Rết Tinh Ngàn Năm
Chương 6-1
“Thúc là cái người đó đúng không?”
“Hmm?”
“Phụ thân ta nói, trong núi có một yêu quái rất xảo quyệt, là thúc đúng không?”
“Hmm… Nhóc con, lá gan cũng không nhỏ nhỉ? Đã biết ta chính là yêu quái, không sợ ta sẽ ăn thịt ngươi à?”
“Không sợ. Bởi vì thúc sẽ không làm vậy.”
“Ồ? Sao ngươi dám chắc chắn ta sẽ không?
“Vì ta thấy thúc rất quen.”
Bàn tay nhỏ xíu đầy thịt vỗ lên má phải của hắn, nơi đó có một vết sẹo hình con rết vắt ngang mặt cực kì dữ tợn, nhưng đứa nhỏ ba tuổi lại chẳng hề để ý.
Song Linh từ từ mở mắt, trên đỉnh đầu vẫn là đình màn quen thuộc, ngỡ ngàng một lúc nàng mới phát hiện thì ra nàng lại mơ về ngày xưa.
Ừm… ngay từ khi nàng có kí ức đã quen biết hắn.
Có lẽ là ba bốn tuổi gì đó?
Có lẽ là còn sớm hơn thế…
Lần đầu tiên nàng tự hỏi, rốt cuộc mình đã gặp Rết tinh từ bao giờ…
Sự tồn tại của hắn nàng vẫn luôn coi là đương nhiên, nhưng mười mấy năm ở chung, nàng lại chưa từng thực sự hiểu rõ hắn. Trong ánh mắt ôn nhu của hắn vẫn luôn mang một tầng xa cách, có phải vì nàng không phải “người kia” hay không…
Chậm rãi nhắm mắt điều tức, nàng thử dùng pháp thuật xâm nhập vào kí ức của chính mình…
…
Mùa hạ năm đó đặc biệt khô nóng, ngay cả đỉnh Thanh Sơn quanh năm xuân sắc cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, rừng hồng mai bởi vì thời tiết không thuận lợi mà cũng không nở hoa. Song Linh đứng dưới tán cây quan sát bản thân khi đó còn chưa đầy một tuổi, được phụ thân ẵm trong lòng đi dạo giữa rừng hồng mai trơ lá.
Nụ cười của phụ thân thật đẹp… Người vừa trêu đùa vừa cười ngốc với tiểu Song Linh, khác hẳn vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng người luôn mang khi nàng lớn.
Nàng nhìn đến thất thần, bỗng nụ cười trên môi phụ thân vụt tắt, ánh mắt băng hàn phóng về phía nàng, Huyền kiếm cũng theo đó bay tới…
Thân kiếm mảnh nhỏ đâm xuyên qua thần thức trong suốt của nàng, bay vào bụi rậm đằng sau, dường như đã trúng kẻ nào đó.
Song Linh vội vã xoay người, vừa lúc bắt được khoảnh khắc khi kẻ kia biến mất, nàng còn nhìn thấy một vạt áo lam…
…
Phòng ngủ quen thuộc, bài trí quen thuộc, đúng là khuê phòng của nàng suốt mười lăm năm qua, thứ duy nhất khác biệt là chính giữa phòng có một cái nôi gỗ buông màn tơ trắng, là chiếc nôi hồi nhỏ của nàng.
Thần thức Song Linh trong suốt đứng trong góc phòng, khi lại gần hơn, quả thật nàng nhìn thấy chính bản thân mình lúc nhỏ đang nằm trong nôi. Tướng ngủ thật xấu, chân tay đều giang hết cả ra, miệng nhỏ chép chép.
“Không ngờ lúc nhỏ mình lại xấu như vậy… Y chang đệ đệ lúc mới sinh.”
Nàng đưa ngón tay thử chọc lên gò má phấn nộn của "nàng", nhưng đương nhiên chỉ có thể sượt qua. “Nàng” ở trong nôi vẫn còn đang say ngủ, mà treo một bên giá nôi là Mặc kiếm vẫn hừng hực phát linh quang.
