Rong Biển Bị Mèo Ăn
Chương 17
Đóng cửa xong, Thần Ca còn chưa ổn định được cảm xúc, vừa quay đầu sang đã thấy VV ngồi xổm bên chân cậu, nhìn cậu đầy cổ quái.
“Mợ cậu làm mình sợ muốn chết!” Thần Ca bị y doạ rụt về sau, nói, “Cậu ở lâu với Lông vàng bự cho nên tập tính cũng giống nhau rồi à?”
VV gãi gãi mặt, vẻ mặt có chút đăm chiêu đi ra ngoài. Thần Ca bị y làm cho chẳng hiểu gì, vào toilet rửa mặt, đang định cởi quần, cửa cạch một tiếng, VV cứ như phát hiện ra châu lục mới gào lên, “Thần Ca cậu thích Ôn Uyển Nhu à?!”
“Hử…khụ khụ!” Thần Ca suýt nữa nuốt phải kem đánh răng của chính mình, cậu vội vàng súc miệng, hô, “Cậu phát điên cái gì hả! Đi ra ngoài đi ra ngoài, dưới lầu còn có người đang chờ mình đó!”
“Không không không!” VV siêu nghiêm túc nói, “Thần Ca cậu đừng vì lúc trước mình thích Ôn Uyển Nhu mà không thừa nhận, mình không để bụng đâu, thật đó, anh ấy đã là quá khứ của mình rồi, nếu thích anh ấy thì cậu cứ dũng cảm thừa nhận đi! Anh em, mình sẽ ủng hộ cậu! Cùng Lông vàng bự nhà cậu ủng hộ cậu!”
Thần Ca thở dài, xoa đầu VV, “Lấy cái gì cứu vớt mi đây, não bộ của VV à mình và anh đẹp trai là bạn tốt, chính là loại hợp gu nhau đó, cậu coi không phải cậu là gay sao, mình với cậu cũng đâu có sát ra tí lửa nào đâu?”
“Hai chúng ta không giống!” VV phản bác, “Biểu cảm của cậu lúc nhìn mình không giống lúc nhìn anh ấy!”
“Ờ ờ.” Thần Ca gật đầu rất đương nhiên, “Ánh mắt mình nhìn cậu, chính là ánh mắt nhìn một tên ngu si.”
VV ngu si “…Mình không yêu cậu nữa.”
Thần Ca tỏ vẻ kinh ngạc, “Thì ra cậu yêu mình ư?”
VV, “Vừa mới rồi có yêu cậu, giờ hết rồi.”
Thần Ca, “Hoá ra cậu hết yêu mình chính là bởi cậu đã từng yêu mình, mình hiểu rồi.”
VV vẻ mặt hắc tuyến, “Cậu cút đê, đi hẹn hò với anh bạn gay của cậu đi, mình không thèm để ý đến cậu nữa!”
“Hắc, sao tới sớm vậy?” Thần Ca chạy xuống lầu, hỏi Ôn Uyển Nhu.
Ôn Uyển Nhu ngồi lên xe, “Lên đi.”
Thần Ca nhún vai, ngồi lên xe, tay rất tự nhiên ôm thắt lưng Ôn Uyển Nhu, “Tôi còn chưa ăn sáng, anh ăn chưa?”
“Ui chao! Nhìn kìa!” Tự dưng từ trên lầu truyền tới tiếng của VV, Ôn Uyển Nhu và Thần Ca ngẩng đầu lên, liền thấy VV chống tay ở bệ cửa sổ vẫy vẫy hai người.
“Làm gì thế hả?” Thần Ca tức giận hỏi.
VV nắm quyền hướng về phía Thần Ca, “Cố lên! Tranh thủ túm chặt lấy anh ý! Đừng băn khoăn về mình!”
Thần Ca vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa quay đầu định bảo Ôn Uyển Nhu đừng để ý đến y, nào ngờ thấy Ôn Uyển Nhu cũng nắm quyền giống VV, vô cùng nghiêm túc nói, “Tôi sẽ cố gắng.”
Thần Ca, “…”
“Anh nói gì với cậu ấy vậy, cậu ấy là đang nói với tôi.”
Hai tai Ôn Uyển Nhu nhất thời đỏ bừng, hắn xấu hổ nhìn Thần Ca, đột nhiên hỏi, “Cậu đem chuyện của hai chúng ta…Kể cho bạn cậu nghe rồi?”
