Resident Evil 2 - Vịnh Caliban
Chương 18
Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator
Khi lựu đạn nổ, mọi thứ diễn ra nhanh tới mức Rebecca không kịp suy nghĩ. Chỉ có một cảm giác kinh hoàng bao trùm lên tất cả. Ánh lửa rực sáng và tiếng nổ vang dội khi cánh cửa rắn chắc sau lưng cô bắn tung đi, gây ra một tiếng thét uất nghẹn, hàng tỷ bong bóng nước sủi bọt trông như những hạt đậu, một áp lực phi thường xuất hiện trong sự lạnh giá và tăm tối. Nó diễn ra nhanh hơn bất cứ thứ gì, với một âm thanh tắc nghẽn kỳ dị.
Bóng tối đen ngòm đang che phủ tâm trí của cô, quét sạch mọi thứ với những ánh chớp chói lòa và ép chặt lấy lồng ngực của Rebecca, buồng phổi của cô gần như bị nuốt chửng. Rebecca quẫy đạp liên hồi, và khi hai chân cô đã đuối sức thì những tia sáng chập chờn xuất hiện phía trên – không khí, không khí thuần khiết đến lạ thường đang táp vào khuôn mặt đã hết hơi của cô. Rebecca không kịp nghĩ gì nữa, cô há miệng ra nuốt lấy nuốt để đầy một họng dưỡng khí. Cơ thể cô khao khát níu lấy sự sống. Vị mặn của nước, những đợt sóng ấm áp đang rung chuyển, có tiếng vù vù lạo xạo phía trên cao, …
ẦM!
Một đợt sóng mạnh kinh hồn đẩy Rebecca bắn ra phía sau, nước ngập qua mũi và đổ xuống đầu như mưa.
Rebecca hớp không khí, quay lộn vòng, bây giờ cô mới thực sự hoàn hồn.
“ David! Chuyện gì…"
“Rebecca!”.Một tiếng kêu tắc nghẹn vang lên đâu đó trong bóng tối. Tiếng vù vù bây giờ nghe rõ hơn, đó là…
ẦM!
Một đợt sóng nữa, một dòng nước xiết nữa trùm lên Rebecca, tìm cách nhấn chìm cô như đã làm với Griffith, và cô nhìn thấy có ánh sáng xuyên qua màn nước – một chùm sáng to lớn xé toang không gian tối tăm hoang dã của vịnh. Một chiếc tàu với động cơ mạnh mẽ đang lướt về phía cô trên mặt biển dậy sóng.
“Rebecca!”.Tiếng gọi tuyệt vọng của David phát ra từ bên trái cô.
“Em đây…”
ẦM!
Lần này Rebecca có thể nhìn thấy vụ nổ, nhìn thấy cột nước khổng lồ in bóng dưới luồng ánh sáng trước khi đợt sóng đẩy cô lùi lại, che khuất tầm nhìn với những bọt nước trắng xóa. Cô nuốt nhanh một hơi dưỡng khí trước khi cột nước đổ ập xuống người, nước bắn tung tóe trên mặt biển động dữ dội.
“ Đạn dược ở phía dưới, chúng bị kích nổ phía bên dưới…
Có phải Umbrella đến chăng?"
Con tàu đến cách đó hơn ba mươi mét thì dừng lại, ánh đèn soi rọi ngang qua mặt nước. Một luồng sáng di chuyển đến nơi nước bắn tung tóe gần chỗ cô và phát hiện thấy David, đang kiệt sức và khuôn mặt ướt đẫm nước.
Một giọng nam cất lên từ phía con tàu và hướng về phía họ:
“Đây là Đội trưởng Blake của sở S.T.A.R.S. Philadelphia! Nghe rõ trả lời!”
“ S.T.A.R.S.?"
Blake tiến tới, giọng anh ta lớn hơn khi chiếc tài đến gần hơn:
“Dưới nước không an toàn! Chúng tôi đến để đưa các bạn ra!”
David lên tiếng, giọng anh gần như nghẹt thở và sắp đứt hơi:
“Trap, David Trapp đội Exeter, và Rebecca Chambers…”
Khi Blake đáp lại, anh ta nói những điều tuyệt vời, hết sức tuyệt vời mà Rebecca từng được nghe.