“Ồ? Thì ra mẫu thân để Mặc kiếm bên cạnh mình từ sớm như vậy!” Song Linh đưa tay vẽ theo chiều dài thanh kiếm đã theo mình từ nhỏ, mười ba tuổi nàng liền có Xích kiếm của riêng mình, từ đó đến nay hầu như không còn tiếp xúc với Mặc kiếm nữa. Những giọt ánh sáng lam nhạt hiền hòa nhảy múa quanh thân kiếm, giống y như lúc còn nhỏ nàng thường chơi đùa với nó.
Bỗng linh quang trên thân kiếm lóe sáng, ánh sáng lam hiền hòa bỗng hóa thành ngọn lửa lam đầy đe dọa. Song Linh nheo mắt khó hiểu, Mặc kiếm chỉ phản ứng như vậy khi nàng rơi vào nguy hiểm…
Bất giác, từ bao giờ bóng dáng to lớn quen thuộc đã xuất hiện bên nôi, nàng chưa kịp vui mừng thì cơn ớn lạnh đã chạy toàn cơ thể.
“Rết thúc thúc…”
Rết tinh của mười lăm năm trước vẫn giống y như bây giờ, chỉ có điều khi đó hắn thật tiều tụy, như thể mới bị trọng thương không lâu, những vết sẹo chằng chịt nổi cộm trên mặt hắn đỏ ửng trông càng dữ tợn hơn. Mà ánh mắt hắn nhìn vào trong nôi…
Tràn ngập sát khí!
Song Linh bàng hoàng, thần thức bất giác run rẩy…
Rết thúc thúc…
Rết thúc thúc muốn giết “nàng” sao?
Ánh mắt căm hận kia.
Tại sao Rết thúc thúc lại căm hận nàng…
“Rết thúc thúc! Rết thúc thúc!”
Nàng hoảng hốt gào tên hắn, với tay ôm lấy hắn, nhưng đây chỉ là kí ức của nàng, nàng không thực sự tồn tại ở đây, thần thức nhào vào bao nhiêu lần đều không thể chạm vào hắn.
Nàng chưa từng thấy hắn như vậy, chưa từng thấy hắn ngập tràn sát khí như vậy, chưa từng! Giờ phút này hắn không phải Rết thúc thúc của nàng, hắn chính là yêu tinh tàn bạo trong lời phụ thân nói.
Sát khí từ Mặc kiếm tỏa ra đe dọa, hắn lại như không để ý, vận chưởng lực đỏ rực ở lòng bàn tay, ánh mắt thị huyết nhìn xuống, muốn đánh vào trong nôi.
Song Linh chỉ còn biết chết lặng, hắn thực sự muốn giết nàng… Rết thúc thúc thực sự muốn giết nàng…
Tưởng như chưởng kia đánh xuống sẽ khiến đứa bé trong nôi tan xương nát thịt, lại không ngờ khi chỉ còn cách thành nôi một tấc hắn lại lập tức dừng tay. Sát khí bỗng tan sạch sẽ, chưởng đỏ bỗng chốc biến mất.
Song Linh chưa kịp vui mừng, lại thấy hắn đưa bàn tay không vào trong nôi.
Hắn muốn bóp chết nàng sao?
Hắn vẫn muốn giết nàng sao…
Nàng vội nhào tới bên nôi, lại ngỡ ngàng hơn…
Tiểu Song Linh ở trong nôi đã tỉnh, ánh mắt to tròn đáng yêu, bàn tay trắng hồng mập mạp đang nắm lấy ngón tay đầy cáu bẩn xấu xí của hắn, thích thú chơi đùa.
“Nể tình ngươi đáng yêu, tha cho ngươi một mạng.”
Sau đó hắn lập tức tan biến, để lại tiểu Song Linh không hiểu chuyện vẫn còn chớp chớp mắt và Song Linh vừa chứng kiến toàn bộ đã sợ đến mềm nhũn…
Thật… thật sự nguy hiểm đến vậy.
Chỉ một chút nữa là hắn đã thực sự giết chết nàng.
Cho nên từ trước đến giờ phụ thân mới cấm nàng qua lại với hắn…
Người sớm đã biết hắn muốn giết nàng!
