Rốt Cuộc Em Là Ai?
Chương 4: Chấn hàn, anh đâu rồi??
Nó vừa về đến nhà, cởi bỏ bộ phục y màu đen ra và nhanh chóng thay một bộ váy mỏng màu trắng ngắn trên đầu gối một chút và áo sơ mi trắng ngắn tay rất hợp, nhìn nó vô cùng xinh đẹp, một chút quyến rũ. Nó bước xuống nhà, nhìn đi nhìn lại thì chẳng thấy hắn đâu, lo lắng nó hỏi những người giúp việc:
-Ủa, anh Chấn Hàn đi đâu mất rồi?
-Cậu chủ từ chiều đã về nhưng lại đi rồi, thấy cậu mặc vet đi chỉnh tề lắm nhưng đến giờ vẫn chưa về, không biết cậu ấy đi đâu nữa. -Một cô giúp việc lễ phép lên tiếng.
-Vậy thường thì cô có biết cậu ấy đi đâu không? -Nó rất lo lắng cho hắn
-Ưm không, cậu ấy chẳng nói tiếng nào thì sao mà biết -Cô giúp việc vẫn nhẹ nhàng nói
-Được rồi, cảm ơn cô -Nó nói xong đi ra ngoài cửa chờ hắn về.
Nó gọi hắn tổng cộng là 21 cuộc gọi nhưng có vẻ hắn không nghe máy...
Tại chỗ hắn
Hắn và thằng bạn rủ nhau đi vào phòng vip.
-Anh ơi, anh cần gì? -Một cô gái làm việc trong bar lên tiếng hỏi
-Cho anh chai Whisky em nhé! -Thằng bạn của hắn lên tiếng
-Vâng, còn anh đẹp trai này -Cô gái quay qua hỏi hắn
-Whisky -Hắn lạnh lùng trả lời
-Vâng, đợi em chút hai anh nhé! -Cô gái ẻo lã bước ra.
-Ê mày, con đó được quá đấy -Thằng bạn hắn vỗ vai hắn.
-Mày mê gái quá Bách ơi -Hắn trêu chọc
-Xì, hotboy như mày, xem gái như rác, thay bồ như thay áo, thay người yêu hệt thay quần -Bách dùng cù chõ đẩy nhẹ lên bả vai của hắn
-Tao không xem gái như rác đâu mày ạ -Hắn vui vẻ cười đùa.
Lát sau, 2 chai Whisky đã có sẵn trên bàn.
Hắn uống thì không nhiều nhưng thằng Bách, bạn hắn uống thì...................................̀ ôi thôi mấy chục chai. Hắn muốn uống lắm nhưng gái cứ bao vây làm hắn rất khó chịu, thằng Bách nhìn hắn cười ha hả rồi chôm lấy chai Whisky của hắn mà nốc hết vào mồm.
Hắn nhìn đồng hồ.... ối 12h đêm rồi, chơi gì mà lắm thế? Người say xỉn hết trơn.
-Về mày -Hắn đẩy đẩy thằng bạn rồi lôi ra xe của hắn, để lại trên bàn là mấy mươi triệu.
-Về sớm mày? -Bách say xỉn mặt đỏ hệt trái cà chua.
Trời đổ mưa giông rất lớn nên hắn phải về sớm [Au: 12h ôi sớm quá] sợ nó chờ lâu, lúc 9h nó đã kêu Bách đi về mà Bách làm gì chịu nghe, rủ rê đến độ 12h mới chịu về, biết hôm nay Bách có chuyện buồn nên thôi, uống cho nó giải sầu.
Còn nó, vì quá lo lắng cho hắn nên dù mưa nó cũng phải đi ra đường tìm hắn, gọi mấy trăm cuộc mà hắn không chịu trả lời, các cô giúp việc kêu nó đừng tìm nhưng nó nào chịu nghe? Mưa thì lớn, trên con đường chỉ có một mình nó sải bước. Nó lo đến độ như vậy đấy. Lần đầu tiên trong đời Thủ Lĩnh Dark chấp nhận chịu giông bão để đi tìm một người -riêng đấng sinh thành của nó - mưa làm nó lạnh cóng, quần áo ướt nhẹp hết, kiểu này chắc nó phải cảm nặng luôn đấy. Lúc đi nó cứ gọi: “Chấn Hàn, anh đâu rồi???” Nhưng chẳng thấy ai trả lời. Nó cứ đi, đi mãi chẳng biết mình đang đi đâu, chắc có thể là đi lạc, nó ngồi gục xuống.