“Burton gởi chúng tôi đến để tìm các bạn! Giữ chắc nhé!”
“ Barry. Cảm ơn Chúa, Barry!”
Sau khi bị vắt kiệt sức và suy sụp tinh thần bởi những mất mát cũng như sợ hãi sau một đêm dài kinh khủng, giờ đây Rebecca chỉ còn đủ sức để mỉm cười.
Chính lúc đó cô nghe thấy một tiếng rên rỉ nghèn nghẹn từ phía sau.
Chỉ có bóng tối, nhuốm một màu đỏ rực kèm theo sự đau đớn. Trong bóng tối, không có niềm vui cũng không có hòa bình; anh hoàn toàn cô độc và đang chiến đấu, đang vùng vẫy điên cuồng để tìm tới đích đến tại một nơi xa xăm đầy ánh sáng. Anh biết phải tìm tới đó càng nhanh càng tốt, nhưng những mê lộ kỳ dị và những hình hài khủng khiếp đã chắn mất lối đi, không cho phép anh nhanh hơn. Một bóng ma, một người lính, một cơn thịnh nộ. Tiếng cười trong trẻo của người phụ nữ mà anh biết giờ không còn nữa, và những cặp mắt chết chóc biến đi theo ánh chớp của một vụ nổ tóe lửa vang rền. Những cặp mắt anh biết rõ nhưng không dám nhớ tới …
Mê lộ đang vẫy gọi anh, mời mọc anh thám hiểm sâu hơn để tìm tới tận cùng bóng tối – nhưng con đường ấy càng khiến cho cơn đau dữ dội hơn – và khi anh đã quyết định ngừng tranh đấu, mặc cho bóng tối bao phủ thì một ánh chớp soi rọi lên anh trong tiếng sét nổ đinh tai.
Anh bị bao phủ giữa giá lạnh và biển nước đen ngòm, rồi bị dựng dậy bởi một cơn đau thấu xương – cơn đau mà anh đã trải qua khi phải chống chọi lại thế lực hắc ám. Anh thấy mình quay cuồng trong không khí còn buồng phổi gần như bị đóng băng vì lạnh, lạnh đến nỗi anh không còn thấy đau nữa, nhưng rồi anh lại thở được, những mảnh gỗ bập bềnh lởm chởm dưới những ngón tay mang đến cho anh một luồng sinh khí. Anh vẫn còn sống và hít thở một cách nặng nhọc, mặc dù anh ước gì mình chết đi cho rồi, sau lưng thì đau như dần và tiếng của David vang vang đâu đó xen lẫn tiếng nước bì bõm. Dẫu sao thì anh cũng cảm nhận được rằng sinh mệnh chính là thứ đáng giá nhất.
Anh cố la to lên, nhưng chỉ thốt ra được những tiếng rên rỉ kiệt sức. Có ánh sáng chập chờn lóe lên đột ngột và rồi lại tối đen, nhưng cũng đú để anh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đau đớn và có sự chuyển động, cảm giác bồng bềnh và thứ gì đó rắn chắc áp lên mặt. Lạnh lẽo và lại có chuyển động, có tiếng lột vải và xé giấy.
Nhiều giọng nói kích động đang yêu cầu giữ trật tự, và còn có tiếng kêu khóc. Khi nhìn ra xung quanh, anh thấy bóng dáng chiếc áo S.T.A.R.S. cúi xuống phía anh, một tay cầm túi IV còn tay kia cầm kim.
“ Hy vọng đó là thuốc giảm đau”, anh cố lên tiếng, nhưng một lần nữa anh chỉ phát ra tiếng rên rỉ.
Một giây sau đó, anh thấy hai cái bóng nhợt nhạt lượn quanh, trong khi bóng áo S.T.A.R.S. tiếp tục hồi sức bằng đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Những cái bóng kia chính là David và Rebecca, mắt họ đầy vẻ u ám, nước chảy nhỏ giọt xuống từ trên tóc, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi và thất trận.
“Anh sẽ ổn thôi, John”,David khẽ nói.
“Cứ yên tâm nghĩ ngơi. Mọi chuyện đã xong.”
