Rể Cuồng
Chương 100: TUYỆT THẾ VÔ SONG (2)
Đám người nhà họ Thẩm bị khí thế của Lâm Chi Diêu làm cho sợ hãi tới mức run rẩy. Giờ phút này, mỗi người bọn họ đều cảm giác như có tảng đá nặng nghìn cân đang đè nặng ở trên người!
Chỉ là Thẩm Mộng Thần đang ở trung tâm khí thế của Lâm Chi Diêu lại hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Một giây trước, Thẩm Mộng Thần cô còn chìm đắm trong hạnh phúc, cúi đầu kể ra những gì trải qua với Lâm Chi Diêu, lúc này chợt ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, gần như gằn ra từng từ: "Cho nên! Các người! Dựa vào đâu! Tới tổn thương chồng của tôi!!!"
Ầm... Giờ phút này, khí thế trên người Thẩm Mộng Thần xông lên trời, không giống với khí thế vương giả trời sinh của Lâm Chi Diêu, giờ phút này Thẩm Mộng Thần càng giống như nén giận trong lòng hơn hai mươi năm chợt phát ra, mà khí thế phát ra mạnh mẽ như vậy!
Giờ phút này, đám người nhà họ Thẩm đối mặt lời chất vấn phát ra từ sâu trong tâm hồn Thẩm Mộng Thần, ai nấy đều biến sắc, tất cả không nhịn được mà lùi lại!
Thẩm Mộng Thần lại bước xuống một bậc thang, nhìn bà cụ Thẩm nói: "Tôi có nhận cô ta là em gái không à? Cô ta tìm côn đồ trong xã hội đánh chồng tôi thì sao? Bây giờ còn bảo chồng tôi đi giúp cô ta? Ha ha nằm mơ đi! Cũng may là Lâm Chi Diêu tốt tính đấy. Nếu hôm qua tôi ở đây, cô ta sẽ không được lợi tới mức chỉ bị bắt giam bảy ngày như vậy đâu!"
"Cháu..." Bà cụ Thẩm nghe vậy thì cứng người, không nhịn được phải lùi lại một bước.
Thẩm Mộng Thần lại bước xuống một bậc thang, tiếp tục nhìn bà cụ Thẩm hỏi: "Tôi có nhận vợ chồng bác hai không à? Ha ha, năm ngoái khi thi thể ba tôi còn chưa lạnh, là ai qua chia cổ phần của ông ấy?"
Bà cụ Thẩm lại lùi lại một bước.
Thẩm Mộng Thần tiếp tục bước về phía trước: "Tôi có nhận bà là bà nội không à? A, bà từng xem tôi là cháu gái của bà sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi đều là người chưa từng được chào đón. Bà thích nhất chính là Thẩm Nhất Bân, bà đã bao giờ để ý tới tôi chưa? Trong ba thế hệ nhà họ Thẩm, người khác đều được sắp xếp cho vào công ty, lại không cho tôi trở lại? Ha ha, công ty nhà họ Thẩm xảy ra vấn đề, lại ép tôi ly hôn với Lâm Chi Diêu, bảo tôi đi lấy Lý Cảnh Trạch? Cho nên bà từng nhận tôi sao?"
Ầm... Trong lòng Bà cụ Thẩm nhất thời nổi sóng gió, không khỏi lùi lại thêm một bước.
"Thẩm Mộng Thần! Cháu đừng quá đáng quá! Nếu làm bà nội cháu tức giận, nguy hiểm tới tính mạng, chúng tôi sẽ không tha cho cháu đâu!" Mẹ của Thẩm Vũ Nặc - Trương Mạn run rẩy hét lên với Thẩm Mộng Thần. Giờ phút này, Trương Mạn cực kỳ giống với tội phạm tử hình đang điên cuồng, tuyệt vọng.
Thẩm Mộng Thần híp mắt lại, nói với Trương Mạn nói: "Còn bà nữa. Con gái bà tìm người tới đánh chồng tôi, không ngờ các người còn có mặt mũi kéo bà nội qua chất vấn tôi? Ha ha, tới tận hôm nay tôi mới biết chuyện này! Nếu hôm qua tôi mà biết, con gái bảo bối này của bà tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là bị đuổi như vậy đâu! Cút cho tôi!"
