Sa Mạc Phong Bạo
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông tóc dài có thể đoán ra ý tứ bệnh nhân, “Haidar.” Tay anh chỉ vào mình, cười đáp lời.
“Haidar...?” Kiều Tang lặp lại cái tên. Tại nơi hiểm ác lạ lẫm này, cậu đã làm quen được với một người bạn, “Haidar, cám ơn vì đã giúp tôi.” tự đáy lòng cậu nói lời cảm tạ. Ăn được một chút người cũng tỉnh táo ra nhiều, cậu bắt đầu hoang mang ngắm nhìn bốn phía, “Tôi không chết? Nơi này là... chỗ nào?”
Hết ngôn ngữ cơ thể tức hoa tay múa chân loạn xì ngậu đến dùng phương pháp viết, Haidar mới hiểu rõ Kiều Tang muốn nói gì, anh trả lời, “Cậu đang ở cung điện Calah.”
“Calah?” Có chút kinh ngạc nhưng cậu nghe xong liền hiểu; Tư liệu khảo cổ cũ có ghi Calah chính là tên cũ của thành phố Nimrud (1), hiện nay thuộc phía Bắc của Iraq, cách Baghdad khoảng hơn 400 km (2)! “Vì cái gì...” Cậu cứng họng, không rõ mình làm sao lại rơi về tận nơi này?
“Trên Thần điện, cậu thay bệ hạ ngăn cản một mũi tên. Kiều Tang, cậu đã cứu tính mạng bệ hạ nên người quyết định đặc xá tội chết cho cậu... Không biết ư? Thiếu chút nữa cậu đã bỏ mạng rồi, là bệ hạ triệu tập thần y cả nước mới có thể cứu sống cậu.”
Dựa vào viết chữ cùng suy đoán ngôn ngữ, Kiều Tang ước chừng có thể hiểu ý đối phương...”Tại sao lại như vậy?” Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được chỉ vì tránh mấy con giòi mà bậy bạ cứu được một mạng người, bản thân mình bị trọng thương còn được cứu sống! Xoay người, cậu chợt nghĩ đến, “Quần áo ”
Thầy tướng số nói cậu có may mắn trong khoản ăn mặc (mệ ơi, may mắn cái của khỉ gì thế này -.-), “Quần áo của tôi đâu hết rồi?” Cậu vất vả giải thích với Haidar, nhưng hình như anh ta không hiểu.
Đoán tái đoán hồi, Haidar rốt cục cũng biết… Anh đứng dậy rời đi, vòng vèo một lúc đem về một đống quần áo kì dị để lên giường, nhẹ giọng, “Thứ cậu muốn là cái này sao?”
Quần áo được giặt sạch sẽ tuy vẫn dính vết máu, đồ vật bên trong tất cả đều còn nguyên, được để ở bên cạnh gối đầu. “Cảm ơn, cám ơn anh! Haidar... thật sự là... Thật là một người tốt.” Kiều Tang cảm động đến đỏ hồng hai mắt, chỉ muốn đứng lên cúi người cảm tạ!
“Đừng nhúc nhích.” Haidar giữ chặt không cho Kiều Tang nhúc nhích, nhẹ nhàng trấn an người trông có vẻ đã mỏi mệt, “Ngủ đi... Thương thế của cậu còn chưa khỏe, phải chịu khó nghỉ ngơi.”
Dù không hiểu lời đối phương, nhưng tiếng nói mềm mỏng khiến Kiều Tang buông lỏng dần dần, vứt bỏ trăm mối nghi vấn tiến vào mộng đẹp...
“Kiều Tang tỉnh rồi sao?”
“Không có, cậu nhóc vừa uống thuốc, lại ngủ rồi.”
“Hắn lúc nào sẽ thanh tỉnh?”
“Không biết. Bashaarat nói Kiều Tang thương thế vừa mới ổn định, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Không có cách rồi...”
“Này, các ngươi làm cái gì?”
“Chúng ta theo lệnh, dẫn Kiều Tang đến tẩm cung của bệ hạ.”
“Không được, người bệnh rất suy yếu, bây giờ không thích hợp để vận động...”
“Nhưng đây là lệnh của bệ hạ. Haidar ngươi mau tránh ra, mọi người, đem Kiều Tang lên cáng.”
“Uy... Các ngươi cẩn thận một chút, đừng làm ảnh hưởng tới miệng vết thương!”
Kiều Tang mơ màng cảm giác mình đang di động? Trôi giữa không trung… Nghe thấy có người nói chuyện, còn ngửi được mùi thực vật thơm ngát. Sau đó, cảm thấy mình bị đặt trở lại trên giường? Muốn mở to mắt lại không sao làm được, mơ mơ màng màng ngủ...
Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt.
Căng ra mí mắt nặng trĩu, Kiều Tang thoáng nhìn ngọn đèn nhu hòa chiếu vào đêm tối... Trong ánh lửa nhảy nhót, cậu nheo nheo đôi nắt cận thị nhìn thấy những phiến đá lam nhạt cùng xanh biếc khảm đầy vách tường, một bức điêu khắc Lamassu (3), những bức hoạ xinh đẹp, dưới nền thảm thêu hoa cỏ văn nhã diễm lệ.
Cậu nghi hoặc vì hình như nơi này không giống chỗ lúc trước, “Haidar...?” Miễn cưỡng đẩy màn tơ ra, cậu không tìm được người lại thấy một bóng đen —— “Grào!” Quái vật khổng lồ gầm nhẹ một tiếng, tới gần bên giường.