“Hmm?”
“Phụ thân ta nói, trong núi có một yêu quái rất xảo quyệt, là thúc đúng không?”
“Hmm… Nhóc con, lá gan cũng không nhỏ nhỉ? Đã biết ta chính là yêu quái, không sợ ta sẽ ăn thịt ngươi à?”
“Không sợ. Bởi vì thúc sẽ không làm vậy.”
“Ồ? Sao ngươi dám chắc chắn ta sẽ không?
“Vì ta thấy thúc rất quen.”
Bàn tay nhỏ xíu đầy thịt vỗ lên má phải của hắn, nơi đó có một vết sẹo hình con rết vắt ngang mặt cực kì dữ tợn, nhưng đứa nhỏ ba tuổi lại chẳng hề để ý.
Song Linh từ từ mở mắt, trên đỉnh đầu vẫn là đình màn quen thuộc, ngỡ ngàng một lúc nàng mới phát hiện thì ra nàng lại mơ về ngày xưa.
Ừm… ngay từ khi nàng có kí ức đã quen biết hắn.
Có lẽ là ba bốn tuổi gì đó?
Có lẽ là còn sớm hơn thế…
Lần đầu tiên nàng tự hỏi, rốt cuộc mình đã gặp Rết tinh từ bao giờ…
Sự tồn tại của hắn nàng vẫn luôn coi là đương nhiên, nhưng mười mấy năm ở chung, nàng lại chưa từng thực sự hiểu rõ hắn. Trong ánh mắt ôn nhu của hắn vẫn luôn mang một tầng xa cách, có phải vì nàng không phải “người kia” hay không…
Chậm rãi nhắm mắt điều tức, nàng thử dùng pháp thuật xâm nhập vào kí ức của chính mình…
…
Mùa hạ năm đó đặc biệt khô nóng, ngay cả đỉnh Thanh Sơn quanh năm xuân sắc cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, rừng hồng mai bởi vì thời tiết không thuận lợi mà cũng không nở hoa. Song Linh đứng dưới tán cây quan sát bản thân khi đó còn chưa đầy một tuổi, được phụ thân ẵm trong lòng đi dạo giữa rừng hồng mai trơ lá.
Nụ cười của phụ thân thật đẹp… Người vừa trêu đùa vừa cười ngốc với tiểu Song Linh, khác hẳn vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng người luôn mang khi nàng lớn.
Nàng nhìn đến thất thần, bỗng nụ cười trên môi phụ thân vụt tắt, ánh mắt băng hàn phóng về phía nàng, Huyền kiếm cũng theo đó bay tới…
Thân kiếm mảnh nhỏ đâm xuyên qua thần thức trong suốt của nàng, bay vào bụi rậm đằng sau, dường như đã trúng kẻ nào đó.
Song Linh vội vã xoay người, vừa lúc bắt được khoảnh khắc khi kẻ kia biến mất, nàng còn nhìn thấy một vạt áo lam…
…
Phòng ngủ quen thuộc, bài trí quen thuộc, đúng là khuê phòng của nàng suốt mười lăm năm qua, thứ duy nhất khác biệt là chính giữa phòng có một cái nôi gỗ buông màn tơ trắng, là chiếc nôi hồi nhỏ của nàng.
Thần thức Song Linh trong suốt đứng trong góc phòng, khi lại gần hơn, quả thật nàng nhìn thấy chính bản thân mình lúc nhỏ đang nằm trong nôi. Tướng ngủ thật xấu, chân tay đều giang hết cả ra, miệng nhỏ chép chép.
“Không ngờ lúc nhỏ mình lại xấu như vậy… Y chang đệ đệ lúc mới sinh.”
Nàng đưa ngón tay thử chọc lên gò má phấn nộn của "nàng", nhưng đương nhiên chỉ có thể sượt qua. “Nàng” ở trong nôi vẫn còn đang say ngủ, mà treo một bên giá nôi là Mặc kiếm vẫn hừng hực phát linh quang.
