Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 39: Đánh dấu cậu
Bất thình lình ngã nhào vào người Cố Lệ Vũ khiến cho An Lan hoảng hốt cực kỳ.
Càng quan trọng hơn là Cố Lệ Vũ không có ý buông tay ra. An Lan có thể nghe thấy từng tiếng "thình thịch thình thịch" vang lên, tựa như có một cây búa thật lớn, hung hăng nện vào lồng ngực, mãnh liệt chấn động đến mức hai cánh tay cậu mỏi nhừ, không thể chống dậy nổi.
“Có thể là do không bị dụ dỗ.” Cố Lệ Vũ nghiêm túc nói một câu như vậy.
An Lan nghe xong suýt chút nữa bị sặc.
Cố Lệ Vũ vừa nói gì vậy trời?
“Dụ…… dụ dỗ?”
“Ừ. Bởi vì bố tôi mà từ bé mọi người trong nhà đã mời rất nhiều giáo viên tới dạy tôi kiềm chế cảm xúc, tránh cho tin tức tố tràn lan quá mức.”
Nồng độ tin tức tố của Cố Lệ Vũ rất cao, cho dù chỉ phóng thích một ít, đều sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với các Alpha và Omega khác.
“Ngoại trừ việc áp chế Alpha khác, tôi không biết ‘phóng thích một chút" là như thế nào.”
Ra là vậy.
An Lan vỗ vỗ bả vai Cố Lệ Vũ, ra hiệu đối phương buông lỏng tay.
An Lam nằm về chỗ của mình, trên eo dường như vẫn còn giữ lại trọng lượng cánh tay Cố Lệ Vũ.
“Nếu có thứ gì làm tôi xúc động, ở dưới tình huống bản thân không biết, có lẽ sẽ bất thận để rò rỉ ra một chút.” Cố Lệ Vũ nói.
“Xúc động? Nhưng mà anh giai ơi, vấn đề là làm cậu xúc động khó muốn chết luôn á! Cậu có biết trường mình đặt biệt danh gì cho cậu không?” Vừa nói dứt lời, An Lan cảm thấy bản thân vẫn nên câm miệng lại thì hơn.
Chẳng lẽ mình còn phải nói ra cái biệt danh kia trước mặt chính chủ luôn hả trời?
“Cấm dục.” Cố Lệ Vũ trả lời.
Hắn chẳng có chút tức giận nào, tựa như hai chữ “cấm dục” kia không có bất cứ ý nghĩa xấu nào cả, mà chỉ là một từ miêu tả chung chung thôi.
“Cậu biết à?” An Lan quay đầu sang hỏi.
“Ừ.”
Suy cho cùng, có rất nhiều bạn học thảo luận vấn đề này, hơn nữa âm lượng cũng không hề nhỏ.
“Tôi cảm thấy Alpha chất lượng tốt mấy cậu có chút xảo quyệt. Rõ ràng biết các bạn học khác đang bàn luận về mình, nhưng các cậu lại chẳng bao giờ bày tỏ thái độ cả, cứ để mặc mọi người bàn ra tán vào. Các cậu biết hết suy nghĩ của mọi người, mà mọi người lại không biết các cậu nghĩ gì.” An Lan nửa thật nửa đùa mà nói.
“Thính lực của chúng tôi rất nhạy bén, không có cách nào bịt kín lỗ tai của mình, cũng không thể cấm người khác bàn tán về mình, việc duy nhất có thể làm được là không để ý tới.”
“Đột nhiên phát hiện, làm Alpha còn phải bụng dạ rộng rãi nữa.”
"Thật ra…… Tôi cũng không thích……”
Thanh âm Cố Lệ Vũ rất nhỏ, một câu cuối cùng giống như đang lầu bầu tự nhủ.
Không thích cái gì? Bị người khác bàn ra tán vào sao?
An Lan bỗng chốc hiểu ra.
“Cậu không thích cái cách gọi "Alpha cao cấp" này, đúng không?” An Lan nghiêng người qua, nhích lại gần rồi hỏi.
Cố Lệ Vũ có chút sững sờ, “Sao cậu biết?”
An Lan mỉm cười, trực tiếp ghé lại gần Cố Lệ Vũ, “Bởi vì tôi cũng không thích. Vốn dĩ chỉ là ABO, lại còn chia ra làm ba, bảy loại. Beta chúng tôi trở thành một loại không cao cũng chẳng thấp. Mà mục tiêu của rất nhiều Omega lại biến thành tìm một Alpha cao cấp, giống như một cách thức thể hiện giá trị bản thân vậy…… Tôi không tán đồng với việc này. Mà Alpha cũng bị phân thành chất lượng tốt và chất lượng kém. Mọi người cứ như vậy bị chia thành nhiều loại, khiến giới tính trở thành thước đo giá trị của một người, chứ không phải là năng lực của họ.”
An Lan nói xong, mới phát hiện bản thân có chút nhiều lời, cậu xấu hổ cười cười, định trở về chỗ mình.
Ai ngờ Cố Lệ Vũ đột nhiên nghiêng người qua, đặt tay lên lưng An Lan, nhích tới gần cậu.
“Đúng vậy. Nếu một người yêu thích một người khác, mà không phải bởi vì tin tức tố thì tốt rồi. Theo đuổi chất lượng tốt…… Tốt quá hóa dở.”
Có lẽ trong vô số “Alpha chất lượng tốt”, Cố Lệ Vũ là người có thể hiểu rõ được sự tai hại của nó nhất.
Vật cực tất phản, Cố Vân Lễ là siêu Alpha, cuối cùng chẳng phải vẫn phát điên đó sao?
Mà những lời cảm thán như vậy, có lẽ Cố Lệ Vũ cũng chỉ nói với một mình An Lan.
“Này, ngủ đi. Hình như đã hơn hai giờ rồi đấy." An Lan giơ tay, vỗ vỗ Cố Lệ Vũ.
“Ừ, ngủ.” Cánh tay Cố Lệ Vũ vẫn đặt trên người An Lan. Cái tên này nói ngủ liền ngủ, hai mắt vừa nhắm lại, chẳng quá một phút, nhịp thở đã trở nên vững vàng ổn định rồi.
Lắng nghe tiếng hít thở của hắn, An Lan cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, An Lan nghe thấy có tiếng nước, hình như là từ phòng tắm truyền ra. Cậu xoa xoa đôi mắt, giơ tay sờ soạng bên người, quả nhiên là trống không.
