Rể Quý Rể Hiền
Chương 111
Bà cụ Kim muốn ngăn cản, nhưng hoàn toàn không có cơ hội.
Hiện tại, Kim Ngọc Dung đã điên rồi, ai có thể ngăn cản cô ta chứ!
Chẳng qua người mạnh mẽ đến đâu, vẫn có người giải quyết được cô ta.
Không đợi Kim Tuyết Mai trả lời, mười người vệ sĩ mặc đồ đen được Cao Phong phái đến bảo vệ Kim Tuyết Mai đột nhiên xoay người đi lên.
"Cô Kim là người phụ nữ của anh Phong, cô không thể sỉ nhục cô ấy.” Một người vệ sĩ đồ đen trầm thấp nói, ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào.
Đầu tiên, Kim Ngọc Dung cảm thấy sững sờ, sau đó cô ta bắt đầu chửi ầm lên: "Bà đây sỉ nhục chị ta thì sao chứ?”
Theo như cô ta thấy, bản thân mình là phụ nữ, cho dù những người vệ sĩ đồ đen này có cường thế như nào, cũng sẽ không đánh cô ta, vì vậy trong lòng cô ta nắm chắc, cố tình chọc giận bọn họ.
Chẳng qua có thể nói, cô ta đã nghĩ sai rồi.
"Bây giờ bà đây chính là muốn nói, Kim Tuyết Mai chính là một con đàn bà khốn.”
"Bốp!"
Kim Ngọc Dung còn chưa mắng xong, người vệ sĩ mặc đồ đen kia đã giơ tay lên, tàn nhẫn tát cô ta một cái.
Chỉ nghe tiếng thôi là đủ biết người này không chút nương tay, trực tiếp đánh cho Kim Ngọc Dung không nói được nữa.
"Tôi nhắc lại một lần nữa, không thể sỉ nhục anh Phong, người phụ nữ của anh Phong cũng không được sỉ nhục!”
Sau khi tát xong, người vệ sĩ mặc đồ đen kia giống như không có việc gì, đứng tại chỗ, vẻ mặt không thay đổi nhìn Kim Ngọc Dung.
Tất cả mọi người nhà họ Kim đều trong trạng thái ngơ ngác, Kim Ngọc Dung thì càng không dám tin, dùng tay che mặt mình, cô ta quả thật không nghĩ đến, vệ sĩ này nói ra tay là ra tay!
"Anh dám đánh bà đây, bà đây.."
“Bốp!”
Lại là một cái tát.
Cái tát này trực tiếp làm cho Kim Ngọc Dung phải lùi lại về phía sau bốn, năm bước, phải vịn tay vào bàn mới không bị ngã xuống.
Kim Tuyết Mai ở bên, nhìn thấy cảnh này, cô có chút không đành lòng, muốn lên tiếng ngăn cản.
"Tuyết Mai, con quá hiền lành, đó chưa chắc đã là chuyện tốt." Vẻ mặt Kiều Thu Vân nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Mai, trực tiếp kéo Kim Tuyết Mai lại.
Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, đành phải đứng ở bên giữ im lặng, không nói lời nào.
Liên tiếp hai cái tát, đánh cho Kim Ngọc Dung tỉnh táo hơn.
Cô ta không thể không tiếp nhận hiện thực, người vệ sĩ mặc đồ đen kia, thật sự dám đánh cô ta, đồng thời anh còn không chút thương hương tiếc ngọc nào, ra tay chính là một cái tát tàn nhẫn.
"Chàng trai trẻ kia, cậu tùy tiện đánh người nhà họ Kim chúng tôi như thế, có phải là hơi quá đáng không?” Sắc mặt của bà cụ Kim có phần không dễ nhìn.
Nói gì thì nói, hiện tại, bà ta chính là người nắm giữ quyền lực cao nhất trong nhà họ Kim, sao có thể tùy tiện để cho người ta ở trước mặt mình, liên tiếp tát người nhà họ Kim như vậy?
"Tin tôi đi, mấy người sẽ không muốn nhìn thấy một mặt thật sự quá đáng của chúng tôi”
"Không được sỉ nhục anh Phong, đây không phải là một câu nói đùa.” Sau khi người vệ sĩ mặc đồ đen kia nói xong, anh ta không nhiều lời nữa, xoay người đi theo sau lưng Kim Tuyết Mai.
Trong lòng bà cụ Kim và tất cả người nhà họ Kim đều vô cùng tức giận, nhưng bọn họ lại chẳng dám nói gì.
