Sắc Dụ Vương Đạo
Chương 16
Đoạn Ngân Táp càng sợ hãi cùng Hứa Tịch dây dưa không dứt, Hứa Tịch càng không tha cho y, không ngừng quấy rầy câu dẫn y, khiến Đoạn Ngân Táp đầu muốn nổ tung, sắp chịu không nổi rồi.
“Ngân Táp, sao cậu không ăn? Đồ ăn không ngon sao?” Trong phòng ăn của trường, Trương Tĩnh nhìn Đoạn Ngân Táp chỉ cầm đũa ngẩn người mà không ăn cơm, nghi hoặc hỏi han.
“Không phải, đang suy nghĩ chút chuyện!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng lấy lại tinh thần, lãnh đạm trả lời. Y vừa nghĩ đến tên yêu nghiệt Hứa Tịch kia, đã muốn phiền chết, nào còn tâm tình ăn cơm!
“Có chuyện gì? Có phải đang nghĩ tại sao Hứa lão sư lại xinh đẹp, mê người như thế không?” Trương Tĩnh cười hì hì hỏi.
“Cậu cho là ai cũng giống cậu sao!” Đoạn Ngân Táp khinh thường.
“Đừng giả vờ, Hứa lão sư bình thường đối với cậu “Tốt” như thế, tớ không tin cậu không động tâm.” Trương Tĩnh cười ái muội.
“Thiên tài mới động tâm với hắn( ý anh là chỉ có những kẻ thần kinh mới động tâm với Hứa Tịch, xem ra sau này anh cũng sẽ trở thành một “Thiên tài”rồi đấy)!” Đoạn Ngân Táp khinh bỉ mắng.
“Lại giả bộ! Trên đời làm gì có ai chống cự được mị lực của Hứa lão sư mà không thích cô ấy.” Trương Tĩnh đột nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Ngân Táp, tuy rằng tớ vô cùng thích Hứa lão sư, nhưng tình huynh đệ quan trọng hơn, vì tình bạn của chúng ta tớ có thể buông tay Hứa lão sư, cho nên cậu không cần bởi vì tớ mà không dám thừa nhận tình cảm của mình.” Trương Tĩnh nói tất cả đều là thật tâm, là huynh đệ tốt của Đoạn Ngân Táp, hắn hiểu y hơn bất cứ kẻ nào, hắn thật tình hy vọng y có thể hạnh phúc.
“Tớ thật sự không thích Hứa Tịch, cậu thích hắn thì đi mà theo đuổi!” Đến kiếp sau y cũng không thích yêu nghiệt kia.
“Đừng nói những điều trái lương tâm, miễn cho sau này hối hận không kịp.” Trương Tĩnh vốn không tin lời Đoạn Ngân Táp.
“Hối hận cái gì a?” Đoạn Ngân Táp vừa muốn mở miệng, một thanh âm nũng nịu xen vào.
Nghe tiếng nói, Đoạn Ngân Táp lập tức biến sắc, yêu nghiệt lại tới nữa!
“Hứa lão sư, lại đây ngồi đi!” Trương Tĩnh nhìn thấy Hứa Tịch, lập tức tươi cười đứng dậy mời Hứa Tịch ngồi xuống.
“Tiểu khả ái, các em vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?” Ngồi vào bên cạnh Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch giả vờ tò mò hỏi han, ánh mắt vẫn luôn nhìn Đoạn Ngân Táp, mãnh liệt vứt mị nhãn cho y.
“Bọn em không nói gì cả! Lão sư, chắc cô còn chưa ăn cơm, vậy ăn cùng bọn em luôn đi!” Trương Tĩnh nhiệt tình nói.
“Được!” Hứa Tịch gật đầu, “Đoạn bảo bối, mũi em thật xinh đẹp, khiến người ta muốn… cắn quá.” Hứa Tịch trước mặt Trương Tĩnh, vươn tay sờ cái mũi anh tuấn của Đoạn Ngân Táp.
“Cô làm gì vậy?” Không đợi Đoạn Ngân Táp đẩy Hứa Tịch ra, Phan Lệ Nhu đã nổi giận đùng đùng chạy tới kéo tay Hứa Tịch ra.
“Em nói gì vậy? Đương nhiên là cùng Đoạn bảo bối tán tỉnh la!” Nhìn khuôn mặt xanh mét, tức giận đến hộc máu của Phan Lệ Nhu, Hứa Tịch cười đến sáng lạn.
“Không biết xấu hổ! Lại ăn đậu hũ chính học sinh của mình!” Phan Lệ Nhu chỉ Hứa Tịch mắng.