“Oa ah!” Kiều Tang giật mình nhảy dựng, phát hiện sát trước mặt chính là —— “Sư... Sư tử!” Cái đầu to lớn rậm rạp bờm lông sư tử đực, đồng tử vàng kim óng ánh trừng trừng nhìn cậu, “Ah!” Cậu bị hù đến hoàn toàn tỉnh táo, bất chấp thương thế mà nhào xuống giường.
“Grao...” Trông thấy vật chuyển động, sư tử mạnh mẽ hào hứng bừng bừng đuổi theo, bổ nhào vào con mồi.
“Không được!” Kiều Tang thét lên lại càng kích thích dã tính của mãnh thú, cậu cảm thấy toàn bộ sức nặng con thú ép lên người, cái lưỡi nóng nóng ẩm ướt thè ra liếm mặt cậu, sợ đến cả người run rẩy không dám động, lẩy bẩy lên tiếng, “Ta không hợp khẩu vị mi đâu... Đừng... Đừng cắn ta...”
“Grao!” Con mồi không phản kháng, sư tử cũng thôi công kích mà như trẻ nhỏ bắt được món đồ chơi, ngồi trên người Kiều Tang hết ngửi lại thè lưỡi liếm. Hồi sau nó đứng lên dùng bàn chân lật tới lật lui con mồi, đầu dụi dụi hạ thân của cậu, da thịt mềm mại giữa hai chân khiến nó cảm thấy hứng thú, mũi và miệng dúi vào nơi đó
“Ách!” Mãnh thú chơi đùa liếm láp bộ vị yếu ớt của Kiều Tang làm cậu kinh hoàng đến muốn chạy trốn, nhưng cũng chẳng dám. Cực độ sợ hãi dã thú cắn mất mệnh căn tử, nhưng thân thể lại nổi lên phản ứng! “Ah ah... Đừng...” Cậu thở gấp gáp, chán ghét bản thân cận kề cái chết mà còn nổi lên dục vọng dưới sự khiêu khích vô tình của dã thú.
“Simba (4), dừng lại… Mau tới đây!”
Ngay lúc khẩn cấp, một tiếng trách cứ thay Kiều Tang giải nguy!
”Grao, grao...” Mãnh thú bất mãn kêu vài tiếng, cuối cùng đành phải buông tha con mồi, ngoan ngoãn đến bên chủ nhân.
Vừa được tự do, Kiều Tang lập tức muốn chạy trốn, “Oa ah!” Nhưng vết thương ở lưng co rút đau đớn đến không chịu nổi, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể tiếp tục nằm trên mặt đất, không rõ vừa rồi lấy đâu ra khí lực chạy xuống giường?
Sư tử an vị cách đó không xa chăm chú ngó cậu... Cậu khủng hoảng nhìn chằm chằm vị chủ nhân đang đi tới, khoảng cách đủ gần thì cậu mới nhận ra đối phương...”Ashur…Ashurnasirpal!” Assyria vương, kẻ xảo quyệt giất người trong nháy mắt!
Vất vả lo quốc sự bề bộn xong liền lập tức trở lại tẩm cung đã mấy ngày chưa về, Ashurnasirpal không ngờ người bị trọng thương kia đã tỉnh lại, còn bị sư tử hắn nuôi dưỡng một phen đùa bỡn. Người nằm trên mặt đất suy yếu run rẩy, hai tay xấu hổ che đi biểu tượng nam tính, chân tay mảnh mai, làn da trắng nõn, tóc vàng óng ánh xoã tung, khuôn mặt trái xoan thanh tú... Hắn lên tiếng, “Kiều Tang?” Thật sự cùng là một người sao? Trong ấn tượng của hắn, tên trộm mộ dơ bẩn không chịu nổi, chênh lệch quá nhiều! Nhíu mày nhìn thẳng trên mặt sàn đỏ thẫm, hắn cất bước đến gần...
Người đàn ông mặc áo ngắn khoác áo choàng đột nhiên ôm lấy Kiều Tang, “Anh làm cái gì... Thả tôi ra!” cậu giãy dụa, mỗi lần vừa động, miệng vết thương co rút đau đớn thấu tim gan xương cốt!
“Ngươi đang chảy máu, không nên lộn xộn.” Ashurnasirpal ôm chặt thân hình vặn vẹo không ngớt, kinh ngạc vì cậu nhẹ hơn hắn tưởng. Vì đối phương không hiểu ngôn ngữ, hắn dứt khoát ném cậu lên giường đè lại.
“Người đâu!” Nữ tỳ canh ngoài tẩm cung liền lên tiếng tiến vào, hắn ra lệnh, “Đi gọi Bashaarat sang đây xem người bệnh.”
“Làm gì vậy... Buông ra... Thả tôi ra!” Nắm chặt chăn mỏng hộ thân, Kiều Tang dốc sức liều mạng muốn thoát khỏi người đàn ông kia nhưng không thành công, ngược lại khiến máu trên lưng chảy xuống không ngừng. Cho đến khi Bashaarat và Haidar tiếp kiến, sự sợ hãi của cậu mới vơi đi một chút, nguyện ý để họ một lần nữa thay thuốc băng bó cho cậu.
“Đau quá!”
Kiều Tang rên rỉ, Bashaarat lật cậu nằm sấp kiểm tra thương thế, nghiêm túc khuyên bảo, “Cậu đừng vận động nhiều, nếu không miệng vết thương sẽ lại toác ra.”