Một luồng hơi ấm thoái mái dễ chịu bắt đầu chạy khắp thân thể anh, đẩy cơn đau đi thật xa. Trước khi chìm vào bóng tối quen thuộc, anh nhìn vào mắt David và cố gắng thốt ra những từ mà anh bất chợt nghĩ là mình nên nói. Tốn rất nhiều sức lực, nhưng cần phải nói.
“Hai người thật là khắc tinh của những bọn vô lại”,anh lầm bầm. “Thật đấy…”
Rồi John mơ màng thiếp đi trong tiếng cười khoan khoái.
Người y tá trung niên của S.T.A.R.S. mang John vào trong cabin cùa chiếc tàu dài ba mươi foot, sau đó chỉ quay ra một lần để cho họ biết mọi việc đều ổn. Gãy hai cái xương sườn, một vài vết thương sâu và phổi bị thủng, nhưng họ đã sơ cứu John kịp lúc để tình hình không xấu thêm, và anh ta đang ngon giấc. Trực thăng cứu hộ đã được triệu tập và sẽ đến nơi nhanh chóng, người y tá cam đoan John sẽ hồi phục hoàn toàn. David đã khóc một ít khi được tin này mà chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng.
David choàng tay qua người Rebecca, còn cô gái đang tựa vào ngực của anh khi bầu trời tối mịt dần dần rực lên một màu xanh thẫm thanh tao. Không ai lên tiếng, họ đã quá mệt mỏi tới mức chẳng làm được gì khác ngoài việc nhìn những người kia làm việc, khuân đồ đạc và tìm kiếm các kết quả, đi ra đằng sau rồi ra đằng trước và lại ra sau nữa. Blake đã hứa sẽ gởi thợ lặn xuống tìm kiếm những thùng chứa của Griffith khi nào biển lặng và John lấy lại sức. Có hai bộ đồ lặn để sẵn trên bong, được chuẩn bị cẩn thận bởi một thành viên Alpha trẻ mà David quên mất tên gọi. Anh ta làm David và Rebecca nhớ đến …
Bằng cách nào đó, suy tưởng về Steve không làm David đau khổ như anh đã tưởng. Đó là một sự tổn hại nặng nề - Karen và Steve đã mất, nhưng khi nghĩ đến những gì họ đã nỗ lực ngăn cản, những gì có phần của họ trong đó …
“...Không phải hoàn toàn vô nghĩa. Chúng ta đã chặn đứng cơn điên loạn của Griffith, ngăn hắn giết hàng triệu người vô tội. Vì Chúa, chắc họ cũng rất hãnh diện…”
Nỗi đau thật khó nguôi ngoai, nhưng ít ra anh không bị tội lỗi dằn vặt như đã nghĩ. Anh biết mình sẽ phải chịu trách nhiệm về cái chết của họ trong một thời gian dài, nhưng anh cũng biết rằng rốt cuộc mình sẽ có thể chấp nhận được điều đó. Anh không chắc bằng cách nào, nhưng những giọt nước mắt rơi ra trước lời bộc bạch của John chính là một một bước tiến theo chiều hướng đó.
Ý nghĩ mệt mỏi của David quay sang Umbrella, về vai trò của họ đối với sự điên rồ của Griffith. Cho dù họ không định để cho các nhà nghiên cứu hóa điên, nhưng họ đã gây ra tình huống dẫn tới điều đó; hàng động bất chấp mạng sống con người đã tạo ra những tên gàn như Griffith. Và nên nhớ nếu không có Umbrella, các nhà khoa học đã không tiếp cận với T-Virus…
“...Trước sau gì, họ cũng phải trả giá cho hành động đó. Không phải hôm nay hay ngày mai, nhưng sớm thôi…”
Có lẽ Trent sẽ lại giúp họ. Có lẽ Barry và Jill cùng Chris sẽ khám phá nhiều thứ ở Raccoon. Có lẽ…
Rebecca ép người sát vào David, hơi thở cô làm y phục của anh ấp lên, thậm chí khô đi. David thả lỏng tư tưởng và không suy nghĩ thêm nữa. Anh đã rất, rất mệt mỏi.
Khi những tia sáng đầu tiên của vầng thái dương ló dạng phía chân trời, Blake thông báo biển đã lặng, nhưng Rebecca và David đều không nghe thấy; cả hai đã chìm vào giấc ngủ mơ màng dưới ánh sáng chập chờn của một ngày mới.
