Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
Quyển 1 - Chương 6: Rồng bảo bối
Tô không dám hé răng, sợ kinh động đến vật nhỏ bé đó, vừa rồi nàng đã thương tâm khổ sở, thậm chí đã hoảng sợ, rốt cuộc hạ quyết tâm, mặc kệ nàng sinh ra là cái gì, mặc kệ Bảo Bối của nàng bộ dạng thế nào, cũng là do nàng mang thai mười hai tháng mới sinh ra, vật nhỏ bé đó ngồi dậy, từ từ lộ ra cái đầu, sau đó là một thân hình nhỏ bé.
Trời ạ! Tử Tô che miệng nói không ra lời, đó là cái đuôi tiểu long đáng yêu, đầu một con rồng nhỏ, mạt dài dài nho nhỏ giống như một hạt giống. và đôi mắt tròn to chớp chớp viên trượt đi nhanh như chớp mắt to, trên người là những vảy rồng lấp lánh ánh vàng, trên cánh tay cũng có ít vảy, bàn tay chân là năm móng vuốt màu vàng.
Chỉ thấy tiểu Kim Long hướng nàng cười, đột nhiên từ trên giường bay lên trời, ở trong phòng đột nhiên bay lên bay xuống, một lát lẻn đến góc sáng sủa, một lát bay đến trước mặt của nàng. Tiếng cười khanh khách tràn ngập toàn gian phòng, trên người hắn kim quang lóng lánh, giống như một quả cầu sáng lấp lánh.
Tử Tô trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tiểu Long Nhi dường như tự mình chơi đùa, lúc cắn cái đuôi nhỏ của mình, lúc thì lắc lắc cái thân rồng bé nhỏ, lúc thì đung đưa cái đầu. Nếu không thì chơi trò ẩn thân, lát xuất hiện chỗ này lát xuất hiện chỗ kia, chơi đến thực là vui vẻ.
“Bảo Bối?!” Nàng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hướng về phía tiểu Kim Long nho nhỏ kêu to nói, đó là do nàng sinh ra sao? Nàng đến nay còn không dám tin tưởng.
Tiểu Kim Long nghe được tiếng kêu của nàng, vội vàng quay đầu lại nhìn nàng, sau đó cười tủm tỉm hướng nàng lao xuống, lập tức liền vọt vào trong lòng của nàng.
“Mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi ở trong lòng của nàng dụi dụi, hi hi ha ha đã lâu, lúc này mới hướng nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười hồn nhiên đáng yêu.
Tử Tô ôm hắn, nhất thời không biết nên có cảm giác như thế nào, nàng sinh ra một con rồng nhỏ, là một con rồng nhỏ màu vàng kim đáng yêu. Trời ạ, nói ra chắc chẳng ai tin, nàng mang thai không phải là người mà là một con rồng.
Tiểu Long Nhi thấy nàng nhìn mình ngơ ngác không nói lời nào, nhưng cũngm để ý, nhìn nàng hơi mỉm cười, sau đó dụi dụi vào trong lòng của nàng, ngọt ngào kêu to: “Mẫu hậu, con là tiểu bảo bảo.” Hai móng vuốt nhỏ bé vuốt ve trên người nàng.
“Con, con biết nói tiếng người.” Nàng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, âm thầm trách cứ chính mình không phải đã quyết định rồi sao, cho dù sinh ra là cái gì, nàng cũng đều yêu thương nó mà? Vừa rồi mình làm sao vậy nha.
“Đương nhiên, mẫu hậu, con là tiểu long, long Bảo Bối của mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi gặp mẫu hậu rốt cuộc đã để ý tới mình, hưng phấn vô cùng, hai bàn tay chân nhỏ bé của nó vùng vẫy trong không khí.
Nàng nhìn Bảo Bối mỉm cười, vô cùng trìu mến, sau đó ôm mặt nó đưa gần vào mặt nàng, đem khuôn mặt mình cọ nhè nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của bé.
“Bảo Bối a Bảo Bối, ta là mẹ của con, là mẫu hậu trong lòng của Bảo Bối.” Nàng vừa định nói mẹ, nhưng vẫn kêu Tiểu Long Nhi kêu chính mình mẫu hậu, đã quyết định thuận theo lẽ tự nhiên.
Tiểu Long Nhi thật là cao hứng, tay chân nhỏ bé của oa nhi rốt cuộc có thể chạm vào mẫu hậu, hơn nữa mẫu hậu dường như rất yêu thích oa nhi, đâu phải chỉ một mình oa nhi đâu. Tiểu Long Nhi hưng phấn hoa tay múa chân, khanh khách cười không ngừng.
Nàng cũng cười, long Bảo Bối của nàng thật sự rất đáng yêu, tuy rằng oa nhi giống rồng nhiều một chút, nhưng là oa nhi vẫn không giống tiểu bảo bảo bình thường. Em bé mới sinh sẽ không biết nói, cũng không mở mắt. Nhưng rồng Bảo Bối của nàng đã biết hết nha.
“Mẫu hậu, người còn chưa đặt tên cho con?” Cái miệng nhỏ nhắn Tiểu Long Nhi ngân lên những từ ngữ ngây thơ, vô cùng đáng yêu dễ thương.
Đúng a, Tiểu Long Nhi không nói, nàng thật đúng là quên mất, rồng Bảo Bối của nàng còn chưa có tên. Nhưng nên gọi tên gì mới hay đây, hay là cho nó mang họ nàng, nàng ngay cả cha của Bảo Bối là ai cũng không biết, coi như là trời cao đã tặng cho nàng.”Gọi là Tử Long đi, Bảo Bối thấy thế nào?” Nàng cùng Tiểu Long Nhi thương lượng nói.