“Kiều Tang, cậu phải nghe lời Bashaarat.”
Ngữ điệu an ủi Kiều Tang thật nhu hoà, xử lý vết thương cho cậu xong là họ phải rời khỏi đây? “Haidar, anh đừng đi.” Cậu vội vàng kéo người, tựa như kẻ lênh đênh trên trên biển nắm chắc bè gỗ trôi nổi không chịu buông.
Bên giường có người nhìn chăm chú vào mình, làm cho Haidar bối rối. Bỏ qua hùng sư ngáy ầm ầm một bên, anh quay về phía người đàn ông mắt đen thăm thẳm, to gan hỏi, “Bệ hạ... Ta có thể lưu lại chăm sóc cho người bệnh được không?”
“Không thể, ngươi lập tức ra ngoài.”
Ashurnasirpal xua đuổi Haidar, chỉ còn lại mình cậu đối mặt với nguy hiểm? Kiều Tang không khỏi hô to, “Anh đừng đi...” Nam nhân trên giường liền trừng mắt, cậu liền im bặt. Ashurnasirpal nhìn cậu níu chặt lấy chăn, nghiêng người tránh vết thương thật khốn khổ, “Cậu rất sợ ta?” Không cần đối phương trả lời, chỉ thấy cậu nhóc run rẩy không ngừng là đã có đáp án. Nếu như là trước kia, hắn đã sớm đem tên trộm mộ làm thịt, giết gà dọa khỉ~ nhưng hiện tại, cách nghĩ của hắn hoàn toàn thay đổi. “Không cần sợ, cậu đã cứu ta thì ta sẽ không giết cậu.” Hắn mỉm cười, “Ta sẽ không ra tay, cậu hiểu lời ta chứ?”
Không hiểu. Nam nhân càng tươi cười hiền lành, Kiều Tang lại càng sợ hãi —— ngoại trừ tra tấn buộc cậu nhận tội, hại cậu bị mũi tên bắn trúng, hắn có thể làm gì tốt đẹp cho cậu được đây?
“Nhìn cậu không giống loại người gian dối... Cậu nói không ăn trộm Vương Giả Chi Thược, thì sẽ là thật.” Đối phương vẫn nghi hoặc, Ashurnasirpal thấy có chút khó khăn, thoáng nhìn sợi tóc vàng vương trên gương mặt tái nhợt vẫn còn lưu lại vết đỏ, hắn đưa tay chạm nhẹ
“Anh làm gì? Đừng đụng vào tôi!” Kiều Tang lập tức né tránh, lưng nhói đau làm cậu khẽ rên..
“Tóc vàng.” Ashurnasirpal nói nhỏ, sợi tóc mềm mại cùng hương thơm ngát tản mát trên ngón tay, hắn kinh ngạc thu tay lại thì thào, “Lần đầu tiên ta trông thấy màu tóc này... Thần quan nói khi ta gặp kiếp nạn, Thần linh sẽ phái tới sứ giả trợ giúp ta vượt qua trở ngại, chẳng lẽ cậu chính là vị sứ giả đó?”
“Anh nói cái gì... Tôi nghe không hiểu!” Người đàn ông lầm bầm một lúc, Kiều Tang hoàn toàn mù tịt. Nhưng đối phương đem ra một đồ vật, nhất thời hai mắt cậu sáng lên, đó là thứ vũ khí đã từng cắt ngang thanh bảo kiếm sắc bén của Ashurnasirpal.
Ashurnasirpal đem nó đặt ở trước mặt Kiều Tang, nghiêm túc nói, “Ta hỏi qua nghệ nhân chế thiết (người làm công việc rèn đúc vũ khí thời xưa), bọn họ đều nói chưa từng nhìn thấy loại đồ vật kì quái thế này, càng không tưởng tượng ra nó đã làm gãy kiếm.”
“Đây là súng lục.” Hai bên nói gà nói vịt, Kiều Tang rốt cục có thể đoán được ý hắn, tay run rẩy chỉ vào hộp đạn, giải thích, “Lắp đạn vào đây là có thể bắn ra... Anh hiểu không? Loại vũ khí này tới thế kỷ XIX mới được phát minh ra, nên anh phải tin rằng tôi không thuộc thời đại của mấy người, tôi là người tương lai!”
“Cậu nói cậu không thuộc về hiện tại mà đến từ ba ngàn năm sau, ba ngàn năm sau... Đó là nơi Thần linh cư ngụ?” Ashurnasirpal hoang mang. Hai kẻ mù tịt ngôn ngữ của nhau nói qua nói lại chẳng ra sao, “Có hiểu lời ta không, mau trả lời?” Hắn không kiên nhẫn được nữa, thốt ra, “Được rồi, chỉ cần nghe ta nói là được. Từ giờ trở đi, cậu ở lại bên cạnh ta, để ta chăm sóc cậu.”
Nhớ lại lúc Bashaarat nói Kiều Tang khó sống nổi, hắn vô cùng lo lắng! Sứ giả của Thần linh giúp hắn vượt qua kiếp nạn, hắn lại không giúp được cậu—— Không được, hắn không cho phép loại chuyện này phát sinh!
Hôm nay, cậu tỉnh táo ở trước mặt hắn, tuy bọn họ không có cách nào để hiểu nhau nhưng hắn biết cậu ở phía hắn, không giống những kẻ kia … Biểu hiện ra ngoài là phục tùng, trong bóng tối lại giở trò quỷ, chờ cơ hội kéo hắn khỏi Vương vị.
