Resident Evil 3 - Thành Phố Chết
Chương 11
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Sherry trốn rất lâu trong đồn cảnh sát, phải đến ba, bốn ngày nay mà vẫn chưa thấy mẹ. Không một lần nào, kể cả khi còn nhiều người ở đây. Cô bé gặp bà Addison ngay khi vừa tới - bà là một trong số những giáo viên ở trường nhưng sau này đã chết vì zombie. Không lâu sau đó, Sherry đã tìm ra một đường ống thông hơi xuyên suốt toà nhà, thà ở đó còn hơn trốn cùng người lớn - người lớn còn bị xơi tái đều đều kia mà, và bởi con quái vật ngay trong đồn cảnh sát còn đáng sợ hơn lũ zombie ngoài kia nhiều, mà Sherry chắc chắn rằng nó vẫn đang đi kiếm cô bé. Ngốc quá, cô bé không hiểu được rằng lũ quái vật có thể tóm bất kì ai, rồi sau đó cô lại không hề tin vào sự tồn tại của nó nữa chứ.
Thế nên Sherry hầu như chỉ quanh quẩn trong phòng trưng bày áo giáp kỵ binh; không có xác chết nào ở đây cả, và cũng chỉ có duy nhất một lối vào ngoài lối thông hơi phía sau mấy bộ áo giáp ra. Đó chính là lối đi xuống sảnh vốn được một con hổ lớn canh giữ. Một con hổ nhồi bông nhưng trông rất dữ dằn, vì vậy mà Sherry nghĩ nó có thể xua đuổi được cả quái vật cũng nên. Mặc dù biết rằng điều đó thật ngốc, nhưng nghĩ
thế khiến cô bé dễ chịu hơn. Kể từ lúc lũ zombie tràn ngập sở cảnh sát, cô bé chỉ biết có ngủ. Khi ngủ, Sherry không phải lo nghĩ về những gì đã xảy ra với ba mẹ hay những gì sẽ xảy đến với mình. Lối thông hơi khá ấm áp, cô bé còn có cả nguồn thức ăn từ máy bán kẹo dưới cầu thang. Nhưng Sherry vẫn sợ, sợ cô đơn một mình, thế nên cô bé chỉ biết có ngủ mà thôi.
Trong lúc Sherry đang ngái ngủ, đang cuộn tròn ấm áp đằng sau những bộ áo giáp thì bị đánh thức bởi tiếng đập phá ầm ĩ đâu đó ngoài kia. Chính là con quái vật đó. Cô bé mới trông thấy có một lần trước đó qua khung cửa thép, từ phía sau cái lưng to khủng khiếp của nó. Kể từ đó, cô bé còn nhiều lần nghe thấy tiếng tru gào vọng khắp toà nhà. Hẳn là nó rất đáng sợ, rất đáng sợ, rất hung dữ và rất đói. Đôi khi không nghe thấy tiếng rú hàng giờ liền, cô bé nghĩ chắc nó đã chán săn lùng, nhưng ngay sau đó, tiếng gào rú lại xuất hiện. Bất kể cô bé có ở đâu chăng nữa, tiếng tru lúc nào cũng có vẻ như rất gần.
Tiếng động lớn đánh thức cô bé nghe như tiếng quái vật húc đổ tường vậy. Cô bé co rúm lại trong chỗ trốn, sẵn sàng nhào về phía ống thông hơi ngay khi tiếng động tới gần. Không động tĩnh. Sherry không dám nhúc nhích một lúc lâu, mắt nhắm nghiền, cầm chặt tấm bùa may mắn - một miếng trang sức bằng vàng rất đẹp mà mẹ mới chỉ vừa tặng cho tuần trước. Như mọi lần, cái bùa rất hiệu nghiệm, âm thanh khủng khiếp đó không còn lặp lại nữa. Hoặc biết đâu là nhờ có con hổ. Hơn nữa, những tiếng bước chân ngoài sở cảnh sát khiến cô bé thấy đủ an toàn để ra ngoài nghe ngóng. Lũ zombie không biết dùng cửa, còn nếu là con quái vật đó thì giờ này có lẽ đã cào toạc cửa để vào đây thịt cô bé rồi.
