Rết Tinh Ngàn Năm
Chương 12-3
Phủ Thừa tướng.
Đêm đã khuya nhưng thư phòng trong Đào viện của Trương Sinh vẫn còn đèn sáng, căn phòng rộng lớn bởi vì xếp chồng nhiều giá kệ sổ sách nên không gian có thể sử dụng vô cùng chật hẹp. Trương Sinh khoác áo lông chồn trắng ngồi bên cạnh thư án kiểm tra doanh thu trong tháng, bát canh gà hầm linh chi bên cạnh đã nguội lạnh từ lâu, nhưng chủ nhân của nó lại không hề để ý tới.
Bỗng hắn ho nhẹ một tiếng, tâm trí vừa dứt khỏi những con số liền tự động hiện lên bóng hình một người con gái… Hắn bất giác thở dài, bàn tay thon dài trắng muốt khẽ day huyệt thái dương đau nhức, chẳng còn hứng thú tính toán gì nữa.
“Người đâu?”
“Dạ, Tam gia.” Mảnh sân vốn vắng vẻ không người nháy mắt đã xuất hiện một tên hầu cao lớn, quy củ đứng trong sân sẵn sàng chờ chủ nhân sai bảo.
“Song Linh cô nương đang làm gì?” Hắn bỏ bút lông sói xuống, ánh mắt chạm đến chén canh đã nguội ngắt, chân mày hơi nhíu lại, lập tức có một tên hầu khác tiến lên bưng chén mang đi hâm nóng.
“Bẩm Tam gia, Song Linh cô nương ở trong phòng nghỉ cả buổi, không hề có động tĩnh ạ.” Tên hầu khom người bẩm báo.
“Đã tra ra được gì chưa?”
“Cái này… Bẩm Tam gia, vị Song Linh cô nương này giống như Hi Linh công tử, hoàn toàn không thể tra được gốc tích từ đâu. Thuộc hạ đã cử thêm vài tên trở về Bàn Sơn hỏi thăm rồi ạ.”
“Ừ.”
Trương Sinh khép hờ mắt, cả người thư thái dựa trên ghế lót đệm gấm, tâm tình lại loạn thành một mối không yên.
Đối với người con gái khó nắm bắt này, hắn chỉ có thể từng bước tiếp cận thật cẩn thận. Sử dụng hết tất cả kiên nhẫn từng chút từng chút bước vào thế giới của nàng. Dường như trong thế giới đó luôn có rất nhiều mâu thuẫn, khiến cho hắn luôn không biết bước tiếp theo nàng sẽ đối đãi với hắn như thế nào.
Nói nàng không ham vật chất tiền tài, nhưng mỗi lần nàng giúp người trừ yêu đều không hề từ chối nhận hậu tạ. Bất kì quà tặng nào hắn cho người đưa tới cũng được nàng nhận lấy, nhưng một chút thái độ tỏ ra cũng không có.
Nói nàng đạm mạc thanh cao, khi hắn cùng nàng tới tiệm châu báu đã chứng kiến nàng mua tất cả đồ trân quý ở đó, từ trâm cài san hô đến khuyên tai phỉ thúy, từ trân châu thượng hạng đến đá quý thông thường, tất cả nàng đều muốn mua, nhưng nàng lại không bao giờ dùng chúng, trên tóc mây chỉ cài duy nhất một cây trâm gỗ khiến hắn luôn băn khoăn. Phục sức trên người nàng mặc dù đơn giản nhưng giá trị đều trân quý liên thành, có điều chỉ cần nàng không thuận mắt liền tiện tay vứt bỏ.
Nói nàng chững chạc kiêu kì, đó là chưa thấy bộ dạng nàng lúc nhìn ngắm đồ chơi trên phố. Hắn lắc đầu cảm thán, lần duy nhất hắn thấy nàng cười đó chính là khi nàng ngắm nhìn con lật đật có xô mãi cũng không bao giờ đổ. Sau đó hắn cho người đi lùng tất cả những thứ đồ chơi thú vị trong ngũ quốc mang cho nàng, nàng liếc cũng không để lại một cái, trực tiếp nói những thứ này nàng đều có rất nhiều, không cần đồ hắn tặng nữa…
Một người con gái như vậy, tựa như bất kì cách thức gì hắn làm ra đều giống như muối bỏ biển, như hoa trong gương trăng trong nước, tưởng như đã chạm được vào lại chỉ nhận được hư không.