“Vậy thì sao, nếu em khó chịu có thể đi kiện với hiệu trưởng.” Hứa Tịch cố ý dựa vào vai Đoạn Ngân Táp, khiêu khích. Cô gái nhỏ này tự xưng là hộ thảo sứ giả của Đoạn Ngân Táp (chắc là bảo vệ anh công), chỉ cần hắn tìm được Đoạn Ngân Táp, cô liền chạy lại phá hư, tuy nhiên mỗi lần đều tự làm mình tức giận nổi trận lôi đình.
“Cô…” Phan Lệ Nhu tức giận nói không ra lời. Cô đã sớm đi tìm hiệu trưởng, kiện Hứa Tịch hành vi không đứng đắn, câu dẫn học sinh của mình, muốn hiệu trưởng đuổi Hứa Tịch đi. Nhưng hiệu trưởng căn bản không để ý tới cô, còn nói cô thấy Hứa Tịch không vừa mắt, cố ý nói xấu Hứa Tịch.
“Được rồi! Nơi này là nơi công cộng, mời các người chú ý một chút!” Đầu sỏ gây tội cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói còn lạnh hơn cả hàn băng.
“Phan Lệ Nhu, cậu mau về đi! Tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, đừng ở đây mất mặt nữa!” Trương Tĩnh người hâm mộ Hứa Tịch đến chết mở miệng đuổi người.
“Trương Tĩnh!” Phan Lệ Nhu sắp tức chết rồi, vương bát đản này đã không giúp cô thì thôi, còn dám đuổi cô đi, đáng giận!
Hứa Tịch cười ngọt ngào với Phan Lệ Nhu, trên mặt lộ vẻ huênh hoang. Phan Lệ Nhu nắm chặt tay, cô tuyệt đối sẽ không để lão tiện nhân này được như ý!
“Tớ đói bụng, tớ muốn cùng mọi người ăn cơm!” Phan Lệ Nhu hung hăng đẩy Hứa Tịch ra, chen vào chỗ bên cạnh Đoạn Ngân Táp ngồi xuống.
Hứa Tịch thiếu chút nữa bị đẩy ngã xuống đất, quay đầu nhìn Phan Lệ Nhu đắc ý dào dạt, hắn vốn định nổi bão, nhưng trong đầu linh quang chợt lóe, hắn bỏ qua suy nghĩ này, trong mắt lóe tà quang khủng bố.
Hứa Tịch ngồi đối diện Đoạn Ngân Táp, cười tủm tỉm hỏi Trương Tĩnh: “Tĩnh bảo bối, em định thi đại học nào?” Khuôn mặt diễm lệ nở nụ cười sáng rỡ, không nhìn ra chút tức giận nào.
“Còn chưa nghĩ ra, lão sư cô biết không, đầu óc em không tốt, em định thi đại học thể dục.” Trương Tĩnh thành thật trả lời, trong lòng kính nể Hứa Tịch không thôi, Hứa lão sư rất độ lượng, không sinh khí!
Đoạn Ngân Táp cũng đầy bụng nghi hoặc, yêu nghiệt này hôm nay sao lại trở nên thiện lương như thế,không phát hỏa.Khi Đoạn Ngân Táp đang thấy kỳ quái, đũng quần bỗng nhiên căng ra, giống như có thứ gì đó đặt trên.
Đoạn Ngân Táp vươn tay sờ, hóa ra là chân Hứa Tịch, chân hắn đạp trên cự long của y. Đoạn Ngân Táp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Tịch, Hứa Tịch trả lại y một nụ cười tuyệt mỹ lộ ra má lúm đồng tiền.
Đoạn Ngân Táp không dám cùng Hứa Tịch lớn mật như thế, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, y muốn mắng Hứa Tịch nhưng lại không dám, nếu bị bọn Trương Tĩnh biết, y không bằng chết đi cho xong.
” Đại học thể dục không tồi, em có thể phát triển lên từ môn bóng rổ, ở phương diện này em rất có thiên phú.” Hứa Tịch cười với Trương Tĩnh, cái chân dưới bàn vẫn ác liệt chơi đùa hạ thể Đoạn Ngân Táp, lúc nặng lúc nhẹ đè ép lên, khiến hô hấp của Đoạn Ngân Táp không khỏi trở nên ồ ồ.
“Thật vậy chăng? Lão sư, được cô khen em thật cao hứng.” Trương Tĩnh vui sướng kêu lên.