Khi lựu đạn nổ, mọi thứ diễn ra nhanh tới mức Rebecca không kịp suy nghĩ. Chỉ có một cảm giác kinh hoàng bao trùm lên tất cả. Ánh lửa rực sáng và tiếng nổ vang dội khi cánh cửa rắn chắc sau lưng cô bắn tung đi, gây ra một tiếng thét uất nghẹn, hàng tỷ bong bóng nước sủi bọt trông như những hạt đậu, một áp lực phi thường xuất hiện trong sự lạnh giá và tăm tối. Nó diễn ra nhanh hơn bất cứ thứ gì, với một âm thanh tắc nghẽn kỳ dị.
Bóng tối đen ngòm đang che phủ tâm trí của cô, quét sạch mọi thứ với những ánh chớp chói lòa và ép chặt lấy lồng ngực của Rebecca, buồng phổi của cô gần như bị nuốt chửng. Rebecca quẫy đạp liên hồi, và khi hai chân cô đã đuối sức thì những tia sáng chập chờn xuất hiện phía trên – không khí, không khí thuần khiết đến lạ thường đang táp vào khuôn mặt đã hết hơi của cô. Rebecca không kịp nghĩ gì nữa, cô há miệng ra nuốt lấy nuốt để đầy một họng dưỡng khí. Cơ thể cô khao khát níu lấy sự sống. Vị mặn của nước, những đợt sóng ấm áp đang rung chuyển, có tiếng vù vù lạo xạo phía trên cao, …
ẦM!
Một đợt sóng mạnh kinh hồn đẩy Rebecca bắn ra phía sau, nước ngập qua mũi và đổ xuống đầu như mưa.
Rebecca hớp không khí, quay lộn vòng, bây giờ cô mới thực sự hoàn hồn.
“ David! Chuyện gì…"
“Rebecca!”.Một tiếng kêu tắc nghẹn vang lên đâu đó trong bóng tối. Tiếng vù vù bây giờ nghe rõ hơn, đó là…
ẦM!
Một đợt sóng nữa, một dòng nước xiết nữa trùm lên Rebecca, tìm cách nhấn chìm cô như đã làm với Griffith, và cô nhìn thấy có ánh sáng xuyên qua màn nước – một chùm sáng to lớn xé toang không gian tối tăm hoang dã của vịnh. Một chiếc tàu với động cơ mạnh mẽ đang lướt về phía cô trên mặt biển dậy sóng.
“Rebecca!”.Tiếng gọi tuyệt vọng của David phát ra từ bên trái cô.
“Em đây…”
ẦM!
Lần này Rebecca có thể nhìn thấy vụ nổ, nhìn thấy cột nước khổng lồ in bóng dưới luồng ánh sáng trước khi đợt sóng đẩy cô lùi lại, che khuất tầm nhìn với những bọt nước trắng xóa. Cô nuốt nhanh một hơi dưỡng khí trước khi cột nước đổ ập xuống người, nước bắn tung tóe trên mặt biển động dữ dội.
“ Đạn dược ở phía dưới, chúng bị kích nổ phía bên dưới…
Có phải Umbrella đến chăng?"
Con tàu đến cách đó hơn ba mươi mét thì dừng lại, ánh đèn soi rọi ngang qua mặt nước. Một luồng sáng di chuyển đến nơi nước bắn tung tóe gần chỗ cô và phát hiện thấy David, đang kiệt sức và khuôn mặt ướt đẫm nước.
Một giọng nam cất lên từ phía con tàu và hướng về phía họ:
“Đây là Đội trưởng Blake của sở S.T.A.R.S. Philadelphia! Nghe rõ trả lời!”
“ S.T.A.R.S.?"
Blake tiến tới, giọng anh ta lớn hơn khi chiếc tài đến gần hơn:
“Dưới nước không an toàn! Chúng tôi đến để đưa các bạn ra!”
David lên tiếng, giọng anh gần như nghẹt thở và sắp đứt hơi:
“Trap, David Trapp đội Exeter, và Rebecca Chambers…”
Khi Blake đáp lại, anh ta nói những điều tuyệt vời, hết sức tuyệt vời mà Rebecca từng được nghe.
“Burton gởi chúng tôi đến để tìm các bạn! Giữ chắc nhé!”