Hắn đưa thằng bạn về nhà. Đang đi trên đường bỗng thấy một người đang nằm dưới đường, mưa thì lớn, chỉ mặc bộ đồ mỏng, sao mà không lạnh được? Hắn bước ra xem thử là ai thì.... ôi là nó chứ ai, hắn hốt hoảng đem nó lên xe.
-Nè, Uyên Nhi em có làm sao không? -Hắn hốt hoảng vỗ nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của nó.
-Chấn Hàn, anh đi đâu vậy? -Nó cầm lấy tay của hắn để cảm nhận được một chút hơi ấm.
-Anh... anh đi chơi với bạn, sao em lại ra nông nỗi này? -Hắn đưa tay áp sát vào mặt nó.
-E-e...m... đ..i... tì..m... a....anh -Giọng của nó nhẹ dần rồi thiếp đi trong giấc ngủ, hắn vội lấy áo vet cuả mình đắp cho nó.
“Tại mình ham chơi mà bỏ mặc nó một mình, lỗi là tại mình, nó mà làm sao chắc mình không sống nổi quá........ nó đi tìm mình sao? Lần đầu tiên con gái Hắc Long Bang chấp nhận đau khổ để đi tìm một ai đó ư? Chẳng lẽ cô ấy yêu mình??? Bậy bạ” -Hắn chở nó về nhà
Vừa đặt nó xuống giường, tính quay về phòng mình thì hắn bị nó cầm tay lại
-Chấn Hàn, anh biết em lo như nào không?
-Anh xin lỗi vì đã để em chịu khổ -Hắn lấy tay vuốt ve gương mặt của nó...
-Em không biết cảm giác này là như nào nhưng có vẻ em đã thích anh, một phần nào đó
Hắn nằm xuống bên nó, trao cho nó nụ hôn nóng bỏng rồi âm thầm quay về phòng mình.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nó hắt xì liên tục, chắc là bệnh thật rồi
-Ủa, anh Chấn Hàn đi đâu mất rồi?
-Cậu chủ từ chiều đã về nhưng lại đi rồi, thấy cậu mặc vet đi chỉnh tề lắm nhưng đến giờ vẫn chưa về, không biết cậu ấy đi đâu nữa. -Một cô giúp việc lễ phép lên tiếng.
-Vậy thường thì cô có biết cậu ấy đi đâu không? -Nó rất lo lắng cho hắn
-Ưm không, cậu ấy chẳng nói tiếng nào thì sao mà biết -Cô giúp việc vẫn nhẹ nhàng nói
-Được rồi, cảm ơn cô -Nó nói xong đi ra ngoài cửa chờ hắn về.
Nó gọi hắn tổng cộng là 21 cuộc gọi nhưng có vẻ hắn không nghe máy...
Tại chỗ hắn
Hắn và thằng bạn rủ nhau đi vào phòng vip.
-Anh ơi, anh cần gì? -Một cô gái làm việc trong bar lên tiếng hỏi
-Cho anh chai Whisky em nhé! -Thằng bạn của hắn lên tiếng
-Vâng, còn anh đẹp trai này -Cô gái quay qua hỏi hắn
-Whisky -Hắn lạnh lùng trả lời
-Vâng, đợi em chút hai anh nhé! -Cô gái ẻo lã bước ra.
-Ê mày, con đó được quá đấy -Thằng bạn hắn vỗ vai hắn.
-Mày mê gái quá Bách ơi -Hắn trêu chọc
-Xì, hotboy như mày, xem gái như rác, thay bồ như thay áo, thay người yêu hệt thay quần -Bách dùng cù chõ đẩy nhẹ lên bả vai của hắn
-Tao không xem gái như rác đâu mày ạ -Hắn vui vẻ cười đùa.