An Lan thò tay lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường, nheo mắt nhìn thời gian, mới hơn ba giờ sáng.
Trời ạ, sao Cố Lệ Vũ lại đi tắm vào lúc ba giờ sáng?
Không tỉnh thì thôi, vừa tỉnh An Lan liền muốn đi vệ sinh. Cậu mắt nhắm mắt mở đi tới nhà vệ sinh, đứng dựa vào tường chờ Cố Lệ Vũ ra ngoài.
Thế nhưng đã qua một lúc lâu, mà nước vẫn đang chảy, ngoại trừ tiếng nước tí tách, An Lan còn lờ mờ nghe thấy một tiếng thở dốc khiến lòng người nhộn nhạo.
Tựa như hết thảy mọi thứ đều sụp đổ khi sự khắc chế đạt đến cực hạn, tiếng thở trầm khàn khiến trái tim cậu đập thật nhanh.
Có thứ gì đó đang giãy giụa, muốn thoát ra khỏi hố đen bên trong lòng. Một khi phá vỡ được trói buộc, nó sẽ điên cuồng trỗi dậy, va chạm, mài giũa thần kinh của An Lan.
Trong nháy mắt đó, cậu tỉnh táo lại.
An Lan mở mắt, nín thở, chẳng biết có phải Cố Lệ Vũ quá vội hay không mà ngay cả cửa cũng không đóng chặt nữa.
Giữa khe cửa bỗng nhiên tràn ngập hơi thở dụ hoặc, ban đầu nó chỉ nhẹ nhàng khơi dậy lòng hiếu kỳ của An Lan. Cậu gian nan nuốt một một ngụm nước miếng, tự nhủ không thể đi nhìn, Cố Lệ Vũ đang tắm ở bên trong, sao mày có thể không biết xấu hổ mà đến mở cửa ra chứ?
Càng về sau, sự dụ hoặc này càng giống như thủy triều ùn ùn kéo tới, từ trong khe cửa tràn ra một loại hương vị khó có thể hình dung, nhanh chóng biến thành một lời mời gọi trắng trợn.
Ngu quá…… Sao Cố Lệ Vũ lại đi tắm vào cái giờ này được chứ? Hắn đương nhiên không tắm……
Đôi chân An Lan mất đi khống chế mà tiến lên từng chút một, ngón tay khẽ chạm vào cạnh cửa, hết sức cẩn thận kéo nó ra.
Trong phòng tắm không có một chút hơi nóng nào, Cố Lệ Vũ đang xả nước lạnh.
Dưới dòng nước lạnh băng, chiếc áo ngủ vốn dĩ rộng thùng thình của Cố Lệ Vũ gắt gao dán sát vào người hắn, từng đường cong tuyệt đẹp cùng với thân thể tràn ngập dẻo dai của Alpha đập vào mắt An Lan.
Cố Lệ Vũ đưa lưng về phía cửa phòng tắm, hắn hơi hơi ngửa đầu, tựa như thể đã trải qua sự tra tấn thống khổ nào đó, đang khẩn cầu cứu rỗi.
Lại giống như…… đang phóng thích dục vọng hủy diệt trong người mình.
An Lan chợt nhận ra đối phương đang làm gì, cậu cảm thấy hơi căng thẳng, loại dự cảm chẳng lành điên cuồng dấy lên trong lòng, gắt gao quấn lấy cậu, đến mức hít thở cũng vô cùng khó khăn.
An Lan vô thức lùi về phía sau một bước, mà ngay tại lúc này, cánh cửa đáng chết kia lại phát ra một tiếng “kẽo kẹt”. Trái tim dường như bị một vật sắc nhọn đâm thủng, vô số dây thần kinh đồng thời nứt toạc. Khi Cố Lệ Vũ quay người lại, trong đôi mắt vốn luôn lạnh lùng kia lại bốc lên một ngọn lửa, từ da thịt đến xương cốt đều như đang bốc hơi.
“Cậu nhìn thấy rồi?”
Trong đêm tối, giọng nói kia tựa như ngọn đuốc đã cháy tới điểm tận cùng của điên cuồng.
An Lan liên tiếp lùi hai bước, sau đó xoay người bỏ chạy.
Chỉ là động tác của Cố Lệ Vũ lại lanh lẹ đến mức quỷ mị, khi bàn tay hắn tóm được cổ áo An Lan, kéo căng một phát, chỉ nghe thấy tiếng cúc áo đứt phựt khiến lòng người run sợ. Áo ngủ cứ như vậy bị lột xuống, An Lan theo quán tính ngã nhào về phía trước.
Ngoại trừ tin tức tố, đây lần đầu tiên cậu cảm nhận được sức mạnh tràn ngập tính áp đảo xủa Alpha chất lượng tốt. Kể từ lúc đi nhà trẻ, nổi máu giang hồ, đánh nhau với đám bạn tới bây giờ, đã rất nhiều năm An Lan không có vật lộn tay chân như thế này rồi.
Mắt cá chân của cậu bị siết chặt, cả người đều bị kéo về sau, quả thực còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị!
“Là tôi chưa đủ tốt với cậu sao?”
Thanh âm lạnh lẽo, nhiễm màu tình dục, mạnh mẽ chui vào trong lòng An Lan.
“Hay là tôi chưa đủ che chở cậu?”
Lúc này Cố Lệ Vũ đã bao phủ cả người An Lan. Tay hắn lần theo mắt cá chân, chậm rãi tiến về phía trước, mãi đến khi đè lên trên vai cậu.
“Cậu…… có phải cậu tiến vào kỳ mẫn cảm hay không? Tôi đi lấy thuốc ngăn chặn cho cậu!”
An Lan dùng khuỷu tay để chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của đối phương.
Chẳng qua ngay sau đó, Cố Lệ Vũ đã vươn tay bóp chặt lấy cằm cậu, dán vào lỗ tai cậu mà nói: “Tôi không cần thuốc ngăn chặn.”
Nhiệt bộ trong lòng bàn tay hắn làm An Lan khiếp đảm, ngón tay siết chặt như thể muốn bóp nát xương hàm An Lan.
“Tôi chỉ cần cậu.”
Những lời này thực nhẹ, nhưng chui vào tai An Lan lại mang theo sức công phá kính người. Khuỷu tay An Lan đột nhiên thúc mạnh ra sau, hung hăng nện vào lồng ngực Cố Lệ Vũ.
