Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 2 - Chương 44: Nước mắt đàn ông (cao trào!)
Trong lòng Tưởng Tùy Vân tràn đầy kỳ vọng, hỏi một câu: “Tới sao?”
Tưởng Viễn Chu cất điện thoại di động đi, muốn bà thoải mái nghỉ ngơi: “Cô ấy không tới kịp.”
“Ừ.” Bà chỉ cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, có chút thất vọng.
“Sau này còn có cơ hội mà.” Tưởng Viễn Chu ngồi trở lại bên cạnh bà. “Dì nhỏ, chúng ta vào nhà thôi.”
“Con đói bụng chưa?”
“Chúng ta vào trong rồi ăn cơm. Người cứ ở ngoài này như vậy sẽ bị nhiễm lạnh đấy.”
Tưởng Tùy Vân bước đi trên thảm: “Con xem, ở đây thật là đẹp, đã lâu dì không được nhìn ngắm cảnh sắc như vậy.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy chợt mơ hồ có cảm giác bất an. Tưởng Tùy Vân nhìn anh một chút: “Viễn Chu, hai mươi mấy năm qua dì đã chứng kiến quãng thời gian con trường thành. Lúc đầu, con chỉ là một đứa bé, từ khi mẹ con qua đời, suốt ngày con đều trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Con còn nhớ không?”
“Đương nhiên nhớ. Hôm diễn ra tang lễ, con nhìn thấy một thằng nhóc khác nắm tay mẹ mình cùng đến dự. Lúc đó trong lòng con rất khó chịu, bởi vì con không giờ được nắm tay mẹ con nữa. Vì thế con đã xông lên đánh cho thằng nhóc đó một trận.”
“Đúng vậy.” Tưởng Tùy Vân nhớ tới một màn kia thì không khỏi đau lòng. “Sau đó, chỉ cần trong nhà có yến tiệc hay hội họp gì đó, con đều muốn dì dẫn con đi.”
“Bởi vì có dì ở đây, con mới có cảm giác an toàn.”
Tưởng Tùy Vân mỉm cười, giơ tay lên đặt sau đầu Tưởng Viễn Chu: “Ai cũng nói Tưởng tiên sinh của Đông Thành lạnh lùng, tàn nhẫn, không dễ chọc vào. Thế nhưng trong mắt của dì, con vẫn luôn là người thiện lương nhất.”
Tưởng Viễn Chu nghe thấy Tưởng Tùy Vân dùng hai chữ “thiện lương” để nói về mình thì cảm thấy hơi buồn cười: “Dì nhỏ, dì quá lời lời rồi.”
“Không có, dì nói thật mà.” Tưởng Tùy Vân đột nhiên dừng lại một chút, ho khan vài tiếng. “Ít nhất là con cũng chưa từng chủ động tổn thương ai bao giờ.”
“Đó là vì dì đã dạy con, người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta phải trả lại gấp đôi.”
Tưởng Tùy Vân vui mừng khi thấy Tưởng Viễn Chu hôm nay là do một tay bà dạy dỗ nên. Bà hiểu trách nhiệm gách vác cả nhà họ Tưởng không hề nhẹ nên việc giáo dục cho chủ nhân tương lai là không thể sơ sài.
“Dì nhỏ, vào nhà thôi.” Tưởng Viễn Chu lại thúc giục.
“Viễn Chu, có một số việc là dì sai, xin lỗi.”
“Người còn nhắc tới chuyện cũ làm gì?”
Bởi vì trước sau bà vẫn không trút bỏ được nên mới thường lặp đi lặp lại: “Dì từng tự hỏi mình, nếu như mẹ con còn sống, chuyện hoang đường như vậy chị ấy sẽ phản đối hay sẽ đồng ý?” Trong mắt Tưởng Tùy Vân lộ ra nét đau thương, bà không cách nào tha thứ cho chính mình. “Ít nhất chị ấy sẽ ngăn cản ba con, không để con rơi vào tình huống khó xử.”
“Dì nhỏ, đừng nhắc lại chuyện này nữa, dù sao sự việc cũng đã xa ra rồi. Hơn nữa con nhất định sẽ không cưới Lăng Thời Ngâm, dì yên tâm.”
Tưởng Viễn Chu an ủi bà, Tưởng Tùy Vân mấp máy môi: “Viễn Chu. . .”
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn ba, Tưởng Tùy Vân nói tiếp: “Hãy cố gắng đối xử tốt với Tình Thâm, nếu như bất đắc dĩ con phải đi một bước kia, con. . .”
“Dì nhỏ, người nói vậy là có ý gì?”
“Con hãy nghe dì nói. Nếu như có một ngày dì không đợi được Tình Thâm tha thứ cho dì, dì cũng không muốn nó luôn dằn dặt vì chuyện đó.”
Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài: “Cô ấy đã tha thứ cho dì.”
“Thật sao?”
“Con nói rồi, Tình Thâm là một cô gái rất thiện lương, sẽ không giữ mãi hiềm khích với dì.”
Tưởng Tùy Vân gật đầu, hơi nheo mắt lại: “Ngày đó lúc làm kiểm tra ở bệnh viện, trước mặt hai y tá dì đã bảo Tình Thâm gọi mình một tiếng “dì nhỏ“. Khi đó nó đã làm theo ý dì, cúi đầu gọi một tiếng, thật là dễ nghe.”
“Dì nhỏ, lại đang miên man suy nghĩ nhiều rồi phải không? Nếu dì muốn nghe, mấy ngày nữa con sẽ bảo cô ấy gọi, không phải chỉ là một tiếng xưng hô thôi sao?”
“Con nói rồi đấy nhé.” Tưởng Tùy Vân cười.
Sắc trời từ từ tối dần, đèn bên trong viện đồng loạt sáng lên. Tưởng Tùy Vân vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tưởng Viễn Chu: “Trở về nhà] đi, con vẫn chưa ăn cơm tối nữa đấy.”
“Vâng.”
Tiệm thuốc nhà họ Hứa.
Hứa Tình Thâm bước vào tiệm, trừ hai dược sĩ ra không thấy ai khác: “Ba tôi đâu?”
“Ở trên lầu.”
Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu hai, mơ hồ nghe thấy tiếng của Triệu Phương Hoa truyền đến: “Đều là thuốc, hơn nữa bao bì, tên xưởng cũng giống nhau như đúc, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi thấy ông chính là nhát như chuột, khó trách cả đời không phát tài nổi.”
“Bà biết cái gì, đây không giống như bán quần áo, có bán hàng nhái cũng không sao. Thuốc giả thật sự có thể hại chết người đó.”
Triệu Phương Hoa hung hăng mắng: “Ai nói với ông là thuốc giả? Không phải nhìn giống nhau như đúc sao?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy không khỏi hoảng hốt, bước nhanh về phía trước, đẩy mạnh cánh cửa ra: “Cái gì mà thuốc giả?”
Hai người không ngờ cô đột ngột xông tới, Hứa Vượng nghiêng đầu qua chỗ khác: “Tình, Tình Thâm, sao con lại tới đây?”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy trên kệ có một đống thùng thuốc còn chưa mở. Cô bước nhanh về phía đó, Triệu Phương Hoa thấy thế vội vàng ngăn cô lại.
“Ba, hai người nói rõ ràng đi, đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Vượng liếc nhìn Triệu Phương Hoa nhưng bà ta giả vờ như đang loay hoay bới cơm. Ông sờ sờ đầu, nói: “Không có gì đâu, chắc là con nghe lầm.”
“Nghe lầm?”
Hứa Tình Thâm lôi một thùng hàng xuống, lấy con dao rọc giấy ở gần đó rạch một đường dài. Bên trong thùng cũng chỉ là những hộp thuốc bình thường, nhìn qua không có điểm gì khả nghi. Hứa Vượng vội vàng nói: “Cũng nhập hàng như đợt trước thôi mà.”
“Hóa đơn nhập hàng đâu?”
Hứa Vượng ngẩn ra: “Ở, ở nhà.”
“Đưa cho con xem một chút.”