“Chắc là người. Có lẽ là mẹ...”
Trong lúc xuống sảnh, quay về bên phải, cô bé nghe tiếng mọi người nói chuyện trong đồn, trong lòng chợt dâng một niềm hi vọng pha lẫn cô đơn. Không biết họ đang nói chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên suốt hai ngày nay cô bé không nghe thấy tiếng người la hét hãi hùng. Mọi người nói chuyện có lẽ vì đội cứu viện đã tới Raccoon.
“Quân đội chính phủ hoặc hải quân, hoặc cả hai...”
Phấn khích, cô bé lao xuống sảnh, đứng bên con hổ đang nhe
nanh ngay cạnh cánh cửa. Vừa đúng lúc niềm phấn khích ấy vụt nguôi đi. Âm thanh đã tắt. Sherry đứng sững lại, chợt thấy bất an. Nếu có người tới viện trợ thì lẽ ra phải nghe thấy tiếng trực thăng lẫn xe tải rồi chứ? Cũng chẳng nghe thấy tiếng bom đạn hay loa thông báo sơ tán?
“Có lẽ không phải tiếng của quân đội, có lẽ là của những kẻ Xấu. Điên rồ, như một gã...”
Ngay lúc Sherry trở lại chỗ trú, cô bé thấy một cảnh tượng hết sức kinh dị qua cửa sổ hướng tới căn phòng bị khoá. Một gã đàn ông cao lớn tóc đỏ trong phòng. Thoạt đầu, cô bé đã định nhờ hắn giúp tìm ba mẹ, nhưng cái cách hắn nói cười một mình, đu đưa trên chiếc ghế khiến cô bé phải dè chừng. Vì thế, cô bé chỉ dám nhìn từ góc tối an toàn của cửa thông gió. Gã đang cầm một con dao lớn. Sau một lúc lâu, vẫn đang cười nói lẩm nhẩm và đu đưa trên ghế, gã đâm vào bụng mình. Sherry thấy gã còn gớm ghiếc hơn cả lũ zombie, một gã hoàn toàn mất trí. Hắn đang điên và muốn tự sát. Cô bé bò đi, thầm khóc vì chẳng thể trông mong gì được giúp đỡ.
Cô bé không muốn gặp bất kì ai như thế nữa. Thậm chí nếu như những người trong sở cảnh sát vẫn ổn và có thể đưa được cô khỏi chỗ an toàn này, để bảo vệ cô - điều đó đồng nghĩa với cái chết, bởi lũ quái vật chẳng hề sợ người lớn.
“Trở lại đó thì thật đáng sợ nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Sherry quay về phòng áo giáp...”
Crắc!
“... và chợt khựng lại dưới chân. Tiếng ván sàn mục gãy quá to, cô bé nín thở, nắm chặt tấm bùa, cầu cho cánh cửa đừng có bật tung ra ngay sau lưng, cầu cho đừng có thứ gì điên khùng nhào tới...và tóm được cô...”
Cô bé không nghe thấy gì hết, nhưng chắc chắn tiếng tim đập sẽ hại cô mất, nó quá lớn. Đúng mười giây sau, Sherry cẩn trọng quay về phía sảnh, khẽ khàng tới mức có thể, cảm tưởng như đang chuồn khỏi một cái hang động toàn rắn ngủ đông. Từ sảnh ra phòng áo giáp mà như dài cả dặm vậy, cô bé hết sức kiềm chế để không chạy ngay chỗ rẽ. Nếu như nói cô học được gì từ truyền hình và phim ảnh thì có lẽ đó chính là: chạy thì chết.
Bước tới lối vào phòng áo giáp, cô bé thở phào nhẹ nhõm. An toàn rồi, lúc này cô bé lại có thể được vùi vào chiếc chăn cũ mà bà Addison đã tìm cho và chỉ việc...