Vậy mà Cố Lệ Vũ cũng không hề né tránh, hắn hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, thậm chí còn khẽ cười một tiếng.
“Tôi muốn đánh dấu cậu.”
Trái tim An Lan bị đối phương bóp nghẹt, máu huyết không thể lưu thông, cậu cố gắng kiềm chế, chật vật bò về phía trước. Mà hai tay Cố Lệ Vũ vẫn chống bên hông cậu, không nhanh không chậm bò theo sau. Cầu thang đã gần ngay trước mắt, nhưng Cố Lệ Vũ lại đột nhiên cúi đầu, có thứ gì đó chạm vào cổ An Lan.
“Đừng ——”
Răng nanh hung ác xuyên thủng da thịt cậu.
Cảm giác đau đớn xông thẳng lên não khiến cậu không thể thở nổi. Hai tay mất đi toàn bộ sức lực, cả người ngã rạp xuống đất, đau đến mức hàm răng cũng phát run.
“Vì sao tôi không thể đánh dấu cậu? Vì sao?”
Cố Lệ Vũ vươn tay, thô lỗ kéo An Lan lại, trong mắt đong đầy sự điên cuồng, bất an cùng cố chấp.
Giống như Cố Vân Lễ đeo còng tay đặc chế mà An Lan nhìn thấy ở hành lang bệnh viện ngày ấy.
“Cậu là của tôi……”
“Tôi không phải Omega…… Tôi không có tuyến sinh dục……” An Lan run rẩy nói.
Cậu hy vọng Cố Lệ Vũ mau chóng tỉnh táo lại, nếu không hậu quả sẽ thật khó lường.
Nhưng Cố Lệ Vũ vẫn không từ bỏ, hắn nở nụ cười, tựa như một đóa bỉ ngạn nở rộ trong bóng đêm, dịu dàng mà tràn ngập dụ hoặc.
“Vậy tôi ký hiệu hoàn toàn cậu là được.”
“Cái…… Cái gì?”
Một khắc kia, trong đầu An Lan hoàn toàn trống rỗng, cậu thậm chí còn không thể nghĩ xem những lời này có ý gì, mãi đến khi nụ hôn của Cố Lệ Vũ rơi xuống.
Đôi môi mềm mại của hắn mang khí thế quyết liệt cùng sự lạnh lẽo thấu xương, không cho phép chống cự mà đẩy cánh môi An Lan ra. An Lan tỉnh táo lại, ý thức được việc Cố Lệ Vũ đang muốn chỉ e sẽ còn đáng sợ hơn cả cắn cổ mình. Chẳng biết cậu lấy khí lực từ đâu, trực tiếp dùng sức thúc đầu gối lên trên.
Cố Lệ Vũ hôn quá mức chuyên chú, hoàn toàn không dự đoán được một kích này.
Hắn dừng một chút, dường như chút tiếc thương còn sót lại cũng bị phá hủy sạch sẽ. Hắn nhìn chằm chằm An Lan, đưa tay bóp lấy hai má cậu, cưỡng bách cậu mở miệng ra.
Ngay sau đó là một nụ hôn hung ác tràn đầy ham muốn chinh phục, điên cuồng quét qua mỗi một dây thần kinh cảm giác của An Lan. Sự phản kháng của cậu chỉ đổi lại được sự cưỡng ép càng thêm tàn nhẫn mà thôi.
Cố Lệ Vũ hung hăng túm lấy tóc An Lan, cưỡng bách cậu ngẩng đầu lên, thừa nhận nụ hôn tựa như thể tra tấn của hắn.
“Đừng…… Đừng mà……”
“An Lan? An Lan tỉnh lại đi…… An Lan!”
Đột nhiên, có giọng nói vang lên bên tai, tựa như thanh âm truyền tới từ một thế giới khác.
Âm thanh khiến người an tâm này mỗi lúc một rõ ràng, khiến trái tim hoảng loạn của An Lan nháy mắt bình tĩnh lại.
Mà Cố Lệ Vũ đang trấn áp, cưỡng ép mình kia lại giống như một bức tượng bất động, An Lan nắm chắc cơ hội, vội vã bò ra ngoài.
“An Lan, cậu mơ thấy ác mộng! Mau tỉnh lại đi!”
Nghe được thanh âm kia, An Lan bỗng nhiên mở choàng mắt ra. Cố Lệ Vũ chống tay bên tai cậu, sốt ruột mà nhìn cậu.
Đối phương trùng lặp với Cố Lệ Vũ tràn ngập tà dục trong giấc mộng kia khiến An Lan sợ hãi cực kỳ. Cậu không khỏi hung hăng đẩy hắn một cái, sau đó thì lăn xuống đất, ngay cả chăn cũng bị túm xuống cùng.
“An Lan!” Trong giọng nói thanh lãnh của Cố Lệ Vũ toát lên một tia nôn nóng, như một giai điệu bất biến bỗng nhiên chệch một nốt nhạc.
An Lan sững người, rất mau đã nhận ra Cố Lệ Vũ này với kẻ ở trong giấc mơ không phải là cùng một người.
Vừa rồi cậu đã mơ thấy một cơn ác mộng quá mức đáng sợ, Cố Lệ Vũ trong mơ vậy mà lại muốn cưỡng chế đánh dấu cậu.
Trái tim điên cuồng nảy nên từ từ bình tĩnh lại, An Lan hít một hơi thật sâu, quay đầu lại thấy Cố Lệ Vũ đang ngồi ở mép giường nhìn mình.
So với An Lan, Cố Lệ Vũ có vẻ còn bối rối hơn.
“Đúng…… Xin lỗi…… Khiến cậu hoảng sợ rồi……”
Cố Lệ Vũ duỗi tay, ấn lên tủ đầu giường một cái, cả căn phòng vốn dĩ tối đen như mực chậm rãi sáng ngời lên. Song, ánh sáng cũng không hề chói mắt, trái lại còn nhu hòa, tràn ngập ý trấn an.
“Là cậu bị tôi dọa mới đúng. Cả người cậu đều là mồ hôi, còn không ngừng kêu ‘đừng’. Trong giấc mơ của cậu, tôi đã làm ra chuyện thực đáng sợ với cậu, đúng không?”
An Lan ngây ngẩn cả người, cậu không ngờ Cố Lệ Vũ lại có thể nhạy bén như vậy.