Triệu Phương Hoa nghe đến đây thì không thể nhịn được nữa: “Tình Thâm, cái tiệm thuốc này cũng không phải là của con, con quản nhiều như vậy làm gì? Mẹ với ba con cố gắng kinh doanh kiếm lời để khỏi phải nợ tiền người ta là được phải không?”
“Ba, nếu như để thuốc xảy ra vấn đề thì cái tiệm này coi như xong. Kiếm tiền chỉ là việc nhỏ, nhưng đến lúc xảy ra án mạng thì chúng ta có thể táng gia bại sản đó.”
“Làm sao có thể?” Triệu Phương Hoa lơ đễnh nói. “Dễ gì mà chết người chứ.”
Hứa Tình Thâm thấy thái độ bà ta như vậy, không khỏi tức giận: “Còn không chịu nói thật à? Có đúng hay không? Hai người muốn xảy ra án mạng mới chịu nói phải không?”
Hứa Vượng có chút do dự. Hứa Tình Thâm nói tiếp: “Vậy thì con chỉ có thể đi hỏi Tưởng Viễn Chu, đến lúc đó cứ đối chiếu hóa đơn nhập hàng rồi kiểm kê số lượng là rõ.”
“Không được, Tình Thâm]!” Triệu Phương Hoa thấy cô định rời đi vội vàng liếc sang Hứa Vượng.
Hứa Vượng níu tay Hứa Tình Thâm lại: “Tình Thâm, con nghe chúng ta nói đã. Mấy thứ này không phải là thuốc giả. Con còn nhớ chú Lý không? Là ba nhờ ông ấy mua giúp, giá rẻ được hơn một nữa.”
“Rẻ hơn một nửa?” Hứa Tình Thâm cầm l một hộp thuốc lên xem. “Những loại thuốc này đều là thuốc thông dụng ở Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu trực tiếp kiểm tra rồi nhập hàng, anh ấy đã để lại cho chúng ta giá vốn rồi. Vậy mà đối phương còn có chỗ mua được rẻ hơn sao? Ba có thể tin tưởng được người đó à?”
“Sao lại không thể tin?” Triệu Phương Hoa đi tới, đứng trước mặt Hứa Vượng. “Chú Lý là người quen lâu năm của chúng ta, ông ấy sẽ không gạt chúng ta.”
“Ý tứ của mẹ là Tưởng Viễn Chu vì chút tiền cỏn con này mà gạt chúng ta à?”
Triệu Phương Hoa cứng họng, chỉ có thể ấp úng nói: “Ít nhất thì con cũng không cần lo lắng số thuốc này là giả.”
“Đã bán ra ngoài chưa?” Hứa Tình Thâm nhìn về phía kệ hàng.
Hứa Vượng thấy sắc mặt cô nghiêm túc, thành thật trả lời: “Ừ, hai ngày trước đã trưng lên quầy hàng, có bán một ít rồi.”
Trong đầu Hứa Tình Thâm nổ oanh một tiếng: “Bán rồi?”
“Con đừng có làm ra vẻ kinh ngạc như thế.” Triệu Phương Hoa nói. “Mẹ với ba con đã thử so sánh rồi, giống nhau như đúc.”
“Nếu Tưởng Viễn Chu biết được thì phải ăn nói thế nào đây?”
“Tiệm thuốc là của chúng ta, nó biết thì sao?” Triệu Phương Hoa trả lời.
“Chắc chắn sẽ có người báo lại chuyện này với anh ấy. Tưởng Viễn Chu mà biết rồi sẽ không để mặc cho hai người làm vậy đâu. Dù sao tiệm thuốc này cũng do anh ấy bỏ vốn rồi thu xếp ổn thỏa mọi thứ.”
Hứa Vượng kéo Hứa Tình Thâm qua, việc đã đến nước này, ông cũng không giấu giếm nữa: “Lúc nhập hàng, ông ấy bảo ba liên hệ với người của ông ấy. [ta] [dựa theo] [bình thường] [báo] [quá khứ], [đợi được] [dược phẩm] [nhiều], [ta] [đã nói] [trước] [kiểm kê] [hàng] [tồn] [sai lầm], [nhiều] [những ... này] [ta] [ở lại] [lầu hai].”
“Vậy làm sao ba mang số thuốc này vào tiệm được? Bên ngoài còn có người của Tưởng Viễn Chu.”
“Chuyện này rất dễ.” Triệu Phương Hoa chen vào. “Tưởng Viễn Chu sẽ không quản việc kinh doanh của chúng ta. Người bên ngoài phụ trách bảo vệ sự an toàn của chúng ta, Mọi việc lớn nhỏ trong tiệm thuốc họ cũng không quá quan tâm, chúng ta cứ trực tiếp mang số hàng lên lầu hai, không ai phát hiện.”
Triệu Phương Hoa tỏ ra đắc chí, nhưng Hứa Tình Thâm không khỏi lạnh mặt: “Tất cả những hộp thuốc đã bán đi có ghi lại không?”
“Tình Thâm, con muốn làm gì?”
“Ba, những thuốc này không thể bán ra ngoài được, chúng ta không hề biết rõ nguồn gốc của nó, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?”
Hứa Vượng cũng là khó khăn lắm mới bị Triệu Phương Hoa thuyết phục, hôm nay lại bị Hứa Tình Thâm nói như vậy. Triệu Phương Hoa thẹn quá hóa giận: “Con không cần lo nhiều quá, trước sau gì chúng ta cũng trả hết tiền vốn cho Tưởng Viễn Chu, không cần phải nhìn sắc mặt của nó để làm ăn.”
Hứa Tình Thâm đanh mặt lại, vứt hộp thuốc trở lại vào thùng: “Ngày mai con sẽ tới nữa, hai người mau chóng mang số thuốc này đi, nếu không con nói là sẽ làm! Chuyện này nhất định Tưởng Viễn Chu phải biết, dù sao tiệm thuốc cũng là anh ấy đầu tư.”
“Con đừng có hở một chút là mang nó ra dọa chúng ta, nó cũng không thể làm chỗ dựa cả đời cho con đâu!”
Hứa Tình Thâm nghe thế thì giật mình nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay. Chút nữa thì cô đã quên hôm nay Tưởng Đông Đình đã cho người tìm tới cô. Hứa Vượng thấy cô sắc mặt cô chuyển xấu đi vội đẩy bả vai Triệu Phương Hoa một cái: “Bà câm miệng đi!”
Hứa Tình Thâm thu hồi lại tầm mắt: “Nếu anh ấy không còn là chỗ dựa của con thì các người cũng coi như xong.”
Triệu Phương Hoa cũng biết sự thật chính là vậy nên thôi không tranh luận nữa: “Tình Thâm, con ăn cơm tối chưa? Nào, lại đây ăn cơm.”
Hứa Vượng lay nhẹ cánh tay cô: “Mẹ con hôm nay nấu nhiều món ngon lắm đây.”
“Con không ăn.” Hứa Tình Thâm vẫn còn lo lắng. “Con phải kiểm tra hết số thuốc này trước đã.”
---------------------------
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Viễn Chu ăn xong cơm tối, cùng Tưởng Tùy Vân ngồi xem TV. Tuy nhiên trong người bà thấy không được khỏe nên cũng không lâu sau, Tưởng Viễn Chu đỡ bà lên lầu nằm nghỉ.
Gian phòng kia đã bị khóa lại. Ánh mắt hai người vô tình chạm tới cánh cửa phòng khóa chặt kia, tâm tình liền trùng xuống. Đến trước phòng của Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa ra, bật đèn lên.
Ở chỗ cửa sổ sát đất có một chiếc ghế nằm, Tưởng Tùy Vân nằm xuống đó. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn chiếc giường phía trong: “Sao dì không lên giường nằm nghỉ?”
“Nằm ở đây có thể nhìn xuống phía dưới lầu, như vậy cũng đỡ nhàm chán hơn.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, im lặng đi lấy một chiếc chăn đắp cho bà. Hơi thở của Tưởng Tùy Vân rất suy yếu. Tưởng Viễn Chu đi đến chỗ tủ đầu giường, lấy thuốc cho bà.
