Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
Quyển 2 - Chương 71: Lo lắng bất an
“Chuyện đó, chính huynh nên tìm Long Triệt và Tử Tô giải thích đi thôi.” Long Trạch tức giận nói, cách xa hắn ra.
Long Dịch cũng tức giận nói: “Mạng huynh thật sự là may mắn, cư nhiên cho huynh sinh một Tiểu Kim Long, thật sự là không có thiên lý, chúng tôi là người ngay thẳng thành thật như thế, ngay cả một đứa bé cũng chưa có a.” Hắn tức giận bất bình, oán trách.
Long Trạch cũng là tràn đầy đồng cảm, thật sự là rất không công bình, cho nên hắn vừa đố kỵ vừa là hâm mộ, không khỏi đồng tình với Long Triệt, con của người mình thầm thương yêu lại là con của huynh đệ chính mình, rõ ràng là bị tức chết.
Long Duệ không thể phản bác, kỳ thật hắn là vui buồn lẫn lộn, vui là hắn không cần tranh cãi với ai, Tiểu Long Nhi là con ruột của hắn, là vinh quang của Long Tộc Nam Hải của hắn. Nhưng buồn là, mẹ của Tiểu Long Nhi, là Tử Tô hoàn toàn không thích hắn, chính mình cũng đối nàng vừa sợ vừa giận, làm sao có thể lập nàng làm hậu? Nay, Long Triệt vừa tỏ tình với nàng, hắn không có lý nào lại đi tranh đoạt với anh em mình.
Trái nói cũng không được, phải cũng nói không xong, bây giờ hắn thật sự lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Con không thể nhận hắn, hắn cũng không thể nhận con. Vị trí Long Hậu của Nam Hải theo đúng ra nên là của Tử Tô vì nàng đã sinh hạ Tiểu Long Nhi nàng có tư cách này, nhưng vẫn không thể là của nàng vì Long Triệt yêu nàng.
“Tiểu Long Nhi ta không giành, về phần cô ấy, nếu cô ấy cùng Long Triệt, ta không ý kiến.” Hơn nửa ngày, bất đắc dĩ lắm Long Duệ mới ra được quyết định như thế.
Long Trạch cùng Long Dịch không nói gì, trừ như vậy ra, bọn họ cũng không biết làm sao bây giờ, đành phải để cho đương sự chính mình đi giải quyết, bọn họ cũng không thể nhúng tay vào.
“Bảo trọng, Long Duệ.” Long Dịch vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một cách nghiêm túc. Hắn nên đi trở về, không phải là chuyện của hắn.
Long Trạch nhìn thật chăm chú vào hắn một lần nữa, thanh âm lạnh lùng nói: “Huynh tốt nhất lần sau không nên làm như vậy một lần nữa, bằng không, Long Triệt sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.”
Cảnh cáo xong, hắn liền cùng Long Dịch rời đi, đều tự trở về Hải vực của Long Cung, mình, việc này là chuyện của ba người bọn họ nên để họ tự giải quyết với nhau.
Long Triệt vẫn ngồi ở phòng khách, nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt, hắn không biết, ngày mai Tử Tô và hắn sẽ như thế nào, chuyện giữa họ có thể tiếp tục được nữa không?
Tâm loạn như ma, hắn đứng ngồi không yên, nội tâm sợ hãi, giống như một phạm nhân chờ đợi tuyên án, lo lắng, chờ mong, lại sợ hãi, nhưng là hắn lại bất lực.
Sáng sớm, nàng rời giường giống như ngày thường vì đã đến giờ đi làm, Tử Tô một đêm không ngủ, mở to đôi mắt tinh tường, nhìn thoáng qua Tiểu Long Nhi đang ngủ say trong lòng nàng.
Cười khổ, lắc đầu, xuống giường, mặc quần áo, chải đầu, chỉ là hôm nay động tác hi hơi chậm một ít, cau mày, dường như tâm sự nghĩ mãi vẫn chưa ra.
Mở cửa ra, nàng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Long Triệt đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy nàng liền vội vàng đứng lên, đi về phía nàng, vẻ mặt của hắn không yên bất an.
“Tôi muốn đi làm, anh còn chưa ngủ sao?” Nàng nhẹ nhàng nói, sắc mặt bình tĩnh, sau đó bước lướt qua người hắn, tiến vào toilet.
Hắn vừa nghe, nửa mừng nửa lo, vội vàng cũng chui vào phòng bếp, giúp nàng chuẩn bị thức ăn sáng. Chỉ chốc lát sau, sau khi nàng đã rửa mặt xong, thì hắn cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, bưng ra để trên bàn.
Sữa, trứng chim, hoa quả, bánh ngọt, tất cả đều là những thứ mà nàng thích, bữa sáng vừa dinh dưỡng vừa phong phú. Nàng yên lặng ăn, không nói được lời nào, nhưng mà dáng vẻ dường như không được ngon miệng lắm.
Ăn xong, nàng vội vã lấy túi xách chuẩn bị đi làm. Mới vừa đi tới cửa, liền bị hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, vội vàng nói: “Tô Nhi, tôi sẽ không bao giờ buông em ra, tôi rất muốn được sống cùng em, đừng bao giờ bỏ tôi.”
Nàng ngẩn ra, thân thể run run, thiếu chút nữa muôn rơi lệ, đến nước này mà hắn vẫn còn yêu mình sao? Nhưng là mình có thể nhận được hay không? Có thể bỏ mặc mọi chuyện để đến với hắn hay không?
