Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
Quyển 2 - Chương 80
“Long Phi, Long Hậu thoạt nhìn cũng rất hòa nhã nha.” Đợi bọn họ đi xa, một cung nữ bên cạnh Trân Châu không khỏi lắm miệng nói, ấn tượng của nàng đối với Tử Tô rất tốt.
Trân Châu không nói được lời nào, vẫn cứ bước tiếp trên đường, chỉ là cau mày lại thật chặt, trên mặt có vẻ u buồn, thật ra nàng có thể cảm nhận được nếu ở chung với Long Hậu cũng sẽ rất thoải mái, đương nhiên không biết biểu hiện đó là thật hay là giả.
“Ngươi biết cái gì? Nữ nhân kia ở trước mặt Long Vương đương nhiên là phải giả bộ đối xử tốt với Long Phi, như vậy mới có thể giữ vững được địa vị của mình, nàng đối với Long Phi thật là tốt, nhưng đó chỉ là ngoài mặt thôi, ngươi đừng bị nàng mê hoặc nha.” Một cung nữ khác muốn lấy lòng Trân Châu, hạ thấp nhân phẩm của Tử Tô.
“Đúng vậy, đúng vậy, loài người rất đáng ghét nha, nhất định chỉ là mặt ngoài thôi, chẳng qua là muốn khi dễ Long Phi của chúng ta thôi.” Mấy cung nữ khác cũng hùa theo phụ họa, sinh ra cảm giác đáng ghét đối với Tử Tô.
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Trân Châu giống như mới thấm hết những lời nói của bọn họ, sau đó u buồn quát: “Được rồi, không cần nói nữa, lại càng không được nói xấu về Long Hậu.”
Nàng vừa quát lên lập tức có tác dụng, mấy người cung nữ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nhiều lời nữa, sợ chọc giận Trân Châu yếu đuối và thiện lương.
Đoàn người về tới tẩm cung, Trân Châu liền để bọn họ hầu hạ, nằm ở trên ghế nghỉ ngơi, đã vài ngày nay nàng không có nhìn thấy Long Triệt, lúc nàng nghe được tin hắn hồi cung, nàng còn mừng rỡ như điên, tính nhanh chóng đi tìm hắn, nhưng lại lập tức nghe nói hắn mang về một vị Long Hậu nhân loại, còn có thêm một vị Tiểu Điện Hạ Kim Long, lòng của nàng giống như rơi xuống vực thẳm, chua sót vô cùng.
Bây giờ chỉ sợ, hắn sẽ không còn muốn chính mình nữa, rất có thể hắn sẽ đem mình đuổi đến nơi khác. Nàng không muốn, nàng chỉ muốn ở lại bên cạnh hắn, hầu hạ hắn, cho dù chỉ làm một cung nữ cũng tốt, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn, muốn nàng làm cái gì cũng được
Nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, nàng khóc trong âm thầm, trong lòng rất đau rất đau, có rất nhiều vướng mắc, lo lắng sợ hãi mất đi Long Triệt làm cho nàng không thể khống chế được bản than, đơn giản là bởi vì nàng đã yêu hắn, yêu thật sâu đậm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đêm đó, sau khi Long Triệt cùng Tử Tô và Tiểu Long Nhi dung xong bữa tối, hắn chơi với bọn họ một lát rồi vội vàng đi tới tẩm cung của nàng.
“Trân Châu tham kiến Long Vương.” Tuy rằng biết chuyện gì đến sẽ đến, nhưng lòng của cô vẫn cảm thấy thật đau đớn, dịu dàng đoan trang cúi người hành lễ với hắn.
Long Triệt nhìn nàng có chút không đành lòng, Trân Châu quả thật rất tốt, chưa từng yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì, toàn tâm toàn ý yên lặng hầu hạ hắn, lúc này hắn lại đến để yêu cầu nàng rời khỏi.
“Trân Châu, lần này Bổn vương đến đây, là quyết định muốn nàng rời khỏi đây, Bổn vương sẽ tìm cho nàng một nơi thật tốt, sẽ không để cho nàng phải chịu ủy khuất.” Long Triệt chậm rãi mở miệng nói, đối xử với nàng như vậy trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Ầm. Cho dù Trân Châu đã sớm dự đoán được, nhưng khi chính tai nghe hắn nói ra, nàng vẫn không thể cầm cự được, than thể không khỏi lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
“Long Vương, Trân Châu không cầu danh, không cầu phận, chỉ cầu có thể được ở bên cạnh Long Vương, hầu hạ Long Vương, phục tùng Long Vương, chỉ cần Long Vương đừng đuổi Trân Châu đi, Trân Châu nguyện ý làm nô tỳ.”
Long Triệt lắc đầu, trong lòng tràn đầy xin lỗi, có điều hắn không thể cho nàng ở lại, chỉ có thể đuổi nàng đi, bởi vì hắn chưa bao giờ yêu nàng, hiện tại người hắn yêu là Tử Tô.
“Thật xin lỗi, Trân Châu, Bổn vương sẽ an bài cho nàng nơi tốt nhất.” Long Triệt hạ quyết định, nói xong câu đó, xoay người bước đi mà không hề quay đầu lại, mặc kệ một mình nàng âm thầm rơi lệ.