Ở trước mặt những người vệ sĩ mặc đồ đen có khí thế cường đại như vậy, bọn họ quả thật không dám sinh ra suy nghĩ phản kháng.
Sau đó Kim Tuyết Mai không cần phải nói nhiều lời nữa, dẫn theo vợ chồng Kiều Thu Vân, dưới sự bảo vệ của 10 người vệ sĩ mặc đồ đen kia, đi xuống dưới lầu.
"Bà nội ơi, bà thật sự để yên, không quản chuyện này sao? Cháu cảm thấy bây giờ, đám người Kim Tuyết Mai kia căn bản không để bà nội vào trong mắt đâu!” Kim Hồng Vũ nhìn thấy Kim Tuyết Mai vừa đi, anh ta lập tức bắt đầu đổ dầu vào lửa.
"Đúng thế, đúng thế, mẹ à, hiện tại đám người bọn họ rất phách lối!" Kim Hùng Sơn cũng bắt đầu hát đệm.
"Đủ rồi!" Bà cụ Kim đột nhiên nổi giận, quát to một tiếng.
Tất cả mọi người đều run lên, vội vàng ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.
"Nếu như mấy đứa có năng lực đó, mấy đứa cũng có thể không để bà già này vào trong mắt!"
"Nhưng mấy đứa có không?”
“Đừng suốt ngày chỉ biết cùng người nhà lục đục với nhau, có thời gian rảnh thì ngồi nghĩ lại, vì sao bản thân mình không bằng người khác!”
Bà cụ Kim thở dài một tiếng, sau đó cất bước rời đi, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Lúc này đây, ở đường Thanh Hải.
Trong một quán ăn rất nhỏ, tuy diện tích của nơi này không lớn, nhưng cũng xem như sạch sẽ.
Chẳng qua lúc này đã hơi muộn, cho nên khách hàng cũng không nhiều.
Hơn nữa hiện tại ông chủ của quán mì này lại đang có chút nơm nớp lo sợ.
Nguyên nhân chính là, ngay vừa rồi, có khoảng 20 chiếc xe ô tô con màu đen bỗng nhiên đỗ ở trước quán mì của ông ta, trực tiếp bao vây quán mì này.
Từ trên xe, có khoảng 100 người vệ sĩ mặc đồ đen đi xuống, giống như sao trời vây quanh một người đàn ông, đi vào bên trong quán.
Lúc đó, ông chủ của quán mì lập tức bị dọa sợ, đây là tình huống gì thế này, chính mình trung thực làm ăn, không biết đã đắc tội đến người nào?
Ông ta căn bản không nghĩ đến, cảnh tượng khoa trương như thế, là đến nơi này để ăn cơm.
"Ông chủ, ông không nhận ra tôi là ai rồi à?" Cao Phong bỗng nhiên cười nói.
"Cậu?" Ông chủ sững sờ, sau đó nhìn kỹ vào mắt Cao Phong, trong đầu ông ta đột nhiên hiện lên dáng vẻ của một bóng người,
"Cậu, cậu chính là tên nghèo... Thường xuyên đến ăn mì..” Ông chủ sửng sốt, không nói hết câu.
Ba năm qua, từ sau năm đó, Cao Phong và Kim Tuyết Mai lần đầu tiên đến đây ăn mì, Cao Phong sẽ thường xuyên đến đây một mình, gọi hai bát mì, một mình từ từ ăn.
Đến nhiều lần, hai người dần trở nên quen thuộc hơn.
Khi đó ông chủ còn rất không hiểu, sau đấy còn suy đoán, có phải Cao Phong và bạn gái đã chia tay rồi không, cho nên một người đến đây để nhớ lại chuyện cũ.
Có đôi khi vào những lúc rảnh rỗi, ông chủ thậm chí còn mời Cao Phong một điếu thuốc, hai người tán gẫu mấy câu.
Nhưng ông ta chẳng thể nghĩ đến, người thanh niên nghèo mặc quần áo rẻ tiền, cho dù dẫn theo bạn gái đến đây cũng chỉ ăn mì chay.
Vậy mà lại nhanh chóng thay đổi, trở thành hình tượng "lão đại" chỉ xuất hiện trong ti vi, dùng phương thức này để xuất hiện, quá khoa trương rồi!
"Cậu đã có được sự nghiệp của mình rồi sao?” Sau khi nhận ra được Cao Phong, ông chủ thả lỏng hơn nhiều.