Tưởng Tùy Vân xòe lòng bàn tay ra, Tưởng Viễn Chu thả từng viên thuốc vào tay bà. Bà khẽ nhíu mày: “Lần nào uống thuốc dì cũng thấy rất khó nuốt, có thể không uống được không?”
“Sao có thể được?” Tưởng Viễn Chu rốt cho bà một ly nước. “Mau uống đi.”
Tưởng Tùy Vân uống thuốc vào: “Dì chỉ hy vọng có một ngày, Tình Thâm sẽ chữa khỏi bệnh cho dì.”
“Dì tin tưởng cô ấy vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tưởng Tùy Vân mỉm cười. “Nếu như nó có thể chữa khỏi bệnh cho dì, khẳng định là trên đời này thật sự có kì tích, Tinh Cảng lại đào tạo ra một thần y.”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Dì nhỏ, con cũng rất mog cô ấy có thể trở thành mộ vị thần y.”
Một lúc sau, Tưởng Viễn Chu thấy bà thiu thiu như muốn ngủ. Anh cúi người xuống, còn chưa đụng tới chân của Tưởng Tùy Vân thì bà đã giật mình tỉnh dậy: “Con định trở về rồi sao?”
“Ừ, cũng không còn sớm nữa, dì cũng vào trong ngủ đi.”
Tưởng Tùy Vân mỉm cười: “Tài xế đến đón con sao?”
“Không, con tự mình lái xe.”
“Ừ, vậy mau về đi.” Tưởng Tùy Vân cũng không giữ anh lại nữa. “Nhớ lái xe cẩn thận đấy.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu vừa định quay lưng đi thì Tưởng Tùy Vân vội níu cổ tay anh lại. Anh nghiêng đầu nhìn bà, Tưởng Tùy Vân vừa định nói lại thôi: “Không có gì, lái xe châm thôi, sáng mai dì sẽ đến Cửu Long Thương.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu nhấc chân rời khỏi tiểu lâu.
Trở lại Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm cũng vừa mới về. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác ra: “Em về khi nào vậy?”
“Về đến nhà đã ăn xong cơm tối luôn rồi, còn anh thì sao? Ăn chưa?”
“Ở chỗ dì nhỏ đã ăn rồi.”
“Ừ.” Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu, cô không hỏi lại chuyện của Lăng Thời Ngâm cũng vì không muốn anh phải đau đầu nữa. Nhưng xem ra Tưởng Viễn Chu cũng không vì chuyện đó mà cảm kích.
Hứa Tình Thâm đẩy ghế ra đứng dậy, chuẩn bị lên lầu. Người đàn ông thấy thế liền đi theo phía sau cô: “Tình Thâm, em không ép em nhất định phải tha thứ cho dì nhỏ, nhưng có vài chuyện anh mong em có thể làm được.”
“Ví dụ như?” Hứa Tình Thâm vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, xoay người lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông đi tới bên cạnh cô: “Hôm nay dì nhỏ đặc biệt rất nhớ em, mong em có thể qua đó”
“Qua đó làm gì chứ?” Hứa Tình Thâm cũng không có ý định nhằm vào Tưởng Tùy Vân.
“Thay vì hai người phải khó xử khi gặp nhau, cứ chọn cách tránh mặt không tốt hơn sao?”
“Bà ấy là dì nhỏ của anh, lẽ nào em vĩnh viễn đối với dì như vậy sao?”
Hứa Tình Thâm bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tưởng Viễn Chu, nhưng môi cô từ từ mím lại, cuối cùng hỏi ngược lại anh một câu: “Vĩnh viễn?”
Tưởng Viễn Chu khẽ thở ra một hơi: “Anh biết em cần có thời gian, nhưng dì nhỏ không giống với những người khác. . .”
Hứa Tình Thâm nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói vừa rồi của anh. Hai chữ “vĩnh viễn” này không phải do cô nói ra, nhưng cũng không phải cô chưa từng nghĩ tới. Cô đột nhiên trở nên hơi kích động: “Nếu như không xảy ra chuyện đêm đó, chúng ta cần gì phải rơi vào tình cảnh chật vật như vậy?”
“Cuối cùng em vẫn không buông xuống được phải không?”
“Phải.” Hứa Tình Thâm dứt khoát trả lời.
“Nếu như anh chỉ một lòng lo nghĩ cho gia đình của anh, người nhà của anh, muốn em tha thứ cho bà ấy và thẳng thắn đối mặt với nhau, dì nhỏ của anh, vậy thì không cần quan tâm em cảm thấy thế nào nữa. Em không muốn phải tiếp tục mệt mỏi như vậy, anh nói đi, anh muốn em gặp bà ấy rồi nói cái gì? Nói là em không sao, em vẫn ổn phải không? Tưởng Viễn Chu, những lời như vậy em nói không được.”
Tưởng Viễn Chu khó tin nhìn chằm chằm cô. Hứa Tình Thâm bước nhanh lên lầu. Vừa vào phòng ngủ cô liền chạy đến ngồi xuống bên mép giường. Tưởng Viễn Chu cũng theo cô vào phòng.
Người đàn ông vứt áo khoác xuống giường: “Nếu như em không thể vượt qua được điều này thì chúng ta cứ dằn vặt như thế này mãi sao?”
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Càng ngày giữa chúng ta càng nảy sinh thêm nhiều vấn đề, anh nghĩ chúng ta có thể hết lần này tới lần khác đều vượt qua sao?”
“Vì sao không thể?”
Hứa Tình Thâm siết chặt hai tay lại: “Chuyện tối hôm đó anh có thể dửng dưng xem như không có gì, thế nhưng. . .”
“Thế nhưng cái gì?”
Hứa Tình Thâm đau đớn nói tiếp: “Tưởng Viễn Chu, rốt cuộc anh có biết Lăng Thời Ngâm đã mang thai hay không?”
Tưởng Viễn Chu chỉ cảm thấy buồn cười: “Không có khả năng.”
“Là thật hay giả em cũng không có tâm trạng để mà suy đoán nữa. Nhưng em biết nếu không có chuyện đêm đó thì cũng sẽ không có đứa bé này. Nếu không có nó thì giữa chúng ta còn có khả năng. . .”
“Cho dù là có thật thì sao chứ!” Tưởng Viễn Chu đi tới tủ đầu giường, hung hăng hất đổ chiếc đèn bàn trên đó.
“Cho dù cô ta thực sự sinh nó ra, cho dù nó đúng là con của anh, những chuyện đó cũng không thể thay đổi được gì!”
Hứa Tình Thâm chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô gần như muốn phát điên lên: “Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta còn có thể như trước đây sao?”
Bên trong phòng ngủ, thật lâu sau cũng không có tiếng trả lời.
Sau một hồi thật lâu, Tưởng Viễn Chu bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Hứa Tình Thâm mệt mỏi nằm vật ra giữ chiếc giường lớn. Người đàn ông vừa đi tới cửa, quay đầu lại liếc nhìn cô.
Hứa Tình Thâm kéo chăn lên cuộn chặt người lại. Tưởng Viễn Chu dừng lại, trong lòng đau như có ai hung hăng đấm mạnh vào. Anh có thể chối bỏ tất cả, không thèm quan tâm đến sự dồn ép của hai nhà Tưởng, Lăng. Thế nhưng điều anh khó vượt qua nhất chính là cửa ải của Hứa Tình Thâm. Nói cho cùng, cô rất để tâm chuyện này, không chỉ chuyện đêm đó mà bây giờ còn lòi ra thêm một đứa bé nữa. Anh hết cách, thật sự hết cách rồi.
Thể diện của nhà họ Tưởng, có là gì!
Đứa bé, có là gì!
Đám hỏi, càng không đáng là gì!
