Rốt Cuộc Thì Anh Là Gì Của Tôi?
Chương 2
Như
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Tiểu Nhương, món em thích này! - Vẫn là 1 Lưu Phong ân cần với Huyền Nhương.
- Cảm ơn anh. - Cô vui vẻ nhận lấy phần thức ăn và lấy thìa lên múc. Ngửi thấy mùi, cô liền vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Lưu Phong vô cùng lo lắng khi nhìn cô đi ra với nét mặt tái xanh.
- Để anh đi gọi bác sĩ! - Rút điện thoại ra thì bị Huyền Nhương kéo lại.
- Em ko sao đâu.
- Nhưng nhìn em kìa, có lẽ là rất nghiêm trọng!
- Em đã nói là ko sao mà! Nếu mà nghiêm trọng thật, cha sẽ rất lo lắng nếu biết tin. Mà ông lại đang bên Úc lo chuyện lớn, nghe em, em ko sao đâu!
- Nhưng...
- Thôi mà, chẳng phải anh có cuộc họp quan trọng sao? Đi đi, ở nhà có các người giúp việc lo cho em rồi.
- Thôi được, nhưng em nên cẩn thận, đừng chủ quan cho sức khỏe, tối anh sẽ cố về sớm!
- Vâng!
Sau khi Lưu Phong đi thì Huyền Nhương được gọi xuống nhà. Có 3 người hầu gái đang nói chuyện với 1 bà tuổi có vẻ độ khoảng ngoài 70 rồi. Thấy cô, 3 người hầu kia cúi gập người.
- Tiểu thư, bà này muốn xin vào làm cho chúng ta, cô thấy sao?
- Đưa bà vô phòng khách trước đã.
Tới phòng khách, cô ân cần mời bà ngồi xuống ghế sofa. Cô lướt nhìn bà 1 lượt. Trông bà có lẽ là người quê gặp nạn thiên tai mới tới thành phố. Bà ăn mặc tuy lấm lem, hơi bẩn chút nhưng gương mặt vô cùng hiền lành.
- Bà à, sao bà lại tới đây xin làm? Tuổi này bà phải ở nhà cùng con cháu chứ!
- Tiểu thư à, tôi ở 1 vùng quê hẻo lánh. Tháng trước bị động đất, người nhà tôi gồm chồng, con trai, con dâu, cháu tôi mới 3 tuổi, họ đều chết hết cả rồi - Bà xúc động nước mắt đã tràn trề trên gương mặt gầy gò.
- Cháu... xin lỗi!
- Ko sao! Nhưng nếu tiểu thư thương kẻ già nua đến đường cùng này, xin cô hãy cho tôi làm ở đây. Chỉ cần làm việc quét dọn thôi ạ.
- Cho cháu biết tên tuổi của bà được ko ạ? - Cô vẫn rất lễ phép
- Dạ, tôi họ Mạc, tên Phượng. Mọi người ở quê hay gọi là bà Phượng. Năm nay tôi 56.
56 tuổi mà nhìn bà đã ngoài 70, đúng thật... Chắc bà đã rất khổ cực. Thấy thương bà, Huyền Nhương đỡ bà đứng dậy.
- Tiểu Minh!
Nghe tiếng gọi, Tiểu Minh - 1 a hoàn chạy vào.
- Dạ, tiểu thư có chi sai bảo?
- Chị đưa bà Mạc đi tắm rửa thay đồ rồi đưa đến phòng em. Nhớ mang thêm chút điểm tâm và trà!
- Vâng, tôi lập tức đi ngay. Bà Mạc, mời!
Sau khi 2 người kia ra khỏi phòng khách, cô cũng quay người bỏ lên phòng. Độ 30 phút sau, có tiếng gõ cửa. Tiểu Minh nói rằng đã đưa Mạc bà bà đến nên cô cho vào. Cô nhìn bà lão rất ân cần còn bà lão có lẽ là sợ.
- Bà cứ tự nhiên ạ.
- Tiểu thư... tôi...