Thần Ca mê man trợn mắt, nghĩ thầm, hai chúng ta thì có chuyện gì chứ.
Du lịch của thành phố H rất phát triển, nơi Ôn Uyển Nhu dẫn Thần Ca đi chính là một khu vui chơi mới mở.
Mới hơn bảy giờ sáng, mọi người còn chưa đi làm, ở ngã tư đường chỉ có thể nhìn thấy các học sinh lưng đeo balo đi học sớm, Thần Ca bụng đói kêu òng ọc, còn bị gió thổi đến đông cứng mặt, cậu chăm chú nhìn đường lưng ưu nhã hệt như một con báo của Ôn Uyển Nhu, nghiêng đầu một cái, như khối thịt thúi áp lên lưng hắn.
Não bộ Ôn Uyển Nhu ‘đùng’ một tiếng nổ tung, còn chưa nghĩ ra nguyên do, cơ bụng đã thành thực co rút lại, xe đột nhiên đổi hướng!
— Thần Ca chỉ thấy tim mình trong phút chốc như muốn bay ra khỏi ***g ngực, cậu há hốc mồm.
Xe máy trượt ra ngoài khoảng năm mét, nghiêng một cái rồi ngừng lại.
Thần Ca mất một lúc lâu mới tỉnh táo, cậu ngẩng đầu nhìn con đường trống không, mơ hồ hỏi, “Đằng trước cũng không có vật cản, tự dưng anh dừng lại làm chi?”
Ôn Uyển Nhu cởi mũ bảo hiểm xuống, chôn đầu vào cánh tay.
Chớp mắt trong đầu Thần Ca hiện lên đủ thể loại tin tức, ví như ‘Một tài xế có tâm của Trung Quốc, bệnh tim tái phát kiên trì dừng xe mời các hành khách xuống xe’, hay ‘Tài xế có nguy cơ đột tử, mệt nhọc quá độ cao tới hơn ba mươi phần trăm’.
“Anh, anh sao thế?” Thần Ca môi xoẹt cái trắng bệch, kéo kéo áo hắn, “Anh không sao chứ? Có đau tim không?”
Ôn Uyển Nhu quay đầu, cả khuôn mặt đều đỏ lên, tuy rằng trông vẫn ngầu vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao lại cứ có vẻ… thẹn thùng, hắn nghiêng đầu đi, không đối mặt với Thần Ca, thấp giọng nói, “Tim không đau, nhưng mà đập nhanh quá.”
“Vậy…” Não bộ Thần Ca trực tiếp liên hệ Ôn Uyển Nhu với anh ‘tài xế có tâm của Trung Quốc’ kia, cậu kích động lấy điện thoại ra bấm số 120, “Bây giờ tôi lập tức gọi cấp cứu, anh yên tâm, hít sâu, nhất định sẽ không có việc gì!”
“Không cần,” Ôn Uyển Nhu kéo áo Thần Ca, “Ừm…Là tôi kích động quá mức, không sao.”
“Anh thực sự không sao chứ?” Thần Ca lo lắng nhìn Ôn Uyển Nhu.
“Không sao.” Ôn Uyển Nhu nói xong, lại đội mũ bảo hiểm lên, hít sâu một hơi, kéo tay Thần Ca đặt lên eo mình, nói, “Đi thôi, không phải cậu đói bụng sao.”
Thần Ca vẫn lo lắng, “Nếu anh khó chịu nhớ phải nói với tôi, bệnh tim đáng sợ lắm!”
“Tôi không bị bệnh tim.”
“Hở?” Thần Ca giật mình, “Vậy tim anh đập cái gì?”
“Tim người mà không đập, chẳng phải là đã chết rồi sao?” Ôn Uyển Nhu còn mê man hơn cả Thần Ca.
Hai người giờ mới phát giác mình với đối phương hoàn toàn không nói chung một chuyện, đôi bên nhòm lén nhau, thật lâu sau không nói gì.
Tới nơi bán vé, Thần ca mới biết khu vui chơi phải mười giờ mới mở cửa, cậu nhìn Ôn Uyển Nhu đằng trước vẻ mặt bình thản, hỏi, “Còn hơn hai tiếng nữa, giờ chúng ta làm gì đây?”
Ôn Uyển Nhu bỏ tiền mua hai phiếu, nói, “Đi ăn trước, sau đó đi mua sắm.”