Dù sao ông ta đã tiếp xúc nhiều với Cao Phong, biết Cao Phong là người có tính cách như thế nào.
“Xem như là vậy đi” Cao Phong mỉm cười, sau đó xua tay với bên ngoài.
Gần 100 người vệ sĩ mặc đồ đen kia, ngay cả cửa cũng không vào, chỉ đứng chờ bên ngoài.
Mà người thanh niên đi theo bên cạnh Cao Phong kia, trực tiếp lấy túi, lấy 40 triệu từ trong đấy ra, đưa đến trước mặt ông chủ.
"Đây là?" Ông chủ quán mì sững sờ, có chút không hiểu được Cao Phong có ý gì.
"Buổi tối hôm nay, tôi muốn nhờ ông chủ giúp tôi một tay, quán mì này, tôi muốn bao hết.” Cao Phong mỉm cười giải thích.
"Không được đâu!” Lúc này, ông chủ quán mì xua tay nói: "Cậu biết chỗ này của tôi rồi đấy, kinh doanh chỉ là phụ, chủ yếu là muốn cho những người đi làm ca đêm về có một phần cơm nóng hổi.”
Cao Phong đương nhiên hiểu, trong nhà ông chủ quán mì không thiếu tiền, mở cửa hàng ra, chẳng qua chỉ vì muốn giết thời gian mà thôi.
Thứ hai, là vì muốn cho những người tan làm muộn có một suất cơm nóng hổi.
Mấy năm qua, vẫn luôn là như thế.
"Tôi biết, nhưng tối nay, tôi muốn ăn cơm với cô ấy.” Cao Phong cười giải thích.
Đầu tiên, ông chủ quán mì cảm thấy sững sờ, sau đó đi lên hai bước: "Cậu đang nói đến ai thế, là cô gái lần trước đã đến đây cùng cậu à, hai người làm lành rồi ư?"
"Vâng, làm lành rồi." Cao Phong không giải thích quá nhiều, chỉ gật đầu mỉm cười.
"Được, vậy thì hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần, tối nay, quán mì này chỉ mở cửa phục vụ cho hai người, ha ha ha, chuyện vui, đây là chuyện vui!”
Ông chủ quán mì cười vui vẻ.
Hiện tại, Kim Ngọc Dung đã điên rồi, ai có thể ngăn cản cô ta chứ!
Chẳng qua người mạnh mẽ đến đâu, vẫn có người giải quyết được cô ta.
Không đợi Kim Tuyết Mai trả lời, mười người vệ sĩ mặc đồ đen được Cao Phong phái đến bảo vệ Kim Tuyết Mai đột nhiên xoay người đi lên.
"Cô Kim là người phụ nữ của anh Phong, cô không thể sỉ nhục cô ấy.” Một người vệ sĩ đồ đen trầm thấp nói, ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào.
Đầu tiên, Kim Ngọc Dung cảm thấy sững sờ, sau đó cô ta bắt đầu chửi ầm lên: "Bà đây sỉ nhục chị ta thì sao chứ?”
Theo như cô ta thấy, bản thân mình là phụ nữ, cho dù những người vệ sĩ đồ đen này có cường thế như nào, cũng sẽ không đánh cô ta, vì vậy trong lòng cô ta nắm chắc, cố tình chọc giận bọn họ.
Chẳng qua có thể nói, cô ta đã nghĩ sai rồi.
"Bây giờ bà đây chính là muốn nói, Kim Tuyết Mai chính là một con đàn bà khốn.”
"Bốp!"
Kim Ngọc Dung còn chưa mắng xong, người vệ sĩ mặc đồ đen kia đã giơ tay lên, tàn nhẫn tát cô ta một cái.
Chỉ nghe tiếng thôi là đủ biết người này không chút nương tay, trực tiếp đánh cho Kim Ngọc Dung không nói được nữa.
"Tôi nhắc lại một lần nữa, không thể sỉ nhục anh Phong, người phụ nữ của anh Phong cũng không được sỉ nhục!”
Sau khi tát xong, người vệ sĩ mặc đồ đen kia giống như không có việc gì, đứng tại chỗ, vẻ mặt không thay đổi nhìn Kim Ngọc Dung.
Tất cả mọi người nhà họ Kim đều trong trạng thái ngơ ngác, Kim Ngọc Dung thì càng không dám tin, dùng tay che mặt mình, cô ta quả thật không nghĩ đến, vệ sĩ này nói ra tay là ra tay!
