Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 4 - Chương 180: Để lại đồ Vật cuối cùng
Phó Lưu Âm hoàn toàn bị cứng họng.
Trong cơn tức giận, Mục Kính Sâm hằn học hỏi: “Tại sao lại muốn anh thả người?”
“Em sợ anh bắt nhầm người…”
“Chuyện của anh không cần em quan tâm.”
Phó Lưu Âm nghe ra được tâm trạng của Mục Kính Sâm đang không tốt. Triệu Phương Hoa tìm đến cô, cũng không thể không giúp, nhưng cô không ngờ tới cô chỉ nói một câu như thế lại khiến Mục Kính Sâm tức giận như vậy.
Mục Thành Quân đi tới bên ngoài, Mục Kính Sâm nhìn thẳng vào cô: “Làm sao em biết được anh bắt giữ người?”
“Là em…” Phó Lưu Âm dừng một chút. “Là mẹ của Tưởng phu nhân đến tìm em, bà ấy nói người bị anh bắt đi chính là người thân của bà ấy, muốn nhờ em nói giúp với anh một câu.”
Mục Kính Sâm cười lạnh: “Vì em là em gái của Phó Kinh Sênh nên kể ra cũng có chút quan hệ đúng không? Vậy sao lúc em bị đám người kia công kích, bọn họ không ra tay giúp em?”
Phó Lưu Âm nghẹn lời: “Mục Kính Sâm… Em mặc kệ người khác thế nào, em chỉ quan tâm chuyện của anh.”
“Quan tâm thế nào?”
“Anh có biết làm vậy là phạm pháp hay không?”
Mục Kính Sâm xoay người, thấy Mục Thành Quân cũng đã đi khỏi. Anh hạ thấp giọng nói: “Có tra cũng không tra ra được trên đầu anh.”
“Nhưng mà mẹ của chị dâu em đã biết là anh làm rồi.”
“Chắc là tiếp theo bà ta sẽ tìm Tưởng tiên sinh nhờ giúp một tay. Nói cách khác, dù thế nào cũng sẽ không tra ra anh được.”
Phó Lưu Âm nghe thấy tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng giờ phút này cô làm gì còn tâm trí ngồi nghe giảng bài? Cô vội vàng nói: “Mục Kính Sâm, nếu như không có chuyện gì lớn, hay là anh âm thầm thả người đi.”
“Âm Âm, việc này em không nên xen vào, cũng không cần lo cho anh. Cho dù người ta có cầu xin em, em cũng không cần quản, có biết chưa?” Mục Kính Sâm lặp lại. “Anh sẽ không vô duyên vô cớ đi gây sự với người khác, chuyện này rất phức tạp, em không hiểu cũng không cần phải hiểu.”
“Thế nhưng…”
“Tan học anh sẽ bảo tài xế đến đón em. Tuyệt đối không được can dự vào chuyện này, em nên nhớ bà ta cũng không phải mẹ ruột của Tưởng phu nhân.”
Mục Kính Sâm cắt đứt cuộc trò chuyện rồi liền xoay người đi. Mục Thành Quân đi tới bên cạnh anh: “Quan hệ cũng thật rộng, lại có thể tìm đến Phó Lưu Âm.”
Ngón tay Mục Kính Sâm gõ nhẹ trên mui xe vài cái: “Cho dù là người nhà họ Tưởng, em cũng không có khả năng sẽ thả người.”
Mục Thành Quân đứng bên cạnh hút thuốc, từng làn khói trắng lần lượt được nhả ra. Nghĩ đến cái chết thương tâm của Mục Triều Dương, tay hắn khẽ run lên, điếu thuốc trong tay dường như cầm không vững nữa.
“Anh cả.”
Mục Thành Quân nhìn Mục Kính Sâm.
“Anh nói xem chuyện này là do ai làm?”
“Chắc là những người thường ngày có xung đột lợi ích cá nhân với chúng ta.”
Mục Kính Sâm đứng tựa vào lan ca. Mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng nhưng khi nghe thấy từ chính miệng những người này nói ra cái chết của Mục Triều Dương không phải tai nạn ngoài ý muốn thì anh gần như muốn phát điên lên!
Nếu không phải những người khác cản anh lại, anh đã sớm đánh chết gã đàn ông kia.
“Còn mẹ…”
“Trước tiên cứ giấu đã.” Mục Thành Quân gãy nhẹ đầu thuốc, tàn thuốc theo làn gió nhẹ phiêu diêu trong không khí rồi tan đi mất. “Mẹ vẫn còn chưa hết thương tâm sau cái chết của cha, nếu như mẹ biết cha bị người ta cố ý sát hại, anh sợ mẹ chịu không nổi.”