Nhưng Hứa Tình Thâm không làm được, chỉ mỗi việc Lăng Thời Ngâm mang thai cũng đã đủ để nghiền cô thành trăm mảnh nhỏ. Nếu như Tưởng Đông Đình đã tìm đến cô, như vậy thì ông ấy đã thành công được hơn phân nửa rồi. Kết quả siêu âm chưa kể là thật hay giả thì Hứa Tình Thâm không cần xem nhất định cũng sẽ tin là thật. Về phần những thứ khác, cô không còn tâm tư mà nghĩ nữa. Hứa Tình Thâm bị người ta đánh một đòn này quá nặng nề. Cô không mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.
Tưởng Viễn Chu trở lại trước giường, nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực. Hứa Tình Thâm vẫn nằm im không nhúc nhích. Tưởng Viễn Chu mở miệng: “Sáng mai em đừng đến bệnh viện, dì nhỏ muốn đến đây.”
Hai bên huyệt thái dương của cô giật giật: “Đừng như vậy, em không muốn gặp bà ấy đâu.”
Tưởng Viễn Chu hiểu rõ hôm nay Hứa Tình Thâm nghe tin Lăng Thời Ngâm mang thai thì càng khó mà tha thứ cho Tưởng Tùy Vân. Anh càng siết chặt vòng tay đang ôm cô. Hứa Tình Thâm cảm thấy khó chịu, nhưng không thể giãy dụa.
Cuối cùng cũng không biết làm thế nào mà cả hai chìm vào giấc ngủ. Hứa Tình Thâm mơ màng nghe thấy một tràng tiếng động, cô khẽ nhích vai, Tưởng Viễn Chu nằm bên cạnh liền mở mắt ra.
“Có tiếng gì đó?” Hứa Tình Thâm hỏi.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy mới phát hiện là điện thoại trên tủ đầu giường đang rung lên. Anh giơ tay với lấy, liếc nhìn, là điện thoại bên chỗ dì nhỏ gọi tới.
Anh lại nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ sáng.
Người đàn ông nhấn nút nghe máy: “A lô?”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của người giúp việc luôn kề cận bên người Tưởng Tùy Vân. Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc nên giờ này trong đầu Tưởng Viễn Chu vẫn còn ong ong. Hứa Tình Thâm cũng không ngủ tiếp được, cô nhổm người dậy, thấy Tưởng Viễn Chu ngồi bất động tại chỗ.
Bên kia điện thoại turyền đến âm thanh khá lớn nhưng Hứa Tình Thâm cũng không thể nghe rõ được họ đang nói gì. Một lúc sau, chiếc điện thoại trong tay Tưởng Viễn Chu rơi xuống đất.
“Làm sao vậy?” Hứa Tình Thâm hỏi.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, quay đầu lại kéo tay cô lên: “Đi.”
“Đi đâu?”
Tưởng Viễn Chu một mực lôi kéo cổ tay của cô. Hứa Tình Thâm giãy dụa: “Đến nhà họ Tưởng sao? Em không đi.”
Người đàn ông giật tung chiếc chăn trên người cô ra, anh gần như là lôi Hứa Tình Thâm xuống giường. Hứa Tình Thâm suýt chút nữa thì ngã nhào ra đất. Vừa định lên tiếng thì đã nghe Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói: “Muốn em đi gặp mặt dì một lần mà khó khăn vậy sao? Có khó khăn đến vậy không?”
Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra ngoài. Hai người đi thẳng xuống lầu, đến áo kháoc cũng không mặc. Hứa Tình Thâm lạnh đến phát run. Khi đi tới ngoài sân, gió lạnh táp vào người như cắt da cắt thịt. Tưởng Viễn Chu đi rất nhanh, Hứa Tình Thâm khó khăn lắm mới theo kịp bước chân của anh.
Đi tới ga ra, người đàn ông lấy một chiếc chìa khóa ra, mở cửa chiếc xe ở gần nhất. Hứa Tình Thâm bị anh nhét vào chỗ kế bên ghế lái. Cô không có tâm trạng cài dây an toàn, Tưởng Viễn Chu cũng không giúp cô làm việc đó như mọi khi.
Chiếc xe lao nhanh ra ngoài. Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh: “Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tưởng Viễn Chu siết chặt tay lái, chiếc xe ngày càng tăng tốc như con ngựa hoang bị vụt mất dây cương, khiến người khác không khỏi bất an. Sắc mặt người đàn ông vô cùng căng thẳng, làn môi mím chặt thành một đường thẳng.
Hứa Tình Thâm chưa từng thấy qua một Tưởng Viễn Chu như vậy. Lúc quẹo cua anh cũng không thèm giảm tốc độ, Hứa Tình Thâm thậm chí có thể cảm giác được lốp xe nghiến mạnh lên mặt đường. Chiếc xe loạng choạng chạy về phía trước, cô dựa sát vào lưng ghế, siết chặt hai tay lại.
“Có phải, có phải dì nhỏ đã xảy ra chuyện hay không?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, nện thẳng một quyền thật mạnh vào tay lái, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước: “Em xem bà ấy là dì nhỏ sao? Ba ấy là dì nhỏ của em sao?”
Người đàn ông đạp mạnh chân ga. Hứa Tình Thâm không nói gì nữa. Sắc trời bên ngoài âm u đáng sợ. Chiếc xe không dừng lại trước của nhà họ Tưởng mà trực tiếp chạy thẳng vào tiểu lâu của Tưởng Tùy Vân.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy toàn bộ đèn trên lâu đều được bật sáng.
Ngay cả cửa cũng mở toang.
Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra đi xuống. Hứa Tình Thâm cũng đi theo phía sau anh. Hai người đi vào tiểu lâu, khi đi ngang qua phòng khách thì thấy Tưởng Đông Đình đang cùi thấp đầu, ngồi trên ghế sô pha. Mặc dù ông nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của hai người nhưng cũng không hề ngẩng đầu lên.
Tưởng Viễn Chu đi thẳng đến chỗ cầu thang, Hứa Tình Thâm thấy anh bước nhanh lên lầu, cô cũng đi theo đến phòng ngủ của Tưởng Tùy Vân.
Người đàn ông đứng lặng im trước cửa một lúc vẫn chưa đi vào.
Bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở. Hứa Tình Thâm cũng dừng lại, không dám đi vào trong. Tưởng Viễn Chu quay lại nhìn cô, cái nhìn không hề mang theo chút hơi ấm nào, thậm chí là mang theo ý lạnh.
Cửa phòng ngủ mở toang. Tưởng Viễn Chu giơ tay lên lau chùi qua loa trên mặt, sao đó nhấc chân đi vào trong.
Hứa Tình Thâm cảm thấy dưới chân mình nặng như đeo chì. Cô vừa đi vào vài bước thì đã thấy bác sĩ gia đình và mấy người giúp việc đều tập trung ở đây.
Tưởng Tùy Vân đang nằm trên chiếc ghế dài, trên người bà vẫn là chiếc chăn mỏng lúc nãy Tưởng Viễn Chu đã đắp cho bà. Nhìn thấy anh tiến đến, người giúp việc liền khóc rống lên.
“Tưởng tiên sinh. . .”
Sắc mặt người đàn ông cứng ngắc, đôi môi run rẩy hỏi: “Vì sao không đưa dì nhỏ đến bệnh viện?”
Bác sĩ gia đình lắc đầu, Tưởng Viễn Chu đi tới chỗ chiếc ghế, cúi người xuống, cầm lấy tay Tưởng Tùy Vân.
Vừa chạm vào tay bà, anh liền biết mình đã đến trễ rồi.
Tưởng Tùy Vân nằm nghiêng đầu sang một bên, nét mặt bà an tưởng như đang ngủ. Chỉ là trên gương mặt này không còn nét cười hòa nhã như mọi ngày nữa.
Tưởng Viễn Chu không cách nào tiếp nhận được sự thật này, bàn tay anh run run vươn ra, đặt lên trán Tưởng Tùy Vân.
“Tưởng tiên sinh.” Người kia đứng bên cạnh, vừa khóc vừa nói: “Tôi vừa chuẩn bị bữa sáng xong, vừa mang sang đây thì không ngờ. . .”
Tưởng Viễn Chu thu tay về. Người đàn ông cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa. Anh khụy hai đầu gối xuống. Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng gọi đầy thương tâm của anh bật lên.