Cánh cửa đồn cảnh sát mở, mở rồi đóng. Một giây sau, có tiếng bước chân.
“Tiến về phía cô bé.”
Sherry lao vào phòng áo giáp, quá sợ hãi tới mức không kịp suy nghĩ được điều gì. Cô bé phóng quá chỗ ba bộ áo giáp kỵ binh, quên mất cả chỗ trú an toàn. Chỉ biết rằng cần phải chạy thật xa, thật xa tới mức có thể. Thứ cô bé cần lúc này là cái tủ kính trưng bày ở giữa phòng cùng bóng tối để ẩn náu...
... cô bé nghe rõ cả tiếng bước chân chạy phía sau đang nện thình thịch trên sàn gỗ. Sherry cắm cổ chạy vào căn phòng tối, về góc khuất nhất. Cô bé ngồi thụp xuống giữa đống gạch lò sưởi và chiếc ghế đệm, cố thu nhỏ người tới mức có thể, ôm chặt lấy đầu gối rồi úp mặt xuống.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng có vào đây, đừng thấy tôi, tôi không có ở đây đâu...”
Tiếng bước chân đã vào tới phòng áo giáp, chậm dần rồi lưỡng lự, đi lòng vòng quanh tủ kính trưng bày lớn giữa phòng. Sherry nhớ tới nơi trú ẩn an toàn, nơi miệng ống thông hơi đã từng che chắn cho cô. Phòng sưởi không có cửa thoát; cô bé đã bị kẹt ở đây rồi.
Mỗi lúc, tiếng bước chân càng tới gần căn phòng nơi Sherry trốn. Cô bé co rúm lại, tự nhủ sẽ làm bất cứ điều gì để kẻ lạ mặt kia đi khỏi...
Thịch. Thịch. Thịch.
Thình lình, căn phòng bỗng sáng loà. Tiếng công tắc khẽ bật bị át đi bởi tiếng hét kinh hoàng của Sherry. Cô bé vùng chạy khỏi góc tối, la hét hãi hùng, chỉ mong sao thoát khỏi hắn và được trở về với ống thông hơi...
... và rồi một cánh tay ấm áp nhấc bổng cô bé lên, ôm chặt
không cho chạy thêm bước nữa. Cô bé gào lên, vùng vẫy quyết liệt nhưng gã lạ mặt quá khoẻ...
"Đợi đã!". Đó là một phụ nữ, giọng cũng hốt hoảng không kém gì Sherry.
"Thả tôi ra", Sherry gào khóc, nhưng người phụ nữ vẫn ôm lấy cô bé, thậm chí còn ghì chặt hơn.
"Yên nào, yên nào - Chị không phải zombie, bình tĩnh nhé, sẽ ổn cả thôi..."
Giọng cô gái trở nên vỗ về, thật dịu dàng, và cánh tay ấm áp đang ôm chặt Sherry. Giọng nói ngọt ngào cứ dịu dàng nhắc mãi:
"... yên nào, ổn rồi mà, chị không hại em đâu, em được an toàn rồi."
Cuối cùng Sherry cũng ngước nhìn cô gái, cô thật xinh đẹp với đôi mắt trìu mến đầy cảm thông. Chỉ mong có vậy, Sherry ngừng vùng vẫy, cảm thấy nước mắt nóng hổi đang lăn trên má, những giọt nước mắt mà cô bé cố nén kể từ lúc thấy cảnh gã tóc đỏ tự sát. Một cách bản năng, cô bé ôm lấy người phụ nữ xa lạ. Cô gái choàng lấy Sherry, cánh tay thuôn dài ôm lấy bờ vai nức nở của cô bé.
Sherry cứ thế khóc một lúc lâu, để cho cô gái vuốt ve mái tóc thì thầm an ủi - cuối cùng, cô bé thấy như điều tồi tệ nhất đã qua. Sherry chỉ muốn được vùi mãi trong cánh tay ấy với sự tin tưởng tuyệt đối, để quên đi hết những giọt nước mắt. Dù sao thì Sherry cũng đâu còn là trẻ con, tháng trước cô bé đã lên mười hai tuổi rồi.
