Hứa Tịch kia hấp dẫn, cô ta không phải người tốt.” Phan Lệ Nhu dốc cạn đáy lòng kêu to. Tức chết cô,lão bà Hứa Tịch kia lại không biết xấu hổ tiếp tục câu dẫn Đoạn Ngân Táp, đáng giận! Đoạn Ngân Táp là của Phan Lệ Nhu cô, ai cũng đừng mơ tưởng có thể cướp đi.
Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, nhưng từ khuôn mặt tuấn tú xanh mét của y kia có thể thấy được, y đang rất mất hứng, hơn nữa lại vô cùng tức giận. Y đứng lên, hỏi đại diện lớp Anh ngữ: “Hứa Tịch ở đâu?”
“Hứa lão sư ở văn phòng, cậu...” Không đợi đại diện lớp Anh ngữ nói hết, Đoạn Ngân Táp mặt đen sì lập tức rời đi.
“Ngân Táp, cậu muốn đi đâu?” Trương Tĩnh không hiểu kêu to, nhưng không ai đáp lại hắn, Đoạn Ngân Táp đã ra khỏi phòng học…
Lời của tác giả: Câu chuyện này có thể có nhiều người không thích nhưng riêng tôi thì tôi vô cùng thích, ha ha…( em cũng thích nà)
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến