Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 440: Không phải là phong cách của tôi
Editor: Chi Misaki
Bảo vệ lập tức chạy tới phòng bếp, chỉ chốc lát liền bưng một ly nước đi ra. Tiếu Nhiễm lạnh lùng dặn dò nói: “Đưa cho cậu ấy!”
Vương Giai Tuệ tiếp nhận ly nước, nhìn thấy Tiếu Nhiễm vẫn luôn nhíu mày nhìn mình, biết đối phương cũng không tin cô chân thành, cho nên cô lập tức mở lọ thuốc, đổ ra trong lòng bàn tay một nắm, ngửa đầu liền muốn nuốt vào.
”Không cần!” Lý Á Lệ xông tới, cướp thuốc ở trong tay con gái, “Giai Tuệ, mẹ uống giúp con! Mẹ không cần đi làm, bụng đau vài ngày cũng không sao, nhưng con còn phải đến trường. Mẹ vẫn luôn trông cậy vào con có thể đỗ được vào một trường đại học trọng điểm, để cho mẹ được hãnh diễm trước người nhà họ Vương.”
”Mẹ, mẹ đừng tranh của con được không! Thân thể mẹ cũng không được tốt.Con đau bụng vài ngày cũng không thành vấn đề. Lại nói, đây là con nợ Tiếu Nhiễm.” Vương Giai Tuệ rất nhanh liền lấy được thuốc trong tay mẹ, nước mắt lăn dài trên má.
” Con nợ, mẹ trả giúp con cũng thế! Ngoan! Đưa thuốc cho mẹ!” Lý Á Lệ không chịu buông tha, dùng sức nắm lấy tay con gái, nghĩ muốn lấy thuốc từ trong tay con gái.
Ngay tại lúc hai mẹ con các cô quấn lấy nhau tranh thuốc, Tiếu Nhiễm đột nhiên lạnh nhạt quát: “Đủ rồi! Các người muốn diễn trò thì xin mời về nhà rồi diễn! Tôi không có nhiều thời gian rảnh để thưởng thức!”
Vương Giai Tuệ phịch một tiếng quỳ tới trước mặt Tiếu Nhiễm, hối hận rơi lệ nói: “Tiếu Nhiễm, mình không có diễn trò. Mẹ là quá yêu mình nên không nỡ.”
Nói xong, cô liền cầm toàn bộ thuốc nhét vào trong miệng, sau đó liền muốn bưng ly nước uống vào.
Lý Á Lệ bổ nhào tới trước mặt con gái, cũng không có đoạt thuốc nữa, chỉ là yên lặng ở bên người cô rơi lệ.
”Nhổ ra!” Tiếu Nhiễm nghiêm khắc ra lệnh.
Vương Giai Tuệ tay bưng ly nước liền ngừng một chút, bởi vì trong miệng có thuốc, cho nên giọng nói có chút mơ hồ không rõ, nhưng vô cùng kiên định nói: “Mình không phải diễn trò!”
Nói xong, cô liền muốn uống nước nuốt toàn bộ thuốc vào bụng.
Đúng lúc này, Tiếu Nhiễm đột nhiên ra tay, một phát bắt được cốc nước trong tay Giai Tuệ: “Nhổ thuốc ra đi! Tuy tôi hận cậu, nhưng cũng không muốn cậu gặp lại rắc rối ngày đó tôi đã chịu.”
”Tiếu Nhiễm?” Vương Giai Tuệ không nghĩ tới Tiếu Nhiễm vậy mà lại thiện lương như thế, nên nhất thời có chút sửng sốt. Lại nghĩ đến chính mình ra tay hại một người lương thiện như vậy, trong lòng cô tràn đầy tự trách.
Tiếu Nhiễm thoải mái cười nói: “Thuốc này của cậu rất mạnh. Có thể làm cho người ta hạ đường huyết, mất nước mà chết. Cậu đem dược ói hết ra đi. Ngày mai còn phải đi học.”
”Cậu đây là tha thứ cho mình rồi hả?” Vương Giai Tuệ không thể tin được nhìn Tiếu Nhiễm. Cứ đơn giản như vậy mà tha thứ cho cô sao?.