- Khi có 2 người, xin bà đừng gọi cháu là tiểu thư. Gọi cháu là Tiểu Nhương là được ạ.
- Sao có thể thế được. Cô là chủ nhân, tôi là người làm mà...
- Thực ra... khi cháu sinh ra, mẹ cháu đã mất, ông bà cũng ko còn. Mọi người luôn luôn đối với cháu rất lễ nghi, gò bó. Thấy bà, cháu cảm thấy rất an lòng, ấm áp. Cháu xem bà như bà của mình vậy, cho nên bà hãy đối sử với cháu như cháu gái của mình, được ko ạ?
- Được.
Cô cười vui vẻ và đưa miếng bánh lên miệng. Cô lại buồn nôn. Bà Mạc nhìn cô lo lắng.
- Sao vậy?
- Dạo này cháu lạ lắm, ngửi mùi đồ ăn là lại buồn nôn, khó chịu lắm.
- Sao giống triệu chứng ốm nghén vậy.
- Ốm nghén ạ?
- Người phụ nữ mang thai có giai đoạn ốm nghén.
Không thể nào! Cô đâu... Từ từ... Chả lẽ...
- Ko xong rồi!
- Chả lẽ... tiểu Nhương, cháu đã làm chuyện đó?
- Cháu...
- Ta nghĩ tốt nhất bây giờ là phải nói cho bố đứa trẻ đã.
- Ko! Chắc do dạ dày ko tốt thôi mà.
- Phải thử đã, nghe ta, tiểu Nhương. Ta sẽ đi mua đồ thử, cháu chờ ta!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này, Huyền Nhương như sắp phát điên khi cô nhìn thấy trên que thử là 2 vạch. Không thể nào...
Tối đó Lưu Phong về, nghe tin, anh cũng cảm thấy lo lắng. Anh cũng đã im lặng. Phải! Phải giấu. Giấu được đến đâu thì giấu. Sau 3 tuần, ông Ngạc quay về, Lưu Phong nằng nặc đòi cưới Huyền Nhương cho bằng được. Tất nhiên là Ngạc lão gia đồng ý ngay vì ông rất ưu Lưu Phong. Vừa có tài, vừa có đức, lại thương Huyền Nhương thật lòng, ông sớm đã có ý gả Huyền Nhương cho anh, giờ thì lại đúng ý của ông rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngay sau đám cưới. Ông Ngạc đã biết chuyện Huyền Nhương có thai. Ông đã tức giận vì ông nhớ chuyện sai lầm vào đêm đó của Huyền Nhương và Minh Vũ. Ông lập tức cho người đi tìm tên Minh Vũ nhưng lại biết tin, hắn đã chết vì bệnh ung thư não vào 2 tuần trước. Ông im lặng, chờ đợi đến ngày Huyền Nhương sanh con. Ông tìm cách bắt Lưu Phong ra nước ngoài. Khi đứa trẻ được đưa ra, ông đã đút lót và dặn tất cả ý tá, bác sĩ trong bệnh viện phải nói với Huyền Nhương rằng đứa trẻ vừa sinh ra đã chết yểu.
Ông đưa đứa bé đi giao cho 2 vợ chồng nhà kia. Gia đình này chỉ là đủ ăn đủ mặc, sống cũng khá khá. Ông giao đứa bé và cho họ 1 số tiền, nói họ đi đâu xa thật xa mà định cư.
Nghe tin con mình chết, Huyền Nhương như người mất hồn, cả ngày ko ăn uống, ko nói năng, cô ngày 1 tiểu tụy. Sau 4 tháng, Lưu Phong về. Nghe tin, anh vội giải thích cho Ngạc lão gia rằng đó là con của anh và Huyền Nhương. Anh và Huyền Nhương đã làm xét nhiệm ADN thai nhi rồi. Rõ ngọn ngành, Ngạc lão gia hối hận, đau lòng, sinh bệnh mà mất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mất cha, mất con, Huyền Nhương dần dần bệnh trầm cảm nặng hơn... Lâu dần, cô bắt đầu có những hành động vô cùng kì quái và có những suy nghĩ ngu ngốc. Lưu Phong lo lắng, đưa cô đi khám. Bác sĩ nói giờ chỉ có thể tìm cách cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Anh gác việc công ty, giao cho 1 quản gia rất đáng tin cậy và đưa cô đi chơi, du ngoạn khắp nơi.