“Dì nhỏ.........”
Tưởng Viễn Chu cất điện thoại di động đi, muốn bà thoải mái nghỉ ngơi: “Cô ấy không tới kịp.”
“Ừ.” Bà chỉ cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, có chút thất vọng.
“Sau này còn có cơ hội mà.” Tưởng Viễn Chu ngồi trở lại bên cạnh bà. “Dì nhỏ, chúng ta vào nhà thôi.”
“Con đói bụng chưa?”
“Chúng ta vào trong rồi ăn cơm. Người cứ ở ngoài này như vậy sẽ bị nhiễm lạnh đấy.”
Tưởng Tùy Vân bước đi trên thảm: “Con xem, ở đây thật là đẹp, đã lâu dì không được nhìn ngắm cảnh sắc như vậy.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy chợt mơ hồ có cảm giác bất an. Tưởng Tùy Vân nhìn anh một chút: “Viễn Chu, hai mươi mấy năm qua dì đã chứng kiến quãng thời gian con trường thành. Lúc đầu, con chỉ là một đứa bé, từ khi mẹ con qua đời, suốt ngày con đều trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Con còn nhớ không?”
“Đương nhiên nhớ. Hôm diễn ra tang lễ, con nhìn thấy một thằng nhóc khác nắm tay mẹ mình cùng đến dự. Lúc đó trong lòng con rất khó chịu, bởi vì con không giờ được nắm tay mẹ con nữa. Vì thế con đã xông lên đánh cho thằng nhóc đó một trận.”
“Đúng vậy.” Tưởng Tùy Vân nhớ tới một màn kia thì không khỏi đau lòng. “Sau đó, chỉ cần trong nhà có yến tiệc hay hội họp gì đó, con đều muốn dì dẫn con đi.”
“Bởi vì có dì ở đây, con mới có cảm giác an toàn.”
Tưởng Tùy Vân mỉm cười, giơ tay lên đặt sau đầu Tưởng Viễn Chu: “Ai cũng nói Tưởng tiên sinh của Đông Thành lạnh lùng, tàn nhẫn, không dễ chọc vào. Thế nhưng trong mắt của dì, con vẫn luôn là người thiện lương nhất.”
Tưởng Viễn Chu nghe thấy Tưởng Tùy Vân dùng hai chữ “thiện lương” để nói về mình thì cảm thấy hơi buồn cười: “Dì nhỏ, dì quá lời lời rồi.”
“Không có, dì nói thật mà.” Tưởng Tùy Vân đột nhiên dừng lại một chút, ho khan vài tiếng. “Ít nhất là con cũng chưa từng chủ động tổn thương ai bao giờ.”
“Đó là vì dì đã dạy con, người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta phải trả lại gấp đôi.”
Tưởng Tùy Vân vui mừng khi thấy Tưởng Viễn Chu hôm nay là do một tay bà dạy dỗ nên. Bà hiểu trách nhiệm gách vác cả nhà họ Tưởng không hề nhẹ nên việc giáo dục cho chủ nhân tương lai là không thể sơ sài.
“Dì nhỏ, vào nhà thôi.” Tưởng Viễn Chu lại thúc giục.
“Viễn Chu, có một số việc là dì sai, xin lỗi.”
“Người còn nhắc tới chuyện cũ làm gì?”
Bởi vì trước sau bà vẫn không trút bỏ được nên mới thường lặp đi lặp lại: “Dì từng tự hỏi mình, nếu như mẹ con còn sống, chuyện hoang đường như vậy chị ấy sẽ phản đối hay sẽ đồng ý?” Trong mắt Tưởng Tùy Vân lộ ra nét đau thương, bà không cách nào tha thứ cho chính mình. “Ít nhất chị ấy sẽ ngăn cản ba con, không để con rơi vào tình huống khó xử.”
“Dì nhỏ, đừng nhắc lại chuyện này nữa, dù sao sự việc cũng đã xa ra rồi. Hơn nữa con nhất định sẽ không cưới Lăng Thời Ngâm, dì yên tâm.”
Tưởng Viễn Chu an ủi bà, Tưởng Tùy Vân mấp máy môi: “Viễn Chu. . .”
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn ba, Tưởng Tùy Vân nói tiếp: “Hãy cố gắng đối xử tốt với Tình Thâm, nếu như bất đắc dĩ con phải đi một bước kia, con. . .”
“Dì nhỏ, người nói vậy là có ý gì?”
“Con hãy nghe dì nói. Nếu như có một ngày dì không đợi được Tình Thâm tha thứ cho dì, dì cũng không muốn nó luôn dằn dặt vì chuyện đó.”
Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài: “Cô ấy đã tha thứ cho dì.”
“Thật sao?”
“Con nói rồi, Tình Thâm là một cô gái rất thiện lương, sẽ không giữ mãi hiềm khích với dì.”
Tưởng Tùy Vân gật đầu, hơi nheo mắt lại: “Ngày đó lúc làm kiểm tra ở bệnh viện, trước mặt hai y tá dì đã bảo Tình Thâm gọi mình một tiếng “dì nhỏ“. Khi đó nó đã làm theo ý dì, cúi đầu gọi một tiếng, thật là dễ nghe.”
“Dì nhỏ, lại đang miên man suy nghĩ nhiều rồi phải không? Nếu dì muốn nghe, mấy ngày nữa con sẽ bảo cô ấy gọi, không phải chỉ là một tiếng xưng hô thôi sao?”
“Con nói rồi đấy nhé.” Tưởng Tùy Vân cười.
Sắc trời từ từ tối dần, đèn bên trong viện đồng loạt sáng lên. Tưởng Tùy Vân vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tưởng Viễn Chu: “Trở về nhà] đi, con vẫn chưa ăn cơm tối nữa đấy.”
“Vâng.”
Tiệm thuốc nhà họ Hứa.
Hứa Tình Thâm bước vào tiệm, trừ hai dược sĩ ra không thấy ai khác: “Ba tôi đâu?”
“Ở trên lầu.”
Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu hai, mơ hồ nghe thấy tiếng của Triệu Phương Hoa truyền đến: “Đều là thuốc, hơn nữa bao bì, tên xưởng cũng giống nhau như đúc, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi thấy ông chính là nhát như chuột, khó trách cả đời không phát tài nổi.”
“Bà biết cái gì, đây không giống như bán quần áo, có bán hàng nhái cũng không sao. Thuốc giả thật sự có thể hại chết người đó.”
Triệu Phương Hoa hung hăng mắng: “Ai nói với ông là thuốc giả? Không phải nhìn giống nhau như đúc sao?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy không khỏi hoảng hốt, bước nhanh về phía trước, đẩy mạnh cánh cửa ra: “Cái gì mà thuốc giả?”
Hai người không ngờ cô đột ngột xông tới, Hứa Vượng nghiêng đầu qua chỗ khác: “Tình, Tình Thâm, sao con lại tới đây?”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy trên kệ có một đống thùng thuốc còn chưa mở. Cô bước nhanh về phía đó, Triệu Phương Hoa thấy thế vội vàng ngăn cô lại.
“Ba, hai người nói rõ ràng đi, đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Vượng liếc nhìn Triệu Phương Hoa nhưng bà ta giả vờ như đang loay hoay bới cơm. Ông sờ sờ đầu, nói: “Không có gì đâu, chắc là con nghe lầm.”
“Nghe lầm?”
Hứa Tình Thâm lôi một thùng hàng xuống, lấy con dao rọc giấy ở gần đó rạch một đường dài. Bên trong thùng cũng chỉ là những hộp thuốc bình thường, nhìn qua không có điểm gì khả nghi. Hứa Vượng vội vàng nói: “Cũng nhập hàng như đợt trước thôi mà.”
“Hóa đơn nhập hàng đâu?”
Hứa Vượng ngẩn ra: “Ở, ở nhà.”
“Đưa cho con xem một chút.”
Triệu Phương Hoa nghe đến đây thì không thể nhịn được nữa: “Tình Thâm, cái tiệm thuốc này cũng không phải là của con, con quản nhiều như vậy làm gì? Mẹ với ba con cố gắng kinh doanh kiếm lời để khỏi phải nợ tiền người ta là được phải không?”