Phan Lệ Nhu vẫn luôn hung ác trừng mắt nhìn Hứa Tịch, giám sát nhất cử nhất động của hắn, rất sợ hắn câu dẫn Đoạn Ngân Táp, ăn đậu hũ Đoạn Ngân Táp. Nhưng cô căn bản không biết dưới bàn đang trình diễn một chuyện hết sức bất ngờ, nếu không khẳng định sẽ tức giận đến chết bất đắc kỳ tử.
Chân Hứa Tịch vô cùng linh hoạt, bàn chân xinh đẹp xấu xa khiêu khích hạ thể Đoạn Ngân Táp, thỉnh thoảng còn dùng đầu ngón chân đỉnh lên túi tinh mẫn cảm của Đoạn Ngân Táp. Đoạn Ngân Táp ngại có người nên không dám lên tiếng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hứa Tịch.
Khiến Đoạn Ngân Táp căm tức nhất chính là, y thế nhưng lại cứng rắn dưới chân Hứa Tịch, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, Đoạn Ngân Táp sắp tức điên lên rồi.
Theo nhịp chân Hứa Tịch chà xát càng mạnh, hô hấp Đoạn Ngân Táp càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
“Đoạn bảo bối, em sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như thế, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Tịch vứt cho y một cái mị nhãn phong tao đến cực điểm, rồi mới cố ý hỏi.
Lời nói của Hứa Tịch khiến những người khác chú ý tới sự quái dị của Đoạn Ngân Táp, Trương Tĩnh và Phan Lệ Nhu quan tâm hỏi y xảy ra chuyện gì, lúc này Đoạn Ngân Táp chỉ hận không thể ăn thịt Hứa Tịch.
“Tớ không sao, tớ đi WC!” Đoạn Ngân Táp vô kế khả thi, chỉ có thể dùng cách này. Đoạn Ngân Táp vươn tay đẩy chân Hứa Tịch dưới bàn ra, hung ác trừng hắn một cái, lấy túi sách che khuất hạ thể đã nhô lên một cái lều nhỏ, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
“Ha ha ha…” Nhìn bóng dáng Đoạn Ngân Táp chật vật chạy đi, Hứa Tịch cười ha ha, Trương Tĩnh và Phan Lệ Nhu kỳ quái nhìn hắn, không rõ hắn đang cười cái gì.
Nghe phía sau truyền đến tiếng cười, Đoạn Ngân Táp muốn giận điên lên, y chưa từng có ngày nào mất mặt như hôm nay, yêu nghiệt chết tiệt này…
“Ngân Táp, sao cậu không ăn? Đồ ăn không ngon sao?” Trong phòng ăn của trường, Trương Tĩnh nhìn Đoạn Ngân Táp chỉ cầm đũa ngẩn người mà không ăn cơm, nghi hoặc hỏi han.
“Không phải, đang suy nghĩ chút chuyện!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng lấy lại tinh thần, lãnh đạm trả lời. Y vừa nghĩ đến tên yêu nghiệt Hứa Tịch kia, đã muốn phiền chết, nào còn tâm tình ăn cơm!
“Có chuyện gì? Có phải đang nghĩ tại sao Hứa lão sư lại xinh đẹp, mê người như thế không?” Trương Tĩnh cười hì hì hỏi.
“Cậu cho là ai cũng giống cậu sao!” Đoạn Ngân Táp khinh thường.
“Đừng giả vờ, Hứa lão sư bình thường đối với cậu “Tốt” như thế, tớ không tin cậu không động tâm.” Trương Tĩnh cười ái muội.
“Thiên tài mới động tâm với hắn( ý anh là chỉ có những kẻ thần kinh mới động tâm với Hứa Tịch, xem ra sau này anh cũng sẽ trở thành một “Thiên tài”rồi đấy)!” Đoạn Ngân Táp khinh bỉ mắng.
“Lại giả bộ! Trên đời làm gì có ai chống cự được mị lực của Hứa lão sư mà không thích cô ấy.” Trương Tĩnh đột nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Ngân Táp, tuy rằng tớ vô cùng thích Hứa lão sư, nhưng tình huynh đệ quan trọng hơn, vì tình bạn của chúng ta tớ có thể buông tay Hứa lão sư, cho nên cậu không cần bởi vì tớ mà không dám thừa nhận tình cảm của mình.” Trương Tĩnh nói tất cả đều là thật tâm, là huynh đệ tốt của Đoạn Ngân Táp, hắn hiểu y hơn bất cứ kẻ nào, hắn thật tình hy vọng y có thể hạnh phúc.