“Ừ.”
Cánh cổng lớn trên sân huấn luyện được mở ra, một chiếc xe tiến thẳng vào. Mục Kính Sâm nhìn hai người áp giải một gã đàn ông xuống xe.
Đối phương không ngừng la hét: “Biết tao là ai không? Mau buông tao ra, có gì từ từ nói.”
Huấn luyện viên phía sau nghe vậy, một cước đá vào khuỷu gối của hắn. Người đàn ông liền quỵ xuống mặt đất, trận đau đớn kia vẫn còn chưa dứt lại tiếp tục bị người ta hung hăng lôi dậy.
Bọn họ đưa hắn vào bên trong.
Người đàn ông bị lôi đến trước mặt an hem nhà họ Mục. Đối phương liếc mắt nhìn Mục Kính Sâm: “Các người là ai? Biết tôi là ai không mà dám bắt tôi? Khôn hồn thì mau thả tôi về.”
“Sao, muốn về?”
“Dưới tay tôi có rất nhiều đàn em hung hăng.” Người đàn ông nhíu mày, hất cằm nói.
Mục Thành Quân vươn tay ra, đưa điếu thuốc còn đỏ rực tới trước mặt hắn. Đối phương sợ hãi muốn lùi về sau, thế nhưng tay chân đều đã bị người ta khống chế, không thể nhúc nhích được. Đốm lửa nhỏ càng lúc càng đến gần trước mắt hắn. Hắn vô thức nhắm chặt hai mắt lại, từ mí mắt liền truyền đến cảm giác đau đớn.
“A —— “
Mục Thành Quân thản nhiên dụi điếu thuốc lên mắt hắn. Hắn không ngừng kêu la thảm thiết.
Cho đến khi ngửi được mùi da thịt cháy xém, Mục Thành Quân lạnh lùng cúi mắt nhìn chằm chằm đối phương: “Thật không biết bọn tao là ai sao? Trước giờ có từng nghe nói đến nhà họ Mục chưa?”
Người đàn ông vẫn nhắm nghiền hai mắt lại: “Các người, các người…”
Mục Kính Sâm túm lấy cổ áo hắn, sau đó nâng đùi phải lên đá mạnh vào người hắn một cái.
Thân hình hắn lảo đảo, cuối cùng ngã sấp xuống đất. Sau đó hắn vất vả lắm mới lồm cồm bò dậy được. Lúc này hắn mới giật mình thấy vô cùng khiếp sợ.
Mục Kính Sâm đóng cửa lại, sau đó đi tới turớc mặt hắn.
“Các người, tôi, tôi…”
Mục Kính Sâm một cước đá hắn ngã văng trở lại mặt đất.
“Mày không biết bọn tao là ai, vậy mày có biết người tên là Mục Triều Dương không?”
Người đàn ông nằm co rúm trên mặt đất, hắn biết lần này hắn không xong rồi, tai họa đã ập tới trên đầu hắn. Hắn không dám thừa nhận: “Không biết, các người bắt nhầm người rồi đúng không?”
Mục Kính Sâm đi lên trước, ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông. Anh túm lấy áo hắn, tay còn lại chỉ vào những người khác: “Có phải mày muốn giống như bọn chúng, đợi tao lột da xong mới chịu nói thật?”
“Tôi, tôi không biết bọn họ là ai!”
“Ông chủ Kim, mau cứu chúng tôi với —— “
“Khốn kiếp, ai quen biết các người chứ?”
Mục Kính Sâm không tiếp tục nói lời dư thừa nữa, anh kéo tóc người đàn ông kia ra sau rồi tát một cái thật mạnh lên mặt hắn. Người đàn ông kêu lên thảm thiết, hai mắt mờ dần đi, trong miệng xuất hiện mùi máu tanh.
—-
Tan học, tài xế đã đậu xe ở ngoài đợi Phó Lưu Âm.
Triệu Hiểu cùng cô tạm biệt. Cô vừa nhấc chân định đi ra ngoài thì bỗng nhiên có người từ bên cạnh nhào tới nói: “Chuyện kia… Rốt cuộc là thế nào rồi?”
Phó Lưu Âm hoảng hốt, giật mình nhìn lại mới phát hiện hóa ra là Triệu Phương Hoa.
Dù sao cũng không giúp được gì cho bà ta nên cô có chút ngượng ngùng: “Con, con đã nói với Kính Sâm.”
“Vậy sao đến giờ còn chưa thấy thả người? Nếu không chịu thả người, vậy bên phía cảnh sát…”
Tài xế đi tới, kéo Phó Lưu Âm về bên cạnh mình: “Mợ hai, chúng ta đi nhanh thôi, ở nhà còn có việc gấp…”
“Này, các người không được đi!”
Tài xế đứng chắn trước mặt Triệu Phương Hoa. Phó Lưu Âm thấy thế vội vàng leo lên xe.
Sau khi bỏ Triệu Phương Hoa lại đằng sau. Phó Lưu Âm mới hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao?”
“Mợ hai yên tâm, tôi chỉ muốn giải vây cho cô.”
Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Triệu Phương Hoa vẫn đứng như trời trồng tại chỗ. Cô không khỏi nghĩ đến Mục Kính Sâm.
“Kính Sâm đã về nhà chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy anh cả thì sao?”
“Cũng chưa.”
Phó Lưu Âm thấy bên ngoài trời chuyển âm u, dường như sắp có một trận mưa to gió lớn kéo tới nơi.
Về tới nhà họ Mục, hai anh em kia vẫn còn chưa về. Phó Lưu Âm vội vội vàng vàng đi lên lầu.
Ngày hôm sau.
Tối hôm qua Phó Lưu Âm ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng sớm khi tỉnh lại, sắc trời chỉ vừa sáng, cô trở mình một cái, cánh tay rơi xuống chỗ bên cạnh liền chạm phải làn da nhẵn nhụi của một người. Mục Kính Sâm vẫn còn đang ngủ. Lúc anh trở lại hẳn là đã rất khuya bởi vì khi trời tờ mờ sáng Phó Lưu Âm mới ngủ được.
Cô chìa tay ra, ngón trỏ vừa chạm nhẹ vào gò má thì Mục Kính Sâm liền mở mắt ra.
“Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm.”
Mục Kính Sâm liếc nhìn bên ngoài cửa sổ. Phó Lưu Âm nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua anh mấy giờ mới trở về?”
“Anh cũng không để ý.”
“Sao không gọi em dậy?”
“Gọi em dậy làm gì? Anh thấy em ngủ rất say, như là… heo ấy.”
Phó Lưu Âm phì cười: “Thôi nha, anh mới là heo đó.”
Mục Kính Sâm ôm cô vào lòng, lười biếng nói: “Ngủ tiếp đi, vẫn chưa đến giờ đi học mà.”
“Còn anh, bây giờ phải dậy rồi sao?”
“Ừ.” Mục Kính Sâm nói, chuẩn bị ngồi dậy. “Bên sân huấn luyện còn có chút chuyện phải xử lý.”
Phó Lưu Âm nghe vậy vội kéo tay anh lại: “Người kia… Anh vẫn chưa thả người à?”
“Không phải nói em đừng xen vào sao?” Mục Kính Sâm rút tay về.
Anh đứng lên, cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào. Phó Lưu Âm thấy thế cũng rời giường theo.
Lúc này cũng đã không còn sớm nữa, người giúp việc còn đang bận bịu chuẩn bị bữa sáng. Phó Lưu Âm xuống lầu, vừa lúc đụng phải Mục Thành Quân đang từ lầu ba đi xuống.
“Anh cả.”
“Kính Sâm đâu?”
“Anh ấy đang tắm.”
Mục Thành Quân không nói gì, bước nhanh xuống phía dưới. Phó Lưu Âm đi theo phía sau. Người giúp việc vừa thấy hai người, liền vội vàng nói: “Mục tiên sinh, xin hãy đợi một chút, bữa sáng còn khoảng 20 phút nữa mới xong.”
“Không cần, tôi và Lão Nhị không ăn sáng ở nhà.”
“Vâng.”
Phó Lưu Âm không khỏi đưa mắt liếc nhìn hắn: “Anh cả, anh và Kính Sâm muốn đi đâu sao?”
“Phải.”
“Em có thể hỏi… Hình như hai người có chuyện gì giấu em đúng không?”
Khóe miệng Mục Thành Quân khẽ cong lên: “Em nói thử xem?”
“Chính vì em không biết nên mới phải hỏi anh mà.” Phó Lưu Âm cố gắng tỏ ra có chừng mực.
“Nếu đã không biết, vậy cũng chớ có tự mình suy nghĩ lung tung. Không ai giấu em chuyện gì cả.” Mục Thành Quân nói xong, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.
Cáo già!
Phó Lưu Âm thầm mắng trong bụng.
Cô bước nhanh ra ngoài. Đ tới ngoài vườn, ánh nắng lung linh xuyên qua từng kẽ lá rọi xuống thảm cỏ xanh mướt. Chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp lúc sáng sớm thì Phó Lưu Âm đã chợt nhìn thấy một bóng người đang lấp ló bên ngoài lan can sắt.
Người này không đi vào bằng cửa chính, xung quanh cũng không có ai. Phó Lưu Âm chạy tới: “Này, anh là ai?”
Đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, nghe thấy tiếng của cô rõ ràng đã giật mình hoảng sợ. Hắn vừa định rút chân về thì lại nhìn thấy rõ gương mặt của Phó Lưu Âm. Thoáng chốc trong mắt hắn từ lo lắng đã chuyển sang vui mừng. Hai tay hắn nắm chặt lan can sắt: “Cô Phó.”
“Anh, anh biết tôi sao?”
Phó Lưu Âm nhìn kỹ người đàn ông turớc mặt, rõ ràng cô không quen người này.
“Cô Phó, tôi là bạn của anh trai cô.”
“Thật sao?” Phó Lưu Âm nghe vậy, không khỏi tiến lên.
Người đàn ông liếc nhìn bốn phía xung quanh rồi cẩn thận nói: “Sau khi anh trai cô gặp chuyện không may thì tôi cũng không dám mạo hiểm đến tìm gặp cô ngay. Hiện giờ tôi phải ra nước ngoài, nhà ở đây tôi đã bán. Nhưng mà turớc đây anh trai cô đã chiếu cố tôi rất nhiều, giả sử sau biến cố đó cô rơi vào hoàn cảnh nghèo túng thì tôi nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ. Cũng may bây giờ cô là mợ hai nhà họ Mục, tôi cũng đỡ lo. Có điều tôi sợ sau này sẽ không trở lại nơi này nữa nên turớc lúc đi muốn giao món đồ này cho cô.”
“Là thứ gì?”
Người đàn ông móc trong túi quần ra một chiếc chìa khóa. Phó Lưu Âm vươn tay ra, hắn đặt chiếc chìa khóa vào trong lòng bàn tay cô.
“Anh trai cô nói, đây là chìa khóa của một căn hộ trước đây cô từng ở qua. Anh ta nói cô nhất định có thể tìm được đến đó, anh ta đã để lại một món đồ khác cho cô ở đó.”
“Anh có biết đó là gì không?”
“Không biết, nơi đó tôi chưa từng nghe anh ta nói qua.”
Phó Lưu Âm siết chặt tay lại: “Được, cảm ơn anh.”
“Cô phải biết tự lo cho mình đấy, tôi đi trước.”
“Ừ, tạm biệt.”
Người đàn ông lại nói: “Cũng may chuyện của anh trai cô không liên lụy đến cô. Từ sau khi anh trai cô bị bắt đến giờ, ngay cả tôi ngày nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ. Tôi cũng là vì không chịu nổi cái cảnh này nên mới phải đi.”
Phó Lưu Âm nghe thế, lại càng siết chặt tay hơn, chiếc chìa khóa đâm mạnh vào da thịt khiến cô đau đớn vô cùng.
“Âm Âm.” Tiếng của Mục Kính Sâm từ đâu truyền tới.
Người đàn ông kia giật mình, vội vàng xoay người chạy.
“Ai đó?”
Người đàn ông nghe Mục Kính Sâm hỏi thế lại càng thêm luống cuống, chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng.
Phó Lưu Âm xoay người lại, thấy Mục Kính Sâm đã đi tới bên cạnh cô. Anh không có ý định dừng lại mà định đuổi theo người kia. Phó Lưu Âm vội vàng kéo tay anh lại.
“Kính Sâm, người kia là tới tìm em.”
Mục Kính Sâm tỏ vẻ nghi hoặc: “Tìm em? Hắn là ai vậy?”
“Người đó nói là… bạn của anh trai em.”
“Anh trai em còn có thể có bạn bè sao?” Mục Kính Sâm dường như không tin, nhưng anh cũng cũng đã bật người từ trên tường rào trở xuống.
Phó Lưu Âm thấy người kia đã chạy xa, cô chìa tay ra đưa chiếc chìa khóa cho Mục Kính Sâm xem: “Đối phương nói anh traie m có để lại một món đồ gì đó cho em.”
Cô hoàn toàn không hề có ý đề phòng hay giấu diếm Mục Kính Sâm. Bây giờ cô đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh, mà quan trọng hơn nữa cô và anh là vợ chồng. Chuyện của Phó Kinh Sênh, Mục Kính Sâm cũng không phải không biết, cho nên cô cũng không cần thiết phải gạt anh.
Trong cơn tức giận, Mục Kính Sâm hằn học hỏi: “Tại sao lại muốn anh thả người?”
“Em sợ anh bắt nhầm người…”
“Chuyện của anh không cần em quan tâm.”
Phó Lưu Âm nghe ra được tâm trạng của Mục Kính Sâm đang không tốt. Triệu Phương Hoa tìm đến cô, cũng không thể không giúp, nhưng cô không ngờ tới cô chỉ nói một câu như thế lại khiến Mục Kính Sâm tức giận như vậy.
Mục Thành Quân đi tới bên ngoài, Mục Kính Sâm nhìn thẳng vào cô: “Làm sao em biết được anh bắt giữ người?”
“Là em…” Phó Lưu Âm dừng một chút. “Là mẹ của Tưởng phu nhân đến tìm em, bà ấy nói người bị anh bắt đi chính là người thân của bà ấy, muốn nhờ em nói giúp với anh một câu.”
Mục Kính Sâm cười lạnh: “Vì em là em gái của Phó Kinh Sênh nên kể ra cũng có chút quan hệ đúng không? Vậy sao lúc em bị đám người kia công kích, bọn họ không ra tay giúp em?”
Phó Lưu Âm nghẹn lời: “Mục Kính Sâm… Em mặc kệ người khác thế nào, em chỉ quan tâm chuyện của anh.”
“Quan tâm thế nào?”
“Anh có biết làm vậy là phạm pháp hay không?”
Mục Kính Sâm xoay người, thấy Mục Thành Quân cũng đã đi khỏi. Anh hạ thấp giọng nói: “Có tra cũng không tra ra được trên đầu anh.”
“Nhưng mà mẹ của chị dâu em đã biết là anh làm rồi.”
“Chắc là tiếp theo bà ta sẽ tìm Tưởng tiên sinh nhờ giúp một tay. Nói cách khác, dù thế nào cũng sẽ không tra ra anh được.”
Phó Lưu Âm nghe thấy tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng giờ phút này cô làm gì còn tâm trí ngồi nghe giảng bài? Cô vội vàng nói: “Mục Kính Sâm, nếu như không có chuyện gì lớn, hay là anh âm thầm thả người đi.”
“Âm Âm, việc này em không nên xen vào, cũng không cần lo cho anh. Cho dù người ta có cầu xin em, em cũng không cần quản, có biết chưa?” Mục Kính Sâm lặp lại. “Anh sẽ không vô duyên vô cớ đi gây sự với người khác, chuyện này rất phức tạp, em không hiểu cũng không cần phải hiểu.”
“Thế nhưng…”
“Tan học anh sẽ bảo tài xế đến đón em. Tuyệt đối không được can dự vào chuyện này, em nên nhớ bà ta cũng không phải mẹ ruột của Tưởng phu nhân.”
Mục Kính Sâm cắt đứt cuộc trò chuyện rồi liền xoay người đi. Mục Thành Quân đi tới bên cạnh anh: “Quan hệ cũng thật rộng, lại có thể tìm đến Phó Lưu Âm.”
Ngón tay Mục Kính Sâm gõ nhẹ trên mui xe vài cái: “Cho dù là người nhà họ Tưởng, em cũng không có khả năng sẽ thả người.”
Mục Thành Quân đứng bên cạnh hút thuốc, từng làn khói trắng lần lượt được nhả ra. Nghĩ đến cái chết thương tâm của Mục Triều Dương, tay hắn khẽ run lên, điếu thuốc trong tay dường như cầm không vững nữa.
“Anh cả.”
Mục Thành Quân nhìn Mục Kính Sâm.
“Anh nói xem chuyện này là do ai làm?”
“Chắc là những người thường ngày có xung đột lợi ích cá nhân với chúng ta.”
Mục Kính Sâm đứng tựa vào lan ca. Mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng nhưng khi nghe thấy từ chính miệng những người này nói ra cái chết của Mục Triều Dương không phải tai nạn ngoài ý muốn thì anh gần như muốn phát điên lên!
Nếu không phải những người khác cản anh lại, anh đã sớm đánh chết gã đàn ông kia.
“Còn mẹ…”
“Trước tiên cứ giấu đã.” Mục Thành Quân gãy nhẹ đầu thuốc, tàn thuốc theo làn gió nhẹ phiêu diêu trong không khí rồi tan đi mất. “Mẹ vẫn còn chưa hết thương tâm sau cái chết của cha, nếu như mẹ biết cha bị người ta cố ý sát hại, anh sợ mẹ chịu không nổi.”
