Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 27: Người bên gối không đáng tin cậy
Một tay Hứa Tình Thâm chống gò má, "Vạn tiểu thư lại cặp kè với Phương Thịnh à ?"
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu vẫn không chút thay đổi, "em ghen à ?"
Cô ăn xong quả cam, lau sạch hai tay, "đừng ngửi thấy vị chua thì nói tôi thích ăn. Tôi đi kiểm tra phòng bệnh."
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm rời đi. Người đàn ông đẩy cái đĩa ở bên tay ra. Lão Bạch ở bên cạnh hỏi, "Tưởng tiên sinh, ngài thật sự không trở về à ?"
"tối nay nhất định không thể nào gió êm sóng lặng đâu. Cứ chờ xem, chắc chắn sẽ có chuyện."
Lão Bạch liếc nhìn anh, khuôn mặt tỏ vẻ do dự nghi hoặc, "người bị thương đều đã thu xếp ổn thoả rồi, theo lý sẽ không có việc gì."
Tưởng Viễn Chu không tiếp tục nói nữa, mà lại đứng dậy rời đi.
Mai Lĩnh Loan.
Gió đêm vén lên một góc rèm cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang dựa vào trước lan can.
Trong tay Phương Thịnh kẹp điếu thuốc, ánh mắt rơi về phía sân vườn. Đây là một tòa biệt thự dân cư bí mật. Lúc này, cổng lớn màu đỏ thẫm đã đóng chặt, bốn bề tối tăm không một tiếng động. Anh ăn mặc mỏng manh, đứng trong gió rét.
Mới vừa hút xong một điếu thuốc, trong lòng bàn tay liền truyền tới một trận rung nhẹ. Phương Thịnh đứng thẳng người dậy."alo."
"Phương tiên sinh, có một thai phụ đã xảy ra chuyện ở Tinh Cảng."
"thế à ?"Giọng điệu của Phương Thịnh khẽ giương cao lên.
"lúc đưa vào bệnh viện đã bị thương rất nghiêm trọng, người nhà vì muốn giữ lại đứa con, đòi chuyển viện, huống chi hôm nay Tinh Cảng đã quá tải bệnh nhân......"
Phương Thịnh xoay người lại, ánh mắt nhìn vào trong căn phòng, "cậu sắp xếp đi."
"dạ, "Đối phương lại hỏi tiếp, "bao giờ ngài trở lại ?"
"ngày mai."
Vạn Dục Ninh tắm xong bước ra, xỏ một đôi dép mềm mại. Phương Thịnh đặt điện thoại di động xuống nhanh chóng rảo bước đi qua đó. Anh bế ngang cô ta lên, sau đó đặt trên giường lớn.
Vạn Dục Ninh không che giấu được sự ngượng ngùng. Phương Thịnh gạt những sợi tóc mong manh trên trán cô ta ra, sau đó không chút do dự đè người xuống......
Cô ta có chút sợ hãi, nhưng trong đầu lại nhớ đến hình ảnh đêm đó Tưởng Viễn Chu đuổi cô ta ra khỏi Cửu Long Thương. Vạn Dục Ninh còn có chút do dự, nhưng lại bị sự nhiệt tình nóng bỏng của Phương Thịnh thiêu đốt hầu như không còn.
Hứa Tình Thâm băng qua trong phòng bệnh. Tối nay hầu hết các bác sĩ của Tinh Cảng đều ở lại đây. Lúc này đã là nửa đêm, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong tay đang bưng ly cà phê mới vừa pha xong.
Cô định đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Một chân mới vừa bước xuống bậc thang, Hứa Tình Thâm liền trông thấy ở cách đó không xa có một người đàn ông đang đi tới. Cô nhận ra anh ta, chính là người chồng của thai phụ kia. Hứa Tình Thâm trông thấy sắc mặt của anh ta có cái gì đó không được bình thường, bộ dáng hoảng hốt, từng bước một tiến tới gần. Bước chân của cô theo bản năng lui về phía sau. Người đàn ông theo sát bước tới, bàn tay giấu sau lưng đột ngột giơ lên, trong tay đang cầm một con dao nhọn hoắt sáng loáng.
