Rể Quý Trời Cho
Chương 204: Ba nghìn tỷ, nhiều lắm sao
Khắp phòng sục sôi.
Ánh mắt mọi người đều dính chặt lấy mặt phẳng tảng đá số ba mươi sáu kia, màu xanh ngọc bích mê người khiến nhịp tim ai nấy đều tăng vọt.
Mọi người đều là tay lão luyện đã lăn lộn trong giới xem ngọc thạch nhiều năm, tất nhiên đều hiểu rất rõ giá trị của Đế vương lục, chỉ một khối đá to bằng nắm đấm đã có thể bán được với giá hơn ba trăm tỷ rồi.
Mà dựa vào diện tích của tảng đá số ba mươi sáu này thì ít nhất phải bán được với giá từ ba nghìn tỷ trở lên.
Loại thủy tinh chủng của Tiết Vân Quý vừa nãy so với tảng đá đó chính là gặp phải sư phụ rồi.
Tiết Vân Quý vốn còn đang hưng phấn, sau khi nhìn thấy Đế vương lục mà tảng đá số ba mươi sáu cắt ra hai mắt lập tức trợn tròn.
Lúc đó, anh ta còn đang chế giễu Phùng Diệc Thần hôm nay chắc chắn không sánh được với anh ta, bởi vì anh ta thấy tảng đá số ba mươi sáu chỉ là một khối đá bỏ đi, căn bản không thể cắt ra được bất kỳ thứ tốt gì.
Không chỉ riêng anh ta cho rằng như vậy, mà tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy tảng đá số ba mươi sáu là một khối đá bỏ đi. Dù sao tảng đá đó nhìn thực sự quá mức bình thường, thậm chí có thể nói, nhìn khắp một lượt thì tảng đá số ba mươi sáu này là tảng đá kém nhất ở đây.
Nên mọi người căn bản không hề ôm hi vọng gì với tảng đá đó.
Nhưng mà giờ đây tảng đá đó lại có thể cắt ra nguyên liệu Đế vương lục, điều này gây chấn động với mọi người chẳng khác gì một quả bom nguyên tử.
Khi nhìn thấy tảng đá số ba mươi sáu cắt ra đá màu xanh lục, miệng Phùng Diệc Thần lập tức há hốc, hai mắt trợn to lên như sắp lồi ra, ngay sau đó, cơ thể bắt đầu run rẩy.
"Đế... Đế vương lục! Anh Diện, là Đế vương lục đấy, của chúng ta lại mở ra Đế vương lục. Em lăn lộn trong nghề đá quý nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cắt ra được Đế vương lục, anh Diện, anh thật là phúc tinh của em."
Phùng Diệc Thần hết sức kích động, suýt chút nữa thì ôm chầm Lâm Thanh Diện.
"Thật quá lợi hại, lại có thể cắt ra Đế vương lục, đây là khối Đế vương lục lớn nhất ở huyện Ngọc Điền của chúng ta từ trước tới nay."
"Trời ơi, tôi lại có thể nhìn thấy Đế vương lục chân chính, khối này giá trị ít nhất phải ba nghìn tỷ trở lên, thật khiến người ta hâm mộ chết mất."
"Chàng trai này đúng là quá lợi hại, mọi người đều không hề coi trọng tảng đá kia, chỉ có cậu ta tiêu ba tỷ mua lại khối đá đó, giờ mở ra Đế vương lục thì sẽ kiếm lại gấp bội rồi."
"Người này mới thật sự là cao thủ xem ngọc thạch, ba tỷ biến thành ba nghìn tỷ, e là tỉ lệ kiếm lời khủng khiếp này chưa từng có trong lịch sử."
...
Mọi người sôi nổi bàn luận, nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt sùng bái và hâm mộ.
Hai người Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo mặt mày tái mét. Vừa nãy Trương Nghệ Hâm còn giả vờ khiêm tốn tán thưởng Lâm Thanh Diện một chút, nói Lâm Thanh Diện mặc dù rất giỏi trong việc giám định bảo vật, nhưng vẫn còn kém trong xem ngọc thạch, không ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Hơn nữa, tảng đá số ba mươi sáu là tảng đá mà mọi người đều khinh thường, chỉ có Lâm Thanh Diện coi trọng nó, ngay cả Trương Nghệ Hâm cũng khăng khăng tảng đá đó không có thể cắt ra thứ tốt gì, nhưng Lâm Thanh Diện lại kiên quyết mua lại tảng đá đó.
Điều này chứng minh, trong tất cả mọi người ở đây hôm nay, Lâm Thanh Diện mới là cao thủ xem ngọc thạch chân chính.
Xem ra Trương Nghệ Hâm không chỉ kém Lâm Thanh Diện một chút thôi đâu.
Nếu hôm nay Lâm Thanh Diện không đến, thì e là một khối đá đẹp như thế sẽ bị người ta coi như rác mà ném đi rồi.
"Sư phụ, rốt cuộc Lâm Thanh Diện này... là ai? Tại sao anh ta có thể nhìn ra thứ chúng ta đều không nhìn ra, thật ra tuổi của anh ta cũng không chênh lệch với con là mấy?" Triệu Bảo ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện. Hai lần so tài với Lâm Thanh Diện khiến anh ta bắt đầu cảm thấy có chút hoài nghi cuộc đời.
Vẻ mặt Trương Nghệ Hâm đầy xúc động, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cho tới bây giờ, ông không hề ghi thù với Lâm Thanh Diện, vì trình độ của Lâm Thanh Diện thật sự cao hơn ông rất nhiều.
Khi một người ưu tú trong một giới hạn nào đó, sẽ khiến người bên cạnh anh ta ghen ghét, đố kị, sẽ muốn vượt qua anh ta, chứng minh bản thân.
Nhưng khi một người ưu tú vượt xa người chung quanh thì mọi người đều sẽ sùng bái anh ta, ngưỡng mộ anh ta. Đây là sự tin phục từ tận đáy lòng, vì mọi người đều biết, mặc kệ bọn họ có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể vượt qua người này.
Đó chính là tâm trạng hiện giờ của Trương Nghệ Hâm, ông đã ý thức được mình căn bản không có khả năng đuổi kịp Lâm Thanh Diện, dù là xem ngọc thạch hay là giám định bảo vật, Lâm Thanh Diện đều thực sự tinh thông, mà Trương Nghệ Hâm cũng chỉ có tiếng tăm ở Hồng Thành mà thôi, còn kém đại sư chân chính quá xa.
"Có lẽ đây chính là nhân tài hiếm có, có một số người bẩm sinh đã ưu tú vượt trội so với chúng ta, dù có đố kị cũng không đố kị nổi." Trương Nghệ Hâm lẩm bẩm nói.
Triệu Bảo siết chặt nắm đấm, ánh mắt hằn học nhìn Lâm Thanh Diện. Anh ta cảm thấy tuổi mình và Lâm Thanh Diện cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa từ nhỏ anh ta đều được người khác xem là người ưu tú, anh ta tự nhận bản thân có thể vượt qua Lâm Thanh Diện.
Nhưng sau khi nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một lúc lâu, nắm đấm Triệu Bảo lại nới lỏng, vẻ mặt bất lực, anh ta biết, dù có dùng cả đời đuổi theo Lâm Thanh Diện, e là cũng không đuổi kịp.
Hơn nữa, anh ta còn chỉ có thể nâng cao trình độ ở phương diện giám định bảo vật, còn Lâm Thanh Diện thì giỏi toàn diện, căn bản không phải chỉ cố gắng là có thể vượt qua.
Tiết Vân Quý không cam lòng nhìn chất liệu mà tảng đá số ba mươi sáu cắt ra, ngây người.
Lúc đầu, anh ta tưởng bản thân có thể mượn buổi đấu giá hôm nay để vượt qua Phùng Diệc Thần, như vậy anh ta có thể nhân dịp mở rộng thị trường tại huyện Ngọc Điền, tương lai cũng có thể cạnh tranh trên phương diện buôn bán đá quý với Phùng Diệc Thần.
Nhưng giờ đây, anh ta mới ý thức được, tất cả những gì mà anh ta làm đều đang lót đường cho Phùng Diệc Thần. Tảng đá mà tối nay anh ta mua được đúng là có thể bán với giá không nhỏ, tuy nhiên tối nay Phùng Diệc Thần lại mở ra Đế vương lục, nên ánh mắt mọi người đều sẽ dồn sự chú ý tới Phùng Diệc Thần. Như vậy địa vị của Phùng Diệc Thần tại huyện Ngọc Điền càng khó bị lung lay.