“Tớ thật sự không thích Hứa Tịch, cậu thích hắn thì đi mà theo đuổi!” Đến kiếp sau y cũng không thích yêu nghiệt kia.
“Đừng nói những điều trái lương tâm, miễn cho sau này hối hận không kịp.” Trương Tĩnh vốn không tin lời Đoạn Ngân Táp.
“Hối hận cái gì a?” Đoạn Ngân Táp vừa muốn mở miệng, một thanh âm nũng nịu xen vào.
Nghe tiếng nói, Đoạn Ngân Táp lập tức biến sắc, yêu nghiệt lại tới nữa!
“Hứa lão sư, lại đây ngồi đi!” Trương Tĩnh nhìn thấy Hứa Tịch, lập tức tươi cười đứng dậy mời Hứa Tịch ngồi xuống.
“Tiểu khả ái, các em vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?” Ngồi vào bên cạnh Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch giả vờ tò mò hỏi han, ánh mắt vẫn luôn nhìn Đoạn Ngân Táp, mãnh liệt vứt mị nhãn cho y.
“Bọn em không nói gì cả! Lão sư, chắc cô còn chưa ăn cơm, vậy ăn cùng bọn em luôn đi!” Trương Tĩnh nhiệt tình nói.
“Được!” Hứa Tịch gật đầu, “Đoạn bảo bối, mũi em thật xinh đẹp, khiến người ta muốn… cắn quá.” Hứa Tịch trước mặt Trương Tĩnh, vươn tay sờ cái mũi anh tuấn của Đoạn Ngân Táp.
“Cô làm gì vậy?” Không đợi Đoạn Ngân Táp đẩy Hứa Tịch ra, Phan Lệ Nhu đã nổi giận đùng đùng chạy tới kéo tay Hứa Tịch ra.
“Em nói gì vậy? Đương nhiên là cùng Đoạn bảo bối tán tỉnh la!” Nhìn khuôn mặt xanh mét, tức giận đến hộc máu của Phan Lệ Nhu, Hứa Tịch cười đến sáng lạn.
“Không biết xấu hổ! Lại ăn đậu hũ chính học sinh của mình!” Phan Lệ Nhu chỉ Hứa Tịch mắng.
“Vậy thì sao, nếu em khó chịu có thể đi kiện với hiệu trưởng.” Hứa Tịch cố ý dựa vào vai Đoạn Ngân Táp, khiêu khích. Cô gái nhỏ này tự xưng là hộ thảo sứ giả của Đoạn Ngân Táp (chắc là bảo vệ anh công), chỉ cần hắn tìm được Đoạn Ngân Táp, cô liền chạy lại phá hư, tuy nhiên mỗi lần đều tự làm mình tức giận nổi trận lôi đình.
“Cô…” Phan Lệ Nhu tức giận nói không ra lời. Cô đã sớm đi tìm hiệu trưởng, kiện Hứa Tịch hành vi không đứng đắn, câu dẫn học sinh của mình, muốn hiệu trưởng đuổi Hứa Tịch đi. Nhưng hiệu trưởng căn bản không để ý tới cô, còn nói cô thấy Hứa Tịch không vừa mắt, cố ý nói xấu Hứa Tịch.
“Được rồi! Nơi này là nơi công cộng, mời các người chú ý một chút!” Đầu sỏ gây tội cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói còn lạnh hơn cả hàn băng.
“Phan Lệ Nhu, cậu mau về đi! Tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, đừng ở đây mất mặt nữa!” Trương Tĩnh người hâm mộ Hứa Tịch đến chết mở miệng đuổi người.
“Trương Tĩnh!” Phan Lệ Nhu sắp tức chết rồi, vương bát đản này đã không giúp cô thì thôi, còn dám đuổi cô đi, đáng giận!
Hứa Tịch cười ngọt ngào với Phan Lệ Nhu, trên mặt lộ vẻ huênh hoang. Phan Lệ Nhu nắm chặt tay, cô tuyệt đối sẽ không để lão tiện nhân này được như ý!
“Tớ đói bụng, tớ muốn cùng mọi người ăn cơm!” Phan Lệ Nhu hung hăng đẩy Hứa Tịch ra, chen vào chỗ bên cạnh Đoạn Ngân Táp ngồi xuống.
Hứa Tịch thiếu chút nữa bị đẩy ngã xuống đất, quay đầu nhìn Phan Lệ Nhu đắc ý dào dạt, hắn vốn định nổi bão, nhưng trong đầu linh quang chợt lóe, hắn bỏ qua suy nghĩ này, trong mắt lóe tà quang khủng bố.