Hứa Tình Thâm xoay người bỏ chạy, bước chân thiếu chút nữa thì bị bậc thang làm trượt ngã. Cô hét lên kêu cứu, băng qua ngã rẽ lại đụng trúng một người vừa bước tới. Cô chật vật vô cùng, chạy đi được hai ba bước, lại nghe thấy bên tai truyền tới giọng nói của người đàn ông, "làm gì vậy ?"
Là Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm dừng bước, cô bất chợt xoay người lại, trông thấy người đàn ông kia đã bước tới gần Tưởng Viễn Chu.
Cô không chút nghĩ ngợi liền cầm ly cà phê trong tay ném tới, cái ly giấy đập trúng vào mặt người đàn ông. Lão Bạch tóm lấy cổ tay của đối phương đoạt lấy con dao trong tay anh ta, sau đó nắm lấy một vai quăng ngã anh ta xuống đất.
Trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu toả ra ánh sáng rét lạnh, "anh ta là ai ?"
"đem vợ tôi trả lại cho tôi, tôi muốn cô đền mạng !"
Hứa Tình Thâm nhìn chất lỏng màu nâu bắn ra tung toé đầy trên mặt đất. Tại sao cô lại có cảm giác gần đây mình cứ đen đủi như vậy chứ ?
Không bị người ta lái ô tô rượt đâm thì cũng bị người ta cầm dao đuổi giết.
Tưởng Viễn Chu thấy cô đứng ở bên cạnh, run lẩy bẩy, anh vươn tay ra vòng qua bả vai của cô đi về phía trước, vừa hướng về phía lão Bạch ở bên cạnh dặn dò, "dẫn anh ta tới phòng làm việc."
Hứa Tình Thâm đi theo anh được mấy bước, lúc này mới ý thức lại mà đẩy cánh tay của anh ra, "Tưởng tiên sinh, đây là bệnh viện, sẽ ảnh hưởng không tốt đâu."
"em vẫn còn để ý đến cách nhìn của người khác à ?"
"đương nhiên, "Hứa Tình Thâm nhìn ngó xung quanh, "ngài không quan tâm, tôi quan tâm, tôi là con gái mà."
"phụ nữ thì cứ gọi là phụ nữ đi, cứ phải đổi cách xưng hô làm gì ?"Tưởng Viễn Chu vẫn nắm chặt bả vai của cô không chịu buông ra, "lại nói, em có thể không cần vượt qua xét tuyển mà vào được Tinh Cảng, còn ai không biết là bởi vì tôi đem em áp dụng quy tắc ngầm đâu ?"
"......"
Đi tới phòng làm việc, vẻ mặt người đàn ông cực kỳ đau thương. Lão Bạch ấn anh ta ngồi xuống ghế, anh ta vẫn liên tục lẩm bẩm, "vốn là có thể không chết mà, vợ của tôi, con của tôi......"
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống đối diện anh ta, "thế nào gọi là có thể không chết ? Lúc ấy kẻ lôi kéo giường bệnh không cho làm giải phẫu, chẳng lẽ là vị bác sĩ Hứa này sao ?"
Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng trắng bệch, hai tay cắm vào trong mái tóc hung hăng vò đầu bứt tai mấy cái. Tưởng Viễn Chu cũng không sợ anh ta sẽ nổi điên. Anh vừa ngồi xuống ở đó, khí thế sớm đã hoàn toàn áp đảo mọi người rồi. Có Tưởng tiên sinh ở đây, hình như không có chuyện gì là không giải quyết được.
"tôi mặc kệ, bây giờ tôi cái gì cũng đã mất hết rồi. Tôi muốn bệnh viện các người phải chịu trách nhiệm, tôi muốn đem chuyện này làm ầm ĩ thật lớn !"
Tưởng Viễn Chu nghiêng người đứng dậy, đôi con ngươi sắc bén khoá lại người đàn ông thật chặt, "kẻ nào xúi giục anh làm chuyện này ?"
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong mắt lộ ra chút khó tin.
Người đàn ông ôm đầu khóc rống lên. Con dao nhọn hoắt đang đặt ở bên cạnh, Tưởng Viễn Chu cầm trong tay ngắm nhìn, "nếu muốn giết người, hẳn nên ra tay ngay lúc đó, tại sao đã đi rồi còn quay trở lại ?"
