Rượu Gạo Pha Bưởi
Chương 31 Ba Cố đến rồi
Đôi mắt Lâm Trạch Diễn chỉ phản chiếu mỗi hình bóng Cố U, kéo cô và ánh trăng vào lòng.
Cố U thuận thế nhào đến, hơi thở quen thuộc vấn vít đầu mũi khiến cô thầm xích lại gần.
Làn gió lướt ngang, tuy hơi lạnh nhưng Lâm Trạch Diễn đã che chắn kín bưng.
Cố U vùi đầu trong lòng anh, rầu rĩ hỏi: “Lâm Trạch Diễn anh còn chuyện chưa nói với em”.
“Anh chưa nói gì chứ?” – Lâm Trạch Diễn cười ha ha đánh trống lảng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, còn cả khi đó nữa” – Giọng nói ngày càng nhỏ, hình ảnh Melissa xuất hiện cào rát trái tim Cố U.
“…….Anh xin lỗi” – Lâm Trạch Diễn không thể giấu Cố U được nữa, anh đứng cách xa một chút, cúi đầu áp lên trấn cô. “Nhưng anh thật sự không thể rời xa em”.
Vầng trăng huyền diệu mang theo mùi hương hoa mộc vờn quanh, Đôi mắt Cố U đối diện với người kề trước mặt bất giác chuyển động, giọng Lâm Trạch Diễn chợt tiếp tục: “U U, anh rất thích em, thích em nhiều hơn những gì anh nghĩ”.
Bàn tay Cố U len vào tóc Lâm Trạch Diễn, cô thở dài: “Đúng ra anh nên nói sớm hơn”.
“Anh là kẻ nhút nhát”.
“Em biết, vậy thì sao?”.
“Anh sợ, sợ em xa lánh anh nên không dám mạo hiểm” – Lâm Trạch Diễn ôm Cố U thêm lần, công viên nhỏ nội khu lúc tám giờ rưỡi thưa thớt người. “Cho nên, bây giờ anh có thể hôn em được không?”.
Cố U rung động sửng sốt trước câu chuyện bỗng dưng chuyển hướng, cô tách khỏi Lâm Trạch Diễn, lắc đầu trêu: “Không được, em không cho người nhát gan hôn”.
Lâm Trạch Diễn bật cười: “Anh không nhát gan, được em yêu chứng tỏ lá gan anh rất gan dạ”.
Cố U nhướng mày, tuy không thù dai nhưng cái gai trong lòng vẫn trơ trơ nên cô vào thẳng vấn đề: “Vậy chuyện với Melissa là như thế nào vậy?”.
Trung thực là tốt nhất, Cố U quan niệm tất cả cuộc cãi vã đều xuất phát từ giấu diếm, lừa dối và những vấn đề mà bản thân tự cho là đúng.
Thay vì tích tụ thành giọt nước tràn ly, không bằng bây giờ giải quyết rạch ròi.
Nụ cười trên môi Lâm Trạch Diễn lập tức dập tắt, anh nghiêm chỉnh chỉnh đốn thái độ, sự việc hôm nay bị đại não điểm mặt gọi tên nên hơi khó chịu: “Cô ta thích anh, muốn tán tỉnh nhưng anh từ chối”.
Đôi ba từ đã giải quyết tất cả, Lâm Trạch Diễn có vẻ thoải mái khi nhắc đến cô ta, anh bước tới gần muốn ôm Cố U.
Cố U bước lùi từ chối, Lâm Trạch Diễn mếu máo nghe cô ung dung kết tội: “Khi đó em đã chứng kiến tất cả, Melissa nói gì làm gì đều lọt vào tai em rõ mồn một”.
Cố U có thể tường thuật cả dấu chấm câu của cuộc trò chuyện trong hồi tưởng kia.
Áp lực đè nặng bóp chặt cần cổ Có U.
Lâm Trạch Diễn lập tức gạt hết những tủi thân, anh cau mày sốt ruột đi về phía Cố U: “Mấy câu cô ta nói em đừng để ý, một chữ cũng đừng”.
Việc Cố U sốc vì những lời lẽ đó thậm chí kém xa sự lo lắng của Lâm Trạch Diễn lúc này.
