Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 2 - Chương 33: Không thích làm người thứ ba
Ánh đèn pin trong tay Tưởng Viễn Chu hơi lắc lư.
Hứa Tình Thâm giương mắt nhìn anh: “Sợ cái gì! Em không nói là không có khả năng cứu chữa mà Tưởng Viễn Chu, Tưởng tiên sinh!”
Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm, sự kiên định trong ánh mắt đó đã giúp anh bình tĩnh lại đôi chút. Anh rọi đèn lên mặt Tưởng Tùy Vân.
Động tác của Hứa Tình Thâm cực nhanh, dứt khoát tiêm xuống nhân trung của Tưởng Tùy Vân. Hai mắt bà vẫn nhắm nghiền, nằm im không nhúc nhích. Hứa Tình Thâm rút kim tiêm ra. Trong bóng đêm, Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người xuống, thấy nhân trung của Tưởng Tùy Vân xuất hiện một chấm đỏ.
Nhưng bà vẫn không có chút phản ứng chút nào. Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Tùy Vân qua, lần nữa tiêm lên đầu ngón tay của bà.
Lăng Thời Ngâm sợ hãi che miệng lại: “Như vậy… có được không đấy?”
Hứa Tình Thâm lần lượt tiêm vào các đầu ngón tay của Tưởng Tùy Vân. Cuối cùng Tưởng Viễn Chu cũng nghe thấy một tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng bà. Anh vội vàng chiều đèn qua, mi mắt Tưởng Tùy Vân khẽ nhúc nhích. Bà nức nở nói: “Đau quá!”
“Dì nhỏ! Dì nhỏ!”
Hứa Tình Thâm tiếp tục nhấn mạnh vào nhân trung bà. Tưởng Tùy Vân nhíu chặt mày rồi trợn trừng hai mắt: “Tay của tôi…”
“Mau, thuốc đâu?” Hứa Tình Thâm thúc giục.
Bác sĩ gia đình liền lấy lọ thuốc ra, đưa hai viên thuốc cho Hứa Tình Thâm. Cô thấy Tưởng Viễn Chu vẫn bất động ngồi đó thì nóng nảy nói: “Mau đỡ dì nhỏ ngồi dậy.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân ngồi dậy. Hứa Tình Thâm cho thuốc vào miệng bà. Bà cố hết sức nuốt hai viên thuốc xuống.
“Ta bị làm sao vậy?”
“Dì nhỏ, vừa rồi dì ngất xỉu.” Lăng Thời Ngâm vỗ nhẹ trước ngực.
“Cũng may có chị Hứa cứu dì.”
“Vậy sao?” Tưởng Tùy Vân giơ tay lên ấn vào huyệt thái dương của mình.
“Tình Thâm, cám ơn cô, cô lại cứu tôi một mạng.”
“Đây là việc tôi phải làm.”
“Chị Hứa, Dì nhỏ ổn rồi chứ?”
Lão Bạch cũng cúi xuống : “Xe cứu thương chắc là sắp tới rồi, hay là đưa cô Tưởng đến bệnh viện kiểm tra đi?”
“Ta không đi bệnh viện.” Tưởng Tùy Vân giật mình, nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Đi bệnh viện làm gì? Bây giờ dì không sao rồi, nghỉ ngơi một lúc là được. Ở bệnh viện toàn là mùi thuốc khử trùng, lại ngập tràn tử khí, dì không thích.”
“Dì nhỏ, đến lúc này rồi mà dì còn có tâm trạng nói đùa sao?” Tưởng Viễn Chu vẫn chưa hết lo lắng.
“Trong khách sạn có phòng y tế, nếu không…”
Hứa Tình Thâm đứng dậy: “Đến phòng y tế của khách sạn làm kiểm tra sơ bộ cũng được.”
Tưởng Viễn Chu ôm Tưởng Tùy Vân đứng dậy. Lăng Thời Ngâm quay đầu lại nói với bạn mình một tiếng, sau đó cũng đi theo anh.
Bệnh này của Tưởng Tùy Vân…
Bên trong phòng y tế, Tưởng Tùy Vân nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã khá hơn nhiều. Hứa Tình Thâm tựa vào cửa sổ nhìn sang phía Tưởng Viễn Chu. Anh đang cầm tay Tưởng Tùy Vân, vẫn còn đầy lo lắng. Điều này khiến cho Hứa Tình Thâm nhớ đến Phương Thành. Bênh của anh cũng là vô phương cứu chữa, chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn, dằn vặt.
Lăng Thời Ngâm đẩy cửa tiến vào phòng, mang theo một túi lớn. Sau đó cô gái đưa cho mỗi người một ly cà phê.
Hứa Tình Thâm nhận lấy, nói cảm ơn. Lăng Thời Ngâm ngồi xuống bên mép giường : “Dì nhỏ không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Tưởng Tùy Vân nói.
“Bệnh cũ tái phát ấy mà.”
Nằm thêm một lúc thì Tưởng Viễn Chu đưa Tưởng Tùy Vân về phòng.
Dọc đường đi, sắc mặt người đàn ông vẫn luôn âm trầm, khiến cho người ta sợ không dám đến gần. Hứa Tình Thâm thật muốn lột bỏ bộ mặt u ám đó của anh. Lăng Thời Ngâm cùng Tưởng Tùy Vân nói vài câu, sau đó đứng dậy.
“Anh Viễn Chu, em đi trước.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì, Tưởng Tùy Vân lay nhẹ cổ tay anh: “Thời Ngâm đang nói vhuyện với con kìa.”
“Con không muốn nói chuyện.”
“Không sao đâu ạ.” Lăng Thời Ngâm bước tới trước mặt Hứa Tình Thâm.
“Chị Hứa, làm phiền chị chăm sóc dì nhỏ, hôm nay cũng may là có chị.”
“Không có việc gì, yên tâm đi.”
Lăng Thời Ngâm trở lại phòng của mình. Bàn của cô đang ở trong phòng, buồn chán nằm xem TV. Thấy cô bước vào thì giật mình.
“Không phải dì nhỏ của chồng tương lai đang bệnh sao? Sao cậu không ở cùng?”
“Mình cũng không phải bác sĩ, ở lại làm gì.”
“Cậu hồ đồ sao? Lúc này cậu phải biểu hiện tốt một chút, phải túc trực bên giường mới đúng. Như vậy người ta mới thấy được tấm lòng của cậu.”
Lăng Thời Ngâm trở lại trước giường, đá văng đôi giày cao gót, nụ cười đã tắt ngấm. Lúc này trông cô gái chẳng còn cái vẻ non nớt, đáng yêu nữa.
“Cậu thì biết cái gì? Trong lòng mình và Tưởng Viễn Chu đều hiểu rõ chuyến đi lần này không phải hai bên vô tình mà gặp nhau. Chính là dì nhỏ đã sắp xếp buổi gặp gỡ này. Hôm nay bà gặp chuyện như vậy, Tưởng Viễn Chu đã đủ nhức đầu rồi. Nếu mình còn lăng xăng ở đó không chừng Tưởng Viễn Chu sẽ phát tiết ở trên người mình.”
Người bạn dường như tỉnh ra: “Cũng đúng. Nếu không vì muốn thúc đẩy chuyện của hai người, dì nhỏ kia đã không đến chỗ này.”
“Bởi vậy ngày mai cậu ở lại thêm một ngày đi, hai chúng ta ra ngoài chơi.”
“Được.”
Ở phòng bên kia Tưởng Viễn Chu và Tưởng Tùy Vân đang nói chuyện với nhau, Hứa Tình Thâm ngồi một mình trên ghế sô pha. Lúc đầu cô còn ngồi nghiêm chỉnh, lát sau lại lấy một cái gối tựa để gối đầu, cả người nằm co rúc trên ghế, từ từ ngủ thiếp đi.
Tưởng Tùy Vân nói với người đàn ông bên cạnh: “Bệnh của dì ai cũng không trị được, con không cần phải trút giận lên người cô bác sĩ kia.”
“Nhưng trong tình huống nguy kịch như vậy mà cô ta không biết làm gì, không phải con đã phí tiền trả lương cho cô ta sao?”
“Vốn dĩ chức trách của cô ấy chỉ là sắp xếp giờ uống thuốc cho dì, đưa dì đi tái khám định kì, thỉnh thoảng kiểm tra thân thể dì một chút, những chuyện khác cô ấy… không nhất thiết phải làm được.”
“Nếu không có Hứa Tình Thâm thì coi như xong rồi.”
Tưởng Tùy Vân nghe thế, cúi đầu bật cười : “Đúng vậy, đây là lần thứ hai cô ấy đã cứu mạng dì.”