Trân Châu không nói được lời nào, vẫn cứ bước tiếp trên đường, chỉ là cau mày lại thật chặt, trên mặt có vẻ u buồn, thật ra nàng có thể cảm nhận được nếu ở chung với Long Hậu cũng sẽ rất thoải mái, đương nhiên không biết biểu hiện đó là thật hay là giả.
“Ngươi biết cái gì? Nữ nhân kia ở trước mặt Long Vương đương nhiên là phải giả bộ đối xử tốt với Long Phi, như vậy mới có thể giữ vững được địa vị của mình, nàng đối với Long Phi thật là tốt, nhưng đó chỉ là ngoài mặt thôi, ngươi đừng bị nàng mê hoặc nha.” Một cung nữ khác muốn lấy lòng Trân Châu, hạ thấp nhân phẩm của Tử Tô.
“Đúng vậy, đúng vậy, loài người rất đáng ghét nha, nhất định chỉ là mặt ngoài thôi, chẳng qua là muốn khi dễ Long Phi của chúng ta thôi.” Mấy cung nữ khác cũng hùa theo phụ họa, sinh ra cảm giác đáng ghét đối với Tử Tô.
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Trân Châu giống như mới thấm hết những lời nói của bọn họ, sau đó u buồn quát: “Được rồi, không cần nói nữa, lại càng không được nói xấu về Long Hậu.”
Nàng vừa quát lên lập tức có tác dụng, mấy người cung nữ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nhiều lời nữa, sợ chọc giận Trân Châu yếu đuối và thiện lương.
Đoàn người về tới tẩm cung, Trân Châu liền để bọn họ hầu hạ, nằm ở trên ghế nghỉ ngơi, đã vài ngày nay nàng không có nhìn thấy Long Triệt, lúc nàng nghe được tin hắn hồi cung, nàng còn mừng rỡ như điên, tính nhanh chóng đi tìm hắn, nhưng lại lập tức nghe nói hắn mang về một vị Long Hậu nhân loại, còn có thêm một vị Tiểu Điện Hạ Kim Long, lòng của nàng giống như rơi xuống vực thẳm, chua sót vô cùng.
Bây giờ chỉ sợ, hắn sẽ không còn muốn chính mình nữa, rất có thể hắn sẽ đem mình đuổi đến nơi khác. Nàng không muốn, nàng chỉ muốn ở lại bên cạnh hắn, hầu hạ hắn, cho dù chỉ làm một cung nữ cũng tốt, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn, muốn nàng làm cái gì cũng được
Nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, nàng khóc trong âm thầm, trong lòng rất đau rất đau, có rất nhiều vướng mắc, lo lắng sợ hãi mất đi Long Triệt làm cho nàng không thể khống chế được bản than, đơn giản là bởi vì nàng đã yêu hắn, yêu thật sâu đậm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đêm đó, sau khi Long Triệt cùng Tử Tô và Tiểu Long Nhi dung xong bữa tối, hắn chơi với bọn họ một lát rồi vội vàng đi tới tẩm cung của nàng.
“Trân Châu tham kiến Long Vương.” Tuy rằng biết chuyện gì đến sẽ đến, nhưng lòng của cô vẫn cảm thấy thật đau đớn, dịu dàng đoan trang cúi người hành lễ với hắn.
Long Triệt nhìn nàng có chút không đành lòng, Trân Châu quả thật rất tốt, chưa từng yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì, toàn tâm toàn ý yên lặng hầu hạ hắn, lúc này hắn lại đến để yêu cầu nàng rời khỏi.
“Trân Châu, lần này Bổn vương đến đây, là quyết định muốn nàng rời khỏi đây, Bổn vương sẽ tìm cho nàng một nơi thật tốt, sẽ không để cho nàng phải chịu ủy khuất.” Long Triệt chậm rãi mở miệng nói, đối xử với nàng như vậy trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Ầm. Cho dù Trân Châu đã sớm dự đoán được, nhưng khi chính tai nghe hắn nói ra, nàng vẫn không thể cầm cự được, than thể không khỏi lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
“Long Vương, Trân Châu không cầu danh, không cầu phận, chỉ cầu có thể được ở bên cạnh Long Vương, hầu hạ Long Vương, phục tùng Long Vương, chỉ cần Long Vương đừng đuổi Trân Châu đi, Trân Châu nguyện ý làm nô tỳ.”
Long Triệt lắc đầu, trong lòng tràn đầy xin lỗi, có điều hắn không thể cho nàng ở lại, chỉ có thể đuổi nàng đi, bởi vì hắn chưa bao giờ yêu nàng, hiện tại người hắn yêu là Tử Tô.
“Thật xin lỗi, Trân Châu, Bổn vương sẽ an bài cho nàng nơi tốt nhất.” Long Triệt hạ quyết định, nói xong câu đó, xoay người bước đi mà không hề quay đầu lại, mặc kệ một mình nàng âm thầm rơi lệ.
Tác giả :
Phiêu Lượng Hải Yêu