Cố U hiện diện ở phòng thay đồ là mấu chốt thông suốt mọi chuyện.
Nguyên do Cố U về nhà, dáng vẻ úa màu bất chợt liên kết thành một chuỗi.
Lâm Trạch Diễn không nhớ rõ những lời Melissa nói, nhưng anh khắc ghi không bỏ sót bất kì kí tự nào từ Cố U.
Tất nhiên Lâm Trạch Diễn biết Melissa đã tổn thương Cố U như thế nào.
“Em là tốt nhất, là anh vướng víu….” – Lâm Trạch Diễn chôn chân tại chỗ như một chú chó cụp tai cụp đuôi, vẻ mặt vô định do vô tình phạm lỗi.
Dáng vẻ này, Cố U không thể nổi nóng được.
Cô vỗ vỗ đầu anh, cười cười: “Anh sao vậy? Em vẫn ổn mà?”.
“Anh sợ em buồn”.
“Nhưng em hết buồn rồi”.
“Anh xin lỗi…..”.
“Lâm Trạch Diễn” – Cố U nâng đầu anh đối mặt với mình. “Bây giờ anh là bạn trai em, anh biết không, anh không cần nhận lỗi thay người khác. Nếu không em sẽ cảm thấy xa cách”.
“Đung….” – Nửa lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng, Lâm Trạch Diễn chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa. “Anh biết rồi”.
“Chuyện Melissa em đã hiểu, cònn việc hôm nay thì sao? Vì sao tự dưng dẫn em lên phòng anh?” – Cố U thả tay, khoanh trước ngực.
Chuyện này…. Lâm Trạch Diễn vuốt mũi.
Dưới ánh mắt chăm chú của Cố U, anh đành từ tốn nói rõ hết thảy.
Biết được Cố U bỏ đi, Lâm Trạch Diễn lập tức đoán rất có thể cô đã về nhà ba mẹ.
Anh nóng vội mua vé chuyến gần nhất, trên đường về nhanh chóng gọi điện nhờ ba mẹ mình đón Cố U trước, nhân tiện chào hỏi ba mẹ Cố U.
Điều anh không ngờ nhất chính câu trả lời của ba cô, những tưởng ông sẽ từ chối, thậm chí tất cả những lời thuyết phục trong tình huống khó khăn nhất cũng đã chuẩn bị sẵn sàng không có đất dụng võ. Vì sau một hồi im lặng, ông đã đồng ý.
Người đầu tiên phát hiện Lâm Trạch Diễn thích Cố U là ông, chính vì chuyện đó mà Cố U đã bỏ lỡ mấy lần ngoài chơi cùng Cố Diễn những ngày cuối tuần. Đây cũng là lúc Cố U bắt đầu ở nhà nhiều hơn bao giờ hết.
Sau này Cố U mới biết, những lá thư chồng chất chứng cớ cho nhiều năm thầm thương trộm nhớ luôn đặt trên bàn. Chỉ cần Cố U bước vào, cô sẽ lập tức nhận ra mối tình này không phải nhất thời mà Lâm Trạch Diễn đã cất ủ nhiều năm.
Một trái tim đập loạn vì Cố U hai thập kỉ, khẩn thiết được cô công nhận.
Cố U không trả lời ngay, từ đầu cô đã đoán được đại khái, chỉ chờ chính miệng anh nói ra để củng cố suy đoán của mình.
Cây đinh đã bị dỡ bỏ khiến thân thể Cố U nhẹ bẫng.
Tiếng giày lộc cộc phá tan màn đêm tĩnh lặng, tiếng cọ xát sột soạt sột soạt.
Cố U đi trước, Lâm Trạch Diễn không rời mắt khỏi cô, từ từ đến gần.
Hai tay Cố U chắp sau lưng, mũi chân hướng về phía Lâm Trạch Diễn. Cố U nhắm mắt, nụ hôn mềm tận xương rơi xuống má anh.
Đóng một con tem, đáy lòng nôn nao.
Cơn gió thôi và dải sáng bàng bạc se duyên cho hai người, tình tiết tranh vẽ hút hồn Lâm Trạch Diễn.