Có lẽ anh ta vẫn có thể kinh doanh tại huyện Ngọc Điền, nhưng vĩnh viễn núp dưới bóng của Phùng Diệc Thần, chỉ cần Phùng Diệc Thần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể hất anh ta ra khỏi huyện Ngọc Điền.
"Ông chủ Tiết, thật ngại quá, tảng đá số ba mươi sáu mà anh coi thường nhất lại có thể mở ra loại đá Đế vương lục này, hơn nữa còn là một khối to như thế, xem ra ngay cả ông trời cũng không muốn để tôi thua anh rồi." Phùng Diệc Thần mỉm cười liếc nhìn Tiết Vân Quý.
Vẻ mặt Tiết Vân Quý âm trầm, trừng mắt nhìn Phùng Diệc Thần một chút, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì, mà phất tay áo rời đi.
Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo đều cùng vượt gian khó đi lên, không thể nghi ngờ ngày hôm nay đúng là thời điểm đen tối trong cuộc đời của bọn họ.
Phùng Diệc Thần thấy Tiết Vân Quý tức giận rời đi, vẻ mặt đầy đắc ý, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, cười nói: "Anh Diện, Đế vương lục này là do anh mở ra, nên tảng đá đó là của anh, anh hãy mang đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đau lòng, hôm nay chỉ cần hạ gục được thằng nhãi Tiết Vân Quý đó đã là thắng lợi lớn nhất của tôi rồi."
Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: "Tôi chẳng thèm một khối đá đâu, cậu hãy cứ lấy đi."
Phùng Diệc Thần vẻ mặt đầy kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể chẳng hề quan tâm tới tảng đá như vậy, đây chính là khối phỉ thúy giá trị ba nghìn tỷ đấy.
"Anh Diện, anh đừng làm loạn mà, tảng đá đó có giá trị ba nghìn tỷ đấy, tôi cũng không thể nhận, tảng đá đó là do anh mua được, anh hoàn toàn không phải ngại với tôi đâu." Phùng Diệc Thần mở miệng.
"Ba nghìn tỷ, nhiều lắm à?" Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
Phùng Diệc Thần lập tức cảm giác nghẹn họng, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Lâm Thanh Diện. Rốt cuộc, người đàn ông trước mặt mình là loại người gì thế, đây chính là ba nghìn tỷ đấy, thế mà anh ta lại cảm thấy ba nghìn tỷ không coi là nhiều.
"Đừng bối rối, thật ra ba nghìn tỷ chẳng là gì với tôi cả, nên cậu hãy giữ lại tảng đá đó đi, chỉ cần sau này khi tôi cần cậu giúp đỡ, cậu đừng chối từ là được." Lâm Thanh Diện cười nói.
Phùng Diệc Thần lập tỏ vẻ vô cùng cảm kích, nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Anh Diện, anh yên tâm, chỉ cần Phùng Diệc Thần còn có một hơi thở, thì nhất định sẽ không màng nguy hiểm vì anh, không chối từ."
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, ra hiệu buổi đấu giá hôm nay đã kết thúc, nên quay về rồi.
Lúc này điện thoại di động của Phùng Diệc Thần vang lên, anh nhận điện thoại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lâm Thanh Diện nhìn Phùng Diệc Thần như vậy, cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Phùng Diệc Thần cúp điện thoại, nói: "Phía chị dâu xảy ra chút vấn đề."
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện vốn bình tĩnh lập tức trở nên lo lắng: "Có chuyện gì?"
"À, anh Diện, anh đừng lo, mấy người chị dâu cũng không xảy ra chuyện gì đâu, em đã sắp xếp sáu vệ sĩ giải quyết hết phiền phức rồi. Trước tiên chúng ta đi về đã, đợi sau khi trở về sẽ biết chuyện gì đã xảy ra." Phùng Diệc Thần mở miệng.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, Phùng Diệc Thần sắp xếp chuyện tảng đá kia một chút, sau đó lập tức cùng Lâm Thanh Diện rời khỏi triển lãm, lái xe chạy về phía thị trấn.
Khách sạn Hoa Đô, ba người Hứa Bích Hoài và Tống Huyền Khanh, Hứa Quốc Hoa đều có chút sợ hãi đợi ở trong phòng VVIP. Chuyện hôm nay quả thật đã khiến bọn họ sợ hãi, nếu như không phải sáu người đó đột nhiên xuất hiện thì hiện tại không biết họ đã rơi vào hoàn cảnh gì rồi.
Lúc này, Lâm Thanh Diện xuất hiện ở cửa. Sau khi mở cửa ra, nhìn thấy ba người đều không xảy ra chuyện gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện trở về, vội đứng lên, chạy về phía Lâm Thanh Diện ôm lấy anh.
"Lâm Thanh Diện, hôm nay suýt chút nữa thì em không gặp được anh nữa." Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, an ủi: "Không phải không có chuyện gì rồi sao, em yên tâm, không còn nguy hiểm nữa, hết hôm nay chúng ta sẽ về Hồng Thành."
Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, cảm thấy có Lâm Thanh Diện bên cạnh mới là an toàn nhất.
"Con gái, con hãy mau buông kẻ vô dụng này ra. Lâm Thanh Diện, cậu đúng là không biết xấu hổ, ngay trước mặt chúng tôi mà cậu lại dám ôm Bích Hoài, cậu đã được chúng tôi đồng ý chưa?" Tống Huyền Khanh tỏ vẻ cực kỳ khó chịu nói.
Hai người tách ra, Lâm Thanh Diện ngượng ngùng mỉm cười, Hứa Bích Hoài thì u oán liếc nhìn Tống Huyền Khanh, nói: "Mẹ, chẳng lẽ con làm gì cũng phải được mẹ đồng ý sao, con đã hơn hai mươi tuổi rồi đấy."
Tống Huyền Khanh lẩm bẩm một câu, không nói gì nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài một chút, rồi nói: "Trước tiên mọi người hãy đợi ở đây đi, anh đi ra ngoài một chút để giải quyết một số chuyện, anh sẽ nhanh chóng trở lại."
Hứa Bích Hoài phụng phịu, cô biết có lẽ Lâm Thanh Diện đi giải quyết những kẻ hôm nay muốn gây phiền phức cho bọn họ.
Lúc ấy, Lâm Thanh Diện đã biết Hắc Đao nhận tiền của người ta để làm việc, nhưng trước nay Lâm Thanh Diện đều thích nhổ cỏ tận gốc, nếu giờ đã định về Hồng Thành rồi, vậy thì nhất định phải diệt trừ sạch sẽ tai họa bên này.
Dám xuất tiền tìm người đối phó Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Ánh mắt mọi người đều dính chặt lấy mặt phẳng tảng đá số ba mươi sáu kia, màu xanh ngọc bích mê người khiến nhịp tim ai nấy đều tăng vọt.
Mọi người đều là tay lão luyện đã lăn lộn trong giới xem ngọc thạch nhiều năm, tất nhiên đều hiểu rất rõ giá trị của Đế vương lục, chỉ một khối đá to bằng nắm đấm đã có thể bán được với giá hơn ba trăm tỷ rồi.
Mà dựa vào diện tích của tảng đá số ba mươi sáu này thì ít nhất phải bán được với giá từ ba nghìn tỷ trở lên.
Loại thủy tinh chủng của Tiết Vân Quý vừa nãy so với tảng đá đó chính là gặp phải sư phụ rồi.
Tiết Vân Quý vốn còn đang hưng phấn, sau khi nhìn thấy Đế vương lục mà tảng đá số ba mươi sáu cắt ra hai mắt lập tức trợn tròn.
Lúc đó, anh ta còn đang chế giễu Phùng Diệc Thần hôm nay chắc chắn không sánh được với anh ta, bởi vì anh ta thấy tảng đá số ba mươi sáu chỉ là một khối đá bỏ đi, căn bản không thể cắt ra được bất kỳ thứ tốt gì.
Không chỉ riêng anh ta cho rằng như vậy, mà tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy tảng đá số ba mươi sáu là một khối đá bỏ đi. Dù sao tảng đá đó nhìn thực sự quá mức bình thường, thậm chí có thể nói, nhìn khắp một lượt thì tảng đá số ba mươi sáu này là tảng đá kém nhất ở đây.
Nên mọi người căn bản không hề ôm hi vọng gì với tảng đá đó.
Nhưng mà giờ đây tảng đá đó lại có thể cắt ra nguyên liệu Đế vương lục, điều này gây chấn động với mọi người chẳng khác gì một quả bom nguyên tử.
Khi nhìn thấy tảng đá số ba mươi sáu cắt ra đá màu xanh lục, miệng Phùng Diệc Thần lập tức há hốc, hai mắt trợn to lên như sắp lồi ra, ngay sau đó, cơ thể bắt đầu run rẩy.