“Cậu đừng sợ, tôi không tới gần cậu. Nguyên nhân khiến cậu gặp ác mộng, hơn phân nửa là bởi tin tức tố của tôi.” Cố Lệ Vũ nói.
“Tin tức tố của cậu?” An Lan có chút kinh ngạc mà nhìn đối phương.
“Bình thường tôi khống chế tin tức tố của mình rất tốt. Nhưng vì chúng ta thảo luận đến nó quá lâu, có lẽ trong tiềm thức tôi cũng muốn để cậu ngửi được, cho nên khi ngủ rồi mới không khống chế được.” Cố Lệ Vũ đáp.
An Lan có thể hiểu được điều này, cho dù chất lượng của mình có kém, thì vẫn là Alpha. Mà Alpha luôn có sự bài xích lẫn nhau, khi nồng độ tin tức tố bị rò rỉ ra bên ngoài của Cố Lệ Vũ đạt tới một mức độ nhất định, sẽ nghiền áp được mình.
“Trước kia, kể cả lúc ngủ say, tôi cũng có thể khống chế được tin tức tố không có chút sơ hở nào. Chỉ có điều, trước khi ngủ…… Chúng ta trò chuyện quá thoải mái, cho nên tôi mới vô thức thả lỏng. Cậu ngủ ở đây đi, tôi xuống sô pha ở dưới tầng.”
Cố Lệ Vũ kéo tủ đầu giường ra, bên trong có một chiếc hộp nhỏ, chẳng cần nghĩ cũng biết đó là thuốc ngăn chặn.
“Đừng…… Đừng tiêm thuốc.” An Lan mở miệng nói.
“Cái gì?” Cố Lệ Vũ quay đầu nhìn cậu.
“Tôi…… Tôi có đọc một chút tin tức về bố của cậu…… Nói bởi ông ấy dùng quá nhiều thuốc ngăn chặn liều cao, mà về sau đã bị nhờn thuốc. Tôi không sợ cậu, cho nên đừng tiêm.” An Lan nói.
“Không, cậu sợ. Hơn nữa…… Cậu cũng nên sợ tôi.” Cố Lệ Vũ nhét chiếc hộp nhỏ vào trong túi quần, chậm rãi đi về phía cầu thang.
“Tôi đã nói là tôi không sợ cậu!” An Lan đột nhiên hét lên.
Cố Lệ Vũ đưa lưng về phía cậu, khẽ nói: “Cậu phóng thích rất nhiều tin tức tố. Trước kia, mùi hương của nó rất dễ chịu, nhưng vừa nãy nó không chỉ trở nên sắc bén hơn, mà còn tràn ngập phòng bị.”
Tin tức tố sẽ không gạt người.
An Lan sững sờ tại chỗ.
Cậu chỉ biết rõ một chuyện, cơn ác mộng này là do tin tức tố tạo thành, hai người bọn họ đều không có lỗi gì hết. Chẳng hiểu sao An Lan có một loại dự cảm, một khi cậu để Cố Lệ Vũ đi xuống, giữa hai người sẽ sinh một khoảng cách không thể nào vượt qua nổi.
Cố Lệ Vũ sẽ càng ngày càng xa cậu, mà cậu sẽ vĩnh viễn mất đi người này.
“Đừng lạm dụng thuốc ngăn chặn, tôi không phải... không phải là Omega dễ bị bắt nạt đâu.” An Lan vội đứng dậy, ném chiếc chăn lên giường.
Cậu nhanh chóng đi qua, túm chặt cánh tay Cố Lệ Vũ.
“Tôi không khống chế được tin tức tố của mình, có lẽ là bởi có cậu ở bên cạnh. Alpha dù ấu trĩ đến mấy thì cũng là con người, mà đã là con người thì đều có lòng tham, sẽ muốn càng nhiều, cậu có hiểu không?”
Cố Lệ Vũ không quay đầu lại, giọng điệu của hắn thực bình tĩnh, nhưng An Lan lại có thể cảm giác được một tia run rẩy nhè nhẹ.
Điều khiến Cố Lệ Vũ sợ hãi nhất không phải là không khống chế được tin tức tố, mà là chính bản thân hắn.
Hắn không muốn biến thành một người như Cố Vân Lễ, chỉ biết thương tổn những người xung quanh mình.
“Tôi nói, cậu không cần thứ này.” An Lan cố chấp đoạt lấy chiếc hộp kia, gắt gao mà siết chặt cổ tay Cố Lệ Vũ, kéo hắn quay lại, “Đắp chăn, ngủ!”
“An Lan.” Cố Lệ Vũ dùng thanh âm cực kỳ bất đắc dĩ mà gọi tên cậu.
“Nếu tôi lại gặp ác mộng, chúng ta nói tiếp có được không? Không thể chỉ vì bị cậu đối xử hung ác trong giấc mơ, mà tôi lại đắp lên người cậu cái mác dã thú được, đúng không?"
“Dã thú?” Cố Lệ Vũ rốt cuộc cũng quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ khó tin.
“Đúng vậy, chính là dã thú đấy. Cậu dọa tôi đến mức toát cả mồ hôi lạnh, không phải dã thú, chẳng lẽ là thiên sứ sao?”
Cơn ác mộng kia thật quá mức nực cười, Cố Lệ Vũ vậy mà lại muốn đánh dấu cậu.
Ký hiệu tạm thời chưa đủ, còn muốn tạo cả kết nữa chứ?
“Hơn nữa người gặp ác mộng là tôi cơ mà, cậu là Alpha chất lượng……” An Lan nghĩ đến việc Cố Lệ Vũ không quá thích cái hình dung “Alpha chất lượng tốt” kia, vội vàng uốn lưỡi, thay đổi cách nói, “Cậu là Alpha cường đại hơn tôi, có phải nên có chút ý thức lãnh địa hay không?”
“Ý thức lãnh địa cái gì?”
“Bảo vệ bạn học và bạn bè của cậu đó.”
Cố Lệ Vũ sửng sốt, hiển nhiên vẫn không hiểu nổi logic của An Lan.
“A, khoan đã! Nếu như tôi gặp ác mộng là bởi tin tức tố của cậu, vậy hiện tại nhất định vẫn còn hương vị. Cậu mau nằm xuống, giơ cổ ra đây cho tôi ngửi một cái!”
Nghĩ đến hương vị tin tức tố của Cố Lệ Vũ, An Lan lập tức "sẹo lành thì quên đau", sốt sắng túm lấy bả vai của đối phương, đẩy hắn tới mép giường.