Cô bé miễn cưỡng bước ra, lau nước mắt rồi ngước nhìn cô gái xinh đẹp. Người thiếu nữ trông mới chỉ tầm hai mươi tuổi, ăn mặc lại rất cá tính - đi giày bốt, quần soóc vải jean màu hồng rất hợp với chiếc áo sát nách. Mái tóc đuôi ngựa màu nâu sáng cột gọn gàng, cô gái có nụ cười như minh tinh màn bạc vậy. Cô cúi xuống trước mặt Sherry, mỉm cười thân thiện: "Chị tên Claire. Còn em?"
Sherry chợt thấy hơi xấu hổ, bối rối muốn chạy trốn trước một người phụ nữ tốt bụng đến vậy. Ba mẹ thường nói cô bé rất nhạy cảm, hay "tưởng tượng quá mức", nói vậy chỉ vì tốt
cho cô bé mà thôi, nhưng bằng chứng là lúc này đây; Clair không hề muốn hại cô, Sherry chắc chắn như vậy.
"Sherry Birkin", cô bé nói, mỉm cười lại với Claire, hi vọng cô sẽ không điên lên, dù cô gái trông chẳng có vẻ gì là đang tức giận cả. Thực tế, trông cô rất hài lòng với với câu trả lời của Sherry.
"Em biết ba mẹ em ở đâu không?", Claire hỏi, vẫn với giọng dịu dàng.
"Họ làm ở nhà máy hoá chất của Umbrella, ngoài thành phố", Sherry nói.
"Nhà máy hoá chất... thế em đang làm gì ở đây vậy?"
"Mẹ gọi điện bảo em tới đồn cảnh sát. Mẹ nói ở nhà rất nguy hiểm."
Claire gật đầu: "Nhìn chung, mẹ em cũng có lý. Nhưng ở đây cũng rất nguy hiểm...".Claire trầm ngâm cau mày rồi mỉm cười lần nữa. “Tốt hơn hết là nên đi với chị.”
Sherry chợt thấy bụng đau nhói và lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào cho Claire rằng đó không phải là một ý hay, rằng đó hoàn toàn là một ý rất tồi. Cô bé không muốn đơn độc thêm chút nào, nhưng thực sự sẽ chẳng hề an toàn.
“Nếu mình đi với chị ấy thì con quái vật sẽ phát hiện ra...”
Claire chắc sẽ bị giết. Dù trông cô gái khá mảnh mai nhưng Sherry chắc chắn Claire sẽ chẳng thể chui vừa cái lỗ thông hơi.
"Có cái gì đó ở ngoài kia”, cuối cùng cô bé nói. ”Em đã trông thấy, nó to hơn cả zombie va đang kiếm em."
Claire lắc đầu, đang định mở miệng thuyết phục cô bé thì một âm thanh cuồng nộ và hết sức kinh khủng vang lên, vọng ra từ đâu đó trong toà nhà. Từ đâu đó rất gần.
"Rrraaahhh..."
Sherry thấy máu như đông cứng lại. Claire tròn mắt, da tái nhợt.
"Cái gì thế?"
Sherry quay đi, tưởng như không thể thở được, trong đầu chỉ chực chạy về chỗ trú an toàn phía sau ba bộ áo giáp kia.
"Nó đấy!". Cô bé hổn hển nói, chạy phắt đi trước khi Claire kịp phản ứng.
"Sherry!"
Sherry lờ đi, cuống cuồng chạy qua tủ trưng bày về phía lối thông gió. Cô bé nhào qua bộ áo giáp một cách thành thục, co người lại và thụp đầu xuống rồi bò vào cái lỗ trên tường.
Cơ hội duy nhất của cô bé cũng như cơ hội duy nhất của Claire, là Sherry tránh xa cô gái tới mức có thể. Có lẽ họ sẽ gặp nhau khi con quái vật đã đi khỏi.
Sherry nhanh nhẹn bò trong ống thông hơi chật hẹp và heo hút, hi vọng rằng đã không quá muộn.