”Cậu trước nôn hết thuốc ra rồi hãy nói. Thùng rác ở bên kia!” Tiếu Nhiễm lạnh lùng chỉ thùng rác phía bên kia nói.
Vương Giai Tuệ nghe lời đi qua, nhổ hết toàn bộ thuốc ở trong miệng ra.
Lý Á Lệ nhìn đến đây, hai tay lập tức chắp thành hình chữ thập nhìn Tiếu Nhiễm giải thích: “Cố phu nhân, cám ơn ngài! Cám ơn ngài đã đồng ý tha thứ cho con gái của tôi.”
”Oan oan tương báo vốn không phải là phong cách của tôi. Dì cũng đứng lên đi.” Tiếu Nhiễm nhàn nhạt nói. Cô hiểu tư vị làm sai bị người trả thù, cho nên cô không nhẫn tâm để người ta bị gậy ông đập lưng ông. Chỉ cần hơn nửa năm còn lại, cô có thể bình an vô sự mà tốt nghiệp là được rồi.
Vương Giai Tuệ trở lại trước mặt Tiếu Nhiễm, vẫn không tin chính mình đã được tha thứ. Cô nhút nhát sợ hãi nhìn thoáng qua Cố Mạc, người đà ông kia thủy chung vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn mẹ con các cô, giống như một bậc đế vương cổ đại, từ trên cao nhìn xuống tội thần. Cô khẽ khom lưng hỏi: “Cố tiên sinh, Tiếu Nhiễm, chuyện xấu là tôi làm, hai người không tha thứ cho tôi cũng không sao cả, tôi chỉ hi vọng hai người không cần giận chó đánh mèo đổ hết lên đầu mẹ tôi. Bà ấy nuôi tôi lớn như vậy, cũng đã chịu không ít khổ cực rồi. Tôi vẫn luôn là một người con bất hiếu, cho tới bây giờ cũng không có thông cảm qua đối với nỗi vất vả của bà ấy, vẫn luôn gây chuyện thị phi, hại bà ấy phải rời bỏ đơn vị công tác. Coi như tôi van cầu các người, tha cho mẹ tôi một lần.”
Bảo vệ lập tức chạy tới phòng bếp, chỉ chốc lát liền bưng một ly nước đi ra. Tiếu Nhiễm lạnh lùng dặn dò nói: “Đưa cho cậu ấy!”
Vương Giai Tuệ tiếp nhận ly nước, nhìn thấy Tiếu Nhiễm vẫn luôn nhíu mày nhìn mình, biết đối phương cũng không tin cô chân thành, cho nên cô lập tức mở lọ thuốc, đổ ra trong lòng bàn tay một nắm, ngửa đầu liền muốn nuốt vào.
”Không cần!” Lý Á Lệ xông tới, cướp thuốc ở trong tay con gái, “Giai Tuệ, mẹ uống giúp con! Mẹ không cần đi làm, bụng đau vài ngày cũng không sao, nhưng con còn phải đến trường. Mẹ vẫn luôn trông cậy vào con có thể đỗ được vào một trường đại học trọng điểm, để cho mẹ được hãnh diễm trước người nhà họ Vương.”
”Mẹ, mẹ đừng tranh của con được không! Thân thể mẹ cũng không được tốt.Con đau bụng vài ngày cũng không thành vấn đề. Lại nói, đây là con nợ Tiếu Nhiễm.” Vương Giai Tuệ rất nhanh liền lấy được thuốc trong tay mẹ, nước mắt lăn dài trên má.
” Con nợ, mẹ trả giúp con cũng thế! Ngoan! Đưa thuốc cho mẹ!” Lý Á Lệ không chịu buông tha, dùng sức nắm lấy tay con gái, nghĩ muốn lấy thuốc từ trong tay con gái.
Ngay tại lúc hai mẹ con các cô quấn lấy nhau tranh thuốc, Tiếu Nhiễm đột nhiên lạnh nhạt quát: “Đủ rồi! Các người muốn diễn trò thì xin mời về nhà rồi diễn! Tôi không có nhiều thời gian rảnh để thưởng thức!”