"Anh dám đánh bà đây, bà đây.."
“Bốp!”
Lại là một cái tát.
Cái tát này trực tiếp làm cho Kim Ngọc Dung phải lùi lại về phía sau bốn, năm bước, phải vịn tay vào bàn mới không bị ngã xuống.
Kim Tuyết Mai ở bên, nhìn thấy cảnh này, cô có chút không đành lòng, muốn lên tiếng ngăn cản.
"Tuyết Mai, con quá hiền lành, đó chưa chắc đã là chuyện tốt." Vẻ mặt Kiều Thu Vân nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Mai, trực tiếp kéo Kim Tuyết Mai lại.
Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, đành phải đứng ở bên giữ im lặng, không nói lời nào.
Liên tiếp hai cái tát, đánh cho Kim Ngọc Dung tỉnh táo hơn.
Cô ta không thể không tiếp nhận hiện thực, người vệ sĩ mặc đồ đen kia, thật sự dám đánh cô ta, đồng thời anh còn không chút thương hương tiếc ngọc nào, ra tay chính là một cái tát tàn nhẫn.
"Chàng trai trẻ kia, cậu tùy tiện đánh người nhà họ Kim chúng tôi như thế, có phải là hơi quá đáng không?” Sắc mặt của bà cụ Kim có phần không dễ nhìn.
Nói gì thì nói, hiện tại, bà ta chính là người nắm giữ quyền lực cao nhất trong nhà họ Kim, sao có thể tùy tiện để cho người ta ở trước mặt mình, liên tiếp tát người nhà họ Kim như vậy?
"Tin tôi đi, mấy người sẽ không muốn nhìn thấy một mặt thật sự quá đáng của chúng tôi”
"Không được sỉ nhục anh Phong, đây không phải là một câu nói đùa.” Sau khi người vệ sĩ mặc đồ đen kia nói xong, anh ta không nhiều lời nữa, xoay người đi theo sau lưng Kim Tuyết Mai.
Trong lòng bà cụ Kim và tất cả người nhà họ Kim đều vô cùng tức giận, nhưng bọn họ lại chẳng dám nói gì.
Ở trước mặt những người vệ sĩ mặc đồ đen có khí thế cường đại như vậy, bọn họ quả thật không dám sinh ra suy nghĩ phản kháng.
Sau đó Kim Tuyết Mai không cần phải nói nhiều lời nữa, dẫn theo vợ chồng Kiều Thu Vân, dưới sự bảo vệ của 10 người vệ sĩ mặc đồ đen kia, đi xuống dưới lầu.
"Bà nội ơi, bà thật sự để yên, không quản chuyện này sao? Cháu cảm thấy bây giờ, đám người Kim Tuyết Mai kia căn bản không để bà nội vào trong mắt đâu!” Kim Hồng Vũ nhìn thấy Kim Tuyết Mai vừa đi, anh ta lập tức bắt đầu đổ dầu vào lửa.
"Đúng thế, đúng thế, mẹ à, hiện tại đám người bọn họ rất phách lối!" Kim Hùng Sơn cũng bắt đầu hát đệm.
"Đủ rồi!" Bà cụ Kim đột nhiên nổi giận, quát to một tiếng.
Tất cả mọi người đều run lên, vội vàng ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.
"Nếu như mấy đứa có năng lực đó, mấy đứa cũng có thể không để bà già này vào trong mắt!"
"Nhưng mấy đứa có không?”
“Đừng suốt ngày chỉ biết cùng người nhà lục đục với nhau, có thời gian rảnh thì ngồi nghĩ lại, vì sao bản thân mình không bằng người khác!”
Bà cụ Kim thở dài một tiếng, sau đó cất bước rời đi, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Lúc này đây, ở đường Thanh Hải.
Trong một quán ăn rất nhỏ, tuy diện tích của nơi này không lớn, nhưng cũng xem như sạch sẽ.
Chẳng qua lúc này đã hơi muộn, cho nên khách hàng cũng không nhiều.
Hơn nữa hiện tại ông chủ của quán mì này lại đang có chút nơm nớp lo sợ.
Nguyên nhân chính là, ngay vừa rồi, có khoảng 20 chiếc xe ô tô con màu đen bỗng nhiên đỗ ở trước quán mì của ông ta, trực tiếp bao vây quán mì này.