“Ba, nếu như để thuốc xảy ra vấn đề thì cái tiệm này coi như xong. Kiếm tiền chỉ là việc nhỏ, nhưng đến lúc xảy ra án mạng thì chúng ta có thể táng gia bại sản đó.”
“Làm sao có thể?” Triệu Phương Hoa lơ đễnh nói. “Dễ gì mà chết người chứ.”
Hứa Tình Thâm thấy thái độ bà ta như vậy, không khỏi tức giận: “Còn không chịu nói thật à? Có đúng hay không? Hai người muốn xảy ra án mạng mới chịu nói phải không?”
Hứa Vượng có chút do dự. Hứa Tình Thâm nói tiếp: “Vậy thì con chỉ có thể đi hỏi Tưởng Viễn Chu, đến lúc đó cứ đối chiếu hóa đơn nhập hàng rồi kiểm kê số lượng là rõ.”
“Không được, Tình Thâm]!” Triệu Phương Hoa thấy cô định rời đi vội vàng liếc sang Hứa Vượng.
Hứa Vượng níu tay Hứa Tình Thâm lại: “Tình Thâm, con nghe chúng ta nói đã. Mấy thứ này không phải là thuốc giả. Con còn nhớ chú Lý không? Là ba nhờ ông ấy mua giúp, giá rẻ được hơn một nữa.”
“Rẻ hơn một nửa?” Hứa Tình Thâm cầm l một hộp thuốc lên xem. “Những loại thuốc này đều là thuốc thông dụng ở Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu trực tiếp kiểm tra rồi nhập hàng, anh ấy đã để lại cho chúng ta giá vốn rồi. Vậy mà đối phương còn có chỗ mua được rẻ hơn sao? Ba có thể tin tưởng được người đó à?”
“Sao lại không thể tin?” Triệu Phương Hoa đi tới, đứng trước mặt Hứa Vượng. “Chú Lý là người quen lâu năm của chúng ta, ông ấy sẽ không gạt chúng ta.”
“Ý tứ của mẹ là Tưởng Viễn Chu vì chút tiền cỏn con này mà gạt chúng ta à?”
Triệu Phương Hoa cứng họng, chỉ có thể ấp úng nói: “Ít nhất thì con cũng không cần lo lắng số thuốc này là giả.”
“Đã bán ra ngoài chưa?” Hứa Tình Thâm nhìn về phía kệ hàng.
Hứa Vượng thấy sắc mặt cô nghiêm túc, thành thật trả lời: “Ừ, hai ngày trước đã trưng lên quầy hàng, có bán một ít rồi.”
Trong đầu Hứa Tình Thâm nổ oanh một tiếng: “Bán rồi?”
“Con đừng có làm ra vẻ kinh ngạc như thế.” Triệu Phương Hoa nói. “Mẹ với ba con đã thử so sánh rồi, giống nhau như đúc.”
“Nếu Tưởng Viễn Chu biết được thì phải ăn nói thế nào đây?”
“Tiệm thuốc là của chúng ta, nó biết thì sao?” Triệu Phương Hoa trả lời.
“Chắc chắn sẽ có người báo lại chuyện này với anh ấy. Tưởng Viễn Chu mà biết rồi sẽ không để mặc cho hai người làm vậy đâu. Dù sao tiệm thuốc này cũng do anh ấy bỏ vốn rồi thu xếp ổn thỏa mọi thứ.”
Hứa Vượng kéo Hứa Tình Thâm qua, việc đã đến nước này, ông cũng không giấu giếm nữa: “Lúc nhập hàng, ông ấy bảo ba liên hệ với người của ông ấy. [ta] [dựa theo] [bình thường] [báo] [quá khứ], [đợi được] [dược phẩm] [nhiều], [ta] [đã nói] [trước] [kiểm kê] [hàng] [tồn] [sai lầm], [nhiều] [những ... này] [ta] [ở lại] [lầu hai].”
“Vậy làm sao ba mang số thuốc này vào tiệm được? Bên ngoài còn có người của Tưởng Viễn Chu.”
“Chuyện này rất dễ.” Triệu Phương Hoa chen vào. “Tưởng Viễn Chu sẽ không quản việc kinh doanh của chúng ta. Người bên ngoài phụ trách bảo vệ sự an toàn của chúng ta, Mọi việc lớn nhỏ trong tiệm thuốc họ cũng không quá quan tâm, chúng ta cứ trực tiếp mang số hàng lên lầu hai, không ai phát hiện.”
Triệu Phương Hoa tỏ ra đắc chí, nhưng Hứa Tình Thâm không khỏi lạnh mặt: “Tất cả những hộp thuốc đã bán đi có ghi lại không?”
“Tình Thâm, con muốn làm gì?”
“Ba, những thuốc này không thể bán ra ngoài được, chúng ta không hề biết rõ nguồn gốc của nó, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?”
Hứa Vượng cũng là khó khăn lắm mới bị Triệu Phương Hoa thuyết phục, hôm nay lại bị Hứa Tình Thâm nói như vậy. Triệu Phương Hoa thẹn quá hóa giận: “Con không cần lo nhiều quá, trước sau gì chúng ta cũng trả hết tiền vốn cho Tưởng Viễn Chu, không cần phải nhìn sắc mặt của nó để làm ăn.”
Hứa Tình Thâm đanh mặt lại, vứt hộp thuốc trở lại vào thùng: “Ngày mai con sẽ tới nữa, hai người mau chóng mang số thuốc này đi, nếu không con nói là sẽ làm! Chuyện này nhất định Tưởng Viễn Chu phải biết, dù sao tiệm thuốc cũng là anh ấy đầu tư.”
“Con đừng có hở một chút là mang nó ra dọa chúng ta, nó cũng không thể làm chỗ dựa cả đời cho con đâu!”
Hứa Tình Thâm nghe thế thì giật mình nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay. Chút nữa thì cô đã quên hôm nay Tưởng Đông Đình đã cho người tìm tới cô. Hứa Vượng thấy cô sắc mặt cô chuyển xấu đi vội đẩy bả vai Triệu Phương Hoa một cái: “Bà câm miệng đi!”
Hứa Tình Thâm thu hồi lại tầm mắt: “Nếu anh ấy không còn là chỗ dựa của con thì các người cũng coi như xong.”
Triệu Phương Hoa cũng biết sự thật chính là vậy nên thôi không tranh luận nữa: “Tình Thâm, con ăn cơm tối chưa? Nào, lại đây ăn cơm.”
Hứa Vượng lay nhẹ cánh tay cô: “Mẹ con hôm nay nấu nhiều món ngon lắm đây.”
“Con không ăn.” Hứa Tình Thâm vẫn còn lo lắng. “Con phải kiểm tra hết số thuốc này trước đã.”
---------------------------
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Viễn Chu ăn xong cơm tối, cùng Tưởng Tùy Vân ngồi xem TV. Tuy nhiên trong người bà thấy không được khỏe nên cũng không lâu sau, Tưởng Viễn Chu đỡ bà lên lầu nằm nghỉ.
Gian phòng kia đã bị khóa lại. Ánh mắt hai người vô tình chạm tới cánh cửa phòng khóa chặt kia, tâm tình liền trùng xuống. Đến trước phòng của Tưởng Tùy Vân, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa ra, bật đèn lên.
Ở chỗ cửa sổ sát đất có một chiếc ghế nằm, Tưởng Tùy Vân nằm xuống đó. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn chiếc giường phía trong: “Sao dì không lên giường nằm nghỉ?”
“Nằm ở đây có thể nhìn xuống phía dưới lầu, như vậy cũng đỡ nhàm chán hơn.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, im lặng đi lấy một chiếc chăn đắp cho bà. Hơi thở của Tưởng Tùy Vân rất suy yếu. Tưởng Viễn Chu đi đến chỗ tủ đầu giường, lấy thuốc cho bà.