“Ừ.”
Cánh cổng lớn trên sân huấn luyện được mở ra, một chiếc xe tiến thẳng vào. Mục Kính Sâm nhìn hai người áp giải một gã đàn ông xuống xe.
Đối phương không ngừng la hét: “Biết tao là ai không? Mau buông tao ra, có gì từ từ nói.”
Huấn luyện viên phía sau nghe vậy, một cước đá vào khuỷu gối của hắn. Người đàn ông liền quỵ xuống mặt đất, trận đau đớn kia vẫn còn chưa dứt lại tiếp tục bị người ta hung hăng lôi dậy.
Bọn họ đưa hắn vào bên trong.
Người đàn ông bị lôi đến trước mặt an hem nhà họ Mục. Đối phương liếc mắt nhìn Mục Kính Sâm: “Các người là ai? Biết tôi là ai không mà dám bắt tôi? Khôn hồn thì mau thả tôi về.”
“Sao, muốn về?”
“Dưới tay tôi có rất nhiều đàn em hung hăng.” Người đàn ông nhíu mày, hất cằm nói.
Mục Thành Quân vươn tay ra, đưa điếu thuốc còn đỏ rực tới trước mặt hắn. Đối phương sợ hãi muốn lùi về sau, thế nhưng tay chân đều đã bị người ta khống chế, không thể nhúc nhích được. Đốm lửa nhỏ càng lúc càng đến gần trước mắt hắn. Hắn vô thức nhắm chặt hai mắt lại, từ mí mắt liền truyền đến cảm giác đau đớn.
“A —— “
Mục Thành Quân thản nhiên dụi điếu thuốc lên mắt hắn. Hắn không ngừng kêu la thảm thiết.
Cho đến khi ngửi được mùi da thịt cháy xém, Mục Thành Quân lạnh lùng cúi mắt nhìn chằm chằm đối phương: “Thật không biết bọn tao là ai sao? Trước giờ có từng nghe nói đến nhà họ Mục chưa?”
Người đàn ông vẫn nhắm nghiền hai mắt lại: “Các người, các người…”
Mục Kính Sâm túm lấy cổ áo hắn, sau đó nâng đùi phải lên đá mạnh vào người hắn một cái.
Thân hình hắn lảo đảo, cuối cùng ngã sấp xuống đất. Sau đó hắn vất vả lắm mới lồm cồm bò dậy được. Lúc này hắn mới giật mình thấy vô cùng khiếp sợ.
Mục Kính Sâm đóng cửa lại, sau đó đi tới turớc mặt hắn.
“Các người, tôi, tôi…”
Mục Kính Sâm một cước đá hắn ngã văng trở lại mặt đất.
“Mày không biết bọn tao là ai, vậy mày có biết người tên là Mục Triều Dương không?”
Người đàn ông nằm co rúm trên mặt đất, hắn biết lần này hắn không xong rồi, tai họa đã ập tới trên đầu hắn. Hắn không dám thừa nhận: “Không biết, các người bắt nhầm người rồi đúng không?”
Mục Kính Sâm đi lên trước, ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông. Anh túm lấy áo hắn, tay còn lại chỉ vào những người khác: “Có phải mày muốn giống như bọn chúng, đợi tao lột da xong mới chịu nói thật?”
“Tôi, tôi không biết bọn họ là ai!”
“Ông chủ Kim, mau cứu chúng tôi với —— “
“Khốn kiếp, ai quen biết các người chứ?”
Mục Kính Sâm không tiếp tục nói lời dư thừa nữa, anh kéo tóc người đàn ông kia ra sau rồi tát một cái thật mạnh lên mặt hắn. Người đàn ông kêu lên thảm thiết, hai mắt mờ dần đi, trong miệng xuất hiện mùi máu tanh.
—-
Tan học, tài xế đã đậu xe ở ngoài đợi Phó Lưu Âm.
Triệu Hiểu cùng cô tạm biệt. Cô vừa nhấc chân định đi ra ngoài thì bỗng nhiên có người từ bên cạnh nhào tới nói: “Chuyện kia… Rốt cuộc là thế nào rồi?”
Phó Lưu Âm hoảng hốt, giật mình nhìn lại mới phát hiện hóa ra là Triệu Phương Hoa.
Dù sao cũng không giúp được gì cho bà ta nên cô có chút ngượng ngùng: “Con, con đã nói với Kính Sâm.”