“ Barry. Cảm ơn Chúa, Barry!”
Sau khi bị vắt kiệt sức và suy sụp tinh thần bởi những mất mát cũng như sợ hãi sau một đêm dài kinh khủng, giờ đây Rebecca chỉ còn đủ sức để mỉm cười.
Chính lúc đó cô nghe thấy một tiếng rên rỉ nghèn nghẹn từ phía sau.
Chỉ có bóng tối, nhuốm một màu đỏ rực kèm theo sự đau đớn. Trong bóng tối, không có niềm vui cũng không có hòa bình; anh hoàn toàn cô độc và đang chiến đấu, đang vùng vẫy điên cuồng để tìm tới đích đến tại một nơi xa xăm đầy ánh sáng. Anh biết phải tìm tới đó càng nhanh càng tốt, nhưng những mê lộ kỳ dị và những hình hài khủng khiếp đã chắn mất lối đi, không cho phép anh nhanh hơn. Một bóng ma, một người lính, một cơn thịnh nộ. Tiếng cười trong trẻo của người phụ nữ mà anh biết giờ không còn nữa, và những cặp mắt chết chóc biến đi theo ánh chớp của một vụ nổ tóe lửa vang rền. Những cặp mắt anh biết rõ nhưng không dám nhớ tới …
Mê lộ đang vẫy gọi anh, mời mọc anh thám hiểm sâu hơn để tìm tới tận cùng bóng tối – nhưng con đường ấy càng khiến cho cơn đau dữ dội hơn – và khi anh đã quyết định ngừng tranh đấu, mặc cho bóng tối bao phủ thì một ánh chớp soi rọi lên anh trong tiếng sét nổ đinh tai.
Anh bị bao phủ giữa giá lạnh và biển nước đen ngòm, rồi bị dựng dậy bởi một cơn đau thấu xương – cơn đau mà anh đã trải qua khi phải chống chọi lại thế lực hắc ám. Anh thấy mình quay cuồng trong không khí còn buồng phổi gần như bị đóng băng vì lạnh, lạnh đến nỗi anh không còn thấy đau nữa, nhưng rồi anh lại thở được, những mảnh gỗ bập bềnh lởm chởm dưới những ngón tay mang đến cho anh một luồng sinh khí. Anh vẫn còn sống và hít thở một cách nặng nhọc, mặc dù anh ước gì mình chết đi cho rồi, sau lưng thì đau như dần và tiếng của David vang vang đâu đó xen lẫn tiếng nước bì bõm. Dẫu sao thì anh cũng cảm nhận được rằng sinh mệnh chính là thứ đáng giá nhất.
Anh cố la to lên, nhưng chỉ thốt ra được những tiếng rên rỉ kiệt sức. Có ánh sáng chập chờn lóe lên đột ngột và rồi lại tối đen, nhưng cũng đú để anh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đau đớn và có sự chuyển động, cảm giác bồng bềnh và thứ gì đó rắn chắc áp lên mặt. Lạnh lẽo và lại có chuyển động, có tiếng lột vải và xé giấy.
Nhiều giọng nói kích động đang yêu cầu giữ trật tự, và còn có tiếng kêu khóc. Khi nhìn ra xung quanh, anh thấy bóng dáng chiếc áo S.T.A.R.S. cúi xuống phía anh, một tay cầm túi IV còn tay kia cầm kim.
“ Hy vọng đó là thuốc giảm đau”, anh cố lên tiếng, nhưng một lần nữa anh chỉ phát ra tiếng rên rỉ.
Một giây sau đó, anh thấy hai cái bóng nhợt nhạt lượn quanh, trong khi bóng áo S.T.A.R.S. tiếp tục hồi sức bằng đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Những cái bóng kia chính là David và Rebecca, mắt họ đầy vẻ u ám, nước chảy nhỏ giọt xuống từ trên tóc, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi và thất trận.
“Anh sẽ ổn thôi, John”,David khẽ nói.
“Cứ yên tâm nghĩ ngơi. Mọi chuyện đã xong.”
Một luồng hơi ấm thoái mái dễ chịu bắt đầu chạy khắp thân thể anh, đẩy cơn đau đi thật xa. Trước khi chìm vào bóng tối quen thuộc, anh nhìn vào mắt David và cố gắng thốt ra những từ mà anh bất chợt nghĩ là mình nên nói. Tốn rất nhiều sức lực, nhưng cần phải nói.