"tôi chỉ muốn cô ta đền mạng, tôi cũng không muốn sống nữa !"
Người đàn ông bất chợt đứng bật dậy, nhào về phía Hứa Tình Thâm. Lão Bạch ở bên cạnh lập tức đè lại vai của anh ta. Hứa Tình Thâm nghe thấy ' rầm ' một tiếng, người đàn ông lại bị lão Bạch gắt gao khống chế ở trên bàn trà.
Ánh sáng loé lên thoáng qua trong con ngươi của Tưởng Viễn Chu, một bên mặt lộ ra sự độc ác rét lạnh, anh giơ tay lên đâm xuống. Hứa Tình Thâm bị dọa sợ đến mức che miệng lại. Con dao hung hăng đâm vào kẽ hở giữa hai ngón tay của người đàn ông, chuẩn xác không sai một ly. Lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy kinh hoảng, nhưng bàn tay của người đàn ông lại không hề bị thương chút nào.
"tôi...... tôi......"
Tưởng Viễn Chu ngồi lại xuống ghế sa lon. Người đàn ông rốt cuộc đã sụp đổ lên tiếng, "tôi và vợ tôi yêu nhau suốt hai mươi năm, tôi yêu cô ấy mà......"
Bàn tay của Hứa Tình Thâm từ từ buông lỏng xuống, nhưng Tưởng Viễn Chu lại không có chút nào động lòng.
Người đàn ông khóc đến sức cùng lực kiệt, mệt mỏi ra rời, "có người nói với tôi rằng, khi người thân chúng tôi chần chừ do dự, bác sĩ chắc chắn có thể kiên quyết làm giải phẫu. Nếu như vậy, vợ tôi cũng sẽ không chết......"
"kẻ nào nói với anh như vậy ?"
"tôi không quen biết, nhưng tôi cảm thấy người đó nói không sai......"
Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, trong lời nói không có chút thông cảm nào, "anh ngược lại phủi sạch tội lỗi của mình, một chút trách nhiệm cũng không có."
Lão Bạch bắt lấy bả vai của người đàn ông đẩy ra ngoài. Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm qua để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, "ai muốn làm như vậy ?"
"có rất nhiều khả năng, đối thủ cạnh tranh, người ngày thường đã từng đắc tội, còn có một khả năng nữa...... Phương Thịnh."
"sẽ không đâu."Hứa Tình Thâm phủ nhận theo bản năng.
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi trên khuôn mặt cô, "tại sao ?"
"chuyện tai nạn xe cộ trước đây, tôi biết là do Vạn tiểu thư làm. Phương Thịnh và tôi đã không còn quan hệ gì cả, không đến mức phải bày mưu hãm hại tôi."
Ngón tay mát lạnh của Tưởng Viễn Chu dứt khoát vồ lấy cằm của Hứa Tình Thâm, "còn nhớ rõ cái đêm em đến tìm tôi không ? Em luôn miệng kiên quyết cho rằng Phương Thịnh muốn em chết. Sao vậy, thay đổi cách nhìn rồi à ?"
Hứa Tình Thâm muốn đẩy tay của người đàn ông ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, cô làm thế nào cũng không tránh thoát được, "việc nào ra việc đó, xe của tôi chính xác là bị Vạn tiểu thư động tay động chân."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, đột ngột ép người tiến tới, đôi con ngươi tối như mực khóa chặt cô, "người bị thương ở bệnh viện Nhân Hải không ngại đường xá xa xôi chạy tới Tinh Cảng, hôm nay lại xảy ra chuyện náo loạn như vậy, Phương Thịnh bất quá chỉ muốn tạo cơ hội để được ở cùng một chỗ với Vạn Dục Ninh mà thôi. Hứa Tình Thâm, nếu có một ngày bị tôi biết được trong những chuyện này có phần của em tham dự vào, tôi sẽ khiến cho em hối hận. Tối nay em đã nói giúp cho anh ta những lời này."
Người đàn ông này, cực kỳ khôn ngoan.