“Vậy sao đến giờ còn chưa thấy thả người? Nếu không chịu thả người, vậy bên phía cảnh sát…”
Tài xế đi tới, kéo Phó Lưu Âm về bên cạnh mình: “Mợ hai, chúng ta đi nhanh thôi, ở nhà còn có việc gấp…”
“Này, các người không được đi!”
Tài xế đứng chắn trước mặt Triệu Phương Hoa. Phó Lưu Âm thấy thế vội vàng leo lên xe.
Sau khi bỏ Triệu Phương Hoa lại đằng sau. Phó Lưu Âm mới hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao?”
“Mợ hai yên tâm, tôi chỉ muốn giải vây cho cô.”
Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Triệu Phương Hoa vẫn đứng như trời trồng tại chỗ. Cô không khỏi nghĩ đến Mục Kính Sâm.
“Kính Sâm đã về nhà chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy anh cả thì sao?”
“Cũng chưa.”
Phó Lưu Âm thấy bên ngoài trời chuyển âm u, dường như sắp có một trận mưa to gió lớn kéo tới nơi.
Về tới nhà họ Mục, hai anh em kia vẫn còn chưa về. Phó Lưu Âm vội vội vàng vàng đi lên lầu.
Ngày hôm sau.
Tối hôm qua Phó Lưu Âm ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng sớm khi tỉnh lại, sắc trời chỉ vừa sáng, cô trở mình một cái, cánh tay rơi xuống chỗ bên cạnh liền chạm phải làn da nhẵn nhụi của một người. Mục Kính Sâm vẫn còn đang ngủ. Lúc anh trở lại hẳn là đã rất khuya bởi vì khi trời tờ mờ sáng Phó Lưu Âm mới ngủ được.
Cô chìa tay ra, ngón trỏ vừa chạm nhẹ vào gò má thì Mục Kính Sâm liền mở mắt ra.
“Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm.”
Mục Kính Sâm liếc nhìn bên ngoài cửa sổ. Phó Lưu Âm nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua anh mấy giờ mới trở về?”
“Anh cũng không để ý.”
“Sao không gọi em dậy?”
“Gọi em dậy làm gì? Anh thấy em ngủ rất say, như là… heo ấy.”
Phó Lưu Âm phì cười: “Thôi nha, anh mới là heo đó.”
Mục Kính Sâm ôm cô vào lòng, lười biếng nói: “Ngủ tiếp đi, vẫn chưa đến giờ đi học mà.”
“Còn anh, bây giờ phải dậy rồi sao?”
“Ừ.” Mục Kính Sâm nói, chuẩn bị ngồi dậy. “Bên sân huấn luyện còn có chút chuyện phải xử lý.”
Phó Lưu Âm nghe vậy vội kéo tay anh lại: “Người kia… Anh vẫn chưa thả người à?”
“Không phải nói em đừng xen vào sao?” Mục Kính Sâm rút tay về.
Anh đứng lên, cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào. Phó Lưu Âm thấy thế cũng rời giường theo.
Lúc này cũng đã không còn sớm nữa, người giúp việc còn đang bận bịu chuẩn bị bữa sáng. Phó Lưu Âm xuống lầu, vừa lúc đụng phải Mục Thành Quân đang từ lầu ba đi xuống.
“Anh cả.”
“Kính Sâm đâu?”
“Anh ấy đang tắm.”
Mục Thành Quân không nói gì, bước nhanh xuống phía dưới. Phó Lưu Âm đi theo phía sau. Người giúp việc vừa thấy hai người, liền vội vàng nói: “Mục tiên sinh, xin hãy đợi một chút, bữa sáng còn khoảng 20 phút nữa mới xong.”
“Không cần, tôi và Lão Nhị không ăn sáng ở nhà.”
“Vâng.”
Phó Lưu Âm không khỏi đưa mắt liếc nhìn hắn: “Anh cả, anh và Kính Sâm muốn đi đâu sao?”
“Phải.”
“Em có thể hỏi… Hình như hai người có chuyện gì giấu em đúng không?”
Khóe miệng Mục Thành Quân khẽ cong lên: “Em nói thử xem?”
“Chính vì em không biết nên mới phải hỏi anh mà.” Phó Lưu Âm cố gắng tỏ ra có chừng mực.
“Nếu đã không biết, vậy cũng chớ có tự mình suy nghĩ lung tung. Không ai giấu em chuyện gì cả.” Mục Thành Quân nói xong, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.
Cáo già!
Phó Lưu Âm thầm mắng trong bụng.
Cô bước nhanh ra ngoài. Đ tới ngoài vườn, ánh nắng lung linh xuyên qua từng kẽ lá rọi xuống thảm cỏ xanh mướt. Chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp lúc sáng sớm thì Phó Lưu Âm đã chợt nhìn thấy một bóng người đang lấp ló bên ngoài lan can sắt.
