Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella
Chương 6
Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
"Wesker!", Barryhét lên. Giọng của ông vang vọng khắp căn phòng. "Đội trưởng Wesker!"
Anh đi dọc theo phía sau căn phòng, gọi với theo Jill: "Đừng rời căn phòng này, Jill."
Jill đi xuống cầu thang, trong đầu cảm thấy choáng váng. Ban đầu là Chris, bây giờ lại đến đội trưởng. Họ đi chưa quá năm phút, và Wesker đã hứa sẽ giữ vị trí. Tại sao anh ta lại bỏ đi? Cô nhỉn quanh tìm xem có dấu hiệu của sự đụng độ không, một vài vỏ đạn hay vài vũng máu chẳng hạn – nhưng không có gì để xác định được chuyện đã xảy ra ở đây cả.
Barry xuất hiện ở phía đối diện của cái cầu thang khổng lồ, lắc đầu và tiến lại phía Jill. Cô cắn môi, lắp bắp:
"Anh có nghĩ là Wesker đã đụng độ với bọn chúng..."
Barry thở dài: "Tôi không nghĩ là lực lượng RPD đã đến và bắt anh ta đi, ngay cả nếu như anh ấy gặp rắc rối, lẽ ra chúng ta đã phải nghe thấy tiếng súng..."
"Không cần thiết. Có thể anh ấy đã bị mai phục và bị bắt đi..."
Họ đứng yên suy nghĩ. Jill vẫn còn hơi bất ngờ khi phải đối mặt với những cái xác chết biết đi ấy, nhưng sau đó cô đã phải chấp nhận thực tại, khu rừng quanh thành phố Racoon đã bị lây nhiễm với những xác chết sống.
Sau một thời gian dài gặm nhấm mấy thứ tiểu thuyết rác rưởi về những tên giết người hàng loạt, những xác chết ăn thịt người có phải là chuyện gì quá khó chấp nhận không nhỉ?
Có lẽ là không, cũng không phải là những con chó ăn thịt người hay ngôi biệt thự trong vòng bí mật. Câu hỏi bây giờ không phải là sự tồn tại của chúng, mà là tại sao? Ngôi biệt thự có vai trò gì đối với những vụ giết người, hay chỉ đơn giản là nó đã bị lũ Zombie tràn ngập, như đã tràn ngập khắp rừng Raccoon?
"Thế bây giờ chúng ta đi tìm kiếm hay là ngồi đợi?", Jill hỏi Barry.
"Đi tìm họ. Ken đã tới đây. Những người còn lại của đội Bravo chắc đang ở đâu đó trong ngôi nhà này. Rất dễ bị lạc....Và còn Chris...."
Anh nở một nụ cười nửa miệng ra vẻ lạc quan, nhưng Jill vẫn có thể nhận ra nét lo lắng trong đôi mắt anh. "Chris và Wesker đã biến mất, nhưng chúng ta sẽ tìm ra họ sớm thôi. Vài ba cái thây ma biết đi thì chả là cái thá gì với họ đâu."
Barry mở túi áo khoác, lấy ra một vật gì đó bọc trong chiếc khăn tay và đưa cho Jill. Cô cảm thấy có một lớp kim loại mỏng bên dưới tấm vải và ngay lập tức nhận ra nó.
“Đây là dụng cụ mở khóa mà cô đưa cho tôi tháng trước”, Barry nói, “Tôi nghĩ đưa cho cô sử dụng sẽ tốt hơn là tôi giữ nó.”
Jill gật đầu và cất nó vào túi. Barry đã từng thấy hứng thú với tay nghề phá khóa của Jill, và cô đã đưa cho anh mượn một số dụng cụ cũ của mình để luyện tập, bây giờ có lẽ những thứ này sẽ trở nên hữu ích. Cái gói chạm vào một vật gì đó cứng và trơn láng - “Máy tính của Trent!”
Một loạt những chuyện xảy ra đã khiến cô quên mất sự đụng độ kỳ lạ của mình trong phòng tư liệu. Cô định nói với Barry, nhưng sau đó lại thôi khi nhớ đến lời cảnh báo của Trent. "Tôi sẽ không đề cập đến cuộc trò chuyện này với ai cả". Chết tiệt. Suýt chút nữa thì cô đã kể cho Chris.
Thế nhưng, Chris đang ở đâu? Ai dám chắc là cái "hậu quả khủng khiếp" Trent đề cập chưa xảy ra?
Jill chợt nhận ra là mình đang nghĩ ngợi mông lung. Chuyện gặp gỡ với Trent có lẽ không liên quan đến tình trạng khốn đốn của họ, và dù thế nào, cô cũng không tin Trent. Cô quyết định sẽ nói ra điều ấy sau khi cô biết được trong máy tính ẩn chứa những gì.
"Tôi nghĩ chúng ta nên chia nhau ra", Barry tiếp tục, "Tôi biết rằng điều này rất nguy hiểm, nhưng chúng ta phải lùng sục từng chỗ một. Khi tìm thấy ai sống sót, chúng ta sẽ quay trở lại căn phòng này và hãy dùng nó làm điểm hẹn"
Vừa vân vê bộ râu, Barry vừa nhìn cô đăm đăm: "Jill, liệu cô có thể làm được không? Hay là chúng ta cùng nhau tìm..."
"Không, anh nói đúng đấy", Jill đáp, "Tôi sẽ đi tới mạn phía tây tòa nhà."
Không như cảnh sát, những thành viên của S.T.A.R.S đã được huấn luyện bài bản để hành động một mình. Họ hiếm khi đi cùng nhau.
"Được rồi", Barry gật đầu,"Tôi sẽ quay lại và cố gắng thuyết phục những cánh cửa chết tiệt kia mở ra. Hãy cẩn thận và tiết kiệm đạn dược...."
"Anh cũng phải cẩn thận đấy", Jill đáp. Barry gật đầu, nắm chặt khẩu Colt Python. "Tôi sẽ ổn thôi, bảo trọng "
Không còn gì để nói. Jill đi thẳng tới chỗ những cánh cửa ở góc tường phía tây, nơi mà Wesker chưa đến trước đó. Phía sau lưng cô, Barry nhanh chóng quay về phía phòng ăn. Có tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, và giờ đây chỉ còn một mình cô.
Xem nào!
Cánh cửa sơn xanh mở ra nhẹ nhàng, phô bày một căn phòng nhỏ, tối và yên lặng. Những hình ảnh phản chiếu ánh sáng chạy nhập nhằng trên tường, và ở giữa căn phòng là bức tượng của một người phụ nữ nâng một chiếc bình lớn trên vai. Jill đóng cửa lại và quét mắt khắp căn phòng, để ý thấy có hai cánh cửa đối diện cánh cửa cô vừa bước vào. Cánh bên trái đã mở sẵn, nhưng có một cái rương đã chặn mất lối đi. Có vẻ như Wesker đã không đi qua lối này.