Lại có chút đáng sợ chết người, đó chính là sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, cho dù là người ngủ bên gối cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu vẫn không chút thay đổi, "em ghen à ?"
Cô ăn xong quả cam, lau sạch hai tay, "đừng ngửi thấy vị chua thì nói tôi thích ăn. Tôi đi kiểm tra phòng bệnh."
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm rời đi. Người đàn ông đẩy cái đĩa ở bên tay ra. Lão Bạch ở bên cạnh hỏi, "Tưởng tiên sinh, ngài thật sự không trở về à ?"
"tối nay nhất định không thể nào gió êm sóng lặng đâu. Cứ chờ xem, chắc chắn sẽ có chuyện."
Lão Bạch liếc nhìn anh, khuôn mặt tỏ vẻ do dự nghi hoặc, "người bị thương đều đã thu xếp ổn thoả rồi, theo lý sẽ không có việc gì."
Tưởng Viễn Chu không tiếp tục nói nữa, mà lại đứng dậy rời đi.
Mai Lĩnh Loan.
Gió đêm vén lên một góc rèm cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang dựa vào trước lan can.
Trong tay Phương Thịnh kẹp điếu thuốc, ánh mắt rơi về phía sân vườn. Đây là một tòa biệt thự dân cư bí mật. Lúc này, cổng lớn màu đỏ thẫm đã đóng chặt, bốn bề tối tăm không một tiếng động. Anh ăn mặc mỏng manh, đứng trong gió rét.
Mới vừa hút xong một điếu thuốc, trong lòng bàn tay liền truyền tới một trận rung nhẹ. Phương Thịnh đứng thẳng người dậy."alo."
"Phương tiên sinh, có một thai phụ đã xảy ra chuyện ở Tinh Cảng."
"thế à ?"Giọng điệu của Phương Thịnh khẽ giương cao lên.
"lúc đưa vào bệnh viện đã bị thương rất nghiêm trọng, người nhà vì muốn giữ lại đứa con, đòi chuyển viện, huống chi hôm nay Tinh Cảng đã quá tải bệnh nhân......"
Phương Thịnh xoay người lại, ánh mắt nhìn vào trong căn phòng, "cậu sắp xếp đi."
"dạ, "Đối phương lại hỏi tiếp, "bao giờ ngài trở lại ?"
"ngày mai."
Vạn Dục Ninh tắm xong bước ra, xỏ một đôi dép mềm mại. Phương Thịnh đặt điện thoại di động xuống nhanh chóng rảo bước đi qua đó. Anh bế ngang cô ta lên, sau đó đặt trên giường lớn.
Vạn Dục Ninh không che giấu được sự ngượng ngùng. Phương Thịnh gạt những sợi tóc mong manh trên trán cô ta ra, sau đó không chút do dự đè người xuống......
Cô ta có chút sợ hãi, nhưng trong đầu lại nhớ đến hình ảnh đêm đó Tưởng Viễn Chu đuổi cô ta ra khỏi Cửu Long Thương. Vạn Dục Ninh còn có chút do dự, nhưng lại bị sự nhiệt tình nóng bỏng của Phương Thịnh thiêu đốt hầu như không còn.
Hứa Tình Thâm băng qua trong phòng bệnh. Tối nay hầu hết các bác sĩ của Tinh Cảng đều ở lại đây. Lúc này đã là nửa đêm, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong tay đang bưng ly cà phê mới vừa pha xong.
Cô định đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Một chân mới vừa bước xuống bậc thang, Hứa Tình Thâm liền trông thấy ở cách đó không xa có một người đàn ông đang đi tới. Cô nhận ra anh ta, chính là người chồng của thai phụ kia. Hứa Tình Thâm trông thấy sắc mặt của anh ta có cái gì đó không được bình thường, bộ dáng hoảng hốt, từng bước một tiến tới gần. Bước chân của cô theo bản năng lui về phía sau. Người đàn ông theo sát bước tới, bàn tay giấu sau lưng đột ngột giơ lên, trong tay đang cầm một con dao nhọn hoắt sáng loáng.