Mấy ngày qua hắn đều mượn cớ bầu bạn với nàng trong lúc chờ đợi Hi Linh, nhưng ngày mai là ngày Ngự giá về kinh, Hi Linh chắc chắn cũng trở về…
Chỉ sợ cơ hội của hắn ngày càng nhỏ…
…
Tia nắng đầu tiên theo khe hở trên cửa bay vào phòng, người ngồi trong màn đã sớm tỉnh từ lâu, chỉ là tâm trạng có chút thẫn thờ, mái tóc dài xõa tung trải ra xung quang tựa như dòng suối đen tuyền, ngồi cả nửa ngày cũng không buồn nhúc nhích.
“Cô nương, đã đến giờ người dặn mang nước nóng vào rồi ạ.”
Từ bên ngoài vọng vào tiếng gọi khẽ của tiểu nhị, đợi nàng lên tiếng “Vào đi”, hắn liền nhanh nhẹn bưng chậu nước vẫn còn bốc khói nghi ngút cùng khăn sạch tiến vào, đặt tất cả lên giá xong lại cung kính lui ra, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên nhìn trộm.
Rửa mặt chải đầu qua loa, lại cài trâm gỗ lên tóc xong, Song Linh cầm lấy Xích kiếm treo trên đầu giường, mở cửa sổ, trực tiếp bay ra ngoài.
…
Ngự giá của hoàng thượng trở về, dân chúng kinh thành ra đường đón tiếp đầy cả mấy con đường.
Tân hoàng mới lên ngôi hai năm, dưới sự giúp đỡ của Trương Thừa tướng và bá quan văn võ, thiên hạ thái bình dân chúng ấm no, khiến cho người dân đều nhất mực tôn kính hoàng gia. Không cần tới binh lính trấn áp, ngự giá đi tới đâu dân chúng liền tự động quỳ rạp xuống hai bên đường tới đó để tỏ lòng biết ơn.
Chờ đợi cả buổi, Song Linh đã nhàm chán đến mức ngồi bó gối trên nóc nhà nhà người ta rồi. Liếc thấy hoàng đế uy nghi ngồi trên kiệu vàng chạm rồng mười tám người khiêng, rèm châu rủ xuống bốn bên kiệu cũng không ngăn được mắt nàng nhìn rõ ràng dung mạo của vị kia.
“Dáng dấp cũng không tệ, chỉ là vẫn kém tên tiểu tử Hi Linh một chút, không hiểu sao ‘em dâu’ thà chọn làm hoàng hậu chứ không muốn chọn tiểu đệ nhà mình.” Nàng chống cằm cảm thán, vị kia chỉ khoảng mười tám mười chính tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí thế bức người, quả thật rất có phong vị đế vương. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy hắn giống như đang gồng mình chịu đựng vậy.
Theo sau ngự giá là phượng giá, vị nữ tử uy nghi ngồi trên đó chính là Trương Tịch, ‘em dâu hụt’ của nàng, được thiên hạ đồn đại là ‘Xú hậu’.
Song Linh nheo mắt nhìn kĩ hơn, phượng bào tôn quý khoác trên người, khí chất cao ngạo từ trong xương khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, hoàn toàn làm cho đối phương không còn chú ý đến vết bớt đỏ rực trên mặt nàng. Phong thái uy nghiêm, vẻ mặt lại thờ ơ lạnh nhạt, đôi mắt luôn nhìn xuống che giấu cơ trí cùng tâm tư.
“Một người như vậy nếu như thực sự trở thành em dâu của ta thì thú vị biết bao.” Về cơ bản nàng rất thích vị ‘em dâu’ này, chỉ tiếc… haiz.
Theo sau nữa là đoàn xe của phi tần thiếp thất của hoàng đế, tiếp đó là văn võ bá quan. Xe của Thừa tướng dẫn đầu, Song Linh lén tạo một cơn gió thổi tung màn xe đó lên, ừ, tướng mạo mặc dù quá tứ tuần nhưng vẫn rất tốt, chắc hẳn lúc trẻ cũng rất anh tuấn.