Ngày hôm đó...
Như ông trời đã thương xót cho cô và con của mình...
Họ đã bắt gặp cảnh ấy...
Trong một ngày mưa...
Ở ven đường của một khu nghỉ dưỡng...
- Huyền Nhương, về khách sạn thôi, mưa rồi. - Lưu Phong đỡ Huyền Nhương đi.
- Phong, anh nhìn kìa... - Cô chỉ tay vào 1 cặp đang ôm 1 đứa trẻ độ 10 tháng đang ngủ. Họ đặt đứa trẻ xuống ven đường và ko để ý rằng Huyền Nhương và Lưu Phong đang nghe lén họ:
Người phụ nữ: - Chồng, chúng ta làm thế này có hơi quá ko? Dù sao đi chăng nữa đứa bé này chúng ta cũng đã nhận về...
Người đàn ông: - Vợ à, nhưng chúng ta phá sản rồi, ko thể nuôi đứa bé nữa.
- Nhưng... Ngạc lão gia của tập đoàn Ngạc thị đã nhờ vả mà!
- Em có biết tại sao ổng lại đưa đứa trẻ này cho ta ko?
- /Lắc đầu/
- Nghe nói là cháu ngoại ông ấy, nhưng ổng lại ko nhận!
- Hả?
- Ổng đã ko cần nó, ta cx chả phải quan tâm!
- Ưm
Nói rồi, họ bỏ đi. Nhưng nghe được những lời đó, Huyền Nhương như phát điên. Cô chạy ra khỏi vòng tay đang run lên vì xúc động của Lưu Phong mà ôm lấy đứa trẻ. Lưu Phong cũng nhanh chóng chạy ra theo Huyền Nhương.
"Không sao rồi! Pama đã ở đây rồi! Con gái yêu à..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Tiểu Nhương, món em thích này! - Vẫn là 1 Lưu Phong ân cần với Huyền Nhương.
- Cảm ơn anh. - Cô vui vẻ nhận lấy phần thức ăn và lấy thìa lên múc. Ngửi thấy mùi, cô liền vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Lưu Phong vô cùng lo lắng khi nhìn cô đi ra với nét mặt tái xanh.
- Để anh đi gọi bác sĩ! - Rút điện thoại ra thì bị Huyền Nhương kéo lại.
- Em ko sao đâu.
- Nhưng nhìn em kìa, có lẽ là rất nghiêm trọng!
- Em đã nói là ko sao mà! Nếu mà nghiêm trọng thật, cha sẽ rất lo lắng nếu biết tin. Mà ông lại đang bên Úc lo chuyện lớn, nghe em, em ko sao đâu!
- Nhưng...
- Thôi mà, chẳng phải anh có cuộc họp quan trọng sao? Đi đi, ở nhà có các người giúp việc lo cho em rồi.
- Thôi được, nhưng em nên cẩn thận, đừng chủ quan cho sức khỏe, tối anh sẽ cố về sớm!
- Vâng!
Sau khi Lưu Phong đi thì Huyền Nhương được gọi xuống nhà. Có 3 người hầu gái đang nói chuyện với 1 bà tuổi có vẻ độ khoảng ngoài 70 rồi. Thấy cô, 3 người hầu kia cúi gập người.
- Tiểu thư, bà này muốn xin vào làm cho chúng ta, cô thấy sao?
- Đưa bà vô phòng khách trước đã.
Tới phòng khách, cô ân cần mời bà ngồi xuống ghế sofa. Cô lướt nhìn bà 1 lượt. Trông bà có lẽ là người quê gặp nạn thiên tai mới tới thành phố. Bà ăn mặc tuy lấm lem, hơi bẩn chút nhưng gương mặt vô cùng hiền lành.