Hứa Tình Thâm xoay người bỏ chạy, bước chân thiếu chút nữa thì bị bậc thang làm trượt ngã. Cô hét lên kêu cứu, băng qua ngã rẽ lại đụng trúng một người vừa bước tới. Cô chật vật vô cùng, chạy đi được hai ba bước, lại nghe thấy bên tai truyền tới giọng nói của người đàn ông, "làm gì vậy ?"
Là Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm dừng bước, cô bất chợt xoay người lại, trông thấy người đàn ông kia đã bước tới gần Tưởng Viễn Chu.
Cô không chút nghĩ ngợi liền cầm ly cà phê trong tay ném tới, cái ly giấy đập trúng vào mặt người đàn ông. Lão Bạch tóm lấy cổ tay của đối phương đoạt lấy con dao trong tay anh ta, sau đó nắm lấy một vai quăng ngã anh ta xuống đất.
Trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu toả ra ánh sáng rét lạnh, "anh ta là ai ?"
"đem vợ tôi trả lại cho tôi, tôi muốn cô đền mạng !"
Hứa Tình Thâm nhìn chất lỏng màu nâu bắn ra tung toé đầy trên mặt đất. Tại sao cô lại có cảm giác gần đây mình cứ đen đủi như vậy chứ ?
Không bị người ta lái ô tô rượt đâm thì cũng bị người ta cầm dao đuổi giết.
Tưởng Viễn Chu thấy cô đứng ở bên cạnh, run lẩy bẩy, anh vươn tay ra vòng qua bả vai của cô đi về phía trước, vừa hướng về phía lão Bạch ở bên cạnh dặn dò, "dẫn anh ta tới phòng làm việc."
Hứa Tình Thâm đi theo anh được mấy bước, lúc này mới ý thức lại mà đẩy cánh tay của anh ra, "Tưởng tiên sinh, đây là bệnh viện, sẽ ảnh hưởng không tốt đâu."
"em vẫn còn để ý đến cách nhìn của người khác à ?"
"đương nhiên, "Hứa Tình Thâm nhìn ngó xung quanh, "ngài không quan tâm, tôi quan tâm, tôi là con gái mà."
"phụ nữ thì cứ gọi là phụ nữ đi, cứ phải đổi cách xưng hô làm gì ?"Tưởng Viễn Chu vẫn nắm chặt bả vai của cô không chịu buông ra, "lại nói, em có thể không cần vượt qua xét tuyển mà vào được Tinh Cảng, còn ai không biết là bởi vì tôi đem em áp dụng quy tắc ngầm đâu ?"
"......"
Đi tới phòng làm việc, vẻ mặt người đàn ông cực kỳ đau thương. Lão Bạch ấn anh ta ngồi xuống ghế, anh ta vẫn liên tục lẩm bẩm, "vốn là có thể không chết mà, vợ của tôi, con của tôi......"
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống đối diện anh ta, "thế nào gọi là có thể không chết ? Lúc ấy kẻ lôi kéo giường bệnh không cho làm giải phẫu, chẳng lẽ là vị bác sĩ Hứa này sao ?"
Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng trắng bệch, hai tay cắm vào trong mái tóc hung hăng vò đầu bứt tai mấy cái. Tưởng Viễn Chu cũng không sợ anh ta sẽ nổi điên. Anh vừa ngồi xuống ở đó, khí thế sớm đã hoàn toàn áp đảo mọi người rồi. Có Tưởng tiên sinh ở đây, hình như không có chuyện gì là không giải quyết được.
"tôi mặc kệ, bây giờ tôi cái gì cũng đã mất hết rồi. Tôi muốn bệnh viện các người phải chịu trách nhiệm, tôi muốn đem chuyện này làm ầm ĩ thật lớn !"
Tưởng Viễn Chu nghiêng người đứng dậy, đôi con ngươi sắc bén khoá lại người đàn ông thật chặt, "kẻ nào xúi giục anh làm chuyện này ?"
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong mắt lộ ra chút khó tin.
Người đàn ông ôm đầu khóc rống lên. Con dao nhọn hoắt đang đặt ở bên cạnh, Tưởng Viễn Chu cầm trong tay ngắm nhìn, "nếu muốn giết người, hẳn nên ra tay ngay lúc đó, tại sao đã đi rồi còn quay trở lại ?"