Từ trên xe, có khoảng 100 người vệ sĩ mặc đồ đen đi xuống, giống như sao trời vây quanh một người đàn ông, đi vào bên trong quán.
Lúc đó, ông chủ của quán mì lập tức bị dọa sợ, đây là tình huống gì thế này, chính mình trung thực làm ăn, không biết đã đắc tội đến người nào?
Ông ta căn bản không nghĩ đến, cảnh tượng khoa trương như thế, là đến nơi này để ăn cơm.
"Ông chủ, ông không nhận ra tôi là ai rồi à?" Cao Phong bỗng nhiên cười nói.
"Cậu?" Ông chủ sững sờ, sau đó nhìn kỹ vào mắt Cao Phong, trong đầu ông ta đột nhiên hiện lên dáng vẻ của một bóng người,
"Cậu, cậu chính là tên nghèo... Thường xuyên đến ăn mì..” Ông chủ sửng sốt, không nói hết câu.
Ba năm qua, từ sau năm đó, Cao Phong và Kim Tuyết Mai lần đầu tiên đến đây ăn mì, Cao Phong sẽ thường xuyên đến đây một mình, gọi hai bát mì, một mình từ từ ăn.
Đến nhiều lần, hai người dần trở nên quen thuộc hơn.
Khi đó ông chủ còn rất không hiểu, sau đấy còn suy đoán, có phải Cao Phong và bạn gái đã chia tay rồi không, cho nên một người đến đây để nhớ lại chuyện cũ.
Có đôi khi vào những lúc rảnh rỗi, ông chủ thậm chí còn mời Cao Phong một điếu thuốc, hai người tán gẫu mấy câu.
Nhưng ông ta chẳng thể nghĩ đến, người thanh niên nghèo mặc quần áo rẻ tiền, cho dù dẫn theo bạn gái đến đây cũng chỉ ăn mì chay.
Vậy mà lại nhanh chóng thay đổi, trở thành hình tượng "lão đại" chỉ xuất hiện trong ti vi, dùng phương thức này để xuất hiện, quá khoa trương rồi!
"Cậu đã có được sự nghiệp của mình rồi sao?” Sau khi nhận ra được Cao Phong, ông chủ thả lỏng hơn nhiều.
Dù sao ông ta đã tiếp xúc nhiều với Cao Phong, biết Cao Phong là người có tính cách như thế nào.
“Xem như là vậy đi” Cao Phong mỉm cười, sau đó xua tay với bên ngoài.
Gần 100 người vệ sĩ mặc đồ đen kia, ngay cả cửa cũng không vào, chỉ đứng chờ bên ngoài.
Mà người thanh niên đi theo bên cạnh Cao Phong kia, trực tiếp lấy túi, lấy 40 triệu từ trong đấy ra, đưa đến trước mặt ông chủ.
"Đây là?" Ông chủ quán mì sững sờ, có chút không hiểu được Cao Phong có ý gì.
"Buổi tối hôm nay, tôi muốn nhờ ông chủ giúp tôi một tay, quán mì này, tôi muốn bao hết.” Cao Phong mỉm cười giải thích.
"Không được đâu!” Lúc này, ông chủ quán mì xua tay nói: "Cậu biết chỗ này của tôi rồi đấy, kinh doanh chỉ là phụ, chủ yếu là muốn cho những người đi làm ca đêm về có một phần cơm nóng hổi.”
Cao Phong đương nhiên hiểu, trong nhà ông chủ quán mì không thiếu tiền, mở cửa hàng ra, chẳng qua chỉ vì muốn giết thời gian mà thôi.
Thứ hai, là vì muốn cho những người tan làm muộn có một suất cơm nóng hổi.
Mấy năm qua, vẫn luôn là như thế.
"Tôi biết, nhưng tối nay, tôi muốn ăn cơm với cô ấy.” Cao Phong cười giải thích.
Đầu tiên, ông chủ quán mì cảm thấy sững sờ, sau đó đi lên hai bước: "Cậu đang nói đến ai thế, là cô gái lần trước đã đến đây cùng cậu à, hai người làm lành rồi ư?"
"Vâng, làm lành rồi." Cao Phong không giải thích quá nhiều, chỉ gật đầu mỉm cười.
"Được, vậy thì hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần, tối nay, quán mì này chỉ mở cửa phục vụ cho hai người, ha ha ha, chuyện vui, đây là chuyện vui!”
Ông chủ quán mì cười vui vẻ.
Tác giả :
Nhật Đồng