Sherry trốn rất lâu trong đồn cảnh sát, phải đến ba, bốn ngày nay mà vẫn chưa thấy mẹ. Không một lần nào, kể cả khi còn nhiều người ở đây. Cô bé gặp bà Addison ngay khi vừa tới - bà là một trong số những giáo viên ở trường nhưng sau này đã chết vì zombie. Không lâu sau đó, Sherry đã tìm ra một đường ống thông hơi xuyên suốt toà nhà, thà ở đó còn hơn trốn cùng người lớn - người lớn còn bị xơi tái đều đều kia mà, và bởi con quái vật ngay trong đồn cảnh sát còn đáng sợ hơn lũ zombie ngoài kia nhiều, mà Sherry chắc chắn rằng nó vẫn đang đi kiếm cô bé. Ngốc quá, cô bé không hiểu được rằng lũ quái vật có thể tóm bất kì ai, rồi sau đó cô lại không hề tin vào sự tồn tại của nó nữa chứ.
Thế nên Sherry hầu như chỉ quanh quẩn trong phòng trưng bày áo giáp kỵ binh; không có xác chết nào ở đây cả, và cũng chỉ có duy nhất một lối vào ngoài lối thông hơi phía sau mấy bộ áo giáp ra. Đó chính là lối đi xuống sảnh vốn được một con hổ lớn canh giữ. Một con hổ nhồi bông nhưng trông rất dữ dằn, vì vậy mà Sherry nghĩ nó có thể xua đuổi được cả quái vật cũng nên. Mặc dù biết rằng điều đó thật ngốc, nhưng nghĩ
thế khiến cô bé dễ chịu hơn. Kể từ lúc lũ zombie tràn ngập sở cảnh sát, cô bé chỉ biết có ngủ. Khi ngủ, Sherry không phải lo nghĩ về những gì đã xảy ra với ba mẹ hay những gì sẽ xảy đến với mình. Lối thông hơi khá ấm áp, cô bé còn có cả nguồn thức ăn từ máy bán kẹo dưới cầu thang. Nhưng Sherry vẫn sợ, sợ cô đơn một mình, thế nên cô bé chỉ biết có ngủ mà thôi.
Trong lúc Sherry đang ngái ngủ, đang cuộn tròn ấm áp đằng sau những bộ áo giáp thì bị đánh thức bởi tiếng đập phá ầm ĩ đâu đó ngoài kia. Chính là con quái vật đó. Cô bé mới trông thấy có một lần trước đó qua khung cửa thép, từ phía sau cái lưng to khủng khiếp của nó. Kể từ đó, cô bé còn nhiều lần nghe thấy tiếng tru gào vọng khắp toà nhà. Hẳn là nó rất đáng sợ, rất đáng sợ, rất hung dữ và rất đói. Đôi khi không nghe thấy tiếng rú hàng giờ liền, cô bé nghĩ chắc nó đã chán săn lùng, nhưng ngay sau đó, tiếng gào rú lại xuất hiện. Bất kể cô bé có ở đâu chăng nữa, tiếng tru lúc nào cũng có vẻ như rất gần.
Tiếng động lớn đánh thức cô bé nghe như tiếng quái vật húc đổ tường vậy. Cô bé co rúm lại trong chỗ trốn, sẵn sàng nhào về phía ống thông hơi ngay khi tiếng động tới gần. Không động tĩnh. Sherry không dám nhúc nhích một lúc lâu, mắt nhắm nghiền, cầm chặt tấm bùa may mắn - một miếng trang sức bằng vàng rất đẹp mà mẹ mới chỉ vừa tặng cho tuần trước. Như mọi lần, cái bùa rất hiệu nghiệm, âm thanh khủng khiếp đó không còn lặp lại nữa. Hoặc biết đâu là nhờ có con hổ. Hơn nữa, những tiếng bước chân ngoài sở cảnh sát khiến cô bé thấy đủ an toàn để ra ngoài nghe ngóng. Lũ zombie không biết dùng cửa, còn nếu là con quái vật đó thì giờ này có lẽ đã cào toạc cửa để vào đây thịt cô bé rồi.