Lát sau, 2 chai Whisky đã có sẵn trên bàn.
Hắn uống thì không nhiều nhưng thằng Bách, bạn hắn uống thì...................................̀ ôi thôi mấy chục chai. Hắn muốn uống lắm nhưng gái cứ bao vây làm hắn rất khó chịu, thằng Bách nhìn hắn cười ha hả rồi chôm lấy chai Whisky của hắn mà nốc hết vào mồm.
Hắn nhìn đồng hồ.... ối 12h đêm rồi, chơi gì mà lắm thế? Người say xỉn hết trơn.
-Về mày -Hắn đẩy đẩy thằng bạn rồi lôi ra xe của hắn, để lại trên bàn là mấy mươi triệu.
-Về sớm mày? -Bách say xỉn mặt đỏ hệt trái cà chua.
Trời đổ mưa giông rất lớn nên hắn phải về sớm [Au: 12h ôi sớm quá] sợ nó chờ lâu, lúc 9h nó đã kêu Bách đi về mà Bách làm gì chịu nghe, rủ rê đến độ 12h mới chịu về, biết hôm nay Bách có chuyện buồn nên thôi, uống cho nó giải sầu.
Còn nó, vì quá lo lắng cho hắn nên dù mưa nó cũng phải đi ra đường tìm hắn, gọi mấy trăm cuộc mà hắn không chịu trả lời, các cô giúp việc kêu nó đừng tìm nhưng nó nào chịu nghe? Mưa thì lớn, trên con đường chỉ có một mình nó sải bước. Nó lo đến độ như vậy đấy. Lần đầu tiên trong đời Thủ Lĩnh Dark chấp nhận chịu giông bão để đi tìm một người -riêng đấng sinh thành của nó - mưa làm nó lạnh cóng, quần áo ướt nhẹp hết, kiểu này chắc nó phải cảm nặng luôn đấy. Lúc đi nó cứ gọi: “Chấn Hàn, anh đâu rồi???” Nhưng chẳng thấy ai trả lời. Nó cứ đi, đi mãi chẳng biết mình đang đi đâu, chắc có thể là đi lạc, nó ngồi gục xuống.
Hắn đưa thằng bạn về nhà. Đang đi trên đường bỗng thấy một người đang nằm dưới đường, mưa thì lớn, chỉ mặc bộ đồ mỏng, sao mà không lạnh được? Hắn bước ra xem thử là ai thì.... ôi là nó chứ ai, hắn hốt hoảng đem nó lên xe.
-Nè, Uyên Nhi em có làm sao không? -Hắn hốt hoảng vỗ nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của nó.
-Chấn Hàn, anh đi đâu vậy? -Nó cầm lấy tay của hắn để cảm nhận được một chút hơi ấm.
-Anh... anh đi chơi với bạn, sao em lại ra nông nỗi này? -Hắn đưa tay áp sát vào mặt nó.
-E-e...m... đ..i... tì..m... a....anh -Giọng của nó nhẹ dần rồi thiếp đi trong giấc ngủ, hắn vội lấy áo vet cuả mình đắp cho nó.
“Tại mình ham chơi mà bỏ mặc nó một mình, lỗi là tại mình, nó mà làm sao chắc mình không sống nổi quá........ nó đi tìm mình sao? Lần đầu tiên con gái Hắc Long Bang chấp nhận đau khổ để đi tìm một ai đó ư? Chẳng lẽ cô ấy yêu mình??? Bậy bạ” -Hắn chở nó về nhà
Vừa đặt nó xuống giường, tính quay về phòng mình thì hắn bị nó cầm tay lại
-Chấn Hàn, anh biết em lo như nào không?
-Anh xin lỗi vì đã để em chịu khổ -Hắn lấy tay vuốt ve gương mặt của nó...
-Em không biết cảm giác này là như nào nhưng có vẻ em đã thích anh, một phần nào đó
Hắn nằm xuống bên nó, trao cho nó nụ hôn nóng bỏng rồi âm thầm quay về phòng mình.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nó hắt xì liên tục, chắc là bệnh thật rồi
Tác giả :
LinhNhoicute