"Cháu..." Trương Mạn bị Thẩm Mộng Thần làm cho tức giận tới mức run lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Mộng Thần. Giờ phút này, Trương Mạn cũng giống bà cụ Thẩm, bị khí thế trên người Thẩm Mộng Thần phát ra làm chấn động tới mức không ngừng lùi lại, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Mộng Thần đi hết bậc thang, tới trước mặt Thẩm Nhất Bân và chậm rãi nói: "Anh họ? A, anh xứng làm anh họ tôi sao? Trong bữa tiệc sinh nhật của bà nội, anh không cho chồng tôi vào cửa. Bây giờ anh lấy đâu ra mặt mũi mà bước vào cửa lớn nhà anh ấy?"
Vẻ mặt Thẩm Nhất Bân điên cuồng biến đổi, bị Thẩm Mộng Thần nói cho không có chỗ dung thân, không ngừng lùi lại phía sau, cũng sắp ra khỏi phòng khách rồi.
Thẩm Mộng Thần lại đến trước mặt Thẩm Nhược Tuyết, nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Mộng Thần, tôi..." Thẩm Nhược Tuyết vô cùng chột dạ khi phải đối diện với ánh mắt của Thẩm Mộng Thần.
Thẩm Mộng Thần chợt quát lạnh: "Đừng tỏ ra thân thiết với tôi! Thẩm Nhược Tuyết, chị thông minh biết bao. Chuyện mấy ngày hôm trước bảo Lý Cảnh Trạch tới nhà họ Thẩm cầu hôn, đừng nói với tôi là do tên vô dụng Thẩm Nhất Bân này nghĩ ra được. Người đứng phía sau nghĩ kế chắc hẳn là chị đi? Chị họ kính yêu của tôi?"
Mặt Thẩm Nhược Tuyết trắng bệch, miệng mở ra nhưng vẫn không nói được một câu nào...
Thẩm Mộng Thần nói xong, lại không muốn nhìn đám người nhà họ Thẩm nữa. Cô lại đi lên cầu thang. Khi đi được một nửa, cô nói mà không quay đầu lại: "Nếu các người chướng mắt chồng tôi và tôi, vậy từ hôm nay trở đi, tôi không còn là người của nhà họ Thẩm các người nữa! Chúng ta... một dao cắt thành hai đoạn đi! Từ hôm nay trở đi, tôi không mang họ Thẩm nữa. Từ hôm nay trở đi, tôi đổi thành họ của mẹ tôi, tôi họ Lãnh! Tôi tên... Lãnh! Mộng! Thần!"
Thẩm Mộng Thần nói xong cũng không dừng lại, đi thẳng lên tầng hai và về phòng của mình.
Đám người nhà họ Thẩm biến sắc. Bà cụ Thẩm đứng đầu đám người, nhìn bóng lưng của Thẩm Mộng Thần và giơ tay lên, hình như muốn gọi cô lại, nhưng cuối cùng lại không nói ra một từ nào. Trong lòng bà cụ đột nhiên có cảm giác như mất đi thứ gì đó, dường như còn là thứ đặc biệt quan trọng đối với bà cụ, đối với nhà họ Thẩm... Bà cụ Thẩm bất giác lảo đảo.
"Mẹ, chuyện này..." Thẩm Vu Ân đi tới bên cạnh bà cụ Thẩm, vội vàng đỡ bà cụ Thẩm suýt nữa ngã.
Bà cụ Thẩm thở dài, lần này dường như già đi mười mấy tuổi vậy, sức sống trên người dường như cũng bị rút đi. Trong lòng bà cụ không khỏi thì thào tự nói: “Ông già, là tôi làm sai sao? Thằng ba, là mẹ làm sai sao? Là tôi sai rồi sao?"
Vừa rồi, Thẩm Vu Ân là người duy nhất không bị Thẩm Mộng Thần nổi giận. Lúc này, Thẩm Vu Ân ngẩng đầu nhìn Lâm Chi Diêu với khí thế vô song đứng ở trên cầu thang, không khỏi mở miệng nói: "Lâm Chi Diêu, trước kia là người nhà họ Thẩm chúng tôi làm không đúng, cháu đi khuyên Mộng Thần đi. Chúng ta vẫn là người một nhà, vẫn là người một nhà mà..."