"Đế... Đế vương lục! Anh Diện, là Đế vương lục đấy, của chúng ta lại mở ra Đế vương lục. Em lăn lộn trong nghề đá quý nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cắt ra được Đế vương lục, anh Diện, anh thật là phúc tinh của em."
Phùng Diệc Thần hết sức kích động, suýt chút nữa thì ôm chầm Lâm Thanh Diện.
"Thật quá lợi hại, lại có thể cắt ra Đế vương lục, đây là khối Đế vương lục lớn nhất ở huyện Ngọc Điền của chúng ta từ trước tới nay."
"Trời ơi, tôi lại có thể nhìn thấy Đế vương lục chân chính, khối này giá trị ít nhất phải ba nghìn tỷ trở lên, thật khiến người ta hâm mộ chết mất."
"Chàng trai này đúng là quá lợi hại, mọi người đều không hề coi trọng tảng đá kia, chỉ có cậu ta tiêu ba tỷ mua lại khối đá đó, giờ mở ra Đế vương lục thì sẽ kiếm lại gấp bội rồi."
"Người này mới thật sự là cao thủ xem ngọc thạch, ba tỷ biến thành ba nghìn tỷ, e là tỉ lệ kiếm lời khủng khiếp này chưa từng có trong lịch sử."
...
Mọi người sôi nổi bàn luận, nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt sùng bái và hâm mộ.
Hai người Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo mặt mày tái mét. Vừa nãy Trương Nghệ Hâm còn giả vờ khiêm tốn tán thưởng Lâm Thanh Diện một chút, nói Lâm Thanh Diện mặc dù rất giỏi trong việc giám định bảo vật, nhưng vẫn còn kém trong xem ngọc thạch, không ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Hơn nữa, tảng đá số ba mươi sáu là tảng đá mà mọi người đều khinh thường, chỉ có Lâm Thanh Diện coi trọng nó, ngay cả Trương Nghệ Hâm cũng khăng khăng tảng đá đó không có thể cắt ra thứ tốt gì, nhưng Lâm Thanh Diện lại kiên quyết mua lại tảng đá đó.
Điều này chứng minh, trong tất cả mọi người ở đây hôm nay, Lâm Thanh Diện mới là cao thủ xem ngọc thạch chân chính.
Xem ra Trương Nghệ Hâm không chỉ kém Lâm Thanh Diện một chút thôi đâu.
Nếu hôm nay Lâm Thanh Diện không đến, thì e là một khối đá đẹp như thế sẽ bị người ta coi như rác mà ném đi rồi.
"Sư phụ, rốt cuộc Lâm Thanh Diện này... là ai? Tại sao anh ta có thể nhìn ra thứ chúng ta đều không nhìn ra, thật ra tuổi của anh ta cũng không chênh lệch với con là mấy?" Triệu Bảo ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện. Hai lần so tài với Lâm Thanh Diện khiến anh ta bắt đầu cảm thấy có chút hoài nghi cuộc đời.
Vẻ mặt Trương Nghệ Hâm đầy xúc động, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cho tới bây giờ, ông không hề ghi thù với Lâm Thanh Diện, vì trình độ của Lâm Thanh Diện thật sự cao hơn ông rất nhiều.
Khi một người ưu tú trong một giới hạn nào đó, sẽ khiến người bên cạnh anh ta ghen ghét, đố kị, sẽ muốn vượt qua anh ta, chứng minh bản thân.
Nhưng khi một người ưu tú vượt xa người chung quanh thì mọi người đều sẽ sùng bái anh ta, ngưỡng mộ anh ta. Đây là sự tin phục từ tận đáy lòng, vì mọi người đều biết, mặc kệ bọn họ có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể vượt qua người này.
Đó chính là tâm trạng hiện giờ của Trương Nghệ Hâm, ông đã ý thức được mình căn bản không có khả năng đuổi kịp Lâm Thanh Diện, dù là xem ngọc thạch hay là giám định bảo vật, Lâm Thanh Diện đều thực sự tinh thông, mà Trương Nghệ Hâm cũng chỉ có tiếng tăm ở Hồng Thành mà thôi, còn kém đại sư chân chính quá xa.
"Có lẽ đây chính là nhân tài hiếm có, có một số người bẩm sinh đã ưu tú vượt trội so với chúng ta, dù có đố kị cũng không đố kị nổi." Trương Nghệ Hâm lẩm bẩm nói.