Thuần khiết động lòng người, thu hút trái tim biểu lộ.
Lâm Trạch Diễn chếch sang, anh muốn thưởng thức đôi môi nhưng ngay lúc này Cố U lại né tránh.
“U U, vậy là sao?” – Lâm Trạch Diễn nheo mắt, hạ thấp tông giọng hỏi với theo.
“Bởi vì anh vẫn là người nhút nhát” – Cố U bỏ lại Lâm Trạch Diễn, quay đầu nhìn. “Đi thôi, em sẽ nói trên đường về”.
“Ừ, vậy em nói đi” – Lâm Trạch Diễn lò dò phía sau, chụp lấy tay Cố U.
Bàn tay mềm mại vừa vặn yên vị gọn lỏn trong bàn tay to lớn, cảm giác thật khoan khoái.
Dáng người Cố U nho nhỏ lại có thể bước đi vững chãi đến thế. Lâm Trạch Diễn rung rinh bước song song Cố U, xoa đầu cô.
Cố U giật mình, nhanh chóng đáp trả. Anh xoa em vò, đến khi về nhà thì đầu tóc rối bù.
Hai người nhìn mái tóc rối tung, tiếng chuông cười chưa vang lên hai người đã bật cười thành tiếng.
Tràng cười tắt dần, khuôn miệng con con dần thu lại, cuối cùng biến thành sự an tâm hằn sâu trên khóe môi.
Chuông cửa ding dong ding dong, Cố U để mặc mái tóc lộn xộn, trong khi đợi mẹ anh mở cửa, cô quay sang Lâm Trạch Diễn thấy anh mỉm cười dịu dàng.
Từ trong nhà vang vọng tiếng bước chân, cửa mở, chẳng thấy mẹ anh mỉm cười hiền hậu đâu, chỉ có một người đàn ông cao cao đứng đó.
Đường nét người đàn ông tương tự Cố U đang cau mày, chứng tỏ tâm trạng không vui.
Tầm nhìn nhanh chóng dời xuống hai bàn tay đan vào nhau, càng không hài lòng.
“Ba?” – Cố U choàng tỉnh, kinh ngạc gọi.
“Con còn nhớ ba mình à?” – Ba cô hừ lạnh, ngữ khí không giận lắm. Sau đó ông nhìn Lâm Trạch Diễn, lạnh mặt xoay người rời đi.
Lâm Trạch Diễn tay bỗng dưng lạnh ngắt, hồn lìa khỏi xác, Cố U đành kéo cây sào vào nhà.
Bên trong, hai bà mẹ đang nắm tay nhau nói chuyện, ba anh đang ngồi đối diện với một chỗ trống, bạn chơi cờ vốn là ba cô.
Bầu không khí hòa thuận ấm cúng, thấy Cố U về, mẹ cô đứng dậy ôm rồi nhéo nhéo eo con gái: “Không sao, không béo lắm”.
“Mẹ!!” – Cố U vui mừng khôn xiết ôm chầm lấy. “Sao hôm nay mẹ ở đây, không phải mẹ bận sao?”.
“Thằng nhóc này không nói gì với con à? Đúng ra ba không nên đồng ý với nó, hừ” – Ba cô xuất hiện từ phía sau thở phì phì, cáu kỉnh mặt nhăn mày nhó.
“Anh à” – Bà Cố vỗ vỗ chồng, hòa hoãn nhìn Lâm Trạch Diễn, phương ngữ miền Nam nhỏ nhẹ thanh thoát khác bà Lâm: “Trạch Diễn, con đừng để bụng, chú con như vậy suốt thôi”.
“Con biết ạ, do con sai, do con không giải thích rõ ràng” – Lâm Trạch Diễn lễ phép lắc đầu, Cố U là lý do khiến ông phật lòng với Lâm Trạch Diễn.
Cố U chưa kịp chen vào đã bị ba mình kéo sang một bên, cô đánh mắt trấn an Lâm Trạch Diễn, vỗ nhẹ tay ba: ” Lâu rồi con mới được gặp ba”.
“Con và thằng nhóc đó quen nhau à?” – Ba Cố “tung chiêu”.