- Bà à, sao bà lại tới đây xin làm? Tuổi này bà phải ở nhà cùng con cháu chứ!
- Tiểu thư à, tôi ở 1 vùng quê hẻo lánh. Tháng trước bị động đất, người nhà tôi gồm chồng, con trai, con dâu, cháu tôi mới 3 tuổi, họ đều chết hết cả rồi - Bà xúc động nước mắt đã tràn trề trên gương mặt gầy gò.
- Cháu... xin lỗi!
- Ko sao! Nhưng nếu tiểu thư thương kẻ già nua đến đường cùng này, xin cô hãy cho tôi làm ở đây. Chỉ cần làm việc quét dọn thôi ạ.
- Cho cháu biết tên tuổi của bà được ko ạ? - Cô vẫn rất lễ phép
- Dạ, tôi họ Mạc, tên Phượng. Mọi người ở quê hay gọi là bà Phượng. Năm nay tôi 56.
56 tuổi mà nhìn bà đã ngoài 70, đúng thật... Chắc bà đã rất khổ cực. Thấy thương bà, Huyền Nhương đỡ bà đứng dậy.
- Tiểu Minh!
Nghe tiếng gọi, Tiểu Minh - 1 a hoàn chạy vào.
- Dạ, tiểu thư có chi sai bảo?
- Chị đưa bà Mạc đi tắm rửa thay đồ rồi đưa đến phòng em. Nhớ mang thêm chút điểm tâm và trà!
- Vâng, tôi lập tức đi ngay. Bà Mạc, mời!
Sau khi 2 người kia ra khỏi phòng khách, cô cũng quay người bỏ lên phòng. Độ 30 phút sau, có tiếng gõ cửa. Tiểu Minh nói rằng đã đưa Mạc bà bà đến nên cô cho vào. Cô nhìn bà lão rất ân cần còn bà lão có lẽ là sợ.
- Bà cứ tự nhiên ạ.
- Tiểu thư... tôi...
- Khi có 2 người, xin bà đừng gọi cháu là tiểu thư. Gọi cháu là Tiểu Nhương là được ạ.
- Sao có thể thế được. Cô là chủ nhân, tôi là người làm mà...
- Thực ra... khi cháu sinh ra, mẹ cháu đã mất, ông bà cũng ko còn. Mọi người luôn luôn đối với cháu rất lễ nghi, gò bó. Thấy bà, cháu cảm thấy rất an lòng, ấm áp. Cháu xem bà như bà của mình vậy, cho nên bà hãy đối sử với cháu như cháu gái của mình, được ko ạ?
- Được.
Cô cười vui vẻ và đưa miếng bánh lên miệng. Cô lại buồn nôn. Bà Mạc nhìn cô lo lắng.
- Sao vậy?
- Dạo này cháu lạ lắm, ngửi mùi đồ ăn là lại buồn nôn, khó chịu lắm.
- Sao giống triệu chứng ốm nghén vậy.
- Ốm nghén ạ?
- Người phụ nữ mang thai có giai đoạn ốm nghén.
Không thể nào! Cô đâu... Từ từ... Chả lẽ...
- Ko xong rồi!
- Chả lẽ... tiểu Nhương, cháu đã làm chuyện đó?
- Cháu...
- Ta nghĩ tốt nhất bây giờ là phải nói cho bố đứa trẻ đã.
- Ko! Chắc do dạ dày ko tốt thôi mà.
- Phải thử đã, nghe ta, tiểu Nhương. Ta sẽ đi mua đồ thử, cháu chờ ta!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này, Huyền Nhương như sắp phát điên khi cô nhìn thấy trên que thử là 2 vạch. Không thể nào...