Càng quan trọng hơn là Cố Lệ Vũ không có ý buông tay ra. An Lan có thể nghe thấy từng tiếng "thình thịch thình thịch" vang lên, tựa như có một cây búa thật lớn, hung hăng nện vào lồng ngực, mãnh liệt chấn động đến mức hai cánh tay cậu mỏi nhừ, không thể chống dậy nổi.
“Có thể là do không bị dụ dỗ.” Cố Lệ Vũ nghiêm túc nói một câu như vậy.
An Lan nghe xong suýt chút nữa bị sặc.
Cố Lệ Vũ vừa nói gì vậy trời?
“Dụ…… dụ dỗ?”
“Ừ. Bởi vì bố tôi mà từ bé mọi người trong nhà đã mời rất nhiều giáo viên tới dạy tôi kiềm chế cảm xúc, tránh cho tin tức tố tràn lan quá mức.”
Nồng độ tin tức tố của Cố Lệ Vũ rất cao, cho dù chỉ phóng thích một ít, đều sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với các Alpha và Omega khác.
“Ngoại trừ việc áp chế Alpha khác, tôi không biết ‘phóng thích một chút" là như thế nào.”
Ra là vậy.
An Lan vỗ vỗ bả vai Cố Lệ Vũ, ra hiệu đối phương buông lỏng tay.
An Lam nằm về chỗ của mình, trên eo dường như vẫn còn giữ lại trọng lượng cánh tay Cố Lệ Vũ.
“Nếu có thứ gì làm tôi xúc động, ở dưới tình huống bản thân không biết, có lẽ sẽ bất thận để rò rỉ ra một chút.” Cố Lệ Vũ nói.
“Xúc động? Nhưng mà anh giai ơi, vấn đề là làm cậu xúc động khó muốn chết luôn á! Cậu có biết trường mình đặt biệt danh gì cho cậu không?” Vừa nói dứt lời, An Lan cảm thấy bản thân vẫn nên câm miệng lại thì hơn.
Chẳng lẽ mình còn phải nói ra cái biệt danh kia trước mặt chính chủ luôn hả trời?
“Cấm dục.” Cố Lệ Vũ trả lời.
Hắn chẳng có chút tức giận nào, tựa như hai chữ “cấm dục” kia không có bất cứ ý nghĩa xấu nào cả, mà chỉ là một từ miêu tả chung chung thôi.
“Cậu biết à?” An Lan quay đầu sang hỏi.
“Ừ.”
Suy cho cùng, có rất nhiều bạn học thảo luận vấn đề này, hơn nữa âm lượng cũng không hề nhỏ.
“Tôi cảm thấy Alpha chất lượng tốt mấy cậu có chút xảo quyệt. Rõ ràng biết các bạn học khác đang bàn luận về mình, nhưng các cậu lại chẳng bao giờ bày tỏ thái độ cả, cứ để mặc mọi người bàn ra tán vào. Các cậu biết hết suy nghĩ của mọi người, mà mọi người lại không biết các cậu nghĩ gì.” An Lan nửa thật nửa đùa mà nói.
“Thính lực của chúng tôi rất nhạy bén, không có cách nào bịt kín lỗ tai của mình, cũng không thể cấm người khác bàn tán về mình, việc duy nhất có thể làm được là không để ý tới.”
“Đột nhiên phát hiện, làm Alpha còn phải bụng dạ rộng rãi nữa.”
"Thật ra…… Tôi cũng không thích……”
Thanh âm Cố Lệ Vũ rất nhỏ, một câu cuối cùng giống như đang lầu bầu tự nhủ.
Không thích cái gì? Bị người khác bàn ra tán vào sao?
An Lan bỗng chốc hiểu ra.
“Cậu không thích cái cách gọi "Alpha cao cấp" này, đúng không?” An Lan nghiêng người qua, nhích lại gần rồi hỏi.
Cố Lệ Vũ có chút sững sờ, “Sao cậu biết?”
An Lan mỉm cười, trực tiếp ghé lại gần Cố Lệ Vũ, “Bởi vì tôi cũng không thích. Vốn dĩ chỉ là ABO, lại còn chia ra làm ba, bảy loại. Beta chúng tôi trở thành một loại không cao cũng chẳng thấp. Mà mục tiêu của rất nhiều Omega lại biến thành tìm một Alpha cao cấp, giống như một cách thức thể hiện giá trị bản thân vậy…… Tôi không tán đồng với việc này. Mà Alpha cũng bị phân thành chất lượng tốt và chất lượng kém. Mọi người cứ như vậy bị chia thành nhiều loại, khiến giới tính trở thành thước đo giá trị của một người, chứ không phải là năng lực của họ.”
An Lan nói xong, mới phát hiện bản thân có chút nhiều lời, cậu xấu hổ cười cười, định trở về chỗ mình.
Ai ngờ Cố Lệ Vũ đột nhiên nghiêng người qua, đặt tay lên lưng An Lan, nhích tới gần cậu.
“Đúng vậy. Nếu một người yêu thích một người khác, mà không phải bởi vì tin tức tố thì tốt rồi. Theo đuổi chất lượng tốt…… Tốt quá hóa dở.”
Có lẽ trong vô số “Alpha chất lượng tốt”, Cố Lệ Vũ là người có thể hiểu rõ được sự tai hại của nó nhất.
Vật cực tất phản, Cố Vân Lễ là siêu Alpha, cuối cùng chẳng phải vẫn phát điên đó sao?
Mà những lời cảm thán như vậy, có lẽ Cố Lệ Vũ cũng chỉ nói với một mình An Lan.
“Này, ngủ đi. Hình như đã hơn hai giờ rồi đấy." An Lan giơ tay, vỗ vỗ Cố Lệ Vũ.
“Ừ, ngủ.” Cánh tay Cố Lệ Vũ vẫn đặt trên người An Lan. Cái tên này nói ngủ liền ngủ, hai mắt vừa nhắm lại, chẳng quá một phút, nhịp thở đã trở nên vững vàng ổn định rồi.
Lắng nghe tiếng hít thở của hắn, An Lan cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, An Lan nghe thấy có tiếng nước, hình như là từ phòng tắm truyền ra. Cậu xoa xoa đôi mắt, giơ tay sờ soạng bên người, quả nhiên là trống không.
An Lan thò tay lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường, nheo mắt nhìn thời gian, mới hơn ba giờ sáng.