Không nghĩ tới, Tiểu Long Nhi lại vô cùng thích chí, oa oa nở nụ cười tươi, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng chắp lại, giống như là đang vỗ tay tỏ vẻ đồng ý.
Trời ạ! Tử Tô che miệng nói không ra lời, đó là cái đuôi tiểu long đáng yêu, đầu một con rồng nhỏ, mạt dài dài nho nhỏ giống như một hạt giống. và đôi mắt tròn to chớp chớp viên trượt đi nhanh như chớp mắt to, trên người là những vảy rồng lấp lánh ánh vàng, trên cánh tay cũng có ít vảy, bàn tay chân là năm móng vuốt màu vàng.
Chỉ thấy tiểu Kim Long hướng nàng cười, đột nhiên từ trên giường bay lên trời, ở trong phòng đột nhiên bay lên bay xuống, một lát lẻn đến góc sáng sủa, một lát bay đến trước mặt của nàng. Tiếng cười khanh khách tràn ngập toàn gian phòng, trên người hắn kim quang lóng lánh, giống như một quả cầu sáng lấp lánh.
Tử Tô trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tiểu Long Nhi dường như tự mình chơi đùa, lúc cắn cái đuôi nhỏ của mình, lúc thì lắc lắc cái thân rồng bé nhỏ, lúc thì đung đưa cái đầu. Nếu không thì chơi trò ẩn thân, lát xuất hiện chỗ này lát xuất hiện chỗ kia, chơi đến thực là vui vẻ.
“Bảo Bối?!” Nàng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hướng về phía tiểu Kim Long nho nhỏ kêu to nói, đó là do nàng sinh ra sao? Nàng đến nay còn không dám tin tưởng.
Tiểu Kim Long nghe được tiếng kêu của nàng, vội vàng quay đầu lại nhìn nàng, sau đó cười tủm tỉm hướng nàng lao xuống, lập tức liền vọt vào trong lòng của nàng.
“Mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi ở trong lòng của nàng dụi dụi, hi hi ha ha đã lâu, lúc này mới hướng nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười hồn nhiên đáng yêu.
Tử Tô ôm hắn, nhất thời không biết nên có cảm giác như thế nào, nàng sinh ra một con rồng nhỏ, là một con rồng nhỏ màu vàng kim đáng yêu. Trời ạ, nói ra chắc chẳng ai tin, nàng mang thai không phải là người mà là một con rồng.
Tiểu Long Nhi thấy nàng nhìn mình ngơ ngác không nói lời nào, nhưng cũngm để ý, nhìn nàng hơi mỉm cười, sau đó dụi dụi vào trong lòng của nàng, ngọt ngào kêu to: “Mẫu hậu, con là tiểu bảo bảo.” Hai móng vuốt nhỏ bé vuốt ve trên người nàng.
“Con, con biết nói tiếng người.” Nàng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, âm thầm trách cứ chính mình không phải đã quyết định rồi sao, cho dù sinh ra là cái gì, nàng cũng đều yêu thương nó mà? Vừa rồi mình làm sao vậy nha.
“Đương nhiên, mẫu hậu, con là tiểu long, long Bảo Bối của mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi gặp mẫu hậu rốt cuộc đã để ý tới mình, hưng phấn vô cùng, hai bàn tay chân nhỏ bé của nó vùng vẫy trong không khí.
Nàng nhìn Bảo Bối mỉm cười, vô cùng trìu mến, sau đó ôm mặt nó đưa gần vào mặt nàng, đem khuôn mặt mình cọ nhè nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của bé.
“Bảo Bối a Bảo Bối, ta là mẹ của con, là mẫu hậu trong lòng của Bảo Bối.” Nàng vừa định nói mẹ, nhưng vẫn kêu Tiểu Long Nhi kêu chính mình mẫu hậu, đã quyết định thuận theo lẽ tự nhiên.
Tiểu Long Nhi thật là cao hứng, tay chân nhỏ bé của oa nhi rốt cuộc có thể chạm vào mẫu hậu, hơn nữa mẫu hậu dường như rất yêu thích oa nhi, đâu phải chỉ một mình oa nhi đâu. Tiểu Long Nhi hưng phấn hoa tay múa chân, khanh khách cười không ngừng.
Nàng cũng cười, long Bảo Bối của nàng thật sự rất đáng yêu, tuy rằng oa nhi giống rồng nhiều một chút, nhưng là oa nhi vẫn không giống tiểu bảo bảo bình thường. Em bé mới sinh sẽ không biết nói, cũng không mở mắt. Nhưng rồng Bảo Bối của nàng đã biết hết nha.
“Mẫu hậu, người còn chưa đặt tên cho con?” Cái miệng nhỏ nhắn Tiểu Long Nhi ngân lên những từ ngữ ngây thơ, vô cùng đáng yêu dễ thương.
Đúng a, Tiểu Long Nhi không nói, nàng thật đúng là quên mất, rồng Bảo Bối của nàng còn chưa có tên. Nhưng nên gọi tên gì mới hay đây, hay là cho nó mang họ nàng, nàng ngay cả cha của Bảo Bối là ai cũng không biết, coi như là trời cao đã tặng cho nàng.”Gọi là Tử Long đi, Bảo Bối thấy thế nào?” Nàng cùng Tiểu Long Nhi thương lượng nói.
Không nghĩ tới, Tiểu Long Nhi lại vô cùng thích chí, oa oa nở nụ cười tươi, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng chắp lại, giống như là đang vỗ tay tỏ vẻ đồng ý.
Tác giả :
Phiêu Lượng Hải Yêu