Cô đi đến phía cánh cửa bên phải và thử vặn tay nắm.
Khóa!
Thở dài, cô lấy cái máy mà Trent đã đưa cho cô ra và bật màn hình lên.
"Hãy thử xem đâu là cái mà ‘Ngài’ Trent cho là quan trọng."
Cô bật máy lên và bắt đầu kiểm tra. Dường như Trent đã cập nhập tất cả những gì mà cô tìm thấy về những vụ giết người và mất tích bí ẩn ở thành phố Racoon, ngay cả thông tin về S.T.A.R.S cũng được lưu trữ. Không có gì mới cả. Jill bỏ qua những thứ ấy đến khi cô nhìn thấy một danh sách những cái tên.
WILLIAM BIRKIN, STEVE KELLER, MICHAEL DEES, JOHN HOWE, MARTIN CRAGKHORN, HENRY SARTON, ELLEN SMITH, BILL RABBITSON.
Cô cảm thấy lo. Không có cái tên nào trong này quen thuộc cả. Ngoại trừ Bill Rabittson, bạn của Chris, có phải là người làm việc cho Umbrella không? Cô không chắc lắm, và cô nghĩ sẽ hỏi Chris sau...
Thật lãng phí thời gian, cô còn phải tìm kiếm những thành viên S.T.A.R.S khác nữa. Cô tua đến đoạn cuối của tập tài liệu và một tấm ảnh nhỏ hiện ra, bao quanh bởi những dòng nhỏ. Bên dưới là một dòng chữ nhỏ, và dường như đó chính là thứ cô đang mong chờ từ Trent:
CHÌA KHÓA HIỆP SĨ, MẮT HỔ, BỐN HUY HIỆU (CÁNH CỔNG DẪN ĐẾN CUỘC SỐNG), ĐẠI BÀNG PHÍA TÂY/CHÓ SÓI PHÍA ĐÔNG"
“Hừm, thật là trừu tượng. Có vẻ như nó đã làm rõ mọi điều phải không?”
Bức tranh ấy là một loại bản đồ. Trông nó như một tấm phác đồ. Khu vực lớn nhất nằm chính giữa, và có một ngách nhỏ hướng về phía bên trái.
Jill chợt cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp. Cô nhìn vào màn hình và băn khoăn rằng Trent đã khám phá ra nó như thế nào.
Đây là tầng một của căn nhà. Cô bấm nút "tua" một lần nữa, và sơ đồ tầng 2 của căn nhà hiện ra. Không còn gì nữa cả.
Đúng như cô đã nghĩ, không còn nghi ngờ gì nữa để khẳng định những vụ án thảm khốc trong thành phố đều bắt nguồn từ biệt thự Spencer này, có nghĩa rằng, câu trả lời cho những vụ án ấy đều nằm trong căn nhà này.
...Con zombie rên lên khi Chris bắn 2 phát vào bụng nó. Một chất nhầy ghê tởm bắn ra, sượt qua mặt Chris. Anh lau nó đi, trong khi tay vẫn dính chặt vào cò súng. Con quái đổ vật xuống sàn. Thịt nó nhão ra.
Chris cất khẩu Beretta đi, thở sâu, cố gắng hết sức để không nôn ra. Con zombie ngoài đại sảnh chỉ là 1 xác chết khô, còn con zombie này thì khác. Nó còn tươi! Vâng, tươi, ẩm ướt và hôi thối. Bụng anh chợt quặn lại...
“Hãy bình tĩnh, có thể bọn chúng sẽ xuất hiện nữa...”
Anh bình tĩnh nhìn xuống cái xác, liên tưởng đến hình hài trước đó của nó. Anh đã cảm thấy luồng hơi thở nóng hổi của nó phả vào mặt mình. Tuy nhiên, anh nghĩ nó không thực sự đáng quan tâm. Dù với mục đích và quyết định nào, thì nó cũng là một con zombie. Nó đã cố gắng cắn anh, và rõ ràng những con quái vật này bao gồm một số cư dân của thành phố Racoon. Anh cần phải tìm những đồng đội khác, và họ cần phải tìm lối thoát và sự trợ giúp. Họ không có đủ vũ khí để chống trả trong tình huống này.
Chris lên đạn cho khẩu súng của mình. Chỉ còn 15 viên đạn. Anh cảm thấy lo lắng. Chris có một con dao, nhưng ý nghĩ dùng dao để đối phó với những con quỷ khát máu ấy quả thực là không tưởng.
Có một cánh cửa bên tay trái Chris. Anh vặn tay nắm và nhận ra nó đã bị khóa. Chris đi xuống dọc theo đại sảnh, nín thở để nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Chất nhờn dính trên áo của Chris gây khó khăn cho việc nhận biết zombie, nhưng đó có thể là cơ hội duy nhất của anh để tránh đụng độ trực tiếp.
Anh nhanh chóng rẽ về phía bên trái đại sảnh, nắm chắc khẩu beretta trong tay. Có một cây cột đỡ trần chắn mất tầm nhìn của anh, nhưng anh có thể nhìn thấy tấm lưng của một người ngay sau nó, cái lưng lở loét và những mảnh quần áo tả tơi của một con zombie.
Chris nấp mình về phía bên phải, cố gắng ngắm thật kỹ. Con zombie ấy cách anh khoảng 40 feet, và anh không muốn lãng phí băng đạn cuối cùng của mình...
...Nghe thấy tiếng đôi giày anh gõ lên mặt sàn gỗ, nó quay lại, lết đi một cách chậm rãi. Chậm đến mức khiến Chris do dự, anh đứng quan sát cái cách nó di chuyển.
Con này trông như được bao phủ bởi một lớp chất nhầy mỏng, ánh sáng lờ mờ phản chiếu làn da lấp lánh của nó khi nó lết bước một cách mù quáng về phía Chris. Nó từ từ giơ tay lên, cái hộp sọ xanh xao, trọc lóc của nó lắc lư trên cái cần cổ gầy hốc hác. Nó lết tới trước một cách lặng lẽ. Chris lùi sang bên trái, con zombie liền đổi hướng, xoay qua phía anh một cách háo hức, từ từ thu ngắn dần cự ly.
Giống hệt trong phim; nguy hiểm nhưng lại ngu ngốc. Và dễ dàng vượt qua...