“Ồ? Thì ra mẫu thân để Mặc kiếm bên cạnh mình từ sớm như vậy!” Song Linh đưa tay vẽ theo chiều dài thanh kiếm đã theo mình từ nhỏ, mười ba tuổi nàng liền có Xích kiếm của riêng mình, từ đó đến nay hầu như không còn tiếp xúc với Mặc kiếm nữa. Những giọt ánh sáng lam nhạt hiền hòa nhảy múa quanh thân kiếm, giống y như lúc còn nhỏ nàng thường chơi đùa với nó.
Bỗng linh quang trên thân kiếm lóe sáng, ánh sáng lam hiền hòa bỗng hóa thành ngọn lửa lam đầy đe dọa. Song Linh nheo mắt khó hiểu, Mặc kiếm chỉ phản ứng như vậy khi nàng rơi vào nguy hiểm…
Bất giác, từ bao giờ bóng dáng to lớn quen thuộc đã xuất hiện bên nôi, nàng chưa kịp vui mừng thì cơn ớn lạnh đã chạy toàn cơ thể.
“Rết thúc thúc…”
Rết tinh của mười lăm năm trước vẫn giống y như bây giờ, chỉ có điều khi đó hắn thật tiều tụy, như thể mới bị trọng thương không lâu, những vết sẹo chằng chịt nổi cộm trên mặt hắn đỏ ửng trông càng dữ tợn hơn. Mà ánh mắt hắn nhìn vào trong nôi…
Tràn ngập sát khí!
Song Linh bàng hoàng, thần thức bất giác run rẩy…
Rết thúc thúc…
Rết thúc thúc muốn giết “nàng” sao?
Ánh mắt căm hận kia.
Tại sao Rết thúc thúc lại căm hận nàng…
“Rết thúc thúc! Rết thúc thúc!”
Nàng hoảng hốt gào tên hắn, với tay ôm lấy hắn, nhưng đây chỉ là kí ức của nàng, nàng không thực sự tồn tại ở đây, thần thức nhào vào bao nhiêu lần đều không thể chạm vào hắn.
Nàng chưa từng thấy hắn như vậy, chưa từng thấy hắn ngập tràn sát khí như vậy, chưa từng! Giờ phút này hắn không phải Rết thúc thúc của nàng, hắn chính là yêu tinh tàn bạo trong lời phụ thân nói.
Sát khí từ Mặc kiếm tỏa ra đe dọa, hắn lại như không để ý, vận chưởng lực đỏ rực ở lòng bàn tay, ánh mắt thị huyết nhìn xuống, muốn đánh vào trong nôi.
Song Linh chỉ còn biết chết lặng, hắn thực sự muốn giết nàng… Rết thúc thúc thực sự muốn giết nàng…
Tưởng như chưởng kia đánh xuống sẽ khiến đứa bé trong nôi tan xương nát thịt, lại không ngờ khi chỉ còn cách thành nôi một tấc hắn lại lập tức dừng tay. Sát khí bỗng tan sạch sẽ, chưởng đỏ bỗng chốc biến mất.
Song Linh chưa kịp vui mừng, lại thấy hắn đưa bàn tay không vào trong nôi.
Hắn muốn bóp chết nàng sao?
Hắn vẫn muốn giết nàng sao…
Nàng vội nhào tới bên nôi, lại ngỡ ngàng hơn…
Tiểu Song Linh ở trong nôi đã tỉnh, ánh mắt to tròn đáng yêu, bàn tay trắng hồng mập mạp đang nắm lấy ngón tay đầy cáu bẩn xấu xí của hắn, thích thú chơi đùa.
“Nể tình ngươi đáng yêu, tha cho ngươi một mạng.”
Sau đó hắn lập tức tan biến, để lại tiểu Song Linh không hiểu chuyện vẫn còn chớp chớp mắt và Song Linh vừa chứng kiến toàn bộ đã sợ đến mềm nhũn…
Thật… thật sự nguy hiểm đến vậy.
Chỉ một chút nữa là hắn đã thực sự giết chết nàng.
Cho nên từ trước đến giờ phụ thân mới cấm nàng qua lại với hắn…
Người sớm đã biết hắn muốn giết nàng!
Tác giả :
PemDan