Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 221: Chúa lề mề
Khi Chu Cầm về đến nhá, cầm trong tay mấy thang thuốc bắc. Nhìn thấy Tiếu Nhiễm, bà quăng thuốc lên người cô, lạnh lùng nói:”Thuốc trị đau bụng kinh. Bảo chị Lưu hầm cho cô. Một ngày uống 3 lần, liều lượng giống nhau.”
“A, cảm ơn mẹ” Tiếu Nhiễm nhận lấy túi thuốc, nhanh miệng cung kính cảm ơn. Mấy ngày nay cô rất sợ uống thuốc bắc, nhưng mẹ chồng lại mang đến nhiều như vậy. Phải uống đến bao giờ chứ! Uống thuốc bắc thật khổ!
“Không muốn uống thì vứt đi! Cứ như tôi phải xin cô uống vậy!” Chu Cầm bất mãn nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.
“Không! Con biết mẹ rất tốt với con. Con uống!” Tiếu Nhiễm căng thẳng giơ hai tay lên thề. Mẹ chồng có thể nói năng chua ngoa tính tình nghiêm khắc, nói ra câu nào cũng có thể làm nghẹn chết người ta. Cô chính là ghét đắng, cũng không thể không cảm kích dụng tâm của bà.
“Quay ra đây ăn thêm chocolate.” Cố Mạc ở một bên lặng lẽ nói.
Tiếu Nhiễm lập tức nở nụ cười.
Chu Cầm nhìn thoáng qua con trai, liền lên lầu tắm rửa.
Cố Hoài Lễ nhìn thấy vợ đi vào, lập tức buông văn kiện xuống, quan tâm hỏi:”Mệt không?”
“Hôm nay gặp phải một ca khó sinh, thiếu chút nữa thì một xác hai mạng” Chu Cầm mệt mỏi nhíu mi tâm.”Tôi lúc ấy bởi vì căng thẳng thiếu chút nữa mắc sai lầm, may mà không có việc gì.”
Cố Hoài Lễ nhanh chân đi đến giúp Chu Cầm bóp vai, thả lỏng đầu óc:”Việc gì cũng có thể xảy ra. Công việc của chúng ta lúc nào cũng như đang khiêu vũ trên mũi dao, không thể lường trước được sự cố khi chữa bệnh.”
“Ai!” Chu Cầm khẽ thở dài.”Lúc ấy tôi đột nhiên nhớ tới ông Tưởng, trong tâm lại càng hoảng.”
“Ông Tưởng đó vẫn luôn tưởng nhớ Y Nhiên, bi thương quá độ, mới có thể phạm sai lầm khi chữa bệnh. Bà đừng nghĩ quá nhiều.” Cố Hoài Lễ an ủi vợ:”Chuyện cũ đã qua rồi.”
“Tôi vừa nhìn Tiếu Nhiễm thì lại nhớ đến cha nó, nhớ tới cái chết của Y Nhiên và ông Tưởng, tôi không thể có cách nào đối xử tốt với nó được. Mặc dù tôi biết nó vô tội.” Chu Cầm dựa vào lòng chồng, áy náy nói.
“Nếu biết con bé vô tội, nên đối với nó tốt một chút, làm cho người ta biết Chu chủ nhiệm của chúng ta là một mẹ chồng thông tình đại lý” Cố Hoài Lễ nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Cầm, nhẹ giọng đề nghị.
“Để tôi thử xem.” Chu Cầm gật gật đầu.
…..
Buổi tối, ăn cơm xong, Tiếu Nhiễm kéo bàn tay Cố Mạc cùng anh đi dạo trong sân. Cô nhảy lên phía trước đá hòn đá cuội, bướng bỉnh chọn mấy loại đá màu đá qua đá lại.
“Vừa mới ăn cơm xong, đừng chạy nhảy nhiều. Đau dạ dày đó.” Cố Mạc đi tới, ôm Tiếu Nhiễm vào lòng.
Tiếu Nhiễm ôm chặt thắt lưng Cố Mạc, duyên dáng kiễng mũi chân, cắn cái cằm của Cố Mạc một cái:”Biết rồi! Chúa lề mề!”
Cố Mạc nhíu mi một chút:”Chê anh là bà mẹ già sao?”
“Không có.” Tiếu Nhiễm tươi cười nói,”Nào dám chứ?”
“Bướng!” Cố Mạc bất đắc dĩ cúi đầu, khẽ cắn bờ môi Tiếu Nhiễm một cái.
“Chú, bên kia có xích đu. Chúng ta đến đó ngồi một chút đi.” Tiếu Nhiễm đột nhiên nhìn thấy cái xích đu nước sơn đã loang lổ ở trong vườn, liền cười đề nghị.
Nụ cười trên môi Cố Mạc đột nhiên đóng băng.
“Nhanh lên một chút! Tiếu Nhiễm cầm cánh tay Cố Mạc, kéo anh đi đến chỗ xích đu.
Tiếu Nhiễm ngồi lên xích đu, vui vẻ quơ quơ, phát hiện ra không có ai đẩy xích đu cho mình liền nói:”Chú, anh giúp em đẩy đi!”
Cố Mạc sửng sốt.
Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Y Nhiên năm mười mấy tuổi cũng ngồi trên xích đu tươi cười, nhớ tới Y Nhiên dựa vào vai mình rồi kể chuyện…
“Chú, anh làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm xoay người, quơ quơ bàn tay trước mặt Cố Mạc.
Cố Mạc thản nhiên nhếch khóe môi, không hê cười, đẩy xích đu.