“Những bác sĩ khác khi gặp tình huống này sẽ không ai dám mạo hiểm tùy tiện hành động. Con cũng không biết sao cô ấy lại có lá gan lớn như vậy, nghĩ đến phương pháp này.”
“Nếu cô ấy không có can đảm thì cậu bé Mạc Tiểu Quân kia sẽ qua khỏi sao?”
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn sang Hứa Tình Thâm, thấy cô đang ngủ say trên ghế.
“Dì nhỏ, dì cũng biết chuyện đó?”
“Những tin tức của Tinh Cảng ta đều theo dõi mỗi ngày.” Tưởng Tùy Vân liếc nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa.
“Con đưa Tình Thâm trở về phòng ngủ đi.”
“Không phải nói để cô ấy ở cùng phòng với dì sao?”
Tưởng Tùy Vân lắc đầu: “Dì vừa nhìn là biết giữa con và nha đầu họ Lăng kia sẽ không có kết quả gì. Bảo bác sĩ gia đình đến đây ở cùng dì là được rồi. Các con nên ở cùng nhau, mau đi đi.”
“Sau này những chuyện như vậy dì đừng can dự vào, cứ bảo ba nói thẳng với con.”
“Con đó.” Tưởng Tùy Vân than nhẹ.
“Dì chỉ biết không có chuyện gì gạt được con.”
“Dì nhỏ, người phải chú ý sức khỏe của mình. Từ nhỏ con đã không có mẹ, chỉ có dì…”
Tưởng Tùy Vân không đành lòng thấy anh như vậy: “Viễn Chu, dì nhỏ không có việc gì đâu mà. Dì còn muốn nhìn thấy con kết hôn, rồi còn giúp con chăm cháu.”
“Vâng.”
Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, cô vẫn đang ngủ. Người đàn ông cúi người xuống, thổi một hơi vào tai cô. Cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng chỉ rụt cổ một cái. Tưởng Viễn Chu thấy vậy liền cắn một cái lên tai Hứa Tình Thâm.
Cô giật mình mở mắt ra. Tưởng Viễn Chu kéo cô ngồi dậy: “Đi,trở về phòng rồi ngủ.”
Hứa Tình Thâm khẽ “oh” một tiếng, theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài. Hai người chúc Tưởng Tùy Vân ngủ ngon rồi lần lượt ra khỏi phòng.
Trên hàng lang trống trải, gió lạnh không ngừng thổi vào mặt. Tưởng Viễn Chu đi tới phía đối diện, mở cửa phòng ra. Hứa Tình Thâm lúc này mới tỉnh táo lại. Cô quay đầu nhìn phía phòng của Tưởng Tùy Vân.
“Không phải đêm nay em ngủ…”
Tưởng Viễn Chu nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng.
Bên tai Hứa Tình Thâm vàng lên tiếng đóng cửa thật mạnh. Cô vừa nhấc chân lên chưa kịp bước thì hai vai đã bị Tưởng Viễn Chu giữ lấy.
Cả người cô bị Tưởng Viễn Chu đè lên trên vách tường. Người đàn ông cắm thẻ phòng vào, toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên. Hứa Tình Thâm vừa ngẩng đầu chưa kịp mở miệng thì Tưởng Viễn Chu đã cúi đầu xuống.
Hứa Tình Thâm không thể nhúc nhích. Người đàn ông áp môi lên môi cô, ấn xuống một cái thật mạnh nhưng cũng không lưu lại lâu liền lui người ra.
Thật không giống tác phòng thường ngày của Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm nhìn anh. Hai bàn tay to lớn của Tưởng Viễn Chu cố định ở hai bên mặt cô. Không lâu sau đó anh lại tiếp tục hôn lên môi cô. Hôn rồi dừng, rồi lại hôn, cứ lặp lại như vậy nhiều lần.
Hai người thân mật như vậy nhưng Hứa Tình Thâm lại không thích động tác này. Cô gạt tóc sang một bên, Tưởng Viễn Chu liền áp mặt lên cần cổ cô.
Hệ thống sưởi trong phòng khiến cho không khí ấm áp, dễ chịu hơn. Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi xuống hông Tưởng Viễn Chu. Cánh tay anh cũng đồng thời siết chặt hông của cô, hận không thể cùng cô hòa làm một.
“Hôm nay cũng nhờ có em.”
“Anh quên em là bác sĩ rồi sao.”
“Lúc mẹ anh qua đời, anh chỉ nhớ mình rất đau khổ, phần lớn mọi kí ức về mẹ đều nhạt nhòa. Mấy năm qua sức khỏe dì nhỏ lại ngày càng sa sút, chỉ cần dì có một chút không thoải mái thì anh liền cảm thấy sợ hãi. Anh không thể nào tưởng tượng nổi nếu như có một ngày dì vĩnh viễn rời xa anh thì anh phải làm sao bây giờ.”
Hứa Tình Thâm chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng anh, không biết phải an ủi như thế nào.
Tưởng Viễn Chu tiếp tục vùi đầu xuống hôn cô. Lần này Hứa Tình Thâm hôn đáp lại. Hai người vừa ôm hôn vừa lôi kéo nhau vào trong, cuối cùng ngã lên giữa chiếc giường lớn. Hứa Tình Thâm nắm lấy cổ áo Tưởng Viễn Chu.
“Anh ở cùng phòng với em không sợ bất tiện sao?”
“Sao lại bất tiện?”
Hứa Tình Thâm nhìn anh: “Anh thấy cô Lăng là người như thế nào?”
“Cô ấy là người như thế nào thì có liên quan gì đến anh?”
Hứa Tình Thâm chọc chọc ngón tay vào trước ngực anh: “Lúc đi lặn, anh đã cùng cô Lăng thì thầm to nhỏ ì với nhau? Sao phải sợ người khác nghe thấy?”
Người đàn ông bắt lấy ngón tay đang làm loạn của cô, đưa lên miệng cắn một cái: “Em đã đoán sai rồi.”
“Cũng phải, tâm tư của Tưởng tiên sinh còn sâu hơn biển, em làm sao đoán được.”
“Lăng Thời Ngâm là người hiểu chuyện. Cô ấy biết hai người không có khả năng, nói là chờ quay về Đông Thành sẽ nói rõ với người nhà, sau này đừng sắp xếp những buổi gặp mặt như vậy nữa.”
Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười: “Hai người cùng nhau ngâm mình dưới biển nói chuyện tương lai sao?”
“Anh đã nói rõ lòng mình với em, lẽ nào em còn không hiểu? Nhất định là em bị hồ đồ rồi.”
“Em mà hồ đồ sao, em luôn nhìn thấu mọi chuyện.”
Tưởng Viễn Chu sờ sờ mặt của cô. Hứa Tình Thâm nháy mắt với anh một cái. Chỉ có anh mới biết tình cảm anh dành cho cô là như thế nào. Dì nhỏ bảo cô ở cùng một phòng với mình, Hứa Tình Thâm đồng ý. Lúc đi lặn dì nhỏ không muốn cô đi cùng anh, Hứa Tình Thâm cũng không nói lời nào liền đồng ý.
Hơn ai hết trong lòng cô càng hiểu rõ ai làm trái ý anh, anh nhất định không để cho kẻ đó còn chút mặt mũi nào nữa.
Sáng hôm sau, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu dậy sớm chuẩn bị xong thì sang phòng Tưởng Tùy Vân.
Tưởng Tùy Vân cũng vừa ngủ dậy, thấy hai người tiến vào phòng, bà ngồi dậy mang dép vào: “Ở lại đây chơi thêm hai ngày nữa nhé.”
“Không được, dì nhỏ, muốn ra ngoài chơi thì lúc nào cũng được nhưng ở đây ngay bờ biển gió lớn như vậy thì không hay. Chúng ta mau trở về thôi. “
Ngoài mặt tuy là từ chối nhưng mọi chuyện vẫn là Tưởng Viễn Chu luôn nhường đường cho Tưởng Tùy Vân. Lão Bạch bảo tài xế mang hành lý lên xe, sau đó đoàn người xuống sảnh dùng điểm tâm.
Lúc Lăng Thời Ngâm cùng người bạn xuống sảnh, cô gái đến trước bàn chào hỏi Tưởng Tùy Vân.
“Thời Ngâm, con có muốn cùng chúng ta trở về không?”
“Không được, tối hôm qua bạn con mới đến thôi. Chúng con còn chơi chưa đủ.”
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm bình thản, không giống như đang giả vờ. Xem ra đúng như lời Tưởng Viễn Chu nói, bất quá trong chuyện này cô gái cũng là người bị ép buộc.
“Tốt lắm, con phải cẩn thận đấy.”