"Cút..." Lâm Chi Diêu híp mắt lại, sâu trong ánh mắt chợt hiện lên một tia sát ý lạnh như băng...
"A..." Yết hầu của Thẩm Vu Ân thoáng động, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa. Ông ta cảm giác được sát cơ trong mắt của Lâm Chi Diêu. Ông ta sợ đến mức trên lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Bịch bịch bịch bịch bịch... một loạt những tiếng chuyển động theo tiết tấu chỉnh tề vọng đến trong phòng. Một giây sau, mười mấy người bảo vệ biệt viện Tử Trúc từng là đặc công đã xuất ngũ của lại xuất hiện ở trong phòng khách. Sau khi nhóm người kia đến, lại đứng ở trước mặt đám người nhà họ Thẩm, sắc mặt mỗi người đều không tốt.
Lúc đám người nhà họ Thẩm đối mặt với hơn mười người bảo vệ với khí thế ngập trời, bọn họ mới đột nhiên nhớ ra chỗ này là biệt viện Tử Trúc. Ở đây có hệ thống an ninh tốt nhất trong cả thành phố Nam Giang. Không có một ai dám gây sự ở biệt viện Tử Trúc!
Ở dưới ánh mắt uy hiếp của hơn mười người bảo vệ, đám người nhà họ Thẩm miệng hùm gan sứa, giỏi nịnh hót, chỉ biết bạo hành gia đình, người nào người nấy đều vô cùng chật vật, bị đuổi ra khỏi khỏi cổng lớn của biệt viện Tử Trúc...
Đợi đến khi đám người nhà họ Thẩm đều lăn ra khỏi đó, Lâm Chi Diêu đứng ở trên cầu thang nhìn về phía phòng ngủ tầng hai, trong đầu anh vẫn vang vọng lời Thẩm Mộng Thần vừa nói.
Giờ phút này, Lâm Chi Diêu chỉ có thể nói bốn từ về khí chất của Thẩm Mộng Thần: "Tuyệt thế vô song!"
Chỉ là Thẩm Mộng Thần đang ở trung tâm khí thế của Lâm Chi Diêu lại hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Một giây trước, Thẩm Mộng Thần cô còn chìm đắm trong hạnh phúc, cúi đầu kể ra những gì trải qua với Lâm Chi Diêu, lúc này chợt ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, gần như gằn ra từng từ: "Cho nên! Các người! Dựa vào đâu! Tới tổn thương chồng của tôi!!!"
Ầm... Giờ phút này, khí thế trên người Thẩm Mộng Thần xông lên trời, không giống với khí thế vương giả trời sinh của Lâm Chi Diêu, giờ phút này Thẩm Mộng Thần càng giống như nén giận trong lòng hơn hai mươi năm chợt phát ra, mà khí thế phát ra mạnh mẽ như vậy!
Giờ phút này, đám người nhà họ Thẩm đối mặt lời chất vấn phát ra từ sâu trong tâm hồn Thẩm Mộng Thần, ai nấy đều biến sắc, tất cả không nhịn được mà lùi lại!
Thẩm Mộng Thần lại bước xuống một bậc thang, nhìn bà cụ Thẩm nói: "Tôi có nhận cô ta là em gái không à? Cô ta tìm côn đồ trong xã hội đánh chồng tôi thì sao? Bây giờ còn bảo chồng tôi đi giúp cô ta? Ha ha nằm mơ đi! Cũng may là Lâm Chi Diêu tốt tính đấy. Nếu hôm qua tôi ở đây, cô ta sẽ không được lợi tới mức chỉ bị bắt giam bảy ngày như vậy đâu!"
"Cháu..." Bà cụ Thẩm nghe vậy thì cứng người, không nhịn được phải lùi lại một bước.
Thẩm Mộng Thần lại bước xuống một bậc thang, tiếp tục nhìn bà cụ Thẩm hỏi: "Tôi có nhận vợ chồng bác hai không à? Ha ha, năm ngoái khi thi thể ba tôi còn chưa lạnh, là ai qua chia cổ phần của ông ấy?"