Vương Giai Tuệ phịch một tiếng quỳ tới trước mặt Tiếu Nhiễm, hối hận rơi lệ nói: “Tiếu Nhiễm, mình không có diễn trò. Mẹ là quá yêu mình nên không nỡ.”
Nói xong, cô liền cầm toàn bộ thuốc nhét vào trong miệng, sau đó liền muốn bưng ly nước uống vào.
Lý Á Lệ bổ nhào tới trước mặt con gái, cũng không có đoạt thuốc nữa, chỉ là yên lặng ở bên người cô rơi lệ.
”Nhổ ra!” Tiếu Nhiễm nghiêm khắc ra lệnh.
Vương Giai Tuệ tay bưng ly nước liền ngừng một chút, bởi vì trong miệng có thuốc, cho nên giọng nói có chút mơ hồ không rõ, nhưng vô cùng kiên định nói: “Mình không phải diễn trò!”
Nói xong, cô liền muốn uống nước nuốt toàn bộ thuốc vào bụng.
Đúng lúc này, Tiếu Nhiễm đột nhiên ra tay, một phát bắt được cốc nước trong tay Giai Tuệ: “Nhổ thuốc ra đi! Tuy tôi hận cậu, nhưng cũng không muốn cậu gặp lại rắc rối ngày đó tôi đã chịu.”
”Tiếu Nhiễm?” Vương Giai Tuệ không nghĩ tới Tiếu Nhiễm vậy mà lại thiện lương như thế, nên nhất thời có chút sửng sốt. Lại nghĩ đến chính mình ra tay hại một người lương thiện như vậy, trong lòng cô tràn đầy tự trách.
Tiếu Nhiễm thoải mái cười nói: “Thuốc này của cậu rất mạnh. Có thể làm cho người ta hạ đường huyết, mất nước mà chết. Cậu đem dược ói hết ra đi. Ngày mai còn phải đi học.”
”Cậu đây là tha thứ cho mình rồi hả?” Vương Giai Tuệ không thể tin được nhìn Tiếu Nhiễm. Cứ đơn giản như vậy mà tha thứ cho cô sao?.
”Cậu trước nôn hết thuốc ra rồi hãy nói. Thùng rác ở bên kia!” Tiếu Nhiễm lạnh lùng chỉ thùng rác phía bên kia nói.
Vương Giai Tuệ nghe lời đi qua, nhổ hết toàn bộ thuốc ở trong miệng ra.
Lý Á Lệ nhìn đến đây, hai tay lập tức chắp thành hình chữ thập nhìn Tiếu Nhiễm giải thích: “Cố phu nhân, cám ơn ngài! Cám ơn ngài đã đồng ý tha thứ cho con gái của tôi.”
”Oan oan tương báo vốn không phải là phong cách của tôi. Dì cũng đứng lên đi.” Tiếu Nhiễm nhàn nhạt nói. Cô hiểu tư vị làm sai bị người trả thù, cho nên cô không nhẫn tâm để người ta bị gậy ông đập lưng ông. Chỉ cần hơn nửa năm còn lại, cô có thể bình an vô sự mà tốt nghiệp là được rồi.
Vương Giai Tuệ trở lại trước mặt Tiếu Nhiễm, vẫn không tin chính mình đã được tha thứ. Cô nhút nhát sợ hãi nhìn thoáng qua Cố Mạc, người đà ông kia thủy chung vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn mẹ con các cô, giống như một bậc đế vương cổ đại, từ trên cao nhìn xuống tội thần. Cô khẽ khom lưng hỏi: “Cố tiên sinh, Tiếu Nhiễm, chuyện xấu là tôi làm, hai người không tha thứ cho tôi cũng không sao cả, tôi chỉ hi vọng hai người không cần giận chó đánh mèo đổ hết lên đầu mẹ tôi. Bà ấy nuôi tôi lớn như vậy, cũng đã chịu không ít khổ cực rồi. Tôi vẫn luôn là một người con bất hiếu, cho tới bây giờ cũng không có thông cảm qua đối với nỗi vất vả của bà ấy, vẫn luôn gây chuyện thị phi, hại bà ấy phải rời bỏ đơn vị công tác. Coi như tôi van cầu các người, tha cho mẹ tôi một lần.”
Tác giả :
Tứ Thục