Thần Ca vừa nghe đến mua sắm liền nổi da gà khắp người, “Anh muốn mua gì à?”
Ôn Uyển Nhu đáp, “Găng tay.”
Thần Ca thở phào, nghĩ thầm, chỉ là mua găng tay thôi mà, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian, “Vậy được, chúng ta đi mua găng tay trước, vừa khéo bên cạnh là phố buôn bán, tiện thể chọn luôn một cửa hàng ăn gì đó.”
Ôn Uyển Nhu đỗ xe vào bãi đỗ của quảng trường, cầm điện thoại, hỏi, “Cũng được, găng tay tôi đã đặt trước rồi, qua đó lấy là xong, cậu có thích uống canh không?”
“Là đồ ngon thì tôi đều thích hết.” Thần Ca xoa xoa bụng, ai oán, “Nhất là khi bụng tôi đang kháng nghị nghiêm trọng.”
Ôn Uyển Nhu nhìn cậu, lúc quay đầu đi, khoé miệng hơi cong lên.
Ở một cửa tiệm trong phố buôn bán.
Thần Ca đã sớm nghe danh chỗ này, nhưng cậu chưa vào bao giờ, vào cửa tiệm, cậu giật mình nhìn thấy bên trong xếp một loạt găng tay, thấp giọng nói với Ôn Uyển Nhu, “Cửa tiệm này chuyên bán găng tay à, lợi hại ghê.”
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh mỉm cười nói, “Cửa tiệm của chúng tôi đã có hơn năm mươi năm rồi.” Rồi quay sang nói với Ôn Uyển Nhu, “Đôi găng tay Ôn tiên sinh đặt làm ở đây.” Anh ta lấy một chiếc hộp trong ngăn tủ bên cạnh, mở ra, bên trong chính là…một đôi găng tay được khâu liền ở chính giữa.
Thần Ca cầm găng lên xem xem, biểu tình rối rắm, “Đôi này đeo thế nào? Khâu liền hai chiếc với nhau, lẽ nào lúc anh đeo nó phải khép hai tay lại?”
“Không không không,” Nhân viên bán hàng nở nụ cười khéo léo, anh ta cầm tay Ôn Uyển Nhu và tay Thần Ca lên, đeo một chiếc bên trái và một chiếc bên phải, nói, “Đây là găng tay tình nhân, đeo thế này này.”
Thần Ca, “…”
“Mợ cậu làm mình sợ muốn chết!” Thần Ca bị y doạ rụt về sau, nói, “Cậu ở lâu với Lông vàng bự cho nên tập tính cũng giống nhau rồi à?”
VV gãi gãi mặt, vẻ mặt có chút đăm chiêu đi ra ngoài. Thần Ca bị y làm cho chẳng hiểu gì, vào toilet rửa mặt, đang định cởi quần, cửa cạch một tiếng, VV cứ như phát hiện ra châu lục mới gào lên, “Thần Ca cậu thích Ôn Uyển Nhu à?!”
“Hử…khụ khụ!” Thần Ca suýt nữa nuốt phải kem đánh răng của chính mình, cậu vội vàng súc miệng, hô, “Cậu phát điên cái gì hả! Đi ra ngoài đi ra ngoài, dưới lầu còn có người đang chờ mình đó!”
“Không không không!” VV siêu nghiêm túc nói, “Thần Ca cậu đừng vì lúc trước mình thích Ôn Uyển Nhu mà không thừa nhận, mình không để bụng đâu, thật đó, anh ấy đã là quá khứ của mình rồi, nếu thích anh ấy thì cậu cứ dũng cảm thừa nhận đi! Anh em, mình sẽ ủng hộ cậu! Cùng Lông vàng bự nhà cậu ủng hộ cậu!”
Thần Ca thở dài, xoa đầu VV, “Lấy cái gì cứu vớt mi đây, não bộ của VV à mình và anh đẹp trai là bạn tốt, chính là loại hợp gu nhau đó, cậu coi không phải cậu là gay sao, mình với cậu cũng đâu có sát ra tí lửa nào đâu?”
“Hai chúng ta không giống!” VV phản bác, “Biểu cảm của cậu lúc nhìn mình không giống lúc nhìn anh ấy!”
“Ờ ờ.” Thần Ca gật đầu rất đương nhiên, “Ánh mắt mình nhìn cậu, chính là ánh mắt nhìn một tên ngu si.”
VV ngu si “…Mình không yêu cậu nữa.”
Thần Ca tỏ vẻ kinh ngạc, “Thì ra cậu yêu mình ư?”
VV, “Vừa mới rồi có yêu cậu, giờ hết rồi.”
Thần Ca, “Hoá ra cậu hết yêu mình chính là bởi cậu đã từng yêu mình, mình hiểu rồi.”
VV vẻ mặt hắc tuyến, “Cậu cút đê, đi hẹn hò với anh bạn gay của cậu đi, mình không thèm để ý đến cậu nữa!”
“Hắc, sao tới sớm vậy?” Thần Ca chạy xuống lầu, hỏi Ôn Uyển Nhu.
Ôn Uyển Nhu ngồi lên xe, “Lên đi.”
Thần Ca nhún vai, ngồi lên xe, tay rất tự nhiên ôm thắt lưng Ôn Uyển Nhu, “Tôi còn chưa ăn sáng, anh ăn chưa?”
“Ui chao! Nhìn kìa!” Tự dưng từ trên lầu truyền tới tiếng của VV, Ôn Uyển Nhu và Thần Ca ngẩng đầu lên, liền thấy VV chống tay ở bệ cửa sổ vẫy vẫy hai người.
“Làm gì thế hả?” Thần Ca tức giận hỏi.
VV nắm quyền hướng về phía Thần Ca, “Cố lên! Tranh thủ túm chặt lấy anh ý! Đừng băn khoăn về mình!”
Thần Ca vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa quay đầu định bảo Ôn Uyển Nhu đừng để ý đến y, nào ngờ thấy Ôn Uyển Nhu cũng nắm quyền giống VV, vô cùng nghiêm túc nói, “Tôi sẽ cố gắng.”
Thần Ca, “…”
“Anh nói gì với cậu ấy vậy, cậu ấy là đang nói với tôi.”
Hai tai Ôn Uyển Nhu nhất thời đỏ bừng, hắn xấu hổ nhìn Thần Ca, đột nhiên hỏi, “Cậu đem chuyện của hai chúng ta…Kể cho bạn cậu nghe rồi?”
Thần Ca mê man trợn mắt, nghĩ thầm, hai chúng ta thì có chuyện gì chứ.
Du lịch của thành phố H rất phát triển, nơi Ôn Uyển Nhu dẫn Thần Ca đi chính là một khu vui chơi mới mở.
Mới hơn bảy giờ sáng, mọi người còn chưa đi làm, ở ngã tư đường chỉ có thể nhìn thấy các học sinh lưng đeo balo đi học sớm, Thần Ca bụng đói kêu òng ọc, còn bị gió thổi đến đông cứng mặt, cậu chăm chú nhìn đường lưng ưu nhã hệt như một con báo của Ôn Uyển Nhu, nghiêng đầu một cái, như khối thịt thúi áp lên lưng hắn.
Não bộ Ôn Uyển Nhu ‘đùng’ một tiếng nổ tung, còn chưa nghĩ ra nguyên do, cơ bụng đã thành thực co rút lại, xe đột nhiên đổi hướng!
— Thần Ca chỉ thấy tim mình trong phút chốc như muốn bay ra khỏi ***g ngực, cậu há hốc mồm.
Xe máy trượt ra ngoài khoảng năm mét, nghiêng một cái rồi ngừng lại.
Thần Ca mất một lúc lâu mới tỉnh táo, cậu ngẩng đầu nhìn con đường trống không, mơ hồ hỏi, “Đằng trước cũng không có vật cản, tự dưng anh dừng lại làm chi?”
Ôn Uyển Nhu cởi mũ bảo hiểm xuống, chôn đầu vào cánh tay.
Chớp mắt trong đầu Thần Ca hiện lên đủ thể loại tin tức, ví như ‘Một tài xế có tâm của Trung Quốc, bệnh tim tái phát kiên trì dừng xe mời các hành khách xuống xe’, hay ‘Tài xế có nguy cơ đột tử, mệt nhọc quá độ cao tới hơn ba mươi phần trăm’.
“Anh, anh sao thế?” Thần Ca môi xoẹt cái trắng bệch, kéo kéo áo hắn, “Anh không sao chứ? Có đau tim không?”
Ôn Uyển Nhu quay đầu, cả khuôn mặt đều đỏ lên, tuy rằng trông vẫn ngầu vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao lại cứ có vẻ… thẹn thùng, hắn nghiêng đầu đi, không đối mặt với Thần Ca, thấp giọng nói, “Tim không đau, nhưng mà đập nhanh quá.”