Bà cụ Thẩm lại lùi lại một bước.
Thẩm Mộng Thần tiếp tục bước về phía trước: "Tôi có nhận bà là bà nội không à? A, bà từng xem tôi là cháu gái của bà sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi đều là người chưa từng được chào đón. Bà thích nhất chính là Thẩm Nhất Bân, bà đã bao giờ để ý tới tôi chưa? Trong ba thế hệ nhà họ Thẩm, người khác đều được sắp xếp cho vào công ty, lại không cho tôi trở lại? Ha ha, công ty nhà họ Thẩm xảy ra vấn đề, lại ép tôi ly hôn với Lâm Chi Diêu, bảo tôi đi lấy Lý Cảnh Trạch? Cho nên bà từng nhận tôi sao?"
Ầm... Trong lòng Bà cụ Thẩm nhất thời nổi sóng gió, không khỏi lùi lại thêm một bước.
"Thẩm Mộng Thần! Cháu đừng quá đáng quá! Nếu làm bà nội cháu tức giận, nguy hiểm tới tính mạng, chúng tôi sẽ không tha cho cháu đâu!" Mẹ của Thẩm Vũ Nặc - Trương Mạn run rẩy hét lên với Thẩm Mộng Thần. Giờ phút này, Trương Mạn cực kỳ giống với tội phạm tử hình đang điên cuồng, tuyệt vọng.
Thẩm Mộng Thần híp mắt lại, nói với Trương Mạn nói: "Còn bà nữa. Con gái bà tìm người tới đánh chồng tôi, không ngờ các người còn có mặt mũi kéo bà nội qua chất vấn tôi? Ha ha, tới tận hôm nay tôi mới biết chuyện này! Nếu hôm qua tôi mà biết, con gái bảo bối này của bà tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là bị đuổi như vậy đâu! Cút cho tôi!"
"Cháu..." Trương Mạn bị Thẩm Mộng Thần làm cho tức giận tới mức run lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Mộng Thần. Giờ phút này, Trương Mạn cũng giống bà cụ Thẩm, bị khí thế trên người Thẩm Mộng Thần phát ra làm chấn động tới mức không ngừng lùi lại, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Mộng Thần đi hết bậc thang, tới trước mặt Thẩm Nhất Bân và chậm rãi nói: "Anh họ? A, anh xứng làm anh họ tôi sao? Trong bữa tiệc sinh nhật của bà nội, anh không cho chồng tôi vào cửa. Bây giờ anh lấy đâu ra mặt mũi mà bước vào cửa lớn nhà anh ấy?"
Vẻ mặt Thẩm Nhất Bân điên cuồng biến đổi, bị Thẩm Mộng Thần nói cho không có chỗ dung thân, không ngừng lùi lại phía sau, cũng sắp ra khỏi phòng khách rồi.
Thẩm Mộng Thần lại đến trước mặt Thẩm Nhược Tuyết, nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Mộng Thần, tôi..." Thẩm Nhược Tuyết vô cùng chột dạ khi phải đối diện với ánh mắt của Thẩm Mộng Thần.
Thẩm Mộng Thần chợt quát lạnh: "Đừng tỏ ra thân thiết với tôi! Thẩm Nhược Tuyết, chị thông minh biết bao. Chuyện mấy ngày hôm trước bảo Lý Cảnh Trạch tới nhà họ Thẩm cầu hôn, đừng nói với tôi là do tên vô dụng Thẩm Nhất Bân này nghĩ ra được. Người đứng phía sau nghĩ kế chắc hẳn là chị đi? Chị họ kính yêu của tôi?"
Mặt Thẩm Nhược Tuyết trắng bệch, miệng mở ra nhưng vẫn không nói được một câu nào...
Thẩm Mộng Thần nói xong, lại không muốn nhìn đám người nhà họ Thẩm nữa. Cô lại đi lên cầu thang. Khi đi được một nửa, cô nói mà không quay đầu lại: "Nếu các người chướng mắt chồng tôi và tôi, vậy từ hôm nay trở đi, tôi không còn là người của nhà họ Thẩm các người nữa! Chúng ta... một dao cắt thành hai đoạn đi! Từ hôm nay trở đi, tôi không mang họ Thẩm nữa. Từ hôm nay trở đi, tôi đổi thành họ của mẹ tôi, tôi họ Lãnh! Tôi tên... Lãnh! Mộng! Thần!"
Thẩm Mộng Thần nói xong cũng không dừng lại, đi thẳng lên tầng hai và về phòng của mình.
Đám người nhà họ Thẩm biến sắc. Bà cụ Thẩm đứng đầu đám người, nhìn bóng lưng của Thẩm Mộng Thần và giơ tay lên, hình như muốn gọi cô lại, nhưng cuối cùng lại không nói ra một từ nào. Trong lòng bà cụ đột nhiên có cảm giác như mất đi thứ gì đó, dường như còn là thứ đặc biệt quan trọng đối với bà cụ, đối với nhà họ Thẩm... Bà cụ Thẩm bất giác lảo đảo.
"Mẹ, chuyện này..." Thẩm Vu Ân đi tới bên cạnh bà cụ Thẩm, vội vàng đỡ bà cụ Thẩm suýt nữa ngã.
Bà cụ Thẩm thở dài, lần này dường như già đi mười mấy tuổi vậy, sức sống trên người dường như cũng bị rút đi. Trong lòng bà cụ không khỏi thì thào tự nói: “Ông già, là tôi làm sai sao? Thằng ba, là mẹ làm sai sao? Là tôi sai rồi sao?"
Vừa rồi, Thẩm Vu Ân là người duy nhất không bị Thẩm Mộng Thần nổi giận. Lúc này, Thẩm Vu Ân ngẩng đầu nhìn Lâm Chi Diêu với khí thế vô song đứng ở trên cầu thang, không khỏi mở miệng nói: "Lâm Chi Diêu, trước kia là người nhà họ Thẩm chúng tôi làm không đúng, cháu đi khuyên Mộng Thần đi. Chúng ta vẫn là người một nhà, vẫn là người một nhà mà..."
"Cút..." Lâm Chi Diêu híp mắt lại, sâu trong ánh mắt chợt hiện lên một tia sát ý lạnh như băng...
"A..." Yết hầu của Thẩm Vu Ân thoáng động, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa. Ông ta cảm giác được sát cơ trong mắt của Lâm Chi Diêu. Ông ta sợ đến mức trên lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Bịch bịch bịch bịch bịch... một loạt những tiếng chuyển động theo tiết tấu chỉnh tề vọng đến trong phòng. Một giây sau, mười mấy người bảo vệ biệt viện Tử Trúc từng là đặc công đã xuất ngũ của lại xuất hiện ở trong phòng khách. Sau khi nhóm người kia đến, lại đứng ở trước mặt đám người nhà họ Thẩm, sắc mặt mỗi người đều không tốt.
Lúc đám người nhà họ Thẩm đối mặt với hơn mười người bảo vệ với khí thế ngập trời, bọn họ mới đột nhiên nhớ ra chỗ này là biệt viện Tử Trúc. Ở đây có hệ thống an ninh tốt nhất trong cả thành phố Nam Giang. Không có một ai dám gây sự ở biệt viện Tử Trúc!
Ở dưới ánh mắt uy hiếp của hơn mười người bảo vệ, đám người nhà họ Thẩm miệng hùm gan sứa, giỏi nịnh hót, chỉ biết bạo hành gia đình, người nào người nấy đều vô cùng chật vật, bị đuổi ra khỏi khỏi cổng lớn của biệt viện Tử Trúc...
Đợi đến khi đám người nhà họ Thẩm đều lăn ra khỏi đó, Lâm Chi Diêu đứng ở trên cầu thang nhìn về phía phòng ngủ tầng hai, trong đầu anh vẫn vang vọng lời Thẩm Mộng Thần vừa nói.
Giờ phút này, Lâm Chi Diêu chỉ có thể nói bốn từ về khí chất của Thẩm Mộng Thần: "Tuyệt thế vô song!"
Tác giả :
Tiểu Bạch