“Chắc là người. Có lẽ là mẹ...”
Trong lúc xuống sảnh, quay về bên phải, cô bé nghe tiếng mọi người nói chuyện trong đồn, trong lòng chợt dâng một niềm hi vọng pha lẫn cô đơn. Không biết họ đang nói chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên suốt hai ngày nay cô bé không nghe thấy tiếng người la hét hãi hùng. Mọi người nói chuyện có lẽ vì đội cứu viện đã tới Raccoon.
“Quân đội chính phủ hoặc hải quân, hoặc cả hai...”
Phấn khích, cô bé lao xuống sảnh, đứng bên con hổ đang nhe
nanh ngay cạnh cánh cửa. Vừa đúng lúc niềm phấn khích ấy vụt nguôi đi. Âm thanh đã tắt. Sherry đứng sững lại, chợt thấy bất an. Nếu có người tới viện trợ thì lẽ ra phải nghe thấy tiếng trực thăng lẫn xe tải rồi chứ? Cũng chẳng nghe thấy tiếng bom đạn hay loa thông báo sơ tán?
“Có lẽ không phải tiếng của quân đội, có lẽ là của những kẻ Xấu. Điên rồ, như một gã...”
Ngay lúc Sherry trở lại chỗ trú, cô bé thấy một cảnh tượng hết sức kinh dị qua cửa sổ hướng tới căn phòng bị khoá. Một gã đàn ông cao lớn tóc đỏ trong phòng. Thoạt đầu, cô bé đã định nhờ hắn giúp tìm ba mẹ, nhưng cái cách hắn nói cười một mình, đu đưa trên chiếc ghế khiến cô bé phải dè chừng. Vì thế, cô bé chỉ dám nhìn từ góc tối an toàn của cửa thông gió. Gã đang cầm một con dao lớn. Sau một lúc lâu, vẫn đang cười nói lẩm nhẩm và đu đưa trên ghế, gã đâm vào bụng mình. Sherry thấy gã còn gớm ghiếc hơn cả lũ zombie, một gã hoàn toàn mất trí. Hắn đang điên và muốn tự sát. Cô bé bò đi, thầm khóc vì chẳng thể trông mong gì được giúp đỡ.
Cô bé không muốn gặp bất kì ai như thế nữa. Thậm chí nếu như những người trong sở cảnh sát vẫn ổn và có thể đưa được cô khỏi chỗ an toàn này, để bảo vệ cô - điều đó đồng nghĩa với cái chết, bởi lũ quái vật chẳng hề sợ người lớn.
“Trở lại đó thì thật đáng sợ nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Sherry quay về phòng áo giáp...”
Crắc!
“... và chợt khựng lại dưới chân. Tiếng ván sàn mục gãy quá to, cô bé nín thở, nắm chặt tấm bùa, cầu cho cánh cửa đừng có bật tung ra ngay sau lưng, cầu cho đừng có thứ gì điên khùng nhào tới...và tóm được cô...”
Cô bé không nghe thấy gì hết, nhưng chắc chắn tiếng tim đập sẽ hại cô mất, nó quá lớn. Đúng mười giây sau, Sherry cẩn trọng quay về phía sảnh, khẽ khàng tới mức có thể, cảm tưởng như đang chuồn khỏi một cái hang động toàn rắn ngủ đông. Từ sảnh ra phòng áo giáp mà như dài cả dặm vậy, cô bé hết sức kiềm chế để không chạy ngay chỗ rẽ. Nếu như nói cô học được gì từ truyền hình và phim ảnh thì có lẽ đó chính là: chạy thì chết.
Bước tới lối vào phòng áo giáp, cô bé thở phào nhẹ nhõm. An toàn rồi, lúc này cô bé lại có thể được vùi vào chiếc chăn cũ mà bà Addison đã tìm cho và chỉ việc...
Cánh cửa đồn cảnh sát mở, mở rồi đóng. Một giây sau, có tiếng bước chân.
