Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
Quyển 2 - Chương 91: Đào hôn
“Trân Châu, thực xin lỗi.” Nàng không biết n cái gì, nàng cũng không tiếp nhận hộp lễ vật trên tay nàng, chính là bình tĩnh nhìn nàng, áy náy vô cùng.
Ban đầu khi nghe báo Trân Châu tới gặp nàng, nàng đã cảm thấy xấu hổ không thôi, đoạt nam nhân người ta, tuy rằng là vô tình, nhưng vẫn không tốt, làm cho nàng cảm thấy mình như một người xấu.
Tiếp theo, nàng vốn cùng với nàng làm tỷ muội, nhưng là hiện tại các nàng không có khả năng trở thành tỷ muội tốt được, nói không chừng bây giờ Trân Châu đang oán hận nàng.
Lúc Trân Châu nghe được câu xin lỗi của nàng, ngây ngẩn cả người, sau đó thản nhiên lắc đầu, sắc mặt vẫn đau thương khổ sở như cũ, cả người càng hậm hực.
“Long Hậu, không cần giải thích với Trân Châu, Long Vương cùng Long Hậu mới là trời sinh một đôi, Long Vương thật lòng yêu Long Hậu, trong lòng Trân Châu thực hiểu được.” Nếu như Long Triệt không thương Tử Tô, làm sao nguyện ý vì muốn lấy lòng Tử Tô, mà để nàng lưu lại? Hơn nữa nàng còn nhìn thấy mỗi lần Long Triệt nhìn về hướng Tử Tô là ánh mắt thâm tình chân thành, nàng vừa đố kỵ, vừa hâm mộ đồng thời càng sâu thâm hiểu được, người hắn yêu là Tử Tô.
Nghe nàng nói như thế, tâm Tử Tô càng áy náy bất an, nàng không có được sự rộng lượng thâm sâu, yêu long Triệt hết lòng của Trân Châu như thế. Nếu đổi ngược lại là nàng, nàng tự nhận nàng làm không được.
“Trân Châu, ta không phải cố ý, thật sự, ta vẫn là bạn của nàng, không nghĩ tới muốn lừa gạt nàng, không nghĩ tới hôm nay sẽ lại như vậy, ta không nghĩ thương tổn nàng.” Thương tổn một người thiện lương như thế, nàng cảm thấy mình thật xấu xa, thật tàn nhẫn. Cho nên, nàng nói xong, đôi mắt biến đỏ. nàng mỉm cười, chẳng qua
Trân Châu im lặng, nhìn tươi cười thực miễn cưỡng, sau đó liền đưa hộp lễ vật đến tận tay của Tử Tô. Lại, xoay người chậm rãi rời đi, lúc nàng vừa xoay người bước đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng không thể oán hận người nữ tử đến từ chốn nhân gian này, bởi vì nàng ta thực thiện lương, nàng ngay từ đầu liền đã biết. Nàng không trách nàng ta, trong tình yêu không có chuyện ai đúng ai sai, không có thứ tự đến trước và sau, chỉ có yêu và không yêu. Nàng thương hắn, hắn yêu Tử Tô, đây là bình thường.
Tử Tô nhìn bóng dáng thê lương của nàng, không khỏi ảm đạm rơi lệ, nàng đúng là vẫn còn đau lòng vì người khác. Nhìn hộp lễ vật trong tay, yên lặng mở ra, bên trong là một viên trân châu xinh đẹp to như quả trứng chim, trắng như tuyết, thoạt nhìn đã biết phi thường trân quý. Lò của nàng, lập tức trở nên nặng nề hơn.
Từ lúc nàng đồng ý gả cho Long Triệt, Long Cung liền bắt đầu giăng đèn kết hoa, vô cùng nhộn nhịp, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ cao hứng, vì Long Cung này không biết đã bao lâu, chưa từng có làm qua việc vui long trọng như vậy.
Long Triệt sai người mang đến cho nàng bộ giá y vô cùng hoa lệ xinh đẹp tinh xảo quý trọng, trang sức, từ trên xuống dưới chuẩn bị phi thường cẩn thận, đầy đủ mọi thứ, mọi chuyện đều làm vì nàng, tất cả mọi thứ đều là thứ tốt nhất.
Nàng trước sau thử vài bộ quần áo, nhìn vài món trang sức quý báu đưa đến trước mặt nàng, một phòng xiêm áo quà tặng, quần áo, trang sức. Ngày kết hôn bọ họ đã định ngày một đến gần, tâm tình của nàng lại càng buồn bực, ban đêm thường xuyên ngủ không được, trằn trọc, lại sợ Tiểu Long Nhi biết, sợ bé sẽ lo lắng, cho nên nàng không dám nói.
Theo ngày kết hôn càng ngày càng gần, nàng lại nhíu mi u sầu, một chút vui sướng của tân nương sắp xuất giá cũng không có, lại càng bó mình ở trong phòng, không đi lại trong cung. Ở trước mặt Long Triệt cũng là miễn cưỡng cười vui như vậy, nhưng khi ở một mình, nàng thường xuyên tự hỏi chính mình, nàng thật sự muốn như vậy sao? Nàng thật sự sẽ cùng hắn kết hôn sao?
Tiểu Long Nhi kỳ thật làm sao không biết tâm tình của mẫu hậu? Thằng bé chính là không hỏi, không nói thôi, bé không hỏi không nói, ý là muốn cho nàng thời gian để suy nghĩ tự mình quyết định nên làm gì mới tốt.
Ban đầu khi nghe báo Trân Châu tới gặp nàng, nàng đã cảm thấy xấu hổ không thôi, đoạt nam nhân người ta, tuy rằng là vô tình, nhưng vẫn không tốt, làm cho nàng cảm thấy mình như một người xấu.
Tiếp theo, nàng vốn cùng với nàng làm tỷ muội, nhưng là hiện tại các nàng không có khả năng trở thành tỷ muội tốt được, nói không chừng bây giờ Trân Châu đang oán hận nàng.
Lúc Trân Châu nghe được câu xin lỗi của nàng, ngây ngẩn cả người, sau đó thản nhiên lắc đầu, sắc mặt vẫn đau thương khổ sở như cũ, cả người càng hậm hực.
“Long Hậu, không cần giải thích với Trân Châu, Long Vương cùng Long Hậu mới là trời sinh một đôi, Long Vương thật lòng yêu Long Hậu, trong lòng Trân Châu thực hiểu được.” Nếu như Long Triệt không thương Tử Tô, làm sao nguyện ý vì muốn lấy lòng Tử Tô, mà để nàng lưu lại? Hơn nữa nàng còn nhìn thấy mỗi lần Long Triệt nhìn về hướng Tử Tô là ánh mắt thâm tình chân thành, nàng vừa đố kỵ, vừa hâm mộ đồng thời càng sâu thâm hiểu được, người hắn yêu là Tử Tô.
Nghe nàng nói như thế, tâm Tử Tô càng áy náy bất an, nàng không có được sự rộng lượng thâm sâu, yêu long Triệt hết lòng của Trân Châu như thế. Nếu đổi ngược lại là nàng, nàng tự nhận nàng làm không được.
“Trân Châu, ta không phải cố ý, thật sự, ta vẫn là bạn của nàng, không nghĩ tới muốn lừa gạt nàng, không nghĩ tới hôm nay sẽ lại như vậy, ta không nghĩ thương tổn nàng.” Thương tổn một người thiện lương như thế, nàng cảm thấy mình thật xấu xa, thật tàn nhẫn. Cho nên, nàng nói xong, đôi mắt biến đỏ. nàng mỉm cười, chẳng qua
Trân Châu im lặng, nhìn tươi cười thực miễn cưỡng, sau đó liền đưa hộp lễ vật đến tận tay của Tử Tô. Lại, xoay người chậm rãi rời đi, lúc nàng vừa xoay người bước đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng không thể oán hận người nữ tử đến từ chốn nhân gian này, bởi vì nàng ta thực thiện lương, nàng ngay từ đầu liền đã biết. Nàng không trách nàng ta, trong tình yêu không có chuyện ai đúng ai sai, không có thứ tự đến trước và sau, chỉ có yêu và không yêu. Nàng thương hắn, hắn yêu Tử Tô, đây là bình thường.
Tử Tô nhìn bóng dáng thê lương của nàng, không khỏi ảm đạm rơi lệ, nàng đúng là vẫn còn đau lòng vì người khác. Nhìn hộp lễ vật trong tay, yên lặng mở ra, bên trong là một viên trân châu xinh đẹp to như quả trứng chim, trắng như tuyết, thoạt nhìn đã biết phi thường trân quý. Lò của nàng, lập tức trở nên nặng nề hơn.
Từ lúc nàng đồng ý gả cho Long Triệt, Long Cung liền bắt đầu giăng đèn kết hoa, vô cùng nhộn nhịp, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ cao hứng, vì Long Cung này không biết đã bao lâu, chưa từng có làm qua việc vui long trọng như vậy.
Long Triệt sai người mang đến cho nàng bộ giá y vô cùng hoa lệ xinh đẹp tinh xảo quý trọng, trang sức, từ trên xuống dưới chuẩn bị phi thường cẩn thận, đầy đủ mọi thứ, mọi chuyện đều làm vì nàng, tất cả mọi thứ đều là thứ tốt nhất.
Nàng trước sau thử vài bộ quần áo, nhìn vài món trang sức quý báu đưa đến trước mặt nàng, một phòng xiêm áo quà tặng, quần áo, trang sức. Ngày kết hôn bọ họ đã định ngày một đến gần, tâm tình của nàng lại càng buồn bực, ban đêm thường xuyên ngủ không được, trằn trọc, lại sợ Tiểu Long Nhi biết, sợ bé sẽ lo lắng, cho nên nàng không dám nói.
Theo ngày kết hôn càng ngày càng gần, nàng lại nhíu mi u sầu, một chút vui sướng của tân nương sắp xuất giá cũng không có, lại càng bó mình ở trong phòng, không đi lại trong cung. Ở trước mặt Long Triệt cũng là miễn cưỡng cười vui như vậy, nhưng khi ở một mình, nàng thường xuyên tự hỏi chính mình, nàng thật sự muốn như vậy sao? Nàng thật sự sẽ cùng hắn kết hôn sao?
Tiểu Long Nhi kỳ thật làm sao không biết tâm tình của mẫu hậu? Thằng bé chính là không hỏi, không nói thôi, bé không hỏi không nói, ý là muốn cho nàng thời gian để suy nghĩ tự mình quyết định nên làm gì mới tốt.
Tác giả :
Phiêu Lượng Hải Yêu