Triệu Bảo siết chặt nắm đấm, ánh mắt hằn học nhìn Lâm Thanh Diện. Anh ta cảm thấy tuổi mình và Lâm Thanh Diện cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa từ nhỏ anh ta đều được người khác xem là người ưu tú, anh ta tự nhận bản thân có thể vượt qua Lâm Thanh Diện.
Nhưng sau khi nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một lúc lâu, nắm đấm Triệu Bảo lại nới lỏng, vẻ mặt bất lực, anh ta biết, dù có dùng cả đời đuổi theo Lâm Thanh Diện, e là cũng không đuổi kịp.
Hơn nữa, anh ta còn chỉ có thể nâng cao trình độ ở phương diện giám định bảo vật, còn Lâm Thanh Diện thì giỏi toàn diện, căn bản không phải chỉ cố gắng là có thể vượt qua.
Tiết Vân Quý không cam lòng nhìn chất liệu mà tảng đá số ba mươi sáu cắt ra, ngây người.
Lúc đầu, anh ta tưởng bản thân có thể mượn buổi đấu giá hôm nay để vượt qua Phùng Diệc Thần, như vậy anh ta có thể nhân dịp mở rộng thị trường tại huyện Ngọc Điền, tương lai cũng có thể cạnh tranh trên phương diện buôn bán đá quý với Phùng Diệc Thần.
Nhưng giờ đây, anh ta mới ý thức được, tất cả những gì mà anh ta làm đều đang lót đường cho Phùng Diệc Thần. Tảng đá mà tối nay anh ta mua được đúng là có thể bán với giá không nhỏ, tuy nhiên tối nay Phùng Diệc Thần lại mở ra Đế vương lục, nên ánh mắt mọi người đều sẽ dồn sự chú ý tới Phùng Diệc Thần. Như vậy địa vị của Phùng Diệc Thần tại huyện Ngọc Điền càng khó bị lung lay.
Có lẽ anh ta vẫn có thể kinh doanh tại huyện Ngọc Điền, nhưng vĩnh viễn núp dưới bóng của Phùng Diệc Thần, chỉ cần Phùng Diệc Thần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể hất anh ta ra khỏi huyện Ngọc Điền.
"Ông chủ Tiết, thật ngại quá, tảng đá số ba mươi sáu mà anh coi thường nhất lại có thể mở ra loại đá Đế vương lục này, hơn nữa còn là một khối to như thế, xem ra ngay cả ông trời cũng không muốn để tôi thua anh rồi." Phùng Diệc Thần mỉm cười liếc nhìn Tiết Vân Quý.
Vẻ mặt Tiết Vân Quý âm trầm, trừng mắt nhìn Phùng Diệc Thần một chút, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì, mà phất tay áo rời đi.
Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo đều cùng vượt gian khó đi lên, không thể nghi ngờ ngày hôm nay đúng là thời điểm đen tối trong cuộc đời của bọn họ.
Phùng Diệc Thần thấy Tiết Vân Quý tức giận rời đi, vẻ mặt đầy đắc ý, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, cười nói: "Anh Diện, Đế vương lục này là do anh mở ra, nên tảng đá đó là của anh, anh hãy mang đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đau lòng, hôm nay chỉ cần hạ gục được thằng nhãi Tiết Vân Quý đó đã là thắng lợi lớn nhất của tôi rồi."
Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: "Tôi chẳng thèm một khối đá đâu, cậu hãy cứ lấy đi."
Phùng Diệc Thần vẻ mặt đầy kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể chẳng hề quan tâm tới tảng đá như vậy, đây chính là khối phỉ thúy giá trị ba nghìn tỷ đấy.
"Anh Diện, anh đừng làm loạn mà, tảng đá đó có giá trị ba nghìn tỷ đấy, tôi cũng không thể nhận, tảng đá đó là do anh mua được, anh hoàn toàn không phải ngại với tôi đâu." Phùng Diệc Thần mở miệng.
"Ba nghìn tỷ, nhiều lắm à?" Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
Phùng Diệc Thần lập tức cảm giác nghẹn họng, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Lâm Thanh Diện. Rốt cuộc, người đàn ông trước mặt mình là loại người gì thế, đây chính là ba nghìn tỷ đấy, thế mà anh ta lại cảm thấy ba nghìn tỷ không coi là nhiều.