“Tiến về phía cô bé.”
Sherry lao vào phòng áo giáp, quá sợ hãi tới mức không kịp suy nghĩ được điều gì. Cô bé phóng quá chỗ ba bộ áo giáp kỵ binh, quên mất cả chỗ trú an toàn. Chỉ biết rằng cần phải chạy thật xa, thật xa tới mức có thể. Thứ cô bé cần lúc này là cái tủ kính trưng bày ở giữa phòng cùng bóng tối để ẩn náu...
... cô bé nghe rõ cả tiếng bước chân chạy phía sau đang nện thình thịch trên sàn gỗ. Sherry cắm cổ chạy vào căn phòng tối, về góc khuất nhất. Cô bé ngồi thụp xuống giữa đống gạch lò sưởi và chiếc ghế đệm, cố thu nhỏ người tới mức có thể, ôm chặt lấy đầu gối rồi úp mặt xuống.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng có vào đây, đừng thấy tôi, tôi không có ở đây đâu...”
Tiếng bước chân đã vào tới phòng áo giáp, chậm dần rồi lưỡng lự, đi lòng vòng quanh tủ kính trưng bày lớn giữa phòng. Sherry nhớ tới nơi trú ẩn an toàn, nơi miệng ống thông hơi đã từng che chắn cho cô. Phòng sưởi không có cửa thoát; cô bé đã bị kẹt ở đây rồi.
Mỗi lúc, tiếng bước chân càng tới gần căn phòng nơi Sherry trốn. Cô bé co rúm lại, tự nhủ sẽ làm bất cứ điều gì để kẻ lạ mặt kia đi khỏi...
Thịch. Thịch. Thịch.
Thình lình, căn phòng bỗng sáng loà. Tiếng công tắc khẽ bật bị át đi bởi tiếng hét kinh hoàng của Sherry. Cô bé vùng chạy khỏi góc tối, la hét hãi hùng, chỉ mong sao thoát khỏi hắn và được trở về với ống thông hơi...
... và rồi một cánh tay ấm áp nhấc bổng cô bé lên, ôm chặt
không cho chạy thêm bước nữa. Cô bé gào lên, vùng vẫy quyết liệt nhưng gã lạ mặt quá khoẻ...
"Đợi đã!". Đó là một phụ nữ, giọng cũng hốt hoảng không kém gì Sherry.
"Thả tôi ra", Sherry gào khóc, nhưng người phụ nữ vẫn ôm lấy cô bé, thậm chí còn ghì chặt hơn.
"Yên nào, yên nào - Chị không phải zombie, bình tĩnh nhé, sẽ ổn cả thôi..."
Giọng cô gái trở nên vỗ về, thật dịu dàng, và cánh tay ấm áp đang ôm chặt Sherry. Giọng nói ngọt ngào cứ dịu dàng nhắc mãi:
"... yên nào, ổn rồi mà, chị không hại em đâu, em được an toàn rồi."
Cuối cùng Sherry cũng ngước nhìn cô gái, cô thật xinh đẹp với đôi mắt trìu mến đầy cảm thông. Chỉ mong có vậy, Sherry ngừng vùng vẫy, cảm thấy nước mắt nóng hổi đang lăn trên má, những giọt nước mắt mà cô bé cố nén kể từ lúc thấy cảnh gã tóc đỏ tự sát. Một cách bản năng, cô bé ôm lấy người phụ nữ xa lạ. Cô gái choàng lấy Sherry, cánh tay thuôn dài ôm lấy bờ vai nức nở của cô bé.
Sherry cứ thế khóc một lúc lâu, để cho cô gái vuốt ve mái tóc thì thầm an ủi - cuối cùng, cô bé thấy như điều tồi tệ nhất đã qua. Sherry chỉ muốn được vùi mãi trong cánh tay ấy với sự tin tưởng tuyệt đối, để quên đi hết những giọt nước mắt. Dù sao thì Sherry cũng đâu còn là trẻ con, tháng trước cô bé đã lên mười hai tuổi rồi.