Xe của Hi Linh bị tụt lại sau cùng, không phải vì thân phận của hắn thấp kém, chỉ là hắn thích rong ruổi ngắm cảnh nên chậm hơn mọi người. Song Linh ngáp lên ngáp xuống chờ dòng xe dài dằng dặc đi qua, cuối cùng phóng mắt tới cỗ xe đơn giản cách đoàn ngự giá một đoạn…
Dân chúng hai bên đường vốn đã quỳ lạy thật lâu, ngỡ rằng ngự giá đã qua liền tự động ngẩng đầu lên, ai dè vừa mới nhìn được một bóng xe ngựa xanh lá, thùng xe bỗng phát nổ ‘Ầm’ một tiếng…
“Tên nhóc chết tiệt mau ra chịu đòn!!!”
Chưa ai kịp hiểu sự tình, giọng nói của nữ tử vang lên khiến cho không ít người chú ý, tuy nhiên cái họ nhìn thấy chỉ là xác xe ngựa ở giữa đường, người trong xe cùng nữ tử kia đã chẳng thấy tăm hơi.
Một đường cây cối phiêu đổ, tiếng hai lưỡi kiếm va chạm thanh thúy vang lên không ngừng.
Keng keng…
“Tỷ! Người từ từ nghe đệ giải thích đã!!!”
Keng keng…
“Tên khốn! Lại dám khi sư diệt tổ! Không nhận họ hàng!”
Keng keng keng…
“Đệ nào dám chứ! Tỷ nghe đệ giải thích đi!”
Keng keng…
“Tứ cố vô thân? Không môn không phái? Phụ mẫu còn kia, Thanh Thanh còn đó mà ngươi dám nói mình như vậy!?”
Keng!
Đại kiếm trăm cân trong tay Hi Linh vỡ nát, hắn âm thầm kêu khổ không thôi, là danh kiếm đó! Hắn phải bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim mua về đó! Chưa được trăm chiêu đã không chịu nổi thần kiếm của tỷ tỷ rồi!
“Không chơi nữa! Tỷ phá hỏng kiếm của đệ rồi! Chết tiệt! Khó khăn lắm mới kiếm được thanh kiếm ưng ý.” Hi Linh quẳng luôn chuôi kiếm nặng hơn mười cân đi, dáng vẻ như thể ‘muốn chém thì chém’, cả người liền ngồi thụp xuống ăn vạ. “Cái gì tứ cố vô thân không môn không phái? Cái gì khi sư diệt tổ? Trước giờ đệ chưa hề nói mấy lời đó! Chẳng qua đệ không nói mình thuộc môn phái nào nên đám thuộc hạ đoán bừa, tỷ tin cái gì chứ? Đệ mà dám nói như vậy sao? Còn chưa sợ mẫu thân phạt chăn kiến?”
“…”
“Tỷ nói xem, chẳng lẽ đệ lại đi khắp nơi khoe khoang mình là con trai Hoa Linh thượng tiên? Hay tỷ nói thử xem, đệ nói với người ta mình là đệ tử phái Thanh Thanh được à? Đệ còn chưa muốn người ta tưởng mình là nữ phẫn nam trang!!!”
“…”
“Tỷ nói thử xem? Thử xem?”
“Được rồi, cũng đã từng có người phẫn nữ trang để được làm đệ tử phái Thanh Thanh, ngươi ngại cái gì chứ?”
“…”
Trầm mặc…
“Tỷ tỷ… lâu rồi không gặp…”
“Ừ…” Mười ba năm, lần cuối cùng nàng thấy hắn vẫn còn là thằng nhóc sáu tuổi, hiện tại hắn đã cao hơn nàng, thậm chí còn có vẻ già dặn hơn… Mặc dù dung mạo có đôi nét giống nhau, nhưng hai người đứng cạnh nhau lại thực sự tương phản. Hắn giống như ánh mặt trời ấm áp, còn nàng lại là đóa hồng mai lạnh lẽo.
“Không muốn ôm đệ một cái sao?”
“… Hừ!”