Người này không đi vào bằng cửa chính, xung quanh cũng không có ai. Phó Lưu Âm chạy tới: “Này, anh là ai?”
Đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, nghe thấy tiếng của cô rõ ràng đã giật mình hoảng sợ. Hắn vừa định rút chân về thì lại nhìn thấy rõ gương mặt của Phó Lưu Âm. Thoáng chốc trong mắt hắn từ lo lắng đã chuyển sang vui mừng. Hai tay hắn nắm chặt lan can sắt: “Cô Phó.”
“Anh, anh biết tôi sao?”
Phó Lưu Âm nhìn kỹ người đàn ông turớc mặt, rõ ràng cô không quen người này.
“Cô Phó, tôi là bạn của anh trai cô.”
“Thật sao?” Phó Lưu Âm nghe vậy, không khỏi tiến lên.
Người đàn ông liếc nhìn bốn phía xung quanh rồi cẩn thận nói: “Sau khi anh trai cô gặp chuyện không may thì tôi cũng không dám mạo hiểm đến tìm gặp cô ngay. Hiện giờ tôi phải ra nước ngoài, nhà ở đây tôi đã bán. Nhưng mà turớc đây anh trai cô đã chiếu cố tôi rất nhiều, giả sử sau biến cố đó cô rơi vào hoàn cảnh nghèo túng thì tôi nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ. Cũng may bây giờ cô là mợ hai nhà họ Mục, tôi cũng đỡ lo. Có điều tôi sợ sau này sẽ không trở lại nơi này nữa nên turớc lúc đi muốn giao món đồ này cho cô.”
“Là thứ gì?”
Người đàn ông móc trong túi quần ra một chiếc chìa khóa. Phó Lưu Âm vươn tay ra, hắn đặt chiếc chìa khóa vào trong lòng bàn tay cô.
“Anh trai cô nói, đây là chìa khóa của một căn hộ trước đây cô từng ở qua. Anh ta nói cô nhất định có thể tìm được đến đó, anh ta đã để lại một món đồ khác cho cô ở đó.”
“Anh có biết đó là gì không?”
“Không biết, nơi đó tôi chưa từng nghe anh ta nói qua.”
Phó Lưu Âm siết chặt tay lại: “Được, cảm ơn anh.”
“Cô phải biết tự lo cho mình đấy, tôi đi trước.”
“Ừ, tạm biệt.”
Người đàn ông lại nói: “Cũng may chuyện của anh trai cô không liên lụy đến cô. Từ sau khi anh trai cô bị bắt đến giờ, ngay cả tôi ngày nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ. Tôi cũng là vì không chịu nổi cái cảnh này nên mới phải đi.”
Phó Lưu Âm nghe thế, lại càng siết chặt tay hơn, chiếc chìa khóa đâm mạnh vào da thịt khiến cô đau đớn vô cùng.
“Âm Âm.” Tiếng của Mục Kính Sâm từ đâu truyền tới.
Người đàn ông kia giật mình, vội vàng xoay người chạy.
“Ai đó?”
Người đàn ông nghe Mục Kính Sâm hỏi thế lại càng thêm luống cuống, chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng.
Phó Lưu Âm xoay người lại, thấy Mục Kính Sâm đã đi tới bên cạnh cô. Anh không có ý định dừng lại mà định đuổi theo người kia. Phó Lưu Âm vội vàng kéo tay anh lại.
“Kính Sâm, người kia là tới tìm em.”
Mục Kính Sâm tỏ vẻ nghi hoặc: “Tìm em? Hắn là ai vậy?”
“Người đó nói là… bạn của anh trai em.”
“Anh trai em còn có thể có bạn bè sao?” Mục Kính Sâm dường như không tin, nhưng anh cũng cũng đã bật người từ trên tường rào trở xuống.
Phó Lưu Âm thấy người kia đã chạy xa, cô chìa tay ra đưa chiếc chìa khóa cho Mục Kính Sâm xem: “Đối phương nói anh traie m có để lại một món đồ gì đó cho em.”
Cô hoàn toàn không hề có ý đề phòng hay giấu diếm Mục Kính Sâm. Bây giờ cô đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh, mà quan trọng hơn nữa cô và anh là vợ chồng. Chuyện của Phó Kinh Sênh, Mục Kính Sâm cũng không phải không biết, cho nên cô cũng không cần thiết phải gạt anh.
Tác giả :
Thánh Yêu