Cô bé miễn cưỡng bước ra, lau nước mắt rồi ngước nhìn cô gái xinh đẹp. Người thiếu nữ trông mới chỉ tầm hai mươi tuổi, ăn mặc lại rất cá tính - đi giày bốt, quần soóc vải jean màu hồng rất hợp với chiếc áo sát nách. Mái tóc đuôi ngựa màu nâu sáng cột gọn gàng, cô gái có nụ cười như minh tinh màn bạc vậy. Cô cúi xuống trước mặt Sherry, mỉm cười thân thiện: "Chị tên Claire. Còn em?"
Sherry chợt thấy hơi xấu hổ, bối rối muốn chạy trốn trước một người phụ nữ tốt bụng đến vậy. Ba mẹ thường nói cô bé rất nhạy cảm, hay "tưởng tượng quá mức", nói vậy chỉ vì tốt
cho cô bé mà thôi, nhưng bằng chứng là lúc này đây; Clair không hề muốn hại cô, Sherry chắc chắn như vậy.
"Sherry Birkin", cô bé nói, mỉm cười lại với Claire, hi vọng cô sẽ không điên lên, dù cô gái trông chẳng có vẻ gì là đang tức giận cả. Thực tế, trông cô rất hài lòng với với câu trả lời của Sherry.
"Em biết ba mẹ em ở đâu không?", Claire hỏi, vẫn với giọng dịu dàng.
"Họ làm ở nhà máy hoá chất của Umbrella, ngoài thành phố", Sherry nói.
"Nhà máy hoá chất... thế em đang làm gì ở đây vậy?"
"Mẹ gọi điện bảo em tới đồn cảnh sát. Mẹ nói ở nhà rất nguy hiểm."
Claire gật đầu: "Nhìn chung, mẹ em cũng có lý. Nhưng ở đây cũng rất nguy hiểm...".Claire trầm ngâm cau mày rồi mỉm cười lần nữa. “Tốt hơn hết là nên đi với chị.”
Sherry chợt thấy bụng đau nhói và lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào cho Claire rằng đó không phải là một ý hay, rằng đó hoàn toàn là một ý rất tồi. Cô bé không muốn đơn độc thêm chút nào, nhưng thực sự sẽ chẳng hề an toàn.
“Nếu mình đi với chị ấy thì con quái vật sẽ phát hiện ra...”
Claire chắc sẽ bị giết. Dù trông cô gái khá mảnh mai nhưng Sherry chắc chắn Claire sẽ chẳng thể chui vừa cái lỗ thông hơi.
"Có cái gì đó ở ngoài kia”, cuối cùng cô bé nói. ”Em đã trông thấy, nó to hơn cả zombie va đang kiếm em."
Claire lắc đầu, đang định mở miệng thuyết phục cô bé thì một âm thanh cuồng nộ và hết sức kinh khủng vang lên, vọng ra từ đâu đó trong toà nhà. Từ đâu đó rất gần.
"Rrraaahhh..."
Sherry thấy máu như đông cứng lại. Claire tròn mắt, da tái nhợt.
"Cái gì thế?"
Sherry quay đi, tưởng như không thể thở được, trong đầu chỉ chực chạy về chỗ trú an toàn phía sau ba bộ áo giáp kia.
"Nó đấy!". Cô bé hổn hển nói, chạy phắt đi trước khi Claire kịp phản ứng.
"Sherry!"
Sherry lờ đi, cuống cuồng chạy qua tủ trưng bày về phía lối thông gió. Cô bé nhào qua bộ áo giáp một cách thành thục, co người lại và thụp đầu xuống rồi bò vào cái lỗ trên tường.
Cơ hội duy nhất của cô bé cũng như cơ hội duy nhất của Claire, là Sherry tránh xa cô gái tới mức có thể. Có lẽ họ sẽ gặp nhau khi con quái vật đã đi khỏi.
Sherry nhanh nhẹn bò trong ống thông hơi chật hẹp và heo hút, hi vọng rằng đã không quá muộn.
Tác giả :
S. D. Perry