Cái miệng vẫn đáng ghét như vậy!
Đêm đã khuya nhưng thư phòng trong Đào viện của Trương Sinh vẫn còn đèn sáng, căn phòng rộng lớn bởi vì xếp chồng nhiều giá kệ sổ sách nên không gian có thể sử dụng vô cùng chật hẹp. Trương Sinh khoác áo lông chồn trắng ngồi bên cạnh thư án kiểm tra doanh thu trong tháng, bát canh gà hầm linh chi bên cạnh đã nguội lạnh từ lâu, nhưng chủ nhân của nó lại không hề để ý tới.
Bỗng hắn ho nhẹ một tiếng, tâm trí vừa dứt khỏi những con số liền tự động hiện lên bóng hình một người con gái… Hắn bất giác thở dài, bàn tay thon dài trắng muốt khẽ day huyệt thái dương đau nhức, chẳng còn hứng thú tính toán gì nữa.
“Người đâu?”
“Dạ, Tam gia.” Mảnh sân vốn vắng vẻ không người nháy mắt đã xuất hiện một tên hầu cao lớn, quy củ đứng trong sân sẵn sàng chờ chủ nhân sai bảo.
“Song Linh cô nương đang làm gì?” Hắn bỏ bút lông sói xuống, ánh mắt chạm đến chén canh đã nguội ngắt, chân mày hơi nhíu lại, lập tức có một tên hầu khác tiến lên bưng chén mang đi hâm nóng.
“Bẩm Tam gia, Song Linh cô nương ở trong phòng nghỉ cả buổi, không hề có động tĩnh ạ.” Tên hầu khom người bẩm báo.
“Đã tra ra được gì chưa?”
“Cái này… Bẩm Tam gia, vị Song Linh cô nương này giống như Hi Linh công tử, hoàn toàn không thể tra được gốc tích từ đâu. Thuộc hạ đã cử thêm vài tên trở về Bàn Sơn hỏi thăm rồi ạ.”
“Ừ.”
Trương Sinh khép hờ mắt, cả người thư thái dựa trên ghế lót đệm gấm, tâm tình lại loạn thành một mối không yên.
Đối với người con gái khó nắm bắt này, hắn chỉ có thể từng bước tiếp cận thật cẩn thận. Sử dụng hết tất cả kiên nhẫn từng chút từng chút bước vào thế giới của nàng. Dường như trong thế giới đó luôn có rất nhiều mâu thuẫn, khiến cho hắn luôn không biết bước tiếp theo nàng sẽ đối đãi với hắn như thế nào.
Nói nàng không ham vật chất tiền tài, nhưng mỗi lần nàng giúp người trừ yêu đều không hề từ chối nhận hậu tạ. Bất kì quà tặng nào hắn cho người đưa tới cũng được nàng nhận lấy, nhưng một chút thái độ tỏ ra cũng không có.
Nói nàng đạm mạc thanh cao, khi hắn cùng nàng tới tiệm châu báu đã chứng kiến nàng mua tất cả đồ trân quý ở đó, từ trâm cài san hô đến khuyên tai phỉ thúy, từ trân châu thượng hạng đến đá quý thông thường, tất cả nàng đều muốn mua, nhưng nàng lại không bao giờ dùng chúng, trên tóc mây chỉ cài duy nhất một cây trâm gỗ khiến hắn luôn băn khoăn. Phục sức trên người nàng mặc dù đơn giản nhưng giá trị đều trân quý liên thành, có điều chỉ cần nàng không thuận mắt liền tiện tay vứt bỏ.
Nói nàng chững chạc kiêu kì, đó là chưa thấy bộ dạng nàng lúc nhìn ngắm đồ chơi trên phố. Hắn lắc đầu cảm thán, lần duy nhất hắn thấy nàng cười đó chính là khi nàng ngắm nhìn con lật đật có xô mãi cũng không bao giờ đổ. Sau đó hắn cho người đi lùng tất cả những thứ đồ chơi thú vị trong ngũ quốc mang cho nàng, nàng liếc cũng không để lại một cái, trực tiếp nói những thứ này nàng đều có rất nhiều, không cần đồ hắn tặng nữa…
Một người con gái như vậy, tựa như bất kì cách thức gì hắn làm ra đều giống như muối bỏ biển, như hoa trong gương trăng trong nước, tưởng như đã chạm được vào lại chỉ nhận được hư không.