Trời ạ, sao Cố Lệ Vũ lại đi tắm vào lúc ba giờ sáng?
Không tỉnh thì thôi, vừa tỉnh An Lan liền muốn đi vệ sinh. Cậu mắt nhắm mắt mở đi tới nhà vệ sinh, đứng dựa vào tường chờ Cố Lệ Vũ ra ngoài.
Thế nhưng đã qua một lúc lâu, mà nước vẫn đang chảy, ngoại trừ tiếng nước tí tách, An Lan còn lờ mờ nghe thấy một tiếng thở dốc khiến lòng người nhộn nhạo.
Tựa như hết thảy mọi thứ đều sụp đổ khi sự khắc chế đạt đến cực hạn, tiếng thở trầm khàn khiến trái tim cậu đập thật nhanh.
Có thứ gì đó đang giãy giụa, muốn thoát ra khỏi hố đen bên trong lòng. Một khi phá vỡ được trói buộc, nó sẽ điên cuồng trỗi dậy, va chạm, mài giũa thần kinh của An Lan.
Trong nháy mắt đó, cậu tỉnh táo lại.
An Lan mở mắt, nín thở, chẳng biết có phải Cố Lệ Vũ quá vội hay không mà ngay cả cửa cũng không đóng chặt nữa.
Giữa khe cửa bỗng nhiên tràn ngập hơi thở dụ hoặc, ban đầu nó chỉ nhẹ nhàng khơi dậy lòng hiếu kỳ của An Lan. Cậu gian nan nuốt một một ngụm nước miếng, tự nhủ không thể đi nhìn, Cố Lệ Vũ đang tắm ở bên trong, sao mày có thể không biết xấu hổ mà đến mở cửa ra chứ?
Càng về sau, sự dụ hoặc này càng giống như thủy triều ùn ùn kéo tới, từ trong khe cửa tràn ra một loại hương vị khó có thể hình dung, nhanh chóng biến thành một lời mời gọi trắng trợn.
Ngu quá…… Sao Cố Lệ Vũ lại đi tắm vào cái giờ này được chứ? Hắn đương nhiên không tắm……
Đôi chân An Lan mất đi khống chế mà tiến lên từng chút một, ngón tay khẽ chạm vào cạnh cửa, hết sức cẩn thận kéo nó ra.
Trong phòng tắm không có một chút hơi nóng nào, Cố Lệ Vũ đang xả nước lạnh.
Dưới dòng nước lạnh băng, chiếc áo ngủ vốn dĩ rộng thùng thình của Cố Lệ Vũ gắt gao dán sát vào người hắn, từng đường cong tuyệt đẹp cùng với thân thể tràn ngập dẻo dai của Alpha đập vào mắt An Lan.
Cố Lệ Vũ đưa lưng về phía cửa phòng tắm, hắn hơi hơi ngửa đầu, tựa như thể đã trải qua sự tra tấn thống khổ nào đó, đang khẩn cầu cứu rỗi.
Lại giống như…… đang phóng thích dục vọng hủy diệt trong người mình.
An Lan chợt nhận ra đối phương đang làm gì, cậu cảm thấy hơi căng thẳng, loại dự cảm chẳng lành điên cuồng dấy lên trong lòng, gắt gao quấn lấy cậu, đến mức hít thở cũng vô cùng khó khăn.
An Lan vô thức lùi về phía sau một bước, mà ngay tại lúc này, cánh cửa đáng chết kia lại phát ra một tiếng “kẽo kẹt”. Trái tim dường như bị một vật sắc nhọn đâm thủng, vô số dây thần kinh đồng thời nứt toạc. Khi Cố Lệ Vũ quay người lại, trong đôi mắt vốn luôn lạnh lùng kia lại bốc lên một ngọn lửa, từ da thịt đến xương cốt đều như đang bốc hơi.
“Cậu nhìn thấy rồi?”
Trong đêm tối, giọng nói kia tựa như ngọn đuốc đã cháy tới điểm tận cùng của điên cuồng.
An Lan liên tiếp lùi hai bước, sau đó xoay người bỏ chạy.
Chỉ là động tác của Cố Lệ Vũ lại lanh lẹ đến mức quỷ mị, khi bàn tay hắn tóm được cổ áo An Lan, kéo căng một phát, chỉ nghe thấy tiếng cúc áo đứt phựt khiến lòng người run sợ. Áo ngủ cứ như vậy bị lột xuống, An Lan theo quán tính ngã nhào về phía trước.
Ngoại trừ tin tức tố, đây lần đầu tiên cậu cảm nhận được sức mạnh tràn ngập tính áp đảo xủa Alpha chất lượng tốt. Kể từ lúc đi nhà trẻ, nổi máu giang hồ, đánh nhau với đám bạn tới bây giờ, đã rất nhiều năm An Lan không có vật lộn tay chân như thế này rồi.
Mắt cá chân của cậu bị siết chặt, cả người đều bị kéo về sau, quả thực còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị!
“Là tôi chưa đủ tốt với cậu sao?”
Thanh âm lạnh lẽo, nhiễm màu tình dục, mạnh mẽ chui vào trong lòng An Lan.
“Hay là tôi chưa đủ che chở cậu?”
Lúc này Cố Lệ Vũ đã bao phủ cả người An Lan. Tay hắn lần theo mắt cá chân, chậm rãi tiến về phía trước, mãi đến khi đè lên trên vai cậu.
“Cậu…… có phải cậu tiến vào kỳ mẫn cảm hay không? Tôi đi lấy thuốc ngăn chặn cho cậu!”
An Lan dùng khuỷu tay để chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của đối phương.
Chẳng qua ngay sau đó, Cố Lệ Vũ đã vươn tay bóp chặt lấy cằm cậu, dán vào lỗ tai cậu mà nói: “Tôi không cần thuốc ngăn chặn.”
Nhiệt bộ trong lòng bàn tay hắn làm An Lan khiếp đảm, ngón tay siết chặt như thể muốn bóp nát xương hàm An Lan.
“Tôi chỉ cần cậu.”
Những lời này thực nhẹ, nhưng chui vào tai An Lan lại mang theo sức công phá kính người. Khuỷu tay An Lan đột nhiên thúc mạnh ra sau, hung hăng nện vào lồng ngực Cố Lệ Vũ.
Vậy mà Cố Lệ Vũ cũng không hề né tránh, hắn hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, thậm chí còn khẽ cười một tiếng.