“Dì yên tâm đi.”
Ăn sáng xong mọi người lần lượt lên xe. Tưởng Tùy Vân cảm thấy ngột ngạt nên bảo tài xế mở cửa sổ xe.
“Dì nhỏ, tuần sau dì phải đến bệnh viện làm kiểm tra đấy. Còn nữa, nếu thuốc kia không có tác dụng thì thử đổi sang thuốc khác xem.”
“Dì biết.”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ bên cạnh bà: “Khi nào dì đến bệnh viện cứ trực tiếp đến tìm Hứa Tình Thâm là được rồi, không cần đến tìm bác sĩ chủ nhiệm.”
Hứa Tình Thâm vốn đang lơ đễnh, nghe anh nói thế thì hoàn hồn, cuống quit lắc đầu: “Em chưa có nhiều kinh nghiệm. Còn nữa, bác sĩ chủ nhiệm đang điều trị cho cô Tưởng là ai?”
“Là chủ nhiệm Chu.”
Vậy thì càng không được, Hứa Tình Thâm sốt ruột nói: “Chủ nhiệm Chu được xem là bác sĩ nổi tiếng ở Tinh Cảng, kinh nghiệm phong phú, em còn lâu mới so sánh được…”
“Kinh nghiệm phong phú thì thế nào? Úy thủ úy cước, anh không thích.” Tưởng Viễn Chu nói thẳng.
“Càng già càng bảo thủ trong cách trị liệu.”
Hứa Tình Thâm biết đây là một trọng trách rất quan trọng. Mặc dù Tưởng Viễn Chu rất tín nhiệm cô nhưng cô lại không kham nổi.
“Thế nhưng em…”
Tưởng Tùy Vân mỉm cười, gật đầu nói: “Dì cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất. Tình thâm cũng là người một nhà, tiện cả đôi đường. Chớ nói mình chưa đủ kinh nghiệm, cậu bé nhà họ Mạc kia không phải do một tay cô đã cứu sống sao? Ca phẫu thuật đó kể cả chủ nhiệm Chu cũng không dám nhận.”
Hứa Tình Thâm cắn môi. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, ngồi trở lại vị trí ở hàng ghế thứ hai. Anh kéo tay Hứa Tình Thâm qua, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Trở lại nhà họ Tưởng, Tưởng Viễn Chu dìu Tưởng Tùy Vân xuống xe. Thấy Hứa Tình Thâm vẫn ngồi yên trong xe, anh vươn tay ra trước mặt cô.
“Xuống xe.”
“Em cũng vào sao?”
“Phải.”
Tài xế mang hành lý của Tưởng Tùy Vân vào nhà. Cánh cổng sắt cao đến hơn mười thước phải hai người một trái một phải ra sức mới kéo mới chậm chạp mở ra. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân đi vào. Hứa Tình Thâm trong lòng thấp thỏm đi theo bên cạnh anh. Vừa bước qua cửa liền có một chiếc xe điện màu đen tiến tới. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân ngồi lên, Hứa Tình Thâm bị anh nắm tay kéo lên xe. Đây vẫn là lần đầu tiên cô rơi vào tình cảnh như vậy, bước vào nhà rồi còn phải ngồi xe đi vào?
Chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, băng qua một chiếc cầu. Hứa Tình Thâm nhìn ra hai bên. Dòng nước phía dưới trong vắt, trong đến nỗi thấy cả những hòn cuội nhỏ. Hứa Tình Thâm bắt đầu khẩn trương, siết chặt hait ay lại.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cô lần nữa liếc nhìn cảnh sắc dọc đường đi thì thấy một bức tường màu đỏ gạch xuất hiện trước mặt. Đầu tường được phủ lòa xòa bởi những tán cây. Ánh nắng mặt trời rọi vào tòa nhà tráng lệ tạo thành một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Chiếc chạy chậm dần rồi dừng lại. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân xuống xe, Hứa Tình Thâm cũng xuống theo.
Một tiểu khu của nhà họ Tưởng còn lớn hơn cả Cửu Long Thương. Muốn đi hết chỗ này không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Ngoài cửa đã có người đợi sẵn: “Cô Tưởng, sao mới đi có một đêm đã trở lại? Ra ngoài chơi vui không?”
Tưởng Tùy Vân cười: “Rất vui.”
Vừa mới vào nhà, Tưởng Tùy Vân liền bảo người giúp việc rót trà. Người này cũng đã phục vụ lâu năm trong nhà họ Tưởng, thấy Hứa Tình Thâm lạ mặt, nhịn không được mà hỏi : “Vị tiểu thư này là?”
Tưởng Viễn Chu nhận lấy chén trà, nhấp một hớp: “Là bạn gái của tôi.”
Hứa Tình Thâm nghe xong thiếu chút nữa phun toàn bộ nước trà ra ngoài. Tưởng Viễn Chu vừa dứt lời liền khiến không ít người tò mò nhìn sang bên này. Tưởng Tùy Vân cũng không phản bác, chỉ là nhẹ giọng nhắc nhở.
“Được rồi, được rồi, mau đi chuẩn bị cơm.”
“Không được, dì nhỏ, chúng con phải đi ngay.”
“Cũng đã về nhà rồi còn không cùng nhau dùng một bữa cơm sao?”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy: “Con muốn gặp ba một lát.”
Sắc mặt Tưởng Tùy Vân có chút mất tự nhiên nhìn về phía Hứa Tình Thâm: “Bây giờ sao?”
“Phải.”
“Viễn Chu…” Tưởng Tùy Vân muốn nói lại thôi.
“Nghìn vạn lần đừng chọc ba con tức giận.”
“Dì yên tâm.”
Tưởng Viễn Chu dẫn theo Hứa Tình Thâm ra ngoài.
Đến bên ngoài, Hứa Tình Thâm đứng trước xe điện lúc nãy: “Muốn đi gặp ba anh sao?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Bây giờ hình như không thích hợp cho lắm.”
Tưởng Đông Đình trăm phương nghìn kế sắp xếp một người môn đăng hộ đối cho Tưởng Viễn Chu cũng bởi vì ông không hề đặt khái niệm “bạn gái” của Tưởng Viễn Chu vào trong mắt. Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm.
“Sắp xếp ngày nào đó chi bằng cứ làm ngay hôm nay.”
Anh kéo tay cô đi, Hứa Tình Thâm vạn lần không muốn ngay lúc này lại khiêu khích ba anh. Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy.
Tới trước lầu nhà họ Tưởng, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Tưởng Viễn Chu một mạch kéo đi.
Bước chân người đàn ông rất dài, Hứa Tình Thâm liếc nhìn một bên gò má anh. Nét mặt anh không che giấu được một sự ẩn nhẫn cùng tức giận.
Hứa Tình Thâm giật nhẹ cánh tay anh, Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhưng vẫn không dừng bước.
Bước vào phòng khách, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay Hứa Tình Thâm. Quản gia nhìn thấy hai người, cười tủm tỉm tiến lên: “Ngài Tưởng đã tới.”
Sáng sớm người gác cổng đã thông báo tin tức này. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi sang một hướng khác. Tưởng Đông Đình đang ở chỗ đó chơi cờ, chỉ là ở phía đối diện không có đối thủ. Tưởng Viễn Chu thấy đây chẳng qua là mèo khen mèo dài đuôi.
Hai người cùng đi tới hướng đó. Hứa Tình Thâm bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, cô hạ thấp giọng: “Chào bác.”
Tưởng Đông Đình ngẩng đầu, năm tháng cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt người đàn ông này. Ánh mắt của ông nhàn nhạt đảo qua người Hứa Tình Thâm.
“Xin chào.”
Không có giật mình, không có nổi giận, trong giọng nói của ông thậm chí còn có sự bình tĩnh, thản nhiên khi gặp Hứa Tình Thâm.
Tưởng Đông Đình đặt một con cờ xuống bàn cờ, mắt nhìn chằm chằm vào quân đen trong tay. “Viễn Chu, vị tiểu thư này là?”
“Bạn gái của con.”
Cái này…
Tưởng Đông Đình lần nữa ngẩng đầu lên. Hứa Tình Thâm bị ong nhìn chòng chọc như vậy cả người đều thấy không được tự nhiên. Người đàn ông ngồi thẳng dậy: “Đứng đó làm gì? Hứa tiểu thư, mời ngồi.”
Hứa Tình Thâm hơi biến sắc. Giọng điệu Tưởng Đông Đình có vài phần thân thiết, bắt đầu hỏi han: “Cô là bác sĩ Hứa ở Tinh Cảng sao?”
“Dạ phải.”
“Mời ngồi.”