“Dạ đúng” – Cố U thoải mái “đáp trả”.
Lâm Trạch Diễn như vớ được một nắm thuốc trợ tim, trái tim run sợ dần đập chậm lại. Anh đứng cạnh Cố U, lấm lét kéo bàn tay còn lại.
Lâm Trạch Diễn gật đầu chào ông Cố: “Con chào chú, lâu rồi mới có dịp gặp ạ”.
“Khỏi, mới gặp rồi” – Ông Cố giơ tay, từ chối lời chào.
Dám cướp con gái cưng của ông, không thích thằng nhóc này chút nào.
Ông bà Lâm mời mọi người ngồi xuống, dù rất buồn cười nhưng cũng hiểu rõ nỗi lòng ông Cố.
Nếu mình sinh con gái, đứa nhỏ dày công chăm bẵm bị cuỗm đi, ai mà không tức giận được chứ?
“Nào nào nào, đừng đứng nữa, ngồi nói chuyện thôi” – Bà Lâm rót mỗi người một tách trà, được một nửa thì đưa Lâm Trạch Diễn rót tiếp.
Khi anh rót đến ba Cố U, còn được ông hào phóng bo thêm một ánh mắt ghét bỏ.
Cố U bên cạnh nhìn thấy, đến phiên mình, cô thò tay ý bảo anh coi chừng.
Lâm Trạch Diễn mỉm cười đáp lại, cuối cùng màn rót trà cũng xong.
Nguyên nhân ba mẹ Cố U đến không có gì ngoài đón Cố U về.
Ừ thì lúc trước đồng ý đó, nhưng ông chỉ cho cho thêm thời gian chứ không có nghĩa con gái ông sẽ qua đêm bên nhà họ Lâm. Có ma quỷ mới biết thằng yêu quái này nghĩ gì, hừ.
Ông Cố càng nghĩ càng cảm thấy bất ổn, cuối cùng mặc kệ bà Cố khuyên can, đi thẳng xuống tầng tìm bọn họ.
Không nghĩ đến khi hai đứa dạo bội về, lòng ông tức giận dâng trào, hình như có ai đó bới đất đào củ cải phải, khó chịu quá!
Cố U thuận thế nhào đến, hơi thở quen thuộc vấn vít đầu mũi khiến cô thầm xích lại gần.
Làn gió lướt ngang, tuy hơi lạnh nhưng Lâm Trạch Diễn đã che chắn kín bưng.
Cố U vùi đầu trong lòng anh, rầu rĩ hỏi: “Lâm Trạch Diễn anh còn chuyện chưa nói với em”.
“Anh chưa nói gì chứ?” – Lâm Trạch Diễn cười ha ha đánh trống lảng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, còn cả khi đó nữa” – Giọng nói ngày càng nhỏ, hình ảnh Melissa xuất hiện cào rát trái tim Cố U.
“…….Anh xin lỗi” – Lâm Trạch Diễn không thể giấu Cố U được nữa, anh đứng cách xa một chút, cúi đầu áp lên trấn cô. “Nhưng anh thật sự không thể rời xa em”.
Vầng trăng huyền diệu mang theo mùi hương hoa mộc vờn quanh, Đôi mắt Cố U đối diện với người kề trước mặt bất giác chuyển động, giọng Lâm Trạch Diễn chợt tiếp tục: “U U, anh rất thích em, thích em nhiều hơn những gì anh nghĩ”.
Bàn tay Cố U len vào tóc Lâm Trạch Diễn, cô thở dài: “Đúng ra anh nên nói sớm hơn”.
“Anh là kẻ nhút nhát”.
“Em biết, vậy thì sao?”.
“Anh sợ, sợ em xa lánh anh nên không dám mạo hiểm” – Lâm Trạch Diễn ôm Cố U thêm lần, công viên nhỏ nội khu lúc tám giờ rưỡi thưa thớt người. “Cho nên, bây giờ anh có thể hôn em được không?”.
Cố U rung động sửng sốt trước câu chuyện bỗng dưng chuyển hướng, cô tách khỏi Lâm Trạch Diễn, lắc đầu trêu: “Không được, em không cho người nhát gan hôn”.