Anh phải tiết kiệm đạn trong trường hợp bị dồn vào chân tường. Có cái cầu thang ở cuối hành lang, và Chris hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần. Anh lùi lại, tự tạo cho mình đủ chỗ để lấy đà thì nghe thấy một tiếng kêu hổn hển sau lưng, một làn gió đầy mùi hôi thối đột ngột tràn ngập các giác quan của anh. Quay người lại, anh nhận ra nó trước khi có thể nhìn thấy nó. Con zombie thối rữa chỉ còn cách anh có vài bước, đang vươn tới chỗ anh, mấy khúc ruột mục nát của nó thòi ra ngoài khoang bụng hở hoác. Nó vẫn chưa chết, anh đã không đợi đủ lâu để kiểm tra chắc chắn, và sự dại dột của anh suýt chút nữa đã khiến anh phải trả giá.
“Khốn kiếp!”
Chris chạy nước rút về phía chiếc hành lang, lách qua cả hai con và tự nguyền rủa chính mình. Anh chạy qua cái xà nhà dầy cộm, gần đến hành lang rồi thì bỗng nhiên anh khựng lại, lạnh người khi nhìn thấy cái gì đang đợi mình ở phía trước. Anh chỉ kịp nhìn lướt qua con quái vật rách rưới đứng ở đầu cầu thang, anh quay phắt lại, giương súng lên đối mặt với con vật đang lê bước về phía mình một cách thèm thuồng.
Từ trong bóng tối dưới chân cầu thang là một tiếng thở dài kêu ùng ục và tiếng cào vào mặt gỗ; thêm một con nữa. Anh đã bị mắc kẹt, không có cách gì có thể giết hết bọn chúng - đúng rồi, cái cửa!
Cánh cửa đó đối diện với cầu thang, chỗ lượn của mặt gỗ đen quá khớp với bóng tối khiến suýt chút nữa thì anh đã không nhìn thấy nó. Chris chạy ào về phía cánh cửa, nắm lấy tay nắm, cầu trời cho nó mở ra được trong khi xung quanh anh, lũ quái vật đang sáp lại gần.
Nó mà bị khoá thì đời anh kể như xong.
Mười tám tuổi đầu, Rebecca Chambers chưa bao giờ khiếp sợ đến thế, chưa bao giờ. Trước cái thứ quái vật dường như là bất tử, cô nghe thấy tiếng sột soạt của thịt thối rữa cọ cọ vào cánh cửa và cố gắng liều mạng nghĩ đến một kế hoạch, sự sợ hãi của cô tăng thêm theo từng phút. Cánh cửa phòng này không hề có khoá còn cô thì đã làm mất súng trên đường chạy tới ngôi nhà. Nhà kho thì bé tí tẹo, tuy đầy thiết bị y tế và hàng chồng giấy, nhưng tuyệt không có thứ gì có thể sử dụng làm vật hộ thân ngoại trừ một cái bình xịt diệt côn trùng đã bị vơi đi một nửa. Thứ mà cô đang nắm chặt trong tay, đứng sau cánh cửa căn phòng nhỏ. Trường hợp lũ quái vật cuối cùng cũng tìm ra cách sử dụng cái tay nắm cửa, cô dự định sẽ xịt thẳng vào mắt chúng rồi sau đó bỏ chạy.
Cứ cho là bọn chúng sẽ phá lên cười, nhưng mình thì có cơ hội để chạy lách qua bọn chúng; thuốc xịt côn trùng, vũ khí xịn đấy chứ.
Cô nghe thấy tiếng súng nổ ở đâu đó quanh đây, nhưng sau đó thi im bặt. Niềm hy vọng của cô khi cho rằng đó là một thành viên trong đội mất dần đi sau vài giây, và khi cô bắt đầu nghiêm túc đặt ra giả thuyết có lẽ mình là người duy nhất còn sống sót thì cánh cửa mở tung, một bóng người thở hổn hển nhào vào trong phòng. Rebecca không một chút do dự. Cô nhảy lên phía trước và bấm nút xịt, phun một làn sương hoá chất thẳng vào mặt nó, gồng mình định chạy qua.
"Ah!", Nó rú lên, ngã ngược về phía sau khiến cánh cửa đóng sầm lại. Nó ôm mắt, thở phì phì. Nó không phải là quái vật; cô vừa tấn công một thành viên của đội Alpha.
"Ôi, không!", Rebecca vừa chạm vào túi đựng dụng cụ y tế của mình, nộ khí của cô giảm xuống khi nhìn một thành viên khác của đội chiến đấu S.T.A.R.S. với cảm giác ngượng nghịu. Cô mò trong túi ra một miếng vải sạch và một bình nước nhỏ rồi bước về phía anh.
"Anh hãy nhắm chặt mắt lại, đừng dụi mắt."
Thành viên đội Alpha bỏ tay xuống, mặt anh đỏ bừng, và cuối cùng cô cũng nhận ra anh. Đó là Chris Redfield, chàng trai hấp dẫn nhất đội S.T.A.R.S., chưa kể lại còn là cấp trên của cô nữa. Cô thấy mặt mình ửng đỏ, và đột nhiên cảm thấy mừng là anh không nhìn thấy cô lúc này.
Thú vị thật đấy Rebecca. Cái kiểu gây ấn tượng tốt vào lần đầu ra quân là thế này đây. Mất súng, lạc đường, làm đồng đội mù mắt...
Cô dẫn anh đến một chiếc giường nhỏ ở góc phòng, bảo anh ngồi xuống rồi bắt đầu thực hành những gì cô đã được dạy.
"Anh ngửa đầu ra sau đi. Sẽ đau một tí, nhưng chỉ là nước thôi, anh hiểu không?" Cô lau mắt cho anh bằng miếng vải ẩm và nhận ra rằng cô đã xịt vào mắt anh một thứ không thể tệ hơn.
"Cái thứ đó là gì thế?", anh nói, chớp mắt liên tục. Nước mắt cùng với nước chảy đầy xuống mặt anh, nhưng có vẻ như anh đã không bị thương.
"Ơ, thuốc xịt muỗi ạ. Cái nhãn đã bị bóc đi nhưng thành phần của nó chắc là permephrin, nó gây khó chịu nhưng tác dụng của nó sẽ không kéo dài lâu đâu. Em bị mất súng, và khi anh bước vào, em cứ tưởng anh là một trong số những cái thứ ngoài kia, tuy nhiên nếu đến giờ mà chúng vẫn chưa nghĩ ra cách dùng tay nắm cửa thì gần như chắc chắn là chúng không thể."
Cô nhận ra là mình đang nói lảm nhảm linh tinh nên cô dừng lại, rửa nốt vết thương rồi lùi lại. Chris lau mặt và nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đỏ ngầu.
"Rebecca... Chambers phải không?"
Cô gật đầu: "Vâng. Anh à, em thật sự xin lỗi."
"Đừng bận tâm về điều đó", anh nói và mỉm cười, "Thực sự mà nói thì vũ khí của em cũng không tệ đấy chứ."
Anh đứng dậy và nhìn quanh căn phòng nhỏ, cau mày. Ở đây chẳng có gì nhiều: một cái hộp để mở trong đựng đầy giấy tờ, một cái giường, và một cái bàn làm việc. Rebecca đã tìm khắp phòng để tìm vũ khí chống lại lũ quái vật.
"Những người còn lại trong đội của em thế nào rồi?", Anh hỏi. Rebecca lắc đầu: "Em cũng không biết nữa. Máy bay bị hỏng hóc gì đó nên bọn em phải hạ cánh. Bọn em bị bọn thú trông như một loại chó tấn công, và Enrico bảo bọn em là chạy trước còn anh ấy yểm trợ."
Cô nhún vai, đột nhiên cảm thấy mình như con bé mới 12 tuổi.
"Em chạy lòng vòng trong rừng cho đến khi gặp cổng trước của toà nhà này. Em nghĩ là ai đó trong đội đã phá cửa, em mở nó ra..."
Cô quay mặt đi tránh ánh mắt mạnh mẽ của anh. Phần còn lại thì quá rõ rồi: cô không có vũ khí, lạc đường và cuối cùng thì chui vào đây. Nói gì thì nói, đó đúng là một màn trình diễn quá sức nghèo nàn.
"Này", giọng anh dịu dàng, "Em cũng chẳng thể làm gì hơn thế được cơ mà. Enrico bảo em chạy thì em chạy, em đã làm theo mệnh lệnh. Lũ quái vật ngoài kia, bọn zombie... chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Anh cũng đang bị lạc đây, và những thành viên còn lại của đội Alpha thì có thể đang ở bất cứ đâu. Tin anh đi, chỉ cần biết là em vẫn còn sống đến giờ này là giỏi lắm rồi."
Bên ngoài, một con zombie rên lên một tiếng nhỏ sầu não, khiến Chris dừng lại, khuôn mặt anh trở nên dữ tợn.
Rebecca rùng mình: "Giờ thì chúng mình làm gì đây?"
"Mình sẽ tìm những người còn lại và cố gắng tìm đường thoát khỏi nơi này". Anh thở dài, nhìn xuống vũ khí của mình. "Có điều là em thì không có súng, còn anh thì sắp sửa hết sạch đạn..."
Mặt Rebecca rạng rỡ, cô lục tìm trong túi ba lô. Cô rút ra hai băng đạn còn đầy nguyên và đưa cho anh, vui mừng khi cô cũng có thể giúp đỡ anh.
"Ồ! Còn cái này em tìm thấy trên bàn làm việc", cô nói và đưa cho anh chiếc chìa khoá có hình thanh kiếm khắc ở trên. Cô không biết nó dùng để mở cái gì, nhưng cô nghĩ rằng biết đâu nó sẽ có ích. Chris suy tư ngắm nhìn chiếc chìa khoá rồi anh thả nó vào trong túi. Anh bước tới hộp giấy và nhìn xuống tập giấy tờ. Anh lật chúng ra, cau mày.
"Chuyên khoa em học là hoá sinh, đúng không? Em đã xem qua chỗ giấy tờ này chưa?"
Rebecca lắc đầu: "Thực ra. Lúc trước em cứ lo trông chừng cái cửa ra vào."
Anh đưa cho cô một tờ giấy và cô đọc lướt qua nó thật nhanh. Đó là một danh sách của các nơ ron truyền tín hiệu và mức độ chỉ thị.
"Hoá học não". Cô nói. "Nhưng tất cả con số ở đây đều không rõ. Lượng chất serotonin và norepinephrine quá thấp... nhưng anh nhìn này, chất dopamine lại không có trên biểu đồ, chúng ta đang nói đến chứng tâm thần phân liệt ác tính."
Cô nhận thấy cái nhìn hoài nghi của anh và mỉm cười. Là một sinh viên tốt nghiệp đại học khi mới mười-tám-tuổi, cô biết rất rõ về những chất đó. Đội S.T.A.R.S. đã kết nạp cô ngay khi cô ra trường, hứa với cô là sẽ dành riêng cho cô một phòng nghiên cứu riêng cùng với cả một đội những nhà nghiên cứu để học về sinh học phân tử, niềm đam mê thật sự của cô, tất nhiên cô đã được đào tạo cơ bản và cũng có chút kinh nghiệm trước đây. Chưa từng có ai thể hiện sự thiết tha trong việc tuyển dụng một thần đồng đến thế...
Có một tiếng thụi nhẹ vào cửa khiến nụ cười của cô héo đi. Được rồi, cô đang tích luỹ kinh nghiệm. Chris kéo chiếc chìa khoá có vết khắc hình cây kiếm ra khỏi túi và nhìn cô một cách nghiêm trang:
"Anh đã đi ngang qua một cánh cửa có khắc hình cây kiếm trên lỗ khoá. Anh định sẽ kiểm tra nó, xem nó có dẫn trở lại đại sảnh chính không. Và anh muốn em ở lại đây nghiên cứu đống tài liệu. Biết đâu có điều gì đó chúng ta có thể dùng được."
Sự thiếu chắc chắn chắc hẳn đã thể hiện trên mặt cô. Anh cười thân thiện, tiếng cười nhỏ và êm dịu:
"Nhờ có em, giờ anh đã có cả đống đạn, và anh sẽ không đi lâu đâu."
Cô gật đầu, cố gắng thư giãn. Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng để anh nhận ra điều đó cũng chẳng ích gì. Cô đoán chắc là anh cũng sợ như cô.
Anh bước tới cửa, tiếp tục nói:. "Đội RPD có thể đến đây bất cứ lúc nào, nên nếu anh chưa quay lại ngay thì em vẫn cứ đợi ở đây nhé."
Anh giương súng lên, đặt tay còn lại lên nắm cửa.
"Chuẩn bị nhé. Ngay khi anh ra ngoài, em hãy đẩy cái rương ra chặn trước cửa. Anh sẽ gọi em khi anh quay lại."
Rebecca lại gật đầu, và với một nụ cười nhẹ cuối cùng, Chris mở cửa và thò đầu nhìn hai bên trước khi đi ra đại sảnh. Cô đóng cửa lại rồi áp tai vào cửa, nghe ngóng. Sau vài giây im lặng, cô nghe thấy tiếng súng nổ cách đó không xa, khoảng năm sáu phát rồi lặng im.
Vài phút sau, cô đẩy cái rương chặn cửa ra vào, dịch nó ra ngay trước bản lề để cô có thể đẩy nó ra khỏi lối đi một cách dễ dàng. Cô quỳ xuống trước nó, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu khi cô bắt đầu xem qua đống giấy tờ, cố quên đi sự trẻ con và tự ti mà cô thật sự đang cảm thấy.
Thở dài thườn thượt, cô rút ra vài tờ giấy và bắt đầu đọc.