Hứa Tình Thâm đi tới ghế sô pha trước mặt. Hai chân cứng đờ, chậm chạp ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Tưởng Viễn Chu không nghĩ sẽ ở đây cùng Tưởng Đông Đình diễn trò. Anh một bụng tức giận, không thể điềm tĩnh như ông.
“Ba, ba có biết lần này ra ngoài dì nhỏ thiếu chút nữa đã mất mạng rồi không? Chuyện của con không cần ba quan tâm. Ba có thể đừng lôi kéo dì nhỏ vào chuyện này?”
“Con nói gì vậy? Tùy Vân ở nhà buồn chán muốn ra ngoài chơi, sao con lại đổ hết mọi chuyện lên đầu ba?”
“Đừng cho là con không biết. Ba chính là muốn con và nha đầu họ Lăng gặp nhau. Bây giờ thì tốt rồi, đúng như ý nguyện của ba, chỉ là con đối với cô ta không hề có hứng thú.”
Tưởng Đông Đình vuốt ve con cờ trong tay, lần nữa liếc nhìn Hứa Tình Thâm: “Không có hứng thú với cô này thì vẫn còn cô khác.”
“Con đã có bạn gái.”
Khóe miệng Tưởng Đông Đình nhẹ nhàng nhếch lên: “Hứa tiểu thư phải không? Bây giờ cô ấy đúng là vừa trẻ vừa đẹp, nhưng bên ngoài vẫn còn không ít người còn đẹp hơn.”
“Con không chỉ thích vẻ bề ngoài của cô ấy, con chỉ muốn một mình cô ấy.”
Động tác trong tay Tưởng Đông Đình khựng lại. Ông quay sang dặn dò quản gia: “Bảo nhà bếp chuẩn bị vài món ăn, dù sao cũng là lần đầu tiên Viễn Chu dẫn bạn gái về nhà, không được sơ sài.”
“Vâng.”
“Không cần!” Tưởng Viễn Chu lạnh giọng từ chối.
“Chúng con sẽ không ở lại đây, ngày hôm nay con trở về chỉ muốn nói cho ba biết một tiếng. Chuyện hôn nhân đại sự của con tự con sẽ quyết định, không cần ba bận tâm.”
Tuy hai cha con giương cung bạt kiếm với nhau nhưng Hứa Tình Thâm thấy rõ nãy giờ Tưởng Đông Đình cũng chưa nói gì quá đáng. Công bằng mà nói chỉ có Tưởng Viễn Chu quá nóng nảy.
“Con đã quyết định rồi thì cũng phải để bạn gái mình ra mắt đàng hoàng chứ. Thế nào, cùng ăn một bữa cơm cũng không được sao?” Tưởng Đông Đình mỉm cười, nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
“Hứa tiểu thư, lần đầu tiên gặp mặt lại khiến cô chê cười rồi.”
“Dạ không, là do con quá vô ý, mạo muội tới cửa.”
Trên mặt Tưởng Đông Đình đầy ý cười : “Hứa tiểu thư có hứng cùng ăn bữa cơm không?”
“Con nói không cần.” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng cắt ngang lời Tưởng Đông Đình.
“Ba, chúng ta là cha con hơn hai mươi năm qua, con còn không hiểu ba sao? Ba đóng kịch thật quá tệ.”
Tưởng Viễn Chu giảo hoạt như một con hồ ly: “Con chỉ sợ Hứa Tình Thâm tiếp tục ở đây sẽ lọt vào cái bẫy ba đã cài sẵn. Nếu ba thật sự chấp nhận cô ấy thì mau lấy bảo vật bà nội để lại ra đây, cái đó đã nói sẽ tặng cho vợ con.”
“Hai đứa không phải chỉ mới là quan hệ bạn bè trai gái sao ? Còn chưa biết kết quả thế nào.”
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm, lời này là nói cho Tưởng Đông Đình nghe, cũng là trực tiếp thông bào với Hứa Tình Thâm: “Không cần nói đến quá trình hay kết quả. Nếu như ba đồng ý con liền trình kết quả cho ba xem.”
Cuối cùng sắc mặt Tưởng Đông Đình cũng trầm xuống.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy : “Con tóm lại một câu, sau này đừng kéo dì nhỏ vào nữa. Nếu dì ấy xảy ra chuyện gì, nhà họ Tưởng đừng hòng trông đợi gì ở con nữa.”
Người đàn ông đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, kéo tay cô. Hứa Tình Thâm vội đứng lên: “Bác, hẹn gặp lại.”
Cô vội vội vàng vàng theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài. Tưởng Đông Đình nhíu mày, siết chặt quân cờ trong tay.
Quản gia thấy hai người đi rồi mới quay sang Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình lật đổ cả bàn cờ.
“Lão gia, tôi thấy cô Hứa cũng là người tốt.”
“Tốt?” Trong mắt Tưởng Đông Đình không hề che giấu sự trào phúng.
“Nếu cô ta thật sự tốt thì Viễn Chu cũng sẽ không đuổi Vạn Dục Ninh ra khỏi Cửu Long Thương. Có biết nha đầu họ Vạn kia đang ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Bị tống vào bệnh viện tâm thần, không ai ngó ngàng.” Tưởng Đông Đình lắc đầu.
“Nếu như không đủ bản lĩnh thì vị Hứa tiểu thư có khả năng trụ lại Cửu Long Thương lâu như vậy sao?”
Quản gia nghe vậy không nói gì nữa.
Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu bước nhanh ra ngoài. Lão Bạch đang đợi trước xe. Tưởng Viễn Chu cùng Hứa Tình Thâm lên xe.
“Đi, về nhà.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, chỉ gật đầu.
Lúc Lăng Thời Ngâm trở về nhà thì trời cũng đã chập tối. Tài xế dừng xe turớc cửa, cô gái siết chặt áo khoác bước xuống xe, đi nhanh vào trong.
Cô gái đổi giầy rồi vào nhà. Ba mẹ cô thấy con gái trở về thì vội vàng bảo người giúp việc mau dọn cơm lên.
“Bảo bối, mau tới đây.”
Lăng Thời Ngâm có chút giận dỗi: “Anh con đâu?”
“Anh con đang ở trên lầu.”
“Lại đây nói ba mẹ nghe xem, con có gặp Viễn Chu không?”
Lăng Thời Ngâm ngồi vào ghế sô pha: “Có gặp.”
“Thế nào?”
“Cái gì mà thế nào?” Lăng Thời Ngâm hỏi lại.
“Con bé này, đương nhiên là hỏi hai đứa chung đụng thế nào.” Mẹ cô đầy lo lắng hỏi.
Lăng Thời Ngâm thản nhiên đáp: “Rất tốt, anh Viễn Chu dẫn theo bạn gái, chị ta không chỉ xinh đẹp mà còn là một bác sĩ.”
“Cái gì? Bạn gái?”
Lăng Thời Ngâm nhìn về mẹ mình: “Mẹ, trên đường trở về con đã gọi cho dì nhỏ. Con đã nói rõ ý tứ củ mình rồi, chúng con không hợp nhau đâu, không thể đặt vấn đề quan hệ yêu đương được.”
“Con nói nhăng gì đấy?”
Lăng Thời Ngâm đứng dậy: “Con lên trước lầu tắm rửa trước, mệt chết đi được.”
“Thời Ngâm, con mau nói cho rõ ràng xem.”
Buổi tối, quả thực Tưởng Tùy Vân đã nhận được điện thoại của Lăng Thời Ngâm. Cô gái đã nói rất rõ ràng bản thân chỉ xem Tưởng Viễn Chu như anh trai mà thôi. Phải nói là lúc đó tảng đá trong lòng Tưởng Tùy Vân đã được tháo xuống, bà mừng thay cho Hứa Tình Thâm, cũng cảm thấy nha đầu họ Lăng kia tính tình ngay thẳng, rất dễ mến.
—————————-
Nhà họ Lăng.
Lăng Thời Ngâm đụng mặt Lăng Thận ngay cửa thang lầu.
“Anh.”
“Đi chơi vui không?”
“Vui lắm.”
Lăng Thận đi tới trước mặt cô: “Đây cũng không phải ngày đầu em quên biết Tưởng Viễn Chu. Nếu em không có ý gì với anh ta thì chạy tới đó làm gì?”
Lăng Thời Ngâm mím môi: “Em không thích làm người thứ ba.”
Nói xong cô liền lên lầu. Lăng Thân mỉm cười, sải bước tới phòng khách.
“Mẹ, mau gọi điện thoại cho bác Tưởng, nói là Thời Ngâm rất thích Tưởng Viễn Chu. Hai nhà Tưởng, Lăng chúng ta nhất định có thể trở thành người một nhà. “
Hứa Tình Thâm giương mắt nhìn anh: “Sợ cái gì! Em không nói là không có khả năng cứu chữa mà Tưởng Viễn Chu, Tưởng tiên sinh!”
Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm, sự kiên định trong ánh mắt đó đã giúp anh bình tĩnh lại đôi chút. Anh rọi đèn lên mặt Tưởng Tùy Vân.
Động tác của Hứa Tình Thâm cực nhanh, dứt khoát tiêm xuống nhân trung của Tưởng Tùy Vân. Hai mắt bà vẫn nhắm nghiền, nằm im không nhúc nhích. Hứa Tình Thâm rút kim tiêm ra. Trong bóng đêm, Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người xuống, thấy nhân trung của Tưởng Tùy Vân xuất hiện một chấm đỏ.
Nhưng bà vẫn không có chút phản ứng chút nào. Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Tùy Vân qua, lần nữa tiêm lên đầu ngón tay của bà.
Lăng Thời Ngâm sợ hãi che miệng lại: “Như vậy… có được không đấy?”
Hứa Tình Thâm lần lượt tiêm vào các đầu ngón tay của Tưởng Tùy Vân. Cuối cùng Tưởng Viễn Chu cũng nghe thấy một tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng bà. Anh vội vàng chiều đèn qua, mi mắt Tưởng Tùy Vân khẽ nhúc nhích. Bà nức nở nói: “Đau quá!”
“Dì nhỏ! Dì nhỏ!”
Hứa Tình Thâm tiếp tục nhấn mạnh vào nhân trung bà. Tưởng Tùy Vân nhíu chặt mày rồi trợn trừng hai mắt: “Tay của tôi…”
“Mau, thuốc đâu?” Hứa Tình Thâm thúc giục.
Bác sĩ gia đình liền lấy lọ thuốc ra, đưa hai viên thuốc cho Hứa Tình Thâm. Cô thấy Tưởng Viễn Chu vẫn bất động ngồi đó thì nóng nảy nói: “Mau đỡ dì nhỏ ngồi dậy.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân ngồi dậy. Hứa Tình Thâm cho thuốc vào miệng bà. Bà cố hết sức nuốt hai viên thuốc xuống.
“Ta bị làm sao vậy?”
“Dì nhỏ, vừa rồi dì ngất xỉu.” Lăng Thời Ngâm vỗ nhẹ trước ngực.
“Cũng may có chị Hứa cứu dì.”
“Vậy sao?” Tưởng Tùy Vân giơ tay lên ấn vào huyệt thái dương của mình.
“Tình Thâm, cám ơn cô, cô lại cứu tôi một mạng.”
“Đây là việc tôi phải làm.”
“Chị Hứa, Dì nhỏ ổn rồi chứ?”
Lão Bạch cũng cúi xuống : “Xe cứu thương chắc là sắp tới rồi, hay là đưa cô Tưởng đến bệnh viện kiểm tra đi?”
“Ta không đi bệnh viện.” Tưởng Tùy Vân giật mình, nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Đi bệnh viện làm gì? Bây giờ dì không sao rồi, nghỉ ngơi một lúc là được. Ở bệnh viện toàn là mùi thuốc khử trùng, lại ngập tràn tử khí, dì không thích.”
“Dì nhỏ, đến lúc này rồi mà dì còn có tâm trạng nói đùa sao?” Tưởng Viễn Chu vẫn chưa hết lo lắng.
“Trong khách sạn có phòng y tế, nếu không…”
Hứa Tình Thâm đứng dậy: “Đến phòng y tế của khách sạn làm kiểm tra sơ bộ cũng được.”
Tưởng Viễn Chu ôm Tưởng Tùy Vân đứng dậy. Lăng Thời Ngâm quay đầu lại nói với bạn mình một tiếng, sau đó cũng đi theo anh.
Bệnh này của Tưởng Tùy Vân…
Bên trong phòng y tế, Tưởng Tùy Vân nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã khá hơn nhiều. Hứa Tình Thâm tựa vào cửa sổ nhìn sang phía Tưởng Viễn Chu. Anh đang cầm tay Tưởng Tùy Vân, vẫn còn đầy lo lắng. Điều này khiến cho Hứa Tình Thâm nhớ đến Phương Thành. Bênh của anh cũng là vô phương cứu chữa, chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn, dằn vặt.
Lăng Thời Ngâm đẩy cửa tiến vào phòng, mang theo một túi lớn. Sau đó cô gái đưa cho mỗi người một ly cà phê.
Hứa Tình Thâm nhận lấy, nói cảm ơn. Lăng Thời Ngâm ngồi xuống bên mép giường : “Dì nhỏ không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Tưởng Tùy Vân nói.
“Bệnh cũ tái phát ấy mà.”
Nằm thêm một lúc thì Tưởng Viễn Chu đưa Tưởng Tùy Vân về phòng.
Dọc đường đi, sắc mặt người đàn ông vẫn luôn âm trầm, khiến cho người ta sợ không dám đến gần. Hứa Tình Thâm thật muốn lột bỏ bộ mặt u ám đó của anh. Lăng Thời Ngâm cùng Tưởng Tùy Vân nói vài câu, sau đó đứng dậy.
“Anh Viễn Chu, em đi trước.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì, Tưởng Tùy Vân lay nhẹ cổ tay anh: “Thời Ngâm đang nói vhuyện với con kìa.”
“Con không muốn nói chuyện.”
“Không sao đâu ạ.” Lăng Thời Ngâm bước tới trước mặt Hứa Tình Thâm.
“Chị Hứa, làm phiền chị chăm sóc dì nhỏ, hôm nay cũng may là có chị.”
“Không có việc gì, yên tâm đi.”
Lăng Thời Ngâm trở lại phòng của mình. Bàn của cô đang ở trong phòng, buồn chán nằm xem TV. Thấy cô bước vào thì giật mình.
“Không phải dì nhỏ của chồng tương lai đang bệnh sao? Sao cậu không ở cùng?”
“Mình cũng không phải bác sĩ, ở lại làm gì.”
“Cậu hồ đồ sao? Lúc này cậu phải biểu hiện tốt một chút, phải túc trực bên giường mới đúng. Như vậy người ta mới thấy được tấm lòng của cậu.”
Lăng Thời Ngâm trở lại trước giường, đá văng đôi giày cao gót, nụ cười đã tắt ngấm. Lúc này trông cô gái chẳng còn cái vẻ non nớt, đáng yêu nữa.
“Cậu thì biết cái gì? Trong lòng mình và Tưởng Viễn Chu đều hiểu rõ chuyến đi lần này không phải hai bên vô tình mà gặp nhau. Chính là dì nhỏ đã sắp xếp buổi gặp gỡ này. Hôm nay bà gặp chuyện như vậy, Tưởng Viễn Chu đã đủ nhức đầu rồi. Nếu mình còn lăng xăng ở đó không chừng Tưởng Viễn Chu sẽ phát tiết ở trên người mình.”
Người bạn dường như tỉnh ra: “Cũng đúng. Nếu không vì muốn thúc đẩy chuyện của hai người, dì nhỏ kia đã không đến chỗ này.”
“Bởi vậy ngày mai cậu ở lại thêm một ngày đi, hai chúng ta ra ngoài chơi.”
“Được.”
Ở phòng bên kia Tưởng Viễn Chu và Tưởng Tùy Vân đang nói chuyện với nhau, Hứa Tình Thâm ngồi một mình trên ghế sô pha. Lúc đầu cô còn ngồi nghiêm chỉnh, lát sau lại lấy một cái gối tựa để gối đầu, cả người nằm co rúc trên ghế, từ từ ngủ thiếp đi.
Tưởng Tùy Vân nói với người đàn ông bên cạnh: “Bệnh của dì ai cũng không trị được, con không cần phải trút giận lên người cô bác sĩ kia.”
“Nhưng trong tình huống nguy kịch như vậy mà cô ta không biết làm gì, không phải con đã phí tiền trả lương cho cô ta sao?”
“Vốn dĩ chức trách của cô ấy chỉ là sắp xếp giờ uống thuốc cho dì, đưa dì đi tái khám định kì, thỉnh thoảng kiểm tra thân thể dì một chút, những chuyện khác cô ấy… không nhất thiết phải làm được.”
“Nếu không có Hứa Tình Thâm thì coi như xong rồi.”
Tưởng Tùy Vân nghe thế, cúi đầu bật cười : “Đúng vậy, đây là lần thứ hai cô ấy đã cứu mạng dì.”
“Những bác sĩ khác khi gặp tình huống này sẽ không ai dám mạo hiểm tùy tiện hành động. Con cũng không biết sao cô ấy lại có lá gan lớn như vậy, nghĩ đến phương pháp này.”