Lâm Trạch Diễn bật cười: “Anh không nhát gan, được em yêu chứng tỏ lá gan anh rất gan dạ”.
Cố U nhướng mày, tuy không thù dai nhưng cái gai trong lòng vẫn trơ trơ nên cô vào thẳng vấn đề: “Vậy chuyện với Melissa là như thế nào vậy?”.
Trung thực là tốt nhất, Cố U quan niệm tất cả cuộc cãi vã đều xuất phát từ giấu diếm, lừa dối và những vấn đề mà bản thân tự cho là đúng.
Thay vì tích tụ thành giọt nước tràn ly, không bằng bây giờ giải quyết rạch ròi.
Nụ cười trên môi Lâm Trạch Diễn lập tức dập tắt, anh nghiêm chỉnh chỉnh đốn thái độ, sự việc hôm nay bị đại não điểm mặt gọi tên nên hơi khó chịu: “Cô ta thích anh, muốn tán tỉnh nhưng anh từ chối”.
Đôi ba từ đã giải quyết tất cả, Lâm Trạch Diễn có vẻ thoải mái khi nhắc đến cô ta, anh bước tới gần muốn ôm Cố U.
Cố U bước lùi từ chối, Lâm Trạch Diễn mếu máo nghe cô ung dung kết tội: “Khi đó em đã chứng kiến tất cả, Melissa nói gì làm gì đều lọt vào tai em rõ mồn một”.
Cố U có thể tường thuật cả dấu chấm câu của cuộc trò chuyện trong hồi tưởng kia.
Áp lực đè nặng bóp chặt cần cổ Có U.
Lâm Trạch Diễn lập tức gạt hết những tủi thân, anh cau mày sốt ruột đi về phía Cố U: “Mấy câu cô ta nói em đừng để ý, một chữ cũng đừng”.
Việc Cố U sốc vì những lời lẽ đó thậm chí kém xa sự lo lắng của Lâm Trạch Diễn lúc này.
Cố U hiện diện ở phòng thay đồ là mấu chốt thông suốt mọi chuyện.
Nguyên do Cố U về nhà, dáng vẻ úa màu bất chợt liên kết thành một chuỗi.
Lâm Trạch Diễn không nhớ rõ những lời Melissa nói, nhưng anh khắc ghi không bỏ sót bất kì kí tự nào từ Cố U.
Tất nhiên Lâm Trạch Diễn biết Melissa đã tổn thương Cố U như thế nào.
“Em là tốt nhất, là anh vướng víu….” – Lâm Trạch Diễn chôn chân tại chỗ như một chú chó cụp tai cụp đuôi, vẻ mặt vô định do vô tình phạm lỗi.
Dáng vẻ này, Cố U không thể nổi nóng được.
Cô vỗ vỗ đầu anh, cười cười: “Anh sao vậy? Em vẫn ổn mà?”.
“Anh sợ em buồn”.
“Nhưng em hết buồn rồi”.
“Anh xin lỗi…..”.
“Lâm Trạch Diễn” – Cố U nâng đầu anh đối mặt với mình. “Bây giờ anh là bạn trai em, anh biết không, anh không cần nhận lỗi thay người khác. Nếu không em sẽ cảm thấy xa cách”.
“Đung….” – Nửa lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng, Lâm Trạch Diễn chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa. “Anh biết rồi”.
“Chuyện Melissa em đã hiểu, cònn việc hôm nay thì sao? Vì sao tự dưng dẫn em lên phòng anh?” – Cố U thả tay, khoanh trước ngực.
Chuyện này…. Lâm Trạch Diễn vuốt mũi.
Dưới ánh mắt chăm chú của Cố U, anh đành từ tốn nói rõ hết thảy.
Biết được Cố U bỏ đi, Lâm Trạch Diễn lập tức đoán rất có thể cô đã về nhà ba mẹ.
Anh nóng vội mua vé chuyến gần nhất, trên đường về nhanh chóng gọi điện nhờ ba mẹ mình đón Cố U trước, nhân tiện chào hỏi ba mẹ Cố U.