Tưởng Tùy Vân xòe lòng bàn tay ra, Tưởng Viễn Chu thả từng viên thuốc vào tay bà. Bà khẽ nhíu mày: “Lần nào uống thuốc dì cũng thấy rất khó nuốt, có thể không uống được không?”
“Sao có thể được?” Tưởng Viễn Chu rốt cho bà một ly nước. “Mau uống đi.”
Tưởng Tùy Vân uống thuốc vào: “Dì chỉ hy vọng có một ngày, Tình Thâm sẽ chữa khỏi bệnh cho dì.”
“Dì tin tưởng cô ấy vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tưởng Tùy Vân mỉm cười. “Nếu như nó có thể chữa khỏi bệnh cho dì, khẳng định là trên đời này thật sự có kì tích, Tinh Cảng lại đào tạo ra một thần y.”
Tưởng Viễn Chu bật cười: “Dì nhỏ, con cũng rất mog cô ấy có thể trở thành mộ vị thần y.”
Một lúc sau, Tưởng Viễn Chu thấy bà thiu thiu như muốn ngủ. Anh cúi người xuống, còn chưa đụng tới chân của Tưởng Tùy Vân thì bà đã giật mình tỉnh dậy: “Con định trở về rồi sao?”
“Ừ, cũng không còn sớm nữa, dì cũng vào trong ngủ đi.”
Tưởng Tùy Vân mỉm cười: “Tài xế đến đón con sao?”
“Không, con tự mình lái xe.”
“Ừ, vậy mau về đi.” Tưởng Tùy Vân cũng không giữ anh lại nữa. “Nhớ lái xe cẩn thận đấy.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu vừa định quay lưng đi thì Tưởng Tùy Vân vội níu cổ tay anh lại. Anh nghiêng đầu nhìn bà, Tưởng Tùy Vân vừa định nói lại thôi: “Không có gì, lái xe châm thôi, sáng mai dì sẽ đến Cửu Long Thương.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu nhấc chân rời khỏi tiểu lâu.
Trở lại Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm cũng vừa mới về. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác ra: “Em về khi nào vậy?”
“Về đến nhà đã ăn xong cơm tối luôn rồi, còn anh thì sao? Ăn chưa?”
“Ở chỗ dì nhỏ đã ăn rồi.”
“Ừ.” Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu, cô không hỏi lại chuyện của Lăng Thời Ngâm cũng vì không muốn anh phải đau đầu nữa. Nhưng xem ra Tưởng Viễn Chu cũng không vì chuyện đó mà cảm kích.
Hứa Tình Thâm đẩy ghế ra đứng dậy, chuẩn bị lên lầu. Người đàn ông thấy thế liền đi theo phía sau cô: “Tình Thâm, em không ép em nhất định phải tha thứ cho dì nhỏ, nhưng có vài chuyện anh mong em có thể làm được.”
“Ví dụ như?” Hứa Tình Thâm vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, xoay người lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông đi tới bên cạnh cô: “Hôm nay dì nhỏ đặc biệt rất nhớ em, mong em có thể qua đó”
“Qua đó làm gì chứ?” Hứa Tình Thâm cũng không có ý định nhằm vào Tưởng Tùy Vân.
“Thay vì hai người phải khó xử khi gặp nhau, cứ chọn cách tránh mặt không tốt hơn sao?”
“Bà ấy là dì nhỏ của anh, lẽ nào em vĩnh viễn đối với dì như vậy sao?”
Hứa Tình Thâm bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tưởng Viễn Chu, nhưng môi cô từ từ mím lại, cuối cùng hỏi ngược lại anh một câu: “Vĩnh viễn?”
Tưởng Viễn Chu khẽ thở ra một hơi: “Anh biết em cần có thời gian, nhưng dì nhỏ không giống với những người khác. . .”
Hứa Tình Thâm nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói vừa rồi của anh. Hai chữ “vĩnh viễn” này không phải do cô nói ra, nhưng cũng không phải cô chưa từng nghĩ tới. Cô đột nhiên trở nên hơi kích động: “Nếu như không xảy ra chuyện đêm đó, chúng ta cần gì phải rơi vào tình cảnh chật vật như vậy?”
“Cuối cùng em vẫn không buông xuống được phải không?”
“Phải.” Hứa Tình Thâm dứt khoát trả lời.
“Nếu như anh chỉ một lòng lo nghĩ cho gia đình của anh, người nhà của anh, muốn em tha thứ cho bà ấy và thẳng thắn đối mặt với nhau, dì nhỏ của anh, vậy thì không cần quan tâm em cảm thấy thế nào nữa. Em không muốn phải tiếp tục mệt mỏi như vậy, anh nói đi, anh muốn em gặp bà ấy rồi nói cái gì? Nói là em không sao, em vẫn ổn phải không? Tưởng Viễn Chu, những lời như vậy em nói không được.”
Tưởng Viễn Chu khó tin nhìn chằm chằm cô. Hứa Tình Thâm bước nhanh lên lầu. Vừa vào phòng ngủ cô liền chạy đến ngồi xuống bên mép giường. Tưởng Viễn Chu cũng theo cô vào phòng.
Người đàn ông vứt áo khoác xuống giường: “Nếu như em không thể vượt qua được điều này thì chúng ta cứ dằn vặt như thế này mãi sao?”
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Càng ngày giữa chúng ta càng nảy sinh thêm nhiều vấn đề, anh nghĩ chúng ta có thể hết lần này tới lần khác đều vượt qua sao?”
“Vì sao không thể?”
Hứa Tình Thâm siết chặt hai tay lại: “Chuyện tối hôm đó anh có thể dửng dưng xem như không có gì, thế nhưng. . .”
“Thế nhưng cái gì?”
Hứa Tình Thâm đau đớn nói tiếp: “Tưởng Viễn Chu, rốt cuộc anh có biết Lăng Thời Ngâm đã mang thai hay không?”
Tưởng Viễn Chu chỉ cảm thấy buồn cười: “Không có khả năng.”
“Là thật hay giả em cũng không có tâm trạng để mà suy đoán nữa. Nhưng em biết nếu không có chuyện đêm đó thì cũng sẽ không có đứa bé này. Nếu không có nó thì giữa chúng ta còn có khả năng. . .”
“Cho dù là có thật thì sao chứ!” Tưởng Viễn Chu đi tới tủ đầu giường, hung hăng hất đổ chiếc đèn bàn trên đó.
“Cho dù cô ta thực sự sinh nó ra, cho dù nó đúng là con của anh, những chuyện đó cũng không thể thay đổi được gì!”
Hứa Tình Thâm chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô gần như muốn phát điên lên: “Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta còn có thể như trước đây sao?”
Bên trong phòng ngủ, thật lâu sau cũng không có tiếng trả lời.
Sau một hồi thật lâu, Tưởng Viễn Chu bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Hứa Tình Thâm mệt mỏi nằm vật ra giữ chiếc giường lớn. Người đàn ông vừa đi tới cửa, quay đầu lại liếc nhìn cô.
Hứa Tình Thâm kéo chăn lên cuộn chặt người lại. Tưởng Viễn Chu dừng lại, trong lòng đau như có ai hung hăng đấm mạnh vào. Anh có thể chối bỏ tất cả, không thèm quan tâm đến sự dồn ép của hai nhà Tưởng, Lăng. Thế nhưng điều anh khó vượt qua nhất chính là cửa ải của Hứa Tình Thâm. Nói cho cùng, cô rất để tâm chuyện này, không chỉ chuyện đêm đó mà bây giờ còn lòi ra thêm một đứa bé nữa. Anh hết cách, thật sự hết cách rồi.
Thể diện của nhà họ Tưởng, có là gì!
Đứa bé, có là gì!
Đám hỏi, càng không đáng là gì!
Nhưng Hứa Tình Thâm không làm được, chỉ mỗi việc Lăng Thời Ngâm mang thai cũng đã đủ để nghiền cô thành trăm mảnh nhỏ. Nếu như Tưởng Đông Đình đã tìm đến cô, như vậy thì ông ấy đã thành công được hơn phân nửa rồi. Kết quả siêu âm chưa kể là thật hay giả thì Hứa Tình Thâm không cần xem nhất định cũng sẽ tin là thật. Về phần những thứ khác, cô không còn tâm tư mà nghĩ nữa. Hứa Tình Thâm bị người ta đánh một đòn này quá nặng nề. Cô không mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.