“Nếu cô ấy không có can đảm thì cậu bé Mạc Tiểu Quân kia sẽ qua khỏi sao?”
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn sang Hứa Tình Thâm, thấy cô đang ngủ say trên ghế.
“Dì nhỏ, dì cũng biết chuyện đó?”
“Những tin tức của Tinh Cảng ta đều theo dõi mỗi ngày.” Tưởng Tùy Vân liếc nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa.
“Con đưa Tình Thâm trở về phòng ngủ đi.”
“Không phải nói để cô ấy ở cùng phòng với dì sao?”
Tưởng Tùy Vân lắc đầu: “Dì vừa nhìn là biết giữa con và nha đầu họ Lăng kia sẽ không có kết quả gì. Bảo bác sĩ gia đình đến đây ở cùng dì là được rồi. Các con nên ở cùng nhau, mau đi đi.”
“Sau này những chuyện như vậy dì đừng can dự vào, cứ bảo ba nói thẳng với con.”
“Con đó.” Tưởng Tùy Vân than nhẹ.
“Dì chỉ biết không có chuyện gì gạt được con.”
“Dì nhỏ, người phải chú ý sức khỏe của mình. Từ nhỏ con đã không có mẹ, chỉ có dì…”
Tưởng Tùy Vân không đành lòng thấy anh như vậy: “Viễn Chu, dì nhỏ không có việc gì đâu mà. Dì còn muốn nhìn thấy con kết hôn, rồi còn giúp con chăm cháu.”
“Vâng.”
Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, cô vẫn đang ngủ. Người đàn ông cúi người xuống, thổi một hơi vào tai cô. Cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng chỉ rụt cổ một cái. Tưởng Viễn Chu thấy vậy liền cắn một cái lên tai Hứa Tình Thâm.
Cô giật mình mở mắt ra. Tưởng Viễn Chu kéo cô ngồi dậy: “Đi,trở về phòng rồi ngủ.”
Hứa Tình Thâm khẽ “oh” một tiếng, theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài. Hai người chúc Tưởng Tùy Vân ngủ ngon rồi lần lượt ra khỏi phòng.
Trên hàng lang trống trải, gió lạnh không ngừng thổi vào mặt. Tưởng Viễn Chu đi tới phía đối diện, mở cửa phòng ra. Hứa Tình Thâm lúc này mới tỉnh táo lại. Cô quay đầu nhìn phía phòng của Tưởng Tùy Vân.
“Không phải đêm nay em ngủ…”
Tưởng Viễn Chu nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng.
Bên tai Hứa Tình Thâm vàng lên tiếng đóng cửa thật mạnh. Cô vừa nhấc chân lên chưa kịp bước thì hai vai đã bị Tưởng Viễn Chu giữ lấy.
Cả người cô bị Tưởng Viễn Chu đè lên trên vách tường. Người đàn ông cắm thẻ phòng vào, toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên. Hứa Tình Thâm vừa ngẩng đầu chưa kịp mở miệng thì Tưởng Viễn Chu đã cúi đầu xuống.
Hứa Tình Thâm không thể nhúc nhích. Người đàn ông áp môi lên môi cô, ấn xuống một cái thật mạnh nhưng cũng không lưu lại lâu liền lui người ra.
Thật không giống tác phòng thường ngày của Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm nhìn anh. Hai bàn tay to lớn của Tưởng Viễn Chu cố định ở hai bên mặt cô. Không lâu sau đó anh lại tiếp tục hôn lên môi cô. Hôn rồi dừng, rồi lại hôn, cứ lặp lại như vậy nhiều lần.
Hai người thân mật như vậy nhưng Hứa Tình Thâm lại không thích động tác này. Cô gạt tóc sang một bên, Tưởng Viễn Chu liền áp mặt lên cần cổ cô.
Hệ thống sưởi trong phòng khiến cho không khí ấm áp, dễ chịu hơn. Bàn tay Hứa Tình Thâm rơi xuống hông Tưởng Viễn Chu. Cánh tay anh cũng đồng thời siết chặt hông của cô, hận không thể cùng cô hòa làm một.
“Hôm nay cũng nhờ có em.”
“Anh quên em là bác sĩ rồi sao.”
“Lúc mẹ anh qua đời, anh chỉ nhớ mình rất đau khổ, phần lớn mọi kí ức về mẹ đều nhạt nhòa. Mấy năm qua sức khỏe dì nhỏ lại ngày càng sa sút, chỉ cần dì có một chút không thoải mái thì anh liền cảm thấy sợ hãi. Anh không thể nào tưởng tượng nổi nếu như có một ngày dì vĩnh viễn rời xa anh thì anh phải làm sao bây giờ.”
Hứa Tình Thâm chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng anh, không biết phải an ủi như thế nào.
Tưởng Viễn Chu tiếp tục vùi đầu xuống hôn cô. Lần này Hứa Tình Thâm hôn đáp lại. Hai người vừa ôm hôn vừa lôi kéo nhau vào trong, cuối cùng ngã lên giữa chiếc giường lớn. Hứa Tình Thâm nắm lấy cổ áo Tưởng Viễn Chu.
“Anh ở cùng phòng với em không sợ bất tiện sao?”
“Sao lại bất tiện?”
Hứa Tình Thâm nhìn anh: “Anh thấy cô Lăng là người như thế nào?”
“Cô ấy là người như thế nào thì có liên quan gì đến anh?”
Hứa Tình Thâm chọc chọc ngón tay vào trước ngực anh: “Lúc đi lặn, anh đã cùng cô Lăng thì thầm to nhỏ ì với nhau? Sao phải sợ người khác nghe thấy?”
Người đàn ông bắt lấy ngón tay đang làm loạn của cô, đưa lên miệng cắn một cái: “Em đã đoán sai rồi.”
“Cũng phải, tâm tư của Tưởng tiên sinh còn sâu hơn biển, em làm sao đoán được.”
“Lăng Thời Ngâm là người hiểu chuyện. Cô ấy biết hai người không có khả năng, nói là chờ quay về Đông Thành sẽ nói rõ với người nhà, sau này đừng sắp xếp những buổi gặp mặt như vậy nữa.”
Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười: “Hai người cùng nhau ngâm mình dưới biển nói chuyện tương lai sao?”
“Anh đã nói rõ lòng mình với em, lẽ nào em còn không hiểu? Nhất định là em bị hồ đồ rồi.”
“Em mà hồ đồ sao, em luôn nhìn thấu mọi chuyện.”
Tưởng Viễn Chu sờ sờ mặt của cô. Hứa Tình Thâm nháy mắt với anh một cái. Chỉ có anh mới biết tình cảm anh dành cho cô là như thế nào. Dì nhỏ bảo cô ở cùng một phòng với mình, Hứa Tình Thâm đồng ý. Lúc đi lặn dì nhỏ không muốn cô đi cùng anh, Hứa Tình Thâm cũng không nói lời nào liền đồng ý.
Hơn ai hết trong lòng cô càng hiểu rõ ai làm trái ý anh, anh nhất định không để cho kẻ đó còn chút mặt mũi nào nữa.
Sáng hôm sau, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu dậy sớm chuẩn bị xong thì sang phòng Tưởng Tùy Vân.
Tưởng Tùy Vân cũng vừa ngủ dậy, thấy hai người tiến vào phòng, bà ngồi dậy mang dép vào: “Ở lại đây chơi thêm hai ngày nữa nhé.”
“Không được, dì nhỏ, muốn ra ngoài chơi thì lúc nào cũng được nhưng ở đây ngay bờ biển gió lớn như vậy thì không hay. Chúng ta mau trở về thôi. “
Ngoài mặt tuy là từ chối nhưng mọi chuyện vẫn là Tưởng Viễn Chu luôn nhường đường cho Tưởng Tùy Vân. Lão Bạch bảo tài xế mang hành lý lên xe, sau đó đoàn người xuống sảnh dùng điểm tâm.
Lúc Lăng Thời Ngâm cùng người bạn xuống sảnh, cô gái đến trước bàn chào hỏi Tưởng Tùy Vân.
“Thời Ngâm, con có muốn cùng chúng ta trở về không?”
“Không được, tối hôm qua bạn con mới đến thôi. Chúng con còn chơi chưa đủ.”
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm bình thản, không giống như đang giả vờ. Xem ra đúng như lời Tưởng Viễn Chu nói, bất quá trong chuyện này cô gái cũng là người bị ép buộc.
“Tốt lắm, con phải cẩn thận đấy.”
“Dì yên tâm đi.”