Tối đó Lưu Phong về, nghe tin, anh cũng cảm thấy lo lắng. Anh cũng đã im lặng. Phải! Phải giấu. Giấu được đến đâu thì giấu. Sau 3 tuần, ông Ngạc quay về, Lưu Phong nằng nặc đòi cưới Huyền Nhương cho bằng được. Tất nhiên là Ngạc lão gia đồng ý ngay vì ông rất ưu Lưu Phong. Vừa có tài, vừa có đức, lại thương Huyền Nhương thật lòng, ông sớm đã có ý gả Huyền Nhương cho anh, giờ thì lại đúng ý của ông rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngay sau đám cưới. Ông Ngạc đã biết chuyện Huyền Nhương có thai. Ông đã tức giận vì ông nhớ chuyện sai lầm vào đêm đó của Huyền Nhương và Minh Vũ. Ông lập tức cho người đi tìm tên Minh Vũ nhưng lại biết tin, hắn đã chết vì bệnh ung thư não vào 2 tuần trước. Ông im lặng, chờ đợi đến ngày Huyền Nhương sanh con. Ông tìm cách bắt Lưu Phong ra nước ngoài. Khi đứa trẻ được đưa ra, ông đã đút lót và dặn tất cả ý tá, bác sĩ trong bệnh viện phải nói với Huyền Nhương rằng đứa trẻ vừa sinh ra đã chết yểu.
Ông đưa đứa bé đi giao cho 2 vợ chồng nhà kia. Gia đình này chỉ là đủ ăn đủ mặc, sống cũng khá khá. Ông giao đứa bé và cho họ 1 số tiền, nói họ đi đâu xa thật xa mà định cư.
Nghe tin con mình chết, Huyền Nhương như người mất hồn, cả ngày ko ăn uống, ko nói năng, cô ngày 1 tiểu tụy. Sau 4 tháng, Lưu Phong về. Nghe tin, anh vội giải thích cho Ngạc lão gia rằng đó là con của anh và Huyền Nhương. Anh và Huyền Nhương đã làm xét nhiệm ADN thai nhi rồi. Rõ ngọn ngành, Ngạc lão gia hối hận, đau lòng, sinh bệnh mà mất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mất cha, mất con, Huyền Nhương dần dần bệnh trầm cảm nặng hơn... Lâu dần, cô bắt đầu có những hành động vô cùng kì quái và có những suy nghĩ ngu ngốc. Lưu Phong lo lắng, đưa cô đi khám. Bác sĩ nói giờ chỉ có thể tìm cách cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Anh gác việc công ty, giao cho 1 quản gia rất đáng tin cậy và đưa cô đi chơi, du ngoạn khắp nơi.
Ngày hôm đó...
Như ông trời đã thương xót cho cô và con của mình...
Họ đã bắt gặp cảnh ấy...
Trong một ngày mưa...
Ở ven đường của một khu nghỉ dưỡng...
- Huyền Nhương, về khách sạn thôi, mưa rồi. - Lưu Phong đỡ Huyền Nhương đi.
- Phong, anh nhìn kìa... - Cô chỉ tay vào 1 cặp đang ôm 1 đứa trẻ độ 10 tháng đang ngủ. Họ đặt đứa trẻ xuống ven đường và ko để ý rằng Huyền Nhương và Lưu Phong đang nghe lén họ:
Người phụ nữ: - Chồng, chúng ta làm thế này có hơi quá ko? Dù sao đi chăng nữa đứa bé này chúng ta cũng đã nhận về...
Người đàn ông: - Vợ à, nhưng chúng ta phá sản rồi, ko thể nuôi đứa bé nữa.
- Nhưng... Ngạc lão gia của tập đoàn Ngạc thị đã nhờ vả mà!
- Em có biết tại sao ổng lại đưa đứa trẻ này cho ta ko?
- /Lắc đầu/
- Nghe nói là cháu ngoại ông ấy, nhưng ổng lại ko nhận!
- Hả?
- Ổng đã ko cần nó, ta cx chả phải quan tâm!
- Ưm
Nói rồi, họ bỏ đi. Nhưng nghe được những lời đó, Huyền Nhương như phát điên. Cô chạy ra khỏi vòng tay đang run lên vì xúc động của Lưu Phong mà ôm lấy đứa trẻ. Lưu Phong cũng nhanh chóng chạy ra theo Huyền Nhương.
"Không sao rồi! Pama đã ở đây rồi! Con gái yêu à..."
Tác giả :
Dương Liễn