"Wesker!", Barryhét lên. Giọng của ông vang vọng khắp căn phòng. "Đội trưởng Wesker!"
Anh đi dọc theo phía sau căn phòng, gọi với theo Jill: "Đừng rời căn phòng này, Jill."
Jill đi xuống cầu thang, trong đầu cảm thấy choáng váng. Ban đầu là Chris, bây giờ lại đến đội trưởng. Họ đi chưa quá năm phút, và Wesker đã hứa sẽ giữ vị trí. Tại sao anh ta lại bỏ đi? Cô nhỉn quanh tìm xem có dấu hiệu của sự đụng độ không, một vài vỏ đạn hay vài vũng máu chẳng hạn – nhưng không có gì để xác định được chuyện đã xảy ra ở đây cả.
Barry xuất hiện ở phía đối diện của cái cầu thang khổng lồ, lắc đầu và tiến lại phía Jill. Cô cắn môi, lắp bắp:
"Anh có nghĩ là Wesker đã đụng độ với bọn chúng..."
Barry thở dài: "Tôi không nghĩ là lực lượng RPD đã đến và bắt anh ta đi, ngay cả nếu như anh ấy gặp rắc rối, lẽ ra chúng ta đã phải nghe thấy tiếng súng..."
"Không cần thiết. Có thể anh ấy đã bị mai phục và bị bắt đi..."
Họ đứng yên suy nghĩ. Jill vẫn còn hơi bất ngờ khi phải đối mặt với những cái xác chết biết đi ấy, nhưng sau đó cô đã phải chấp nhận thực tại, khu rừng quanh thành phố Racoon đã bị lây nhiễm với những xác chết sống.
Sau một thời gian dài gặm nhấm mấy thứ tiểu thuyết rác rưởi về những tên giết người hàng loạt, những xác chết ăn thịt người có phải là chuyện gì quá khó chấp nhận không nhỉ?
Có lẽ là không, cũng không phải là những con chó ăn thịt người hay ngôi biệt thự trong vòng bí mật. Câu hỏi bây giờ không phải là sự tồn tại của chúng, mà là tại sao? Ngôi biệt thự có vai trò gì đối với những vụ giết người, hay chỉ đơn giản là nó đã bị lũ Zombie tràn ngập, như đã tràn ngập khắp rừng Raccoon?
"Thế bây giờ chúng ta đi tìm kiếm hay là ngồi đợi?", Jill hỏi Barry.
"Đi tìm họ. Ken đã tới đây. Những người còn lại của đội Bravo chắc đang ở đâu đó trong ngôi nhà này. Rất dễ bị lạc....Và còn Chris...."
Anh nở một nụ cười nửa miệng ra vẻ lạc quan, nhưng Jill vẫn có thể nhận ra nét lo lắng trong đôi mắt anh. "Chris và Wesker đã biến mất, nhưng chúng ta sẽ tìm ra họ sớm thôi. Vài ba cái thây ma biết đi thì chả là cái thá gì với họ đâu."
Barry mở túi áo khoác, lấy ra một vật gì đó bọc trong chiếc khăn tay và đưa cho Jill. Cô cảm thấy có một lớp kim loại mỏng bên dưới tấm vải và ngay lập tức nhận ra nó.
“Đây là dụng cụ mở khóa mà cô đưa cho tôi tháng trước”, Barry nói, “Tôi nghĩ đưa cho cô sử dụng sẽ tốt hơn là tôi giữ nó.”
Jill gật đầu và cất nó vào túi. Barry đã từng thấy hứng thú với tay nghề phá khóa của Jill, và cô đã đưa cho anh mượn một số dụng cụ cũ của mình để luyện tập, bây giờ có lẽ những thứ này sẽ trở nên hữu ích. Cái gói chạm vào một vật gì đó cứng và trơn láng - “Máy tính của Trent!”
Một loạt những chuyện xảy ra đã khiến cô quên mất sự đụng độ kỳ lạ của mình trong phòng tư liệu. Cô định nói với Barry, nhưng sau đó lại thôi khi nhớ đến lời cảnh báo của Trent. "Tôi sẽ không đề cập đến cuộc trò chuyện này với ai cả". Chết tiệt. Suýt chút nữa thì cô đã kể cho Chris.
Thế nhưng, Chris đang ở đâu? Ai dám chắc là cái "hậu quả khủng khiếp" Trent đề cập chưa xảy ra?
Jill chợt nhận ra là mình đang nghĩ ngợi mông lung. Chuyện gặp gỡ với Trent có lẽ không liên quan đến tình trạng khốn đốn của họ, và dù thế nào, cô cũng không tin Trent. Cô quyết định sẽ nói ra điều ấy sau khi cô biết được trong máy tính ẩn chứa những gì.
"Tôi nghĩ chúng ta nên chia nhau ra", Barry tiếp tục, "Tôi biết rằng điều này rất nguy hiểm, nhưng chúng ta phải lùng sục từng chỗ một. Khi tìm thấy ai sống sót, chúng ta sẽ quay trở lại căn phòng này và hãy dùng nó làm điểm hẹn"
Vừa vân vê bộ râu, Barry vừa nhìn cô đăm đăm: "Jill, liệu cô có thể làm được không? Hay là chúng ta cùng nhau tìm..."
"Không, anh nói đúng đấy", Jill đáp, "Tôi sẽ đi tới mạn phía tây tòa nhà."
Không như cảnh sát, những thành viên của S.T.A.R.S đã được huấn luyện bài bản để hành động một mình. Họ hiếm khi đi cùng nhau.
"Được rồi", Barry gật đầu,"Tôi sẽ quay lại và cố gắng thuyết phục những cánh cửa chết tiệt kia mở ra. Hãy cẩn thận và tiết kiệm đạn dược...."
"Anh cũng phải cẩn thận đấy", Jill đáp. Barry gật đầu, nắm chặt khẩu Colt Python. "Tôi sẽ ổn thôi, bảo trọng "
Không còn gì để nói. Jill đi thẳng tới chỗ những cánh cửa ở góc tường phía tây, nơi mà Wesker chưa đến trước đó. Phía sau lưng cô, Barry nhanh chóng quay về phía phòng ăn. Có tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, và giờ đây chỉ còn một mình cô.
Xem nào!
Cánh cửa sơn xanh mở ra nhẹ nhàng, phô bày một căn phòng nhỏ, tối và yên lặng. Những hình ảnh phản chiếu ánh sáng chạy nhập nhằng trên tường, và ở giữa căn phòng là bức tượng của một người phụ nữ nâng một chiếc bình lớn trên vai. Jill đóng cửa lại và quét mắt khắp căn phòng, để ý thấy có hai cánh cửa đối diện cánh cửa cô vừa bước vào. Cánh bên trái đã mở sẵn, nhưng có một cái rương đã chặn mất lối đi. Có vẻ như Wesker đã không đi qua lối này.
Cô đi đến phía cánh cửa bên phải và thử vặn tay nắm.
Khóa!
Thở dài, cô lấy cái máy mà Trent đã đưa cho cô ra và bật màn hình lên.
"Hãy thử xem đâu là cái mà ‘Ngài’ Trent cho là quan trọng."
Cô bật máy lên và bắt đầu kiểm tra. Dường như Trent đã cập nhập tất cả những gì mà cô tìm thấy về những vụ giết người và mất tích bí ẩn ở thành phố Racoon, ngay cả thông tin về S.T.A.R.S cũng được lưu trữ. Không có gì mới cả. Jill bỏ qua những thứ ấy đến khi cô nhìn thấy một danh sách những cái tên.
WILLIAM BIRKIN, STEVE KELLER, MICHAEL DEES, JOHN HOWE, MARTIN CRAGKHORN, HENRY SARTON, ELLEN SMITH, BILL RABBITSON.
Cô cảm thấy lo. Không có cái tên nào trong này quen thuộc cả. Ngoại trừ Bill Rabittson, bạn của Chris, có phải là người làm việc cho Umbrella không? Cô không chắc lắm, và cô nghĩ sẽ hỏi Chris sau...
Thật lãng phí thời gian, cô còn phải tìm kiếm những thành viên S.T.A.R.S khác nữa. Cô tua đến đoạn cuối của tập tài liệu và một tấm ảnh nhỏ hiện ra, bao quanh bởi những dòng nhỏ. Bên dưới là một dòng chữ nhỏ, và dường như đó chính là thứ cô đang mong chờ từ Trent:
CHÌA KHÓA HIỆP SĨ, MẮT HỔ, BỐN HUY HIỆU (CÁNH CỔNG DẪN ĐẾN CUỘC SỐNG), ĐẠI BÀNG PHÍA TÂY/CHÓ SÓI PHÍA ĐÔNG"
“Hừm, thật là trừu tượng. Có vẻ như nó đã làm rõ mọi điều phải không?”
Bức tranh ấy là một loại bản đồ. Trông nó như một tấm phác đồ. Khu vực lớn nhất nằm chính giữa, và có một ngách nhỏ hướng về phía bên trái.
Jill chợt cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp. Cô nhìn vào màn hình và băn khoăn rằng Trent đã khám phá ra nó như thế nào.
Đây là tầng một của căn nhà. Cô bấm nút "tua" một lần nữa, và sơ đồ tầng 2 của căn nhà hiện ra. Không còn gì nữa cả.
Đúng như cô đã nghĩ, không còn nghi ngờ gì nữa để khẳng định những vụ án thảm khốc trong thành phố đều bắt nguồn từ biệt thự Spencer này, có nghĩa rằng, câu trả lời cho những vụ án ấy đều nằm trong căn nhà này.
...Con zombie rên lên khi Chris bắn 2 phát vào bụng nó. Một chất nhầy ghê tởm bắn ra, sượt qua mặt Chris. Anh lau nó đi, trong khi tay vẫn dính chặt vào cò súng. Con quái đổ vật xuống sàn. Thịt nó nhão ra.
Chris cất khẩu Beretta đi, thở sâu, cố gắng hết sức để không nôn ra. Con zombie ngoài đại sảnh chỉ là 1 xác chết khô, còn con zombie này thì khác. Nó còn tươi! Vâng, tươi, ẩm ướt và hôi thối. Bụng anh chợt quặn lại...
“Hãy bình tĩnh, có thể bọn chúng sẽ xuất hiện nữa...”
Anh bình tĩnh nhìn xuống cái xác, liên tưởng đến hình hài trước đó của nó. Anh đã cảm thấy luồng hơi thở nóng hổi của nó phả vào mặt mình. Tuy nhiên, anh nghĩ nó không thực sự đáng quan tâm. Dù với mục đích và quyết định nào, thì nó cũng là một con zombie. Nó đã cố gắng cắn anh, và rõ ràng những con quái vật này bao gồm một số cư dân của thành phố Racoon. Anh cần phải tìm những đồng đội khác, và họ cần phải tìm lối thoát và sự trợ giúp. Họ không có đủ vũ khí để chống trả trong tình huống này.
Chris lên đạn cho khẩu súng của mình. Chỉ còn 15 viên đạn. Anh cảm thấy lo lắng. Chris có một con dao, nhưng ý nghĩ dùng dao để đối phó với những con quỷ khát máu ấy quả thực là không tưởng.
Có một cánh cửa bên tay trái Chris. Anh vặn tay nắm và nhận ra nó đã bị khóa. Chris đi xuống dọc theo đại sảnh, nín thở để nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Chất nhờn dính trên áo của Chris gây khó khăn cho việc nhận biết zombie, nhưng đó có thể là cơ hội duy nhất của anh để tránh đụng độ trực tiếp.
Anh nhanh chóng rẽ về phía bên trái đại sảnh, nắm chắc khẩu beretta trong tay. Có một cây cột đỡ trần chắn mất tầm nhìn của anh, nhưng anh có thể nhìn thấy tấm lưng của một người ngay sau nó, cái lưng lở loét và những mảnh quần áo tả tơi của một con zombie.
Chris nấp mình về phía bên phải, cố gắng ngắm thật kỹ. Con zombie ấy cách anh khoảng 40 feet, và anh không muốn lãng phí băng đạn cuối cùng của mình...
...Nghe thấy tiếng đôi giày anh gõ lên mặt sàn gỗ, nó quay lại, lết đi một cách chậm rãi. Chậm đến mức khiến Chris do dự, anh đứng quan sát cái cách nó di chuyển.
Con này trông như được bao phủ bởi một lớp chất nhầy mỏng, ánh sáng lờ mờ phản chiếu làn da lấp lánh của nó khi nó lết bước một cách mù quáng về phía Chris. Nó từ từ giơ tay lên, cái hộp sọ xanh xao, trọc lóc của nó lắc lư trên cái cần cổ gầy hốc hác. Nó lết tới trước một cách lặng lẽ. Chris lùi sang bên trái, con zombie liền đổi hướng, xoay qua phía anh một cách háo hức, từ từ thu ngắn dần cự ly.
Giống hệt trong phim; nguy hiểm nhưng lại ngu ngốc. Và dễ dàng vượt qua...