“Vậy…” Não bộ Thần Ca trực tiếp liên hệ Ôn Uyển Nhu với anh ‘tài xế có tâm của Trung Quốc’ kia, cậu kích động lấy điện thoại ra bấm số 120, “Bây giờ tôi lập tức gọi cấp cứu, anh yên tâm, hít sâu, nhất định sẽ không có việc gì!”
“Không cần,” Ôn Uyển Nhu kéo áo Thần Ca, “Ừm…Là tôi kích động quá mức, không sao.”
“Anh thực sự không sao chứ?” Thần Ca lo lắng nhìn Ôn Uyển Nhu.
“Không sao.” Ôn Uyển Nhu nói xong, lại đội mũ bảo hiểm lên, hít sâu một hơi, kéo tay Thần Ca đặt lên eo mình, nói, “Đi thôi, không phải cậu đói bụng sao.”
Thần Ca vẫn lo lắng, “Nếu anh khó chịu nhớ phải nói với tôi, bệnh tim đáng sợ lắm!”
“Tôi không bị bệnh tim.”
“Hở?” Thần Ca giật mình, “Vậy tim anh đập cái gì?”
“Tim người mà không đập, chẳng phải là đã chết rồi sao?” Ôn Uyển Nhu còn mê man hơn cả Thần Ca.
Hai người giờ mới phát giác mình với đối phương hoàn toàn không nói chung một chuyện, đôi bên nhòm lén nhau, thật lâu sau không nói gì.
Tới nơi bán vé, Thần ca mới biết khu vui chơi phải mười giờ mới mở cửa, cậu nhìn Ôn Uyển Nhu đằng trước vẻ mặt bình thản, hỏi, “Còn hơn hai tiếng nữa, giờ chúng ta làm gì đây?”
Ôn Uyển Nhu bỏ tiền mua hai phiếu, nói, “Đi ăn trước, sau đó đi mua sắm.”
Thần Ca vừa nghe đến mua sắm liền nổi da gà khắp người, “Anh muốn mua gì à?”
Ôn Uyển Nhu đáp, “Găng tay.”
Thần Ca thở phào, nghĩ thầm, chỉ là mua găng tay thôi mà, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian, “Vậy được, chúng ta đi mua găng tay trước, vừa khéo bên cạnh là phố buôn bán, tiện thể chọn luôn một cửa hàng ăn gì đó.”
Ôn Uyển Nhu đỗ xe vào bãi đỗ của quảng trường, cầm điện thoại, hỏi, “Cũng được, găng tay tôi đã đặt trước rồi, qua đó lấy là xong, cậu có thích uống canh không?”
“Là đồ ngon thì tôi đều thích hết.” Thần Ca xoa xoa bụng, ai oán, “Nhất là khi bụng tôi đang kháng nghị nghiêm trọng.”
Ôn Uyển Nhu nhìn cậu, lúc quay đầu đi, khoé miệng hơi cong lên.
Ở một cửa tiệm trong phố buôn bán.
Thần Ca đã sớm nghe danh chỗ này, nhưng cậu chưa vào bao giờ, vào cửa tiệm, cậu giật mình nhìn thấy bên trong xếp một loạt găng tay, thấp giọng nói với Ôn Uyển Nhu, “Cửa tiệm này chuyên bán găng tay à, lợi hại ghê.”
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh mỉm cười nói, “Cửa tiệm của chúng tôi đã có hơn năm mươi năm rồi.” Rồi quay sang nói với Ôn Uyển Nhu, “Đôi găng tay Ôn tiên sinh đặt làm ở đây.” Anh ta lấy một chiếc hộp trong ngăn tủ bên cạnh, mở ra, bên trong chính là…một đôi găng tay được khâu liền ở chính giữa.
Thần Ca cầm găng lên xem xem, biểu tình rối rắm, “Đôi này đeo thế nào? Khâu liền hai chiếc với nhau, lẽ nào lúc anh đeo nó phải khép hai tay lại?”
“Không không không,” Nhân viên bán hàng nở nụ cười khéo léo, anh ta cầm tay Ôn Uyển Nhu và tay Thần Ca lên, đeo một chiếc bên trái và một chiếc bên phải, nói, “Đây là găng tay tình nhân, đeo thế này này.”
Thần Ca, “…”
Tác giả :
Yên Tử