Hứa Tịch ngồi đối diện Đoạn Ngân Táp, cười tủm tỉm hỏi Trương Tĩnh: “Tĩnh bảo bối, em định thi đại học nào?” Khuôn mặt diễm lệ nở nụ cười sáng rỡ, không nhìn ra chút tức giận nào.
“Còn chưa nghĩ ra, lão sư cô biết không, đầu óc em không tốt, em định thi đại học thể dục.” Trương Tĩnh thành thật trả lời, trong lòng kính nể Hứa Tịch không thôi, Hứa lão sư rất độ lượng, không sinh khí!
Đoạn Ngân Táp cũng đầy bụng nghi hoặc, yêu nghiệt này hôm nay sao lại trở nên thiện lương như thế,không phát hỏa.Khi Đoạn Ngân Táp đang thấy kỳ quái, đũng quần bỗng nhiên căng ra, giống như có thứ gì đó đặt trên.
Đoạn Ngân Táp vươn tay sờ, hóa ra là chân Hứa Tịch, chân hắn đạp trên cự long của y. Đoạn Ngân Táp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Tịch, Hứa Tịch trả lại y một nụ cười tuyệt mỹ lộ ra má lúm đồng tiền.
Đoạn Ngân Táp không dám cùng Hứa Tịch lớn mật như thế, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, y muốn mắng Hứa Tịch nhưng lại không dám, nếu bị bọn Trương Tĩnh biết, y không bằng chết đi cho xong.
” Đại học thể dục không tồi, em có thể phát triển lên từ môn bóng rổ, ở phương diện này em rất có thiên phú.” Hứa Tịch cười với Trương Tĩnh, cái chân dưới bàn vẫn ác liệt chơi đùa hạ thể Đoạn Ngân Táp, lúc nặng lúc nhẹ đè ép lên, khiến hô hấp của Đoạn Ngân Táp không khỏi trở nên ồ ồ.
“Thật vậy chăng? Lão sư, được cô khen em thật cao hứng.” Trương Tĩnh vui sướng kêu lên.
Phan Lệ Nhu vẫn luôn hung ác trừng mắt nhìn Hứa Tịch, giám sát nhất cử nhất động của hắn, rất sợ hắn câu dẫn Đoạn Ngân Táp, ăn đậu hũ Đoạn Ngân Táp. Nhưng cô căn bản không biết dưới bàn đang trình diễn một chuyện hết sức bất ngờ, nếu không khẳng định sẽ tức giận đến chết bất đắc kỳ tử.
Chân Hứa Tịch vô cùng linh hoạt, bàn chân xinh đẹp xấu xa khiêu khích hạ thể Đoạn Ngân Táp, thỉnh thoảng còn dùng đầu ngón chân đỉnh lên túi tinh mẫn cảm của Đoạn Ngân Táp. Đoạn Ngân Táp ngại có người nên không dám lên tiếng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hứa Tịch.
Khiến Đoạn Ngân Táp căm tức nhất chính là, y thế nhưng lại cứng rắn dưới chân Hứa Tịch, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, Đoạn Ngân Táp sắp tức điên lên rồi.
Theo nhịp chân Hứa Tịch chà xát càng mạnh, hô hấp Đoạn Ngân Táp càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
“Đoạn bảo bối, em sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như thế, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Tịch vứt cho y một cái mị nhãn phong tao đến cực điểm, rồi mới cố ý hỏi.
Lời nói của Hứa Tịch khiến những người khác chú ý tới sự quái dị của Đoạn Ngân Táp, Trương Tĩnh và Phan Lệ Nhu quan tâm hỏi y xảy ra chuyện gì, lúc này Đoạn Ngân Táp chỉ hận không thể ăn thịt Hứa Tịch.
“Tớ không sao, tớ đi WC!” Đoạn Ngân Táp vô kế khả thi, chỉ có thể dùng cách này. Đoạn Ngân Táp vươn tay đẩy chân Hứa Tịch dưới bàn ra, hung ác trừng hắn một cái, lấy túi sách che khuất hạ thể đã nhô lên một cái lều nhỏ, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
“Ha ha ha…” Nhìn bóng dáng Đoạn Ngân Táp chật vật chạy đi, Hứa Tịch cười ha ha, Trương Tĩnh và Phan Lệ Nhu kỳ quái nhìn hắn, không rõ hắn đang cười cái gì.
Nghe phía sau truyền đến tiếng cười, Đoạn Ngân Táp muốn giận điên lên, y chưa từng có ngày nào mất mặt như hôm nay, yêu nghiệt chết tiệt này…
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến