Rượu Yêu
Chương 60: Em sẽ sớm trở thành nữ minh tinh
Bạn diễn thử vai cùng cô lần này là nữ diễn viên phụ của bộ phim, một diễn viên nổi tiếng cũng đã ba năm, hơn cô năm tuổi, tên là Kim Hoa.
Đây là cảnh quay buồn, chỉ cần Thôi Kiệu Hôn có thể chảy nước mắt, cô lập tức thành công.
Lần này cũng như lần trước, được phép thử ba lần.
Thôi Kiệu Hôn đọc nội dung phân cảnh, chủ yếu nhân vật không chấp nhận được sự thật là mẹ mình đã mất, cho nên ôm lấy Kim Hoa gào khóc.
Khóc cũng được, nhưng mà lem hết mắt thì có ổn không?
Giang Hoa nói chỉ cần đậu vai diễn, như thế nào cũng mặc kệ.
Lúc Thôi Kiệu Hôn xuất hiện, mọi người vô cùng ngạc nhiên. Ban đầu cũng có nghe nói đến người xin thử vai lần này từng là Hoa hậu của cả một trường đại học, nhưng mà không nghĩ đến cô lại đẹp đến vậy.
Ánh mắt của các nam diễn viên nhìn đến cô cũng có mấy phần háo sắc.
Đạo diễn Thắng nhìn cô cũng tầm tuổi của con gái mình, thấy cô lo lắng như vậy cũng cố ý động viên mấy câu, bộ phim này không phải chỉ ông mới có quyền chọn diễn viên, còn phải xem Trần Diễn Tông, Lư Phương và Phù Thư có đồng ý hay không.
Hôm nay Phù Thư cũng có đến, nhưng không biết đang ngồi ở đâu, chỉ thấy nam thần Trần Diễn Tông và nữ minh tinh Lư Phương đang ngồi phía bên kia.
Thôi Kiệu Hôn bất giác cảm thấy hồi hộp, tay cũng đã sớm có mồ hôi, biểu cảm trên gương mặt tinh xảo cũng không khó nhận ra lại khiến cho mọi người không khỏi cảm thán.
Người đẹp này nhìn như thế nào cũng cảm thấy thuận mắt.
Kim Hoa không mấy khi biết đến trường quay này, cô ấy là diễn viên của công ty ở Trùng Khánh, lần này đến đây là do thuận đường đi cùng với đoàn phim để đến Bắc Kinh cho cảnh quay tiếp theo.
Nghe nói con gái Thượng Hải trắng trẻo nõn nà, không mấy thon nhỏ lắm nhưng đại loại cũng xem như là ưa nhìn. Nhưng mà đây là lần đầu tiên Kim Hoa thấy cô gái Thượng Hải nào xinh đẹp đến vậy.
Thôi Kiệu Hôn mặc một bộ đồ nông thôn, hiển nhiên để cho nhập vai, tóc tai cũng không mấy gọn gàng như bình thường. Nhưng mà khuôn mặt trắng nõn mịn màng kia thật sự là cô ấy dùng bao nhiêu lớp phấn mới được như thế.
Kim Hoa muốn hỏi, ngoài cách làm cho cơ thể quyến rũ như vậy, Thôi Kiệu Hôn đã làm cách gì để khuôn mặt không chút tì vết thế kia?
Trước kia bắt đầu cảnh quay, Thôi Kiệu Hôn lễ phép cúi đầu chào Kim Hoa.
Trong chớp mắt, Kim Hoa cảm thấy mình thích cô gái lần đầu gặp mặt này.
Đến khi đạo diễn nói bắt đầu, Thôi Kiệu Hôn lập tức ngã xuống, ánh đèn trong phòng cũng tắt đi, để lại một vầng sáng ở vị trí của cô.
Thôi Kiệu Hôn ôm ngực, vẻ mặt thống khổ ngước lên nhìn Kim Hoa, “Tại sao?”
Mọi người ở phòng quay giật mình một cái, Kim Hoa nhìn khuôn mặt đó mà cũng muốn nhăn mặt theo.
Cô ấy ngồi xuống, một tay đỡ lấy Thôi Kiệu Hôn nói: “Đừng như vậy.”
“Em còn chưa thực hiện xong lời hứa, còn chưa mang về cho bà một niềm tự hào nào.” Thôi Kiệu Hôn cắn môi, ép cho nước mắt mình chảy xuống.
“Em…”
“Cắt!” Đạo diễn Thắng đột ngột lên tiếng.
Thấy Thôi Kiệu Hôn khó hiểu nhìn qua, đạo diễn Thắng nói: “Không có nước mắt thì đừng cố gắng quá.”
Khuôn mặt Thôi Kiệu Hôn rất đẹp, vẻ mặt ban nãy diễn cảnh đau khổ cũng thật sự khiến người ta chịu đựng không nổi, có cảm giác làm người khác buồn bã, không nhịn được đau lòng cùng cô.
Nhưng mà cảnh đẹp diễn tới đó cũng coi như đạt chuẩn, chỉ cần cô đừng ép nước mắt, làm vậy tuy đẹp nhưng lại mất hết tự nhiên, thật sự không tốt.
Thôi Kiệu Hôn hiểu ý của đạo diễn Thắng, cô cười ngượng ngùng nói xin lỗi, sau đó cùng Kim Hoa quay lại vị trí ban đầu.
“Lần thử thứ hai, diễn.”
“Tại sao?” Thôi Kiệu Hôn bước lên mấy bước, sau đó không sức lực ngã xuống.
Mọi người lại được một phen nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, cô gái ôm ngực, đôi vai gầy run lên bần bật.
Kim Hoa bước đến, “Đừng như vậy.”
Lần này, Thôi Kiệu Hôn ngẩng đầu, nước mắt đã chậm rãi chảy xuống. Đạo diễn Thắng ngạc nhiên, cả phòng quay cũng ngạc nhiên, Kim Hoa càng ngạc nhiên hơn nữa.
Cô ấy bối rối, muốn đỡ Thôi Kiệu Hôn lên, lại bị cô ôm lấy: “Em còn chưa thực hiện xong lời hứa, còn chưa kịp mang về cho bà ấy niềm tự hào nào…”
Kim Hoa vội vàng bắt lấy tay Thôi Kiệu Hôn, không hiểu sao lại thấy cảm động vô cùng.
“Em cũng chưa kịp nói lời cảm ơn đến bà ấy, cũng chưa kịp gặp mặt bà ấy lần cuối. Tại sao, tại sao lại như vậy?”
Đoàn quay phim nhìn từng giọt nước mắt cô chảy xuống, trong lòng như muốn nóng lên. Dường như cảm xúc mọi người bị hình ảnh này lây động, cả phòng quay đều yên lặng như tờ, chỉ nghe mỗi tiếng nức nở của Thôi Kiệu Hôn.
Đến cuối cùng, Trần Diễn Tông là người tỉnh táo đầu tiên, anh ấy đứng lên, sau đó vỗ tay thật lớn.
Bấy giờ mọi người mới kịp hoàn hồn, thấy khóe mắt mình cũng ươn ướt. Đạo diễn Thắng mấy khi cũng gặp tình huống này, vội vàng hô cắt. Lúc này đèn phòng mới được mở, Kim Hoa thở hắt một hơi, cô ấy sợ chỉ nhìn thêm một chút nữa sẽ không kìm được mà khóc theo.
Ban đầu Thôi Kiệu Hôn cũng không hiểu vì sao mình lại diễn tốt như vậy, đến nỗi khóc rồi thì không dừng được. Tai nghe tiếng vỗ tay ở đâu đó, sau đó là tiếng của đạo diễn, Thôi Kiệu Hôn mới ngẩn ngơ ngồi dậy, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay của mọi người trong phòng quay.
Thôi Kiệu Hôn vội lau mặt, sau đó thấy mọi người cười với mình thì ngượng mặt đáp lại.
Đạo diễn Thắng nói: “Làm tốt lắm, Diễn Tông, Lư Phương, hai người cảm thấy thế nào?”
Hai người bên kia đã đi đến, Lư Phương là nữ minh tinh, bề ngoài ăn mặc vô cùng hoành tráng, cô ấy nhìn Thôi Kiệu Hôn mấy lần, trong ánh mắt có chút kì lạ, sau cùng vẫn là Trần Diễn Tông nói trước: “Khá, có chút không được tự nhiên nhưng sau này chắc chắn sẽ tốt.”
Thôi Kiệu Hôn cười nhẹ cảm ơn.
Đạo diễn Thắng gật đầu nhìn sang Lư Phương, cô ấy nói: “Cũng tốt.”
Sau đó không đợi ai nói lời tiếp theo đã gật đầu rời đi. Đạo diễn Thắng dường như đã quá quen thuộc với cách ứng xử này của Lư Phương, ông ấy nói Trần Diễn Tông đi nghỉ trước, sau đó đưa cô đến phòng chờ sau sảnh.
Phù Thư đang ngồi đợi ở đây.
Thôi Kiệu Hôn chưa từng gặp Phù Thư, trên mạng cũng không có hình chân dung rõ nét của anh ta.
Nghe nói ở mấy lần bị bắt gặp, chụp lén, không cần nhìn rõ mặt cũng thấy dáng người Phù Thư. Thật sự mà nói người đàn ông nào trong giới nghệ thuật cũng rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, cử chỉ nhẹ nhàng đầy sức mềm mại.
Tôn Dịch đã từng một lần gặp, anh cũng không nói đến vẻ ngoài của Phù Thư, nhưng theo suy đoán của bản thân mình, Thôi Kiệu Hôn dám chắc rằng Phù Thư hẳn là một người đàn ông lãng tử.
Phù Thư ngồi đọc sách, đầu hơi cúi xuống làm mái tóc che đi nửa vầng trán. Đạo diễn Thắng lên tiếng chào, đợi Thôi Kiệu Hôn bước đến đối diện bàn, Phù Thư mới ngẩng đầu lên.
“Chào cô Thôi.” Giọng Phù Thư dịu dàng, có mấy phần trầm thấp, có mấy phần du dương, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Thôi Kiệu Hôn không chỉ bị từng đường nét khuôn mặt mềm mại của Phù Thư, mà cả giọng nói của anh cũng khiến cô như mất hồn.
Phù Thư mỉm cười, ra hiệu đạo diễn Thắng và Thôi Kiệu Hôn ngồi xuống: “Mời.”
Cô biết mình hơi thất lễ, ngượng ngùng cười cười ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Thắng.
Phù Thư nói: “Tôi đã xem cảnh diễn thử của cô Thôi, cô đóng rất tốt, lần này thêm một nhân vật cho bộ phim, cô Thôi có chắc chắn sẽ đảm nhiệm tốt vai diễn của mình chứ?”
Thôi Kiệu Hôn gật đầu: “Được góp mình vào “Gót Đỏ” là mục tiêu của tôi, chắc chắn tôi sẽ làm hết sức có thể.”
Phù Thư cười cười, nói với đạo diễn Thắng: “Lần này tôi muốn đổi một vài vai diễn ở bản điện ảnh một chút, chúng ta có thể đổi nhân vật ở hai bản phim cho nhau được không?”
Đạo diễn Thắng suy ngẫm đáp: “Có thể.”
“Vậy thì nhân vật Uyên Thư ở hai bản đã có đầy đủ hết chưa?”
“Lần này chúng ta đang tìm người cho nhân vật đó.” Đạo diễn Thắng dường như đọc được suy nghĩ của Phù Thư, ông giả vờ không hiểu, chỉ hỏi: “Anh muốn…?”
Phù Thư cúi đầu nhìn lại trang sách, một phút sau lại nhìn Thôi Kiệu Hôn nói: “Không bằng để cô Thôi đảm nhiệm ở vị trí bản điện ảnh, vài ngày nữa tìm người cho bản truyền hình sau.”
Đạo diễn Thắng thầm thở ra một hơi trong lòng, ông cười gật đầu: “Đến Bắc Kinh chúng ta sẽ tổ chức thêm buổi thử vai, như vậy được không?”
“Vậy cũng được.” Phù Thư gật gù, “Dù sao diễn viên ở Bắc Kinh cũng thuộc dạng khá, đạo diễn Thắng chưa từng làm tôi thất vọng.” Lời nói ra thì ánh mắt lơ đễnh cũng lướt qua Thôi Kiệu Hôn.
Thôi Kiệu Hôn ngồi một bên nghe, đạo diễn Thắng nói cô sẽ nhận vai nhân vật nữ phụ tên Uyên Thư ở bản điện ảnh, sau đó Phù Thư gửi cho cô một tấm danh thiếp, nhắc nhở cô mấy câu đáng chú ý trong bộ phim.
Khoảng ba mươi phút sau, Phù Thư tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi một lát, đạo diễn Thắng nói vài lời khách sáo, Thôi Kiệu Hôn lại một lần nữa cảm ơn, sau đó hai người mới cùng nhau ra ngoài.
Lúc quay trở lại phòng chờ lầu hai của bộ phim “Thêu Hoa”, đạo diễn Thắng đi cùng trợ lý nói: “Vài ngày nữa đoàn phim sẽ đến Bắc Kinh để quay cảnh tiếp theo, cô Thôi, đến lúc đó chúng tôi sẽ báo hợp đồng từ phía đài truyền hình cho cô.”
Thôi Kiệu Hôn mím môi, còn muốn hỏi nếu như cô ra Bắc Kinh thì phim “Thêu Hoa” sẽ như thế nào.
Dường như đạo diễn Thắng đọc được suy nghĩ này, ông lại nói: “Tôi đã đọc bản thảo nội dung phim “Thêu Hoa”, đạo diễn Kim cũng đã nói bộ phim này chỉ còn vài cảnh quay nữa là không còn cảnh của cô, cho nên cô đừng lo.”
“Đến khi đó cô đến Bắc Kinh cũng không muộn, bao giờ có lịch quay tiếp của “Thêu Hoa”, bên phía đạo diễn Kim sẽ giúp cô trở lại.”
Thôi Kiệu Hôn vô cùng ngạc nhiên với sự đột ngột này, đạo diễn Thắng cũng hiểu tâm lý này trên gương mặt của cô gái trẻ, ông cười lại nói thêm mấy câu khen khách sáo với cô, sau đó mới rời đi.
Trước khi ra khỏi phòng quay, trợ lý của đạo diễn Thắng có đưa danh thiếp của anh ta cho cô, nói hôm sau sẽ gửi lịch trình công việc rõ ràng.
***
Giang Hoa không được vào phòng quay thử, cho nên lúc này đợi Thôi Kiệu Hôn ra ngoài, cô ấy mới sốt sắng hỏi han.
Thôi Kiệu Hôn thấy vậy thì rất vui vẻ, nói: “Em được đậu vai diễn nhân vật Uyên Thư ở bản điện ảnh, trong năm ngày tới đoàn phim sẽ giúp em sắp xếp lịch quay và đến Bắc Kinh.”
Giang Hoa ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.
“Em đậu rồi sao?”
“Dạ.” Thôi Kiệu Hôn tỏ vẻ cũng không tin nổi, “Cảnh diễn của em là cảnh buồn, em đã cố gắng chảy nước mắt, diễn đến lần thứ hai thì em thành công.”
Lúc đầu Giang Hoa cũng mấy phần tin tưởng với nhan sắc của Thôi Kiệu Hôn thì dù làm gì cũng sẽ nắm được hơn năm mươi phần trăm thành công. Nhưng mà cũng không thể ngờ được chỉ cần diễn ở lần thử thứ hai liền có thể đạt được.
Cô ấy vừa vui vừa phức tạp. Thôi Kiệu Hôn là do cô ấy đưa vào, hiện giờ trò giỏi hơn thầy, hiển nhiên là một điều tốt. Nhưng mà trong giới giải trí này, dường như vậy trò giỏi hơn thầy cũng không phải là nhiều.
Giang Hoa cười nói: “Nếu đã như vậy, trước khi em đi cùng đoàn phim đến Bắc Kinh, phải mau chóng tìm quản lý riêng cho em mới được, nếu không chỉ một mình em thì cũng rất bất tiện.”
Thôi Kiệu Hôn biết Giang Hoa không thể làm người đứng sau mình lâu, nghe tới đây cũng tự hiểu chuyện. Cô gật đầu đồng ý để Giang Hoa giúp mình tìm quản lý, sau đó hai người bàn luận mấy câu về bộ phim “Thêu Hoa”, đến lúc Thôi Kiệu Hôn được gọi đi để quay cảnh mới cho “Thêu Hoa” thì tạm dừng.
Giang Hoa ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh là cô quản lý riêng của mình.
Cô ấy cũng biết tin Thôi Kiệu Hôn được gia nhập vào đoàn phim của “Gót Đỏ”, cho nên có chút không thoải mái nói: “Vì sao cô Thôi vào được, em lại vào không được nhỉ? Có phải là có gì đó nhầm lẫn rồi không, còn là bản điện ảnh nữa.”
Đây là điều mà rất nhiều người suy nghĩ, cũng không hiểu vì sao với kinh nghiệm của Giang Hoa, thêm một vài diễn viên nổi tiếng khác thử vai lại không được. Lần này Thôi Kiệu Hôn chỉ là một nhân vật mới vào giới lại có thể dễ dàng tham gia vào một bộ phim tiếng tăm như “Gót Đỏ”.
Một tay Giang Hoa lướt điện thoại, một tay còn lại cầm danh sách các đại diện công ty truyền thông tốt ở Thượng Hải. Đối với mấy câu này của quản lý, Giang Hoa cũng không quan tâm lắm.
Dẫu sao thì nhân vật mà Giang Hoa từng đăng ký thử vai là nhân vật bán chính, tần suất xuất hiện trên màn hình có thể nói là ngang ngửa với nhân vật chính, cho nên nếu có rớt thì cũng không phải chuyện bất bình thường.
Còn Thôi Kiệu Hôn chỉ là một nhân vật phụ, số lần xuất hiện trên màn hình cũng không nhiều. Dù ở truyền hình đi chăng nữa thì nhân vật mà Giang Hoa đăng ký cũng không thể qua loa được.
Giang Hoa đánh dấu đỏ lên một cái tên trên giấy, không rõ cảm xúc nói: “Chúng ta là người dẫn dắt em ấy, đã làm người tốt thì phải làm cho đến cùng.”
“Hơn nữa, cho dù không cần đến chúng ta, em ấy cũng có thể sớm trở thành minh tinh.”
Đây là cảnh quay buồn, chỉ cần Thôi Kiệu Hôn có thể chảy nước mắt, cô lập tức thành công.
Lần này cũng như lần trước, được phép thử ba lần.
Thôi Kiệu Hôn đọc nội dung phân cảnh, chủ yếu nhân vật không chấp nhận được sự thật là mẹ mình đã mất, cho nên ôm lấy Kim Hoa gào khóc.
Khóc cũng được, nhưng mà lem hết mắt thì có ổn không?
Giang Hoa nói chỉ cần đậu vai diễn, như thế nào cũng mặc kệ.
Lúc Thôi Kiệu Hôn xuất hiện, mọi người vô cùng ngạc nhiên. Ban đầu cũng có nghe nói đến người xin thử vai lần này từng là Hoa hậu của cả một trường đại học, nhưng mà không nghĩ đến cô lại đẹp đến vậy.
Ánh mắt của các nam diễn viên nhìn đến cô cũng có mấy phần háo sắc.
Đạo diễn Thắng nhìn cô cũng tầm tuổi của con gái mình, thấy cô lo lắng như vậy cũng cố ý động viên mấy câu, bộ phim này không phải chỉ ông mới có quyền chọn diễn viên, còn phải xem Trần Diễn Tông, Lư Phương và Phù Thư có đồng ý hay không.
Hôm nay Phù Thư cũng có đến, nhưng không biết đang ngồi ở đâu, chỉ thấy nam thần Trần Diễn Tông và nữ minh tinh Lư Phương đang ngồi phía bên kia.
Thôi Kiệu Hôn bất giác cảm thấy hồi hộp, tay cũng đã sớm có mồ hôi, biểu cảm trên gương mặt tinh xảo cũng không khó nhận ra lại khiến cho mọi người không khỏi cảm thán.
Người đẹp này nhìn như thế nào cũng cảm thấy thuận mắt.
Kim Hoa không mấy khi biết đến trường quay này, cô ấy là diễn viên của công ty ở Trùng Khánh, lần này đến đây là do thuận đường đi cùng với đoàn phim để đến Bắc Kinh cho cảnh quay tiếp theo.
Nghe nói con gái Thượng Hải trắng trẻo nõn nà, không mấy thon nhỏ lắm nhưng đại loại cũng xem như là ưa nhìn. Nhưng mà đây là lần đầu tiên Kim Hoa thấy cô gái Thượng Hải nào xinh đẹp đến vậy.
Thôi Kiệu Hôn mặc một bộ đồ nông thôn, hiển nhiên để cho nhập vai, tóc tai cũng không mấy gọn gàng như bình thường. Nhưng mà khuôn mặt trắng nõn mịn màng kia thật sự là cô ấy dùng bao nhiêu lớp phấn mới được như thế.
Kim Hoa muốn hỏi, ngoài cách làm cho cơ thể quyến rũ như vậy, Thôi Kiệu Hôn đã làm cách gì để khuôn mặt không chút tì vết thế kia?
Trước kia bắt đầu cảnh quay, Thôi Kiệu Hôn lễ phép cúi đầu chào Kim Hoa.
Trong chớp mắt, Kim Hoa cảm thấy mình thích cô gái lần đầu gặp mặt này.
Đến khi đạo diễn nói bắt đầu, Thôi Kiệu Hôn lập tức ngã xuống, ánh đèn trong phòng cũng tắt đi, để lại một vầng sáng ở vị trí của cô.
Thôi Kiệu Hôn ôm ngực, vẻ mặt thống khổ ngước lên nhìn Kim Hoa, “Tại sao?”
Mọi người ở phòng quay giật mình một cái, Kim Hoa nhìn khuôn mặt đó mà cũng muốn nhăn mặt theo.
Cô ấy ngồi xuống, một tay đỡ lấy Thôi Kiệu Hôn nói: “Đừng như vậy.”
“Em còn chưa thực hiện xong lời hứa, còn chưa mang về cho bà một niềm tự hào nào.” Thôi Kiệu Hôn cắn môi, ép cho nước mắt mình chảy xuống.
“Em…”
“Cắt!” Đạo diễn Thắng đột ngột lên tiếng.
Thấy Thôi Kiệu Hôn khó hiểu nhìn qua, đạo diễn Thắng nói: “Không có nước mắt thì đừng cố gắng quá.”
Khuôn mặt Thôi Kiệu Hôn rất đẹp, vẻ mặt ban nãy diễn cảnh đau khổ cũng thật sự khiến người ta chịu đựng không nổi, có cảm giác làm người khác buồn bã, không nhịn được đau lòng cùng cô.
Nhưng mà cảnh đẹp diễn tới đó cũng coi như đạt chuẩn, chỉ cần cô đừng ép nước mắt, làm vậy tuy đẹp nhưng lại mất hết tự nhiên, thật sự không tốt.
Thôi Kiệu Hôn hiểu ý của đạo diễn Thắng, cô cười ngượng ngùng nói xin lỗi, sau đó cùng Kim Hoa quay lại vị trí ban đầu.
“Lần thử thứ hai, diễn.”
“Tại sao?” Thôi Kiệu Hôn bước lên mấy bước, sau đó không sức lực ngã xuống.
Mọi người lại được một phen nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, cô gái ôm ngực, đôi vai gầy run lên bần bật.
Kim Hoa bước đến, “Đừng như vậy.”
Lần này, Thôi Kiệu Hôn ngẩng đầu, nước mắt đã chậm rãi chảy xuống. Đạo diễn Thắng ngạc nhiên, cả phòng quay cũng ngạc nhiên, Kim Hoa càng ngạc nhiên hơn nữa.
Cô ấy bối rối, muốn đỡ Thôi Kiệu Hôn lên, lại bị cô ôm lấy: “Em còn chưa thực hiện xong lời hứa, còn chưa kịp mang về cho bà ấy niềm tự hào nào…”
Kim Hoa vội vàng bắt lấy tay Thôi Kiệu Hôn, không hiểu sao lại thấy cảm động vô cùng.
“Em cũng chưa kịp nói lời cảm ơn đến bà ấy, cũng chưa kịp gặp mặt bà ấy lần cuối. Tại sao, tại sao lại như vậy?”
Đoàn quay phim nhìn từng giọt nước mắt cô chảy xuống, trong lòng như muốn nóng lên. Dường như cảm xúc mọi người bị hình ảnh này lây động, cả phòng quay đều yên lặng như tờ, chỉ nghe mỗi tiếng nức nở của Thôi Kiệu Hôn.
Đến cuối cùng, Trần Diễn Tông là người tỉnh táo đầu tiên, anh ấy đứng lên, sau đó vỗ tay thật lớn.
Bấy giờ mọi người mới kịp hoàn hồn, thấy khóe mắt mình cũng ươn ướt. Đạo diễn Thắng mấy khi cũng gặp tình huống này, vội vàng hô cắt. Lúc này đèn phòng mới được mở, Kim Hoa thở hắt một hơi, cô ấy sợ chỉ nhìn thêm một chút nữa sẽ không kìm được mà khóc theo.
Ban đầu Thôi Kiệu Hôn cũng không hiểu vì sao mình lại diễn tốt như vậy, đến nỗi khóc rồi thì không dừng được. Tai nghe tiếng vỗ tay ở đâu đó, sau đó là tiếng của đạo diễn, Thôi Kiệu Hôn mới ngẩn ngơ ngồi dậy, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay của mọi người trong phòng quay.
Thôi Kiệu Hôn vội lau mặt, sau đó thấy mọi người cười với mình thì ngượng mặt đáp lại.
Đạo diễn Thắng nói: “Làm tốt lắm, Diễn Tông, Lư Phương, hai người cảm thấy thế nào?”
Hai người bên kia đã đi đến, Lư Phương là nữ minh tinh, bề ngoài ăn mặc vô cùng hoành tráng, cô ấy nhìn Thôi Kiệu Hôn mấy lần, trong ánh mắt có chút kì lạ, sau cùng vẫn là Trần Diễn Tông nói trước: “Khá, có chút không được tự nhiên nhưng sau này chắc chắn sẽ tốt.”
Thôi Kiệu Hôn cười nhẹ cảm ơn.
Đạo diễn Thắng gật đầu nhìn sang Lư Phương, cô ấy nói: “Cũng tốt.”
Sau đó không đợi ai nói lời tiếp theo đã gật đầu rời đi. Đạo diễn Thắng dường như đã quá quen thuộc với cách ứng xử này của Lư Phương, ông ấy nói Trần Diễn Tông đi nghỉ trước, sau đó đưa cô đến phòng chờ sau sảnh.
Phù Thư đang ngồi đợi ở đây.
Thôi Kiệu Hôn chưa từng gặp Phù Thư, trên mạng cũng không có hình chân dung rõ nét của anh ta.
Nghe nói ở mấy lần bị bắt gặp, chụp lén, không cần nhìn rõ mặt cũng thấy dáng người Phù Thư. Thật sự mà nói người đàn ông nào trong giới nghệ thuật cũng rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, cử chỉ nhẹ nhàng đầy sức mềm mại.
Tôn Dịch đã từng một lần gặp, anh cũng không nói đến vẻ ngoài của Phù Thư, nhưng theo suy đoán của bản thân mình, Thôi Kiệu Hôn dám chắc rằng Phù Thư hẳn là một người đàn ông lãng tử.
Phù Thư ngồi đọc sách, đầu hơi cúi xuống làm mái tóc che đi nửa vầng trán. Đạo diễn Thắng lên tiếng chào, đợi Thôi Kiệu Hôn bước đến đối diện bàn, Phù Thư mới ngẩng đầu lên.
“Chào cô Thôi.” Giọng Phù Thư dịu dàng, có mấy phần trầm thấp, có mấy phần du dương, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Thôi Kiệu Hôn không chỉ bị từng đường nét khuôn mặt mềm mại của Phù Thư, mà cả giọng nói của anh cũng khiến cô như mất hồn.
Phù Thư mỉm cười, ra hiệu đạo diễn Thắng và Thôi Kiệu Hôn ngồi xuống: “Mời.”
Cô biết mình hơi thất lễ, ngượng ngùng cười cười ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Thắng.
Phù Thư nói: “Tôi đã xem cảnh diễn thử của cô Thôi, cô đóng rất tốt, lần này thêm một nhân vật cho bộ phim, cô Thôi có chắc chắn sẽ đảm nhiệm tốt vai diễn của mình chứ?”
Thôi Kiệu Hôn gật đầu: “Được góp mình vào “Gót Đỏ” là mục tiêu của tôi, chắc chắn tôi sẽ làm hết sức có thể.”
Phù Thư cười cười, nói với đạo diễn Thắng: “Lần này tôi muốn đổi một vài vai diễn ở bản điện ảnh một chút, chúng ta có thể đổi nhân vật ở hai bản phim cho nhau được không?”
Đạo diễn Thắng suy ngẫm đáp: “Có thể.”
“Vậy thì nhân vật Uyên Thư ở hai bản đã có đầy đủ hết chưa?”
“Lần này chúng ta đang tìm người cho nhân vật đó.” Đạo diễn Thắng dường như đọc được suy nghĩ của Phù Thư, ông giả vờ không hiểu, chỉ hỏi: “Anh muốn…?”
Phù Thư cúi đầu nhìn lại trang sách, một phút sau lại nhìn Thôi Kiệu Hôn nói: “Không bằng để cô Thôi đảm nhiệm ở vị trí bản điện ảnh, vài ngày nữa tìm người cho bản truyền hình sau.”
Đạo diễn Thắng thầm thở ra một hơi trong lòng, ông cười gật đầu: “Đến Bắc Kinh chúng ta sẽ tổ chức thêm buổi thử vai, như vậy được không?”
“Vậy cũng được.” Phù Thư gật gù, “Dù sao diễn viên ở Bắc Kinh cũng thuộc dạng khá, đạo diễn Thắng chưa từng làm tôi thất vọng.” Lời nói ra thì ánh mắt lơ đễnh cũng lướt qua Thôi Kiệu Hôn.
Thôi Kiệu Hôn ngồi một bên nghe, đạo diễn Thắng nói cô sẽ nhận vai nhân vật nữ phụ tên Uyên Thư ở bản điện ảnh, sau đó Phù Thư gửi cho cô một tấm danh thiếp, nhắc nhở cô mấy câu đáng chú ý trong bộ phim.
Khoảng ba mươi phút sau, Phù Thư tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi một lát, đạo diễn Thắng nói vài lời khách sáo, Thôi Kiệu Hôn lại một lần nữa cảm ơn, sau đó hai người mới cùng nhau ra ngoài.
Lúc quay trở lại phòng chờ lầu hai của bộ phim “Thêu Hoa”, đạo diễn Thắng đi cùng trợ lý nói: “Vài ngày nữa đoàn phim sẽ đến Bắc Kinh để quay cảnh tiếp theo, cô Thôi, đến lúc đó chúng tôi sẽ báo hợp đồng từ phía đài truyền hình cho cô.”
Thôi Kiệu Hôn mím môi, còn muốn hỏi nếu như cô ra Bắc Kinh thì phim “Thêu Hoa” sẽ như thế nào.
Dường như đạo diễn Thắng đọc được suy nghĩ này, ông lại nói: “Tôi đã đọc bản thảo nội dung phim “Thêu Hoa”, đạo diễn Kim cũng đã nói bộ phim này chỉ còn vài cảnh quay nữa là không còn cảnh của cô, cho nên cô đừng lo.”
“Đến khi đó cô đến Bắc Kinh cũng không muộn, bao giờ có lịch quay tiếp của “Thêu Hoa”, bên phía đạo diễn Kim sẽ giúp cô trở lại.”
Thôi Kiệu Hôn vô cùng ngạc nhiên với sự đột ngột này, đạo diễn Thắng cũng hiểu tâm lý này trên gương mặt của cô gái trẻ, ông cười lại nói thêm mấy câu khen khách sáo với cô, sau đó mới rời đi.
Trước khi ra khỏi phòng quay, trợ lý của đạo diễn Thắng có đưa danh thiếp của anh ta cho cô, nói hôm sau sẽ gửi lịch trình công việc rõ ràng.
***
Giang Hoa không được vào phòng quay thử, cho nên lúc này đợi Thôi Kiệu Hôn ra ngoài, cô ấy mới sốt sắng hỏi han.
Thôi Kiệu Hôn thấy vậy thì rất vui vẻ, nói: “Em được đậu vai diễn nhân vật Uyên Thư ở bản điện ảnh, trong năm ngày tới đoàn phim sẽ giúp em sắp xếp lịch quay và đến Bắc Kinh.”
Giang Hoa ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.
“Em đậu rồi sao?”
“Dạ.” Thôi Kiệu Hôn tỏ vẻ cũng không tin nổi, “Cảnh diễn của em là cảnh buồn, em đã cố gắng chảy nước mắt, diễn đến lần thứ hai thì em thành công.”
Lúc đầu Giang Hoa cũng mấy phần tin tưởng với nhan sắc của Thôi Kiệu Hôn thì dù làm gì cũng sẽ nắm được hơn năm mươi phần trăm thành công. Nhưng mà cũng không thể ngờ được chỉ cần diễn ở lần thử thứ hai liền có thể đạt được.
Cô ấy vừa vui vừa phức tạp. Thôi Kiệu Hôn là do cô ấy đưa vào, hiện giờ trò giỏi hơn thầy, hiển nhiên là một điều tốt. Nhưng mà trong giới giải trí này, dường như vậy trò giỏi hơn thầy cũng không phải là nhiều.
Giang Hoa cười nói: “Nếu đã như vậy, trước khi em đi cùng đoàn phim đến Bắc Kinh, phải mau chóng tìm quản lý riêng cho em mới được, nếu không chỉ một mình em thì cũng rất bất tiện.”
Thôi Kiệu Hôn biết Giang Hoa không thể làm người đứng sau mình lâu, nghe tới đây cũng tự hiểu chuyện. Cô gật đầu đồng ý để Giang Hoa giúp mình tìm quản lý, sau đó hai người bàn luận mấy câu về bộ phim “Thêu Hoa”, đến lúc Thôi Kiệu Hôn được gọi đi để quay cảnh mới cho “Thêu Hoa” thì tạm dừng.
Giang Hoa ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh là cô quản lý riêng của mình.
Cô ấy cũng biết tin Thôi Kiệu Hôn được gia nhập vào đoàn phim của “Gót Đỏ”, cho nên có chút không thoải mái nói: “Vì sao cô Thôi vào được, em lại vào không được nhỉ? Có phải là có gì đó nhầm lẫn rồi không, còn là bản điện ảnh nữa.”
Đây là điều mà rất nhiều người suy nghĩ, cũng không hiểu vì sao với kinh nghiệm của Giang Hoa, thêm một vài diễn viên nổi tiếng khác thử vai lại không được. Lần này Thôi Kiệu Hôn chỉ là một nhân vật mới vào giới lại có thể dễ dàng tham gia vào một bộ phim tiếng tăm như “Gót Đỏ”.
Một tay Giang Hoa lướt điện thoại, một tay còn lại cầm danh sách các đại diện công ty truyền thông tốt ở Thượng Hải. Đối với mấy câu này của quản lý, Giang Hoa cũng không quan tâm lắm.
Dẫu sao thì nhân vật mà Giang Hoa từng đăng ký thử vai là nhân vật bán chính, tần suất xuất hiện trên màn hình có thể nói là ngang ngửa với nhân vật chính, cho nên nếu có rớt thì cũng không phải chuyện bất bình thường.
Còn Thôi Kiệu Hôn chỉ là một nhân vật phụ, số lần xuất hiện trên màn hình cũng không nhiều. Dù ở truyền hình đi chăng nữa thì nhân vật mà Giang Hoa đăng ký cũng không thể qua loa được.
Giang Hoa đánh dấu đỏ lên một cái tên trên giấy, không rõ cảm xúc nói: “Chúng ta là người dẫn dắt em ấy, đã làm người tốt thì phải làm cho đến cùng.”
“Hơn nữa, cho dù không cần đến chúng ta, em ấy cũng có thể sớm trở thành minh tinh.”
Tác giả :
Gà Trống Đẻ Con