Tưởng Viễn Chu trở lại trước giường, nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực. Hứa Tình Thâm vẫn nằm im không nhúc nhích. Tưởng Viễn Chu mở miệng: “Sáng mai em đừng đến bệnh viện, dì nhỏ muốn đến đây.”
Hai bên huyệt thái dương của cô giật giật: “Đừng như vậy, em không muốn gặp bà ấy đâu.”
Tưởng Viễn Chu hiểu rõ hôm nay Hứa Tình Thâm nghe tin Lăng Thời Ngâm mang thai thì càng khó mà tha thứ cho Tưởng Tùy Vân. Anh càng siết chặt vòng tay đang ôm cô. Hứa Tình Thâm cảm thấy khó chịu, nhưng không thể giãy dụa.
Cuối cùng cũng không biết làm thế nào mà cả hai chìm vào giấc ngủ. Hứa Tình Thâm mơ màng nghe thấy một tràng tiếng động, cô khẽ nhích vai, Tưởng Viễn Chu nằm bên cạnh liền mở mắt ra.
“Có tiếng gì đó?” Hứa Tình Thâm hỏi.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy mới phát hiện là điện thoại trên tủ đầu giường đang rung lên. Anh giơ tay với lấy, liếc nhìn, là điện thoại bên chỗ dì nhỏ gọi tới.
Anh lại nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ sáng.
Người đàn ông nhấn nút nghe máy: “A lô?”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của người giúp việc luôn kề cận bên người Tưởng Tùy Vân. Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc nên giờ này trong đầu Tưởng Viễn Chu vẫn còn ong ong. Hứa Tình Thâm cũng không ngủ tiếp được, cô nhổm người dậy, thấy Tưởng Viễn Chu ngồi bất động tại chỗ.
Bên kia điện thoại turyền đến âm thanh khá lớn nhưng Hứa Tình Thâm cũng không thể nghe rõ được họ đang nói gì. Một lúc sau, chiếc điện thoại trong tay Tưởng Viễn Chu rơi xuống đất.
“Làm sao vậy?” Hứa Tình Thâm hỏi.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, quay đầu lại kéo tay cô lên: “Đi.”
“Đi đâu?”
Tưởng Viễn Chu một mực lôi kéo cổ tay của cô. Hứa Tình Thâm giãy dụa: “Đến nhà họ Tưởng sao? Em không đi.”
Người đàn ông giật tung chiếc chăn trên người cô ra, anh gần như là lôi Hứa Tình Thâm xuống giường. Hứa Tình Thâm suýt chút nữa thì ngã nhào ra đất. Vừa định lên tiếng thì đã nghe Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói: “Muốn em đi gặp mặt dì một lần mà khó khăn vậy sao? Có khó khăn đến vậy không?”
Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra ngoài. Hai người đi thẳng xuống lầu, đến áo kháoc cũng không mặc. Hứa Tình Thâm lạnh đến phát run. Khi đi tới ngoài sân, gió lạnh táp vào người như cắt da cắt thịt. Tưởng Viễn Chu đi rất nhanh, Hứa Tình Thâm khó khăn lắm mới theo kịp bước chân của anh.
Đi tới ga ra, người đàn ông lấy một chiếc chìa khóa ra, mở cửa chiếc xe ở gần nhất. Hứa Tình Thâm bị anh nhét vào chỗ kế bên ghế lái. Cô không có tâm trạng cài dây an toàn, Tưởng Viễn Chu cũng không giúp cô làm việc đó như mọi khi.
Chiếc xe lao nhanh ra ngoài. Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh: “Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tưởng Viễn Chu siết chặt tay lái, chiếc xe ngày càng tăng tốc như con ngựa hoang bị vụt mất dây cương, khiến người khác không khỏi bất an. Sắc mặt người đàn ông vô cùng căng thẳng, làn môi mím chặt thành một đường thẳng.
Hứa Tình Thâm chưa từng thấy qua một Tưởng Viễn Chu như vậy. Lúc quẹo cua anh cũng không thèm giảm tốc độ, Hứa Tình Thâm thậm chí có thể cảm giác được lốp xe nghiến mạnh lên mặt đường. Chiếc xe loạng choạng chạy về phía trước, cô dựa sát vào lưng ghế, siết chặt hai tay lại.
“Có phải, có phải dì nhỏ đã xảy ra chuyện hay không?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, nện thẳng một quyền thật mạnh vào tay lái, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước: “Em xem bà ấy là dì nhỏ sao? Ba ấy là dì nhỏ của em sao?”
Người đàn ông đạp mạnh chân ga. Hứa Tình Thâm không nói gì nữa. Sắc trời bên ngoài âm u đáng sợ. Chiếc xe không dừng lại trước của nhà họ Tưởng mà trực tiếp chạy thẳng vào tiểu lâu của Tưởng Tùy Vân.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy toàn bộ đèn trên lâu đều được bật sáng.
Ngay cả cửa cũng mở toang.
Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe ra đi xuống. Hứa Tình Thâm cũng đi theo phía sau anh. Hai người đi vào tiểu lâu, khi đi ngang qua phòng khách thì thấy Tưởng Đông Đình đang cùi thấp đầu, ngồi trên ghế sô pha. Mặc dù ông nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của hai người nhưng cũng không hề ngẩng đầu lên.
Tưởng Viễn Chu đi thẳng đến chỗ cầu thang, Hứa Tình Thâm thấy anh bước nhanh lên lầu, cô cũng đi theo đến phòng ngủ của Tưởng Tùy Vân.
Người đàn ông đứng lặng im trước cửa một lúc vẫn chưa đi vào.
Bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở. Hứa Tình Thâm cũng dừng lại, không dám đi vào trong. Tưởng Viễn Chu quay lại nhìn cô, cái nhìn không hề mang theo chút hơi ấm nào, thậm chí là mang theo ý lạnh.
Cửa phòng ngủ mở toang. Tưởng Viễn Chu giơ tay lên lau chùi qua loa trên mặt, sao đó nhấc chân đi vào trong.
Hứa Tình Thâm cảm thấy dưới chân mình nặng như đeo chì. Cô vừa đi vào vài bước thì đã thấy bác sĩ gia đình và mấy người giúp việc đều tập trung ở đây.
Tưởng Tùy Vân đang nằm trên chiếc ghế dài, trên người bà vẫn là chiếc chăn mỏng lúc nãy Tưởng Viễn Chu đã đắp cho bà. Nhìn thấy anh tiến đến, người giúp việc liền khóc rống lên.
“Tưởng tiên sinh. . .”
Sắc mặt người đàn ông cứng ngắc, đôi môi run rẩy hỏi: “Vì sao không đưa dì nhỏ đến bệnh viện?”
Bác sĩ gia đình lắc đầu, Tưởng Viễn Chu đi tới chỗ chiếc ghế, cúi người xuống, cầm lấy tay Tưởng Tùy Vân.
Vừa chạm vào tay bà, anh liền biết mình đã đến trễ rồi.
Tưởng Tùy Vân nằm nghiêng đầu sang một bên, nét mặt bà an tưởng như đang ngủ. Chỉ là trên gương mặt này không còn nét cười hòa nhã như mọi ngày nữa.
Tưởng Viễn Chu không cách nào tiếp nhận được sự thật này, bàn tay anh run run vươn ra, đặt lên trán Tưởng Tùy Vân.
“Tưởng tiên sinh.” Người kia đứng bên cạnh, vừa khóc vừa nói: “Tôi vừa chuẩn bị bữa sáng xong, vừa mang sang đây thì không ngờ. . .”
Tưởng Viễn Chu thu tay về. Người đàn ông cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa. Anh khụy hai đầu gối xuống. Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng gọi đầy thương tâm của anh bật lên.
“Dì nhỏ.........”
Tác giả :
Thánh Yêu