"Đừng bối rối, thật ra ba nghìn tỷ chẳng là gì với tôi cả, nên cậu hãy giữ lại tảng đá đó đi, chỉ cần sau này khi tôi cần cậu giúp đỡ, cậu đừng chối từ là được." Lâm Thanh Diện cười nói.
Phùng Diệc Thần lập tỏ vẻ vô cùng cảm kích, nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Anh Diện, anh yên tâm, chỉ cần Phùng Diệc Thần còn có một hơi thở, thì nhất định sẽ không màng nguy hiểm vì anh, không chối từ."
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, ra hiệu buổi đấu giá hôm nay đã kết thúc, nên quay về rồi.
Lúc này điện thoại di động của Phùng Diệc Thần vang lên, anh nhận điện thoại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lâm Thanh Diện nhìn Phùng Diệc Thần như vậy, cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Phùng Diệc Thần cúp điện thoại, nói: "Phía chị dâu xảy ra chút vấn đề."
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện vốn bình tĩnh lập tức trở nên lo lắng: "Có chuyện gì?"
"À, anh Diện, anh đừng lo, mấy người chị dâu cũng không xảy ra chuyện gì đâu, em đã sắp xếp sáu vệ sĩ giải quyết hết phiền phức rồi. Trước tiên chúng ta đi về đã, đợi sau khi trở về sẽ biết chuyện gì đã xảy ra." Phùng Diệc Thần mở miệng.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, Phùng Diệc Thần sắp xếp chuyện tảng đá kia một chút, sau đó lập tức cùng Lâm Thanh Diện rời khỏi triển lãm, lái xe chạy về phía thị trấn.
Khách sạn Hoa Đô, ba người Hứa Bích Hoài và Tống Huyền Khanh, Hứa Quốc Hoa đều có chút sợ hãi đợi ở trong phòng VVIP. Chuyện hôm nay quả thật đã khiến bọn họ sợ hãi, nếu như không phải sáu người đó đột nhiên xuất hiện thì hiện tại không biết họ đã rơi vào hoàn cảnh gì rồi.
Lúc này, Lâm Thanh Diện xuất hiện ở cửa. Sau khi mở cửa ra, nhìn thấy ba người đều không xảy ra chuyện gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện trở về, vội đứng lên, chạy về phía Lâm Thanh Diện ôm lấy anh.
"Lâm Thanh Diện, hôm nay suýt chút nữa thì em không gặp được anh nữa." Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, an ủi: "Không phải không có chuyện gì rồi sao, em yên tâm, không còn nguy hiểm nữa, hết hôm nay chúng ta sẽ về Hồng Thành."
Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, cảm thấy có Lâm Thanh Diện bên cạnh mới là an toàn nhất.
"Con gái, con hãy mau buông kẻ vô dụng này ra. Lâm Thanh Diện, cậu đúng là không biết xấu hổ, ngay trước mặt chúng tôi mà cậu lại dám ôm Bích Hoài, cậu đã được chúng tôi đồng ý chưa?" Tống Huyền Khanh tỏ vẻ cực kỳ khó chịu nói.
Hai người tách ra, Lâm Thanh Diện ngượng ngùng mỉm cười, Hứa Bích Hoài thì u oán liếc nhìn Tống Huyền Khanh, nói: "Mẹ, chẳng lẽ con làm gì cũng phải được mẹ đồng ý sao, con đã hơn hai mươi tuổi rồi đấy."
Tống Huyền Khanh lẩm bẩm một câu, không nói gì nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài một chút, rồi nói: "Trước tiên mọi người hãy đợi ở đây đi, anh đi ra ngoài một chút để giải quyết một số chuyện, anh sẽ nhanh chóng trở lại."
Hứa Bích Hoài phụng phịu, cô biết có lẽ Lâm Thanh Diện đi giải quyết những kẻ hôm nay muốn gây phiền phức cho bọn họ.
Lúc ấy, Lâm Thanh Diện đã biết Hắc Đao nhận tiền của người ta để làm việc, nhưng trước nay Lâm Thanh Diện đều thích nhổ cỏ tận gốc, nếu giờ đã định về Hồng Thành rồi, vậy thì nhất định phải diệt trừ sạch sẽ tai họa bên này.
Dám xuất tiền tìm người đối phó Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Tác giả :
Quỷ Thượng Nhân