“Tôi muốn đánh dấu cậu.”
Trái tim An Lan bị đối phương bóp nghẹt, máu huyết không thể lưu thông, cậu cố gắng kiềm chế, chật vật bò về phía trước. Mà hai tay Cố Lệ Vũ vẫn chống bên hông cậu, không nhanh không chậm bò theo sau. Cầu thang đã gần ngay trước mắt, nhưng Cố Lệ Vũ lại đột nhiên cúi đầu, có thứ gì đó chạm vào cổ An Lan.
“Đừng ——”
Răng nanh hung ác xuyên thủng da thịt cậu.
Cảm giác đau đớn xông thẳng lên não khiến cậu không thể thở nổi. Hai tay mất đi toàn bộ sức lực, cả người ngã rạp xuống đất, đau đến mức hàm răng cũng phát run.
“Vì sao tôi không thể đánh dấu cậu? Vì sao?”
Cố Lệ Vũ vươn tay, thô lỗ kéo An Lan lại, trong mắt đong đầy sự điên cuồng, bất an cùng cố chấp.
Giống như Cố Vân Lễ đeo còng tay đặc chế mà An Lan nhìn thấy ở hành lang bệnh viện ngày ấy.
“Cậu là của tôi……”
“Tôi không phải Omega…… Tôi không có tuyến sinh dục……” An Lan run rẩy nói.
Cậu hy vọng Cố Lệ Vũ mau chóng tỉnh táo lại, nếu không hậu quả sẽ thật khó lường.
Nhưng Cố Lệ Vũ vẫn không từ bỏ, hắn nở nụ cười, tựa như một đóa bỉ ngạn nở rộ trong bóng đêm, dịu dàng mà tràn ngập dụ hoặc.
“Vậy tôi ký hiệu hoàn toàn cậu là được.”
“Cái…… Cái gì?”
Một khắc kia, trong đầu An Lan hoàn toàn trống rỗng, cậu thậm chí còn không thể nghĩ xem những lời này có ý gì, mãi đến khi nụ hôn của Cố Lệ Vũ rơi xuống.
Đôi môi mềm mại của hắn mang khí thế quyết liệt cùng sự lạnh lẽo thấu xương, không cho phép chống cự mà đẩy cánh môi An Lan ra. An Lan tỉnh táo lại, ý thức được việc Cố Lệ Vũ đang muốn chỉ e sẽ còn đáng sợ hơn cả cắn cổ mình. Chẳng biết cậu lấy khí lực từ đâu, trực tiếp dùng sức thúc đầu gối lên trên.
Cố Lệ Vũ hôn quá mức chuyên chú, hoàn toàn không dự đoán được một kích này.
Hắn dừng một chút, dường như chút tiếc thương còn sót lại cũng bị phá hủy sạch sẽ. Hắn nhìn chằm chằm An Lan, đưa tay bóp lấy hai má cậu, cưỡng bách cậu mở miệng ra.
Ngay sau đó là một nụ hôn hung ác tràn đầy ham muốn chinh phục, điên cuồng quét qua mỗi một dây thần kinh cảm giác của An Lan. Sự phản kháng của cậu chỉ đổi lại được sự cưỡng ép càng thêm tàn nhẫn mà thôi.
Cố Lệ Vũ hung hăng túm lấy tóc An Lan, cưỡng bách cậu ngẩng đầu lên, thừa nhận nụ hôn tựa như thể tra tấn của hắn.
“Đừng…… Đừng mà……”
“An Lan? An Lan tỉnh lại đi…… An Lan!”
Đột nhiên, có giọng nói vang lên bên tai, tựa như thanh âm truyền tới từ một thế giới khác.
Âm thanh khiến người an tâm này mỗi lúc một rõ ràng, khiến trái tim hoảng loạn của An Lan nháy mắt bình tĩnh lại.
Mà Cố Lệ Vũ đang trấn áp, cưỡng ép mình kia lại giống như một bức tượng bất động, An Lan nắm chắc cơ hội, vội vã bò ra ngoài.
“An Lan, cậu mơ thấy ác mộng! Mau tỉnh lại đi!”
Nghe được thanh âm kia, An Lan bỗng nhiên mở choàng mắt ra. Cố Lệ Vũ chống tay bên tai cậu, sốt ruột mà nhìn cậu.
Đối phương trùng lặp với Cố Lệ Vũ tràn ngập tà dục trong giấc mộng kia khiến An Lan sợ hãi cực kỳ. Cậu không khỏi hung hăng đẩy hắn một cái, sau đó thì lăn xuống đất, ngay cả chăn cũng bị túm xuống cùng.
“An Lan!” Trong giọng nói thanh lãnh của Cố Lệ Vũ toát lên một tia nôn nóng, như một giai điệu bất biến bỗng nhiên chệch một nốt nhạc.
An Lan sững người, rất mau đã nhận ra Cố Lệ Vũ này với kẻ ở trong giấc mơ không phải là cùng một người.
Vừa rồi cậu đã mơ thấy một cơn ác mộng quá mức đáng sợ, Cố Lệ Vũ trong mơ vậy mà lại muốn cưỡng chế đánh dấu cậu.
Trái tim điên cuồng nảy nên từ từ bình tĩnh lại, An Lan hít một hơi thật sâu, quay đầu lại thấy Cố Lệ Vũ đang ngồi ở mép giường nhìn mình.
So với An Lan, Cố Lệ Vũ có vẻ còn bối rối hơn.
“Đúng…… Xin lỗi…… Khiến cậu hoảng sợ rồi……”
Cố Lệ Vũ duỗi tay, ấn lên tủ đầu giường một cái, cả căn phòng vốn dĩ tối đen như mực chậm rãi sáng ngời lên. Song, ánh sáng cũng không hề chói mắt, trái lại còn nhu hòa, tràn ngập ý trấn an.
“Là cậu bị tôi dọa mới đúng. Cả người cậu đều là mồ hôi, còn không ngừng kêu ‘đừng’. Trong giấc mơ của cậu, tôi đã làm ra chuyện thực đáng sợ với cậu, đúng không?”
An Lan ngây ngẩn cả người, cậu không ngờ Cố Lệ Vũ lại có thể nhạy bén như vậy.
“Cậu đừng sợ, tôi không tới gần cậu. Nguyên nhân khiến cậu gặp ác mộng, hơn phân nửa là bởi tin tức tố của tôi.” Cố Lệ Vũ nói.