Mấy ngày qua hắn đều mượn cớ bầu bạn với nàng trong lúc chờ đợi Hi Linh, nhưng ngày mai là ngày Ngự giá về kinh, Hi Linh chắc chắn cũng trở về…
Chỉ sợ cơ hội của hắn ngày càng nhỏ…
…
Tia nắng đầu tiên theo khe hở trên cửa bay vào phòng, người ngồi trong màn đã sớm tỉnh từ lâu, chỉ là tâm trạng có chút thẫn thờ, mái tóc dài xõa tung trải ra xung quang tựa như dòng suối đen tuyền, ngồi cả nửa ngày cũng không buồn nhúc nhích.
“Cô nương, đã đến giờ người dặn mang nước nóng vào rồi ạ.”
Từ bên ngoài vọng vào tiếng gọi khẽ của tiểu nhị, đợi nàng lên tiếng “Vào đi”, hắn liền nhanh nhẹn bưng chậu nước vẫn còn bốc khói nghi ngút cùng khăn sạch tiến vào, đặt tất cả lên giá xong lại cung kính lui ra, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên nhìn trộm.
Rửa mặt chải đầu qua loa, lại cài trâm gỗ lên tóc xong, Song Linh cầm lấy Xích kiếm treo trên đầu giường, mở cửa sổ, trực tiếp bay ra ngoài.
…
Ngự giá của hoàng thượng trở về, dân chúng kinh thành ra đường đón tiếp đầy cả mấy con đường.
Tân hoàng mới lên ngôi hai năm, dưới sự giúp đỡ của Trương Thừa tướng và bá quan văn võ, thiên hạ thái bình dân chúng ấm no, khiến cho người dân đều nhất mực tôn kính hoàng gia. Không cần tới binh lính trấn áp, ngự giá đi tới đâu dân chúng liền tự động quỳ rạp xuống hai bên đường tới đó để tỏ lòng biết ơn.
Chờ đợi cả buổi, Song Linh đã nhàm chán đến mức ngồi bó gối trên nóc nhà nhà người ta rồi. Liếc thấy hoàng đế uy nghi ngồi trên kiệu vàng chạm rồng mười tám người khiêng, rèm châu rủ xuống bốn bên kiệu cũng không ngăn được mắt nàng nhìn rõ ràng dung mạo của vị kia.
“Dáng dấp cũng không tệ, chỉ là vẫn kém tên tiểu tử Hi Linh một chút, không hiểu sao ‘em dâu’ thà chọn làm hoàng hậu chứ không muốn chọn tiểu đệ nhà mình.” Nàng chống cằm cảm thán, vị kia chỉ khoảng mười tám mười chính tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí thế bức người, quả thật rất có phong vị đế vương. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy hắn giống như đang gồng mình chịu đựng vậy.
Theo sau ngự giá là phượng giá, vị nữ tử uy nghi ngồi trên đó chính là Trương Tịch, ‘em dâu hụt’ của nàng, được thiên hạ đồn đại là ‘Xú hậu’.
Song Linh nheo mắt nhìn kĩ hơn, phượng bào tôn quý khoác trên người, khí chất cao ngạo từ trong xương khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, hoàn toàn làm cho đối phương không còn chú ý đến vết bớt đỏ rực trên mặt nàng. Phong thái uy nghiêm, vẻ mặt lại thờ ơ lạnh nhạt, đôi mắt luôn nhìn xuống che giấu cơ trí cùng tâm tư.
“Một người như vậy nếu như thực sự trở thành em dâu của ta thì thú vị biết bao.” Về cơ bản nàng rất thích vị ‘em dâu’ này, chỉ tiếc… haiz.
Theo sau nữa là đoàn xe của phi tần thiếp thất của hoàng đế, tiếp đó là văn võ bá quan. Xe của Thừa tướng dẫn đầu, Song Linh lén tạo một cơn gió thổi tung màn xe đó lên, ừ, tướng mạo mặc dù quá tứ tuần nhưng vẫn rất tốt, chắc hẳn lúc trẻ cũng rất anh tuấn.