Điều anh không ngờ nhất chính câu trả lời của ba cô, những tưởng ông sẽ từ chối, thậm chí tất cả những lời thuyết phục trong tình huống khó khăn nhất cũng đã chuẩn bị sẵn sàng không có đất dụng võ. Vì sau một hồi im lặng, ông đã đồng ý.
Người đầu tiên phát hiện Lâm Trạch Diễn thích Cố U là ông, chính vì chuyện đó mà Cố U đã bỏ lỡ mấy lần ngoài chơi cùng Cố Diễn những ngày cuối tuần. Đây cũng là lúc Cố U bắt đầu ở nhà nhiều hơn bao giờ hết.
Sau này Cố U mới biết, những lá thư chồng chất chứng cớ cho nhiều năm thầm thương trộm nhớ luôn đặt trên bàn. Chỉ cần Cố U bước vào, cô sẽ lập tức nhận ra mối tình này không phải nhất thời mà Lâm Trạch Diễn đã cất ủ nhiều năm.
Một trái tim đập loạn vì Cố U hai thập kỉ, khẩn thiết được cô công nhận.
Cố U không trả lời ngay, từ đầu cô đã đoán được đại khái, chỉ chờ chính miệng anh nói ra để củng cố suy đoán của mình.
Cây đinh đã bị dỡ bỏ khiến thân thể Cố U nhẹ bẫng.
Tiếng giày lộc cộc phá tan màn đêm tĩnh lặng, tiếng cọ xát sột soạt sột soạt.
Cố U đi trước, Lâm Trạch Diễn không rời mắt khỏi cô, từ từ đến gần.
Hai tay Cố U chắp sau lưng, mũi chân hướng về phía Lâm Trạch Diễn. Cố U nhắm mắt, nụ hôn mềm tận xương rơi xuống má anh.
Đóng một con tem, đáy lòng nôn nao.
Cơn gió thôi và dải sáng bàng bạc se duyên cho hai người, tình tiết tranh vẽ hút hồn Lâm Trạch Diễn.
Thuần khiết động lòng người, thu hút trái tim biểu lộ.
Lâm Trạch Diễn chếch sang, anh muốn thưởng thức đôi môi nhưng ngay lúc này Cố U lại né tránh.
“U U, vậy là sao?” – Lâm Trạch Diễn nheo mắt, hạ thấp tông giọng hỏi với theo.
“Bởi vì anh vẫn là người nhút nhát” – Cố U bỏ lại Lâm Trạch Diễn, quay đầu nhìn. “Đi thôi, em sẽ nói trên đường về”.
“Ừ, vậy em nói đi” – Lâm Trạch Diễn lò dò phía sau, chụp lấy tay Cố U.
Bàn tay mềm mại vừa vặn yên vị gọn lỏn trong bàn tay to lớn, cảm giác thật khoan khoái.
Dáng người Cố U nho nhỏ lại có thể bước đi vững chãi đến thế. Lâm Trạch Diễn rung rinh bước song song Cố U, xoa đầu cô.
Cố U giật mình, nhanh chóng đáp trả. Anh xoa em vò, đến khi về nhà thì đầu tóc rối bù.
Hai người nhìn mái tóc rối tung, tiếng chuông cười chưa vang lên hai người đã bật cười thành tiếng.
Tràng cười tắt dần, khuôn miệng con con dần thu lại, cuối cùng biến thành sự an tâm hằn sâu trên khóe môi.
Chuông cửa ding dong ding dong, Cố U để mặc mái tóc lộn xộn, trong khi đợi mẹ anh mở cửa, cô quay sang Lâm Trạch Diễn thấy anh mỉm cười dịu dàng.
Từ trong nhà vang vọng tiếng bước chân, cửa mở, chẳng thấy mẹ anh mỉm cười hiền hậu đâu, chỉ có một người đàn ông cao cao đứng đó.
Đường nét người đàn ông tương tự Cố U đang cau mày, chứng tỏ tâm trạng không vui.
Tầm nhìn nhanh chóng dời xuống hai bàn tay đan vào nhau, càng không hài lòng.
“Ba?” – Cố U choàng tỉnh, kinh ngạc gọi.