Ăn sáng xong mọi người lần lượt lên xe. Tưởng Tùy Vân cảm thấy ngột ngạt nên bảo tài xế mở cửa sổ xe.
“Dì nhỏ, tuần sau dì phải đến bệnh viện làm kiểm tra đấy. Còn nữa, nếu thuốc kia không có tác dụng thì thử đổi sang thuốc khác xem.”
“Dì biết.”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ bên cạnh bà: “Khi nào dì đến bệnh viện cứ trực tiếp đến tìm Hứa Tình Thâm là được rồi, không cần đến tìm bác sĩ chủ nhiệm.”
Hứa Tình Thâm vốn đang lơ đễnh, nghe anh nói thế thì hoàn hồn, cuống quit lắc đầu: “Em chưa có nhiều kinh nghiệm. Còn nữa, bác sĩ chủ nhiệm đang điều trị cho cô Tưởng là ai?”
“Là chủ nhiệm Chu.”
Vậy thì càng không được, Hứa Tình Thâm sốt ruột nói: “Chủ nhiệm Chu được xem là bác sĩ nổi tiếng ở Tinh Cảng, kinh nghiệm phong phú, em còn lâu mới so sánh được…”
“Kinh nghiệm phong phú thì thế nào? Úy thủ úy cước, anh không thích.” Tưởng Viễn Chu nói thẳng.
“Càng già càng bảo thủ trong cách trị liệu.”
Hứa Tình Thâm biết đây là một trọng trách rất quan trọng. Mặc dù Tưởng Viễn Chu rất tín nhiệm cô nhưng cô lại không kham nổi.
“Thế nhưng em…”
Tưởng Tùy Vân mỉm cười, gật đầu nói: “Dì cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất. Tình thâm cũng là người một nhà, tiện cả đôi đường. Chớ nói mình chưa đủ kinh nghiệm, cậu bé nhà họ Mạc kia không phải do một tay cô đã cứu sống sao? Ca phẫu thuật đó kể cả chủ nhiệm Chu cũng không dám nhận.”
Hứa Tình Thâm cắn môi. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, ngồi trở lại vị trí ở hàng ghế thứ hai. Anh kéo tay Hứa Tình Thâm qua, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Trở lại nhà họ Tưởng, Tưởng Viễn Chu dìu Tưởng Tùy Vân xuống xe. Thấy Hứa Tình Thâm vẫn ngồi yên trong xe, anh vươn tay ra trước mặt cô.
“Xuống xe.”
“Em cũng vào sao?”
“Phải.”
Tài xế mang hành lý của Tưởng Tùy Vân vào nhà. Cánh cổng sắt cao đến hơn mười thước phải hai người một trái một phải ra sức mới kéo mới chậm chạp mở ra. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân đi vào. Hứa Tình Thâm trong lòng thấp thỏm đi theo bên cạnh anh. Vừa bước qua cửa liền có một chiếc xe điện màu đen tiến tới. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân ngồi lên, Hứa Tình Thâm bị anh nắm tay kéo lên xe. Đây vẫn là lần đầu tiên cô rơi vào tình cảnh như vậy, bước vào nhà rồi còn phải ngồi xe đi vào?
Chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, băng qua một chiếc cầu. Hứa Tình Thâm nhìn ra hai bên. Dòng nước phía dưới trong vắt, trong đến nỗi thấy cả những hòn cuội nhỏ. Hứa Tình Thâm bắt đầu khẩn trương, siết chặt hait ay lại.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cô lần nữa liếc nhìn cảnh sắc dọc đường đi thì thấy một bức tường màu đỏ gạch xuất hiện trước mặt. Đầu tường được phủ lòa xòa bởi những tán cây. Ánh nắng mặt trời rọi vào tòa nhà tráng lệ tạo thành một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Chiếc chạy chậm dần rồi dừng lại. Tưởng Viễn Chu đỡ Tưởng Tùy Vân xuống xe, Hứa Tình Thâm cũng xuống theo.
Một tiểu khu của nhà họ Tưởng còn lớn hơn cả Cửu Long Thương. Muốn đi hết chỗ này không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Ngoài cửa đã có người đợi sẵn: “Cô Tưởng, sao mới đi có một đêm đã trở lại? Ra ngoài chơi vui không?”
Tưởng Tùy Vân cười: “Rất vui.”
Vừa mới vào nhà, Tưởng Tùy Vân liền bảo người giúp việc rót trà. Người này cũng đã phục vụ lâu năm trong nhà họ Tưởng, thấy Hứa Tình Thâm lạ mặt, nhịn không được mà hỏi : “Vị tiểu thư này là?”
Tưởng Viễn Chu nhận lấy chén trà, nhấp một hớp: “Là bạn gái của tôi.”
Hứa Tình Thâm nghe xong thiếu chút nữa phun toàn bộ nước trà ra ngoài. Tưởng Viễn Chu vừa dứt lời liền khiến không ít người tò mò nhìn sang bên này. Tưởng Tùy Vân cũng không phản bác, chỉ là nhẹ giọng nhắc nhở.
“Được rồi, được rồi, mau đi chuẩn bị cơm.”
“Không được, dì nhỏ, chúng con phải đi ngay.”
“Cũng đã về nhà rồi còn không cùng nhau dùng một bữa cơm sao?”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy: “Con muốn gặp ba một lát.”
Sắc mặt Tưởng Tùy Vân có chút mất tự nhiên nhìn về phía Hứa Tình Thâm: “Bây giờ sao?”
“Phải.”
“Viễn Chu…” Tưởng Tùy Vân muốn nói lại thôi.
“Nghìn vạn lần đừng chọc ba con tức giận.”
“Dì yên tâm.”
Tưởng Viễn Chu dẫn theo Hứa Tình Thâm ra ngoài.
Đến bên ngoài, Hứa Tình Thâm đứng trước xe điện lúc nãy: “Muốn đi gặp ba anh sao?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Bây giờ hình như không thích hợp cho lắm.”
Tưởng Đông Đình trăm phương nghìn kế sắp xếp một người môn đăng hộ đối cho Tưởng Viễn Chu cũng bởi vì ông không hề đặt khái niệm “bạn gái” của Tưởng Viễn Chu vào trong mắt. Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm.
“Sắp xếp ngày nào đó chi bằng cứ làm ngay hôm nay.”
Anh kéo tay cô đi, Hứa Tình Thâm vạn lần không muốn ngay lúc này lại khiêu khích ba anh. Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy.
Tới trước lầu nhà họ Tưởng, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Tưởng Viễn Chu một mạch kéo đi.
Bước chân người đàn ông rất dài, Hứa Tình Thâm liếc nhìn một bên gò má anh. Nét mặt anh không che giấu được một sự ẩn nhẫn cùng tức giận.
Hứa Tình Thâm giật nhẹ cánh tay anh, Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhưng vẫn không dừng bước.
Bước vào phòng khách, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay Hứa Tình Thâm. Quản gia nhìn thấy hai người, cười tủm tỉm tiến lên: “Ngài Tưởng đã tới.”
Sáng sớm người gác cổng đã thông báo tin tức này. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi sang một hướng khác. Tưởng Đông Đình đang ở chỗ đó chơi cờ, chỉ là ở phía đối diện không có đối thủ. Tưởng Viễn Chu thấy đây chẳng qua là mèo khen mèo dài đuôi.
Hai người cùng đi tới hướng đó. Hứa Tình Thâm bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, cô hạ thấp giọng: “Chào bác.”
Tưởng Đông Đình ngẩng đầu, năm tháng cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt người đàn ông này. Ánh mắt của ông nhàn nhạt đảo qua người Hứa Tình Thâm.
“Xin chào.”
Không có giật mình, không có nổi giận, trong giọng nói của ông thậm chí còn có sự bình tĩnh, thản nhiên khi gặp Hứa Tình Thâm.
Tưởng Đông Đình đặt một con cờ xuống bàn cờ, mắt nhìn chằm chằm vào quân đen trong tay. “Viễn Chu, vị tiểu thư này là?”
“Bạn gái của con.”
Cái này…
Tưởng Đông Đình lần nữa ngẩng đầu lên. Hứa Tình Thâm bị ong nhìn chòng chọc như vậy cả người đều thấy không được tự nhiên. Người đàn ông ngồi thẳng dậy: “Đứng đó làm gì? Hứa tiểu thư, mời ngồi.”
Hứa Tình Thâm hơi biến sắc. Giọng điệu Tưởng Đông Đình có vài phần thân thiết, bắt đầu hỏi han: “Cô là bác sĩ Hứa ở Tinh Cảng sao?”
“Dạ phải.”
“Mời ngồi.”