Tiếu Nhiễm vui vẻ nắm chặt dây xích đu, cười rộ lên.
Y Nhiên trong trí nhớ của Cố Mạc hòa làm một với Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc lại thất thần.
“A, cảm ơn mẹ” Tiếu Nhiễm nhận lấy túi thuốc, nhanh miệng cung kính cảm ơn. Mấy ngày nay cô rất sợ uống thuốc bắc, nhưng mẹ chồng lại mang đến nhiều như vậy. Phải uống đến bao giờ chứ! Uống thuốc bắc thật khổ!
“Không muốn uống thì vứt đi! Cứ như tôi phải xin cô uống vậy!” Chu Cầm bất mãn nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.
“Không! Con biết mẹ rất tốt với con. Con uống!” Tiếu Nhiễm căng thẳng giơ hai tay lên thề. Mẹ chồng có thể nói năng chua ngoa tính tình nghiêm khắc, nói ra câu nào cũng có thể làm nghẹn chết người ta. Cô chính là ghét đắng, cũng không thể không cảm kích dụng tâm của bà.
“Quay ra đây ăn thêm chocolate.” Cố Mạc ở một bên lặng lẽ nói.
Tiếu Nhiễm lập tức nở nụ cười.
Chu Cầm nhìn thoáng qua con trai, liền lên lầu tắm rửa.
Cố Hoài Lễ nhìn thấy vợ đi vào, lập tức buông văn kiện xuống, quan tâm hỏi:”Mệt không?”
“Hôm nay gặp phải một ca khó sinh, thiếu chút nữa thì một xác hai mạng” Chu Cầm mệt mỏi nhíu mi tâm.”Tôi lúc ấy bởi vì căng thẳng thiếu chút nữa mắc sai lầm, may mà không có việc gì.”
Cố Hoài Lễ nhanh chân đi đến giúp Chu Cầm bóp vai, thả lỏng đầu óc:”Việc gì cũng có thể xảy ra. Công việc của chúng ta lúc nào cũng như đang khiêu vũ trên mũi dao, không thể lường trước được sự cố khi chữa bệnh.”
“Ai!” Chu Cầm khẽ thở dài.”Lúc ấy tôi đột nhiên nhớ tới ông Tưởng, trong tâm lại càng hoảng.”
“Ông Tưởng đó vẫn luôn tưởng nhớ Y Nhiên, bi thương quá độ, mới có thể phạm sai lầm khi chữa bệnh. Bà đừng nghĩ quá nhiều.” Cố Hoài Lễ an ủi vợ:”Chuyện cũ đã qua rồi.”
“Tôi vừa nhìn Tiếu Nhiễm thì lại nhớ đến cha nó, nhớ tới cái chết của Y Nhiên và ông Tưởng, tôi không thể có cách nào đối xử tốt với nó được. Mặc dù tôi biết nó vô tội.” Chu Cầm dựa vào lòng chồng, áy náy nói.
“Nếu biết con bé vô tội, nên đối với nó tốt một chút, làm cho người ta biết Chu chủ nhiệm của chúng ta là một mẹ chồng thông tình đại lý” Cố Hoài Lễ nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Cầm, nhẹ giọng đề nghị.
“Để tôi thử xem.” Chu Cầm gật gật đầu.
…..
Buổi tối, ăn cơm xong, Tiếu Nhiễm kéo bàn tay Cố Mạc cùng anh đi dạo trong sân. Cô nhảy lên phía trước đá hòn đá cuội, bướng bỉnh chọn mấy loại đá màu đá qua đá lại.
“Vừa mới ăn cơm xong, đừng chạy nhảy nhiều. Đau dạ dày đó.” Cố Mạc đi tới, ôm Tiếu Nhiễm vào lòng.
Tiếu Nhiễm ôm chặt thắt lưng Cố Mạc, duyên dáng kiễng mũi chân, cắn cái cằm của Cố Mạc một cái:”Biết rồi! Chúa lề mề!”
Cố Mạc nhíu mi một chút:”Chê anh là bà mẹ già sao?”
“Không có.” Tiếu Nhiễm tươi cười nói,”Nào dám chứ?”
“Bướng!” Cố Mạc bất đắc dĩ cúi đầu, khẽ cắn bờ môi Tiếu Nhiễm một cái.
“Chú, bên kia có xích đu. Chúng ta đến đó ngồi một chút đi.” Tiếu Nhiễm đột nhiên nhìn thấy cái xích đu nước sơn đã loang lổ ở trong vườn, liền cười đề nghị.
Nụ cười trên môi Cố Mạc đột nhiên đóng băng.
“Nhanh lên một chút! Tiếu Nhiễm cầm cánh tay Cố Mạc, kéo anh đi đến chỗ xích đu.
Tiếu Nhiễm ngồi lên xích đu, vui vẻ quơ quơ, phát hiện ra không có ai đẩy xích đu cho mình liền nói:”Chú, anh giúp em đẩy đi!”
Cố Mạc sửng sốt.
Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Y Nhiên năm mười mấy tuổi cũng ngồi trên xích đu tươi cười, nhớ tới Y Nhiên dựa vào vai mình rồi kể chuyện…
“Chú, anh làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm xoay người, quơ quơ bàn tay trước mặt Cố Mạc.
Cố Mạc thản nhiên nhếch khóe môi, không hê cười, đẩy xích đu.
Tiếu Nhiễm vui vẻ nắm chặt dây xích đu, cười rộ lên.
Y Nhiên trong trí nhớ của Cố Mạc hòa làm một với Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc lại thất thần.
Tác giả :
Tứ Thục