Xe của Hi Linh bị tụt lại sau cùng, không phải vì thân phận của hắn thấp kém, chỉ là hắn thích rong ruổi ngắm cảnh nên chậm hơn mọi người. Song Linh ngáp lên ngáp xuống chờ dòng xe dài dằng dặc đi qua, cuối cùng phóng mắt tới cỗ xe đơn giản cách đoàn ngự giá một đoạn…
Dân chúng hai bên đường vốn đã quỳ lạy thật lâu, ngỡ rằng ngự giá đã qua liền tự động ngẩng đầu lên, ai dè vừa mới nhìn được một bóng xe ngựa xanh lá, thùng xe bỗng phát nổ ‘Ầm’ một tiếng…
“Tên nhóc chết tiệt mau ra chịu đòn!!!”
Chưa ai kịp hiểu sự tình, giọng nói của nữ tử vang lên khiến cho không ít người chú ý, tuy nhiên cái họ nhìn thấy chỉ là xác xe ngựa ở giữa đường, người trong xe cùng nữ tử kia đã chẳng thấy tăm hơi.
Một đường cây cối phiêu đổ, tiếng hai lưỡi kiếm va chạm thanh thúy vang lên không ngừng.
Keng keng…
“Tỷ! Người từ từ nghe đệ giải thích đã!!!”
Keng keng…
“Tên khốn! Lại dám khi sư diệt tổ! Không nhận họ hàng!”
Keng keng keng…
“Đệ nào dám chứ! Tỷ nghe đệ giải thích đi!”
Keng keng…
“Tứ cố vô thân? Không môn không phái? Phụ mẫu còn kia, Thanh Thanh còn đó mà ngươi dám nói mình như vậy!?”
Keng!
Đại kiếm trăm cân trong tay Hi Linh vỡ nát, hắn âm thầm kêu khổ không thôi, là danh kiếm đó! Hắn phải bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim mua về đó! Chưa được trăm chiêu đã không chịu nổi thần kiếm của tỷ tỷ rồi!
“Không chơi nữa! Tỷ phá hỏng kiếm của đệ rồi! Chết tiệt! Khó khăn lắm mới kiếm được thanh kiếm ưng ý.” Hi Linh quẳng luôn chuôi kiếm nặng hơn mười cân đi, dáng vẻ như thể ‘muốn chém thì chém’, cả người liền ngồi thụp xuống ăn vạ. “Cái gì tứ cố vô thân không môn không phái? Cái gì khi sư diệt tổ? Trước giờ đệ chưa hề nói mấy lời đó! Chẳng qua đệ không nói mình thuộc môn phái nào nên đám thuộc hạ đoán bừa, tỷ tin cái gì chứ? Đệ mà dám nói như vậy sao? Còn chưa sợ mẫu thân phạt chăn kiến?”
“…”
“Tỷ nói xem, chẳng lẽ đệ lại đi khắp nơi khoe khoang mình là con trai Hoa Linh thượng tiên? Hay tỷ nói thử xem, đệ nói với người ta mình là đệ tử phái Thanh Thanh được à? Đệ còn chưa muốn người ta tưởng mình là nữ phẫn nam trang!!!”
“…”
“Tỷ nói thử xem? Thử xem?”
“Được rồi, cũng đã từng có người phẫn nữ trang để được làm đệ tử phái Thanh Thanh, ngươi ngại cái gì chứ?”
“…”
Trầm mặc…
“Tỷ tỷ… lâu rồi không gặp…”
“Ừ…” Mười ba năm, lần cuối cùng nàng thấy hắn vẫn còn là thằng nhóc sáu tuổi, hiện tại hắn đã cao hơn nàng, thậm chí còn có vẻ già dặn hơn… Mặc dù dung mạo có đôi nét giống nhau, nhưng hai người đứng cạnh nhau lại thực sự tương phản. Hắn giống như ánh mặt trời ấm áp, còn nàng lại là đóa hồng mai lạnh lẽo.
“Không muốn ôm đệ một cái sao?”
“… Hừ!”
Cái miệng vẫn đáng ghét như vậy!
Tác giả :
PemDan