"tôi chỉ muốn cô ta đền mạng, tôi cũng không muốn sống nữa !"
Người đàn ông bất chợt đứng bật dậy, nhào về phía Hứa Tình Thâm. Lão Bạch ở bên cạnh lập tức đè lại vai của anh ta. Hứa Tình Thâm nghe thấy ' rầm ' một tiếng, người đàn ông lại bị lão Bạch gắt gao khống chế ở trên bàn trà.
Ánh sáng loé lên thoáng qua trong con ngươi của Tưởng Viễn Chu, một bên mặt lộ ra sự độc ác rét lạnh, anh giơ tay lên đâm xuống. Hứa Tình Thâm bị dọa sợ đến mức che miệng lại. Con dao hung hăng đâm vào kẽ hở giữa hai ngón tay của người đàn ông, chuẩn xác không sai một ly. Lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy kinh hoảng, nhưng bàn tay của người đàn ông lại không hề bị thương chút nào.
"tôi...... tôi......"
Tưởng Viễn Chu ngồi lại xuống ghế sa lon. Người đàn ông rốt cuộc đã sụp đổ lên tiếng, "tôi và vợ tôi yêu nhau suốt hai mươi năm, tôi yêu cô ấy mà......"
Bàn tay của Hứa Tình Thâm từ từ buông lỏng xuống, nhưng Tưởng Viễn Chu lại không có chút nào động lòng.
Người đàn ông khóc đến sức cùng lực kiệt, mệt mỏi ra rời, "có người nói với tôi rằng, khi người thân chúng tôi chần chừ do dự, bác sĩ chắc chắn có thể kiên quyết làm giải phẫu. Nếu như vậy, vợ tôi cũng sẽ không chết......"
"kẻ nào nói với anh như vậy ?"
"tôi không quen biết, nhưng tôi cảm thấy người đó nói không sai......"
Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, trong lời nói không có chút thông cảm nào, "anh ngược lại phủi sạch tội lỗi của mình, một chút trách nhiệm cũng không có."
Lão Bạch bắt lấy bả vai của người đàn ông đẩy ra ngoài. Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm qua để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, "ai muốn làm như vậy ?"
"có rất nhiều khả năng, đối thủ cạnh tranh, người ngày thường đã từng đắc tội, còn có một khả năng nữa...... Phương Thịnh."
"sẽ không đâu."Hứa Tình Thâm phủ nhận theo bản năng.
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi trên khuôn mặt cô, "tại sao ?"
"chuyện tai nạn xe cộ trước đây, tôi biết là do Vạn tiểu thư làm. Phương Thịnh và tôi đã không còn quan hệ gì cả, không đến mức phải bày mưu hãm hại tôi."
Ngón tay mát lạnh của Tưởng Viễn Chu dứt khoát vồ lấy cằm của Hứa Tình Thâm, "còn nhớ rõ cái đêm em đến tìm tôi không ? Em luôn miệng kiên quyết cho rằng Phương Thịnh muốn em chết. Sao vậy, thay đổi cách nhìn rồi à ?"
Hứa Tình Thâm muốn đẩy tay của người đàn ông ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, cô làm thế nào cũng không tránh thoát được, "việc nào ra việc đó, xe của tôi chính xác là bị Vạn tiểu thư động tay động chân."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, đột ngột ép người tiến tới, đôi con ngươi tối như mực khóa chặt cô, "người bị thương ở bệnh viện Nhân Hải không ngại đường xá xa xôi chạy tới Tinh Cảng, hôm nay lại xảy ra chuyện náo loạn như vậy, Phương Thịnh bất quá chỉ muốn tạo cơ hội để được ở cùng một chỗ với Vạn Dục Ninh mà thôi. Hứa Tình Thâm, nếu có một ngày bị tôi biết được trong những chuyện này có phần của em tham dự vào, tôi sẽ khiến cho em hối hận. Tối nay em đã nói giúp cho anh ta những lời này."
Người đàn ông này, cực kỳ khôn ngoan.
Lại có chút đáng sợ chết người, đó chính là sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, cho dù là người ngủ bên gối cũng không ngoại lệ.
Tác giả :
Thánh Yêu