“Tin tức tố của cậu?” An Lan có chút kinh ngạc mà nhìn đối phương.
“Bình thường tôi khống chế tin tức tố của mình rất tốt. Nhưng vì chúng ta thảo luận đến nó quá lâu, có lẽ trong tiềm thức tôi cũng muốn để cậu ngửi được, cho nên khi ngủ rồi mới không khống chế được.” Cố Lệ Vũ đáp.
An Lan có thể hiểu được điều này, cho dù chất lượng của mình có kém, thì vẫn là Alpha. Mà Alpha luôn có sự bài xích lẫn nhau, khi nồng độ tin tức tố bị rò rỉ ra bên ngoài của Cố Lệ Vũ đạt tới một mức độ nhất định, sẽ nghiền áp được mình.
“Trước kia, kể cả lúc ngủ say, tôi cũng có thể khống chế được tin tức tố không có chút sơ hở nào. Chỉ có điều, trước khi ngủ…… Chúng ta trò chuyện quá thoải mái, cho nên tôi mới vô thức thả lỏng. Cậu ngủ ở đây đi, tôi xuống sô pha ở dưới tầng.”
Cố Lệ Vũ kéo tủ đầu giường ra, bên trong có một chiếc hộp nhỏ, chẳng cần nghĩ cũng biết đó là thuốc ngăn chặn.
“Đừng…… Đừng tiêm thuốc.” An Lan mở miệng nói.
“Cái gì?” Cố Lệ Vũ quay đầu nhìn cậu.
“Tôi…… Tôi có đọc một chút tin tức về bố của cậu…… Nói bởi ông ấy dùng quá nhiều thuốc ngăn chặn liều cao, mà về sau đã bị nhờn thuốc. Tôi không sợ cậu, cho nên đừng tiêm.” An Lan nói.
“Không, cậu sợ. Hơn nữa…… Cậu cũng nên sợ tôi.” Cố Lệ Vũ nhét chiếc hộp nhỏ vào trong túi quần, chậm rãi đi về phía cầu thang.
“Tôi đã nói là tôi không sợ cậu!” An Lan đột nhiên hét lên.
Cố Lệ Vũ đưa lưng về phía cậu, khẽ nói: “Cậu phóng thích rất nhiều tin tức tố. Trước kia, mùi hương của nó rất dễ chịu, nhưng vừa nãy nó không chỉ trở nên sắc bén hơn, mà còn tràn ngập phòng bị.”
Tin tức tố sẽ không gạt người.
An Lan sững sờ tại chỗ.
Cậu chỉ biết rõ một chuyện, cơn ác mộng này là do tin tức tố tạo thành, hai người bọn họ đều không có lỗi gì hết. Chẳng hiểu sao An Lan có một loại dự cảm, một khi cậu để Cố Lệ Vũ đi xuống, giữa hai người sẽ sinh một khoảng cách không thể nào vượt qua nổi.
Cố Lệ Vũ sẽ càng ngày càng xa cậu, mà cậu sẽ vĩnh viễn mất đi người này.
“Đừng lạm dụng thuốc ngăn chặn, tôi không phải... không phải là Omega dễ bị bắt nạt đâu.” An Lan vội đứng dậy, ném chiếc chăn lên giường.
Cậu nhanh chóng đi qua, túm chặt cánh tay Cố Lệ Vũ.
“Tôi không khống chế được tin tức tố của mình, có lẽ là bởi có cậu ở bên cạnh. Alpha dù ấu trĩ đến mấy thì cũng là con người, mà đã là con người thì đều có lòng tham, sẽ muốn càng nhiều, cậu có hiểu không?”
Cố Lệ Vũ không quay đầu lại, giọng điệu của hắn thực bình tĩnh, nhưng An Lan lại có thể cảm giác được một tia run rẩy nhè nhẹ.
Điều khiến Cố Lệ Vũ sợ hãi nhất không phải là không khống chế được tin tức tố, mà là chính bản thân hắn.
Hắn không muốn biến thành một người như Cố Vân Lễ, chỉ biết thương tổn những người xung quanh mình.
“Tôi nói, cậu không cần thứ này.” An Lan cố chấp đoạt lấy chiếc hộp kia, gắt gao mà siết chặt cổ tay Cố Lệ Vũ, kéo hắn quay lại, “Đắp chăn, ngủ!”
“An Lan.” Cố Lệ Vũ dùng thanh âm cực kỳ bất đắc dĩ mà gọi tên cậu.
“Nếu tôi lại gặp ác mộng, chúng ta nói tiếp có được không? Không thể chỉ vì bị cậu đối xử hung ác trong giấc mơ, mà tôi lại đắp lên người cậu cái mác dã thú được, đúng không?"
“Dã thú?” Cố Lệ Vũ rốt cuộc cũng quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ khó tin.
“Đúng vậy, chính là dã thú đấy. Cậu dọa tôi đến mức toát cả mồ hôi lạnh, không phải dã thú, chẳng lẽ là thiên sứ sao?”
Cơn ác mộng kia thật quá mức nực cười, Cố Lệ Vũ vậy mà lại muốn đánh dấu cậu.
Ký hiệu tạm thời chưa đủ, còn muốn tạo cả kết nữa chứ?
“Hơn nữa người gặp ác mộng là tôi cơ mà, cậu là Alpha chất lượng……” An Lan nghĩ đến việc Cố Lệ Vũ không quá thích cái hình dung “Alpha chất lượng tốt” kia, vội vàng uốn lưỡi, thay đổi cách nói, “Cậu là Alpha cường đại hơn tôi, có phải nên có chút ý thức lãnh địa hay không?”
“Ý thức lãnh địa cái gì?”
“Bảo vệ bạn học và bạn bè của cậu đó.”
Cố Lệ Vũ sửng sốt, hiển nhiên vẫn không hiểu nổi logic của An Lan.
“A, khoan đã! Nếu như tôi gặp ác mộng là bởi tin tức tố của cậu, vậy hiện tại nhất định vẫn còn hương vị. Cậu mau nằm xuống, giơ cổ ra đây cho tôi ngửi một cái!”
Nghĩ đến hương vị tin tức tố của Cố Lệ Vũ, An Lan lập tức "sẹo lành thì quên đau", sốt sắng túm lấy bả vai của đối phương, đẩy hắn tới mép giường.
Tác giả :
Tiêu Đường Đông Qua