Cuộn thân thể lại, Kiều Tang cảnh giác không biết người đàn ông kia sẽ làm gì cậu? “Ngươi vẫn còn rất sợ hãi?” Ashurnasirpal chăm chú nhìn người núp bên trong tấm chăn, có lẽ bởi vì ở nơi lạ lẫm khiến cậu bất an...
“Kỳ thật không chỉ có cậu mà rất nhiều người đều sợ ta, ta chính là muốn tất cả mọi người sợ hãi ta, không dám phản kháng ta. Chỉ có như vậy mới có thể ngồi vững vàng trên Vương vị, thống trị quốc gia Phụ vương để lại cho ta.”
“Ta đã giết rất nhiều người, nhất là khi ta ngồi trên Vương vị này, số người sẽ phải chết trong tay ta sẽ càng tăng. Tiểu quốc không thuận theo ta, loạn thần tặc tử, trộm lăng mộ... Ngu xuẩn, cần gì phải tự tìm đường chết như vậy?”
Nam nhân càng nói càng hăng say, Kiều Tang thừa dịp hắn không chú ý bèn cầm lấy chăn chậm rãi di chuyển đến bên giường, chịu đựng đau đớn, chân trần lặng lẽ nhảy xuống đất...
“Bọn chúng cần giác ngộ dưới gầm trời này chỉ có một Đế quốc Assyria, đều phải thuận theo ta!” Hùng biện đến sục sôi kinh hồn, Ashurnasirpal nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Tang, phát hiện cậu không hề có ở trên giường.(Còn tiếp…)(1)Nimrud: QT chém là Nimes Luther nha~ Còn Nimrud và Calah là gì, đề nghị đọc lại chú giải chương trước.
(2) Trong QT chỉ ghi chung chung là Nimrud cách Baghdad một khoảng cách mà không nói rõ bao nhiêu. Nên tôi đành lần mò một chút, Wikipedia có nói đến các địa điểm liên quan và khoảng cách như sau:
+ Nimrud là một thành phố của Assyria cổ đại, nằm ở phía nam Nineveh trên sông Tigris, hiện nay là Ninawa Governorate (từ Governorate có nghĩa là Tỉnh lỵ) của Iraq. Trong thời cổ đại đã được gọi là thành phố Kalhu hay Calah. Thành phố có diện tích khoảng 41 km². Tàn tích của thành phố được tìm thấy ở Iraq, khoảng 30 km (19 dặm) về phía đông nam Mosul.
+ Mosul (tiếng Arabic: الموصل al-Mawṣil, tiếng Maṣlawī Arabic: al-Mosul, Syriac – Aramaic: Nînwe, tiếng Kurdish: Mûsil / Nînewe, Azerbaijan: Musul), là một thành phố ở miền bắc Iraq và vốn thuộc Governorate Ninawa, cách 400 km (250 dặm) về phía tây bắc Baghdad. Nó là thành phố lớn thứ ba của Iraq sau khi Baghdad và Basra (phía Nam Iraq, gần Kuwait và Iran).
+ Ninawa Governorate (tiếng Arabic: نینوى Ninawa, tiếng Kurdish: Neynewa, tiếng Syriac-Aramaic: Nīnwē) là một tỉnh ở miền bắc Iraq, và chính là tên tiếng Arabic cho tên thánh của Nineveh ở Assyria. Nó có diện tích 37.323 km² (14.410 sq mi) và dân số ước tính khoảng 2.453.000 người vào năm 2003. Thành phố có vai trò chủ yếu Mosul, nằm trên sông Tigris từ những tàn tích của Nineveh cổ đại. Tal Afar cũng là một thành phố lớn trong khu vực. Trước năm 1976, nó được gọi là Mosul và cũng bao gồm tỉnh Dohuk Governorate ngày nay.
Do đó, Nimrud cách Baghdad khoảng hơn 400 km gì đó.
Toạ độ của Nimrud: 36°5′57″N 43°19′39″E, Baghdad: 33°20′00″N 44°26′00″E (N là North-Bắc, E là East-Đông)
[ Nguồn: Wikipedia, aina.org ]
(3) Lamassu: QT dùng từ Dực Sư, nghĩa là Sư tử có cánh. Khác với người Ai Cập dùng biểu tượng Sphinx (Nhân sư), người Assyria có biểu tượng riêng của họ là Lamassu đầu người mình bò có cánh, biểu tượng này đặc biệt thịnh trong Đế chế Neo-Assyrian (Tân Assyria), tức thời của anh công trị vì.
Trong nghệ thuật, lamassu được mô tả là lai giữa bò đực có cánh hoặc con sư tử với người đứng đầu của một nam nhân. Lamassu kích thước khổng lồ được đặt ở cổng thành phố, để tất cả những người bước vào nhìn thấy nó. Lamassu được sử dụng như một biểu tượng của quyền lực. “Lamassu” có nhiều hình tượng khác nhau trong văn hóa Sumer, những cái tên như Lamassu, Alad, và Shedu đã được sử dụng để biểu thị các bức tượng đầu người mình bò có cánh Assyria. Lamassus Cái được gọi là “Apsasû”. Những bức tượng hoành tráng gọi là Aladlammû hoặc Lamassu mang ý nghĩa là “tinh thần bảo vệ”.
Lamassu ở cổng vào Nimrud
[ Nguồn: Wikipedia, classics.unc.edu ]
(4) Simba: Tạp Ba. Sư tử Simba nha, not Sinbat -.-
Người đàn ông tóc dài có thể đoán ra ý tứ bệnh nhân, “Haidar.” Tay anh chỉ vào mình, cười đáp lời.
“Haidar...?” Kiều Tang lặp lại cái tên. Tại nơi hiểm ác lạ lẫm này, cậu đã làm quen được với một người bạn, “Haidar, cám ơn vì đã giúp tôi.” tự đáy lòng cậu nói lời cảm tạ. Ăn được một chút người cũng tỉnh táo ra nhiều, cậu bắt đầu hoang mang ngắm nhìn bốn phía, “Tôi không chết? Nơi này là... chỗ nào?”
Hết ngôn ngữ cơ thể tức hoa tay múa chân loạn xì ngậu đến dùng phương pháp viết, Haidar mới hiểu rõ Kiều Tang muốn nói gì, anh trả lời, “Cậu đang ở cung điện Calah.”
“Calah?” Có chút kinh ngạc nhưng cậu nghe xong liền hiểu; Tư liệu khảo cổ cũ có ghi Calah chính là tên cũ của thành phố Nimrud (1), hiện nay thuộc phía Bắc của Iraq, cách Baghdad khoảng hơn 400 km (2)! “Vì cái gì...” Cậu cứng họng, không rõ mình làm sao lại rơi về tận nơi này?
“Trên Thần điện, cậu thay bệ hạ ngăn cản một mũi tên. Kiều Tang, cậu đã cứu tính mạng bệ hạ nên người quyết định đặc xá tội chết cho cậu... Không biết ư? Thiếu chút nữa cậu đã bỏ mạng rồi, là bệ hạ triệu tập thần y cả nước mới có thể cứu sống cậu.”
Dựa vào viết chữ cùng suy đoán ngôn ngữ, Kiều Tang ước chừng có thể hiểu ý đối phương...”Tại sao lại như vậy?” Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được chỉ vì tránh mấy con giòi mà bậy bạ cứu được một mạng người, bản thân mình bị trọng thương còn được cứu sống! Xoay người, cậu chợt nghĩ đến, “Quần áo ”
Thầy tướng số nói cậu có may mắn trong khoản ăn mặc (mệ ơi, may mắn cái của khỉ gì thế này -.-), “Quần áo của tôi đâu hết rồi?” Cậu vất vả giải thích với Haidar, nhưng hình như anh ta không hiểu.
Đoán tái đoán hồi, Haidar rốt cục cũng biết… Anh đứng dậy rời đi, vòng vèo một lúc đem về một đống quần áo kì dị để lên giường, nhẹ giọng, “Thứ cậu muốn là cái này sao?”
Quần áo được giặt sạch sẽ tuy vẫn dính vết máu, đồ vật bên trong tất cả đều còn nguyên, được để ở bên cạnh gối đầu. “Cảm ơn, cám ơn anh! Haidar... thật sự là... Thật là một người tốt.” Kiều Tang cảm động đến đỏ hồng hai mắt, chỉ muốn đứng lên cúi người cảm tạ!
“Đừng nhúc nhích.” Haidar giữ chặt không cho Kiều Tang nhúc nhích, nhẹ nhàng trấn an người trông có vẻ đã mỏi mệt, “Ngủ đi... Thương thế của cậu còn chưa khỏe, phải chịu khó nghỉ ngơi.”
Dù không hiểu lời đối phương, nhưng tiếng nói mềm mỏng khiến Kiều Tang buông lỏng dần dần, vứt bỏ trăm mối nghi vấn tiến vào mộng đẹp...
“Kiều Tang tỉnh rồi sao?”
“Không có, cậu nhóc vừa uống thuốc, lại ngủ rồi.”
“Hắn lúc nào sẽ thanh tỉnh?”
“Không biết. Bashaarat nói Kiều Tang thương thế vừa mới ổn định, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Không có cách rồi...”
“Này, các ngươi làm cái gì?”
“Chúng ta theo lệnh, dẫn Kiều Tang đến tẩm cung của bệ hạ.”
“Không được, người bệnh rất suy yếu, bây giờ không thích hợp để vận động...”
“Nhưng đây là lệnh của bệ hạ. Haidar ngươi mau tránh ra, mọi người, đem Kiều Tang lên cáng.”
“Uy... Các ngươi cẩn thận một chút, đừng làm ảnh hưởng tới miệng vết thương!”
Kiều Tang mơ màng cảm giác mình đang di động? Trôi giữa không trung… Nghe thấy có người nói chuyện, còn ngửi được mùi thực vật thơm ngát. Sau đó, cảm thấy mình bị đặt trở lại trên giường? Muốn mở to mắt lại không sao làm được, mơ mơ màng màng ngủ...
Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt.
Căng ra mí mắt nặng trĩu, Kiều Tang thoáng nhìn ngọn đèn nhu hòa chiếu vào đêm tối... Trong ánh lửa nhảy nhót, cậu nheo nheo đôi nắt cận thị nhìn thấy những phiến đá lam nhạt cùng xanh biếc khảm đầy vách tường, một bức điêu khắc Lamassu (3), những bức hoạ xinh đẹp, dưới nền thảm thêu hoa cỏ văn nhã diễm lệ.
Cậu nghi hoặc vì hình như nơi này không giống chỗ lúc trước, “Haidar...?” Miễn cưỡng đẩy màn tơ ra, cậu không tìm được người lại thấy một bóng đen —— “Grào!” Quái vật khổng lồ gầm nhẹ một tiếng, tới gần bên giường.
“Oa ah!” Kiều Tang giật mình nhảy dựng, phát hiện sát trước mặt chính là —— “Sư... Sư tử!” Cái đầu to lớn rậm rạp bờm lông sư tử đực, đồng tử vàng kim óng ánh trừng trừng nhìn cậu, “Ah!” Cậu bị hù đến hoàn toàn tỉnh táo, bất chấp thương thế mà nhào xuống giường.
“Grao...” Trông thấy vật chuyển động, sư tử mạnh mẽ hào hứng bừng bừng đuổi theo, bổ nhào vào con mồi.
“Không được!” Kiều Tang thét lên lại càng kích thích dã tính của mãnh thú, cậu cảm thấy toàn bộ sức nặng con thú ép lên người, cái lưỡi nóng nóng ẩm ướt thè ra liếm mặt cậu, sợ đến cả người run rẩy không dám động, lẩy bẩy lên tiếng, “Ta không hợp khẩu vị mi đâu... Đừng... Đừng cắn ta...”
“Grao!” Con mồi không phản kháng, sư tử cũng thôi công kích mà như trẻ nhỏ bắt được món đồ chơi, ngồi trên người Kiều Tang hết ngửi lại thè lưỡi liếm. Hồi sau nó đứng lên dùng bàn chân lật tới lật lui con mồi, đầu dụi dụi hạ thân của cậu, da thịt mềm mại giữa hai chân khiến nó cảm thấy hứng thú, mũi và miệng dúi vào nơi đó
“Ách!” Mãnh thú chơi đùa liếm láp bộ vị yếu ớt của Kiều Tang làm cậu kinh hoàng đến muốn chạy trốn, nhưng cũng chẳng dám. Cực độ sợ hãi dã thú cắn mất mệnh căn tử, nhưng thân thể lại nổi lên phản ứng! “Ah ah... Đừng...” Cậu thở gấp gáp, chán ghét bản thân cận kề cái chết mà còn nổi lên dục vọng dưới sự khiêu khích vô tình của dã thú.
“Simba (4), dừng lại… Mau tới đây!”
Ngay lúc khẩn cấp, một tiếng trách cứ thay Kiều Tang giải nguy!
”Grao, grao...” Mãnh thú bất mãn kêu vài tiếng, cuối cùng đành phải buông tha con mồi, ngoan ngoãn đến bên chủ nhân.
Vừa được tự do, Kiều Tang lập tức muốn chạy trốn, “Oa ah!” Nhưng vết thương ở lưng co rút đau đớn đến không chịu nổi, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể tiếp tục nằm trên mặt đất, không rõ vừa rồi lấy đâu ra khí lực chạy xuống giường?
Sư tử an vị cách đó không xa chăm chú ngó cậu... Cậu khủng hoảng nhìn chằm chằm vị chủ nhân đang đi tới, khoảng cách đủ gần thì cậu mới nhận ra đối phương...”Ashur…Ashurnasirpal!” Assyria vương, kẻ xảo quyệt giất người trong nháy mắt!
Vất vả lo quốc sự bề bộn xong liền lập tức trở lại tẩm cung đã mấy ngày chưa về, Ashurnasirpal không ngờ người bị trọng thương kia đã tỉnh lại, còn bị sư tử hắn nuôi dưỡng một phen đùa bỡn. Người nằm trên mặt đất suy yếu run rẩy, hai tay xấu hổ che đi biểu tượng nam tính, chân tay mảnh mai, làn da trắng nõn, tóc vàng óng ánh xoã tung, khuôn mặt trái xoan thanh tú... Hắn lên tiếng, “Kiều Tang?” Thật sự cùng là một người sao? Trong ấn tượng của hắn, tên trộm mộ dơ bẩn không chịu nổi, chênh lệch quá nhiều! Nhíu mày nhìn thẳng trên mặt sàn đỏ thẫm, hắn cất bước đến gần...
Người đàn ông mặc áo ngắn khoác áo choàng đột nhiên ôm lấy Kiều Tang, “Anh làm cái gì... Thả tôi ra!” cậu giãy dụa, mỗi lần vừa động, miệng vết thương co rút đau đớn thấu tim gan xương cốt!
“Ngươi đang chảy máu, không nên lộn xộn.” Ashurnasirpal ôm chặt thân hình vặn vẹo không ngớt, kinh ngạc vì cậu nhẹ hơn hắn tưởng. Vì đối phương không hiểu ngôn ngữ, hắn dứt khoát ném cậu lên giường đè lại.
“Người đâu!” Nữ tỳ canh ngoài tẩm cung liền lên tiếng tiến vào, hắn ra lệnh, “Đi gọi Bashaarat sang đây xem người bệnh.”
“Làm gì vậy... Buông ra... Thả tôi ra!” Nắm chặt chăn mỏng hộ thân, Kiều Tang dốc sức liều mạng muốn thoát khỏi người đàn ông kia nhưng không thành công, ngược lại khiến máu trên lưng chảy xuống không ngừng. Cho đến khi Bashaarat và Haidar tiếp kiến, sự sợ hãi của cậu mới vơi đi một chút, nguyện ý để họ một lần nữa thay thuốc băng bó cho cậu.
“Đau quá!”
Kiều Tang rên rỉ, Bashaarat lật cậu nằm sấp kiểm tra thương thế, nghiêm túc khuyên bảo, “Cậu đừng vận động nhiều, nếu không miệng vết thương sẽ lại toác ra.”
“Kiều Tang, cậu phải nghe lời Bashaarat.”
Ngữ điệu an ủi Kiều Tang thật nhu hoà, xử lý vết thương cho cậu xong là họ phải rời khỏi đây? “Haidar, anh đừng đi.” Cậu vội vàng kéo người, tựa như kẻ lênh đênh trên trên biển nắm chắc bè gỗ trôi nổi không chịu buông.
Bên giường có người nhìn chăm chú vào mình, làm cho Haidar bối rối. Bỏ qua hùng sư ngáy ầm ầm một bên, anh quay về phía người đàn ông mắt đen thăm thẳm, to gan hỏi, “Bệ hạ... Ta có thể lưu lại chăm sóc cho người bệnh được không?”
“Không thể, ngươi lập tức ra ngoài.”
Ashurnasirpal xua đuổi Haidar, chỉ còn lại mình cậu đối mặt với nguy hiểm? Kiều Tang không khỏi hô to, “Anh đừng đi...” Nam nhân trên giường liền trừng mắt, cậu liền im bặt. Ashurnasirpal nhìn cậu níu chặt lấy chăn, nghiêng người tránh vết thương thật khốn khổ, “Cậu rất sợ ta?” Không cần đối phương trả lời, chỉ thấy cậu nhóc run rẩy không ngừng là đã có đáp án. Nếu như là trước kia, hắn đã sớm đem tên trộm mộ làm thịt, giết gà dọa khỉ~ nhưng hiện tại, cách nghĩ của hắn hoàn toàn thay đổi. “Không cần sợ, cậu đã cứu ta thì ta sẽ không giết cậu.” Hắn mỉm cười, “Ta sẽ không ra tay, cậu hiểu lời ta chứ?”
Không hiểu. Nam nhân càng tươi cười hiền lành, Kiều Tang lại càng sợ hãi —— ngoại trừ tra tấn buộc cậu nhận tội, hại cậu bị mũi tên bắn trúng, hắn có thể làm gì tốt đẹp cho cậu được đây?
“Nhìn cậu không giống loại người gian dối... Cậu nói không ăn trộm Vương Giả Chi Thược, thì sẽ là thật.” Đối phương vẫn nghi hoặc, Ashurnasirpal thấy có chút khó khăn, thoáng nhìn sợi tóc vàng vương trên gương mặt tái nhợt vẫn còn lưu lại vết đỏ, hắn đưa tay chạm nhẹ
“Anh làm gì? Đừng đụng vào tôi!” Kiều Tang lập tức né tránh, lưng nhói đau làm cậu khẽ rên..
“Tóc vàng.” Ashurnasirpal nói nhỏ, sợi tóc mềm mại cùng hương thơm ngát tản mát trên ngón tay, hắn kinh ngạc thu tay lại thì thào, “Lần đầu tiên ta trông thấy màu tóc này... Thần quan nói khi ta gặp kiếp nạn, Thần linh sẽ phái tới sứ giả trợ giúp ta vượt qua trở ngại, chẳng lẽ cậu chính là vị sứ giả đó?”
“Anh nói cái gì... Tôi nghe không hiểu!” Người đàn ông lầm bầm một lúc, Kiều Tang hoàn toàn mù tịt. Nhưng đối phương đem ra một đồ vật, nhất thời hai mắt cậu sáng lên, đó là thứ vũ khí đã từng cắt ngang thanh bảo kiếm sắc bén của Ashurnasirpal.
Ashurnasirpal đem nó đặt ở trước mặt Kiều Tang, nghiêm túc nói, “Ta hỏi qua nghệ nhân chế thiết (người làm công việc rèn đúc vũ khí thời xưa), bọn họ đều nói chưa từng nhìn thấy loại đồ vật kì quái thế này, càng không tưởng tượng ra nó đã làm gãy kiếm.”
“Đây là súng lục.” Hai bên nói gà nói vịt, Kiều Tang rốt cục có thể đoán được ý hắn, tay run rẩy chỉ vào hộp đạn, giải thích, “Lắp đạn vào đây là có thể bắn ra... Anh hiểu không? Loại vũ khí này tới thế kỷ XIX mới được phát minh ra, nên anh phải tin rằng tôi không thuộc thời đại của mấy người, tôi là người tương lai!”
“Cậu nói cậu không thuộc về hiện tại mà đến từ ba ngàn năm sau, ba ngàn năm sau... Đó là nơi Thần linh cư ngụ?” Ashurnasirpal hoang mang. Hai kẻ mù tịt ngôn ngữ của nhau nói qua nói lại chẳng ra sao, “Có hiểu lời ta không, mau trả lời?” Hắn không kiên nhẫn được nữa, thốt ra, “Được rồi, chỉ cần nghe ta nói là được. Từ giờ trở đi, cậu ở lại bên cạnh ta, để ta chăm sóc cậu.”
Nhớ lại lúc Bashaarat nói Kiều Tang khó sống nổi, hắn vô cùng lo lắng! Sứ giả của Thần linh giúp hắn vượt qua kiếp nạn, hắn lại không giúp được cậu—— Không được, hắn không cho phép loại chuyện này phát sinh!
Hôm nay, cậu tỉnh táo ở trước mặt hắn, tuy bọn họ không có cách nào để hiểu nhau nhưng hắn biết cậu ở phía hắn, không giống những kẻ kia … Biểu hiện ra ngoài là phục tùng, trong bóng tối lại giở trò quỷ, chờ cơ hội kéo hắn khỏi Vương vị.
Cuộn thân thể lại, Kiều Tang cảnh giác không biết người đàn ông kia sẽ làm gì cậu? “Ngươi vẫn còn rất sợ hãi?” Ashurnasirpal chăm chú nhìn người núp bên trong tấm chăn, có lẽ bởi vì ở nơi lạ lẫm khiến cậu bất an...
“Kỳ thật không chỉ có cậu mà rất nhiều người đều sợ ta, ta chính là muốn tất cả mọi người sợ hãi ta, không dám phản kháng ta. Chỉ có như vậy mới có thể ngồi vững vàng trên Vương vị, thống trị quốc gia Phụ vương để lại cho ta.”
“Ta đã giết rất nhiều người, nhất là khi ta ngồi trên Vương vị này, số người sẽ phải chết trong tay ta sẽ càng tăng. Tiểu quốc không thuận theo ta, loạn thần tặc tử, trộm lăng mộ... Ngu xuẩn, cần gì phải tự tìm đường chết như vậy?”
Nam nhân càng nói càng hăng say, Kiều Tang thừa dịp hắn không chú ý bèn cầm lấy chăn chậm rãi di chuyển đến bên giường, chịu đựng đau đớn, chân trần lặng lẽ nhảy xuống đất...
“Bọn chúng cần giác ngộ dưới gầm trời này chỉ có một Đế quốc Assyria, đều phải thuận theo ta!” Hùng biện đến sục sôi kinh hồn, Ashurnasirpal nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Tang, phát hiện cậu không hề có ở trên giường.(Còn tiếp…)(1)Nimrud: QT chém là Nimes Luther nha~ Còn Nimrud và Calah là gì, đề nghị đọc lại chú giải chương trước.
(2) Trong QT chỉ ghi chung chung là Nimrud cách Baghdad một khoảng cách mà không nói rõ bao nhiêu. Nên tôi đành lần mò một chút, Wikipedia có nói đến các địa điểm liên quan và khoảng cách như sau:
+ Nimrud là một thành phố của Assyria cổ đại, nằm ở phía nam Nineveh trên sông Tigris, hiện nay là Ninawa Governorate (từ Governorate có nghĩa là Tỉnh lỵ) của Iraq. Trong thời cổ đại đã được gọi là thành phố Kalhu hay Calah. Thành phố có diện tích khoảng 41 km². Tàn tích của thành phố được tìm thấy ở Iraq, khoảng 30 km (19 dặm) về phía đông nam Mosul.
+ Mosul (tiếng Arabic: الموصل al-Mawṣil, tiếng Maṣlawī Arabic: al-Mosul, Syriac – Aramaic: Nînwe, tiếng Kurdish: Mûsil / Nînewe, Azerbaijan: Musul), là một thành phố ở miền bắc Iraq và vốn thuộc Governorate Ninawa, cách 400 km (250 dặm) về phía tây bắc Baghdad. Nó là thành phố lớn thứ ba của Iraq sau khi Baghdad và Basra (phía Nam Iraq, gần Kuwait và Iran).
+ Ninawa Governorate (tiếng Arabic: نینوى Ninawa, tiếng Kurdish: Neynewa, tiếng Syriac-Aramaic: Nīnwē) là một tỉnh ở miền bắc Iraq, và chính là tên tiếng Arabic cho tên thánh của Nineveh ở Assyria. Nó có diện tích 37.323 km² (14.410 sq mi) và dân số ước tính khoảng 2.453.000 người vào năm 2003. Thành phố có vai trò chủ yếu Mosul, nằm trên sông Tigris từ những tàn tích của Nineveh cổ đại. Tal Afar cũng là một thành phố lớn trong khu vực. Trước năm 1976, nó được gọi là Mosul và cũng bao gồm tỉnh Dohuk Governorate ngày nay.
Do đó, Nimrud cách Baghdad khoảng hơn 400 km gì đó.
Toạ độ của Nimrud: 36°5′57″N 43°19′39″E, Baghdad: 33°20′00″N 44°26′00″E (N là North-Bắc, E là East-Đông)
[ Nguồn: Wikipedia, aina.org ]
(3) Lamassu: QT dùng từ Dực Sư, nghĩa là Sư tử có cánh. Khác với người Ai Cập dùng biểu tượng Sphinx (Nhân sư), người Assyria có biểu tượng riêng của họ là Lamassu đầu người mình bò có cánh, biểu tượng này đặc biệt thịnh trong Đế chế Neo-Assyrian (Tân Assyria), tức thời của anh công trị vì.
Trong nghệ thuật, lamassu được mô tả là lai giữa bò đực có cánh hoặc con sư tử với người đứng đầu của một nam nhân. Lamassu kích thước khổng lồ được đặt ở cổng thành phố, để tất cả những người bước vào nhìn thấy nó. Lamassu được sử dụng như một biểu tượng của quyền lực. “Lamassu” có nhiều hình tượng khác nhau trong văn hóa Sumer, những cái tên như Lamassu, Alad, và Shedu đã được sử dụng để biểu thị các bức tượng đầu người mình bò có cánh Assyria. Lamassus Cái được gọi là “Apsasû”. Những bức tượng hoành tráng gọi là Aladlammû hoặc Lamassu mang ý nghĩa là “tinh thần bảo vệ”.
Lamassu ở cổng vào Nimrud
[ Nguồn: Wikipedia, classics.unc.edu ]
(4) Simba: Tạp Ba. Sư tử Simba nha, not Sinbat -.-
Tác giả :
Chiến Thanh