Anh phải tiết kiệm đạn trong trường hợp bị dồn vào chân tường. Có cái cầu thang ở cuối hành lang, và Chris hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần. Anh lùi lại, tự tạo cho mình đủ chỗ để lấy đà thì nghe thấy một tiếng kêu hổn hển sau lưng, một làn gió đầy mùi hôi thối đột ngột tràn ngập các giác quan của anh. Quay người lại, anh nhận ra nó trước khi có thể nhìn thấy nó. Con zombie thối rữa chỉ còn cách anh có vài bước, đang vươn tới chỗ anh, mấy khúc ruột mục nát của nó thòi ra ngoài khoang bụng hở hoác. Nó vẫn chưa chết, anh đã không đợi đủ lâu để kiểm tra chắc chắn, và sự dại dột của anh suýt chút nữa đã khiến anh phải trả giá.
“Khốn kiếp!”
Chris chạy nước rút về phía chiếc hành lang, lách qua cả hai con và tự nguyền rủa chính mình. Anh chạy qua cái xà nhà dầy cộm, gần đến hành lang rồi thì bỗng nhiên anh khựng lại, lạnh người khi nhìn thấy cái gì đang đợi mình ở phía trước. Anh chỉ kịp nhìn lướt qua con quái vật rách rưới đứng ở đầu cầu thang, anh quay phắt lại, giương súng lên đối mặt với con vật đang lê bước về phía mình một cách thèm thuồng.
Từ trong bóng tối dưới chân cầu thang là một tiếng thở dài kêu ùng ục và tiếng cào vào mặt gỗ; thêm một con nữa. Anh đã bị mắc kẹt, không có cách gì có thể giết hết bọn chúng - đúng rồi, cái cửa!
Cánh cửa đó đối diện với cầu thang, chỗ lượn của mặt gỗ đen quá khớp với bóng tối khiến suýt chút nữa thì anh đã không nhìn thấy nó. Chris chạy ào về phía cánh cửa, nắm lấy tay nắm, cầu trời cho nó mở ra được trong khi xung quanh anh, lũ quái vật đang sáp lại gần.
Nó mà bị khoá thì đời anh kể như xong.
Mười tám tuổi đầu, Rebecca Chambers chưa bao giờ khiếp sợ đến thế, chưa bao giờ. Trước cái thứ quái vật dường như là bất tử, cô nghe thấy tiếng sột soạt của thịt thối rữa cọ cọ vào cánh cửa và cố gắng liều mạng nghĩ đến một kế hoạch, sự sợ hãi của cô tăng thêm theo từng phút. Cánh cửa phòng này không hề có khoá còn cô thì đã làm mất súng trên đường chạy tới ngôi nhà. Nhà kho thì bé tí tẹo, tuy đầy thiết bị y tế và hàng chồng giấy, nhưng tuyệt không có thứ gì có thể sử dụng làm vật hộ thân ngoại trừ một cái bình xịt diệt côn trùng đã bị vơi đi một nửa. Thứ mà cô đang nắm chặt trong tay, đứng sau cánh cửa căn phòng nhỏ. Trường hợp lũ quái vật cuối cùng cũng tìm ra cách sử dụng cái tay nắm cửa, cô dự định sẽ xịt thẳng vào mắt chúng rồi sau đó bỏ chạy.
Cứ cho là bọn chúng sẽ phá lên cười, nhưng mình thì có cơ hội để chạy lách qua bọn chúng; thuốc xịt côn trùng, vũ khí xịn đấy chứ.
Cô nghe thấy tiếng súng nổ ở đâu đó quanh đây, nhưng sau đó thi im bặt. Niềm hy vọng của cô khi cho rằng đó là một thành viên trong đội mất dần đi sau vài giây, và khi cô bắt đầu nghiêm túc đặt ra giả thuyết có lẽ mình là người duy nhất còn sống sót thì cánh cửa mở tung, một bóng người thở hổn hển nhào vào trong phòng. Rebecca không một chút do dự. Cô nhảy lên phía trước và bấm nút xịt, phun một làn sương hoá chất thẳng vào mặt nó, gồng mình định chạy qua.
"Ah!", Nó rú lên, ngã ngược về phía sau khiến cánh cửa đóng sầm lại. Nó ôm mắt, thở phì phì. Nó không phải là quái vật; cô vừa tấn công một thành viên của đội Alpha.
"Ôi, không!", Rebecca vừa chạm vào túi đựng dụng cụ y tế của mình, nộ khí của cô giảm xuống khi nhìn một thành viên khác của đội chiến đấu S.T.A.R.S. với cảm giác ngượng nghịu. Cô mò trong túi ra một miếng vải sạch và một bình nước nhỏ rồi bước về phía anh.
"Anh hãy nhắm chặt mắt lại, đừng dụi mắt."
Thành viên đội Alpha bỏ tay xuống, mặt anh đỏ bừng, và cuối cùng cô cũng nhận ra anh. Đó là Chris Redfield, chàng trai hấp dẫn nhất đội S.T.A.R.S., chưa kể lại còn là cấp trên của cô nữa. Cô thấy mặt mình ửng đỏ, và đột nhiên cảm thấy mừng là anh không nhìn thấy cô lúc này.
Thú vị thật đấy Rebecca. Cái kiểu gây ấn tượng tốt vào lần đầu ra quân là thế này đây. Mất súng, lạc đường, làm đồng đội mù mắt...
Cô dẫn anh đến một chiếc giường nhỏ ở góc phòng, bảo anh ngồi xuống rồi bắt đầu thực hành những gì cô đã được dạy.
"Anh ngửa đầu ra sau đi. Sẽ đau một tí, nhưng chỉ là nước thôi, anh hiểu không?" Cô lau mắt cho anh bằng miếng vải ẩm và nhận ra rằng cô đã xịt vào mắt anh một thứ không thể tệ hơn.
"Cái thứ đó là gì thế?", anh nói, chớp mắt liên tục. Nước mắt cùng với nước chảy đầy xuống mặt anh, nhưng có vẻ như anh đã không bị thương.
"Ơ, thuốc xịt muỗi ạ. Cái nhãn đã bị bóc đi nhưng thành phần của nó chắc là permephrin, nó gây khó chịu nhưng tác dụng của nó sẽ không kéo dài lâu đâu. Em bị mất súng, và khi anh bước vào, em cứ tưởng anh là một trong số những cái thứ ngoài kia, tuy nhiên nếu đến giờ mà chúng vẫn chưa nghĩ ra cách dùng tay nắm cửa thì gần như chắc chắn là chúng không thể."
Cô nhận ra là mình đang nói lảm nhảm linh tinh nên cô dừng lại, rửa nốt vết thương rồi lùi lại. Chris lau mặt và nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đỏ ngầu.
"Rebecca... Chambers phải không?"
Cô gật đầu: "Vâng. Anh à, em thật sự xin lỗi."
"Đừng bận tâm về điều đó", anh nói và mỉm cười, "Thực sự mà nói thì vũ khí của em cũng không tệ đấy chứ."