“Con còn nhớ ba mình à?” – Ba cô hừ lạnh, ngữ khí không giận lắm. Sau đó ông nhìn Lâm Trạch Diễn, lạnh mặt xoay người rời đi.
Lâm Trạch Diễn tay bỗng dưng lạnh ngắt, hồn lìa khỏi xác, Cố U đành kéo cây sào vào nhà.
Bên trong, hai bà mẹ đang nắm tay nhau nói chuyện, ba anh đang ngồi đối diện với một chỗ trống, bạn chơi cờ vốn là ba cô.
Bầu không khí hòa thuận ấm cúng, thấy Cố U về, mẹ cô đứng dậy ôm rồi nhéo nhéo eo con gái: “Không sao, không béo lắm”.
“Mẹ!!” – Cố U vui mừng khôn xiết ôm chầm lấy. “Sao hôm nay mẹ ở đây, không phải mẹ bận sao?”.
“Thằng nhóc này không nói gì với con à? Đúng ra ba không nên đồng ý với nó, hừ” – Ba cô xuất hiện từ phía sau thở phì phì, cáu kỉnh mặt nhăn mày nhó.
“Anh à” – Bà Cố vỗ vỗ chồng, hòa hoãn nhìn Lâm Trạch Diễn, phương ngữ miền Nam nhỏ nhẹ thanh thoát khác bà Lâm: “Trạch Diễn, con đừng để bụng, chú con như vậy suốt thôi”.
“Con biết ạ, do con sai, do con không giải thích rõ ràng” – Lâm Trạch Diễn lễ phép lắc đầu, Cố U là lý do khiến ông phật lòng với Lâm Trạch Diễn.
Cố U chưa kịp chen vào đã bị ba mình kéo sang một bên, cô đánh mắt trấn an Lâm Trạch Diễn, vỗ nhẹ tay ba: ” Lâu rồi con mới được gặp ba”.
“Con và thằng nhóc đó quen nhau à?” – Ba Cố “tung chiêu”.
“Dạ đúng” – Cố U thoải mái “đáp trả”.
Lâm Trạch Diễn như vớ được một nắm thuốc trợ tim, trái tim run sợ dần đập chậm lại. Anh đứng cạnh Cố U, lấm lét kéo bàn tay còn lại.
Lâm Trạch Diễn gật đầu chào ông Cố: “Con chào chú, lâu rồi mới có dịp gặp ạ”.
“Khỏi, mới gặp rồi” – Ông Cố giơ tay, từ chối lời chào.
Dám cướp con gái cưng của ông, không thích thằng nhóc này chút nào.
Ông bà Lâm mời mọi người ngồi xuống, dù rất buồn cười nhưng cũng hiểu rõ nỗi lòng ông Cố.
Nếu mình sinh con gái, đứa nhỏ dày công chăm bẵm bị cuỗm đi, ai mà không tức giận được chứ?
“Nào nào nào, đừng đứng nữa, ngồi nói chuyện thôi” – Bà Lâm rót mỗi người một tách trà, được một nửa thì đưa Lâm Trạch Diễn rót tiếp.
Khi anh rót đến ba Cố U, còn được ông hào phóng bo thêm một ánh mắt ghét bỏ.
Cố U bên cạnh nhìn thấy, đến phiên mình, cô thò tay ý bảo anh coi chừng.
Lâm Trạch Diễn mỉm cười đáp lại, cuối cùng màn rót trà cũng xong.
Nguyên nhân ba mẹ Cố U đến không có gì ngoài đón Cố U về.
Ừ thì lúc trước đồng ý đó, nhưng ông chỉ cho cho thêm thời gian chứ không có nghĩa con gái ông sẽ qua đêm bên nhà họ Lâm. Có ma quỷ mới biết thằng yêu quái này nghĩ gì, hừ.
Ông Cố càng nghĩ càng cảm thấy bất ổn, cuối cùng mặc kệ bà Cố khuyên can, đi thẳng xuống tầng tìm bọn họ.
Không nghĩ đến khi hai đứa dạo bội về, lòng ông tức giận dâng trào, hình như có ai đó bới đất đào củ cải phải, khó chịu quá!
Tác giả :
Tam Nguyệt Ngư