Hứa Tình Thâm đi tới ghế sô pha trước mặt. Hai chân cứng đờ, chậm chạp ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Tưởng Viễn Chu không nghĩ sẽ ở đây cùng Tưởng Đông Đình diễn trò. Anh một bụng tức giận, không thể điềm tĩnh như ông.
“Ba, ba có biết lần này ra ngoài dì nhỏ thiếu chút nữa đã mất mạng rồi không? Chuyện của con không cần ba quan tâm. Ba có thể đừng lôi kéo dì nhỏ vào chuyện này?”
“Con nói gì vậy? Tùy Vân ở nhà buồn chán muốn ra ngoài chơi, sao con lại đổ hết mọi chuyện lên đầu ba?”
“Đừng cho là con không biết. Ba chính là muốn con và nha đầu họ Lăng gặp nhau. Bây giờ thì tốt rồi, đúng như ý nguyện của ba, chỉ là con đối với cô ta không hề có hứng thú.”
Tưởng Đông Đình vuốt ve con cờ trong tay, lần nữa liếc nhìn Hứa Tình Thâm: “Không có hứng thú với cô này thì vẫn còn cô khác.”
“Con đã có bạn gái.”
Khóe miệng Tưởng Đông Đình nhẹ nhàng nhếch lên: “Hứa tiểu thư phải không? Bây giờ cô ấy đúng là vừa trẻ vừa đẹp, nhưng bên ngoài vẫn còn không ít người còn đẹp hơn.”
“Con không chỉ thích vẻ bề ngoài của cô ấy, con chỉ muốn một mình cô ấy.”
Động tác trong tay Tưởng Đông Đình khựng lại. Ông quay sang dặn dò quản gia: “Bảo nhà bếp chuẩn bị vài món ăn, dù sao cũng là lần đầu tiên Viễn Chu dẫn bạn gái về nhà, không được sơ sài.”
“Vâng.”
“Không cần!” Tưởng Viễn Chu lạnh giọng từ chối.
“Chúng con sẽ không ở lại đây, ngày hôm nay con trở về chỉ muốn nói cho ba biết một tiếng. Chuyện hôn nhân đại sự của con tự con sẽ quyết định, không cần ba bận tâm.”
Tuy hai cha con giương cung bạt kiếm với nhau nhưng Hứa Tình Thâm thấy rõ nãy giờ Tưởng Đông Đình cũng chưa nói gì quá đáng. Công bằng mà nói chỉ có Tưởng Viễn Chu quá nóng nảy.
“Con đã quyết định rồi thì cũng phải để bạn gái mình ra mắt đàng hoàng chứ. Thế nào, cùng ăn một bữa cơm cũng không được sao?” Tưởng Đông Đình mỉm cười, nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
“Hứa tiểu thư, lần đầu tiên gặp mặt lại khiến cô chê cười rồi.”
“Dạ không, là do con quá vô ý, mạo muội tới cửa.”
Trên mặt Tưởng Đông Đình đầy ý cười : “Hứa tiểu thư có hứng cùng ăn bữa cơm không?”
“Con nói không cần.” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng cắt ngang lời Tưởng Đông Đình.
“Ba, chúng ta là cha con hơn hai mươi năm qua, con còn không hiểu ba sao? Ba đóng kịch thật quá tệ.”
Tưởng Viễn Chu giảo hoạt như một con hồ ly: “Con chỉ sợ Hứa Tình Thâm tiếp tục ở đây sẽ lọt vào cái bẫy ba đã cài sẵn. Nếu ba thật sự chấp nhận cô ấy thì mau lấy bảo vật bà nội để lại ra đây, cái đó đã nói sẽ tặng cho vợ con.”
“Hai đứa không phải chỉ mới là quan hệ bạn bè trai gái sao ? Còn chưa biết kết quả thế nào.”
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm, lời này là nói cho Tưởng Đông Đình nghe, cũng là trực tiếp thông bào với Hứa Tình Thâm: “Không cần nói đến quá trình hay kết quả. Nếu như ba đồng ý con liền trình kết quả cho ba xem.”
Cuối cùng sắc mặt Tưởng Đông Đình cũng trầm xuống.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy : “Con tóm lại một câu, sau này đừng kéo dì nhỏ vào nữa. Nếu dì ấy xảy ra chuyện gì, nhà họ Tưởng đừng hòng trông đợi gì ở con nữa.”
Người đàn ông đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, kéo tay cô. Hứa Tình Thâm vội đứng lên: “Bác, hẹn gặp lại.”
Cô vội vội vàng vàng theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài. Tưởng Đông Đình nhíu mày, siết chặt quân cờ trong tay.
Quản gia thấy hai người đi rồi mới quay sang Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình lật đổ cả bàn cờ.
“Lão gia, tôi thấy cô Hứa cũng là người tốt.”
“Tốt?” Trong mắt Tưởng Đông Đình không hề che giấu sự trào phúng.
“Nếu cô ta thật sự tốt thì Viễn Chu cũng sẽ không đuổi Vạn Dục Ninh ra khỏi Cửu Long Thương. Có biết nha đầu họ Vạn kia đang ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Bị tống vào bệnh viện tâm thần, không ai ngó ngàng.” Tưởng Đông Đình lắc đầu.
“Nếu như không đủ bản lĩnh thì vị Hứa tiểu thư có khả năng trụ lại Cửu Long Thương lâu như vậy sao?”
Quản gia nghe vậy không nói gì nữa.
Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu bước nhanh ra ngoài. Lão Bạch đang đợi trước xe. Tưởng Viễn Chu cùng Hứa Tình Thâm lên xe.
“Đi, về nhà.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, chỉ gật đầu.
Lúc Lăng Thời Ngâm trở về nhà thì trời cũng đã chập tối. Tài xế dừng xe turớc cửa, cô gái siết chặt áo khoác bước xuống xe, đi nhanh vào trong.
Cô gái đổi giầy rồi vào nhà. Ba mẹ cô thấy con gái trở về thì vội vàng bảo người giúp việc mau dọn cơm lên.
“Bảo bối, mau tới đây.”
Lăng Thời Ngâm có chút giận dỗi: “Anh con đâu?”
“Anh con đang ở trên lầu.”
“Lại đây nói ba mẹ nghe xem, con có gặp Viễn Chu không?”
Lăng Thời Ngâm ngồi vào ghế sô pha: “Có gặp.”
“Thế nào?”
“Cái gì mà thế nào?” Lăng Thời Ngâm hỏi lại.
“Con bé này, đương nhiên là hỏi hai đứa chung đụng thế nào.” Mẹ cô đầy lo lắng hỏi.
Lăng Thời Ngâm thản nhiên đáp: “Rất tốt, anh Viễn Chu dẫn theo bạn gái, chị ta không chỉ xinh đẹp mà còn là một bác sĩ.”
“Cái gì? Bạn gái?”
Lăng Thời Ngâm nhìn về mẹ mình: “Mẹ, trên đường trở về con đã gọi cho dì nhỏ. Con đã nói rõ ý tứ củ mình rồi, chúng con không hợp nhau đâu, không thể đặt vấn đề quan hệ yêu đương được.”
“Con nói nhăng gì đấy?”
Lăng Thời Ngâm đứng dậy: “Con lên trước lầu tắm rửa trước, mệt chết đi được.”
“Thời Ngâm, con mau nói cho rõ ràng xem.”
Buổi tối, quả thực Tưởng Tùy Vân đã nhận được điện thoại của Lăng Thời Ngâm. Cô gái đã nói rất rõ ràng bản thân chỉ xem Tưởng Viễn Chu như anh trai mà thôi. Phải nói là lúc đó tảng đá trong lòng Tưởng Tùy Vân đã được tháo xuống, bà mừng thay cho Hứa Tình Thâm, cũng cảm thấy nha đầu họ Lăng kia tính tình ngay thẳng, rất dễ mến.
—————————-
Nhà họ Lăng.
Lăng Thời Ngâm đụng mặt Lăng Thận ngay cửa thang lầu.
“Anh.”
“Đi chơi vui không?”
“Vui lắm.”
Lăng Thận đi tới trước mặt cô: “Đây cũng không phải ngày đầu em quên biết Tưởng Viễn Chu. Nếu em không có ý gì với anh ta thì chạy tới đó làm gì?”
Lăng Thời Ngâm mím môi: “Em không thích làm người thứ ba.”
Nói xong cô liền lên lầu. Lăng Thân mỉm cười, sải bước tới phòng khách.
“Mẹ, mau gọi điện thoại cho bác Tưởng, nói là Thời Ngâm rất thích Tưởng Viễn Chu. Hai nhà Tưởng, Lăng chúng ta nhất định có thể trở thành người một nhà. “
Tác giả :
Thánh Yêu