Anh đứng dậy và nhìn quanh căn phòng nhỏ, cau mày. Ở đây chẳng có gì nhiều: một cái hộp để mở trong đựng đầy giấy tờ, một cái giường, và một cái bàn làm việc. Rebecca đã tìm khắp phòng để tìm vũ khí chống lại lũ quái vật.
"Những người còn lại trong đội của em thế nào rồi?", Anh hỏi. Rebecca lắc đầu: "Em cũng không biết nữa. Máy bay bị hỏng hóc gì đó nên bọn em phải hạ cánh. Bọn em bị bọn thú trông như một loại chó tấn công, và Enrico bảo bọn em là chạy trước còn anh ấy yểm trợ."
Cô nhún vai, đột nhiên cảm thấy mình như con bé mới 12 tuổi.
"Em chạy lòng vòng trong rừng cho đến khi gặp cổng trước của toà nhà này. Em nghĩ là ai đó trong đội đã phá cửa, em mở nó ra..."
Cô quay mặt đi tránh ánh mắt mạnh mẽ của anh. Phần còn lại thì quá rõ rồi: cô không có vũ khí, lạc đường và cuối cùng thì chui vào đây. Nói gì thì nói, đó đúng là một màn trình diễn quá sức nghèo nàn.
"Này", giọng anh dịu dàng, "Em cũng chẳng thể làm gì hơn thế được cơ mà. Enrico bảo em chạy thì em chạy, em đã làm theo mệnh lệnh. Lũ quái vật ngoài kia, bọn zombie... chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Anh cũng đang bị lạc đây, và những thành viên còn lại của đội Alpha thì có thể đang ở bất cứ đâu. Tin anh đi, chỉ cần biết là em vẫn còn sống đến giờ này là giỏi lắm rồi."
Bên ngoài, một con zombie rên lên một tiếng nhỏ sầu não, khiến Chris dừng lại, khuôn mặt anh trở nên dữ tợn.
Rebecca rùng mình: "Giờ thì chúng mình làm gì đây?"
"Mình sẽ tìm những người còn lại và cố gắng tìm đường thoát khỏi nơi này". Anh thở dài, nhìn xuống vũ khí của mình. "Có điều là em thì không có súng, còn anh thì sắp sửa hết sạch đạn..."
Mặt Rebecca rạng rỡ, cô lục tìm trong túi ba lô. Cô rút ra hai băng đạn còn đầy nguyên và đưa cho anh, vui mừng khi cô cũng có thể giúp đỡ anh.
"Ồ! Còn cái này em tìm thấy trên bàn làm việc", cô nói và đưa cho anh chiếc chìa khoá có hình thanh kiếm khắc ở trên. Cô không biết nó dùng để mở cái gì, nhưng cô nghĩ rằng biết đâu nó sẽ có ích. Chris suy tư ngắm nhìn chiếc chìa khoá rồi anh thả nó vào trong túi. Anh bước tới hộp giấy và nhìn xuống tập giấy tờ. Anh lật chúng ra, cau mày.
"Chuyên khoa em học là hoá sinh, đúng không? Em đã xem qua chỗ giấy tờ này chưa?"
Rebecca lắc đầu: "Thực ra. Lúc trước em cứ lo trông chừng cái cửa ra vào."
Anh đưa cho cô một tờ giấy và cô đọc lướt qua nó thật nhanh. Đó là một danh sách của các nơ ron truyền tín hiệu và mức độ chỉ thị.
"Hoá học não". Cô nói. "Nhưng tất cả con số ở đây đều không rõ. Lượng chất serotonin và norepinephrine quá thấp... nhưng anh nhìn này, chất dopamine lại không có trên biểu đồ, chúng ta đang nói đến chứng tâm thần phân liệt ác tính."
Cô nhận thấy cái nhìn hoài nghi của anh và mỉm cười. Là một sinh viên tốt nghiệp đại học khi mới mười-tám-tuổi, cô biết rất rõ về những chất đó. Đội S.T.A.R.S. đã kết nạp cô ngay khi cô ra trường, hứa với cô là sẽ dành riêng cho cô một phòng nghiên cứu riêng cùng với cả một đội những nhà nghiên cứu để học về sinh học phân tử, niềm đam mê thật sự của cô, tất nhiên cô đã được đào tạo cơ bản và cũng có chút kinh nghiệm trước đây. Chưa từng có ai thể hiện sự thiết tha trong việc tuyển dụng một thần đồng đến thế...
Có một tiếng thụi nhẹ vào cửa khiến nụ cười của cô héo đi. Được rồi, cô đang tích luỹ kinh nghiệm. Chris kéo chiếc chìa khoá có vết khắc hình cây kiếm ra khỏi túi và nhìn cô một cách nghiêm trang:
"Anh đã đi ngang qua một cánh cửa có khắc hình cây kiếm trên lỗ khoá. Anh định sẽ kiểm tra nó, xem nó có dẫn trở lại đại sảnh chính không. Và anh muốn em ở lại đây nghiên cứu đống tài liệu. Biết đâu có điều gì đó chúng ta có thể dùng được."
Sự thiếu chắc chắn chắc hẳn đã thể hiện trên mặt cô. Anh cười thân thiện, tiếng cười nhỏ và êm dịu:
"Nhờ có em, giờ anh đã có cả đống đạn, và anh sẽ không đi lâu đâu."
Cô gật đầu, cố gắng thư giãn. Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng để anh nhận ra điều đó cũng chẳng ích gì. Cô đoán chắc là anh cũng sợ như cô.
Anh bước tới cửa, tiếp tục nói:. "Đội RPD có thể đến đây bất cứ lúc nào, nên nếu anh chưa quay lại ngay thì em vẫn cứ đợi ở đây nhé."
Anh giương súng lên, đặt tay còn lại lên nắm cửa.
"Chuẩn bị nhé. Ngay khi anh ra ngoài, em hãy đẩy cái rương ra chặn trước cửa. Anh sẽ gọi em khi anh quay lại."
Rebecca lại gật đầu, và với một nụ cười nhẹ cuối cùng, Chris mở cửa và thò đầu nhìn hai bên trước khi đi ra đại sảnh. Cô đóng cửa lại rồi áp tai vào cửa, nghe ngóng. Sau vài giây im lặng, cô nghe thấy tiếng súng nổ cách đó không xa, khoảng năm sáu phát rồi lặng im.
Vài phút sau, cô đẩy cái rương chặn cửa ra vào, dịch nó ra ngay trước bản lề để cô có thể đẩy nó ra khỏi lối đi một cách dễ dàng. Cô quỳ xuống trước nó, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu khi cô bắt đầu xem qua đống giấy tờ, cố quên đi sự trẻ con và tự ti mà cô thật sự đang cảm thấy.
Thở dài thườn thượt, cô rút ra vài tờ giấy và bắt đầu đọc.
Tác giả :
S. D. Perry