Long Dịch cũng tức giận nói: “Mạng huynh thật sự là may mắn, cư nhiên cho huynh sinh một Tiểu Kim Long, thật sự là không có thiên lý, chúng tôi là người ngay thẳng thành thật như thế, ngay cả một đứa bé cũng chưa có a.” Hắn tức giận bất bình, oán trách.
Long Trạch cũng là tràn đầy đồng cảm, thật sự là rất không công bình, cho nên hắn vừa đố kỵ vừa là hâm mộ, không khỏi đồng tình với Long Triệt, con của người mình thầm thương yêu lại là con của huynh đệ chính mình, rõ ràng là bị tức chết.
Long Duệ không thể phản bác, kỳ thật hắn là vui buồn lẫn lộn, vui là hắn không cần tranh cãi với ai, Tiểu Long Nhi là con ruột của hắn, là vinh quang của Long Tộc Nam Hải của hắn. Nhưng buồn là, mẹ của Tiểu Long Nhi, là Tử Tô hoàn toàn không thích hắn, chính mình cũng đối nàng vừa sợ vừa giận, làm sao có thể lập nàng làm hậu? Nay, Long Triệt vừa tỏ tình với nàng, hắn không có lý nào lại đi tranh đoạt với anh em mình.
Trái nói cũng không được, phải cũng nói không xong, bây giờ hắn thật sự lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Con không thể nhận hắn, hắn cũng không thể nhận con. Vị trí Long Hậu của Nam Hải theo đúng ra nên là của Tử Tô vì nàng đã sinh hạ Tiểu Long Nhi nàng có tư cách này, nhưng vẫn không thể là của nàng vì Long Triệt yêu nàng.
“Tiểu Long Nhi ta không giành, về phần cô ấy, nếu cô ấy cùng Long Triệt, ta không ý kiến.” Hơn nửa ngày, bất đắc dĩ lắm Long Duệ mới ra được quyết định như thế.
Long Trạch cùng Long Dịch không nói gì, trừ như vậy ra, bọn họ cũng không biết làm sao bây giờ, đành phải để cho đương sự chính mình đi giải quyết, bọn họ cũng không thể nhúng tay vào.
“Bảo trọng, Long Duệ.” Long Dịch vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một cách nghiêm túc. Hắn nên đi trở về, không phải là chuyện của hắn.
Long Trạch nhìn thật chăm chú vào hắn một lần nữa, thanh âm lạnh lùng nói: “Huynh tốt nhất lần sau không nên làm như vậy một lần nữa, bằng không, Long Triệt sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.”
Cảnh cáo xong, hắn liền cùng Long Dịch rời đi, đều tự trở về Hải vực của Long Cung, mình, việc này là chuyện của ba người bọn họ nên để họ tự giải quyết với nhau.
Long Triệt vẫn ngồi ở phòng khách, nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt, hắn không biết, ngày mai Tử Tô và hắn sẽ như thế nào, chuyện giữa họ có thể tiếp tục được nữa không?
Tâm loạn như ma, hắn đứng ngồi không yên, nội tâm sợ hãi, giống như một phạm nhân chờ đợi tuyên án, lo lắng, chờ mong, lại sợ hãi, nhưng là hắn lại bất lực.
Sáng sớm, nàng rời giường giống như ngày thường vì đã đến giờ đi làm, Tử Tô một đêm không ngủ, mở to đôi mắt tinh tường, nhìn thoáng qua Tiểu Long Nhi đang ngủ say trong lòng nàng.
Cười khổ, lắc đầu, xuống giường, mặc quần áo, chải đầu, chỉ là hôm nay động tác hi hơi chậm một ít, cau mày, dường như tâm sự nghĩ mãi vẫn chưa ra.
Mở cửa ra, nàng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Long Triệt đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy nàng liền vội vàng đứng lên, đi về phía nàng, vẻ mặt của hắn không yên bất an.
“Tôi muốn đi làm, anh còn chưa ngủ sao?” Nàng nhẹ nhàng nói, sắc mặt bình tĩnh, sau đó bước lướt qua người hắn, tiến vào toilet.
Hắn vừa nghe, nửa mừng nửa lo, vội vàng cũng chui vào phòng bếp, giúp nàng chuẩn bị thức ăn sáng. Chỉ chốc lát sau, sau khi nàng đã rửa mặt xong, thì hắn cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, bưng ra để trên bàn.
Sữa, trứng chim, hoa quả, bánh ngọt, tất cả đều là những thứ mà nàng thích, bữa sáng vừa dinh dưỡng vừa phong phú. Nàng yên lặng ăn, không nói được lời nào, nhưng mà dáng vẻ dường như không được ngon miệng lắm.
Ăn xong, nàng vội vã lấy túi xách chuẩn bị đi làm. Mới vừa đi tới cửa, liền bị hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, vội vàng nói: “Tô Nhi, tôi sẽ không bao giờ buông em ra, tôi rất muốn được sống cùng em, đừng bao giờ bỏ tôi.”
Nàng ngẩn ra, thân thể run run, thiếu chút nữa muôn rơi lệ, đến nước này mà hắn vẫn còn yêu mình sao? Nhưng là mình có thể nhận được hay không? Có thể bỏ mặc mọi chuyện để đến với hắn hay không?
Tác giả :
Phiêu Lượng Hải Yêu