“Hai người thật là khắc tinh của những bọn vô lại”,anh lầm bầm. “Thật đấy…”
Rồi John mơ màng thiếp đi trong tiếng cười khoan khoái.
Người y tá trung niên của S.T.A.R.S. mang John vào trong cabin cùa chiếc tàu dài ba mươi foot, sau đó chỉ quay ra một lần để cho họ biết mọi việc đều ổn. Gãy hai cái xương sườn, một vài vết thương sâu và phổi bị thủng, nhưng họ đã sơ cứu John kịp lúc để tình hình không xấu thêm, và anh ta đang ngon giấc. Trực thăng cứu hộ đã được triệu tập và sẽ đến nơi nhanh chóng, người y tá cam đoan John sẽ hồi phục hoàn toàn. David đã khóc một ít khi được tin này mà chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng.
David choàng tay qua người Rebecca, còn cô gái đang tựa vào ngực của anh khi bầu trời tối mịt dần dần rực lên một màu xanh thẫm thanh tao. Không ai lên tiếng, họ đã quá mệt mỏi tới mức chẳng làm được gì khác ngoài việc nhìn những người kia làm việc, khuân đồ đạc và tìm kiếm các kết quả, đi ra đằng sau rồi ra đằng trước và lại ra sau nữa. Blake đã hứa sẽ gởi thợ lặn xuống tìm kiếm những thùng chứa của Griffith khi nào biển lặng và John lấy lại sức. Có hai bộ đồ lặn để sẵn trên bong, được chuẩn bị cẩn thận bởi một thành viên Alpha trẻ mà David quên mất tên gọi. Anh ta làm David và Rebecca nhớ đến …
Bằng cách nào đó, suy tưởng về Steve không làm David đau khổ như anh đã tưởng. Đó là một sự tổn hại nặng nề - Karen và Steve đã mất, nhưng khi nghĩ đến những gì họ đã nỗ lực ngăn cản, những gì có phần của họ trong đó …
“...Không phải hoàn toàn vô nghĩa. Chúng ta đã chặn đứng cơn điên loạn của Griffith, ngăn hắn giết hàng triệu người vô tội. Vì Chúa, chắc họ cũng rất hãnh diện…”
Nỗi đau thật khó nguôi ngoai, nhưng ít ra anh không bị tội lỗi dằn vặt như đã nghĩ. Anh biết mình sẽ phải chịu trách nhiệm về cái chết của họ trong một thời gian dài, nhưng anh cũng biết rằng rốt cuộc mình sẽ có thể chấp nhận được điều đó. Anh không chắc bằng cách nào, nhưng những giọt nước mắt rơi ra trước lời bộc bạch của John chính là một một bước tiến theo chiều hướng đó.
Ý nghĩ mệt mỏi của David quay sang Umbrella, về vai trò của họ đối với sự điên rồ của Griffith. Cho dù họ không định để cho các nhà nghiên cứu hóa điên, nhưng họ đã gây ra tình huống dẫn tới điều đó; hàng động bất chấp mạng sống con người đã tạo ra những tên gàn như Griffith. Và nên nhớ nếu không có Umbrella, các nhà khoa học đã không tiếp cận với T-Virus…
“...Trước sau gì, họ cũng phải trả giá cho hành động đó. Không phải hôm nay hay ngày mai, nhưng sớm thôi…”
Có lẽ Trent sẽ lại giúp họ. Có lẽ Barry và Jill cùng Chris sẽ khám phá nhiều thứ ở Raccoon. Có lẽ…
Rebecca ép người sát vào David, hơi thở cô làm y phục của anh ấp lên, thậm chí khô đi. David thả lỏng tư tưởng và không suy nghĩ thêm nữa. Anh đã rất, rất mệt mỏi.
Khi những tia sáng đầu tiên của vầng thái dương ló dạng phía chân trời, Blake thông báo biển đã lặng, nhưng Rebecca và David đều không nghe thấy; cả hai đã chìm vào giấc ngủ mơ màng dưới ánh sáng chập chờn của một ngày mới.
Tác giả :
S. D. Perry